Chương 29: Tg2 (5)
Không cần phải đối phó với Tống Nạo Tuân, đối với Tuyết Úc lại là chuyện cực kỳ tốt. Cứ mặc kệ anh ta xoắn xít đi, vài ngày nữa cậu lại quay lại tìm.
Tuyết Úc trở lại cổ trạch và thẳng tiến đến phòng bếp. Đến nơi này đã một thời gian, cậu vẫn chưa có một bữa ăn tử tế. Trong phòng bếp đồ dùng coi như mới mẻ hiện đại, thế nhưng thức ăn dự trữ lại quá ít. Cậu chỉ bèn đun một ấm nước nóng rồi nấu ít cháo gói. Ngồi xuống bàn ăn, mí mắt vừa nhấc lên, cậu liền thoáng nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện. Hắn khoan thai chống cằm, môi mỏng tràn đầy hứng thú nhìn cậu. Ý cười bất biến kéo trên khoé môi.
Nhìn kiểu gì cũng thấy xảo trá bất lương...
Tuyết Úc căng gương mặt nhỏ, cố gắng hết sức mà phát huy kỹ thuật diễn. Mấy ngày nay, cậu đã hoàn toàn lĩnh ngộ được khả năng thờ ơ với sự tồn tại của kẻ này. Muỗng cháo trên tay được thổi kỹ càng, thế nhưng cháo còn chưa vào miệng, cửa nhà lại bị gõ vang.
Cậu buông muỗng, đứng dậy đi mở cửa. Bất ngờ thay, trước cửa là Tống Nạo Tuân.
Tuyết Úc liếm môi, chẳng tìm được chút nhiệt tình thường thấy hàng ngày. Ngón tay trên then cửa khẽ nhúc nhích, cậu nhàn nhạt hỏi anh, giọng điệu hờ hững như thể chẳng muốn nhìn thấy người này chút nào.
"Có việc?"
Ngữ khí lạ lẫm này khiến Tống Nạo Tuân chưa từng bị đối xử như vậy có chút ngơ ngẩn. Không chỉ là giọng điệu xa lạ, thái độ của tiểu quả phu cũng trở nên thiếu kiên nhẫn hơn nhiều.
"Không có việc gì thì tôi đóng cửa."
"...Có."
Tống Nạo Tuân nhẹ rũ mi. Như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, anh cứng đờ cả người cất tiếng.
"Hôm nay không phải là tôi cố ý không để anh ghé nhà. Là bởi sau đó tôi có việc phải ra ngoài."
"Vậy sao vừa rồi cậu không nói?" - Tuyết Úc nhướng mày.
Khoé miệng Tống Nạo Tuân cứng đờ, anh không nghĩ bản thân sẽ bị chất vấn, lại tiếp tục ngoan ngoãn nói tiếp.
"Giờ tôi lên trấn trên giải quyết công việc, ngày mai, nếu anh vẫn muốn ghé thì cứ đến."
Mục đích chính của Tống Nạo Tuân đến đây chỉ có như vậy. Vừa nói xong những gì cần nói, Tống Nạo Tuân quay bước đi chẳng chờ Tuyết Úc trả lời. Gương mặt vẫn một vẻ lạnh băng cứng nhắc. Tuyết Úc vô ngữ đóng cửa, dư quang quét mắt nhìn về người đàn ông ngồi cạnh bàn ăn. Thích Trầm đang nhếch môi cười đến thích ý.
...Tiểu quả phu quả là lợi hại. - Hắn nghĩ.
Cậu ta chẳng cần làm gì, ngoắc ngoắc ngón tay liền khiến người khác chạy lại xum xoe. Không chỉ Tống Nạo Tuân, mà cả tiểu tử Trình gia kia cũng vậy. Môi vẫn treo ý cười, nhưng ánh mắt Thích Trầm lập loè điều gì đó.
Cả một quãng thời gian sau, Tuyết Úc vẫn mắt nhìn thẳng, miệng húp cháo, môi thổi khí. Nhưng trong đầu cậu đang réo vang hệ thống mà cáo trạng.
"Thống ơi, sao tui cảm thấy Thích Trầm thấy tui với Tống Nạo Tuân qua lại với nhau như vậy mà chẳng có lấy một tí phản ứng nào. Hay cốt truyện lại bị lỗi rồi?"
Hệ thống: [Không phải đâu, nãy giờ hắn ta vẫn nhìn chằm chằm cửa bên này mà. Chắc chắn là hắn đang nhìn thụ chính.]
Tuyết Úc lẳng lặng uống cháo. Bên cạnh người còn một con quỷ đang âm thầm theo dõi, cậu cũng không dám lộn xộn ánh mắt.
"Vậy mắc gì anh ta còn cười, không phải nên tức điên lên sao?"
Hệ thống an tĩnh một lát rồi đáp: [Cậu có từng nghe qua chưa, có người bị mặt đơ, vậy hẳn cũng có người bị cười đơ á.]
Tuyết Úc: "..." - Như vậy mà cậu cũng nghĩ ra?!
*
Ăn cháo xong, cậu cầm tô qua phòng bếp, trong đầu vẫn câu có câu không tám chuyện cùng hệ thống. Sau đó Tuyết Úc liền về phòng ngủ trưa. Buổi sáng thức giấc sớm vì tiếng gà ầm ĩ, giấc nghỉ trưa của cậu có chút sâu hơn mọi ngày. Nếu không phải vì nghe thấy tiếng cửa nhà gõ vang, dường như cậu còn tính làm sâu ngủ đến tận sáng hôm sau.
Đầu óc có chút hỗn độn, Tuyết Úc híp mắt leo xuống giường. Trước cửa nhà là một bóng người cao lớn. Người đến vai rộng eo thon, cơ bắp từng khối rõ ràng ẩn hiện dưới vải vóc. Tuyết Úc ngẩn người hoàn toàn thanh tỉnh nhìn gã nông phu trước cửa.
"Anh tới làm gì?"
Trình Trì sờ vành tai: "Có chút việc tìm em, tôi vào được chứ?"
Tuyết Úc chặn cửa, nghĩ đến con quỷ họ Thích lúc nào cũng tươi cười đến rợn người trong nhà liền không do dự mà cự tuyệt: "Không được."
Mắt thường cũng nhìn thấy sự mất mát trên gương mặt Trình Trì. Thế nhưng Tuyết Úc không hề dao động, cậu dùng ngón tay đẩy lồng ngực người đàng ông đang đứng thật gần mình ra xa. Cảm giác thô ráp của vải cọ đến da có chút không thoải mái. Cậu nhướng mày nhìn hắn.
"Tôi đã nói rõ với anh tôi là loại người như thế nào rồi. Sao anh còn đến tìm tôi, không sợ bị tôi lừa à?"
Trình Trì vai lưng căng chặt, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ngón tay đang đẩy người mình. Hắn nuốt nước bọt để làm dịu cổ họng khô khốc mà đáp.
"...Không sợ."
Tuyết Úc thả tay xuống, gương mặt tràn đầy vẻ lạnh nhạt.
"Cũng đúng, anh thì có gì đáng giá để tôi lừa. Vậy rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?"
Trình Trì tiếc nuối dư vị mềm mại của ngón tay qua lớp vải mỏng. Một lát sau, hắn mới rầu rĩ hỏi: "Tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện được không?"
*
Trời ngả chạng vạng. Sắc trời tối dần đi, thôn làng được phủ lên một màu vàng ấm áp yên bình. Khác với ban ngày khô nóng, trời chiều đã dịu đi sự hanh khô. Ở rừng cây nhỏ cách cổ trạch không xa, Tuyết Úc đang chau mi nhìn người đàn ông cường tráng trước mặt. Trên tay anh ta là một xấp tiền mới tinh.
Cậu chớp mắt hỏi: "Anh có ý gì?"
Trình Trì lăn lộn ở trấn trên cả ngày, sợ tiểu quả phu bắt bẻ mùi mồ hôi, hắn còn cố ý tắm táp sạch sẽ rồi đến. Mái tóc màu lông quạ còn nhỏ nước lại càng khiến đôi mắt đen nhánh chân thành toả sáng hơn. Hắn nhìn người nhỏ hơn mình cả một cái đầu trước mặt, lại một lần nữa vươn tay đưa xấp tiền sang.
"Cho em."
Xấp tiền mới tinh có thoảng chút mùi dầu máy khó ngửi, nhìn sơ qua thôi cũng thấy có đến mấy ngàn tệ.
"Đều cho tôi."
"Ừ."
...Gã này coi tiền như rác hả? Vất vả kiếm được một đống tiền, xem chừng còn có cả tiền tích góp của hắn, cứ thế ôm hết đưa cho cậu là sao?
Tuyết Úc không có sở thích khi dễ người thành thật. Cậu không nhận tiền, chỉ đứng đó khoanh tay híp mắt nhìn hắn.
"Anh kiếm tiền nhưng lại không cần tiền? Cho tôi làm gì? Tiền nhiều hoá điên hả?"
Tay cầm tiền của Trình Trì thảng thốt nắm chặt. Sau đó hắn cục mịch đáp lại.
"Tôi nghe Tống Nạo Tuân nói, em sang nhà anh ta chỉ vì muốn hưởng điều hoà. Anh ta cho em điều hoà, em cho anh ta hôn ngón tay. Nhà tôi không có điều hoà, nhưng tôi có thể cho em tiền. Vậy có thể hay không, em cũng cho tôi hôn em?"
Tuyết Úc hoàn toàn không ngờ được đây lại là nguyên nhân. Cậu sửng sốt thốt lên: "...Ngón tay?"
Trình Trì vội đáp: "Không phải."
Gã nam nhân vụng về không biết đang loạn nghĩ điều gì, ánh mắt loạn chuyển, cuối cùng ghim chặt vào một nơi. Đôi môi căng mọng đo đỏ xinh đẹp. Môi châu nhỏ xinh đáng yêu vô cùng. Trình Trì ngốc nghếch, nhưng ở một số phương diện lại không thầy vẫn thấu.
Thế nhưng hắn phải kiên nhẫn. Không thể nói là hắn muốn hôn nơi khác.
Dù cho miệng tiểu quả phu có thể đã bị người khác hôn qua, hắn vẫn muốn.
Hắn đảm bảo bản thân sẽ thật nhẹ nhàng ân cần, sẽ không làm đau Tuyết Úc.
Tuyết Úc lúc này lại: "..."
Cứ ngỡ rằng người này đã hết hy vọng, nhưng thật ra đầu óc hắn ta chỉ dùng vào mấy việc như thế này thôi sao? Tại sao ở một thôn làng nhỏ bé lạc hậu như vậy lại sinh ra một người nhu Trình Trì?
Thực ra Tuyết Úc không biết, mặc dù thôn làng lạc hậu, nhưng cũng không phải là bế quan toả cảng, hoàn toàn ngăn cách ngoại giới. Trình Trì biết đồng tính luyến ái có tồn tại cũng không lạ. Nhưng hắn ta không những biết, mà còn tiếp thu, còn muốn hôn cậu. Thậm chí là còn nghĩ ra ý tưởng dùng tiền để được hôn. Sao đây có thể là ý nghĩ của một người thành thật chất phác được??
Tuyết Úc mải nghĩ suy và vô thức liếm môi, liền thấy cổ họng Trình Trì cũng lăn lên lộn xuống. Ánh mắt nam nhân cháy bỏng như lửa, như một con sói hoang chực chờ vồ lấy con mồi. Cậu sợ đến mức trái tim đều run lẩy bẩy. Trình Trì quá cao, cơ bắp chắc nịch, thân thể tràn đầy lực lượng. Nếu anh ta có làm gì đi chăng nữa, cậu cũng chẳng thể chống lại.
Đúng như Tuyết Úc nghĩ, đầu óc Trình Trì lúc này chỉ toàn là hình ảnh cắn mút môi mềm tiểu quả phu. Tay chân gồng cứng ngắc, nhưng hắn vẫn thành thật đứng như một pho tượng. Hắn biết bản thân quê mùa trì độn, hắn sợ mình nói năng thô lỗ khiến người trong mắt sợ hãi.
Bàn tay thô ráp nắm thành đấm, rồi lại buông ra mấy lần. Giọng nói trầm thấp có chút dè dặt cẩn trọng mà cất lên: "Nếu em chê tiền này còn ít, tôi có thể kiếm thêm. Được không?"
Tuyết Úc thấy Trình Trì không manh động xằng bậy, trái tim nhỏ đang treo cao có chút an tâm. Nghe hắn nói, cậu có chút không hiểu mà nhấp môi: "Vấn đề không phải là nhiều hay ít. Tôi là nam, anh không hiểu sao? Nhà anh còn đang chờ anh nối dõi tông đường đó."
Hơn nữa cậu cũng có làm gì trêu chọc đến anh ta đâu. Tại sao...?
"Bọn họ đều mặc kệ tôi."
"Vậy cũng không được."
Trình Trì ngược lại vô cùng cố chấp. Gương mặt hắn suy sụp, nhưng vẫn không buông tha mà bám riết hỏi tiếp: "Vậy tại sao Tống Nạo Tuân cũng là nam, nhưng em cho phép anh ta hôn em. Còn tôi thì không?"
Tuyết Úc: "..."
Khuôn mặt nhỏ có chút hồng lên, Tuyết Úc bực dọc cáu kỉnh nhìn gã nông phu. Người này có bệnh sao, sao nói hai ba câu cứ nhắc mãi chuyện hôn hít?!
Thấy sắc trời tối dần, Tuyết Úc cảm thấy mình không muốn phí thời gian với người ngoài cốt truyện nữa, cậu dứt khoát nói: "Tôi không thích kiểu như anh, được chưa?!"
Tóc người đàn ông cao lớn tựa gấu đen đã khô ráo, toả ra một mùi bồ kết dịu nhẹ. Hắn nhìn mồ hôi trong suốt lăn trên thái dương tiểu quả phu và rút một tờ khăn giấy sạch sẽ ra đưa cho cậu.
"Tôi nghe bọn họ nói rồi, chồng trước của em cùng với Tống Nạo Tuân một chút cũng không giống. Em lừa gạt tôi."
...Rồi mắc gì ba cái chuyện hạt mè vỏ tỏi này anh cũng đi nghe là sao?!
Tuyết Úc hít sâu vài cái, khuôn mặt nhỏ đạm mạc: "Tôi mặc kệ, nếu anh thực sự thích đàn ông, tự lên trấn trên mà tìm."
Mùa hè muỗi vo ve khắp nơi, không cắn được Trình Trì da dày thịt béo liền quay sang đốt cậu. Xương quai xanh bị cắn ra vài đốt hồng hồng đến thảm thương. Trình Trì vẫn đang nghĩ thầm tìm cách làm thế nào mới có thể dụ Tuyết Úc hôn mình, nhìn thấy da thịt trắng nộn bị đốt ra mấy vết đo đỏ như vậy bèn mang mấy câu từ nuốt vào bụng. Hắn nghĩ thầm, chắc là tiền vẫn chưa đủ.
Nếu lại kiếm thêm một ít, có phải có thể hôn hôn rồi không?
Hắn nắm chặt tiền trong tay, đầu óc lại miên man tưởng tượng. Hiện tại, có lẽ việc cấp bách nhất bây giờ vẫn là lắp một cái điều hoà trong nhà, như vậy mới có thể đem tiểu quả phu lừa đến nhà.
Tới lúc đó, có lẽ sẽ dễ hôn hơn...
*
Đường nhỏ cạnh rào tre, một dáng người thon dài đang thong thả rảo bước. Tống Nạo Tuân vừa từ trấn trên trở về. Cửa hàng đồ cổ của Tống gia mỗi khi thiếu người, anh cũng sẽ chạy lên phụ giúp. Hôm nay việc buôn bán tấp nập náo nhiệt, đến tận chạng vạng anh mới trở về, lại vừa kịp giờ cơm chiều.
Anh thong dong trên con đường làng vắng vẻ. Khi nhìn sang khu rừng nhỏ cạnh rào tre, anh có chút sửng sốt. Cây cối um tùm che khất đi, Tống Nạo Tuân không nhìn rõ mặt, nhưng có thể nhìn thấy hai cặp chân với màu da khác biệt.
Một bên là đôi chân mạnh mẽ hữu lực, một bên là hai chân trắng trẻo mảnh mai. Mí mắt Tống Nạo Tuân có chút giật nhẹ.
Anh còn lạ gì, đó chẳng phải là tiểu quả phu chuyên câu dẫn người kia sao? Mà người còn lại đang lén lút gặp cậu lại chính là thằng em chơi với anh từ nhỏ đến lớn, Trình Trì.
Hai người họ từ lúc nào đã trở nên thân mật như vậy?
Tống Nạo Tuân nhớ đến chuyện hai ngày trước. Trách không được, kẻ luôn lầm lì ít nói như Trình Trì lại mở lời mời Tuyết Úc làm khách. Thì ra bọn họ còn có loại quan hệ như vậy? Vậy nguyên nhân Bùi Tuyết Úc hờ hững lạnh nhạt với anh lúc trước...
Chỉ là, Bùi Tuyết Úc chịu được sao?
Mặc dù Trình Trì trông có vẻ ngây ngô khờ khạo, nhưng hắn quen việc đồng áng nặng nhọc, xương đồng da sắt, vừa cao lớn lại còn thích mạnh bạo. Tiểu quả phu bị hắn đè xuống áp bức, làm sao chịu nổi? Sức lực để bắt lấy cánh tay nam nhân còn không có.
Sắc mặt Tống Nạo Tuân cực kỳ xấu, bước chân anh trở nên nhanh hơn. Như thể đã nhận định hai kẻ kia đang làm chuyện đồi bại sau rặng cây, anh muốn rời đi thật nhanh để không phải nhìn thấy chuyện chướng tai gai mắt.
Hai người đó có thể làm gì? Phỏng chừng là đang hôn nhau.
Tống Nạo Tuân đi nhanh về phía trước. Chưa bước khỏi đường nhỏ liền đụng phải người đang nghĩ trong đầu. Da thịt trắng nõn rơi vào mắt, hai mảnh xương quai xanh ửng hồng vài điểm. Không biết có phải do đầu óc anh đang suy nghĩ đến chuyện kia hay không, anh cảm thấy đôi môi xinh đẹp kia dường như hơi sưng lên, càng làm cho gương mặt nhỏ trở nên hoặt sắc sinh hương đến lạ.
Tuyết Úc đang cúi đầu gãi vết đốt ở cổ, thình lình nghe thấy âm thanh bình thản của Tống Nạo Tuân: "Cổ anh làm sao vậy?"
Ngón tay tinh tế cọ điểm ửng đỏ, Tuyết Úc chậm rì rì đáp: "Bị cắn, có chút ngứa."
Tống Nạo Tuân sa sầm nét mặt, đối với lời nói của tiểu quả phu liền có chút nghẹn khuất. Anh ta, anh ta đến che giấu cũng không thèm?! Cứ thế mà nói thẳng!
"Anh, sao anh có thể như vậy... Anh đúng là..."
Tuyết Úc ngẩng mặt ngơ ngác, ngữ điệu mềm mại: "A?"
Tống Nạo Tuân nhớ đến điệu bộ gần gũi của hai người, anh cắn môi thấp giọng tức giận: "Anh đã ôm tôi, sao còn có thể cùng với người khác... Sao có thể để cho người khác cắn anh?"
Tuyết Úc nghe vậy lại càng mờ mịt. Cậu đảo mắt nhìn sang, híp mắt suy nghĩ liền hiểu ra, Tống Nạo Tuân lúc nãy nhìn thấy cậu và Trình Trì rồi tự não bổ nghĩ vết đỏ ở cổ cậu là do Trình Trì cắn.
Tay vẫn nhẹ gãi vết ngứa, cậu nhếch lông mi nhìn anh khiêu khích.
"Sao lại không được? Tôi với cậu cũng chỉ là ôm nhau, cũng không hôn môi. Quan hệ của chúng ta đã đến mức tôi không được để người khác chạm vào sao?"
...Tiểu quả phu quả nhiên chính là ác ma xấu xa.
Mỗi khi anh cảm thấy Bùi Tuyết Úc thật quá hư hỏng, anh ta còn có thể làm ra chuyện xấu xa hơn thế nữa. Bé ngoan như Tống Nạo Tuân, từ nhỏ lớn lên ở thôn làng nhỏ, ái tình còn chưa từng trải qua, bây giờ gặp loại người như Bùi Tuyết Úc. Anh thật sự là tức giận đến mức không thốt lên lời.
Biểu tình anh căng chặt. Tống Nạo Tuân muốn buông ra câu từ hung ác để cậu về sau đừng tìm mình nữa. Thế nhưng khi nhìn đến gương mặt kia, lời nói đều không thốt thành câu.
Cánh tay mảnh khảnh lại vươn lên ôm quanh cổ anh. Tuyết Úc ôm lấy cổ người đàn ông, cổ áo gấp lại lộ ra da thịt nõn nà trắng đến loá mắt.
"Sao vậy, cậu ghen tị hả? Chỉ cần cậu nói, cậu cũng có thể nha."
Môi đỏ mị hoặc mấp máy, mỹ nhân ngẩng mặt nhìn anh, tựa như đang đòi hôn. Cánh tay tựa như ngâm qua nước, mềm mại mát lạnh đến kỳ dị. Gương mặt diễm lệ tựa yêu tựa tiên.
"Cậu cũng có thể cắn tôi nè."
Tống Nạo Tuân tức giận, nhưng thấy Tuyết Úc nhón chân có chút khó khăn liền vô thức cong eo hạ thấp người. Anh nhấp môi, giọng nói như rít ra từ kẽ răng có chút ấm ức.
"...Anh đúng thật là thích tự giày vò chính mình."
"Đúng vậy, tôi bận lắm. Nếu cậu không thèm thì tôi liền đi tìm người khác."
Tuyết Úc âm mưu ở chỗ nào kéo giá trị thù hận của thụ chính lên. Cậu biết người làng quê tư tưởng bảo thủ, không có khả năng cùng người xa lạ nói chuyện yêu đương, càng huống chi cả hai đều là nam. Tống nạo Tuân chính là người lớn lên từ địa phương nhỏ này, so với nhiều người anh có thể biết nhiều hơn, thăm thú nhiều hơn. Nhưng cùng với cậu, một nam nhân mà còn từng có chồng trước nói chuyện luyến ai, một chút khả năng cũng không có.
Hai cánh tay Tống Nạo Tuân cứng đờ. Anh nhạy bén bắt được hai từ trong lời Tuyết Úc: người khác.
Không chỉ có anh, Trình Trì, mà còn có người khác.
Anh ta mỗi ngày qua lại với bao nhiêu người đàn ông? Bận rộn đến như vậy, trong thôn này anh ta đã để mắt đến bao nhiêu người rồi?
Tuyết Úc thấy Tống Nạo Tuân biểu tình nhăn nhó tức giận. Cậu cảm thấy lần này mình có chút quá đáng rồi, cánh tay đang vươn ra liền thả xuống. Toan nói muốn quay về, ở cổ đột nhiên cảm thấy một trận xúc cảm ướt át tê ngứa. Như dã thú bị trêu chọc phát điên, cái cắn này có chút không khoan nhượng.
Cậu không thể tin được, Tống Nạo Tuân thế mà thật sự dám cắn cậu. Bả vai kiều nhược run lên. Thế nhưng lời trêu chọc do chính cậu nói ra, bây giờ Tống Nạo Tuân có thô lỗ mút lấy, cậu cũng không thể vùng vằng xô đẩy được.
Tiểu quả phu mạnh miệng nhưng lại mẫn cảm vô cùng. Cậu gắt gao cắn chặt môi, không nhịn được mà hổn hển thở vài cái. Tuyết Úc vươn ngón tay phấn nộn đẩy người đàn ông, thế nhưng ngón tay vươn ra cũng bị ngậm lấy.
Tuyết Úc chân mềm đến ngã khuỵu, ngón tay vươn ra cũng không rút lại được. Thanh âm suyễn nhược đến run rẩy.
"Được, được rồi, dừng lại mau..."
Lời editor: Gõ chương này mà mắc mệt giùm ông Trình Trì:))
Tuyết Úc trở lại cổ trạch và thẳng tiến đến phòng bếp. Đến nơi này đã một thời gian, cậu vẫn chưa có một bữa ăn tử tế. Trong phòng bếp đồ dùng coi như mới mẻ hiện đại, thế nhưng thức ăn dự trữ lại quá ít. Cậu chỉ bèn đun một ấm nước nóng rồi nấu ít cháo gói. Ngồi xuống bàn ăn, mí mắt vừa nhấc lên, cậu liền thoáng nhìn thấy người đàn ông ngồi đối diện. Hắn khoan thai chống cằm, môi mỏng tràn đầy hứng thú nhìn cậu. Ý cười bất biến kéo trên khoé môi.
Nhìn kiểu gì cũng thấy xảo trá bất lương...
Tuyết Úc căng gương mặt nhỏ, cố gắng hết sức mà phát huy kỹ thuật diễn. Mấy ngày nay, cậu đã hoàn toàn lĩnh ngộ được khả năng thờ ơ với sự tồn tại của kẻ này. Muỗng cháo trên tay được thổi kỹ càng, thế nhưng cháo còn chưa vào miệng, cửa nhà lại bị gõ vang.
Cậu buông muỗng, đứng dậy đi mở cửa. Bất ngờ thay, trước cửa là Tống Nạo Tuân.
Tuyết Úc liếm môi, chẳng tìm được chút nhiệt tình thường thấy hàng ngày. Ngón tay trên then cửa khẽ nhúc nhích, cậu nhàn nhạt hỏi anh, giọng điệu hờ hững như thể chẳng muốn nhìn thấy người này chút nào.
"Có việc?"
Ngữ khí lạ lẫm này khiến Tống Nạo Tuân chưa từng bị đối xử như vậy có chút ngơ ngẩn. Không chỉ là giọng điệu xa lạ, thái độ của tiểu quả phu cũng trở nên thiếu kiên nhẫn hơn nhiều.
"Không có việc gì thì tôi đóng cửa."
"...Có."
Tống Nạo Tuân nhẹ rũ mi. Như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, anh cứng đờ cả người cất tiếng.
"Hôm nay không phải là tôi cố ý không để anh ghé nhà. Là bởi sau đó tôi có việc phải ra ngoài."
"Vậy sao vừa rồi cậu không nói?" - Tuyết Úc nhướng mày.
Khoé miệng Tống Nạo Tuân cứng đờ, anh không nghĩ bản thân sẽ bị chất vấn, lại tiếp tục ngoan ngoãn nói tiếp.
"Giờ tôi lên trấn trên giải quyết công việc, ngày mai, nếu anh vẫn muốn ghé thì cứ đến."
Mục đích chính của Tống Nạo Tuân đến đây chỉ có như vậy. Vừa nói xong những gì cần nói, Tống Nạo Tuân quay bước đi chẳng chờ Tuyết Úc trả lời. Gương mặt vẫn một vẻ lạnh băng cứng nhắc. Tuyết Úc vô ngữ đóng cửa, dư quang quét mắt nhìn về người đàn ông ngồi cạnh bàn ăn. Thích Trầm đang nhếch môi cười đến thích ý.
...Tiểu quả phu quả là lợi hại. - Hắn nghĩ.
Cậu ta chẳng cần làm gì, ngoắc ngoắc ngón tay liền khiến người khác chạy lại xum xoe. Không chỉ Tống Nạo Tuân, mà cả tiểu tử Trình gia kia cũng vậy. Môi vẫn treo ý cười, nhưng ánh mắt Thích Trầm lập loè điều gì đó.
Cả một quãng thời gian sau, Tuyết Úc vẫn mắt nhìn thẳng, miệng húp cháo, môi thổi khí. Nhưng trong đầu cậu đang réo vang hệ thống mà cáo trạng.
"Thống ơi, sao tui cảm thấy Thích Trầm thấy tui với Tống Nạo Tuân qua lại với nhau như vậy mà chẳng có lấy một tí phản ứng nào. Hay cốt truyện lại bị lỗi rồi?"
Hệ thống: [Không phải đâu, nãy giờ hắn ta vẫn nhìn chằm chằm cửa bên này mà. Chắc chắn là hắn đang nhìn thụ chính.]
Tuyết Úc lẳng lặng uống cháo. Bên cạnh người còn một con quỷ đang âm thầm theo dõi, cậu cũng không dám lộn xộn ánh mắt.
"Vậy mắc gì anh ta còn cười, không phải nên tức điên lên sao?"
Hệ thống an tĩnh một lát rồi đáp: [Cậu có từng nghe qua chưa, có người bị mặt đơ, vậy hẳn cũng có người bị cười đơ á.]
Tuyết Úc: "..." - Như vậy mà cậu cũng nghĩ ra?!
*
Ăn cháo xong, cậu cầm tô qua phòng bếp, trong đầu vẫn câu có câu không tám chuyện cùng hệ thống. Sau đó Tuyết Úc liền về phòng ngủ trưa. Buổi sáng thức giấc sớm vì tiếng gà ầm ĩ, giấc nghỉ trưa của cậu có chút sâu hơn mọi ngày. Nếu không phải vì nghe thấy tiếng cửa nhà gõ vang, dường như cậu còn tính làm sâu ngủ đến tận sáng hôm sau.
Đầu óc có chút hỗn độn, Tuyết Úc híp mắt leo xuống giường. Trước cửa nhà là một bóng người cao lớn. Người đến vai rộng eo thon, cơ bắp từng khối rõ ràng ẩn hiện dưới vải vóc. Tuyết Úc ngẩn người hoàn toàn thanh tỉnh nhìn gã nông phu trước cửa.
"Anh tới làm gì?"
Trình Trì sờ vành tai: "Có chút việc tìm em, tôi vào được chứ?"
Tuyết Úc chặn cửa, nghĩ đến con quỷ họ Thích lúc nào cũng tươi cười đến rợn người trong nhà liền không do dự mà cự tuyệt: "Không được."
Mắt thường cũng nhìn thấy sự mất mát trên gương mặt Trình Trì. Thế nhưng Tuyết Úc không hề dao động, cậu dùng ngón tay đẩy lồng ngực người đàng ông đang đứng thật gần mình ra xa. Cảm giác thô ráp của vải cọ đến da có chút không thoải mái. Cậu nhướng mày nhìn hắn.
"Tôi đã nói rõ với anh tôi là loại người như thế nào rồi. Sao anh còn đến tìm tôi, không sợ bị tôi lừa à?"
Trình Trì vai lưng căng chặt, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ngón tay đang đẩy người mình. Hắn nuốt nước bọt để làm dịu cổ họng khô khốc mà đáp.
"...Không sợ."
Tuyết Úc thả tay xuống, gương mặt tràn đầy vẻ lạnh nhạt.
"Cũng đúng, anh thì có gì đáng giá để tôi lừa. Vậy rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì?"
Trình Trì tiếc nuối dư vị mềm mại của ngón tay qua lớp vải mỏng. Một lát sau, hắn mới rầu rĩ hỏi: "Tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện được không?"
*
Trời ngả chạng vạng. Sắc trời tối dần đi, thôn làng được phủ lên một màu vàng ấm áp yên bình. Khác với ban ngày khô nóng, trời chiều đã dịu đi sự hanh khô. Ở rừng cây nhỏ cách cổ trạch không xa, Tuyết Úc đang chau mi nhìn người đàn ông cường tráng trước mặt. Trên tay anh ta là một xấp tiền mới tinh.
Cậu chớp mắt hỏi: "Anh có ý gì?"
Trình Trì lăn lộn ở trấn trên cả ngày, sợ tiểu quả phu bắt bẻ mùi mồ hôi, hắn còn cố ý tắm táp sạch sẽ rồi đến. Mái tóc màu lông quạ còn nhỏ nước lại càng khiến đôi mắt đen nhánh chân thành toả sáng hơn. Hắn nhìn người nhỏ hơn mình cả một cái đầu trước mặt, lại một lần nữa vươn tay đưa xấp tiền sang.
"Cho em."
Xấp tiền mới tinh có thoảng chút mùi dầu máy khó ngửi, nhìn sơ qua thôi cũng thấy có đến mấy ngàn tệ.
"Đều cho tôi."
"Ừ."
...Gã này coi tiền như rác hả? Vất vả kiếm được một đống tiền, xem chừng còn có cả tiền tích góp của hắn, cứ thế ôm hết đưa cho cậu là sao?
Tuyết Úc không có sở thích khi dễ người thành thật. Cậu không nhận tiền, chỉ đứng đó khoanh tay híp mắt nhìn hắn.
"Anh kiếm tiền nhưng lại không cần tiền? Cho tôi làm gì? Tiền nhiều hoá điên hả?"
Tay cầm tiền của Trình Trì thảng thốt nắm chặt. Sau đó hắn cục mịch đáp lại.
"Tôi nghe Tống Nạo Tuân nói, em sang nhà anh ta chỉ vì muốn hưởng điều hoà. Anh ta cho em điều hoà, em cho anh ta hôn ngón tay. Nhà tôi không có điều hoà, nhưng tôi có thể cho em tiền. Vậy có thể hay không, em cũng cho tôi hôn em?"
Tuyết Úc hoàn toàn không ngờ được đây lại là nguyên nhân. Cậu sửng sốt thốt lên: "...Ngón tay?"
Trình Trì vội đáp: "Không phải."
Gã nam nhân vụng về không biết đang loạn nghĩ điều gì, ánh mắt loạn chuyển, cuối cùng ghim chặt vào một nơi. Đôi môi căng mọng đo đỏ xinh đẹp. Môi châu nhỏ xinh đáng yêu vô cùng. Trình Trì ngốc nghếch, nhưng ở một số phương diện lại không thầy vẫn thấu.
Thế nhưng hắn phải kiên nhẫn. Không thể nói là hắn muốn hôn nơi khác.
Dù cho miệng tiểu quả phu có thể đã bị người khác hôn qua, hắn vẫn muốn.
Hắn đảm bảo bản thân sẽ thật nhẹ nhàng ân cần, sẽ không làm đau Tuyết Úc.
Tuyết Úc lúc này lại: "..."
Cứ ngỡ rằng người này đã hết hy vọng, nhưng thật ra đầu óc hắn ta chỉ dùng vào mấy việc như thế này thôi sao? Tại sao ở một thôn làng nhỏ bé lạc hậu như vậy lại sinh ra một người nhu Trình Trì?
Thực ra Tuyết Úc không biết, mặc dù thôn làng lạc hậu, nhưng cũng không phải là bế quan toả cảng, hoàn toàn ngăn cách ngoại giới. Trình Trì biết đồng tính luyến ái có tồn tại cũng không lạ. Nhưng hắn ta không những biết, mà còn tiếp thu, còn muốn hôn cậu. Thậm chí là còn nghĩ ra ý tưởng dùng tiền để được hôn. Sao đây có thể là ý nghĩ của một người thành thật chất phác được??
Tuyết Úc mải nghĩ suy và vô thức liếm môi, liền thấy cổ họng Trình Trì cũng lăn lên lộn xuống. Ánh mắt nam nhân cháy bỏng như lửa, như một con sói hoang chực chờ vồ lấy con mồi. Cậu sợ đến mức trái tim đều run lẩy bẩy. Trình Trì quá cao, cơ bắp chắc nịch, thân thể tràn đầy lực lượng. Nếu anh ta có làm gì đi chăng nữa, cậu cũng chẳng thể chống lại.
Đúng như Tuyết Úc nghĩ, đầu óc Trình Trì lúc này chỉ toàn là hình ảnh cắn mút môi mềm tiểu quả phu. Tay chân gồng cứng ngắc, nhưng hắn vẫn thành thật đứng như một pho tượng. Hắn biết bản thân quê mùa trì độn, hắn sợ mình nói năng thô lỗ khiến người trong mắt sợ hãi.
Bàn tay thô ráp nắm thành đấm, rồi lại buông ra mấy lần. Giọng nói trầm thấp có chút dè dặt cẩn trọng mà cất lên: "Nếu em chê tiền này còn ít, tôi có thể kiếm thêm. Được không?"
Tuyết Úc thấy Trình Trì không manh động xằng bậy, trái tim nhỏ đang treo cao có chút an tâm. Nghe hắn nói, cậu có chút không hiểu mà nhấp môi: "Vấn đề không phải là nhiều hay ít. Tôi là nam, anh không hiểu sao? Nhà anh còn đang chờ anh nối dõi tông đường đó."
Hơn nữa cậu cũng có làm gì trêu chọc đến anh ta đâu. Tại sao...?
"Bọn họ đều mặc kệ tôi."
"Vậy cũng không được."
Trình Trì ngược lại vô cùng cố chấp. Gương mặt hắn suy sụp, nhưng vẫn không buông tha mà bám riết hỏi tiếp: "Vậy tại sao Tống Nạo Tuân cũng là nam, nhưng em cho phép anh ta hôn em. Còn tôi thì không?"
Tuyết Úc: "..."
Khuôn mặt nhỏ có chút hồng lên, Tuyết Úc bực dọc cáu kỉnh nhìn gã nông phu. Người này có bệnh sao, sao nói hai ba câu cứ nhắc mãi chuyện hôn hít?!
Thấy sắc trời tối dần, Tuyết Úc cảm thấy mình không muốn phí thời gian với người ngoài cốt truyện nữa, cậu dứt khoát nói: "Tôi không thích kiểu như anh, được chưa?!"
Tóc người đàn ông cao lớn tựa gấu đen đã khô ráo, toả ra một mùi bồ kết dịu nhẹ. Hắn nhìn mồ hôi trong suốt lăn trên thái dương tiểu quả phu và rút một tờ khăn giấy sạch sẽ ra đưa cho cậu.
"Tôi nghe bọn họ nói rồi, chồng trước của em cùng với Tống Nạo Tuân một chút cũng không giống. Em lừa gạt tôi."
...Rồi mắc gì ba cái chuyện hạt mè vỏ tỏi này anh cũng đi nghe là sao?!
Tuyết Úc hít sâu vài cái, khuôn mặt nhỏ đạm mạc: "Tôi mặc kệ, nếu anh thực sự thích đàn ông, tự lên trấn trên mà tìm."
Mùa hè muỗi vo ve khắp nơi, không cắn được Trình Trì da dày thịt béo liền quay sang đốt cậu. Xương quai xanh bị cắn ra vài đốt hồng hồng đến thảm thương. Trình Trì vẫn đang nghĩ thầm tìm cách làm thế nào mới có thể dụ Tuyết Úc hôn mình, nhìn thấy da thịt trắng nộn bị đốt ra mấy vết đo đỏ như vậy bèn mang mấy câu từ nuốt vào bụng. Hắn nghĩ thầm, chắc là tiền vẫn chưa đủ.
Nếu lại kiếm thêm một ít, có phải có thể hôn hôn rồi không?
Hắn nắm chặt tiền trong tay, đầu óc lại miên man tưởng tượng. Hiện tại, có lẽ việc cấp bách nhất bây giờ vẫn là lắp một cái điều hoà trong nhà, như vậy mới có thể đem tiểu quả phu lừa đến nhà.
Tới lúc đó, có lẽ sẽ dễ hôn hơn...
*
Đường nhỏ cạnh rào tre, một dáng người thon dài đang thong thả rảo bước. Tống Nạo Tuân vừa từ trấn trên trở về. Cửa hàng đồ cổ của Tống gia mỗi khi thiếu người, anh cũng sẽ chạy lên phụ giúp. Hôm nay việc buôn bán tấp nập náo nhiệt, đến tận chạng vạng anh mới trở về, lại vừa kịp giờ cơm chiều.
Anh thong dong trên con đường làng vắng vẻ. Khi nhìn sang khu rừng nhỏ cạnh rào tre, anh có chút sửng sốt. Cây cối um tùm che khất đi, Tống Nạo Tuân không nhìn rõ mặt, nhưng có thể nhìn thấy hai cặp chân với màu da khác biệt.
Một bên là đôi chân mạnh mẽ hữu lực, một bên là hai chân trắng trẻo mảnh mai. Mí mắt Tống Nạo Tuân có chút giật nhẹ.
Anh còn lạ gì, đó chẳng phải là tiểu quả phu chuyên câu dẫn người kia sao? Mà người còn lại đang lén lút gặp cậu lại chính là thằng em chơi với anh từ nhỏ đến lớn, Trình Trì.
Hai người họ từ lúc nào đã trở nên thân mật như vậy?
Tống Nạo Tuân nhớ đến chuyện hai ngày trước. Trách không được, kẻ luôn lầm lì ít nói như Trình Trì lại mở lời mời Tuyết Úc làm khách. Thì ra bọn họ còn có loại quan hệ như vậy? Vậy nguyên nhân Bùi Tuyết Úc hờ hững lạnh nhạt với anh lúc trước...
Chỉ là, Bùi Tuyết Úc chịu được sao?
Mặc dù Trình Trì trông có vẻ ngây ngô khờ khạo, nhưng hắn quen việc đồng áng nặng nhọc, xương đồng da sắt, vừa cao lớn lại còn thích mạnh bạo. Tiểu quả phu bị hắn đè xuống áp bức, làm sao chịu nổi? Sức lực để bắt lấy cánh tay nam nhân còn không có.
Sắc mặt Tống Nạo Tuân cực kỳ xấu, bước chân anh trở nên nhanh hơn. Như thể đã nhận định hai kẻ kia đang làm chuyện đồi bại sau rặng cây, anh muốn rời đi thật nhanh để không phải nhìn thấy chuyện chướng tai gai mắt.
Hai người đó có thể làm gì? Phỏng chừng là đang hôn nhau.
Tống Nạo Tuân đi nhanh về phía trước. Chưa bước khỏi đường nhỏ liền đụng phải người đang nghĩ trong đầu. Da thịt trắng nõn rơi vào mắt, hai mảnh xương quai xanh ửng hồng vài điểm. Không biết có phải do đầu óc anh đang suy nghĩ đến chuyện kia hay không, anh cảm thấy đôi môi xinh đẹp kia dường như hơi sưng lên, càng làm cho gương mặt nhỏ trở nên hoặt sắc sinh hương đến lạ.
Tuyết Úc đang cúi đầu gãi vết đốt ở cổ, thình lình nghe thấy âm thanh bình thản của Tống Nạo Tuân: "Cổ anh làm sao vậy?"
Ngón tay tinh tế cọ điểm ửng đỏ, Tuyết Úc chậm rì rì đáp: "Bị cắn, có chút ngứa."
Tống Nạo Tuân sa sầm nét mặt, đối với lời nói của tiểu quả phu liền có chút nghẹn khuất. Anh ta, anh ta đến che giấu cũng không thèm?! Cứ thế mà nói thẳng!
"Anh, sao anh có thể như vậy... Anh đúng là..."
Tuyết Úc ngẩng mặt ngơ ngác, ngữ điệu mềm mại: "A?"
Tống Nạo Tuân nhớ đến điệu bộ gần gũi của hai người, anh cắn môi thấp giọng tức giận: "Anh đã ôm tôi, sao còn có thể cùng với người khác... Sao có thể để cho người khác cắn anh?"
Tuyết Úc nghe vậy lại càng mờ mịt. Cậu đảo mắt nhìn sang, híp mắt suy nghĩ liền hiểu ra, Tống Nạo Tuân lúc nãy nhìn thấy cậu và Trình Trì rồi tự não bổ nghĩ vết đỏ ở cổ cậu là do Trình Trì cắn.
Tay vẫn nhẹ gãi vết ngứa, cậu nhếch lông mi nhìn anh khiêu khích.
"Sao lại không được? Tôi với cậu cũng chỉ là ôm nhau, cũng không hôn môi. Quan hệ của chúng ta đã đến mức tôi không được để người khác chạm vào sao?"
...Tiểu quả phu quả nhiên chính là ác ma xấu xa.
Mỗi khi anh cảm thấy Bùi Tuyết Úc thật quá hư hỏng, anh ta còn có thể làm ra chuyện xấu xa hơn thế nữa. Bé ngoan như Tống Nạo Tuân, từ nhỏ lớn lên ở thôn làng nhỏ, ái tình còn chưa từng trải qua, bây giờ gặp loại người như Bùi Tuyết Úc. Anh thật sự là tức giận đến mức không thốt lên lời.
Biểu tình anh căng chặt. Tống Nạo Tuân muốn buông ra câu từ hung ác để cậu về sau đừng tìm mình nữa. Thế nhưng khi nhìn đến gương mặt kia, lời nói đều không thốt thành câu.
Cánh tay mảnh khảnh lại vươn lên ôm quanh cổ anh. Tuyết Úc ôm lấy cổ người đàn ông, cổ áo gấp lại lộ ra da thịt nõn nà trắng đến loá mắt.
"Sao vậy, cậu ghen tị hả? Chỉ cần cậu nói, cậu cũng có thể nha."
Môi đỏ mị hoặc mấp máy, mỹ nhân ngẩng mặt nhìn anh, tựa như đang đòi hôn. Cánh tay tựa như ngâm qua nước, mềm mại mát lạnh đến kỳ dị. Gương mặt diễm lệ tựa yêu tựa tiên.
"Cậu cũng có thể cắn tôi nè."
Tống Nạo Tuân tức giận, nhưng thấy Tuyết Úc nhón chân có chút khó khăn liền vô thức cong eo hạ thấp người. Anh nhấp môi, giọng nói như rít ra từ kẽ răng có chút ấm ức.
"...Anh đúng thật là thích tự giày vò chính mình."
"Đúng vậy, tôi bận lắm. Nếu cậu không thèm thì tôi liền đi tìm người khác."
Tuyết Úc âm mưu ở chỗ nào kéo giá trị thù hận của thụ chính lên. Cậu biết người làng quê tư tưởng bảo thủ, không có khả năng cùng người xa lạ nói chuyện yêu đương, càng huống chi cả hai đều là nam. Tống nạo Tuân chính là người lớn lên từ địa phương nhỏ này, so với nhiều người anh có thể biết nhiều hơn, thăm thú nhiều hơn. Nhưng cùng với cậu, một nam nhân mà còn từng có chồng trước nói chuyện luyến ai, một chút khả năng cũng không có.
Hai cánh tay Tống Nạo Tuân cứng đờ. Anh nhạy bén bắt được hai từ trong lời Tuyết Úc: người khác.
Không chỉ có anh, Trình Trì, mà còn có người khác.
Anh ta mỗi ngày qua lại với bao nhiêu người đàn ông? Bận rộn đến như vậy, trong thôn này anh ta đã để mắt đến bao nhiêu người rồi?
Tuyết Úc thấy Tống Nạo Tuân biểu tình nhăn nhó tức giận. Cậu cảm thấy lần này mình có chút quá đáng rồi, cánh tay đang vươn ra liền thả xuống. Toan nói muốn quay về, ở cổ đột nhiên cảm thấy một trận xúc cảm ướt át tê ngứa. Như dã thú bị trêu chọc phát điên, cái cắn này có chút không khoan nhượng.
Cậu không thể tin được, Tống Nạo Tuân thế mà thật sự dám cắn cậu. Bả vai kiều nhược run lên. Thế nhưng lời trêu chọc do chính cậu nói ra, bây giờ Tống Nạo Tuân có thô lỗ mút lấy, cậu cũng không thể vùng vằng xô đẩy được.
Tiểu quả phu mạnh miệng nhưng lại mẫn cảm vô cùng. Cậu gắt gao cắn chặt môi, không nhịn được mà hổn hển thở vài cái. Tuyết Úc vươn ngón tay phấn nộn đẩy người đàn ông, thế nhưng ngón tay vươn ra cũng bị ngậm lấy.
Tuyết Úc chân mềm đến ngã khuỵu, ngón tay vươn ra cũng không rút lại được. Thanh âm suyễn nhược đến run rẩy.
"Được, được rồi, dừng lại mau..."
Lời editor: Gõ chương này mà mắc mệt giùm ông Trình Trì:))