Chương 22: Tg1 (22)
Hô hấp nóng rực phả vào khiến chóp tai Tuyết Úc ửng đỏ. Cậu gian nan quay đầu, dùng khuỷu tay đẩy người ra, nhưng lại như va phải tường đá. Cậu bèn thấp giọng thương lượng.
"Anh buông ra trước đã."
Cánh tay Tạ Thanh Vân cứng đờ trong giây lát, sau đó chậm rãi buông cậu ra. Như một bản năng từ sâu thẳm trong tâm can, anh luôn luôn nghe lời Tuyết Úc, dù bản thân không hề muốn.
Quần áo bị kéo đến lộn xộn. Cậu cúi đầu vuốt lại vạt áo, nhíu mày suy nghĩ không biết liệu da thịt yếu ớt nhạy cảm của thân thể này có lại đỏ lên không. Mọi động chạm đều có thể để lại dấu vết trên người Tuyết Úc. Do đó, đôi môi sưng đỏ bị người hôn qua như càng nổi bật hơn trong mắt Tạ Thanh Vân. Anh nắm chặt tay, nhẫn nhịn không cúi đầu cắn lên đó.
Anh nghĩ đến Phó Dương. Hắn ta đến sớm như vậy, có phải đã yêu thương qua tiểu thiếu gia? Vậy nên môi cậu mới sưng như vậy. Cả người cũng như toả ra một cảm giác câu nhân quyến rũ lạ thường.
Lục phủ ngũ tạng như bị châm lửa. Sự ghen ghét bốc cháy, thiêu đốt lý trí Tạ Thanh Vân. Thế nhưng, một ý nghĩ mong chờ lại trỗi dậy trong anh. Nếu Tuyết Úc có thể há miệng cho người khác hôn, liệu chăng, anh cũng có thể?
Cổ họng khô khốc. Tạ Thanh Vân nhìn Tuyết Úc, ánh mắt sâu kín: "Không thoải mái sao?"
Đôi mắt xinh đẹp trừng anh, Tuyết Úc tức giận nói: "Đương nhiên! Anh muốn bóp chết tôi hả?"
Tạ Thanh Vân lựa lời dễ nghe: "Tôi không cố ý."
Tuyết Úc cũng không để trong lòng. Thấy Tạ Thanh Vân vẫn như trước nghe lời, cậu ngựa quen đường cũ buông lời thoại kim chủ: "Lần sau không được làm đau tôi như vậy."
Người đàn ông rũ mắt: "...Được."
Trái tim loạn nhịp cuối cùng cũng thôi khẩn trương. Cậu nhìn Tạ Thanh Vân, ngẫm nghĩ. Hợp đồng bao dưỡng đã bị cậu xé, nhưng người này vẫn theo thói quen mà nghe lời, nhường nhịn cậu. Vậy hẳn là anh ta sẽ không làm gì cậu đâu. Tuyết Úc mím môi hỏi anh.
"Sao anh tìm được tôi?"
Đáy mắt Tạ Thanh Vân loé lên chút cảm xúc lãnh lệ, anh bình tĩnh trả lời.
"Tôi theo dõi định vị của Phó Dương. Từ mấy ngày trước thấy hắn ta vẫn luôn ở đây, nên tôi đoán em cũng vậy."
Tuyết Úc: "?"
Tuyết Úc: "........"
Sốc đến choáng váng.
Đây là chuyện sinh viên có thể làm ra hả?
Cậu cảm khái sự thần thông quảng đại của nam chủ tiểu thuyết. Trầm mặc một hồi, cậu thuận tay đưa ly trà sữa không muốn uống nữa cho Tạ Thanh Vân, nói:
"Nhưng anh tìm tôi làm gì? Hợp đồng cũng xé rồi, hai ta không còn quan hệ. Hay là tôi còn khoản phí nào chưa chuyển cho anh?"
Dáng người cao lớn cứng đờ. Trong đôi mắt đen nhánh ám trầm xúc cảm điên cuồng. Anh vốn cao hơn Tuyết Úc. Lúc này người đàn ông rũ mắt chăm chú nhìn cậu, như đang nhìn một con thỏ trắng nhảy nhót trong bẫy rập. Anh muốn bắt con thỏ lại, sau đó... ăn sạch cục lông mềm mại kia.
Tuyết Úc đã quá quen với biểu tình này. Biết anh đang tức giận, cậu hơi sợ hãi, cố dời chủ đề sang chuyện khác.
"Tôi đi đây."
Chỉ cần không nhắc đến chuyện hợp đồng, Tạ Thanh Vân liền trở lại bình thường. Anh nắm lấy góc áo Tuyết Úc, ngữ điệu có chút mông lung.
"Tôi mới hỏi qua, khách sạn không còn phòng trống."
"...Cho nên?" - Cậu có dự cảm không được tốt lắm.
Tạ Thanh Vân rũ mắt không đáp. Tóc tai dựng đứng, cậu nhìn anh với ánh mắt khó tin.
"Không lẽ anh muốn ở lại phòng tôi hả?"
*
Tuyết Úc cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.
Phòng khách sạn rộng rãi thoáng đãng lúc này lại có thêm hai bộ chăn đệm trải trên sàn, khiến không gian bỗng trở nên chật chội. Cậu nhìn quanh, không biết nên đặt chân chỗ nào.
Lúc Phó Dương về đến, suýt chút nữa đã ném đống đồ trên tay xuống. Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Tạ Thanh Vân, biểu tình như chó dữ bị người lạ xâm phạm địa bàn. Hắn muốn đánh người, nhưng lại sợ Tuyết Úc tức giận đuổi mình đi.
Hắn đi cũng được, nhưng tên này tuyệt đối không được ở lại!
Phó Dương đặt đồ ăn nóng hổi lên bàn, sắc mặt cọc cằn ngồi xổm bên mép giường. Bắt được bàn tay mềm mại của Tuyết Úc, người đàn ông thu lại ngữ điệu không vui mà hỏi.
"Sao tên nhóc này lại ở đây?"
Tuyết Úc thất thần trả lời: "Anh đi mà hỏi chính mình."
Phó Dương là người thông minh. Nghe vậy, hắn liền đoán được phương thức Tạ Thanh Vân sử dụng, vì hắn cũng dùng thủ đoạn này không ít. Bực bội chửi một tiếng, Phó Dương càng nghĩ càng tức. Cứ nghĩ đến chuyện thời gian tới sẽ nhìn thấy tên mặt lạnh kia lởn vởn xung quanh, bàn tay đang nắm lấy Tuyết Úc nắm chặt hơn. Nửa người trên hướng về phía trước như muốn hôn cậu.
Tuyết Úc thấy gương mặt đẹp trai tiến lại gần. Hai tay bị hắn nắm lấy, nên cậu bèn nâng một chân đẩy lồng ngực người đàn ông. Tiểu thiếu gia lạnh lùng trừng mắt.
"Anh động dục hả?"
Động tác Phó Dương sững lại. Mắt ngơ ngẩn nhìn mắt cá chân mảnh khảnh, hắn nuốt nước bọt, tuỳ ý để cậu đạp lên người mình. Qua nửa ngày, giọng nói nghèn nghẹn mới thốt lên.
"Thằng nhãi đó tới là em liền không cho tôi hôn?"
Phó Dương mặt dày, nhưng Tuyết Úc thì khác. Lời nói không biết xấu hổ của hắn khiến gương mặt nhỏ đang hững hờ đỏ lên.
Trong lồng ngực như ấp ủ một ngọn lửa, Phó Dương liếc mắt nhìn Tạ Thanh Vân bên cạnh, lẩm bẩm làu bàu. Như sợ Tạ Thanh Vân không nghe thấy, hắn còn tăng âm lượng.
"Môi em tôi đều hôn nhiều lần như vậy. Nhất định không được cho người khác hôn!"
Ánh mắt Tạ Thanh Vân nhúc nhích. Còn Tuyết Úc cạn lời.
Cậu không thể ngờ được người này sẽ nói ra lời lẽ vô liêm sỉ như vậy, còn là trước mặt Tạ Thanh Vân. Da mặt tên này làm bằng gì vậy, bê tông hả?
Tuyết Úc liếm môi, thu hồi chân, vờ như không nghe thấy.
"Tôi đi ngủ."
Phó Dương không cam lòng. Nhưng hắn không có biện pháp gì cả, chỉ có thể bực dọc nhìn tiểu thiếu gia quấn mền cuộn thành một cục bông. Lông mày nhăn như thế kẹp chết được con ruồi.
Tối hôm nay hắn còn chưa hôn được một-lần-nào!
Thực ra, cả hai bọn họ đều chưa muốn đi ngủ. Nhưng nhìn thấy tiểu thiếu gia mệt mỏi, cả hai chỉ lườm nhau cháy khét rồi cũng tắt đèn, mỗi người trở về địa phận của mình.
Trong phòng tối như hũ nút. Tuyết Úc bị vây trong cơn buồn ngủ. Lông mi đen như lông quạ díp lại. Trong đầu cậu bỗng xuất hiện một âm thanh máy móc quen thuộc.
[Tui về rồi nè!]
[Đơn xin cưỡng chế thoát ly được duyệt rồi! Ba ngày sau tụi mình có thể rời thế giới rồi ký chủ ơi!!! Mấy ngày nay cậu sao....]
Thanh âm của hệ thống bỗng tắt dúm. Nó chết lặng hỏi.
[Hai người trên mặt đất là ai?]
Tuyết Úc đã chết tâm, cậu hỏi nó.
"Công thụ chính đó, hai người bọn họ như vậy có được tính là ngủ chung một chỗ hông?"
Hệ thống cảm thấy may mắn vì nó là máy móc, nên sẽ không bị nhồi máu cơ tim. Nó nhìn Tuyết Úc bộ dáng đáng thương, môi vẫn còn hơi sưng.
[Đơn xin cưỡng chế thoát ly thế giới được duyệt rồi. Nhưng giờ tui không có quyền quản lý thế giới này, nên không có giảm bớt cảm giác đau đớn cho cậu được.]
Ý nó là miệng đau.
Tuyết Úc tức giận, thấy hệ thống dễ nói chuyện, cậu liền phàn nàn.
"Sao lúc trước cậu không giảm đau cho tui? Cậu cố ý hả?" (Ý Tuyết Úc là lúc trước ở chung cư bị Phó Dương hôn, hệ thống cũng không che chắn cảm giác đau cho cậu)
[.....]
[Không không, ý là, tui không có nghĩ là sau lúc đó, hai người bọn họ vẫn đuổi theo cậu tới bây giờ.]
[...Cái kia, cậu chưa có bị ấy ấy đúng hông?]
Tuyết Úc: "?" - Ấy ấy là cái khỉ gì?
Hệ thống yên lặng lái sang chuyện khác.
[Thế giới tiếp theo cốt truyện hoàn chỉnh, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình trạng công thụ chính mất không chế như vậy nữa đâu.]
Tuyết Úc lúc này mới load xong câu hỏi vừa rồi của hệ thống. Gương mặt đỏ bừng, cậu nhíu mày không nói chuyện. Hô hấp chậm rãi dần. Khi hệ thống nghĩ là Tuyết Úc đã ngủ, nó nghe thấy cậu lên tiếng.
"Nếu tui rời đi, nguyên thân sẽ ra sao?"
[Tử vong.]
[Thật ra, Bùi Tuyết Úc vốn là sống không được lâu lắm. Bùi Dĩ Hoàn cùng người nhà cậu ta cũng biết, nên khi cậu rời đi bọn họ sẽ không có hoài nghi đâu. Không cần lo lắng.]
Tuyết Úc nghĩ nghĩ.
"Vậy còn Tạ Thanh Vân cùng Phó Dương thì sao? Nếu thế giới này thất bại, hai người họ sẽ ra sao?"
[Chuyện này tui cũng không biết. Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện tương tự. Chủ thế giới vẫn đang thảo luận đối sách cuối cùng, tụi mình không cần phải xen vào.]
[Cậu đừng nghĩ nhiều. Ba ngày sau là cậu rời đi rồi, cứ thong thả suy nghĩ xem mấy ngày này đi đâu chơi đi.]
Tuyết Úc nhấp môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
*
Cậu vốn cho là, ngày mai thức dậy sẽ là một quang cảnh gà bay chó sủa.
Thế nhưng, buổi sáng lại vô cùng bình yên. Hai người ngủ dưới đất một đêm, gương mặt có vẻ không được tốt lắm. Nhưng mỗi lần Tuyết Úc cảm thấy họ chuẩn bị phát sinh tranh chấp gì đó, họ đều chẳng có chuyện gì.
Ăn cơm rửa mặt, hai người đều né nhau như tránh tà. Lúc Tuyết Úc không có mặt, hai người đều yên lặng ngồi hai góc chơi di động. (Sao tưởng tượng thấy buồn cười ghê:)
Trừ việc Phó Dương bị nghẹn khuất phúc lợi nên bực tức đá ghế, lúc đi ngoài đường cũng ồn ào bước chân, thì không khí có vẻ rất hài hoà.
Sự bình yên này kéo dài đến tận buổi tối.
Đèn đầu giường ấm áp trong căn phòng. Tạ Thanh Vân đến lượt đi tắm. Tuyết Úc ngồi ở đầu giường, xoa xoa đôi mắt. Giọng nói có chút âm mũi, cậu theo thói quen mà hỏi Phó Dương: "Phó Dương, có mua gì ăn vặt hông?"
Mỗi lần tiểu thiếu gia bày ra biểu tình như vậy, đều có cảm giác như cậu đang mềm mại làm nũng, khiến cho người khác không thể từ chối điều gì.
Phó Dương thấp giọng: "Không có."
Lông mày Tuyết Úc nhăn lại. Không phải vì không có đồ ăn vặt, mà bởi vì Phó Dương đang cúi người vây lấy cậu bức đến tường.
"...Anh lại muốn...?"
Phó Dương cao to. Bả vai hắn dài rộng, dáng người cường tráng phủ lấy Tuyết Úc. Hắn nhìn xuống chóp mũi nhỏ xinh của người trong lòng.
Con sói đói bụng cả ngày. Người ở bên cạnh, vậy mà hắn còn không được đụng vào. Bây giờ, không dễ dàng gì mới có cơ hội, hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh đẹp.
Phó Dương duỗi tay đẩy áo cậu lên tới cằm, thanh âm trầm thấp dụ dỗ.
"Tôi không hôn môi em, hắn ta không nhìn ra đâu."
Tuyết Úc: "......"
Ngu ngốc khờ khạo đến mấy cũng thấy được âm mưu của tên này. Tuyết Úc tức điên người muốn mắng hắn. Nhưng cậu vẫn cố bé tiếng lại, lông mi run rẩy.
"Phó Dương, anh điên rồi hả? Tạ Thanh Vân còn ở đây đó!"
Thanh âm cố tình đè thấp lại càng mềm mại, có chút uỷ khuất đáng thương, tựa như móc câu kéo đi hồn phách nam nhân. Phó Dương cách cậu thật gần. Hắn ngửi thấy hương thơm ngọt ngào dụ người kia, trong lòng chẳng hề muốn buông tay.
"Bảo bối, tôi muốn hôn em đến chết mất. Một chút thôi..."
Tuyết Úc đưa bàn tay trắng nõn lên cằm hắn. Ngón tay phấn hồng thon dài búp măng che đi đôi môi mỏng. Cậu híp mắt, thái độ kiên định.
"Không được!"
Tuyết Úc cá mặn lười nhác vốn ít khi để tâm chuyện gì. Khả năng tiếp thu cùng tài năng tự an ủi của cậu lớn, nên bình thường bị Phó Dương gặm một chút, cậu có thể bỏ qua. Nhưng lần này thì khác.
Cậu nhìn thấy bóng dáng dong dỏng đằng sau kính mờ đang chuyển động.
Người kia đang chuẩn bị mở cửa.
"Anh buông ra trước đã."
Cánh tay Tạ Thanh Vân cứng đờ trong giây lát, sau đó chậm rãi buông cậu ra. Như một bản năng từ sâu thẳm trong tâm can, anh luôn luôn nghe lời Tuyết Úc, dù bản thân không hề muốn.
Quần áo bị kéo đến lộn xộn. Cậu cúi đầu vuốt lại vạt áo, nhíu mày suy nghĩ không biết liệu da thịt yếu ớt nhạy cảm của thân thể này có lại đỏ lên không. Mọi động chạm đều có thể để lại dấu vết trên người Tuyết Úc. Do đó, đôi môi sưng đỏ bị người hôn qua như càng nổi bật hơn trong mắt Tạ Thanh Vân. Anh nắm chặt tay, nhẫn nhịn không cúi đầu cắn lên đó.
Anh nghĩ đến Phó Dương. Hắn ta đến sớm như vậy, có phải đã yêu thương qua tiểu thiếu gia? Vậy nên môi cậu mới sưng như vậy. Cả người cũng như toả ra một cảm giác câu nhân quyến rũ lạ thường.
Lục phủ ngũ tạng như bị châm lửa. Sự ghen ghét bốc cháy, thiêu đốt lý trí Tạ Thanh Vân. Thế nhưng, một ý nghĩ mong chờ lại trỗi dậy trong anh. Nếu Tuyết Úc có thể há miệng cho người khác hôn, liệu chăng, anh cũng có thể?
Cổ họng khô khốc. Tạ Thanh Vân nhìn Tuyết Úc, ánh mắt sâu kín: "Không thoải mái sao?"
Đôi mắt xinh đẹp trừng anh, Tuyết Úc tức giận nói: "Đương nhiên! Anh muốn bóp chết tôi hả?"
Tạ Thanh Vân lựa lời dễ nghe: "Tôi không cố ý."
Tuyết Úc cũng không để trong lòng. Thấy Tạ Thanh Vân vẫn như trước nghe lời, cậu ngựa quen đường cũ buông lời thoại kim chủ: "Lần sau không được làm đau tôi như vậy."
Người đàn ông rũ mắt: "...Được."
Trái tim loạn nhịp cuối cùng cũng thôi khẩn trương. Cậu nhìn Tạ Thanh Vân, ngẫm nghĩ. Hợp đồng bao dưỡng đã bị cậu xé, nhưng người này vẫn theo thói quen mà nghe lời, nhường nhịn cậu. Vậy hẳn là anh ta sẽ không làm gì cậu đâu. Tuyết Úc mím môi hỏi anh.
"Sao anh tìm được tôi?"
Đáy mắt Tạ Thanh Vân loé lên chút cảm xúc lãnh lệ, anh bình tĩnh trả lời.
"Tôi theo dõi định vị của Phó Dương. Từ mấy ngày trước thấy hắn ta vẫn luôn ở đây, nên tôi đoán em cũng vậy."
Tuyết Úc: "?"
Tuyết Úc: "........"
Sốc đến choáng váng.
Đây là chuyện sinh viên có thể làm ra hả?
Cậu cảm khái sự thần thông quảng đại của nam chủ tiểu thuyết. Trầm mặc một hồi, cậu thuận tay đưa ly trà sữa không muốn uống nữa cho Tạ Thanh Vân, nói:
"Nhưng anh tìm tôi làm gì? Hợp đồng cũng xé rồi, hai ta không còn quan hệ. Hay là tôi còn khoản phí nào chưa chuyển cho anh?"
Dáng người cao lớn cứng đờ. Trong đôi mắt đen nhánh ám trầm xúc cảm điên cuồng. Anh vốn cao hơn Tuyết Úc. Lúc này người đàn ông rũ mắt chăm chú nhìn cậu, như đang nhìn một con thỏ trắng nhảy nhót trong bẫy rập. Anh muốn bắt con thỏ lại, sau đó... ăn sạch cục lông mềm mại kia.
Tuyết Úc đã quá quen với biểu tình này. Biết anh đang tức giận, cậu hơi sợ hãi, cố dời chủ đề sang chuyện khác.
"Tôi đi đây."
Chỉ cần không nhắc đến chuyện hợp đồng, Tạ Thanh Vân liền trở lại bình thường. Anh nắm lấy góc áo Tuyết Úc, ngữ điệu có chút mông lung.
"Tôi mới hỏi qua, khách sạn không còn phòng trống."
"...Cho nên?" - Cậu có dự cảm không được tốt lắm.
Tạ Thanh Vân rũ mắt không đáp. Tóc tai dựng đứng, cậu nhìn anh với ánh mắt khó tin.
"Không lẽ anh muốn ở lại phòng tôi hả?"
*
Tuyết Úc cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.
Phòng khách sạn rộng rãi thoáng đãng lúc này lại có thêm hai bộ chăn đệm trải trên sàn, khiến không gian bỗng trở nên chật chội. Cậu nhìn quanh, không biết nên đặt chân chỗ nào.
Lúc Phó Dương về đến, suýt chút nữa đã ném đống đồ trên tay xuống. Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn Tạ Thanh Vân, biểu tình như chó dữ bị người lạ xâm phạm địa bàn. Hắn muốn đánh người, nhưng lại sợ Tuyết Úc tức giận đuổi mình đi.
Hắn đi cũng được, nhưng tên này tuyệt đối không được ở lại!
Phó Dương đặt đồ ăn nóng hổi lên bàn, sắc mặt cọc cằn ngồi xổm bên mép giường. Bắt được bàn tay mềm mại của Tuyết Úc, người đàn ông thu lại ngữ điệu không vui mà hỏi.
"Sao tên nhóc này lại ở đây?"
Tuyết Úc thất thần trả lời: "Anh đi mà hỏi chính mình."
Phó Dương là người thông minh. Nghe vậy, hắn liền đoán được phương thức Tạ Thanh Vân sử dụng, vì hắn cũng dùng thủ đoạn này không ít. Bực bội chửi một tiếng, Phó Dương càng nghĩ càng tức. Cứ nghĩ đến chuyện thời gian tới sẽ nhìn thấy tên mặt lạnh kia lởn vởn xung quanh, bàn tay đang nắm lấy Tuyết Úc nắm chặt hơn. Nửa người trên hướng về phía trước như muốn hôn cậu.
Tuyết Úc thấy gương mặt đẹp trai tiến lại gần. Hai tay bị hắn nắm lấy, nên cậu bèn nâng một chân đẩy lồng ngực người đàn ông. Tiểu thiếu gia lạnh lùng trừng mắt.
"Anh động dục hả?"
Động tác Phó Dương sững lại. Mắt ngơ ngẩn nhìn mắt cá chân mảnh khảnh, hắn nuốt nước bọt, tuỳ ý để cậu đạp lên người mình. Qua nửa ngày, giọng nói nghèn nghẹn mới thốt lên.
"Thằng nhãi đó tới là em liền không cho tôi hôn?"
Phó Dương mặt dày, nhưng Tuyết Úc thì khác. Lời nói không biết xấu hổ của hắn khiến gương mặt nhỏ đang hững hờ đỏ lên.
Trong lồng ngực như ấp ủ một ngọn lửa, Phó Dương liếc mắt nhìn Tạ Thanh Vân bên cạnh, lẩm bẩm làu bàu. Như sợ Tạ Thanh Vân không nghe thấy, hắn còn tăng âm lượng.
"Môi em tôi đều hôn nhiều lần như vậy. Nhất định không được cho người khác hôn!"
Ánh mắt Tạ Thanh Vân nhúc nhích. Còn Tuyết Úc cạn lời.
Cậu không thể ngờ được người này sẽ nói ra lời lẽ vô liêm sỉ như vậy, còn là trước mặt Tạ Thanh Vân. Da mặt tên này làm bằng gì vậy, bê tông hả?
Tuyết Úc liếm môi, thu hồi chân, vờ như không nghe thấy.
"Tôi đi ngủ."
Phó Dương không cam lòng. Nhưng hắn không có biện pháp gì cả, chỉ có thể bực dọc nhìn tiểu thiếu gia quấn mền cuộn thành một cục bông. Lông mày nhăn như thế kẹp chết được con ruồi.
Tối hôm nay hắn còn chưa hôn được một-lần-nào!
Thực ra, cả hai bọn họ đều chưa muốn đi ngủ. Nhưng nhìn thấy tiểu thiếu gia mệt mỏi, cả hai chỉ lườm nhau cháy khét rồi cũng tắt đèn, mỗi người trở về địa phận của mình.
Trong phòng tối như hũ nút. Tuyết Úc bị vây trong cơn buồn ngủ. Lông mi đen như lông quạ díp lại. Trong đầu cậu bỗng xuất hiện một âm thanh máy móc quen thuộc.
[Tui về rồi nè!]
[Đơn xin cưỡng chế thoát ly được duyệt rồi! Ba ngày sau tụi mình có thể rời thế giới rồi ký chủ ơi!!! Mấy ngày nay cậu sao....]
Thanh âm của hệ thống bỗng tắt dúm. Nó chết lặng hỏi.
[Hai người trên mặt đất là ai?]
Tuyết Úc đã chết tâm, cậu hỏi nó.
"Công thụ chính đó, hai người bọn họ như vậy có được tính là ngủ chung một chỗ hông?"
Hệ thống cảm thấy may mắn vì nó là máy móc, nên sẽ không bị nhồi máu cơ tim. Nó nhìn Tuyết Úc bộ dáng đáng thương, môi vẫn còn hơi sưng.
[Đơn xin cưỡng chế thoát ly thế giới được duyệt rồi. Nhưng giờ tui không có quyền quản lý thế giới này, nên không có giảm bớt cảm giác đau đớn cho cậu được.]
Ý nó là miệng đau.
Tuyết Úc tức giận, thấy hệ thống dễ nói chuyện, cậu liền phàn nàn.
"Sao lúc trước cậu không giảm đau cho tui? Cậu cố ý hả?" (Ý Tuyết Úc là lúc trước ở chung cư bị Phó Dương hôn, hệ thống cũng không che chắn cảm giác đau cho cậu)
[.....]
[Không không, ý là, tui không có nghĩ là sau lúc đó, hai người bọn họ vẫn đuổi theo cậu tới bây giờ.]
[...Cái kia, cậu chưa có bị ấy ấy đúng hông?]
Tuyết Úc: "?" - Ấy ấy là cái khỉ gì?
Hệ thống yên lặng lái sang chuyện khác.
[Thế giới tiếp theo cốt truyện hoàn chỉnh, chắc chắn sẽ không xuất hiện tình trạng công thụ chính mất không chế như vậy nữa đâu.]
Tuyết Úc lúc này mới load xong câu hỏi vừa rồi của hệ thống. Gương mặt đỏ bừng, cậu nhíu mày không nói chuyện. Hô hấp chậm rãi dần. Khi hệ thống nghĩ là Tuyết Úc đã ngủ, nó nghe thấy cậu lên tiếng.
"Nếu tui rời đi, nguyên thân sẽ ra sao?"
[Tử vong.]
[Thật ra, Bùi Tuyết Úc vốn là sống không được lâu lắm. Bùi Dĩ Hoàn cùng người nhà cậu ta cũng biết, nên khi cậu rời đi bọn họ sẽ không có hoài nghi đâu. Không cần lo lắng.]
Tuyết Úc nghĩ nghĩ.
"Vậy còn Tạ Thanh Vân cùng Phó Dương thì sao? Nếu thế giới này thất bại, hai người họ sẽ ra sao?"
[Chuyện này tui cũng không biết. Trước giờ chưa từng xảy ra chuyện tương tự. Chủ thế giới vẫn đang thảo luận đối sách cuối cùng, tụi mình không cần phải xen vào.]
[Cậu đừng nghĩ nhiều. Ba ngày sau là cậu rời đi rồi, cứ thong thả suy nghĩ xem mấy ngày này đi đâu chơi đi.]
Tuyết Úc nhấp môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
*
Cậu vốn cho là, ngày mai thức dậy sẽ là một quang cảnh gà bay chó sủa.
Thế nhưng, buổi sáng lại vô cùng bình yên. Hai người ngủ dưới đất một đêm, gương mặt có vẻ không được tốt lắm. Nhưng mỗi lần Tuyết Úc cảm thấy họ chuẩn bị phát sinh tranh chấp gì đó, họ đều chẳng có chuyện gì.
Ăn cơm rửa mặt, hai người đều né nhau như tránh tà. Lúc Tuyết Úc không có mặt, hai người đều yên lặng ngồi hai góc chơi di động. (Sao tưởng tượng thấy buồn cười ghê:)
Trừ việc Phó Dương bị nghẹn khuất phúc lợi nên bực tức đá ghế, lúc đi ngoài đường cũng ồn ào bước chân, thì không khí có vẻ rất hài hoà.
Sự bình yên này kéo dài đến tận buổi tối.
Đèn đầu giường ấm áp trong căn phòng. Tạ Thanh Vân đến lượt đi tắm. Tuyết Úc ngồi ở đầu giường, xoa xoa đôi mắt. Giọng nói có chút âm mũi, cậu theo thói quen mà hỏi Phó Dương: "Phó Dương, có mua gì ăn vặt hông?"
Mỗi lần tiểu thiếu gia bày ra biểu tình như vậy, đều có cảm giác như cậu đang mềm mại làm nũng, khiến cho người khác không thể từ chối điều gì.
Phó Dương thấp giọng: "Không có."
Lông mày Tuyết Úc nhăn lại. Không phải vì không có đồ ăn vặt, mà bởi vì Phó Dương đang cúi người vây lấy cậu bức đến tường.
"...Anh lại muốn...?"
Phó Dương cao to. Bả vai hắn dài rộng, dáng người cường tráng phủ lấy Tuyết Úc. Hắn nhìn xuống chóp mũi nhỏ xinh của người trong lòng.
Con sói đói bụng cả ngày. Người ở bên cạnh, vậy mà hắn còn không được đụng vào. Bây giờ, không dễ dàng gì mới có cơ hội, hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh đẹp.
Phó Dương duỗi tay đẩy áo cậu lên tới cằm, thanh âm trầm thấp dụ dỗ.
"Tôi không hôn môi em, hắn ta không nhìn ra đâu."
Tuyết Úc: "......"
Ngu ngốc khờ khạo đến mấy cũng thấy được âm mưu của tên này. Tuyết Úc tức điên người muốn mắng hắn. Nhưng cậu vẫn cố bé tiếng lại, lông mi run rẩy.
"Phó Dương, anh điên rồi hả? Tạ Thanh Vân còn ở đây đó!"
Thanh âm cố tình đè thấp lại càng mềm mại, có chút uỷ khuất đáng thương, tựa như móc câu kéo đi hồn phách nam nhân. Phó Dương cách cậu thật gần. Hắn ngửi thấy hương thơm ngọt ngào dụ người kia, trong lòng chẳng hề muốn buông tay.
"Bảo bối, tôi muốn hôn em đến chết mất. Một chút thôi..."
Tuyết Úc đưa bàn tay trắng nõn lên cằm hắn. Ngón tay phấn hồng thon dài búp măng che đi đôi môi mỏng. Cậu híp mắt, thái độ kiên định.
"Không được!"
Tuyết Úc cá mặn lười nhác vốn ít khi để tâm chuyện gì. Khả năng tiếp thu cùng tài năng tự an ủi của cậu lớn, nên bình thường bị Phó Dương gặm một chút, cậu có thể bỏ qua. Nhưng lần này thì khác.
Cậu nhìn thấy bóng dáng dong dỏng đằng sau kính mờ đang chuyển động.
Người kia đang chuẩn bị mở cửa.