Chương 19: Tg1 (19)
Lý tưởng cảm động, hiện thực cảm lạnh.
Tuyết Úc kéo vali, nhìn làng du lịch trái ngược hoàn toàn với quảng cáo, trong lòng dâng trào bi thương. Khu vực xung quanh đều là đường lộ vắng vẻ, thi thoảng lại vẳng lên tiếng kêu của côn trùng chim chóc. Con đường chẳng có lấy một chiếc xe chạy ngang qua. Xe buýt chở cậu đến trước thôn làng cổ kính, phun vài vòng khói rồi đi thẳng.
Cái gì mà... thắng địa du lịch được yêu thích nhất, phong cảnh nguyên sơ thu hút du khách nhất...
Cậu nhìn làng du lịch hoang vắng tiêu điều phía trước, chim còn không thấy con nào bay qua, đừng nói đến du khách... Trái tim quặn thắt...
Không bao giờ tin quảng cáo bịp bợm nữa!
Cả buổi ngồi trên xe buýt đường dài, người Tuyết Úc cảm thấy không thoải mái. Cậu nén buồn bực, cố an ủi chính mình một chốc rồi mới kéo vali vào khách sạn.
Khách sạn vắng như chùa bà đanh, thường ngày chẳng mấy khi có khách. Lễ tân ngồi trên ghế gà gật.
Cái chỗ này vậy mà chưa đóng cửa, Tuyết Úc nghĩ.
Khoé miệng cứng đờ, cậu đứng trước quầy lễ tân, gõ lên bàn gỗ. Người thanh niên lúc này mới giật mình ngẩng đầu, hai mắt mơ màng như vẫn chưa tỉnh mộng. Trước mắt anh ta là một mỹ nhân mảnh khảnh, môi đỏ bừng, lông mi cong dày, da thịt trắng nõn.
Tuyết Úc đối diện ánh mắt ngu ngơ của anh ta, nhíu mi lặp lại câu nói: "Phòng đặt trên mạng, phiền anh làm thủ tục nhận phòng giúp."
Nam lễ tân cứng đờ nhìn cậu vài giây. Hai tai phút chốc nóng bừng, anh ta đứng lên vội vàng qua loa chùi khoé miệng, lắp bắp: "Vâng, vâng, vui... vui lòng cho xin tên họ quý khách."
Tuyết Úc vô cùng phối hợp: "Bùi Tuyết Úc."
Cầm chìa khoá, cậu hướng cửa thang máy. Thật ra làng du lịch này cũng không phải là không có du khách. Lúc cậu vào thang máy, có vài người vừa đi du ngoạn trở về. Một nam, một nữ, còn có cả trẻ con.
Gia đình nọ vào chung thang máy với cậu. Người phụ nữ tầm tứ tuần, khuôn mặt dù đã điểm vài nếp chân chim, nhưng vẫn còn rạng ngời xinh đẹp. Bà vui vẻ nắm tay đứa nhỏ, nhìn cậu cười cười.
"Cháu cũng đến du lịch sao?"
Tuyết Úc ngẩn người khi được bắt chuyện, lễ phép dạ một tiếng. Người phụ nữ nhiệt tình vô cùng.
"Vậy là cháu đến đúng nơi rồi đó. Đừng có thấy chỗ này ít người mà hiểu nhầm, thiệt ra tiện tích gì cũng đầy đủ hết. Chỉ là không có được quảng cáo rầm rộ thôi."
"Hôm nay cứ nghỉ ngơi, ngày mai cháu ra chỗ sân trượt tuyết đằng sau ấy. Chỗ đó rộng lắm, chắc mấy đứa trẻ tuổi sẽ thích. Đối diện còn có nhà hàng nữa."
Cậu kiên nhẫn nghe, còn gật gù cảm ơn bà. Người lớn đều thích những đứa trẻ lễ phép. Thấy cậu vừa đẹp mắt, vừa ngoan ngoãn, bà vui vẻ hỏi thêm vài câu.
"Không có gì không có gì, chàng trai này, hẳn là còn chưa có gia đình phải không?"
Sao, sao cái vấn đề này cũng hỏi?!
Tuyết Úc cả người ngốc ngốc, bỗng nhiên có cảm giác như đang gặp mặt họ hàng trong lễ tết. Trong ánh mắt sắc bén của người phụ nữ, cậu chột dạ gật đầu.
"Vừa hay vừa khéo, đứa nhỏ này, buổi tối cháu ra ngoài chơi, thể nào cũng thấy một đống soái ca mỹ nữ."
Như thể đang nói chuyện với con cháu trong nhà, bà quay đầu dùng khuỷu tay chọc người đàn ông bên cạnh.
"Chồng à, có phải tiểu cô nương nhà họ Chu ở đối diện còn chưa có đối tượng nhỉ? Hay là em giới thiệu cô bé cho..."
Mí mắt Tuyết Úc giật giật, cậu gian nan chen lời bà.
"Dì ơi, không cần đâu ạ. Cháu hiện tại không có ý định đó!"
"Ra là vậy." - Bà tỏ vẻ tiếc nuối thở dài một tiếng. Như thể nhớ đến điều gì, bà nói tiếp. -"Đúng rồi, nghe nói, Phó gia nhị thiếu cũng đang dẫn bạn gái du ngoạn ở chỗ này. Nếu cháu thấy hai người ăn vận toàn hàng hiệu thì nhớ tránh xa ra nhé. Nghe bảo người giàu có phú quý như vậy không dễ chọc đến đâu."
Tuyết Úc nghe được vài từ thân thuộc.
"Phó gia?"
Cửa thang máy lúc này lại mở ra. Người phụ nữ chỉ đáp một tiếng ừ rồi kết thúc cuộc trò chuyện, dắt theo đứa nhỏ tạm biệt cậu rồi rời đi. Tuyết Úc về đến phòng khách sạn của mình, tâm trạng có hơi lo lắng sốt ruột. Cậu định gọi hệ thống lên để hỏi về chuyện Phó gia vừa rồi, nhưng chợt nhớ ra, hệ thống đang trở về chủ thế giới. Nửa tháng này nó sẽ không ở đây.
Vẫn là buổi trưa, ánh mặt trời rọi vào cửa sổ. Tuyết Úc tốn bao công sức, năn nỉ ỉ ôi hệ thống mở cửa sau, đặt cho cậu phòng khách sạn sang trọng nhất. Căn phòng xa hoa, có phòng tắm rộng rãi cùng ban công hướng tầm nhìn ra sân trượt tuyết trắng xoá. Làng du lịch trông có vẻ heo hút, nhưng thực ra lại yên tĩnh xinh đẹp vô cùng.
Cậu có thể nghỉ phép xả láng rồi!
Tuyết Úc mang vali đẩy sang một bên, nhảy lên giường đệm êm ái. Mỏi mệt trong nhiều giờ bủa vây, khiến mí mắt cậu mỏi mệt khép lại. Gương mặt nhỏ cọ lên gối đầu giường, sung sướng chìm vào giấc ngủ.
*
Ba ngày trôi qua. Đàm thị chìm trong phong ba bất ổn.
Rầm rộ nhất chính là chuyện của tập đoàn Phó gia. Thời gian trước lan truyền trong thành phố là tin tức Phó gia phá sản. Thậm chí, có người còn nói rằng chính mắt họ nhìn thấy gia sản nhà họ Phó bị niêm phong. Tuy vậy, mọi thứ vẫn là tin đồn chưa xác thực.
Chỉ mới một ngày trước, chủ nhân Phó gia đã trở lại cầm quyền. Thương trường sâu cạn khó đoán là nơi cá lớn nuốt cá bé. Phó Dương trở về, trong một đêm, một tập đoàn lừng lẫy đối địch cứ thế bị phá sản.
Trong chiếc Bentley xa hoa điệu thấp, Phó Dương tĩnh lặng ngồi đó. Chỉ có đầu thuốc cháy đỏ lập loè trong bóng tối được kẹp giữa hai ngón tay thon dài. Khói trắng lượn lờ trong thùng xe, vờn quanh người đàn ông tóc đen với đôi mắt thâm thuý âm trầm tựa dã thú.
"Báo cáo tiến độ." - Hắn vùi đầu thuốc lên ghế da, giọng nói trầm khàn cất tiếng.
Trợ lý ngồi ở hàng ghế phía trước đã đầm đìa mồ hôi. Cô nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh trả lời.
"Thuộc hạ đã điều tra toàn bộ camera ở những con đường quanh chung cư, phát hiện thấy Bùi tiểu thiếu gia lên xe buýt lúc 9 giờ sáng thứ năm."
Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, nhưng trong mắt đã có chút loé sáng.
"Đi đâu?"
"Đó là tuyến xe buýt đường dài. Phạm vi quá lớn, cho nên... hiện tại tiểu thiếu gia xuống xe ở đâu, thuộc hạ vẫn chưa điều tra được..." - Trợ lý gian nan nói.
Không khí vốn đông lạnh, trong nháy mắt càng trở nên cứng đờ. Trợ lý có cảm giác như có hàng ngàn mũi dao vô hình đang kề quanh cổ. Hô hấp cô vô thức nhẹ đi, cô xoa mồ hôi trên trán, giọng nói run rẩy muốn khóc đến nơi.
"Thuộc hạ, thuộc hạ sẽ tiếp tục điều tra!"
Phó Dương không nói gì.
Chỉ trong ba ngày, hắn như trở thành một người khác. Nam nhân sắc bén trở nên tiều tuỵ mỏi mệt. Trên cằm hắn lúng phúng râu, ánh mắt âm trầm chết chóc.
Trợ lý vẫn cúi đầu. Cô run rẩy chờ đợi phán quyết trong im lặng. Lúc này, trợ lý lại nghe thấy người đàn ông hỏi.
"Đó là cái gì?"
Trợ lý giật mình nhìn theo hướng Phó Dương chỉ. Bên cạnh cô là túi xách da, trong đó chứa đầy tư liệu và đồ dùng cá nhân. Vừa rồi vì lấy văn kiện, kính mắt cùng thỏi son bị rơi trên ghế.
"Ngài nói cái này ạ? Đây là son dưỡng môi." - Trợ lý cầm thỏi son lên, giải thích.
"Khi nào thì dùng đến?"
"Nếu môi bị khô, nứt nẻ hoặc sưng thì có thể bôi một chút."
Lông mày khẽ nhíu. Phó Dương suy nghĩ đến cái gì đó, thật lâu sau mới lên tiếng.
"Mua ở đâu?"
"Tiệm mỹ phẩm, hoặc là cửa hàng tiện lợi đều có thưa ngài. Ngài có yêu cầu sao ạ?"
"Ừ, mua vài thỏi đi."
Tiểu trợ lý kinh sợ đáp ứng.
Xe đi vào đường hầm, đèn vòm lập loè hắt vào cửa kính. Phó Dương lại châm lửa một điếu thuốc. Ánh mắt rơi vào trầm tư, điếu thuốc mới châm được một nửa, hắn đột nhiên hỏi.
"Nếu trong một ngày, cô bị người ta hôn đến ba lần. Người hôn cô còn là kẻ chưa từng có kinh nghiệm, làm cô đau, thì cô có tức giận không?"
"Vâng?" - Trợ lý ngơ ngác. Nghiệp vụ chuyên nghiệp giúp nàng thanh tỉnh trong vài giây. Cô cố chọn lọc từ ngữ mà đáp. -"Thưa, phải... phải xem tình huống như thế nào. Phản ứng của người đó như thế nào nữa..."
Phó Dương hồi tưởng thiếu niên mềm như bông, vô lực run rẩy trong lồng ngực mình. Hắn thấp giọng.
"Người đó khóc đến đáng thương, còn liên tục đá người, cào người."
Tiểu trợ lý lúng túng: "Vậy, hẳn là có tức giận..."
Trong xe lại trở nên yên tĩnh. Trợ lý ảo não cắn đầu lưỡi, lo lắng có khi nào mình đã nói lời không nên. Phó Dương nhìn ra cửa sổ, ánh mắt hắn khốc liệt và cố chấp đến điên cuồng.
"Dù vậy, cũng không được bỏ trốn."
Yếu ớt như vậy, còn không mang theo bao nhiêu tiền, em ấy bỏ trốn xa như thế, nếu đói bụng thì phải làm sao đây?
Hắn biết bản thân quá đáng. Tuyết Úc có thể đánh hắn, mắng chửi hắn. Nếu tức giận, em ấy có cho hắn vài cái bạt tai, hắn cũng sẽ không nói gì.
Chỉ cần... đừng bỏ đi.
Đó là điều hắn không thể chấp nhận được.
*
Tạ Thanh Vân từ nhà huấn luyện đi ra. Ở quán bar gần trường học, anh thay quần áo nhân viên. Bảy ngày trong tuần, anh quần quật làm nhiều công việc. Công việc ở quán bar là trễ nhất, có khi đến 3 4 giờ sáng mới xong. Vất vả, nhưng tiền lương tương đối hậu hĩnh.
Dòng người chen chúc xô đẩy. Phục vụ liên tục châm thêm bia. Không khí xao động nhốn nháo ồn ào.
Tạ Thanh Vân vóc người đĩnh bạt. Một thân người trong y phục màu trắng, vai rộng dáng cao, ngoại hình lại vô cùng điển trai. Không ít người dõi theo để ý đến anh.
"Phục vụ, thêm ba bình rượu!"
Tạ Thanh Vân đặt rượu lên bàn. Lúc anh định rời đi, thanh niên mặt mày thanh tú gọi anh một tiếng. Tạ Thanh Vân nhấc mí mắt, nhàn nhạt nhìn cậu ta.
Nam sinh khí chất nhu nhược nhìn anh cười cười.
"Anh là Tạ Thanh Vân đúng không? Chúng ta là bạn cùng trường, nhưng hẳn là anh không biết tôi."
Tạ Thanh Vân hững hờ. Anh nhìn người trước mắt, không có ấn tượng gì. Nhưng một ý nghĩ khác xuất hiện trong đầu anh. Quán bar sau trường học, nhưng lại hiếm có học sinh nào đến. Vì ai cũng biết, nơi này còn nổi tiếng như một gay bar. Tạ Thanh Vân rũ mắt, thản nhiên đáp ừ.
Nam sinh không xấu hổ, như thể đã làm qua chuyện này nhiều lần. Cậu ta cong khoé miệng, tiếp tục nói.
"Nhưng tôi biết chuyện của anh. Có phải, anh cực kỳ căm ghét Bùi Tuyết Úc?"
Tạ Thanh Vân không đáp.
Nam sinh cho rằng mình đã bắn trúng hồng tâm, tiếp tục khúc khích nói tiếp.
"Hiện tại, nếu có cơ hội, anh có muốn rời bỏ cậu ta? Tôi đảm bảo tiền chu cấp cho anh nhiều gấp bội, tiền vi phạm hợp đồng gì đó, tôi cũng sẽ xử lý toàn bộ."
"Cùng một chỗ với tôi đi. So với Bùi Tuyết Úc tốt hơn nhiều."
Thật lòng mà nói, nếu Tạ Thanh Vân căm hận Bùi Tuyết Úc đến cực điểm, đây quả là một lời đề nghị hấp dẫn. Chẳng qua...
"Cút."
Một chữ không hề khách khí xé tan vẻ mặt tươi cười của nam sinh kia. Tạ Thanh Vân bình thản nhìn cậu ta, như đang nhìn một tên hề nhảy nhót. Giọng anh lạnh như kết băng.
"Cậu là cái thá gì?"
Tạ Thanh Vân có thể vẫy đuôi, nhưng chỉ vẫy đuôi với một người. Sợi xích quanh cổ anh, cũng chỉ Bùi Tuyết Úc mới có quyền dắt.
Tuyết Úc kéo vali, nhìn làng du lịch trái ngược hoàn toàn với quảng cáo, trong lòng dâng trào bi thương. Khu vực xung quanh đều là đường lộ vắng vẻ, thi thoảng lại vẳng lên tiếng kêu của côn trùng chim chóc. Con đường chẳng có lấy một chiếc xe chạy ngang qua. Xe buýt chở cậu đến trước thôn làng cổ kính, phun vài vòng khói rồi đi thẳng.
Cái gì mà... thắng địa du lịch được yêu thích nhất, phong cảnh nguyên sơ thu hút du khách nhất...
Cậu nhìn làng du lịch hoang vắng tiêu điều phía trước, chim còn không thấy con nào bay qua, đừng nói đến du khách... Trái tim quặn thắt...
Không bao giờ tin quảng cáo bịp bợm nữa!
Cả buổi ngồi trên xe buýt đường dài, người Tuyết Úc cảm thấy không thoải mái. Cậu nén buồn bực, cố an ủi chính mình một chốc rồi mới kéo vali vào khách sạn.
Khách sạn vắng như chùa bà đanh, thường ngày chẳng mấy khi có khách. Lễ tân ngồi trên ghế gà gật.
Cái chỗ này vậy mà chưa đóng cửa, Tuyết Úc nghĩ.
Khoé miệng cứng đờ, cậu đứng trước quầy lễ tân, gõ lên bàn gỗ. Người thanh niên lúc này mới giật mình ngẩng đầu, hai mắt mơ màng như vẫn chưa tỉnh mộng. Trước mắt anh ta là một mỹ nhân mảnh khảnh, môi đỏ bừng, lông mi cong dày, da thịt trắng nõn.
Tuyết Úc đối diện ánh mắt ngu ngơ của anh ta, nhíu mi lặp lại câu nói: "Phòng đặt trên mạng, phiền anh làm thủ tục nhận phòng giúp."
Nam lễ tân cứng đờ nhìn cậu vài giây. Hai tai phút chốc nóng bừng, anh ta đứng lên vội vàng qua loa chùi khoé miệng, lắp bắp: "Vâng, vâng, vui... vui lòng cho xin tên họ quý khách."
Tuyết Úc vô cùng phối hợp: "Bùi Tuyết Úc."
Cầm chìa khoá, cậu hướng cửa thang máy. Thật ra làng du lịch này cũng không phải là không có du khách. Lúc cậu vào thang máy, có vài người vừa đi du ngoạn trở về. Một nam, một nữ, còn có cả trẻ con.
Gia đình nọ vào chung thang máy với cậu. Người phụ nữ tầm tứ tuần, khuôn mặt dù đã điểm vài nếp chân chim, nhưng vẫn còn rạng ngời xinh đẹp. Bà vui vẻ nắm tay đứa nhỏ, nhìn cậu cười cười.
"Cháu cũng đến du lịch sao?"
Tuyết Úc ngẩn người khi được bắt chuyện, lễ phép dạ một tiếng. Người phụ nữ nhiệt tình vô cùng.
"Vậy là cháu đến đúng nơi rồi đó. Đừng có thấy chỗ này ít người mà hiểu nhầm, thiệt ra tiện tích gì cũng đầy đủ hết. Chỉ là không có được quảng cáo rầm rộ thôi."
"Hôm nay cứ nghỉ ngơi, ngày mai cháu ra chỗ sân trượt tuyết đằng sau ấy. Chỗ đó rộng lắm, chắc mấy đứa trẻ tuổi sẽ thích. Đối diện còn có nhà hàng nữa."
Cậu kiên nhẫn nghe, còn gật gù cảm ơn bà. Người lớn đều thích những đứa trẻ lễ phép. Thấy cậu vừa đẹp mắt, vừa ngoan ngoãn, bà vui vẻ hỏi thêm vài câu.
"Không có gì không có gì, chàng trai này, hẳn là còn chưa có gia đình phải không?"
Sao, sao cái vấn đề này cũng hỏi?!
Tuyết Úc cả người ngốc ngốc, bỗng nhiên có cảm giác như đang gặp mặt họ hàng trong lễ tết. Trong ánh mắt sắc bén của người phụ nữ, cậu chột dạ gật đầu.
"Vừa hay vừa khéo, đứa nhỏ này, buổi tối cháu ra ngoài chơi, thể nào cũng thấy một đống soái ca mỹ nữ."
Như thể đang nói chuyện với con cháu trong nhà, bà quay đầu dùng khuỷu tay chọc người đàn ông bên cạnh.
"Chồng à, có phải tiểu cô nương nhà họ Chu ở đối diện còn chưa có đối tượng nhỉ? Hay là em giới thiệu cô bé cho..."
Mí mắt Tuyết Úc giật giật, cậu gian nan chen lời bà.
"Dì ơi, không cần đâu ạ. Cháu hiện tại không có ý định đó!"
"Ra là vậy." - Bà tỏ vẻ tiếc nuối thở dài một tiếng. Như thể nhớ đến điều gì, bà nói tiếp. -"Đúng rồi, nghe nói, Phó gia nhị thiếu cũng đang dẫn bạn gái du ngoạn ở chỗ này. Nếu cháu thấy hai người ăn vận toàn hàng hiệu thì nhớ tránh xa ra nhé. Nghe bảo người giàu có phú quý như vậy không dễ chọc đến đâu."
Tuyết Úc nghe được vài từ thân thuộc.
"Phó gia?"
Cửa thang máy lúc này lại mở ra. Người phụ nữ chỉ đáp một tiếng ừ rồi kết thúc cuộc trò chuyện, dắt theo đứa nhỏ tạm biệt cậu rồi rời đi. Tuyết Úc về đến phòng khách sạn của mình, tâm trạng có hơi lo lắng sốt ruột. Cậu định gọi hệ thống lên để hỏi về chuyện Phó gia vừa rồi, nhưng chợt nhớ ra, hệ thống đang trở về chủ thế giới. Nửa tháng này nó sẽ không ở đây.
Vẫn là buổi trưa, ánh mặt trời rọi vào cửa sổ. Tuyết Úc tốn bao công sức, năn nỉ ỉ ôi hệ thống mở cửa sau, đặt cho cậu phòng khách sạn sang trọng nhất. Căn phòng xa hoa, có phòng tắm rộng rãi cùng ban công hướng tầm nhìn ra sân trượt tuyết trắng xoá. Làng du lịch trông có vẻ heo hút, nhưng thực ra lại yên tĩnh xinh đẹp vô cùng.
Cậu có thể nghỉ phép xả láng rồi!
Tuyết Úc mang vali đẩy sang một bên, nhảy lên giường đệm êm ái. Mỏi mệt trong nhiều giờ bủa vây, khiến mí mắt cậu mỏi mệt khép lại. Gương mặt nhỏ cọ lên gối đầu giường, sung sướng chìm vào giấc ngủ.
*
Ba ngày trôi qua. Đàm thị chìm trong phong ba bất ổn.
Rầm rộ nhất chính là chuyện của tập đoàn Phó gia. Thời gian trước lan truyền trong thành phố là tin tức Phó gia phá sản. Thậm chí, có người còn nói rằng chính mắt họ nhìn thấy gia sản nhà họ Phó bị niêm phong. Tuy vậy, mọi thứ vẫn là tin đồn chưa xác thực.
Chỉ mới một ngày trước, chủ nhân Phó gia đã trở lại cầm quyền. Thương trường sâu cạn khó đoán là nơi cá lớn nuốt cá bé. Phó Dương trở về, trong một đêm, một tập đoàn lừng lẫy đối địch cứ thế bị phá sản.
Trong chiếc Bentley xa hoa điệu thấp, Phó Dương tĩnh lặng ngồi đó. Chỉ có đầu thuốc cháy đỏ lập loè trong bóng tối được kẹp giữa hai ngón tay thon dài. Khói trắng lượn lờ trong thùng xe, vờn quanh người đàn ông tóc đen với đôi mắt thâm thuý âm trầm tựa dã thú.
"Báo cáo tiến độ." - Hắn vùi đầu thuốc lên ghế da, giọng nói trầm khàn cất tiếng.
Trợ lý ngồi ở hàng ghế phía trước đã đầm đìa mồ hôi. Cô nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh trả lời.
"Thuộc hạ đã điều tra toàn bộ camera ở những con đường quanh chung cư, phát hiện thấy Bùi tiểu thiếu gia lên xe buýt lúc 9 giờ sáng thứ năm."
Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, nhưng trong mắt đã có chút loé sáng.
"Đi đâu?"
"Đó là tuyến xe buýt đường dài. Phạm vi quá lớn, cho nên... hiện tại tiểu thiếu gia xuống xe ở đâu, thuộc hạ vẫn chưa điều tra được..." - Trợ lý gian nan nói.
Không khí vốn đông lạnh, trong nháy mắt càng trở nên cứng đờ. Trợ lý có cảm giác như có hàng ngàn mũi dao vô hình đang kề quanh cổ. Hô hấp cô vô thức nhẹ đi, cô xoa mồ hôi trên trán, giọng nói run rẩy muốn khóc đến nơi.
"Thuộc hạ, thuộc hạ sẽ tiếp tục điều tra!"
Phó Dương không nói gì.
Chỉ trong ba ngày, hắn như trở thành một người khác. Nam nhân sắc bén trở nên tiều tuỵ mỏi mệt. Trên cằm hắn lúng phúng râu, ánh mắt âm trầm chết chóc.
Trợ lý vẫn cúi đầu. Cô run rẩy chờ đợi phán quyết trong im lặng. Lúc này, trợ lý lại nghe thấy người đàn ông hỏi.
"Đó là cái gì?"
Trợ lý giật mình nhìn theo hướng Phó Dương chỉ. Bên cạnh cô là túi xách da, trong đó chứa đầy tư liệu và đồ dùng cá nhân. Vừa rồi vì lấy văn kiện, kính mắt cùng thỏi son bị rơi trên ghế.
"Ngài nói cái này ạ? Đây là son dưỡng môi." - Trợ lý cầm thỏi son lên, giải thích.
"Khi nào thì dùng đến?"
"Nếu môi bị khô, nứt nẻ hoặc sưng thì có thể bôi một chút."
Lông mày khẽ nhíu. Phó Dương suy nghĩ đến cái gì đó, thật lâu sau mới lên tiếng.
"Mua ở đâu?"
"Tiệm mỹ phẩm, hoặc là cửa hàng tiện lợi đều có thưa ngài. Ngài có yêu cầu sao ạ?"
"Ừ, mua vài thỏi đi."
Tiểu trợ lý kinh sợ đáp ứng.
Xe đi vào đường hầm, đèn vòm lập loè hắt vào cửa kính. Phó Dương lại châm lửa một điếu thuốc. Ánh mắt rơi vào trầm tư, điếu thuốc mới châm được một nửa, hắn đột nhiên hỏi.
"Nếu trong một ngày, cô bị người ta hôn đến ba lần. Người hôn cô còn là kẻ chưa từng có kinh nghiệm, làm cô đau, thì cô có tức giận không?"
"Vâng?" - Trợ lý ngơ ngác. Nghiệp vụ chuyên nghiệp giúp nàng thanh tỉnh trong vài giây. Cô cố chọn lọc từ ngữ mà đáp. -"Thưa, phải... phải xem tình huống như thế nào. Phản ứng của người đó như thế nào nữa..."
Phó Dương hồi tưởng thiếu niên mềm như bông, vô lực run rẩy trong lồng ngực mình. Hắn thấp giọng.
"Người đó khóc đến đáng thương, còn liên tục đá người, cào người."
Tiểu trợ lý lúng túng: "Vậy, hẳn là có tức giận..."
Trong xe lại trở nên yên tĩnh. Trợ lý ảo não cắn đầu lưỡi, lo lắng có khi nào mình đã nói lời không nên. Phó Dương nhìn ra cửa sổ, ánh mắt hắn khốc liệt và cố chấp đến điên cuồng.
"Dù vậy, cũng không được bỏ trốn."
Yếu ớt như vậy, còn không mang theo bao nhiêu tiền, em ấy bỏ trốn xa như thế, nếu đói bụng thì phải làm sao đây?
Hắn biết bản thân quá đáng. Tuyết Úc có thể đánh hắn, mắng chửi hắn. Nếu tức giận, em ấy có cho hắn vài cái bạt tai, hắn cũng sẽ không nói gì.
Chỉ cần... đừng bỏ đi.
Đó là điều hắn không thể chấp nhận được.
*
Tạ Thanh Vân từ nhà huấn luyện đi ra. Ở quán bar gần trường học, anh thay quần áo nhân viên. Bảy ngày trong tuần, anh quần quật làm nhiều công việc. Công việc ở quán bar là trễ nhất, có khi đến 3 4 giờ sáng mới xong. Vất vả, nhưng tiền lương tương đối hậu hĩnh.
Dòng người chen chúc xô đẩy. Phục vụ liên tục châm thêm bia. Không khí xao động nhốn nháo ồn ào.
Tạ Thanh Vân vóc người đĩnh bạt. Một thân người trong y phục màu trắng, vai rộng dáng cao, ngoại hình lại vô cùng điển trai. Không ít người dõi theo để ý đến anh.
"Phục vụ, thêm ba bình rượu!"
Tạ Thanh Vân đặt rượu lên bàn. Lúc anh định rời đi, thanh niên mặt mày thanh tú gọi anh một tiếng. Tạ Thanh Vân nhấc mí mắt, nhàn nhạt nhìn cậu ta.
Nam sinh khí chất nhu nhược nhìn anh cười cười.
"Anh là Tạ Thanh Vân đúng không? Chúng ta là bạn cùng trường, nhưng hẳn là anh không biết tôi."
Tạ Thanh Vân hững hờ. Anh nhìn người trước mắt, không có ấn tượng gì. Nhưng một ý nghĩ khác xuất hiện trong đầu anh. Quán bar sau trường học, nhưng lại hiếm có học sinh nào đến. Vì ai cũng biết, nơi này còn nổi tiếng như một gay bar. Tạ Thanh Vân rũ mắt, thản nhiên đáp ừ.
Nam sinh không xấu hổ, như thể đã làm qua chuyện này nhiều lần. Cậu ta cong khoé miệng, tiếp tục nói.
"Nhưng tôi biết chuyện của anh. Có phải, anh cực kỳ căm ghét Bùi Tuyết Úc?"
Tạ Thanh Vân không đáp.
Nam sinh cho rằng mình đã bắn trúng hồng tâm, tiếp tục khúc khích nói tiếp.
"Hiện tại, nếu có cơ hội, anh có muốn rời bỏ cậu ta? Tôi đảm bảo tiền chu cấp cho anh nhiều gấp bội, tiền vi phạm hợp đồng gì đó, tôi cũng sẽ xử lý toàn bộ."
"Cùng một chỗ với tôi đi. So với Bùi Tuyết Úc tốt hơn nhiều."
Thật lòng mà nói, nếu Tạ Thanh Vân căm hận Bùi Tuyết Úc đến cực điểm, đây quả là một lời đề nghị hấp dẫn. Chẳng qua...
"Cút."
Một chữ không hề khách khí xé tan vẻ mặt tươi cười của nam sinh kia. Tạ Thanh Vân bình thản nhìn cậu ta, như đang nhìn một tên hề nhảy nhót. Giọng anh lạnh như kết băng.
"Cậu là cái thá gì?"
Tạ Thanh Vân có thể vẫy đuôi, nhưng chỉ vẫy đuôi với một người. Sợi xích quanh cổ anh, cũng chỉ Bùi Tuyết Úc mới có quyền dắt.