Chương 17: Tg1 (17)
Tuyết Úc chưa bao giờ rơi vào tình huống như bây giờ. Cậu xấu hổ đến đỏ bừng hai tai. Tay đang nắm cổ áo Phó Dương run rẩy. Cậu thậm chí còn quên việc hỏi tại sao Tạ Thanh Vân - người vốn nên nằm viện một tháng lại xuất hiện ở đây.
"Anh, anh... Sao anh..." - Không chỉ có môi bị hôn đến sưng đỏ, mà giọng nói cũng nghẹn ngào.
Tạ Thanh Vân nhíu mày. Mắt đen như vực sâu bị thanh âm kia chọt đến tâm can. Bàn tay nắm chặt, trong đầu anh xuất hiện hai ý nghĩ.
Tên Phó Dương này, trước đây đều đi sớm về trễ để tránh thấy mặt Bùi Tuyết Úc. Bây giờ lại thành ra thế này, tại sao?
Và Tuyết Úc thở dốc đến hụt hơi như vậy, miệng còn đỏ thế kia. Hai người họ đã hôn bao lâu?
Nếu anh không trở lại, có phải cả hai sẽ cứ hôn nhau như thế mãi?
Tạ Thanh Vân đè nén cảm giác bạo ngược trong lòng. Anh nâng bước đi đến trước mặt cậu, ngồi xuống nhẹ nhàng giúp cậu vỗ lưng. Giọng nói trầm thấp.
"...Em không biết thở khi hôn?"
Tuyết Úc một khuôn mặt đáng thương hề hề. Từ hai má đến đuôi mắt đều ửng hồng, trên cằm vẫn còn ẩm ướt. Cậu khó khăn thở, như là đã bị nghẹn thật lâu.
Cậu đúng là không biết hô hấp khi hôn. Phó Dương hung bạo cứ lấn tới đòi hỏi, mà cậu vốn không am hiểu chuyện này chút nào. Tuyết Úc tuỳ ý để Tạ Thanh Vân vỗ lưng mình. Cậu thở hổn hển nhìn anh, lúc này mới nhớ đến chuyện cần hỏi.
"Anh tốt nhất nên bịa ra một cái lý do tử tế, để tôi tiếp thu được chuyện anh xuất viện."
Tạ Thanh Vân rũ mắt, gương mặt lạnh lùng, nhưng tay đang đụng trên lưng cậu lại nhẹ đến không tưởng.
"Sau khi cậu đi, hộ sĩ đến kiểm tra nói rằng tôi đã hồi phục tốt, có thể xuất viện sớm."
"Thiệt hở?" - Tuyết Úc hồ nghi.
Bị hôn đến choáng váng đầu óc là có thật. Nghe mấy lời qua loa này của Tạ Thanh Vân, nhưng Tuyết Úc cũng không có dò hỏi đến cùng. Cậu ngơ ngác nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người còn lại ngồi trên sofa.
Phó Dương thản nhiên nhìn cậu, rút một tờ khăn giấy giúp Tuyết Úc lau cái cằm ẩm ướt. Hắn như biến thành một con cún lớn, tự biết bản thân chọc giận chủ nhân nên đang cố sức vẫy đuôi lấy lòng nhận sau. Chẳng cần Tuyết Úc giận dữ quát tháo, chỉ cần cậu tuỳ tiện nói gì đó, hắn đều sẵn sàng lập tức đi làm.
Tạ Thanh Vân đột ngột mở miệng.
"Khi tôi không ở đây, em cùng gã hôn nhau mấy lần?"
Tuyết Úc: "...."
Câu hỏi này, hôm nay cậu bị hỏi đến hai lần. Người hỏi khác nhau nhưng ngữ cảnh tương đồng. Môi còn sưng đến không khép được. Tuyết Úc đẩy bàn tay trên lưng ra, vờ như không nghe thấy.
Thế mà Tạ Thanh Vân dường như cực kỳ hứng thú ham học. Không thấy Tuyết Úc trả lời, anh tự mình suy đoán.
"Chín? Mười lần? Chắc là cũng ở chung cư, hôn càng nhiều..."
"Một lần!" - Tuyết Úc không nghe nổi nữa, chần chờ ngập ngừng, cuối cùng quay đầu ngắt lời anh.
Đồ điên... Hôn nhiều đến thế, chắc cậu tắt thở chết rồi.
Cậu cố ý cắt xén một lần, đổi lấy ánh mắt suy tư của Phó Dương. Đôi mày tuấn tú hơi nhếch, hắn liếc mắt muốn mở miệng chỉnh sửa, bị Tuyết úc trừng mắt cảnh cáo liền biết điều cuộn lưỡi nuốt vào lời muốn nói.
Tuyết Úc là người sĩ diện. Không những muốn nói dối, cậu còn muốn dẫn cái đề tài lạc lối này về chuyện khác. Chuyện gì cũng được, miễn không phải là chuyện hôn môi. Cậu nhấp môi yêu cầu.
"Lấy cho tôi ly nước."
Tạ Thanh Vân nhấp môi, hai giây sau mới đứng dậy đi lấy ly nước cho cậu. Anh thừa biết ý đồ muốn lấp liếm qua chuyện của tiểu thiếu gia.
Tuyết Úc bực dọc phiền chán. Cậu hạ mắt, không muốn nhìn, cũng không muốn nói chuyện với hai cái người này. Cậu đinh đứng dậy, lại cứng đờ người sau đó quay phắt lên trừng Phó Dương một cái.
Phó Dương yêu muốn chết biểu tình này của cậu, đáng yêu muốn xỉu. Nhưng hắn cũng hơi khó hiểu: "?"
"Cái đó, nhặt cho tôi."
Tuyết Úc da mặt mỏng đỏ vựng, ngón tay vươn ra chỉ vào chiếc vớ trắng hỗn độn rơi trên thảm lông trải sàn. Đồng tử Phó Dương co rụt, sau lưng nổi lên cảm giác tê ngứa điên dại. Không cần nghĩ, hắn cũng biết tại sao chiếc vớ lại rơi ở đó.
Lúc nãy khi Tuyết Úc giãy giụa, vừa cào vừa đá muốn tránh thoát hắn, vớ trắng cũng tình cờ mà rơi ra. Tim đập nhanh, Phó Dương mau chóng nhặt lên giúp cậu, không hề có chút chướng ngại tâm lý nào.
Tuyết Úc không biết mình nên làm gì để đối diện với hoàn cảnh éo le này. Cậu run rẩy cúi đầu mang vớ lại. Tiểu thiếu gia ngồi dựa bên sofa, cả người cong xuống ôm lấy gối, quần áo mỏng manh phác hoạ thân hình mảnh khảnh.
Hai người còn lại trong phòng vô thức bất động.
Tuyết Úc ngốc nghếch chẳng quan tâm, có thể là do bị thiếu dưỡng khí trong thời gian dài, cũng có thể do cậu vốn vô tư và thiếu hiểu biết về phương diện kia. Cậu không chú ý đến không khí đang dần trở nên kỳ quái, càng không nhìn thấy ánh mắt của hai người đàn ông đang rơi trong cổ áo của mình.
Tạ Thanh Vân vốn là người lãnh đạm. Bình thường đi trên đường, khi nhìn thấy nữ sinh để lộ da thịt, anh cũng sẽ cố ý chuyển tầm mắt. Thế mà hiện tại, anh như biến thành gã lưu manh, hầu kết lăn lộn mà nhìn chằm chằm vào bên trong da thịt trắng nõn của tiếu thiếu gia. Thậm chí khi cậu đứng dậy, hai tay anh bỗng vô thức giữ lấy cậu.
Tuyết Úc hơi kinh ngạc, cố tránh thoát, khó hiểu nghiêng đầu hỏi: "Anh nắm tôi làm gì?"
Bàn tay đang nắm lấy cậu ấm áp hữu lực, giọng nói của người đàn ông cũng có chút trầm thấp nghèn nghẹn.
"Chưa có mặc tử tế."
"...." - Mang có chiếc vớ cũng phải tử tế?
Thấy thần sắc Tuyết Úc trở nên không kiên nhẫn, Tạ Thanh Vân chậm rãi buông tay. Tiểu thiếu gia lạnh mặt đi thẳng vào phòng ngủ, cửa phòng lách cách đóng chặt gắt gao.
*
"Tôi nói nè, cậu phải tin tôi."
Một người một hệ thống cùng ngó vào hình ảnh phản chiếu trong gương nhìn mỹ thiếu niên có đôi môi sưng đỏ. Không khí căng thẳng dày vò, Tuyết Úc bị bắt xem lại hình ảnh mình bị ấn trên sofa, bị hôn đến không ngửa đầu ra sau được.
"Là tự hắn chủ động hôn nha!"
Nếu hệ thống có mắt, nhất định đang cực kỳ tức giận.
[Tui thấy được.]
[Tui còn thấy giá trị chán ghét của công chính cũng rớt xuống âm điểm rồi.]
Tuyết Úc trầm mặt lúc lâu, cuối cùng thử hỏi.
"Vậy, thế giới này có phải là hết cứu rồi không?"
[Thái Thượng Lão Quân có tới cũng không xoay chuyển được trời đất.] - Hệ thống chua xót bình luận.
Tuyết Úc theo thói quen muốn cắn môi, nhưng truyền đến là cảm giác đau xót. Cậu nhíu mày.
"Lần sau cậu có thể cho tui vô cái thế giới nào đó không có vấn đề không? Thế giới nào mà công chính là người có đầu óc bình thường á, không phải kiểu chó con cứ thích cắn người như vầy."
Hệ thống: [...]
Hệ thống máy móc tắt đi ghi hình. Vì đã chuẩn bị tâm lý, nó mau chóng tiếp nhận sự thực là thế giới đầu tiên của mình đã đại bại toàn tập. Nó làm lơ yêu cầu của Tuyết Úc, vô cùng khảng khái chốt hạ.
[Cậu càng ở lâu trong thế giới này, cốt truyện càng loạn lạc. Nên cậu mau chóng dọn ra đi, đừng có quấn quít quanh công thụ chính nữa.]
Tuyết Úc nghe thấy lời này, cực kỳ khó hiểu.
"Nhiệm vụ thất bại rồi, cậu còn muốn tui ở lại thế giới này hở?"
[Chỉ có khi hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ mới có thể thoát ky thế giới, bằng cách là tử vong theo lý do hợp lý nào đó.]
Hệ thống thấy khuôn mặt nhỏ của Tuyết Úc trắng xanh, liền tiếp tục.
[Tui sẽ đệ đơn lên chủ hệ thống, xin phép cưỡng chế thoát ly. Nhưng mà mấy loại trình tự này cũng cần có thời gian, nửa tháng nữa mới có thể phê chuẩn được. Trong lúc này cậu tuỳ ý tìm một chỗ nào đó ở đi. Khi mà cấp trên phê duyệt, tui sẽ lập tức cho cậu thoát khỏi thế giới này.]
Tuyết Úc gật đầu, nhanh chóng tiếp thu lời hệ thống. Cậu tính toán nơi để chạy trốn trong thời gian kế tiếp. Cách đây hơn trăm dặm, ở Đàm thị kế bên có một làng du lịch, với nhiều biệt thự, khách sạn và các loại giải trí mùa đông.
Không cần làm nhiệm vụ, không cần bị gặm. Chỉ cần xách vali chuồn đi thôi!
*
Trăng treo cao, đồng hồ điểm 10 giờ.
Phòng ngủ ba gian đều im lìm. Giá phơi đồ ở ban công treo đầy quần áo ẩm ướt. Một giây rồi một giây đồng hồ trôi đi. Lúc này, một bóng dáng lén lút ẩn trong bóng tối đi vào phòng khách.
Ánh trăng mờ ảo rọi vào, hiện rõ gương mặt xinh đẹp câu nhân.
Tuyết Úc có mục tiêu rõ ràng, cậu đi ra phòng khách nhìn về tủ đồ đặt ở ngoài ban công. Trên đó có chiếc vali được phủ trong túi chống bụi. Nguyên chủ là người thích sạch sẽ, thường sẽ không để nhiều đồ đạc trong phòng. Mấy thứ như vali này nọ đều sẽ để ở tủ đồ nép trên ban công.
Muốn bỏ trốn, đầu tiên phải cần có vali đựng đồ.
Tuyết Úc đang nghĩ ngợi tìm cách kéo vali vào phòng thiệt êm, thì đằng sau liền truyền đến tiếng bước chân. Trái tim cậu đập mạnh. Lưng dán vào tường, hô hấp nhanh hơn.
Lúc nãy khi ra khỏi phòng, cậu đã canh chừng thật lâu. Hai người kia đều im lìm không động tĩnh, sao bây giờ lại đột nhiên ra ngoài?
Tuyết Úc nhấp môi, gắt gao nhìn về hướng bóng dáng mơ hồ đang dần hiện rõ trong ánh trăng. Vai rộng eo thon, thân hình cao lớn.
"Phó Dương...?"
Phó Dương đối diện với đôi mắt xinh đẹp. Hắn ngủ nông, có khi còn không ngủ. Tuyết Úc vừa mở cửa phòng, hắn đã thức giấc. Mày kiếm khẽ nhếch, hắn đảo mắt nhìn qua thiếu niên đang héo úa dựa lưng vào tường, giọng nói chậm rãi.
"Nửa đêm nửa hôm, em ra ban công làm gì?"
Tuyết Úc thấy chân mình muốn mềm nhũn ra, lông mi hoảng loạn run rẩy. Cậu trấn định cắn chặt đầu lười.
"Ra ban công còn làm gì được nữa? Đương nhiên là để lấy quần áo rồi."
"Vào 10 giờ tối?"
"Quần áo đang mặc không được thoải mái, muốn đổi. Chuyện này anh cũng quản tôi?"
Phó Dương không tỏ vẻ tin hay không tin lời cậu. Hắn tiến đến vài bước. Người đàn ông vóc dáng cao lớn duỗi tay lau đi sương đọng trên gương mặt mỹ thiếu niên đang nghẹn khuất nép bên ban công.
"Muốn lấy quần áo sao không gọi tôi? Tạ Thanh Vân cũng chưa ngủ kìa?"
"Tôi lấy quần áo thì mắc gì cần tới hai người các anh..."
Tuyết Úc cau mày cãi cố, mắt đảo qua sào phơi đồ liền nín bặt. Sà phơi đồ có hơi cao hơn so với chiều cao của cậu...
Sao đối xử với tui như vậy?
Phó Dương nhìn tiểu thiếu gia buồn bực im lặng, khoé môi hắn nâng lên một chút. Hắn thừa nhận, bản thân có chút lưu manh, nếu không cũng không nhân lúc cháy nhà mà hôi của như lúc này.
"Tôi có thể giúp em lấy, nhưng có điều kiện."
Tuyết Úc không kiên nhẫn ừ một tiếng: "Nói."
Giọng nói không biết là do vừa tỉnh ngủ, hay bởi vì lý do gì khác mà có chút trầm thấp. Hắn hạ mắt nói với cậu.
"Chuyện lúc sáng, lại làm thêm một lần."
Tuyết Úc: "..."
Cậu tức giận đến bật cười: "Nhờ anh lấy giúp quần áo thì phải để anh gặm một cái?"
Phó Dương bị cái chữ "gặm" này làm cho mí mắt giật giật. Nhưng hắn chỉ trầm mặc trong chớp mắt, liền mau chóng tiếp nhận cách nói này.
"Lấy đồ hai lần, hôn một lần."
Hắn hơi cúi đầu. Ngón tay thon dài vuốt qua má cậu xoa nhẹ.
"Em biết mà, thương nhân như tôi, làm gì cũng cần có lợi ích."
...Lợi ích của anh là gặm tôi?
Tuyết Úc lười phản ứng hắn, lại nói: "Vậy tôi không lấy quần áo nữa."
Cậu xoay người, lướt qua nam nhân. Nhưng không đi được nửa bước liền bị hắn giữ lại cánh tay. Tuyết Úc đứng không vững, quay đầu nhíu mày khó chịu: "Anh làm gì?"
Phó Dương không trả lời. Hắn cúi đầu sờ tay cậu, trái một chút, phải một chút, hắn niết nhẹ mà chẳng nói lời nào. Cứ như thể, nếu cậu không đồng ý, hắn sẽ ở đây dây dưa ăn vạ đến sáng.
Hôm nay còn phải thu dọn quần áo bỏ trốn, Tuyết Úc không dư dả thời gian để nháo cùng tên này.
Giằng co hồi lâu. Cậu cắn đôi môi vẫn còn sưng đỏ ngẩng đầu, ấm ức vô cùng: ".....Nhanh lên."
Phó Dương nhìn cậu: "Gì cơ?"
Tuyết Úc thực sự muốn cắn chết hắn. Lông mi cậu khẽ run, giọng nói gian nan bật lên: "Hôn nhanh lên."
Tường chung cư không cách âm tốt. Sợ đánh thức Tạ Thanh Vân và khiến Phó Dương nảy sinh hoài nghi, cậu chỉ muốn tống cổ hắn càng nhanh càng tốt. Hôn qua hai lần, cậu đã biết cách để bản thân không quá khó chịu. Thiếu niên ngoan ngoãn ngẩng đầu, đôi môi xinh đẹp căng mọng ửng hồng mang theo vị ngọt lạ lùng.
Cậu không có biểu tình quá chống cự. Cứ như thể dù người khác có hôn thiếu niên đến mức nào, bắt nạt cậu đến thế nào, cậu cũng chỉ biết uỷ khuất chấp thuận.
Phó Dương bị bộ dáng này cào cho tâm ngứa, trái tim càng nóng bỏng hơn.
*
Tuyết Úc tay chân nhũn ra mà mang quần áo trở về phòng. Hai đầu gối run rẩy mệt mỏi. Cả người cậu đều bị tức giận đến tê dại. Vali còn chưa lấy được đã bị tên cún Phó Dương bắt lấy gặm cho vài phát. Hệ thống an ủi cậu.
[Cậu ráng nhịn đi, mai là chạy được rồi.]
Tuyết Úc ôm gối, rầm rì.
"Nhưng mà miệng tui đau quá."
Tuyết Úc trước giờ chưa từng trải qua việc bị hôn đến ba lần trong cùng một ngày. Tinh thần cậu cực kỳ sa sút chán nản. Nhưng đêm nay cậu quyết tâm phải lấy được vali. Đợi thêm nửa tiếng, chắc chắn rằng Phó Dương đã ngủ mới rón rén chạy ra ban công lần nữa.
Ánh trăng ở ban công mờ ảo, Tuyết Úc nhẹ bước chạy đến chỗ vali. Ánh mắt cậu vô thức nhìn thoáng qua cây lau nhà bên cạnh. Nửa tiếng trước, cậu bị đè ra ở chỗ này hôn đến không thở nỗi, nước bọt rơi trên đất. Cây lau nhà này mới được dùng để lau khô chỗ nước đó.
Tuyết Úc lại tức đến điên người. Cậu căm giận vươn tay kéo vali. Mới kéo được một nửa, cậu lại nghe thấy giọng nói lãnh đạm mà mình không muốn nghe nhất lúc này.
"Bùi Tuyết Úc?"
Cả người Tuyết Úc cương cứng. Người đàn ông cao thẳng tiến đến bên cạnh, bàn tay hữu lực vươn đến nằm lấy tay cậu.
"Chúng ta nói chuyện Phó Dương chút đi."
Thật ra, Tạ Thanh Vân nên hỏi là "tại sao cậu chưa đi ngủ", hoặc là "cậu ở đây làm cái gì". Nhưng cả đêm, trong đầu anh chỉ có hình ảnh cằm Tuyết Úc dính nước bọt, mềm mại nức nở thở dốc. Anh muốn hỏi rõ ràng, Phó Dương cùng Tuyết Úc từ khi nào đã nảy sinh mối quan hệ này.
Tuyết Úc không quay đầu. Cậu đang suy nghĩ có nên mở cửa sổ nhảy xuống luôn không.
...Nể ghê.
Một người hai người, buổi tối đều không cần ngủ.
"Anh, anh... Sao anh..." - Không chỉ có môi bị hôn đến sưng đỏ, mà giọng nói cũng nghẹn ngào.
Tạ Thanh Vân nhíu mày. Mắt đen như vực sâu bị thanh âm kia chọt đến tâm can. Bàn tay nắm chặt, trong đầu anh xuất hiện hai ý nghĩ.
Tên Phó Dương này, trước đây đều đi sớm về trễ để tránh thấy mặt Bùi Tuyết Úc. Bây giờ lại thành ra thế này, tại sao?
Và Tuyết Úc thở dốc đến hụt hơi như vậy, miệng còn đỏ thế kia. Hai người họ đã hôn bao lâu?
Nếu anh không trở lại, có phải cả hai sẽ cứ hôn nhau như thế mãi?
Tạ Thanh Vân đè nén cảm giác bạo ngược trong lòng. Anh nâng bước đi đến trước mặt cậu, ngồi xuống nhẹ nhàng giúp cậu vỗ lưng. Giọng nói trầm thấp.
"...Em không biết thở khi hôn?"
Tuyết Úc một khuôn mặt đáng thương hề hề. Từ hai má đến đuôi mắt đều ửng hồng, trên cằm vẫn còn ẩm ướt. Cậu khó khăn thở, như là đã bị nghẹn thật lâu.
Cậu đúng là không biết hô hấp khi hôn. Phó Dương hung bạo cứ lấn tới đòi hỏi, mà cậu vốn không am hiểu chuyện này chút nào. Tuyết Úc tuỳ ý để Tạ Thanh Vân vỗ lưng mình. Cậu thở hổn hển nhìn anh, lúc này mới nhớ đến chuyện cần hỏi.
"Anh tốt nhất nên bịa ra một cái lý do tử tế, để tôi tiếp thu được chuyện anh xuất viện."
Tạ Thanh Vân rũ mắt, gương mặt lạnh lùng, nhưng tay đang đụng trên lưng cậu lại nhẹ đến không tưởng.
"Sau khi cậu đi, hộ sĩ đến kiểm tra nói rằng tôi đã hồi phục tốt, có thể xuất viện sớm."
"Thiệt hở?" - Tuyết Úc hồ nghi.
Bị hôn đến choáng váng đầu óc là có thật. Nghe mấy lời qua loa này của Tạ Thanh Vân, nhưng Tuyết Úc cũng không có dò hỏi đến cùng. Cậu ngơ ngác nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người còn lại ngồi trên sofa.
Phó Dương thản nhiên nhìn cậu, rút một tờ khăn giấy giúp Tuyết Úc lau cái cằm ẩm ướt. Hắn như biến thành một con cún lớn, tự biết bản thân chọc giận chủ nhân nên đang cố sức vẫy đuôi lấy lòng nhận sau. Chẳng cần Tuyết Úc giận dữ quát tháo, chỉ cần cậu tuỳ tiện nói gì đó, hắn đều sẵn sàng lập tức đi làm.
Tạ Thanh Vân đột ngột mở miệng.
"Khi tôi không ở đây, em cùng gã hôn nhau mấy lần?"
Tuyết Úc: "...."
Câu hỏi này, hôm nay cậu bị hỏi đến hai lần. Người hỏi khác nhau nhưng ngữ cảnh tương đồng. Môi còn sưng đến không khép được. Tuyết Úc đẩy bàn tay trên lưng ra, vờ như không nghe thấy.
Thế mà Tạ Thanh Vân dường như cực kỳ hứng thú ham học. Không thấy Tuyết Úc trả lời, anh tự mình suy đoán.
"Chín? Mười lần? Chắc là cũng ở chung cư, hôn càng nhiều..."
"Một lần!" - Tuyết Úc không nghe nổi nữa, chần chờ ngập ngừng, cuối cùng quay đầu ngắt lời anh.
Đồ điên... Hôn nhiều đến thế, chắc cậu tắt thở chết rồi.
Cậu cố ý cắt xén một lần, đổi lấy ánh mắt suy tư của Phó Dương. Đôi mày tuấn tú hơi nhếch, hắn liếc mắt muốn mở miệng chỉnh sửa, bị Tuyết úc trừng mắt cảnh cáo liền biết điều cuộn lưỡi nuốt vào lời muốn nói.
Tuyết Úc là người sĩ diện. Không những muốn nói dối, cậu còn muốn dẫn cái đề tài lạc lối này về chuyện khác. Chuyện gì cũng được, miễn không phải là chuyện hôn môi. Cậu nhấp môi yêu cầu.
"Lấy cho tôi ly nước."
Tạ Thanh Vân nhấp môi, hai giây sau mới đứng dậy đi lấy ly nước cho cậu. Anh thừa biết ý đồ muốn lấp liếm qua chuyện của tiểu thiếu gia.
Tuyết Úc bực dọc phiền chán. Cậu hạ mắt, không muốn nhìn, cũng không muốn nói chuyện với hai cái người này. Cậu đinh đứng dậy, lại cứng đờ người sau đó quay phắt lên trừng Phó Dương một cái.
Phó Dương yêu muốn chết biểu tình này của cậu, đáng yêu muốn xỉu. Nhưng hắn cũng hơi khó hiểu: "?"
"Cái đó, nhặt cho tôi."
Tuyết Úc da mặt mỏng đỏ vựng, ngón tay vươn ra chỉ vào chiếc vớ trắng hỗn độn rơi trên thảm lông trải sàn. Đồng tử Phó Dương co rụt, sau lưng nổi lên cảm giác tê ngứa điên dại. Không cần nghĩ, hắn cũng biết tại sao chiếc vớ lại rơi ở đó.
Lúc nãy khi Tuyết Úc giãy giụa, vừa cào vừa đá muốn tránh thoát hắn, vớ trắng cũng tình cờ mà rơi ra. Tim đập nhanh, Phó Dương mau chóng nhặt lên giúp cậu, không hề có chút chướng ngại tâm lý nào.
Tuyết Úc không biết mình nên làm gì để đối diện với hoàn cảnh éo le này. Cậu run rẩy cúi đầu mang vớ lại. Tiểu thiếu gia ngồi dựa bên sofa, cả người cong xuống ôm lấy gối, quần áo mỏng manh phác hoạ thân hình mảnh khảnh.
Hai người còn lại trong phòng vô thức bất động.
Tuyết Úc ngốc nghếch chẳng quan tâm, có thể là do bị thiếu dưỡng khí trong thời gian dài, cũng có thể do cậu vốn vô tư và thiếu hiểu biết về phương diện kia. Cậu không chú ý đến không khí đang dần trở nên kỳ quái, càng không nhìn thấy ánh mắt của hai người đàn ông đang rơi trong cổ áo của mình.
Tạ Thanh Vân vốn là người lãnh đạm. Bình thường đi trên đường, khi nhìn thấy nữ sinh để lộ da thịt, anh cũng sẽ cố ý chuyển tầm mắt. Thế mà hiện tại, anh như biến thành gã lưu manh, hầu kết lăn lộn mà nhìn chằm chằm vào bên trong da thịt trắng nõn của tiếu thiếu gia. Thậm chí khi cậu đứng dậy, hai tay anh bỗng vô thức giữ lấy cậu.
Tuyết Úc hơi kinh ngạc, cố tránh thoát, khó hiểu nghiêng đầu hỏi: "Anh nắm tôi làm gì?"
Bàn tay đang nắm lấy cậu ấm áp hữu lực, giọng nói của người đàn ông cũng có chút trầm thấp nghèn nghẹn.
"Chưa có mặc tử tế."
"...." - Mang có chiếc vớ cũng phải tử tế?
Thấy thần sắc Tuyết Úc trở nên không kiên nhẫn, Tạ Thanh Vân chậm rãi buông tay. Tiểu thiếu gia lạnh mặt đi thẳng vào phòng ngủ, cửa phòng lách cách đóng chặt gắt gao.
*
"Tôi nói nè, cậu phải tin tôi."
Một người một hệ thống cùng ngó vào hình ảnh phản chiếu trong gương nhìn mỹ thiếu niên có đôi môi sưng đỏ. Không khí căng thẳng dày vò, Tuyết Úc bị bắt xem lại hình ảnh mình bị ấn trên sofa, bị hôn đến không ngửa đầu ra sau được.
"Là tự hắn chủ động hôn nha!"
Nếu hệ thống có mắt, nhất định đang cực kỳ tức giận.
[Tui thấy được.]
[Tui còn thấy giá trị chán ghét của công chính cũng rớt xuống âm điểm rồi.]
Tuyết Úc trầm mặt lúc lâu, cuối cùng thử hỏi.
"Vậy, thế giới này có phải là hết cứu rồi không?"
[Thái Thượng Lão Quân có tới cũng không xoay chuyển được trời đất.] - Hệ thống chua xót bình luận.
Tuyết Úc theo thói quen muốn cắn môi, nhưng truyền đến là cảm giác đau xót. Cậu nhíu mày.
"Lần sau cậu có thể cho tui vô cái thế giới nào đó không có vấn đề không? Thế giới nào mà công chính là người có đầu óc bình thường á, không phải kiểu chó con cứ thích cắn người như vầy."
Hệ thống: [...]
Hệ thống máy móc tắt đi ghi hình. Vì đã chuẩn bị tâm lý, nó mau chóng tiếp nhận sự thực là thế giới đầu tiên của mình đã đại bại toàn tập. Nó làm lơ yêu cầu của Tuyết Úc, vô cùng khảng khái chốt hạ.
[Cậu càng ở lâu trong thế giới này, cốt truyện càng loạn lạc. Nên cậu mau chóng dọn ra đi, đừng có quấn quít quanh công thụ chính nữa.]
Tuyết Úc nghe thấy lời này, cực kỳ khó hiểu.
"Nhiệm vụ thất bại rồi, cậu còn muốn tui ở lại thế giới này hở?"
[Chỉ có khi hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ mới có thể thoát ky thế giới, bằng cách là tử vong theo lý do hợp lý nào đó.]
Hệ thống thấy khuôn mặt nhỏ của Tuyết Úc trắng xanh, liền tiếp tục.
[Tui sẽ đệ đơn lên chủ hệ thống, xin phép cưỡng chế thoát ly. Nhưng mà mấy loại trình tự này cũng cần có thời gian, nửa tháng nữa mới có thể phê chuẩn được. Trong lúc này cậu tuỳ ý tìm một chỗ nào đó ở đi. Khi mà cấp trên phê duyệt, tui sẽ lập tức cho cậu thoát khỏi thế giới này.]
Tuyết Úc gật đầu, nhanh chóng tiếp thu lời hệ thống. Cậu tính toán nơi để chạy trốn trong thời gian kế tiếp. Cách đây hơn trăm dặm, ở Đàm thị kế bên có một làng du lịch, với nhiều biệt thự, khách sạn và các loại giải trí mùa đông.
Không cần làm nhiệm vụ, không cần bị gặm. Chỉ cần xách vali chuồn đi thôi!
*
Trăng treo cao, đồng hồ điểm 10 giờ.
Phòng ngủ ba gian đều im lìm. Giá phơi đồ ở ban công treo đầy quần áo ẩm ướt. Một giây rồi một giây đồng hồ trôi đi. Lúc này, một bóng dáng lén lút ẩn trong bóng tối đi vào phòng khách.
Ánh trăng mờ ảo rọi vào, hiện rõ gương mặt xinh đẹp câu nhân.
Tuyết Úc có mục tiêu rõ ràng, cậu đi ra phòng khách nhìn về tủ đồ đặt ở ngoài ban công. Trên đó có chiếc vali được phủ trong túi chống bụi. Nguyên chủ là người thích sạch sẽ, thường sẽ không để nhiều đồ đạc trong phòng. Mấy thứ như vali này nọ đều sẽ để ở tủ đồ nép trên ban công.
Muốn bỏ trốn, đầu tiên phải cần có vali đựng đồ.
Tuyết Úc đang nghĩ ngợi tìm cách kéo vali vào phòng thiệt êm, thì đằng sau liền truyền đến tiếng bước chân. Trái tim cậu đập mạnh. Lưng dán vào tường, hô hấp nhanh hơn.
Lúc nãy khi ra khỏi phòng, cậu đã canh chừng thật lâu. Hai người kia đều im lìm không động tĩnh, sao bây giờ lại đột nhiên ra ngoài?
Tuyết Úc nhấp môi, gắt gao nhìn về hướng bóng dáng mơ hồ đang dần hiện rõ trong ánh trăng. Vai rộng eo thon, thân hình cao lớn.
"Phó Dương...?"
Phó Dương đối diện với đôi mắt xinh đẹp. Hắn ngủ nông, có khi còn không ngủ. Tuyết Úc vừa mở cửa phòng, hắn đã thức giấc. Mày kiếm khẽ nhếch, hắn đảo mắt nhìn qua thiếu niên đang héo úa dựa lưng vào tường, giọng nói chậm rãi.
"Nửa đêm nửa hôm, em ra ban công làm gì?"
Tuyết Úc thấy chân mình muốn mềm nhũn ra, lông mi hoảng loạn run rẩy. Cậu trấn định cắn chặt đầu lười.
"Ra ban công còn làm gì được nữa? Đương nhiên là để lấy quần áo rồi."
"Vào 10 giờ tối?"
"Quần áo đang mặc không được thoải mái, muốn đổi. Chuyện này anh cũng quản tôi?"
Phó Dương không tỏ vẻ tin hay không tin lời cậu. Hắn tiến đến vài bước. Người đàn ông vóc dáng cao lớn duỗi tay lau đi sương đọng trên gương mặt mỹ thiếu niên đang nghẹn khuất nép bên ban công.
"Muốn lấy quần áo sao không gọi tôi? Tạ Thanh Vân cũng chưa ngủ kìa?"
"Tôi lấy quần áo thì mắc gì cần tới hai người các anh..."
Tuyết Úc cau mày cãi cố, mắt đảo qua sào phơi đồ liền nín bặt. Sà phơi đồ có hơi cao hơn so với chiều cao của cậu...
Sao đối xử với tui như vậy?
Phó Dương nhìn tiểu thiếu gia buồn bực im lặng, khoé môi hắn nâng lên một chút. Hắn thừa nhận, bản thân có chút lưu manh, nếu không cũng không nhân lúc cháy nhà mà hôi của như lúc này.
"Tôi có thể giúp em lấy, nhưng có điều kiện."
Tuyết Úc không kiên nhẫn ừ một tiếng: "Nói."
Giọng nói không biết là do vừa tỉnh ngủ, hay bởi vì lý do gì khác mà có chút trầm thấp. Hắn hạ mắt nói với cậu.
"Chuyện lúc sáng, lại làm thêm một lần."
Tuyết Úc: "..."
Cậu tức giận đến bật cười: "Nhờ anh lấy giúp quần áo thì phải để anh gặm một cái?"
Phó Dương bị cái chữ "gặm" này làm cho mí mắt giật giật. Nhưng hắn chỉ trầm mặc trong chớp mắt, liền mau chóng tiếp nhận cách nói này.
"Lấy đồ hai lần, hôn một lần."
Hắn hơi cúi đầu. Ngón tay thon dài vuốt qua má cậu xoa nhẹ.
"Em biết mà, thương nhân như tôi, làm gì cũng cần có lợi ích."
...Lợi ích của anh là gặm tôi?
Tuyết Úc lười phản ứng hắn, lại nói: "Vậy tôi không lấy quần áo nữa."
Cậu xoay người, lướt qua nam nhân. Nhưng không đi được nửa bước liền bị hắn giữ lại cánh tay. Tuyết Úc đứng không vững, quay đầu nhíu mày khó chịu: "Anh làm gì?"
Phó Dương không trả lời. Hắn cúi đầu sờ tay cậu, trái một chút, phải một chút, hắn niết nhẹ mà chẳng nói lời nào. Cứ như thể, nếu cậu không đồng ý, hắn sẽ ở đây dây dưa ăn vạ đến sáng.
Hôm nay còn phải thu dọn quần áo bỏ trốn, Tuyết Úc không dư dả thời gian để nháo cùng tên này.
Giằng co hồi lâu. Cậu cắn đôi môi vẫn còn sưng đỏ ngẩng đầu, ấm ức vô cùng: ".....Nhanh lên."
Phó Dương nhìn cậu: "Gì cơ?"
Tuyết Úc thực sự muốn cắn chết hắn. Lông mi cậu khẽ run, giọng nói gian nan bật lên: "Hôn nhanh lên."
Tường chung cư không cách âm tốt. Sợ đánh thức Tạ Thanh Vân và khiến Phó Dương nảy sinh hoài nghi, cậu chỉ muốn tống cổ hắn càng nhanh càng tốt. Hôn qua hai lần, cậu đã biết cách để bản thân không quá khó chịu. Thiếu niên ngoan ngoãn ngẩng đầu, đôi môi xinh đẹp căng mọng ửng hồng mang theo vị ngọt lạ lùng.
Cậu không có biểu tình quá chống cự. Cứ như thể dù người khác có hôn thiếu niên đến mức nào, bắt nạt cậu đến thế nào, cậu cũng chỉ biết uỷ khuất chấp thuận.
Phó Dương bị bộ dáng này cào cho tâm ngứa, trái tim càng nóng bỏng hơn.
*
Tuyết Úc tay chân nhũn ra mà mang quần áo trở về phòng. Hai đầu gối run rẩy mệt mỏi. Cả người cậu đều bị tức giận đến tê dại. Vali còn chưa lấy được đã bị tên cún Phó Dương bắt lấy gặm cho vài phát. Hệ thống an ủi cậu.
[Cậu ráng nhịn đi, mai là chạy được rồi.]
Tuyết Úc ôm gối, rầm rì.
"Nhưng mà miệng tui đau quá."
Tuyết Úc trước giờ chưa từng trải qua việc bị hôn đến ba lần trong cùng một ngày. Tinh thần cậu cực kỳ sa sút chán nản. Nhưng đêm nay cậu quyết tâm phải lấy được vali. Đợi thêm nửa tiếng, chắc chắn rằng Phó Dương đã ngủ mới rón rén chạy ra ban công lần nữa.
Ánh trăng ở ban công mờ ảo, Tuyết Úc nhẹ bước chạy đến chỗ vali. Ánh mắt cậu vô thức nhìn thoáng qua cây lau nhà bên cạnh. Nửa tiếng trước, cậu bị đè ra ở chỗ này hôn đến không thở nỗi, nước bọt rơi trên đất. Cây lau nhà này mới được dùng để lau khô chỗ nước đó.
Tuyết Úc lại tức đến điên người. Cậu căm giận vươn tay kéo vali. Mới kéo được một nửa, cậu lại nghe thấy giọng nói lãnh đạm mà mình không muốn nghe nhất lúc này.
"Bùi Tuyết Úc?"
Cả người Tuyết Úc cương cứng. Người đàn ông cao thẳng tiến đến bên cạnh, bàn tay hữu lực vươn đến nằm lấy tay cậu.
"Chúng ta nói chuyện Phó Dương chút đi."
Thật ra, Tạ Thanh Vân nên hỏi là "tại sao cậu chưa đi ngủ", hoặc là "cậu ở đây làm cái gì". Nhưng cả đêm, trong đầu anh chỉ có hình ảnh cằm Tuyết Úc dính nước bọt, mềm mại nức nở thở dốc. Anh muốn hỏi rõ ràng, Phó Dương cùng Tuyết Úc từ khi nào đã nảy sinh mối quan hệ này.
Tuyết Úc không quay đầu. Cậu đang suy nghĩ có nên mở cửa sổ nhảy xuống luôn không.
...Nể ghê.
Một người hai người, buổi tối đều không cần ngủ.