Chương 7
Người đi theo
Gặp lại trong hoàn cảnh như vậy vừa bất ngờ nhưng lại không mấy kinh ngạc.
Có điều thì ra "đàn ông của gia đình" mà trưởng phòng nói là Lương Tây Văn, cô càng không cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì tổ hợp những từ ngữ đó lại, trong mối quan hệ hạn hẹp của cô, cô cũng chỉ có thể nghĩ tới Lương Tây Văn.
Trong bữa tiệc chỉ có mấy người bạn của Marquis, Nguyễn Niệm hỗ trợ trông chừng bạn nhỏ, Marquis chào hỏi: "Là cấp dưới của tôi Nguyễn Niệm, đây là mấy người bạn tôi mới nói với cô, Lương Tây Văn, bên cạnh là Lê Tiện Nam, Lục Thiệu Lễ, Hạng Tinh Dật, đều là bạn lâu năm."
Nguyễn Niệm hoàn toàn không biết giao tiếp với những người này thế nào, có lẽ chứng sợ giao tiếp lại tái phát. Cô nắm tay Anne, không biết nên ngồi đâu trong bữa tiệc, đặc biệt là... Trên bàn ăn này chắc không chỉ có đàn ông đấy chứ?
Nguyễn Niệm tự cảm thấy trán mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Nói không căng thẳng là giả.
Mọi người nói chuyện, Nguyễn Niệm có hơi nhàm chán, Anne mới tỉnh ngủ còn mơ mơ màng màng, Nguyễn Niệm nhỏ giọng hỏi cô bé: "Muốn uống gì không?"
Anne gật đầu, đôi mắt của cô bé màu nâu sẫm, có lẽ di truyền từ mẹ: "Nước chanh là được rồi, cảm ơn chị."
Nguyễn Niệm nhờ nhân viên lấy nước chanh cho cô bé.
Di động đổ chuông, Lê Tiện Nam thản nhiên bắt máy, Lục Thiệu Lễ ở cạnh trêu ghẹo hỏi: "Nghe Triệu Tây Chính nói, thật sự có chị dâu rồi à?"
"Lát nữa chị dâu của cậu sẽ tới, được chưa?" Lê Tiện Nam cười cười, đồng thời cảnh cáo, "Đừng có mời rượu nữa, không uống đâu, chị dâu của cậu sợ người lạ, các cậu đừng có chọc tôi nữa."
"Được thôi, không thành vấn đề." Lục Thiệu Lễ giơ tay đầu hàng.
Nguyễn Niệm thầm thở phào, cô không phải nữ duy nhất trên bàn tiệc này là được.
Một lúc sau có người tới, nhiệm vụ của Nguyễn Niệm là "trông trẻ giúp ông chủ", cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, thời điểm Diệp Phi xuất hiện, Nguyễn Niệm thoáng nhìn, Lê Tiện Nam đứng dậy nắm tay Diệp Phi, còn giúp cô ấy cầm túi xách.
Thái độ của Lương Tây Văn khá tự nhiên, giống hệt cô, cùng ngồi một góc không thu hút chậm rãi uống trà. Nguyễn Niệm thầm nghĩ, chứng ngại giao tiếp đúng là y chang nhau.
Vì thế đến lúc nhập tiệc, Nguyễn Niệm còn đang nghĩ xem phải làm thế nào, Lương Tây Văn đã đứng dậy tới đưa ly trà.
Marquis đang nghiêng đầu nói chuyện với Lục Thiệu Lễ, Lê Tiện Nam đương nhiên ở bên Diệp Phi.
"A, cảm ơn anh Lương." Nguyễn Niệm nhỏ giọng cảm ơn.
"Không có gì." Lương Tây Văn đứng cạnh cô, "Nếu ngại bọn họ, hay là lát nữa ngồi bên cạnh tôi đi?"
Thật ra suy nghĩ đầu tiên của cô là: Cô muốn ngồi cạnh Diệp Phi, nhưng người đàn ông bên cạnh cô ấy y hệt bóng đèn, cô sợ mình sẽ làm Lê Tiện Nam không vui...
Ngồi cạnh Lương Tây Văn khẳng định thoải mái hơn.
"Tôi với Lục Thiệu Lễ và Hạng Tinh Dật quen biết từ nhỏ, còn Lê Tiện Nam là bạn thời đại học và nghiên cứu sinh, Marquis là bạn cùng lớp nghiên cứu sinh của chúng tôi. Ngoại trừ Marquis, chúng tôi đều theo học đại học Cảng Thành, sau đó học lên nghiên cứu sinh ngành tài chính."
So với cách giới thiệu đơn giản của Marquis... Lương Tây Văn giới thiệu tinh tế hơn.
"Bọn họ tổ chức bữa tiệc này là để đón gió tẩy trần cho tôi... Từ lúc tốt nghiệp tôi luôn ở nước ngoài làm việc, gần đây vì nguyên nhân gia đình mới về nước." Lương Tây Văn bổ sung một câu.
Nguyễn Niệm gật đầu.
Lúc ăn cơm, Marquis thỉnh thoảng nhắc tới thị trường bất động sản, Nguyễn Niệm lặng lẽ ăn cơm, chăm sóc cô bạn nhỏ, có điều cô đang trong kỳ sinh lý, ăn đồ sống chắc chắn đau bụng, còn món nóng... Cách cô khá xa, cô ngại xoay món đó về phía mình.
Cô bạn nhỏ vì ngồi máy bay mười mấy tiếng nên hơi mệt mỏi, có điều ăn uống vẫn tạm ổn, cũng không kén ăn, Nguyễn Niệm gắp cho cô bé cái gì cô bé đều ngoan ngoãn ăn hết, sau đó ngưỡng mặt nói: "Cảm ơn chị."
Nguyễn Niệm vốn vô cảm với con nịt, nhưng đối diện với một cô bé đáng yêu như vậy, trái tim cũng như bị hòa tan, vì thế duỗi tay xoa mặt cô bé: "Muốn ăn gì cứ nói với chị."
Cả bữa cơm, Nguyễn Niệm chăm sóc Anne rất kỹ, có thể nói là làm hết phận sự, mặc kệ việc ăn uống của bản thân.
Trong kiểu tiệc tùng đa số là đàn ông, thật ra ăn uống không phải vấn đề chính, những người chuyên chú ăn chỉ có Anne, Diệp Phi và Nguyễn Niệm.
Nhưng Nguyễn Niệm dành gần hết thời gian cho cô bạn nhỏ.
Ngay lúc cô đang rối rắm nhìn chằm chằm đĩa trái cây ở xa, do dự không biết có nên lấy ăn lót dạ hay không, Lương Tây Văn duỗi tay gọi phục vụ.
Đến phút thứ mười cô tự hỏi.
Nhân viên bưng một cái mâm tới.
"Cô Nguyễn, mời dùng." Nhân viên khéo léo đặt từng món trước mặt cô, mở nắp thố sứ màu trắng ra, bên trong là cháo gà, bên trên có một con hải sâm, ngoài ra còn có một tô đựng mấy món điểm tâm, một tô canh sườn và một đĩa táo đỏ long nhãn để nguội.
Nguyễn Niệm nhìn một vòng.
Hoắc Yên nói Marquis không biết uống rượu, có lẽ bạn bè lâu ngày mới gặp, bên cạnh có một chai Whiskey, mặt anh ta đã đỏ bừng, hiển nhiên không thể quan tâm cô.
Mà cô không nghĩ những người còn lại sẽ chú ý tới mình.
"Ai gọi vậy?" Nguyễn Niệm theo bản năng hỏi.
"Là anh Lương gọi cho cô." Phục vụ khom lưng kiên nhẫn trả lời.
Lương Tây Văn ho một tiếng, Nguyễn Niệm ngồi ngay bên cạnh anh, mặt lập tức đỏ ửng.
"Khi nãy anh Lương nói cô không khỏe, không thể ăn mấy món lạnh trên bàn, bảo chúng tôi làm riêng cho cô."
"..."
Mặt Nguyễn Niệm nóng bừng bừng.
Có vẻ anh còn nhớ... Chuyện kỳ sinh lý của cô.
Nguyễn Niệm lặng lẽ liếc nhìn sang bên cạnh, Lương Tây Văn bắt chéo hai chân, không ăn gì nhiều, bọn họ nói chuyện phiếm, anh chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng mới trả lời một câu.
Thái độ tự nhiên và điềm đạm.
Nguyễn Niệm ho nhẹ một tiếng, nhích lại gần thấp giọng: "Anh Lương, cảm ơn anh."
"... Không cần khách sáo." Lương Tây Văn nói, "Thấy em cứ gắp đồ ăn cho con bé, còn bản thân không ăn gì."
"..." Còn rất chu đáo nữa.
Nguyễn Niệm ăn chút cháo gà, dạ dày liền ấm lên.
Nhưng vô tình ngẩng đầu lại thấy hai người ngồi đối diện cười như không cười nhìn cô và Lương Tây Văn.
Người đàn ông ngồi bên trái hình như tên Lục Thiệu Lễ, mặt mày thanh tú, vầng trán khá cao, ngũ quan sắc bén, có lẽ vì bóng lưng phía sau mà toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Lúc này anh ta đang mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là áo thun dài tay cũng màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bằng bạc.
Ngồi bên cạnh là Hạng Tinh Dật, trước khi nghe Lương Tây Văn giới thiệu, cô cứ tưởng người này nhỏ tuổi nhất, không ngờ là bạn đồng trang lứa, có lẽ là vì kiểu tóc hơi xoăn buộc một nửa của anh ta. Anh ta mặc một chiếc áo len cổ lọ cũng màu đen, có đôi mày rậm và đôi mắt trông lười biếng tùy ý, trông khá gần gũi, thậm chí là... Xinh đẹp.
"Có vấn đề." Lục Thiệu Lễ dùng khẩu hình nói chuyện.
Nguyễn Niệm vội cúi đầu ăn cháo.
Lục Thiệu Lễ khẽ cười, thản nhiên hỏi: "Quen nhau à?"
"Nguyễn Niệm." Lương Tây Văn nhẹ nhàng giới thiệu.
"Họ Nguyễn? Nghe quen quen." Nhân lúc Marquis và Lê Tiện Nam đang nói chuyện, Lục Thiệu Lễ kéo ghế nhích sang bên này, "Cô Nguyễn, chúng ta từng gặp nhau rồi đúng không?"
"Có lẽ vậy... Tôi từng đi ăn tối với Lương Hách Khiên mấy lần." Nguyễn Niệm trả lời.
"Lương Hách Khiêm?" Lục Thiệu Lễ suy tư, "Em dâu tương lai à? Tôi nhớ rồi, Lương Hách Khiêm từng kể, con gái của dì Quý đúng không?"
Nguyễn Niệm gật đầu, sau đó lại lắc đầu, lặng lẽ ngước mắt nhìn Lương Tây Văn, ho một tiếng: "À... Em là con gái của Quý Sương."
"Cậu nhận người thân nhanh thật đấy." Lương Tây Văn liếc Lục Thiệu Viễn một cái, bình thản thuật lại một lần, "Em dâu."
"... Lương Tây Văn." Lục Thiệu Lễ sửng sốt, giây kế tiếp nhếch mép cười.
Chứng sợ xã giao của Nguyễn Niệm lại tái phát, cô vội cúi đầu nghiêm túc ăn.
Lục Thiệu Viễn nhướng mày nhìn Lương Tây Văn, giơ ngón cái lên: "Hay đấy."
"Cậu rảnh lắm à?" Lương Tây Văn không trả lời, tự rót cho mình ly trà nóng, phục vụ thấy thế vội đổi trà cụ cho anh.
"Tớ có nhiều thời gian rảnh lắm." Lục Thiệu Lễ cười sâu hơn, lấy chìa khóa trong túi ra đặt lên bàn, sau đó đá ghế dựa của Hạng Tinh Dật.
Hạng Tinh Dật nhìn qua: "Sao vậy?"
"Sao thế?" Marquis cuối cùng cũng chú ý tới bên này, anh ta hơi say rồi, giọng nói lộ chút men say.
"Cá cược, xem từ đây đến cuối năm ai cưới trước." Lục Thiệu Lễ lắc lắc chìa khóa, cười cười, "Tôi đặt con Martha, tôi cược Lương Tây Văn."
"Tôi tin anh tư." Trước giờ Hạng Tinh Dật luôn phối hợp với Lục Thiệu Lễ, anh ta cũng lấy một cái thẻ ra, ngước mắt nhìn Nguyễn Niệm, "Tôi cũng cược Lương Tây Văn."
"Đừng có đem Lương Tây Văn ra đùa nữa." Lê Tiện Nam trêu, "Ngày nào cậu ta cũng bị mấy câu đem ra đùa. Nè Tây Văn, lần này tôi không đứng về phía cậu đâu, tôi cũng cược Lương Tây Văn. Diệp Phi sắp đi công tác hai năm, em về anh sẽ lập tức cưới em."
Mặt Diệp Phi đỏ bừng.
Lê Tiện Nam cũng lấy chìa khóa xe ra: "Maybach tôi mua hai năm trước."
"... Ai sắp kết hôn vậy?" Marquis mơ mơ màng màng, "Lương, cái ly hôm nay tôi tặng cậu là quà kỷ niệm của tôi..."
"Đương nhiên là Lương Tây Văn, không phải gia đình cậu ta đang giục cưới sao, gả cho đàn ông thích ở nhà ai mà không thích!" Lục Thiệu Lễ trả lời Mã Khuê Tư, ánh mắt cố ý vô tình lướt qua Nguyễn Niệm đang vùi đầu ăn, buồn cười hỏi, "Đúng không?"
Lương Tây Văn vẫn bình tĩnh: "Lo ăn đồ ăn của cậu đi."
Lục Thiệu Lễ không chịu buông tha: "Nguyễn Niệm, thay vì xem mắt với Lương Tây Văn thì không bằng em suy xét tới Lương Tây Văn đi, cậu ta có thể lên được phòng khách xuống được nhà bếp, không uống rượu không uống thuốc giữ mình trong sạch, em xem trong những người ngồi ở đây, ai cũng có thể bảo đảm cho cậu ta hết."
...
Bữa tiệc kết thúc với chút kịch tính.
Tửu lượng của Marquis cực kỳ kém, mới ba ly Whiskey đã đỏ mặt, ngoại trừ Lê Tiện Nam đi cùng người nhà, hai người còn lại đều tới một mình, Marquis nói đã lâu không gặp họ, ngày thường ai cũng bận rộn, rất khó tụ tập hàn huyên.
Anne đã buồn ngủ, Nguyễn Niệm và Marquis muốn đưa Anne về nhà trước.
Marquis lấy chìa khóa đưa cho cô: "Lương biết địa chỉ nhà tôi, chắc cậu ấy tiện đường."
Nguyễn Niệm gật đầu: "Vậy tôi giữ xe giúp anh, lát nữa sẽ gọi tài xế cho anh."
"Được rồi, làm phiền." Marquis áy náy, "Vợ tôi nghiêm lắm, ở nhà không cho tôi uống rượu, hôm nay không nhịn nổi."
Nguyễn Niệm tỏ vẻ thông cảm. Anne đã buồn ngủ đến mức gục đầu xuống, Nguyễn Niệm bế cô bé, cũng may cô bé năm tuổi không quá nặng, Lương Tây Văn cầm áo khoác trên ghế lên, ra hiệu bảo cô đi với mình."
"Đi trước." Lương Tây Văn chào.
"Được." Lục Thiệu Lễ giơ tay, "Gặp lại sau."
"Anh tư, sao anh lại đoán như vậy?" Nhìn hai người kia ra ngoài, Hạng Tinh Dật đến bên Lục Thiệu Lễ, hỏi nhỏ.
Đợi Nguyễn Niệm và Anne đi rồi, Lục Thiệu Lễ lấy hộp thuốc lá ra, hỏi Lê Tiện Nam: "Chị dâu ngại không?"
"Không sao." Diệp Phi lắc đầu.
Lục Thiệu Lễ bật lửa hút một cái, mới lười nhác nhìn Hạng Tinh Dật: "Chúng ta biết Lương Tây Văn bao lâu rồi?"
"Từ khi còn bé." Hạng Tinh Dật hỏi, "Anh tư, đừng úp úp mở mở nữa."
"Vậy cậu còn không biết mỗi khi căng thẳng Lương Tây Văn sẽ giả bộ bình tĩnh à?" Lục Thiệu Lễ khẽ cười, "Tai đã đỏ lên rồi kìa. Cậu từng thấy Lương Tây Văn căng thẳng bao nhiêu lần hả? Trên bàn tiệc ai cậu ta cũng biết, cậu ta có thể căng thẳng gì chứ!"
Hạng Tinh Dật thử nghĩ, đúng là như vậy.
"Tôi thấy thế cũng tốt."
"Hả?"
"Là môn đăng hộ đối đó, đồ ngốc." Lục Thiệu Lễ phân tích nghiêm túc, "Mẹ của Nguyễn Niệm rất thân với bà nội của Lương Tây Văn, bố của Nguyễn Niệm cũng là nhân vật có danh tiếng, coi như môn đăng hộ đối, Lương Tây Văn đáng tin hơn Lương Hách Khiêm hơn nhiều, tôi đột nhiên nghĩ như vậy."
"Hả?" Hạng Tinh Dật không theo kịp tư duy của Lục Thiệu Lễ.
"Nghe Lương Hách Khiêm kể mẹ của Nguyễn Niệm, dì Quý của tôi định chọn mối cho cô ấy, cậu nói xem nếu chọn con rể, mẹ cô ấy sẽ nhìn trúng Lương Tây Văn hay Lương Hách Khiêm đây?"
Gặp lại trong hoàn cảnh như vậy vừa bất ngờ nhưng lại không mấy kinh ngạc.
Có điều thì ra "đàn ông của gia đình" mà trưởng phòng nói là Lương Tây Văn, cô càng không cảm thấy ngạc nhiên.
Bởi vì tổ hợp những từ ngữ đó lại, trong mối quan hệ hạn hẹp của cô, cô cũng chỉ có thể nghĩ tới Lương Tây Văn.
Trong bữa tiệc chỉ có mấy người bạn của Marquis, Nguyễn Niệm hỗ trợ trông chừng bạn nhỏ, Marquis chào hỏi: "Là cấp dưới của tôi Nguyễn Niệm, đây là mấy người bạn tôi mới nói với cô, Lương Tây Văn, bên cạnh là Lê Tiện Nam, Lục Thiệu Lễ, Hạng Tinh Dật, đều là bạn lâu năm."
Nguyễn Niệm hoàn toàn không biết giao tiếp với những người này thế nào, có lẽ chứng sợ giao tiếp lại tái phát. Cô nắm tay Anne, không biết nên ngồi đâu trong bữa tiệc, đặc biệt là... Trên bàn ăn này chắc không chỉ có đàn ông đấy chứ?
Nguyễn Niệm tự cảm thấy trán mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Nói không căng thẳng là giả.
Mọi người nói chuyện, Nguyễn Niệm có hơi nhàm chán, Anne mới tỉnh ngủ còn mơ mơ màng màng, Nguyễn Niệm nhỏ giọng hỏi cô bé: "Muốn uống gì không?"
Anne gật đầu, đôi mắt của cô bé màu nâu sẫm, có lẽ di truyền từ mẹ: "Nước chanh là được rồi, cảm ơn chị."
Nguyễn Niệm nhờ nhân viên lấy nước chanh cho cô bé.
Di động đổ chuông, Lê Tiện Nam thản nhiên bắt máy, Lục Thiệu Lễ ở cạnh trêu ghẹo hỏi: "Nghe Triệu Tây Chính nói, thật sự có chị dâu rồi à?"
"Lát nữa chị dâu của cậu sẽ tới, được chưa?" Lê Tiện Nam cười cười, đồng thời cảnh cáo, "Đừng có mời rượu nữa, không uống đâu, chị dâu của cậu sợ người lạ, các cậu đừng có chọc tôi nữa."
"Được thôi, không thành vấn đề." Lục Thiệu Lễ giơ tay đầu hàng.
Nguyễn Niệm thầm thở phào, cô không phải nữ duy nhất trên bàn tiệc này là được.
Một lúc sau có người tới, nhiệm vụ của Nguyễn Niệm là "trông trẻ giúp ông chủ", cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, thời điểm Diệp Phi xuất hiện, Nguyễn Niệm thoáng nhìn, Lê Tiện Nam đứng dậy nắm tay Diệp Phi, còn giúp cô ấy cầm túi xách.
Thái độ của Lương Tây Văn khá tự nhiên, giống hệt cô, cùng ngồi một góc không thu hút chậm rãi uống trà. Nguyễn Niệm thầm nghĩ, chứng ngại giao tiếp đúng là y chang nhau.
Vì thế đến lúc nhập tiệc, Nguyễn Niệm còn đang nghĩ xem phải làm thế nào, Lương Tây Văn đã đứng dậy tới đưa ly trà.
Marquis đang nghiêng đầu nói chuyện với Lục Thiệu Lễ, Lê Tiện Nam đương nhiên ở bên Diệp Phi.
"A, cảm ơn anh Lương." Nguyễn Niệm nhỏ giọng cảm ơn.
"Không có gì." Lương Tây Văn đứng cạnh cô, "Nếu ngại bọn họ, hay là lát nữa ngồi bên cạnh tôi đi?"
Thật ra suy nghĩ đầu tiên của cô là: Cô muốn ngồi cạnh Diệp Phi, nhưng người đàn ông bên cạnh cô ấy y hệt bóng đèn, cô sợ mình sẽ làm Lê Tiện Nam không vui...
Ngồi cạnh Lương Tây Văn khẳng định thoải mái hơn.
"Tôi với Lục Thiệu Lễ và Hạng Tinh Dật quen biết từ nhỏ, còn Lê Tiện Nam là bạn thời đại học và nghiên cứu sinh, Marquis là bạn cùng lớp nghiên cứu sinh của chúng tôi. Ngoại trừ Marquis, chúng tôi đều theo học đại học Cảng Thành, sau đó học lên nghiên cứu sinh ngành tài chính."
So với cách giới thiệu đơn giản của Marquis... Lương Tây Văn giới thiệu tinh tế hơn.
"Bọn họ tổ chức bữa tiệc này là để đón gió tẩy trần cho tôi... Từ lúc tốt nghiệp tôi luôn ở nước ngoài làm việc, gần đây vì nguyên nhân gia đình mới về nước." Lương Tây Văn bổ sung một câu.
Nguyễn Niệm gật đầu.
Lúc ăn cơm, Marquis thỉnh thoảng nhắc tới thị trường bất động sản, Nguyễn Niệm lặng lẽ ăn cơm, chăm sóc cô bạn nhỏ, có điều cô đang trong kỳ sinh lý, ăn đồ sống chắc chắn đau bụng, còn món nóng... Cách cô khá xa, cô ngại xoay món đó về phía mình.
Cô bạn nhỏ vì ngồi máy bay mười mấy tiếng nên hơi mệt mỏi, có điều ăn uống vẫn tạm ổn, cũng không kén ăn, Nguyễn Niệm gắp cho cô bé cái gì cô bé đều ngoan ngoãn ăn hết, sau đó ngưỡng mặt nói: "Cảm ơn chị."
Nguyễn Niệm vốn vô cảm với con nịt, nhưng đối diện với một cô bé đáng yêu như vậy, trái tim cũng như bị hòa tan, vì thế duỗi tay xoa mặt cô bé: "Muốn ăn gì cứ nói với chị."
Cả bữa cơm, Nguyễn Niệm chăm sóc Anne rất kỹ, có thể nói là làm hết phận sự, mặc kệ việc ăn uống của bản thân.
Trong kiểu tiệc tùng đa số là đàn ông, thật ra ăn uống không phải vấn đề chính, những người chuyên chú ăn chỉ có Anne, Diệp Phi và Nguyễn Niệm.
Nhưng Nguyễn Niệm dành gần hết thời gian cho cô bạn nhỏ.
Ngay lúc cô đang rối rắm nhìn chằm chằm đĩa trái cây ở xa, do dự không biết có nên lấy ăn lót dạ hay không, Lương Tây Văn duỗi tay gọi phục vụ.
Đến phút thứ mười cô tự hỏi.
Nhân viên bưng một cái mâm tới.
"Cô Nguyễn, mời dùng." Nhân viên khéo léo đặt từng món trước mặt cô, mở nắp thố sứ màu trắng ra, bên trong là cháo gà, bên trên có một con hải sâm, ngoài ra còn có một tô đựng mấy món điểm tâm, một tô canh sườn và một đĩa táo đỏ long nhãn để nguội.
Nguyễn Niệm nhìn một vòng.
Hoắc Yên nói Marquis không biết uống rượu, có lẽ bạn bè lâu ngày mới gặp, bên cạnh có một chai Whiskey, mặt anh ta đã đỏ bừng, hiển nhiên không thể quan tâm cô.
Mà cô không nghĩ những người còn lại sẽ chú ý tới mình.
"Ai gọi vậy?" Nguyễn Niệm theo bản năng hỏi.
"Là anh Lương gọi cho cô." Phục vụ khom lưng kiên nhẫn trả lời.
Lương Tây Văn ho một tiếng, Nguyễn Niệm ngồi ngay bên cạnh anh, mặt lập tức đỏ ửng.
"Khi nãy anh Lương nói cô không khỏe, không thể ăn mấy món lạnh trên bàn, bảo chúng tôi làm riêng cho cô."
"..."
Mặt Nguyễn Niệm nóng bừng bừng.
Có vẻ anh còn nhớ... Chuyện kỳ sinh lý của cô.
Nguyễn Niệm lặng lẽ liếc nhìn sang bên cạnh, Lương Tây Văn bắt chéo hai chân, không ăn gì nhiều, bọn họ nói chuyện phiếm, anh chỉ ngồi nghe, thỉnh thoảng mới trả lời một câu.
Thái độ tự nhiên và điềm đạm.
Nguyễn Niệm ho nhẹ một tiếng, nhích lại gần thấp giọng: "Anh Lương, cảm ơn anh."
"... Không cần khách sáo." Lương Tây Văn nói, "Thấy em cứ gắp đồ ăn cho con bé, còn bản thân không ăn gì."
"..." Còn rất chu đáo nữa.
Nguyễn Niệm ăn chút cháo gà, dạ dày liền ấm lên.
Nhưng vô tình ngẩng đầu lại thấy hai người ngồi đối diện cười như không cười nhìn cô và Lương Tây Văn.
Người đàn ông ngồi bên trái hình như tên Lục Thiệu Lễ, mặt mày thanh tú, vầng trán khá cao, ngũ quan sắc bén, có lẽ vì bóng lưng phía sau mà toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Lúc này anh ta đang mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là áo thun dài tay cũng màu đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bằng bạc.
Ngồi bên cạnh là Hạng Tinh Dật, trước khi nghe Lương Tây Văn giới thiệu, cô cứ tưởng người này nhỏ tuổi nhất, không ngờ là bạn đồng trang lứa, có lẽ là vì kiểu tóc hơi xoăn buộc một nửa của anh ta. Anh ta mặc một chiếc áo len cổ lọ cũng màu đen, có đôi mày rậm và đôi mắt trông lười biếng tùy ý, trông khá gần gũi, thậm chí là... Xinh đẹp.
"Có vấn đề." Lục Thiệu Lễ dùng khẩu hình nói chuyện.
Nguyễn Niệm vội cúi đầu ăn cháo.
Lục Thiệu Lễ khẽ cười, thản nhiên hỏi: "Quen nhau à?"
"Nguyễn Niệm." Lương Tây Văn nhẹ nhàng giới thiệu.
"Họ Nguyễn? Nghe quen quen." Nhân lúc Marquis và Lê Tiện Nam đang nói chuyện, Lục Thiệu Lễ kéo ghế nhích sang bên này, "Cô Nguyễn, chúng ta từng gặp nhau rồi đúng không?"
"Có lẽ vậy... Tôi từng đi ăn tối với Lương Hách Khiên mấy lần." Nguyễn Niệm trả lời.
"Lương Hách Khiêm?" Lục Thiệu Lễ suy tư, "Em dâu tương lai à? Tôi nhớ rồi, Lương Hách Khiêm từng kể, con gái của dì Quý đúng không?"
Nguyễn Niệm gật đầu, sau đó lại lắc đầu, lặng lẽ ngước mắt nhìn Lương Tây Văn, ho một tiếng: "À... Em là con gái của Quý Sương."
"Cậu nhận người thân nhanh thật đấy." Lương Tây Văn liếc Lục Thiệu Viễn một cái, bình thản thuật lại một lần, "Em dâu."
"... Lương Tây Văn." Lục Thiệu Lễ sửng sốt, giây kế tiếp nhếch mép cười.
Chứng sợ xã giao của Nguyễn Niệm lại tái phát, cô vội cúi đầu nghiêm túc ăn.
Lục Thiệu Viễn nhướng mày nhìn Lương Tây Văn, giơ ngón cái lên: "Hay đấy."
"Cậu rảnh lắm à?" Lương Tây Văn không trả lời, tự rót cho mình ly trà nóng, phục vụ thấy thế vội đổi trà cụ cho anh.
"Tớ có nhiều thời gian rảnh lắm." Lục Thiệu Lễ cười sâu hơn, lấy chìa khóa trong túi ra đặt lên bàn, sau đó đá ghế dựa của Hạng Tinh Dật.
Hạng Tinh Dật nhìn qua: "Sao vậy?"
"Sao thế?" Marquis cuối cùng cũng chú ý tới bên này, anh ta hơi say rồi, giọng nói lộ chút men say.
"Cá cược, xem từ đây đến cuối năm ai cưới trước." Lục Thiệu Lễ lắc lắc chìa khóa, cười cười, "Tôi đặt con Martha, tôi cược Lương Tây Văn."
"Tôi tin anh tư." Trước giờ Hạng Tinh Dật luôn phối hợp với Lục Thiệu Lễ, anh ta cũng lấy một cái thẻ ra, ngước mắt nhìn Nguyễn Niệm, "Tôi cũng cược Lương Tây Văn."
"Đừng có đem Lương Tây Văn ra đùa nữa." Lê Tiện Nam trêu, "Ngày nào cậu ta cũng bị mấy câu đem ra đùa. Nè Tây Văn, lần này tôi không đứng về phía cậu đâu, tôi cũng cược Lương Tây Văn. Diệp Phi sắp đi công tác hai năm, em về anh sẽ lập tức cưới em."
Mặt Diệp Phi đỏ bừng.
Lê Tiện Nam cũng lấy chìa khóa xe ra: "Maybach tôi mua hai năm trước."
"... Ai sắp kết hôn vậy?" Marquis mơ mơ màng màng, "Lương, cái ly hôm nay tôi tặng cậu là quà kỷ niệm của tôi..."
"Đương nhiên là Lương Tây Văn, không phải gia đình cậu ta đang giục cưới sao, gả cho đàn ông thích ở nhà ai mà không thích!" Lục Thiệu Lễ trả lời Mã Khuê Tư, ánh mắt cố ý vô tình lướt qua Nguyễn Niệm đang vùi đầu ăn, buồn cười hỏi, "Đúng không?"
Lương Tây Văn vẫn bình tĩnh: "Lo ăn đồ ăn của cậu đi."
Lục Thiệu Lễ không chịu buông tha: "Nguyễn Niệm, thay vì xem mắt với Lương Tây Văn thì không bằng em suy xét tới Lương Tây Văn đi, cậu ta có thể lên được phòng khách xuống được nhà bếp, không uống rượu không uống thuốc giữ mình trong sạch, em xem trong những người ngồi ở đây, ai cũng có thể bảo đảm cho cậu ta hết."
...
Bữa tiệc kết thúc với chút kịch tính.
Tửu lượng của Marquis cực kỳ kém, mới ba ly Whiskey đã đỏ mặt, ngoại trừ Lê Tiện Nam đi cùng người nhà, hai người còn lại đều tới một mình, Marquis nói đã lâu không gặp họ, ngày thường ai cũng bận rộn, rất khó tụ tập hàn huyên.
Anne đã buồn ngủ, Nguyễn Niệm và Marquis muốn đưa Anne về nhà trước.
Marquis lấy chìa khóa đưa cho cô: "Lương biết địa chỉ nhà tôi, chắc cậu ấy tiện đường."
Nguyễn Niệm gật đầu: "Vậy tôi giữ xe giúp anh, lát nữa sẽ gọi tài xế cho anh."
"Được rồi, làm phiền." Marquis áy náy, "Vợ tôi nghiêm lắm, ở nhà không cho tôi uống rượu, hôm nay không nhịn nổi."
Nguyễn Niệm tỏ vẻ thông cảm. Anne đã buồn ngủ đến mức gục đầu xuống, Nguyễn Niệm bế cô bé, cũng may cô bé năm tuổi không quá nặng, Lương Tây Văn cầm áo khoác trên ghế lên, ra hiệu bảo cô đi với mình."
"Đi trước." Lương Tây Văn chào.
"Được." Lục Thiệu Lễ giơ tay, "Gặp lại sau."
"Anh tư, sao anh lại đoán như vậy?" Nhìn hai người kia ra ngoài, Hạng Tinh Dật đến bên Lục Thiệu Lễ, hỏi nhỏ.
Đợi Nguyễn Niệm và Anne đi rồi, Lục Thiệu Lễ lấy hộp thuốc lá ra, hỏi Lê Tiện Nam: "Chị dâu ngại không?"
"Không sao." Diệp Phi lắc đầu.
Lục Thiệu Lễ bật lửa hút một cái, mới lười nhác nhìn Hạng Tinh Dật: "Chúng ta biết Lương Tây Văn bao lâu rồi?"
"Từ khi còn bé." Hạng Tinh Dật hỏi, "Anh tư, đừng úp úp mở mở nữa."
"Vậy cậu còn không biết mỗi khi căng thẳng Lương Tây Văn sẽ giả bộ bình tĩnh à?" Lục Thiệu Lễ khẽ cười, "Tai đã đỏ lên rồi kìa. Cậu từng thấy Lương Tây Văn căng thẳng bao nhiêu lần hả? Trên bàn tiệc ai cậu ta cũng biết, cậu ta có thể căng thẳng gì chứ!"
Hạng Tinh Dật thử nghĩ, đúng là như vậy.
"Tôi thấy thế cũng tốt."
"Hả?"
"Là môn đăng hộ đối đó, đồ ngốc." Lục Thiệu Lễ phân tích nghiêm túc, "Mẹ của Nguyễn Niệm rất thân với bà nội của Lương Tây Văn, bố của Nguyễn Niệm cũng là nhân vật có danh tiếng, coi như môn đăng hộ đối, Lương Tây Văn đáng tin hơn Lương Hách Khiêm hơn nhiều, tôi đột nhiên nghĩ như vậy."
"Hả?" Hạng Tinh Dật không theo kịp tư duy của Lục Thiệu Lễ.
"Nghe Lương Hách Khiêm kể mẹ của Nguyễn Niệm, dì Quý của tôi định chọn mối cho cô ấy, cậu nói xem nếu chọn con rể, mẹ cô ấy sẽ nhìn trúng Lương Tây Văn hay Lương Hách Khiêm đây?"