Chương 44: Phiên ngoại 2
Hạnh phúc nhỏ bé
Mãi đến đầu mùa hè, cuộc sống mới có dấu hiệu bình thường trở lại.
Mấy hôm nay Nguyễn Niệm bận tăng ca dịch hợp đồng, không thể tan làm sớm, may mà Quý Sương đã có người chăm sóc nên cũng yên tâm.
Có điều, Nguyễn Nệm lại muốn về nhà sớm ăn cơm nhưng lại không muốn mang công việc về nhà.
Bắt Lương Tây Văn chờ hình như cũng không phải cách hay.
Thế nên khi đó Lương Tây Văn tan làm sẽ dẫn cô đi ăn tối, có khi là cùng ăn ở nhà hàng dưới công ty của cô, có khi là mang cơm đến cho cô.
Lúc ấy, Nguyễn Niệm rất bất ngờ vì Lương Tây Văn nói anh có thể đợi mình ở khu vực nghỉ ngơi của công ty.
Công ty Nguyễn Niệm có một khu vực nghỉ ngơi ở tầng một, ngoại trừ tiền sảnh thì có những vách ngăn trong suốt, thường dùng để ký hợp đồng hay gọi điện thoại, cách âm rất tốt.
Lương Tây Văn cùng hộp cơm cách nhiệt ở đây đợi cô.
Nguyễn Niệm lon ton chạy tới, Lương Tây Văn đóng cửa lại, mở hộp cơm cách nhiệt ra, vẫn là đồ ăn quen thuộc, ba món mặn một món canh còn nóng hổi.
Lương Tây Văn lấy bộ đồ ăn đưa cho cô, nhẹ giọng: "Ăn xong rồi làm tiếp, anh xuống lầu đợi em."
"Anh ăn chưa?" Nguyễn Niệm chua xót, "Còn mang đồ ăn tới cho em."
Lương Tây Văn khẽ cười: "Anh không thích ở nhà ăn một mình."
Như sợ cô hỏi tiếp, Lương Tây Văn chủ động nói: "Trước khi kết hôn, anh luôn ở một mình, bây giờ kết hôn với em rồi, đương nhiên phải ăn cơm với em."
Hôm nay anh làm sườn xào chua ngọt, tôm xào, củ sen nguội cắt miếng, canh ức bò của cái.
Không gian này không lớn cũng không nhớ, may mà cách âm tốt, trông yên tĩnh lạ thường.
Hôm nay Nguyễn Niệm bận rộn cả ngày, ở văn phòng cứ ồn ào mãi, bây giờ ăn cơm của Lương Tây Văn, thậm chí anh còn mang phim hoạt hình tới, mọi mệt mỏi dường như xua tan.
Đột nhiên có cảm giác có chồng thật hạnh phúc.
Lương Tây Văn ngồi bên nói: "Mùa đông ăn củ cải, mùa hè ăn gừng, dù mùa hè nhưng ăn chút canh củ cải cũng tốt."
Giọng nói ôn hòa của anh khiến Nguyễn Niệm vô cớ buồn bực: "Hình như em bận một tuần rồi."
"..."
"Em thậm chí còn không nhìn anh nấu ăn."
Lương Tây Văn bật cười: "Ngày tháng còn dài mà, dù công việc có bận thì vẫn có thể như bây giờ, nếu không dẫn em ra ngoài ăn thì anh có thể mang cơm đến cho em."
Những điều bình thường trong cuộc sống lại mang đến cảm giác thoải mái kỳ lạ.
Nguyễn Niệm vô thức dựa vào người anh: "Anh mới tan làm hả?"
"Hôm nay ba giờ anh về rồi, sợ em bận nên anh tranh thủ nấu cơm mang qua. Ăn thử đi. Hôm trước em còn bảo thèm ăn tôm, chiều nay anh mới mua tôm đấy."
Sự quan tâm quá mức này luôn khiến Nguyễn Niệm mềm lòng.
Thấy cô không động đũa, Lương Tây Văn gắp một con tôm đưa tới: "Há miệng nào."
Nguyễn Niệm bật cười: "Em tự ăn được. Mẹ bảo anh chiều hư em rồi."
"Có sao đâu, cưng chiều vợ không hề trái pháp luật."
Nguyễn Niệm há miệng ăn tôm, độ nóng vừa phải, tôm giòn giòn, rất ngọt.
Lương Tây Văn để cô dựa vào vai mình, chậm rãi nói: "Hôm nay lúc anh đi làm, Thời Lâm nói gia đình cậu ta bắt cậu ta đi xem mắt."
"Sao anh còn đi hóng chuyện của người khác thế?"
"Không đâu muốn nghe, anh muốn nói chuyện với em thôi." Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Lương Tây Văn kiên nhẫn đút cô ăn, "Không hợp khẩu vị à? Hay không thích?"
"Em muốn nghỉ ngơi một lát, nhìn màn hình máy tính cả ngày rồi, đẻ lát nữa ăn đi, em muốn nghe anh nói."
Nghe vậy, Lương Tây Văn tiếp tục: "Thời Lâm không muốn đi xem mắt, cậu ấy không muốn bị gò bó như vậy, nên anh nói nếu như gặp được tri kỷ trong buổi xem mắt thì sao. Anh nhớ em từng nói tại sao mình lại thích bá tước ma cà rồng Darcy, đó là khi gặp được nửa kia của cuộc đời, dù không có nhạc nền nhắc nhở, ngay giây phút đầu tiên vẫn sẽ có cảm giác rung động, mong chờ vào buổi hẹn lần sau"
Nói rồi Lương Tây Văn đút cho cô một miếng sườn xào chua ngọt.
"May mà là anh, nếu là người khác hoặc không gặp được ăn, chắc em đã không được ăn ngon ngủ yên như bây giờ."
"Cứ nghỉ lung tung."
Nguyễn Niệm tựa vào người anh, bên ngoài buồng có người đang nói chuyện điện thoại, có người đang ăn quà vặt, còn có một số "bộ phận" khác đang ký kết hợp đồng.
Nhưng Nguyễn Niệm không thấy gì hết, chỉ nghe được tiếng Lương Tây Văn trò chuyện cùng mình.
Mắt cô vô cớ ươn ướt, nghiêng đầu cọ vào áo anh.
Lương Tây Văn trêu chọc: "Mới làm sai gì hả?"
Nguyễn Niệm lắc đầu: "Không có, chỉ là đột nhiên cảm thấy cuộc sống này quá mệt mỏi, may mà có anh. Hôm nay em phải sửa hợp đồng bốn lần, người ta cứ thúc giục mãi nên không có thời gian nhắn tin cho anh, vốn không phải chuyện to tát gì nhưng nhìn thấy anh em mới biết em có một mái nhà, một mái ấm để bình nghỉ ngơi."
Lương Tây Văn đặt đũa xuống, ôm cô vào lòng: "Đồ ngốc, anh cũng vậy, mỗi khi xong việc anh đều muốn tan làm sớm, muốn gặp em, muốn ở bên em, muốn ăn tối với em, cùng nhau xem phim. Những chuyện này ngày xưa anh chưa từng mong đợi, nhưng vì có em, anh bắt đầu cảm thấy mọi thứ đều đang để chờ mong."
Nguyễn Niệm lau nước mắt: "Ăn cơm thôi, em sắp xong việc rồi, làm xong chúng ta về nhà."
Lương Tây Văn gật đầu.
Nguyễn Niệm ngoan ngoãn ăn, thỉnh thoảng Lương Tây Văn sẽ kể cho cô nghe công việc của mình.
Nguyễn Niệm cũng chia sẻ những chuyện lặt vặt, chẳng hạn như có một chị trong văn phòng mang thai muốn từ chức, chị ấy rất tốt, lần nào cũng mua đồ ăn vặt chia cho mọi người; chẳng hạn như Hoắc Yên đang hẹn hò.
Dường như thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức con người chỉ có thể tiến về phía trước, chỉ cần bất cẩn là sẽ biến mất ở một ngã rẽ nào đó, nhưng dù vậy, cô vẫn có một ngôi nhà thuộc về mình, có một Lương Tây Văn luôn sẵn sàng đợi cô.
Dù thế gian có thay đổ thế nào, anh vẫn yêu cô.
Đợi cô ăn xong, Lương Tây Văn bảo cô quay về làm việc tiếp, còn mình thu dọn đồ đạc.
Nguyễn Niệm không nỡ.
Lương Tây Văn vừa nói vừa cất hộp cơm: "Vậy em mau làm xong việc đi, anh ở dưới lầu chờ em, nếu xong việc trước tám giờ thì chúng ta về dẫn Thập Nhất đi dạo một vòng."
Anh nói chuyện luôn từ tốn nhẹ nhàng, chưa bao giờ trách móc cô.
"Vậy em đi làm đây!"
"Đi đi." Lương Tây Văn cười nói.
Nguyễn Niệm vội vàng chạy đi, đúng lúc va vào Hoắc Yên mang cà phê và bữa tối về, Hoắc Yên nhìn đằng sau Nguyễn Niệm, cười cười: "Người nhà đến đưa cơm hả?"
Nguyễn Niệm xấu hổ: "Vâng."
"Chị thấy người nhà mang cơm tới cho em mấy lần rồi, được đấy!"
Nguyễn Niệm cười cười: "Anh ấy tốt lắm."
"Đừng để bụng, chị chỉ thuận miệng hỏi thôi. Hai người quen nhau thế nào vậy? Mấy hôm trước chị tham gia buổi triển lãm có gặp một người, cũng không tính là quen thân, chỉ là có mấy lần tiếp xúc trong công việc, chưa từng liên lạc riêng, đó là lần đầu tiên bọn chị gặp riêng."
"Sau đó thì sao?" Nguyễn Niệm và Hoắc Yên đi tới chờ thang máy.
"Sau đó thì... Chị từng tuổi này chưa kết hôn là vì cảm thấy hôn nhân và tình yêu như một ván bạc, sao có thể dùng bản thân mình ra đặt cược chứ, lỡ tình cảm sụp đổ thì sao?"
Nguyễn Niệm suy nghĩ: "Thật ra nói vậy cũng đúng, nhưng có đôi khi trong tình cảm không nhất thiết phải có sự tuyệt đối, đúng sai rõ ràng, ngày xưa em cũng nghĩ thế, em cảm thấy thay vì tin vào tình yêu thì thà tin chính bản thân mình, nhưng thế giới rộng lớn, rồi chị sẽ gặp một người khiến chị rung động, chỉ cứ thử cho người ta cơ hội đi, em nghĩ chỉ cần nhân phẩm người ta đáng tin, thật lòng với chị là được."
Nguyễn Niệm phải thừa nhận lúc này cô nghĩ đến Lương Tây Văn.
Hai người trông có vẻ không giống ở cùng một thế giới, cô luôn có cảm giác khoảng cách giữa hai người rất xa, cũng cảm thấy bản thân lúc đó không muốn bước vào hôn nhân, cũng không mong chờ một người bước vào cuộc đời của mình.
Nhưng hiện tại đã khác.
Có thêm một người bước đến giúp cuộc sống của cô thêm nhiều màu sắc và hạnh phúc.
Thậm chí cô bắt đầu tận hưởng từng phút từng giây.
"Khi yêu một người, chị có thể từ bỏ mọi thứ vì anh ấy, mà người đó cũng sẵn sàng hòa nhập vào cuộc sống với chị, chia sẻ những hạnh phúc nhỏ nhoi với chị." Nguyễn Niệm nói, "Tình yêu không nhất thiết phải có khuôn khổ hay quy tắc, có đôi khi đáp án như thế nào là do chính con tim mách bảo."
"Hay đấy." Hoắc Yên khen cô, "Em nói có lý."
Nguyễn Niệm cười ngượng: "Thế em đi làm việc trước đây."
Hoắc Yên gật đầu, đặt một viên kẹo lên bàn cô: "Cố gắng tan làm sớm để về với người nhà đang chờ dưới lầu kìa, cái xe đó ngày nào cũng chờ dưới công ty của chúng ta hết."
Nguyễn Niệm cười hì hì, vội mở tài liệu ra đọc lại.
Có lẽ vì nghĩ đến Lương Tây Văn, lần này Nguyễn Niệm sửa chữa rất nhanh, tan làm trước 20 giờ.
Cô cầm túi xách chạy xuống lầu, khi đó Lương Tây Văn đang đứng cạnh xe chờ cô.
Hình như Lương Tây Văn có thói quen ăn mặc trang trọng, có lẽ là do tính chất công việc.
Lúc này anh mặc sơ mi trắng, áo khoác để trong xe. Lúc chờ cô, anh rất ít khi xem di động, thường đi tới đi lui.
Nguyễn Niệm chạy tới, nhào vào lòng anh: "Đúng giờ không? 19 giờ 40."
Lương Tây Văn hôn lên trán cô một cái: "Rất đúng giờ."
Nguyễn Niệm đi mở cửa xe, vừa mở liền thấy một bó hoa hồng đỏ rực đặt ở ghế phụ lái. Trái tim cô mềm xuống, trên gương mặt lộ rõ sự hạnh phúc: "Wow, tăng ca còn có hoa."
Lương Tây Văn lên xe, lấy hộp nhẫn trong túi, lấy nhẫn ra đeo vào tay cô: "Còn nhiều nữa."
Nguyễn Niệm giơ tay nhìn nhìn, chiếc nhẫn này rất đơn giản, khi ấy cô không cho phép Lương Tây Văn mua nhẫn kim cương nữa, quá khoa trương, lại không thể thường xuyên đeo trên tay.
Nhưng Lương Tây Văn giống như có thói quen sưu tập vậy, anh bắt đầu mua hết nhãn hiệu này đến nhãn hiệu khác, còn mua theo cả số seri.
Vì vậy nhẫn của Nguyễn Niệm ngày càng nhiều.
Nguyễn Niệm thầm so sánh cái nhẫn này với những cái nhẫn ở nhà, kìm không được mà nói: "Lần sau anh có thể tiết kiệm tiền chút được không, chúng ta có thể dùng số tiền đó đi du lịch mà vẫn có nhẫn để đeo."
Nhưng Lương Tây Văn không đồng ý: "Chuyện mua nhẫn nằm trong khả năng kinh tế của anh, không đắt lắm, anh chỉ muốn sau khi kết hôn, chúng ta sẽ luôn có những món quà và bất ngờ nhỏ, còn cả ngày kỷ niệm nữa. Hơn nữa anh cũng thích khoảnh khắc đó."
"Khoảnh khắc nào?" Nguyễn Niệm hỏi tiếp.
Lương Tây Văn không vội lái xe đi, nắm chặt tay cô: "Khoảnh khắc đeo nhẫn cho em. Khi ấy chúng ta vẫn chưa là vợ chồng, anh chỉ biết em cũng mong chờ gặp anh như anh mong chờ gặp em, em đồng ý cùng anh xây dựng một ngôi nhà. Đó là lần đầu tiên anh được lựa chọn, điều đó có nghĩa anh sẽ có một gia đình của riêng mình."
Nguyễn Niệm cầm tay anh đặt lên môi: "Em yêu anh."
Lần này, Lương Tây Văn nghiêm túc lặp lại: "Anh cũng vậy, rất yêu em."
Dường như cho đối phương biết tâm ý của mình là điều không thể thiếu trong cuộc sống.
Lương Tây Văn chưa bao giờ che giấu tình cảm của bản thân, luôn cho cô biết mình thích cô mọi lúc mọi nơi, mà Nguyễn Niệm còn hơn thế, mỗi lần anh nấu ăn, cô đều bám lấy anh, không ngớt lời khen và cho đánh giá thật lòng.
Có đôi khi cô sẽ cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất thế giới này.
Lương Tây Văn cũng nghĩ vậy.
Cả hai về nhà.
Mỗi lần ăn cơm bên ngoài, về nhà Nguyễn Niệm đều muốn tìm cái gì đó ăn thêm, từ lúc phát hiện Lương Tây Văn liền chuẩn bị sẵn hoành thánh để trong tủ lạnh.
"Anh còn mua xương ống hả?"
Trong bếp có rất nhiều thứ, hiển nhiên là buổi chiều Lương Tây Văn đã chuẩn bị, sau đó mới đi đưa đồ ăn cho Nguyễn Niệm.
"Ừ, mấy hôm trước anh có mua, nhờ nhân viên chặt từng khúc nhỏ, dù sao buổi tối em cũng không ăn nhiều, lấy một khúc mang đi hầm là được."
Lương Tây Văn đeo tạp dề, trên thớt có một ít hoành thánh, bên cạnh nhân thịt, tay anh rất đẹp, động tác gói vô cùng đẹp mắt.
Nguyễn Niệm không nhịn được mà hít hà mùi hương trên người anh.
"Cún con hả?" Lương Tây Văn bật cười.
"Em là..."
"Yêu em, cún con." Lương Tây Văn đoán được cô sẽ nói gì, tiếp lời.
Nguyễn Niệm cười khúc khích.
"Anh đây phải cố gắng học cách chăm sóc cún con của mình thôi." Lương Tây Văn cầm sáu viên hoành thánh, hỏi, "Đủ chưa?"
"Đủ rồi."
Nguyễn Niệm gật đầu, chạy đi giúp anh dọn bàn ăn, canh xương phải một lúc nữa mới xong nhưng mùi thơm đã khiến người ta đói bụng.
Lương Tây Văn bắc một chảo dầu nóng khác, đập trứng vào, ba phút sau đã có món trứng chiên mỏng mềm. Nguyễn Niệm thích ăn trứng chiên giòn ở rìa nên anh để thêm mấy giây rồi mới lấy ra, đặt lên thớt, sau đó cho thêm tôm, ít rong biển, bỏ hoành thánh vào, cuối cùng là chan nước hầm xương và thêm chút giấm.
"Ăn đi cún con của anh." Lương Tây Văn cười nói.
"Để em ăn thử."
Có lẽ vì quá thơm, Thập Nhất ngửi thấy mùi liền chạy xuống bếp vẫy đuôi, Lương Tây Văn đi cho chó mèo ăn, sau đó dọn dẹp bếp.
Nguyễn Niệm nhìn anh mặc đồ ngủ, từ tận đáy lòng cảm thấy dễ chịu.
"Lương Tây Văn, sau này anh dạy em nấu ăn đi." Nguyễn Niệm múc một thìa canh đưa lên miệng thổi nhẹ rồi nếm thử, "Luôn là anh chăm sóc em, sau này già rồi em không biết nấu cơm, chẳng lẽ anh bắt em ăn cơm ngoài mãi sao. Ăn cơm anh nấu mới khỏe mạnh, sau này phải ăn đồ bên ngoài, nghĩ tới thôi đã thấy thật tội nghiệp."
Lương Tây Văn đang cất thớt về chỗ cũ: "Thế thì anh phải cố gắng khỏe mạnh, dù có về già anh cũng sẽ chăm sóc em. Có điều già rồi không thể nấu nhiều món phức tạp nữa, không biết em có chê không?"
Đoạn đối thoại này đúng là có chút trẻ con nhưng Nguyễn Niệm lại rất thích: "Em không chê, anh cứ làm đi."
Lương Tây Văn rót cho cô ly nước chanh, ngồi xuống bên cạnh.
Nguyễn Niệm tập trung ăn, ăn rất hài lòng, ăn gần hết cô cố tình giữ lại miếng cuối, dùng thìa múc đưa đến bên miệng ăn: "Há miệng. A!"
"Anh nấu cho em ăn mà."
"Ăn thử đi." Nguyễn Niệm cố tình, "Thử xem tay nghề của chồng em có tốt không."
Lương Tây Văn không nhịn được mà cười, há miệng ăn, đánh giá: "Chậc chậc, không ngon bằng vợ anh nấu."
Nguyễn Niệm lườm anh một cái, đứng dậy đi rửa bát.
Chỉ một cái bát thôi không cần bỏ vào máy rửa chén.
Lương Tây Văn ôm cô từ phía sau, giúp cô đeo bao tay, hơi khom người, cắn vành tai cô một cái: "Bà xã anh nấu ăn là ngon nhất.
"Có phải quá ấu trĩ rồi không?" Nguyễn Niệm nghiêng người trốn, "Hơn ba mươi tuổi rồi có ai như anh hả?"
"Vì quá yêu em nên anh mới nói những lời này với em."
"Vậy sao?"
Nguyễn Niệm rửa bát xong, Lương Tây Văn vẫn chưa buông cô ra, cô cởi găng tay, xoay người lại, kiễng chân ôm lấy anh. Lương Tây Văn như chỉ có chờ như vậy, lập tức nhấc cô lên đặt trên bàn, cúi xuống hôn cô.
Trên bàn đá cẩm thạch vẫn còn vết nước.
Tay Lương Tây Văn đặt trên eo cô, cúi đầu chăm chú hôn.
Nguyễn Niệm giật mình, cứ cảm thấy nụ hôn này quá nguy hiểm.
Lương Tây Văn buông cô ra trước, như thể biết cô đang nghĩ gì, anh giơ tay nhéo má cô, cười nói: "Hôm nay không bắt nạt em, sáng mai em còn phải đi làm. Mặc áo khoác vào đi, chúng ta dẫn Thập Nhất đi dạo."
"Đi phố đi bộ nhé?"
"Em muốn ăn gì hả?" Lương Tây Văn khẽ cười, "Hình như em ăn gần hết hàng quán bên đó rồi đấy."
"Em muốn ăn bánh mật ong." Bị anh nhìn thấu, Nguyễn Niệm thẳng thắn thừa nhận.
"Đi thôi, lần này ăn ngoài, lần tới anh làm cho em."
Nguyễn Niệm từ trên bàn trượt xuống, đi lấy áo khoác rồi cầm xích của Thập Nhất, lúc này Thập Nhất đang ngoan ngoãn ngồi dưới đất vẫy đuôi chờ Nguyễn Niệm.
Tiểu Quất chạy xung quanh Thập Nhất, dụi dụi vào người nó.
Lương Tây Văn đi lấy chìa khóa, đột nhiên nhìn thấy cảnh này, theo bản năng nở nụ cười.
Không thể đơn giản hơn, nhưng vẫn rất ấm áp.
Ở phố đi bộ có một sạp bán bánh mật ong, nguyên liệu khá đơn giản, chỉ cần trứng, sữa, bột mì, mật ong cũng một số gia vị nêm nếm.
Trong lúc Nguyễn Niệm đang đợi bà chủ nướng bánh, Lương Tây Văn lại nghiêm túc xem cách làm.
Nguyễn Niệm chơi đùa với Thập nhất, nhỏ giọng hỏi: "Anh làm được không đấy?"
Lương Tây Văn gật đầu, bắt chước cô hạ giọng: "Biết."
Bà chủ là người rất nhiệt tình, có lẽ đã nghe được cuộc đối thoại của hai người nên cười nói: "Không có kỹ thuật gì cao siêu đâu, chỉ cần trứng, bột mì, sữa với mật ong, tự nướng tại nhà cũng được."
Nguyễn Niệm xấu hổ, vội thanh toán tiền rồi đi trước, Lương Tây Văn giúp cô cầm bánh, không quên quay đầu cảm ơn bà chủ: "Làm phiền dì rồi."
Nguyễn Niệm có hơi túng quẫn, cứ như hai người chạy đến học bí kíp của người ta vậy.
Bánh mới nướng rất thơm, bên ngoài giòn, bên trong mềm, được nấu chín cẩn thận.
Cô đưa cho Lương Tây Văn: "A!"
Lương Tây Văn giữ tay cô lại: "Nóng."
Nguyễn Niệm bật cười: "Để em thổi cho anh."
Lương Tây Văn cũng cười, tự thổi.
Hương vị giống như của tuổi thơ, không có chất phụ gia, chỉ có hương vị của trứng và mật ong nguyên bản nhất.
Hai người nắm tay nhau ngồi ở công viên một lúc, đã hơn 21 giờ mà đường phố vẫn tấp nập người qua lại.
Nguyễn Niệm tựa vào người Lương Tây Văn, đưa cho anh miếng bánh cuối cùng: "Kết hôn thật tốt."
Lương Tây Văn và cô mỗi người một nửa miếng bánh, họ chỉ ngồi ven đường chia sẻ một miếng bánh nhỏ nhưng lại nhìn nhau rồi cười một cách khó hiểu.
"Lương Tây Văn."
"Hửm?" Lương Tây Văn lấy khăn giấy trong túi, kéo tay cô qua, lau cho cô.
"Kết hôn với anh là điều khiến em cảm thấy hạnh phúc nhất đấy!" Nguyễn Niệm nghiêng người hôn lên má anh một cái.
"Xem ra vẫn còn chút lương tâm."
Nguyễn Niệm cười hì hì, kéo anh đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta về nhà. Lương Tây Văn, sáng mai chúng ta ăn gì vậy?"
"Ngày mai anh định làm bánh mì nướng phô mai, chút salad trộn bơ với thanh cua, thêm một ly nước cam được không?" Lương Tây Văn hỏi, "Em muốn uống nước cam hay sữa lắc?"
"Nước cam đi." Nguyễn Niệm nắm chặt tay anh, "Về nhà thôi, ổ bên ngoài nóng quá."
Bây giờ là mùa hè, đêm rất mát, khi nãy có chút gió nóng phả vào mặt, cây lưu tô trong vườn cuối cùng cũng nở hoa.
Thập Nhất vui vẻ chạy nhảy trong sân.
Lương Tây Văn vừa mới đóng cổng.
Nguyễn Niệm quay lại, nhào vào lòng anh: "Để em ôm anh thêm cái nữa."
Mãi đến đầu mùa hè, cuộc sống mới có dấu hiệu bình thường trở lại.
Mấy hôm nay Nguyễn Niệm bận tăng ca dịch hợp đồng, không thể tan làm sớm, may mà Quý Sương đã có người chăm sóc nên cũng yên tâm.
Có điều, Nguyễn Nệm lại muốn về nhà sớm ăn cơm nhưng lại không muốn mang công việc về nhà.
Bắt Lương Tây Văn chờ hình như cũng không phải cách hay.
Thế nên khi đó Lương Tây Văn tan làm sẽ dẫn cô đi ăn tối, có khi là cùng ăn ở nhà hàng dưới công ty của cô, có khi là mang cơm đến cho cô.
Lúc ấy, Nguyễn Niệm rất bất ngờ vì Lương Tây Văn nói anh có thể đợi mình ở khu vực nghỉ ngơi của công ty.
Công ty Nguyễn Niệm có một khu vực nghỉ ngơi ở tầng một, ngoại trừ tiền sảnh thì có những vách ngăn trong suốt, thường dùng để ký hợp đồng hay gọi điện thoại, cách âm rất tốt.
Lương Tây Văn cùng hộp cơm cách nhiệt ở đây đợi cô.
Nguyễn Niệm lon ton chạy tới, Lương Tây Văn đóng cửa lại, mở hộp cơm cách nhiệt ra, vẫn là đồ ăn quen thuộc, ba món mặn một món canh còn nóng hổi.
Lương Tây Văn lấy bộ đồ ăn đưa cho cô, nhẹ giọng: "Ăn xong rồi làm tiếp, anh xuống lầu đợi em."
"Anh ăn chưa?" Nguyễn Niệm chua xót, "Còn mang đồ ăn tới cho em."
Lương Tây Văn khẽ cười: "Anh không thích ở nhà ăn một mình."
Như sợ cô hỏi tiếp, Lương Tây Văn chủ động nói: "Trước khi kết hôn, anh luôn ở một mình, bây giờ kết hôn với em rồi, đương nhiên phải ăn cơm với em."
Hôm nay anh làm sườn xào chua ngọt, tôm xào, củ sen nguội cắt miếng, canh ức bò của cái.
Không gian này không lớn cũng không nhớ, may mà cách âm tốt, trông yên tĩnh lạ thường.
Hôm nay Nguyễn Niệm bận rộn cả ngày, ở văn phòng cứ ồn ào mãi, bây giờ ăn cơm của Lương Tây Văn, thậm chí anh còn mang phim hoạt hình tới, mọi mệt mỏi dường như xua tan.
Đột nhiên có cảm giác có chồng thật hạnh phúc.
Lương Tây Văn ngồi bên nói: "Mùa đông ăn củ cải, mùa hè ăn gừng, dù mùa hè nhưng ăn chút canh củ cải cũng tốt."
Giọng nói ôn hòa của anh khiến Nguyễn Niệm vô cớ buồn bực: "Hình như em bận một tuần rồi."
"..."
"Em thậm chí còn không nhìn anh nấu ăn."
Lương Tây Văn bật cười: "Ngày tháng còn dài mà, dù công việc có bận thì vẫn có thể như bây giờ, nếu không dẫn em ra ngoài ăn thì anh có thể mang cơm đến cho em."
Những điều bình thường trong cuộc sống lại mang đến cảm giác thoải mái kỳ lạ.
Nguyễn Niệm vô thức dựa vào người anh: "Anh mới tan làm hả?"
"Hôm nay ba giờ anh về rồi, sợ em bận nên anh tranh thủ nấu cơm mang qua. Ăn thử đi. Hôm trước em còn bảo thèm ăn tôm, chiều nay anh mới mua tôm đấy."
Sự quan tâm quá mức này luôn khiến Nguyễn Niệm mềm lòng.
Thấy cô không động đũa, Lương Tây Văn gắp một con tôm đưa tới: "Há miệng nào."
Nguyễn Niệm bật cười: "Em tự ăn được. Mẹ bảo anh chiều hư em rồi."
"Có sao đâu, cưng chiều vợ không hề trái pháp luật."
Nguyễn Niệm há miệng ăn tôm, độ nóng vừa phải, tôm giòn giòn, rất ngọt.
Lương Tây Văn để cô dựa vào vai mình, chậm rãi nói: "Hôm nay lúc anh đi làm, Thời Lâm nói gia đình cậu ta bắt cậu ta đi xem mắt."
"Sao anh còn đi hóng chuyện của người khác thế?"
"Không đâu muốn nghe, anh muốn nói chuyện với em thôi." Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Lương Tây Văn kiên nhẫn đút cô ăn, "Không hợp khẩu vị à? Hay không thích?"
"Em muốn nghỉ ngơi một lát, nhìn màn hình máy tính cả ngày rồi, đẻ lát nữa ăn đi, em muốn nghe anh nói."
Nghe vậy, Lương Tây Văn tiếp tục: "Thời Lâm không muốn đi xem mắt, cậu ấy không muốn bị gò bó như vậy, nên anh nói nếu như gặp được tri kỷ trong buổi xem mắt thì sao. Anh nhớ em từng nói tại sao mình lại thích bá tước ma cà rồng Darcy, đó là khi gặp được nửa kia của cuộc đời, dù không có nhạc nền nhắc nhở, ngay giây phút đầu tiên vẫn sẽ có cảm giác rung động, mong chờ vào buổi hẹn lần sau"
Nói rồi Lương Tây Văn đút cho cô một miếng sườn xào chua ngọt.
"May mà là anh, nếu là người khác hoặc không gặp được ăn, chắc em đã không được ăn ngon ngủ yên như bây giờ."
"Cứ nghỉ lung tung."
Nguyễn Niệm tựa vào người anh, bên ngoài buồng có người đang nói chuyện điện thoại, có người đang ăn quà vặt, còn có một số "bộ phận" khác đang ký kết hợp đồng.
Nhưng Nguyễn Niệm không thấy gì hết, chỉ nghe được tiếng Lương Tây Văn trò chuyện cùng mình.
Mắt cô vô cớ ươn ướt, nghiêng đầu cọ vào áo anh.
Lương Tây Văn trêu chọc: "Mới làm sai gì hả?"
Nguyễn Niệm lắc đầu: "Không có, chỉ là đột nhiên cảm thấy cuộc sống này quá mệt mỏi, may mà có anh. Hôm nay em phải sửa hợp đồng bốn lần, người ta cứ thúc giục mãi nên không có thời gian nhắn tin cho anh, vốn không phải chuyện to tát gì nhưng nhìn thấy anh em mới biết em có một mái nhà, một mái ấm để bình nghỉ ngơi."
Lương Tây Văn đặt đũa xuống, ôm cô vào lòng: "Đồ ngốc, anh cũng vậy, mỗi khi xong việc anh đều muốn tan làm sớm, muốn gặp em, muốn ở bên em, muốn ăn tối với em, cùng nhau xem phim. Những chuyện này ngày xưa anh chưa từng mong đợi, nhưng vì có em, anh bắt đầu cảm thấy mọi thứ đều đang để chờ mong."
Nguyễn Niệm lau nước mắt: "Ăn cơm thôi, em sắp xong việc rồi, làm xong chúng ta về nhà."
Lương Tây Văn gật đầu.
Nguyễn Niệm ngoan ngoãn ăn, thỉnh thoảng Lương Tây Văn sẽ kể cho cô nghe công việc của mình.
Nguyễn Niệm cũng chia sẻ những chuyện lặt vặt, chẳng hạn như có một chị trong văn phòng mang thai muốn từ chức, chị ấy rất tốt, lần nào cũng mua đồ ăn vặt chia cho mọi người; chẳng hạn như Hoắc Yên đang hẹn hò.
Dường như thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức con người chỉ có thể tiến về phía trước, chỉ cần bất cẩn là sẽ biến mất ở một ngã rẽ nào đó, nhưng dù vậy, cô vẫn có một ngôi nhà thuộc về mình, có một Lương Tây Văn luôn sẵn sàng đợi cô.
Dù thế gian có thay đổ thế nào, anh vẫn yêu cô.
Đợi cô ăn xong, Lương Tây Văn bảo cô quay về làm việc tiếp, còn mình thu dọn đồ đạc.
Nguyễn Niệm không nỡ.
Lương Tây Văn vừa nói vừa cất hộp cơm: "Vậy em mau làm xong việc đi, anh ở dưới lầu chờ em, nếu xong việc trước tám giờ thì chúng ta về dẫn Thập Nhất đi dạo một vòng."
Anh nói chuyện luôn từ tốn nhẹ nhàng, chưa bao giờ trách móc cô.
"Vậy em đi làm đây!"
"Đi đi." Lương Tây Văn cười nói.
Nguyễn Niệm vội vàng chạy đi, đúng lúc va vào Hoắc Yên mang cà phê và bữa tối về, Hoắc Yên nhìn đằng sau Nguyễn Niệm, cười cười: "Người nhà đến đưa cơm hả?"
Nguyễn Niệm xấu hổ: "Vâng."
"Chị thấy người nhà mang cơm tới cho em mấy lần rồi, được đấy!"
Nguyễn Niệm cười cười: "Anh ấy tốt lắm."
"Đừng để bụng, chị chỉ thuận miệng hỏi thôi. Hai người quen nhau thế nào vậy? Mấy hôm trước chị tham gia buổi triển lãm có gặp một người, cũng không tính là quen thân, chỉ là có mấy lần tiếp xúc trong công việc, chưa từng liên lạc riêng, đó là lần đầu tiên bọn chị gặp riêng."
"Sau đó thì sao?" Nguyễn Niệm và Hoắc Yên đi tới chờ thang máy.
"Sau đó thì... Chị từng tuổi này chưa kết hôn là vì cảm thấy hôn nhân và tình yêu như một ván bạc, sao có thể dùng bản thân mình ra đặt cược chứ, lỡ tình cảm sụp đổ thì sao?"
Nguyễn Niệm suy nghĩ: "Thật ra nói vậy cũng đúng, nhưng có đôi khi trong tình cảm không nhất thiết phải có sự tuyệt đối, đúng sai rõ ràng, ngày xưa em cũng nghĩ thế, em cảm thấy thay vì tin vào tình yêu thì thà tin chính bản thân mình, nhưng thế giới rộng lớn, rồi chị sẽ gặp một người khiến chị rung động, chỉ cứ thử cho người ta cơ hội đi, em nghĩ chỉ cần nhân phẩm người ta đáng tin, thật lòng với chị là được."
Nguyễn Niệm phải thừa nhận lúc này cô nghĩ đến Lương Tây Văn.
Hai người trông có vẻ không giống ở cùng một thế giới, cô luôn có cảm giác khoảng cách giữa hai người rất xa, cũng cảm thấy bản thân lúc đó không muốn bước vào hôn nhân, cũng không mong chờ một người bước vào cuộc đời của mình.
Nhưng hiện tại đã khác.
Có thêm một người bước đến giúp cuộc sống của cô thêm nhiều màu sắc và hạnh phúc.
Thậm chí cô bắt đầu tận hưởng từng phút từng giây.
"Khi yêu một người, chị có thể từ bỏ mọi thứ vì anh ấy, mà người đó cũng sẵn sàng hòa nhập vào cuộc sống với chị, chia sẻ những hạnh phúc nhỏ nhoi với chị." Nguyễn Niệm nói, "Tình yêu không nhất thiết phải có khuôn khổ hay quy tắc, có đôi khi đáp án như thế nào là do chính con tim mách bảo."
"Hay đấy." Hoắc Yên khen cô, "Em nói có lý."
Nguyễn Niệm cười ngượng: "Thế em đi làm việc trước đây."
Hoắc Yên gật đầu, đặt một viên kẹo lên bàn cô: "Cố gắng tan làm sớm để về với người nhà đang chờ dưới lầu kìa, cái xe đó ngày nào cũng chờ dưới công ty của chúng ta hết."
Nguyễn Niệm cười hì hì, vội mở tài liệu ra đọc lại.
Có lẽ vì nghĩ đến Lương Tây Văn, lần này Nguyễn Niệm sửa chữa rất nhanh, tan làm trước 20 giờ.
Cô cầm túi xách chạy xuống lầu, khi đó Lương Tây Văn đang đứng cạnh xe chờ cô.
Hình như Lương Tây Văn có thói quen ăn mặc trang trọng, có lẽ là do tính chất công việc.
Lúc này anh mặc sơ mi trắng, áo khoác để trong xe. Lúc chờ cô, anh rất ít khi xem di động, thường đi tới đi lui.
Nguyễn Niệm chạy tới, nhào vào lòng anh: "Đúng giờ không? 19 giờ 40."
Lương Tây Văn hôn lên trán cô một cái: "Rất đúng giờ."
Nguyễn Niệm đi mở cửa xe, vừa mở liền thấy một bó hoa hồng đỏ rực đặt ở ghế phụ lái. Trái tim cô mềm xuống, trên gương mặt lộ rõ sự hạnh phúc: "Wow, tăng ca còn có hoa."
Lương Tây Văn lên xe, lấy hộp nhẫn trong túi, lấy nhẫn ra đeo vào tay cô: "Còn nhiều nữa."
Nguyễn Niệm giơ tay nhìn nhìn, chiếc nhẫn này rất đơn giản, khi ấy cô không cho phép Lương Tây Văn mua nhẫn kim cương nữa, quá khoa trương, lại không thể thường xuyên đeo trên tay.
Nhưng Lương Tây Văn giống như có thói quen sưu tập vậy, anh bắt đầu mua hết nhãn hiệu này đến nhãn hiệu khác, còn mua theo cả số seri.
Vì vậy nhẫn của Nguyễn Niệm ngày càng nhiều.
Nguyễn Niệm thầm so sánh cái nhẫn này với những cái nhẫn ở nhà, kìm không được mà nói: "Lần sau anh có thể tiết kiệm tiền chút được không, chúng ta có thể dùng số tiền đó đi du lịch mà vẫn có nhẫn để đeo."
Nhưng Lương Tây Văn không đồng ý: "Chuyện mua nhẫn nằm trong khả năng kinh tế của anh, không đắt lắm, anh chỉ muốn sau khi kết hôn, chúng ta sẽ luôn có những món quà và bất ngờ nhỏ, còn cả ngày kỷ niệm nữa. Hơn nữa anh cũng thích khoảnh khắc đó."
"Khoảnh khắc nào?" Nguyễn Niệm hỏi tiếp.
Lương Tây Văn không vội lái xe đi, nắm chặt tay cô: "Khoảnh khắc đeo nhẫn cho em. Khi ấy chúng ta vẫn chưa là vợ chồng, anh chỉ biết em cũng mong chờ gặp anh như anh mong chờ gặp em, em đồng ý cùng anh xây dựng một ngôi nhà. Đó là lần đầu tiên anh được lựa chọn, điều đó có nghĩa anh sẽ có một gia đình của riêng mình."
Nguyễn Niệm cầm tay anh đặt lên môi: "Em yêu anh."
Lần này, Lương Tây Văn nghiêm túc lặp lại: "Anh cũng vậy, rất yêu em."
Dường như cho đối phương biết tâm ý của mình là điều không thể thiếu trong cuộc sống.
Lương Tây Văn chưa bao giờ che giấu tình cảm của bản thân, luôn cho cô biết mình thích cô mọi lúc mọi nơi, mà Nguyễn Niệm còn hơn thế, mỗi lần anh nấu ăn, cô đều bám lấy anh, không ngớt lời khen và cho đánh giá thật lòng.
Có đôi khi cô sẽ cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất thế giới này.
Lương Tây Văn cũng nghĩ vậy.
Cả hai về nhà.
Mỗi lần ăn cơm bên ngoài, về nhà Nguyễn Niệm đều muốn tìm cái gì đó ăn thêm, từ lúc phát hiện Lương Tây Văn liền chuẩn bị sẵn hoành thánh để trong tủ lạnh.
"Anh còn mua xương ống hả?"
Trong bếp có rất nhiều thứ, hiển nhiên là buổi chiều Lương Tây Văn đã chuẩn bị, sau đó mới đi đưa đồ ăn cho Nguyễn Niệm.
"Ừ, mấy hôm trước anh có mua, nhờ nhân viên chặt từng khúc nhỏ, dù sao buổi tối em cũng không ăn nhiều, lấy một khúc mang đi hầm là được."
Lương Tây Văn đeo tạp dề, trên thớt có một ít hoành thánh, bên cạnh nhân thịt, tay anh rất đẹp, động tác gói vô cùng đẹp mắt.
Nguyễn Niệm không nhịn được mà hít hà mùi hương trên người anh.
"Cún con hả?" Lương Tây Văn bật cười.
"Em là..."
"Yêu em, cún con." Lương Tây Văn đoán được cô sẽ nói gì, tiếp lời.
Nguyễn Niệm cười khúc khích.
"Anh đây phải cố gắng học cách chăm sóc cún con của mình thôi." Lương Tây Văn cầm sáu viên hoành thánh, hỏi, "Đủ chưa?"
"Đủ rồi."
Nguyễn Niệm gật đầu, chạy đi giúp anh dọn bàn ăn, canh xương phải một lúc nữa mới xong nhưng mùi thơm đã khiến người ta đói bụng.
Lương Tây Văn bắc một chảo dầu nóng khác, đập trứng vào, ba phút sau đã có món trứng chiên mỏng mềm. Nguyễn Niệm thích ăn trứng chiên giòn ở rìa nên anh để thêm mấy giây rồi mới lấy ra, đặt lên thớt, sau đó cho thêm tôm, ít rong biển, bỏ hoành thánh vào, cuối cùng là chan nước hầm xương và thêm chút giấm.
"Ăn đi cún con của anh." Lương Tây Văn cười nói.
"Để em ăn thử."
Có lẽ vì quá thơm, Thập Nhất ngửi thấy mùi liền chạy xuống bếp vẫy đuôi, Lương Tây Văn đi cho chó mèo ăn, sau đó dọn dẹp bếp.
Nguyễn Niệm nhìn anh mặc đồ ngủ, từ tận đáy lòng cảm thấy dễ chịu.
"Lương Tây Văn, sau này anh dạy em nấu ăn đi." Nguyễn Niệm múc một thìa canh đưa lên miệng thổi nhẹ rồi nếm thử, "Luôn là anh chăm sóc em, sau này già rồi em không biết nấu cơm, chẳng lẽ anh bắt em ăn cơm ngoài mãi sao. Ăn cơm anh nấu mới khỏe mạnh, sau này phải ăn đồ bên ngoài, nghĩ tới thôi đã thấy thật tội nghiệp."
Lương Tây Văn đang cất thớt về chỗ cũ: "Thế thì anh phải cố gắng khỏe mạnh, dù có về già anh cũng sẽ chăm sóc em. Có điều già rồi không thể nấu nhiều món phức tạp nữa, không biết em có chê không?"
Đoạn đối thoại này đúng là có chút trẻ con nhưng Nguyễn Niệm lại rất thích: "Em không chê, anh cứ làm đi."
Lương Tây Văn rót cho cô ly nước chanh, ngồi xuống bên cạnh.
Nguyễn Niệm tập trung ăn, ăn rất hài lòng, ăn gần hết cô cố tình giữ lại miếng cuối, dùng thìa múc đưa đến bên miệng ăn: "Há miệng. A!"
"Anh nấu cho em ăn mà."
"Ăn thử đi." Nguyễn Niệm cố tình, "Thử xem tay nghề của chồng em có tốt không."
Lương Tây Văn không nhịn được mà cười, há miệng ăn, đánh giá: "Chậc chậc, không ngon bằng vợ anh nấu."
Nguyễn Niệm lườm anh một cái, đứng dậy đi rửa bát.
Chỉ một cái bát thôi không cần bỏ vào máy rửa chén.
Lương Tây Văn ôm cô từ phía sau, giúp cô đeo bao tay, hơi khom người, cắn vành tai cô một cái: "Bà xã anh nấu ăn là ngon nhất.
"Có phải quá ấu trĩ rồi không?" Nguyễn Niệm nghiêng người trốn, "Hơn ba mươi tuổi rồi có ai như anh hả?"
"Vì quá yêu em nên anh mới nói những lời này với em."
"Vậy sao?"
Nguyễn Niệm rửa bát xong, Lương Tây Văn vẫn chưa buông cô ra, cô cởi găng tay, xoay người lại, kiễng chân ôm lấy anh. Lương Tây Văn như chỉ có chờ như vậy, lập tức nhấc cô lên đặt trên bàn, cúi xuống hôn cô.
Trên bàn đá cẩm thạch vẫn còn vết nước.
Tay Lương Tây Văn đặt trên eo cô, cúi đầu chăm chú hôn.
Nguyễn Niệm giật mình, cứ cảm thấy nụ hôn này quá nguy hiểm.
Lương Tây Văn buông cô ra trước, như thể biết cô đang nghĩ gì, anh giơ tay nhéo má cô, cười nói: "Hôm nay không bắt nạt em, sáng mai em còn phải đi làm. Mặc áo khoác vào đi, chúng ta dẫn Thập Nhất đi dạo."
"Đi phố đi bộ nhé?"
"Em muốn ăn gì hả?" Lương Tây Văn khẽ cười, "Hình như em ăn gần hết hàng quán bên đó rồi đấy."
"Em muốn ăn bánh mật ong." Bị anh nhìn thấu, Nguyễn Niệm thẳng thắn thừa nhận.
"Đi thôi, lần này ăn ngoài, lần tới anh làm cho em."
Nguyễn Niệm từ trên bàn trượt xuống, đi lấy áo khoác rồi cầm xích của Thập Nhất, lúc này Thập Nhất đang ngoan ngoãn ngồi dưới đất vẫy đuôi chờ Nguyễn Niệm.
Tiểu Quất chạy xung quanh Thập Nhất, dụi dụi vào người nó.
Lương Tây Văn đi lấy chìa khóa, đột nhiên nhìn thấy cảnh này, theo bản năng nở nụ cười.
Không thể đơn giản hơn, nhưng vẫn rất ấm áp.
Ở phố đi bộ có một sạp bán bánh mật ong, nguyên liệu khá đơn giản, chỉ cần trứng, sữa, bột mì, mật ong cũng một số gia vị nêm nếm.
Trong lúc Nguyễn Niệm đang đợi bà chủ nướng bánh, Lương Tây Văn lại nghiêm túc xem cách làm.
Nguyễn Niệm chơi đùa với Thập nhất, nhỏ giọng hỏi: "Anh làm được không đấy?"
Lương Tây Văn gật đầu, bắt chước cô hạ giọng: "Biết."
Bà chủ là người rất nhiệt tình, có lẽ đã nghe được cuộc đối thoại của hai người nên cười nói: "Không có kỹ thuật gì cao siêu đâu, chỉ cần trứng, bột mì, sữa với mật ong, tự nướng tại nhà cũng được."
Nguyễn Niệm xấu hổ, vội thanh toán tiền rồi đi trước, Lương Tây Văn giúp cô cầm bánh, không quên quay đầu cảm ơn bà chủ: "Làm phiền dì rồi."
Nguyễn Niệm có hơi túng quẫn, cứ như hai người chạy đến học bí kíp của người ta vậy.
Bánh mới nướng rất thơm, bên ngoài giòn, bên trong mềm, được nấu chín cẩn thận.
Cô đưa cho Lương Tây Văn: "A!"
Lương Tây Văn giữ tay cô lại: "Nóng."
Nguyễn Niệm bật cười: "Để em thổi cho anh."
Lương Tây Văn cũng cười, tự thổi.
Hương vị giống như của tuổi thơ, không có chất phụ gia, chỉ có hương vị của trứng và mật ong nguyên bản nhất.
Hai người nắm tay nhau ngồi ở công viên một lúc, đã hơn 21 giờ mà đường phố vẫn tấp nập người qua lại.
Nguyễn Niệm tựa vào người Lương Tây Văn, đưa cho anh miếng bánh cuối cùng: "Kết hôn thật tốt."
Lương Tây Văn và cô mỗi người một nửa miếng bánh, họ chỉ ngồi ven đường chia sẻ một miếng bánh nhỏ nhưng lại nhìn nhau rồi cười một cách khó hiểu.
"Lương Tây Văn."
"Hửm?" Lương Tây Văn lấy khăn giấy trong túi, kéo tay cô qua, lau cho cô.
"Kết hôn với anh là điều khiến em cảm thấy hạnh phúc nhất đấy!" Nguyễn Niệm nghiêng người hôn lên má anh một cái.
"Xem ra vẫn còn chút lương tâm."
Nguyễn Niệm cười hì hì, kéo anh đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta về nhà. Lương Tây Văn, sáng mai chúng ta ăn gì vậy?"
"Ngày mai anh định làm bánh mì nướng phô mai, chút salad trộn bơ với thanh cua, thêm một ly nước cam được không?" Lương Tây Văn hỏi, "Em muốn uống nước cam hay sữa lắc?"
"Nước cam đi." Nguyễn Niệm nắm chặt tay anh, "Về nhà thôi, ổ bên ngoài nóng quá."
Bây giờ là mùa hè, đêm rất mát, khi nãy có chút gió nóng phả vào mặt, cây lưu tô trong vườn cuối cùng cũng nở hoa.
Thập Nhất vui vẻ chạy nhảy trong sân.
Lương Tây Văn vừa mới đóng cổng.
Nguyễn Niệm quay lại, nhào vào lòng anh: "Để em ôm anh thêm cái nữa."