Chương 39
Nhà thơ và buổi sáng
Nguyễn Niệm và Lương Tây Văn đi siêu thị mua sắm, cả hai lại tiếp tục ở nhà hưởng thụ cuộc sống nhẹ nhàng ấm áp.
Nguyễn Niệm tranh thủ kỳ nghỉ ở nhà dịch tiểu thuyết, nội dung không nhiều lắm, chỉ khoảng 150.000 chữ, 5 chương nhỏ, là bộ tiểu thuyết chữa lành thường thấy.
Cô đọc tác phẩm qua một lần, sau đó cẩn thận phiên dịch, trong lúc này tác giả có gửi một bưu kiện kể về bối cảnh của cuốn tiểu thuyết.
Nguyễn Niệm ngồi trong phòng làm việc, có đôi khi Lương Tây Văn cũng ôm máy tính xem tài liệu, có lúc anh sẽ chơi đàn.
Ban đầu anh còn lo tiếng đàn sẽ ảnh hưởng tới cô, nhưng hoàn toàn không có.
Lương Tây Văn thường đàn những khúc nhạc kinh điển, tiếng đàn tranh có tác dụng thư giãn, người xưa có câu cầm kỳ thư họa là trí tuệ của người cổ đại, trong nội kinh của hoàng đế cũng có nói "ngũ âm liệu tật", khi đánh đàn tâm trạng Lương Tây Văn đều bình lặng, thế nên lúc nào chơi đàn anh cũng hết sức chuyên chú.
Đối với Nguyễn Niệm khoảng thời gian chảy xuôi này vô cùng mềm mại.
Lương Tây Văn ngồi trước mặt cô đánh đàn, cô ngồi dưới ánh đèn phiên dịch, Thập Nhất và Tiểu Quất cũng không muốn ở một mình ngoài phòng khách, cùng nhau chạy tới phòng làm việc.
Khi cô cắn bút cân nhắc cách dùng từ ngẩng đầu, Tiểu Quất đang nhàn nhã rửa mặt, Thập Nhất ve vẩy cái đuôi.
Lương Tây Văn mang móng gảy đàn vào, đàn khúc Ngư Chu Xướng Vãn.
Ngón tay anh thon dài, khi chơi đàn lại vô cùng có sức, tay trái giữ dây đàn, tay phải nhẹ nhàng gãy, làn điệu từ chậm đến nhanh, Nguyễn Niệm nhìn đến thất thần.
Mỗi ngày Lương Tây Văn đều đàn bốn năm đoạn đầu để tìm cảm xúc, khi anh gỡ móng khảy đàn xuống, mới thấy Nguyễn Niệm đang chống cằm nhìn mình chằm chằm.
"Sắc đẹp mê hoặc em mất rồi." Nguyễn Niệm bừng tỉnh, than vãn, "Lương Tây Văn, anh cảnh đẹp ý vui quá."
Lương Tây Văn bật cười, cầm hộp móng đi cất lên cái phía sau cô, sau đó rót cho cô ly trà: "Cả ngày em cứ nhìn anh như vậy, em sớm muộn gì cũng không nhịn được rồi hôm sau lại oán giận anh bắt nạt em."
"Đâu có!" Nguyễn Niệm chột dạ.
Lương Tây Văn đúng là biết cố nhịn, khi mới kết hôn mấy ngày Nguyễn Niệm không có tinh thần, Lương Tây Văn liền không chế, có khi buổi tối Nguyễn Niệm dính lấy anh thường thiếu chút gây họa khiến anh phải đi tắm lần nữa.
Nhìn cô ngoan ngoãn uống nước xong, Lương Tây Văn mới cúi người thoáng nhìn hồ sơ của cô, trêu ghẹo: "Bản thảo này em cũng dịch được hai tháng, khi nãy anh thấy em đã dịch đến trang 64, qua một tiếng mới dịch được thêm một câu thôi hả?."
"Vì Lương Tây Văn quá đẹp trai nên em cứ lo ngắm mãi." Nguyễn Niệm mặt không đỏ tim không đập, "Mới tập trung vào dịch em lại muốn ngắm anh thêm."
"Anh bảo để anh ra phòng khách em lại không chịu."
"Anh đi thì Thập Nhất cũng theo xuống." Nguyễn Niệm viện cớ, "Thập Nhất đi thì Tiểu Quất cũng đi, cuối cùng mọi người để lại một mình em lẻ loi ở đây."
Lương tây Văn bật cười, cầm ấm trà rót nước, biếng nhát ngồi xuống ghế mây đối diện cô: "Em biết mình như vậy nên gọi gì không?"
"Gọi là gì?"
"Em đúng là bà nội của anh. Anh ở trước mặt em em còn nhớ nhung, lúc nào cũng nhìn anh cười ngây ngô như thế."
Nguyễn Niệm đã không còn tâm trạng làm việc nữa, cố dịch thêm hai trang liền duỗi người tới.
Lương Tây Văn ngồi bên kia không làm gì cả, chỉ uống trà đọc sách.
Thì ra thời gian yên tĩnh cũng khiến lòng người phẳng lặng.
Nguyễn Niệm làm việc xong liền nằm bò lên bàn pha lê, nghiêng đầu hỏi anh: "Lương Tây Văn, anh nói xem bây giờ ngoài đường có bán đường hồ lô không?"
"Muốn ăn hả?" Lương Tây Văn ngước mắt nhìn cô.
"Một chút. Em nhớ gần tết thường sẽ bán rất nhiều đường hồ lô, em thích ăn loại dẹp dẹp, không chua rất ngọt, hay là ngày mai chúng ta ra đường đi dạo đi?"
"Từ lúc nghỉ đông đến giờ, một ngày em chỉ dành một hai tiếng để dịch tiểu thuyết, nếu còn lười biếng thì sẽ không kịp thời hạn đấy." Lương Tây Văn nhắc nhở, "Cố làm tiếp đi, đường hô lô ngày mai rồi tính."
Nguyễn Niệm mếu méo: "Vậy để đến tết ăn vậy."
Lương Tây Văn đưa cho cô ly nước, nhìn đồng hồ trên tay, đốc xúc cô: "Em dịch thêm mười lăm phút nữa rồi tắm rửa đi ngủ.".
"Biết rồi." Nguyễn Niệm thầm nói một câu, vẫn ngoan ngoãn phiên dịch tiếp một trang rồi mới đi rửa mặt, lúc cô lau khô tóc, Lương Tây Văn đã ngồi dựa vào đầu giường chờ.
Anh vỗ vỗ mép giường.
Nguyễn Niệm tùy ý xốc chăn đến bên cạnh, tay chân cuốn lấy anh.
Trong tay Lương Tây Văn cầm một quyển sách mỏng.
Có mấy ngày vì thời gian làm việc và nghỉ ngơi điên đảo nên Nguyễn Niệm khó đi vào giấc ngủ, Lương Tây Văn sẽ đọc sách ru cô, cách này tuy hơi xưa nhưng lại rất hữu dụng.
Anh thậm chí còn đặt mấy quyển sách ở tủ đầu giường, lúc thì anh đọc thư tình của Chu Sinh Hào, lúc thì thư của Vương Tiểu Ba, có khi là thơ của Tagore.
Nguyễn Niệm nằm trong lòng anh, một tay anh ôm cô, một tay cầm tuyển tập thơ của Pessoa.
Ánh đèn màu vàng nhẹ nhàng, Lương Tây Văn lẳng lặng ôm cô, giọng đọc rất nhẹ: "Trăng sáng giữa trời đêm, trước mắt là mùa xanh, anh nhớ tới em lòng lại bồi hồi."
Nguyễn Niệm ngẩng đầu nhìn anh, ngón tay anh thon dài mà gợi cảm, luôn có một mị lực kỳ lạ.
Có lẽ do ánh đèn, có lẽ là vì cô, ánh mắt anh hết sức dịu dàng, Nguyễn Niệm ngồi dậy, không nhịn được mà hôn anh một cái.
Lương Tây Văn ôm lấy cô, cười hỏi: "Sao thế?"
Nguyễn Niệm nắm chặt áo ngủ của anh, hắng giọng nhắc nhở: "Lúc hôn phải nghiêm túc, hai bên không được qua loa có lệ."
Lương Tây Văn giữ eo cô, giọng như cố khắc chế: "Em nghỉ ngơi khỏe chưa? Chưa khỏe thì ngủ đi."
"Anh tính đi, hôm nay là 28, mai là 29 trừ tịch, mốt là 30 chúng ta phải về thăm ông bà nội..."
Lương Tây Văn nhắc nhở: "Cho em cơ hội cuối cùng."
Nguyễn Niệm vòng tay ôm cổ anh, tỏ vẻ vô tội: "Vậy không làm gì cũng được."
Vứt dứt lời, tay Lương Tây Văn đặt ở eo cô di chuyển về phía trước, hôn lấy môi cô dễ như trở bàn tay.
Nguyễn Niệm thả lỏng tay, cô chỉ nhẹ nhàng động một cái, dây lưng áo ngủ của anh liền rơi ra.
Đường cổ vai của anh hết sức gợi cảm, cô không biết đây đã là lần thứ mấy mà tay vẫn không biết để ở đâu.
Cô vô tình đụng vào cánh tay anh.
Lương Tây Văn chỉ hôn cô mấy giây ngắn ngủi, hơi thở trở nên nóng rực, giọng nói lộ rõ sự ẩn nhẫn và khắc chế.
Ánh mắt anh trầm xuống, Nguyễn Niệm có thể cảm nhận sự thay đổi rất nhỏ một cách rõ ràng.
Lương Tây Văn kề sát bên tai cô: "Em tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, chúng ta đã..."
Nguyễn Niệm căng thẳng.
"Năm ngày không làm rồi."
"..."
Nguyễn Niệm phải thừa nhận thời điểm bắt đầu cuộc hôn nhân này, cô cho rằng mình và Lương Tây Văn đều là người lãnh đạm, cô thậm chí từng tưởng tượng ra cuộc sống như bạn cùng phòng của họ.
Nhưng sự việc hình như luôn phát triển theo hướng không thể cứu vãn.
Lương Tây Văn không phải người lãnh đạm, cô cũng thế.
Ở bên ngoài anh không có bất kỳ thái độ dư thừa, thậm chí ít nói, những buổi xã giao không cần thiết đều giao cho Thời Lâm.
Nhưng đứng trước mặt cô, anh có dục vọng, biết cười, biết quan tâm, thậm chí kiên nhẫn nghiên cứu món ăn cô muốn anh.
Mỗi nụ hôn anh dành cho cô đều ẩn giấu dục vọng.
Anh hôn qua bả vai cô, phóng túng mê luyến.
Thậm chí thỉnh thoảng sẽ cố ý chơi xấu "nơi nào đó", luôn hỏi cô những câu hỏi khiến cô hận không thể vùi đầu vào gối.
Muốn không? Được không? Có thể không?
Anh luôn kiên nhẫn, hình như rất thích đôi mắt cô nhìn anh.
Ngày xưa Nguyễn Niệm cũng cho rằng bản thân là người lãnh đàm nhàm chán, nhưng rồi cô phát hiện mỗi ngày giữa mình và Lương Tây Văn có rất nhiều chủ đề nói chuyện.
Cô cũng sẽ vì một câu của anh mà ánh mắt trở nên mềm mại.
Thậm chí vì anh mà sinh ra dục niệm xa lạ.
Bánh răng chuyển động, năm tháng thay đổi, ngân hà rộng lớn có vô số vì sao dịu dàng.
Chỉ cần nhìn đôi mắt ướt át của cô, Lương Tây Văn liền cảm thấy tình ý càng sâu.
Lòng anh luôn nghĩ đến em, thì ra đây là đáp án mềm mại nhất sâu trong tim anh, là đáp án vì sao anh muốn bảo vệ em cả đời.
"Lương Tây Văn." Nguyễn Niệm mệt mỏi nằm trong lòng anh, cằm tựa lên vai anh.
Lương Tây Văn vuốt ve mái tóc dài của cô, dịu dàng lên tiếng.
"Lương Tây Văn." Cô có hơi buồn ngủ, lồng ngực vẫn lên xuống phập phồng như đang cố hòa hoãn nhịp tim đập loạn.
Lương Tây Văn lại trả lời, cô không nói gì, chỉ gọi tên anh, sau đó Lương Tây Văn bế cô vào phòng tắm tắm rửa.
Đầu óc Nguyễn Niệm tỉnh táo lại một chút.
Cô nằm bên cạnh nói chuyện cùng anh, hình như nói những đề tài không thể hiểu được đã thành lệ thường bất thành văn của họ.
Cô cầm tay anh lắc lắc, Lương Tây Văn mặc cô ôm, cô nhẹ nhàng chàm vào hình xăm tiên hạc trên tay phải của anh, ngẩng đầu hỏi: "Anh xăm lúc nào vậy?"
"Thời đại học, đã lâu rồi."
"Có phải có ý nghĩa gì không?"
"Ông nội vẽ cho anh một bức tranh tên tây hạc, bức tranh đó bây giờ vẫn còn đang được trưng bày bên ngoài. Lúc đầu bức tranh định đặt tên là tây hạc, nhưng ông nội anh lại cảm thấy cái tên này không may mắn giống như cưỡi hạc về tây thiên nên đã đổi tên."
"Đổi thành gì?"
"Tây Văn." Lương Tây Văn nói, "Ông nội nói tiên hạc lưng hướng về phía tây, nghển cổ nhìn mặt trời mọc, như diều gặp gió."
Nguyễn Niệm cảm thấy chủ đề này hơi nặng nề, vì thế cầm tay anh đặt trước ngực.
Lương Tây Văn bật cười: "Sao thế?"
"Anh cảm nhận đi."
"..."
"Lương Tây Văn, tim em đập nhanh quá." Nguyễn Niệm chớp mắt, "Là vì anh đấy."
Da thịt cô mềm mại, nhịp tim có lực rõ ràng.
Lương Tây Văn cố ý giật giật tay, Nguyễn Niệm đỏ mặt: "Anh còn nhớ bộ phim điện ảnh chúng ta cùng nhau xem không?" Nói tới đây, Nguyễn Niệm thấp giọng như dỗ dành, "Trái tim của em vì anh mà đập loạn nhịp, thế nên anh phải vui lên."
"Anh đã rất vui rồi." Lương Tây Văn ôm cô, "Trước đây anh cứ nghĩ cuộc sống luôn nhạt nhẽo buồn tẻ như trang đầu của cuốn tiểu thuyết, nhưng may quá, anh mở ra trang sau liền gặp được em, lật từng trang từng trang, thì ra ngày tháng sau này toàn là thơ tình."
Nguyễn Niệm nhẹ nhàng hôn lên cằm anh: "Ngủ thôi. Lương Tây Văn, ngủ ngon."
Lương Tây Văn cũng hôn lên má cô: "Ngủ ngon."
Nguyễn Niệm thở dài thỏa mãn, hơi mở mắt, lại nỉ non: "Lương Tây Văn, anh từng nghe bài thơ này chưa?"
"Thơ gì?" Lương Tây Văn khép đôi mắt buồn ngủ lại.
"Hai mươi bài thơ tình của Neruda. Có khi sáng sớm tỉnh lại, liền cảm thấy linh hồn mình ướt át, tiếng vọng của biển rất xa, nơi này là bến cảnh, tại đây em yêu anh."
Lương Tây Văn khẽ cười.
"Em yêu anh."
Lương Tây Văn hôn cô: "Anh cũng yêu em, nhà thơ nhỏ của anh."
Nguyễn Niệm tươi cười ôm lấy eo anh.
Xuân triều là cơn mưa đến muộn đúng lúc.
Nhịp tim khiến băng tuyết tan chảy.
Tí tách tí tách.
Ở thế giới âm ĩ này để lại anh và em nhạt nhẽo nhưng lại không thể xóa nhòa.
...
Nguyễn Niệm ngủ một giấc ngon lành, tỉnh lại đã gần chiều, hôm nay Lương Tây Văn không gọi cô, cửa phòng mở, cô mơ hồ ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.
Nguyễn Niệm duỗi người xốc chăn lên xuống giường, liền thấy Lương Tây Văn đang bận rộn dưới bếp.
"Anh đang làm gì đấy? Thơm quá." Nguyễn Niệm xoa cái mũi ngửi ngửi, chạy tới ôm anh.
Lương Tây Văn đang đeo tạp dề nấu nước đường, nồi bên cạnh nấu mấy trái sơn tra.
"Hôm qua không phải tiểu tổ tông đòi ăn đường hồ lô sao, hôm nay em không cần ra ngoài đâu." Lương Tây Văn mặc cô ôm, "Còn phải dọn dẹp một chút, lát nữa qua nhà tổ ăn bữa cơm tất niên với ông bà nội. Sáng nay lúc đi mua đồ anh có mua sơn tra với dâu tây cho em, đủ để ăn hai ngày, siêu thị chắc mùng hai đã mở cửa lại. Em ăn cơm lót dạ đi, buổi chiều bốn giờ chúng ta ra ngoài."
"Em nghe anh hết."
Trong không khí toàn mùi caramel ngọt ngào.
"Anh lợi hại thật, cái gì cũng biết làm."
"Nếu không làm sao nuôi em hả?"
Nguyễn Niệm nhìn anh cho sơn tra vào nước đường lăn một vòng rồi xiên que, cho vào mâm làm lạnh.
Anh xiên cũng đẹp.
Có sơn tra, còn có mấy xâu dâu tay.
Lương Tây Văn giục cô đi ăn cơm, ăn xong mới được ăn vặt.
Có bánh mì kẹp thịt gà salad đơn giản cùng một ly nước chanh.
"Bữa sáng" thanh đạm.
Nguyễn Niệm ăn rất nhanh, ăn xong liền chọc chọc đường hồ lô chưa hoàn thiện, Lương Tây Văn bảo cô chờ, cô chỉ đành lên lầu tắm, thay đồ rồi xuống lầu.
Lúc này nước đường đã đọng lại bao quanh sơn tra.
Nguyễn Niệm cắn một mình, đúng là hương vị trong trí nhớ, cô ăn rất cẩn thận, sợ cắn trúng hạt sơn tra.
"Lấy ra hết rồi, cứ yên tâm ăn đi." Lương Tây Văn bật cười, "Có chua không?"
Trái tim Nguyễn Niệm mềm nhũn, cầm một quả sơn tra đưa cho anh, Lương Tây Văn nếm thử, sơn tra không quá chua, độ ngọt vừa phải, có chút vị caramel.
"Ngon lắm." Nguyễn Niệm khen, "Nhưng không ngọt như Lương Tây Văn ở trong lòng Nguyễn Niệm."
"Miệng ngọt." Lương Tây Văn xoa tóc cô, "Đi thay đồ đi, chúng ta đi thôi."
Nguyễn Niệm và Lương Tây Văn đi siêu thị mua sắm, cả hai lại tiếp tục ở nhà hưởng thụ cuộc sống nhẹ nhàng ấm áp.
Nguyễn Niệm tranh thủ kỳ nghỉ ở nhà dịch tiểu thuyết, nội dung không nhiều lắm, chỉ khoảng 150.000 chữ, 5 chương nhỏ, là bộ tiểu thuyết chữa lành thường thấy.
Cô đọc tác phẩm qua một lần, sau đó cẩn thận phiên dịch, trong lúc này tác giả có gửi một bưu kiện kể về bối cảnh của cuốn tiểu thuyết.
Nguyễn Niệm ngồi trong phòng làm việc, có đôi khi Lương Tây Văn cũng ôm máy tính xem tài liệu, có lúc anh sẽ chơi đàn.
Ban đầu anh còn lo tiếng đàn sẽ ảnh hưởng tới cô, nhưng hoàn toàn không có.
Lương Tây Văn thường đàn những khúc nhạc kinh điển, tiếng đàn tranh có tác dụng thư giãn, người xưa có câu cầm kỳ thư họa là trí tuệ của người cổ đại, trong nội kinh của hoàng đế cũng có nói "ngũ âm liệu tật", khi đánh đàn tâm trạng Lương Tây Văn đều bình lặng, thế nên lúc nào chơi đàn anh cũng hết sức chuyên chú.
Đối với Nguyễn Niệm khoảng thời gian chảy xuôi này vô cùng mềm mại.
Lương Tây Văn ngồi trước mặt cô đánh đàn, cô ngồi dưới ánh đèn phiên dịch, Thập Nhất và Tiểu Quất cũng không muốn ở một mình ngoài phòng khách, cùng nhau chạy tới phòng làm việc.
Khi cô cắn bút cân nhắc cách dùng từ ngẩng đầu, Tiểu Quất đang nhàn nhã rửa mặt, Thập Nhất ve vẩy cái đuôi.
Lương Tây Văn mang móng gảy đàn vào, đàn khúc Ngư Chu Xướng Vãn.
Ngón tay anh thon dài, khi chơi đàn lại vô cùng có sức, tay trái giữ dây đàn, tay phải nhẹ nhàng gãy, làn điệu từ chậm đến nhanh, Nguyễn Niệm nhìn đến thất thần.
Mỗi ngày Lương Tây Văn đều đàn bốn năm đoạn đầu để tìm cảm xúc, khi anh gỡ móng khảy đàn xuống, mới thấy Nguyễn Niệm đang chống cằm nhìn mình chằm chằm.
"Sắc đẹp mê hoặc em mất rồi." Nguyễn Niệm bừng tỉnh, than vãn, "Lương Tây Văn, anh cảnh đẹp ý vui quá."
Lương Tây Văn bật cười, cầm hộp móng đi cất lên cái phía sau cô, sau đó rót cho cô ly trà: "Cả ngày em cứ nhìn anh như vậy, em sớm muộn gì cũng không nhịn được rồi hôm sau lại oán giận anh bắt nạt em."
"Đâu có!" Nguyễn Niệm chột dạ.
Lương Tây Văn đúng là biết cố nhịn, khi mới kết hôn mấy ngày Nguyễn Niệm không có tinh thần, Lương Tây Văn liền không chế, có khi buổi tối Nguyễn Niệm dính lấy anh thường thiếu chút gây họa khiến anh phải đi tắm lần nữa.
Nhìn cô ngoan ngoãn uống nước xong, Lương Tây Văn mới cúi người thoáng nhìn hồ sơ của cô, trêu ghẹo: "Bản thảo này em cũng dịch được hai tháng, khi nãy anh thấy em đã dịch đến trang 64, qua một tiếng mới dịch được thêm một câu thôi hả?."
"Vì Lương Tây Văn quá đẹp trai nên em cứ lo ngắm mãi." Nguyễn Niệm mặt không đỏ tim không đập, "Mới tập trung vào dịch em lại muốn ngắm anh thêm."
"Anh bảo để anh ra phòng khách em lại không chịu."
"Anh đi thì Thập Nhất cũng theo xuống." Nguyễn Niệm viện cớ, "Thập Nhất đi thì Tiểu Quất cũng đi, cuối cùng mọi người để lại một mình em lẻ loi ở đây."
Lương tây Văn bật cười, cầm ấm trà rót nước, biếng nhát ngồi xuống ghế mây đối diện cô: "Em biết mình như vậy nên gọi gì không?"
"Gọi là gì?"
"Em đúng là bà nội của anh. Anh ở trước mặt em em còn nhớ nhung, lúc nào cũng nhìn anh cười ngây ngô như thế."
Nguyễn Niệm đã không còn tâm trạng làm việc nữa, cố dịch thêm hai trang liền duỗi người tới.
Lương Tây Văn ngồi bên kia không làm gì cả, chỉ uống trà đọc sách.
Thì ra thời gian yên tĩnh cũng khiến lòng người phẳng lặng.
Nguyễn Niệm làm việc xong liền nằm bò lên bàn pha lê, nghiêng đầu hỏi anh: "Lương Tây Văn, anh nói xem bây giờ ngoài đường có bán đường hồ lô không?"
"Muốn ăn hả?" Lương Tây Văn ngước mắt nhìn cô.
"Một chút. Em nhớ gần tết thường sẽ bán rất nhiều đường hồ lô, em thích ăn loại dẹp dẹp, không chua rất ngọt, hay là ngày mai chúng ta ra đường đi dạo đi?"
"Từ lúc nghỉ đông đến giờ, một ngày em chỉ dành một hai tiếng để dịch tiểu thuyết, nếu còn lười biếng thì sẽ không kịp thời hạn đấy." Lương Tây Văn nhắc nhở, "Cố làm tiếp đi, đường hô lô ngày mai rồi tính."
Nguyễn Niệm mếu méo: "Vậy để đến tết ăn vậy."
Lương Tây Văn đưa cho cô ly nước, nhìn đồng hồ trên tay, đốc xúc cô: "Em dịch thêm mười lăm phút nữa rồi tắm rửa đi ngủ.".
"Biết rồi." Nguyễn Niệm thầm nói một câu, vẫn ngoan ngoãn phiên dịch tiếp một trang rồi mới đi rửa mặt, lúc cô lau khô tóc, Lương Tây Văn đã ngồi dựa vào đầu giường chờ.
Anh vỗ vỗ mép giường.
Nguyễn Niệm tùy ý xốc chăn đến bên cạnh, tay chân cuốn lấy anh.
Trong tay Lương Tây Văn cầm một quyển sách mỏng.
Có mấy ngày vì thời gian làm việc và nghỉ ngơi điên đảo nên Nguyễn Niệm khó đi vào giấc ngủ, Lương Tây Văn sẽ đọc sách ru cô, cách này tuy hơi xưa nhưng lại rất hữu dụng.
Anh thậm chí còn đặt mấy quyển sách ở tủ đầu giường, lúc thì anh đọc thư tình của Chu Sinh Hào, lúc thì thư của Vương Tiểu Ba, có khi là thơ của Tagore.
Nguyễn Niệm nằm trong lòng anh, một tay anh ôm cô, một tay cầm tuyển tập thơ của Pessoa.
Ánh đèn màu vàng nhẹ nhàng, Lương Tây Văn lẳng lặng ôm cô, giọng đọc rất nhẹ: "Trăng sáng giữa trời đêm, trước mắt là mùa xanh, anh nhớ tới em lòng lại bồi hồi."
Nguyễn Niệm ngẩng đầu nhìn anh, ngón tay anh thon dài mà gợi cảm, luôn có một mị lực kỳ lạ.
Có lẽ do ánh đèn, có lẽ là vì cô, ánh mắt anh hết sức dịu dàng, Nguyễn Niệm ngồi dậy, không nhịn được mà hôn anh một cái.
Lương Tây Văn ôm lấy cô, cười hỏi: "Sao thế?"
Nguyễn Niệm nắm chặt áo ngủ của anh, hắng giọng nhắc nhở: "Lúc hôn phải nghiêm túc, hai bên không được qua loa có lệ."
Lương Tây Văn giữ eo cô, giọng như cố khắc chế: "Em nghỉ ngơi khỏe chưa? Chưa khỏe thì ngủ đi."
"Anh tính đi, hôm nay là 28, mai là 29 trừ tịch, mốt là 30 chúng ta phải về thăm ông bà nội..."
Lương Tây Văn nhắc nhở: "Cho em cơ hội cuối cùng."
Nguyễn Niệm vòng tay ôm cổ anh, tỏ vẻ vô tội: "Vậy không làm gì cũng được."
Vứt dứt lời, tay Lương Tây Văn đặt ở eo cô di chuyển về phía trước, hôn lấy môi cô dễ như trở bàn tay.
Nguyễn Niệm thả lỏng tay, cô chỉ nhẹ nhàng động một cái, dây lưng áo ngủ của anh liền rơi ra.
Đường cổ vai của anh hết sức gợi cảm, cô không biết đây đã là lần thứ mấy mà tay vẫn không biết để ở đâu.
Cô vô tình đụng vào cánh tay anh.
Lương Tây Văn chỉ hôn cô mấy giây ngắn ngủi, hơi thở trở nên nóng rực, giọng nói lộ rõ sự ẩn nhẫn và khắc chế.
Ánh mắt anh trầm xuống, Nguyễn Niệm có thể cảm nhận sự thay đổi rất nhỏ một cách rõ ràng.
Lương Tây Văn kề sát bên tai cô: "Em tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, chúng ta đã..."
Nguyễn Niệm căng thẳng.
"Năm ngày không làm rồi."
"..."
Nguyễn Niệm phải thừa nhận thời điểm bắt đầu cuộc hôn nhân này, cô cho rằng mình và Lương Tây Văn đều là người lãnh đạm, cô thậm chí từng tưởng tượng ra cuộc sống như bạn cùng phòng của họ.
Nhưng sự việc hình như luôn phát triển theo hướng không thể cứu vãn.
Lương Tây Văn không phải người lãnh đạm, cô cũng thế.
Ở bên ngoài anh không có bất kỳ thái độ dư thừa, thậm chí ít nói, những buổi xã giao không cần thiết đều giao cho Thời Lâm.
Nhưng đứng trước mặt cô, anh có dục vọng, biết cười, biết quan tâm, thậm chí kiên nhẫn nghiên cứu món ăn cô muốn anh.
Mỗi nụ hôn anh dành cho cô đều ẩn giấu dục vọng.
Anh hôn qua bả vai cô, phóng túng mê luyến.
Thậm chí thỉnh thoảng sẽ cố ý chơi xấu "nơi nào đó", luôn hỏi cô những câu hỏi khiến cô hận không thể vùi đầu vào gối.
Muốn không? Được không? Có thể không?
Anh luôn kiên nhẫn, hình như rất thích đôi mắt cô nhìn anh.
Ngày xưa Nguyễn Niệm cũng cho rằng bản thân là người lãnh đàm nhàm chán, nhưng rồi cô phát hiện mỗi ngày giữa mình và Lương Tây Văn có rất nhiều chủ đề nói chuyện.
Cô cũng sẽ vì một câu của anh mà ánh mắt trở nên mềm mại.
Thậm chí vì anh mà sinh ra dục niệm xa lạ.
Bánh răng chuyển động, năm tháng thay đổi, ngân hà rộng lớn có vô số vì sao dịu dàng.
Chỉ cần nhìn đôi mắt ướt át của cô, Lương Tây Văn liền cảm thấy tình ý càng sâu.
Lòng anh luôn nghĩ đến em, thì ra đây là đáp án mềm mại nhất sâu trong tim anh, là đáp án vì sao anh muốn bảo vệ em cả đời.
"Lương Tây Văn." Nguyễn Niệm mệt mỏi nằm trong lòng anh, cằm tựa lên vai anh.
Lương Tây Văn vuốt ve mái tóc dài của cô, dịu dàng lên tiếng.
"Lương Tây Văn." Cô có hơi buồn ngủ, lồng ngực vẫn lên xuống phập phồng như đang cố hòa hoãn nhịp tim đập loạn.
Lương Tây Văn lại trả lời, cô không nói gì, chỉ gọi tên anh, sau đó Lương Tây Văn bế cô vào phòng tắm tắm rửa.
Đầu óc Nguyễn Niệm tỉnh táo lại một chút.
Cô nằm bên cạnh nói chuyện cùng anh, hình như nói những đề tài không thể hiểu được đã thành lệ thường bất thành văn của họ.
Cô cầm tay anh lắc lắc, Lương Tây Văn mặc cô ôm, cô nhẹ nhàng chàm vào hình xăm tiên hạc trên tay phải của anh, ngẩng đầu hỏi: "Anh xăm lúc nào vậy?"
"Thời đại học, đã lâu rồi."
"Có phải có ý nghĩa gì không?"
"Ông nội vẽ cho anh một bức tranh tên tây hạc, bức tranh đó bây giờ vẫn còn đang được trưng bày bên ngoài. Lúc đầu bức tranh định đặt tên là tây hạc, nhưng ông nội anh lại cảm thấy cái tên này không may mắn giống như cưỡi hạc về tây thiên nên đã đổi tên."
"Đổi thành gì?"
"Tây Văn." Lương Tây Văn nói, "Ông nội nói tiên hạc lưng hướng về phía tây, nghển cổ nhìn mặt trời mọc, như diều gặp gió."
Nguyễn Niệm cảm thấy chủ đề này hơi nặng nề, vì thế cầm tay anh đặt trước ngực.
Lương Tây Văn bật cười: "Sao thế?"
"Anh cảm nhận đi."
"..."
"Lương Tây Văn, tim em đập nhanh quá." Nguyễn Niệm chớp mắt, "Là vì anh đấy."
Da thịt cô mềm mại, nhịp tim có lực rõ ràng.
Lương Tây Văn cố ý giật giật tay, Nguyễn Niệm đỏ mặt: "Anh còn nhớ bộ phim điện ảnh chúng ta cùng nhau xem không?" Nói tới đây, Nguyễn Niệm thấp giọng như dỗ dành, "Trái tim của em vì anh mà đập loạn nhịp, thế nên anh phải vui lên."
"Anh đã rất vui rồi." Lương Tây Văn ôm cô, "Trước đây anh cứ nghĩ cuộc sống luôn nhạt nhẽo buồn tẻ như trang đầu của cuốn tiểu thuyết, nhưng may quá, anh mở ra trang sau liền gặp được em, lật từng trang từng trang, thì ra ngày tháng sau này toàn là thơ tình."
Nguyễn Niệm nhẹ nhàng hôn lên cằm anh: "Ngủ thôi. Lương Tây Văn, ngủ ngon."
Lương Tây Văn cũng hôn lên má cô: "Ngủ ngon."
Nguyễn Niệm thở dài thỏa mãn, hơi mở mắt, lại nỉ non: "Lương Tây Văn, anh từng nghe bài thơ này chưa?"
"Thơ gì?" Lương Tây Văn khép đôi mắt buồn ngủ lại.
"Hai mươi bài thơ tình của Neruda. Có khi sáng sớm tỉnh lại, liền cảm thấy linh hồn mình ướt át, tiếng vọng của biển rất xa, nơi này là bến cảnh, tại đây em yêu anh."
Lương Tây Văn khẽ cười.
"Em yêu anh."
Lương Tây Văn hôn cô: "Anh cũng yêu em, nhà thơ nhỏ của anh."
Nguyễn Niệm tươi cười ôm lấy eo anh.
Xuân triều là cơn mưa đến muộn đúng lúc.
Nhịp tim khiến băng tuyết tan chảy.
Tí tách tí tách.
Ở thế giới âm ĩ này để lại anh và em nhạt nhẽo nhưng lại không thể xóa nhòa.
...
Nguyễn Niệm ngủ một giấc ngon lành, tỉnh lại đã gần chiều, hôm nay Lương Tây Văn không gọi cô, cửa phòng mở, cô mơ hồ ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.
Nguyễn Niệm duỗi người xốc chăn lên xuống giường, liền thấy Lương Tây Văn đang bận rộn dưới bếp.
"Anh đang làm gì đấy? Thơm quá." Nguyễn Niệm xoa cái mũi ngửi ngửi, chạy tới ôm anh.
Lương Tây Văn đang đeo tạp dề nấu nước đường, nồi bên cạnh nấu mấy trái sơn tra.
"Hôm qua không phải tiểu tổ tông đòi ăn đường hồ lô sao, hôm nay em không cần ra ngoài đâu." Lương Tây Văn mặc cô ôm, "Còn phải dọn dẹp một chút, lát nữa qua nhà tổ ăn bữa cơm tất niên với ông bà nội. Sáng nay lúc đi mua đồ anh có mua sơn tra với dâu tây cho em, đủ để ăn hai ngày, siêu thị chắc mùng hai đã mở cửa lại. Em ăn cơm lót dạ đi, buổi chiều bốn giờ chúng ta ra ngoài."
"Em nghe anh hết."
Trong không khí toàn mùi caramel ngọt ngào.
"Anh lợi hại thật, cái gì cũng biết làm."
"Nếu không làm sao nuôi em hả?"
Nguyễn Niệm nhìn anh cho sơn tra vào nước đường lăn một vòng rồi xiên que, cho vào mâm làm lạnh.
Anh xiên cũng đẹp.
Có sơn tra, còn có mấy xâu dâu tay.
Lương Tây Văn giục cô đi ăn cơm, ăn xong mới được ăn vặt.
Có bánh mì kẹp thịt gà salad đơn giản cùng một ly nước chanh.
"Bữa sáng" thanh đạm.
Nguyễn Niệm ăn rất nhanh, ăn xong liền chọc chọc đường hồ lô chưa hoàn thiện, Lương Tây Văn bảo cô chờ, cô chỉ đành lên lầu tắm, thay đồ rồi xuống lầu.
Lúc này nước đường đã đọng lại bao quanh sơn tra.
Nguyễn Niệm cắn một mình, đúng là hương vị trong trí nhớ, cô ăn rất cẩn thận, sợ cắn trúng hạt sơn tra.
"Lấy ra hết rồi, cứ yên tâm ăn đi." Lương Tây Văn bật cười, "Có chua không?"
Trái tim Nguyễn Niệm mềm nhũn, cầm một quả sơn tra đưa cho anh, Lương Tây Văn nếm thử, sơn tra không quá chua, độ ngọt vừa phải, có chút vị caramel.
"Ngon lắm." Nguyễn Niệm khen, "Nhưng không ngọt như Lương Tây Văn ở trong lòng Nguyễn Niệm."
"Miệng ngọt." Lương Tây Văn xoa tóc cô, "Đi thay đồ đi, chúng ta đi thôi."