Chương 33
Nguyễn Niệm vốn đặt báo thức vào 14:30, sau khi dậy sẽ nghiên cứu xem đi chơi ở đâu, nhưng vừa mở mắt... Cô không phải bị đồng hồ báo thức đánh thức mà tự nhiên tỉnh dậy.
Lương Tây Văn ngồi ngay bên cạnh, tay cầm di động, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên mặt anh như muốn càng khắc sâu đường cong ngũ quan.
Nguyễn Niệm nằm nghiêng người, hỏi: "Có phải em dậy sớm rồi không? Mấy giờ rồi?"
Lương Tây Văn lắc lắc di động: "Năm giờ."
"..." Nguyễn Niệm cứng đờ, "Năm giờ?"
"Đúng vậy." Lương Tây Văn giải thích, "Sợ em bị đánh thức nên anh tắt đồng hồ báo thức của em rồi, hôm qua vốn ngủ không đủ giấc, hôm nay ngủ thêm một chút cũng tốt, anh cũng mới lên kế hoạch đi chơi xem, em xem thử đi."
Nguyễn Niệm ngồi dậy, trực tiếp dựa vào lòng anh, nhìn chằm chằm di động. Lương Tây Văn ghi chú lại tất cả địa điểm cô nói, còn vẽ ra tuyến đường, mọi thứ vô cùng gọn gàng ngăn nắp.
Khoảnh khắc đó Nguyễn Niệm không còn hoảng loạn, lập tức bình tĩnh lại, gác cằm lên vai anh: "Em chọn phương án đầu tiên, đi ăn tối trước, bên đó có một quán McDonald's, em muốn ăn khoai tây lốc xoáy, sau đó đi ngang trường của em, bên đó có quán bánh bánh tam giác ranli."
Lương Tây Văn đồng ý, xoa đầu cô: "Muốn rời giường rồi?"
Nguyễn Niệm quay cuồng một vòng, ngồi lên người anh.
Lương Tây Văn theo bản năng đỡ lấy eo cô, trêu chọc: "Mới tỉnh ngủ đã muốn làm bậy hả?"
Trong phòng không mở đèn nhưng không đến mức duỗi tay không thấy năm ngón, lại không có tia sáng nào sáng ngời.
Từ khe hở bức màn lọt vào ánh hoàng hôn nhè nhẹ.
"Không làm bậy." Nguyễn Niệm dưới mặc quần jeans, trên mặc cái áo mỏng, cô bỗng cúi người nâng mặt anh, hôn anh một cái.
Mái tóc dài của Nguyễn Niệm đảo qua cổ anh, cô không dùng nước hoa, nhiều lắm chỉ có hương sữa tắm và dầu gội, tuy rất nhẹ nhưng lại sạch sẽ mềm mại.
"Chỉ là tỉnh dậy nhìn thấy anh em rất vui." Nguyễn Niệm vẫn nâng mặt anh.
Xung quanh tối om nhưng Lương Tây Văn vẫn có thể bắt giữ đôi mắt của cô một cách chuẩn xác.
"Trên đời này sẽ có người thấy vui vì có anh." Lương Tây Văn bế Nguyễn Niệm lên, Nguyễn Niệm theo bản năng ôm lấy cổ anh, nhìn anh mấy giây, sau đó duỗi tay nâng khóe miệng anh lên, "Đi thôi, đi ăn."
Lương Tây Văn bật cười.
Nếu anh không hiểu lầm, hình như Nguyễn Niệm đang dỗ anh.
Lương Tây Văn ba mươi ba tuổi thật ra đã không phân biệt được điều gì làm mình vui vẻ, không phải là một bản hợp đồng, cũng không phải kéo dài quan hệ hợp tác, càng không phải vật chất hay tiền tài, cũng không phải cuối tuần có thể nghỉ ngơi sau đợt công tác dài hạn.
Chẳng qua là hình như lâu rồi anh chưa từng vui vẻ thả lỏng như vậy.
Có Nguyễn Niệm ở bên, anh luôn vô thức bật cười, cứ như thấy cô vui anh cũng thả lỏng.
Cô đang dỗ anh, điều này thế mà làm anh vui vẻ lạ thường.
Lương Tây Văn đỡ eo cô, thuận tay cầm áo ngực của cô tới: "Đừng quên cái này."
"..." Nguyễn Niệm đúng là quên mất, cuống quít giật lấy, muốn nhảy xuống giường mặc.
Lương Tây Văn cười cô: "Không bật đèn, em chạy cái gì, cứ ở đây mặc đi, anh không nhìn em."
Nguyễn Niệm đỏ mặt, có điều hình như không cần che giấu gì cả, cô dứt khoát nhích qua bên kia giường mặc áo ngực, nhưng bao năm qua cô luôn cài khóa từ phía trước rồi mới xoay ra sau, bây giờ đổi tư thế, cô mãi vẫn không sờ soạng được.
Lương Tây Văn lặng lẽ tới gần cài khóa giúp cô.
Xung quanh quá yên tĩnh nhưng thật ra chỉ có vài giây ngắn ngủi.
Ngón tay ấm áp khô ráo của anh vô cớ lướt qua sống lưng cô, nhẫn cưới ngẫu nhiên đụng trúng, chút cảm giác lạnh lẽo này lập tức khiến Nguyễn Niệm trở nên nhạy cảm.
Cô nhanh chóng chỉnh áo quần lại, đứng dậy mang giày mặc áo khoác.
Lần này hai người lái xe tới, nhưng khách sạn Lương Tây Văn đặt ở ngay trung tâm thành phố, đi bộ đến quán ăn chỉ tốn mười phút. Đó là một quán ăn ven đường, có vẻ không hợp với phong cách của Lương Tây Văn.
Kết hôn mấy ngày, trong nhà luôn sạch sẽ không một hạt bụi, cô không dám chắc Lương Tây Văn có thói ở sạch hay không, có chấp nhận quán ăn tầm thường như vậy không.
Lương Tây Văn lại nắm chặt tay cô không buông, làm như vô tình nói: "Đã lâu rồi không đến mấy hàng quán thế này, ngày xưa lúc đi học anh có hay đi với nhóm Lục Thiệu Lễ tới những chỗ tương tự. Em biết không, mấy quán cafe gần trường ở Cảng Thành đừng nhìn bề ngoài xưa cổ, thật ra có rất nhiều món đặc biệt."
Anh dùng giọng Bắc Kinh kể chuyện, đoạn cuối đổi thành khẩu âm của Tân Hải.
Nguyễn Niệm bị anh chọc cười: "Sao anh còn biết nói tiếng Tân Hải vậy?"
"Em không biết bà nội anh là người Tân Hải đúng không, lúc nhỏ anh sống với ông bà nội, ông nội dạy anh nói tiếng Yến Kinh, bà nội dạy anh học tiếng Tân Hải, anh học mỗi thứ một chút, ngày xưa bà nội còn gọi Lương Hách Khiêm là thằng nhóc xui xẻo."
Nguyễn niệm cười không ngừng.
Khi chờ đèn đỏ cùng cô, Lương Tây Văn hiếm khi kể chuyện cũ.
"Mỗi lần ông bà nội anh cãi nhau, anh với Lương Hách Khiêm không ai dám hé răng cả, hai người họ đều dùng tiếng Yến Kinh với Tân Hải nửa vời. Bà nội nói ông nội anh: Nè, sao tới lúc này ông còn bán đậu hủ trên sân khấu được hả?"
"Nghĩa là gì?"
"Là mua bán không có lời." Lương Tây Văn buồn cười, "Ông nội của anh cũng giận dỗi hai câu, có điều ông ấy nhát gan, nói xong là không hé răng nữa. Bà nội anh gả tới Yến Kinh bao nhiêu năm rồi nhưng mỗi khi cãi nhau với ông nội anh và Lương Hách Khiêm đều không nghe hiểu, nghe nửa ngày mới biết bà nội đã mắng ông nội xong."
Nguyễn Niệm từng gặp Liêu Chi, bà là một giáo sư có phong độ có tri thức luôn giữ nét thân thiện, nghe Lương Tây Văn kể, cô thật sự không ngờ.
Hai người nói chuyện đến lúc tới quán ăn, thời đại học Nguyễn Niệm chỉ ra ngoài ăn mấy lần chủ yếu là vì lượng đồ ăn của phương Bắc quá nhiều, một mình cô ăn không hết.
Tiệm đã xưa rồi, chỉ có sáu cái bàn vuông, ba bàn bên trái, ba bàn bên phải.
Phía bên phải đã có người ngồi, bên trái chỉ có một đôi tình nhân.
Lương Tây Văn và Nguyễn Niệm cũng vào bàn, bà chủ cầm thực đơn tới, thực đơn vẫn là bản viết tay, không có gì quá công nghệ.
"Cô cậu muốn ăn gì?" Bà chủ nhiệt tình giới thiệu, "Chỗ tôi món đậu hủ trân châu bán chạy nhất, còn có mực nướng, xương bò hầm, cô cậu xem thử đi."
"Để cháu nghĩ đã." Nguyễn Niệm nhích lại gần Lương Tây Văn.
Bà chủ để tờ giấy gọi món xuống bàn: "Thế cô muốn ăn gì cứ viết ra, xong rồi gọi tôi là được, đồ ăn lên nhanh lắm." Nói rồi bà chủ rót cho hai người hai ly nước ô mai, còn khen, "Đúng là trai tài gái sắc."
Nguyễn Niệm xấu hổ ngồi nép mình vào Lương Tây Văn, anh cầm bút chọn món, viết xong hai món mực nướng và đậu hủ trân châu cô nhớ thương, anh thoáng nghiêng đầu: "Còn muốn ăn gì không? Thịt thăn chua ngọt? Sứa trộn rau?"
"Em không kén ăn. Rất dễ nuôi."
Lương Tây Văn bật cười, viết thêm hai món rồi gọi bà chủ.
Trong lúc chờ món, Nguyễn Niệm nhìn ra ngoài đường.
Bên ngoài quán ăn là một con đường đi bộ phồn hoa.
"Đi tiếp con đường này là đến trường đại học của em."
Lương Tây Văn nghiêng đầu nhìn Nguyễn Niệm, hôm nay Nguyễn Niệm xõa tóc nhẹ hai bên vai, trong quán mở điều hòa, cô thuận tay cởi áo khoác, để lộ cần cổ trắng mịn.
Cô quay đầu nhìn anh, vui vẻ kể anh nghe chuyện thời đại học.
Quán ăn này không có trang hoàng cao cấp gì cả.
Cửa kính, bàn gỗ ghế gỗ, trên tường treo hai cái nút thắt màu đỏ mang nét Trung Hoa, bên cạnh là tủ lạnh và quầy chế biến, bà chủ đang bưng đồ ăn, ông chủ đang xào rau, đúng chuẩn cặp vợ chồng kinh doanh.
Có thể bà chủ đang xem phim lúc không bệnh, di động loáng thoáng có tiếng phim Chân Hoàn truyện.
Bàn bên cạnh có mấy người đàn ông, vừa uống rượu vừa nói chuyện học hành của con trẻ, thỉnh thoảng than vãn vợ mình quản nghiêm, khó khăn lắm mới có một buổi tụ họp.
Đằng sau là một đôi tình nhân trẻ thẹn thùng nhỏ giọng nói chuyện.
Lương Tây Văn nhìn Nguyễn Niệm ngồi cạnh mình, bỗng có cảm giác trái tim mềm mại chưa từng có, ánh mắt theo đó cũng chứa đầy tình yêu.
Nguyễn Niệm đang hăng say kể chuyện, còn tưởng mặt mình dính gì: "Năm tư đại học của em có một bạn nam thắp nến tỏ tình với nữ sinh dưới ký túc xá, đâu biết bảo vệ đang xách bình chữa cháy đứng ngay đằng sau... Này, anh nhìn em làm gì? Hôm nay em có đeo lông mi giả, có phải rơi rồi không?"
Lương Tây Văn buồn cười: "Không, rất xinh."
"Thế sao anh cứ nhìn chằm chằm em lâu như vậy?" Nguyễn Niệm thì thầm.
Lương Tây Văn nắm tay cô: "Chỉ là cảm thấy..."
"Hả?"
"Thì ra cảm giác có nhà là thế này." Lương Tây Văn dịu dàng nói, "Hình như chỉ cần nhìn em, anh lại cảm thấy có được em là một chuyện hết sức may mắn."
Chỉ nhìn em là cảm thấy hình như rất yêu em.
Yêu em rất nhiều rồi.
Nguyễn Niệm bật cười: "Em cũng vậy. Mọi người hay nói hôn nhân là gia đình duy nhất bản thân có thể lựa chọn. Lương Tây Văn, chúng ta là gia đình do nhau lựa chọn đấy."
Thật ra Nguyễn Niệm chẳng nhớ hôm nay hai người đã nói gì.
Cô vô tình kể về một cuốn tiểu thuyết mình đọc thời đại học, Lương Tây Văn liền nói cho cô biết cuốn tiểu thuyết ấy đã được chuyển thể thành phim, cứ như vậy hai người hẹn nhau về nhà sẽ cùng xem thử.
Lương Tây Văn kể cô nghe về các quán ăn tiệm cafe ở Cảng Thành, Nguyễn Niệm rụt rè hỏi liệu có vụ án nào trong phim trinh thám thật sự xảy ra ngoài đời không. Lương Tây Văn nói không biết, nhưng anh biết ở đó có rất nhiều quán trà sữa tất da.
Nguyễn Niệm dở khóc dở cười: "Sao anh còn biết trà sữa nữa vậy? Em cứ tưởng thời đại học anh chỉ biết ở thư viện thôi."
Lương Tây Văn im lặng mấy giây, sau đó thẳng thắn chia sẻ với cô một bí mật: "Ở Cảng Thành có rất nhiều quán trà sữa tất da nổi tiếng, đám Lục Thiệu Lễ hay đi lắm, nhưng bọn họ không chịu rủ anh đi, nói là anh không hợp với mấy chỗ đó, thật ra thì anh cũng rất muốn thử."
Nguyễn Niệm không biết nên khóc hay nên cười, hoàn toàn không ngờ chuyện tiếc nuối của Lương Tây Văn bề ngoài lạnh lùng lại là chưa được uống trà sữa tất da.
Vì thế Nguyễn Niệm hẹn anh: "Chờ em có được khoản nhuận bút đầu tiên, em sẽ dẫn anh tới Cảng Thành uống trà sữa tất da, hai chúng ta mỗi người một ly."
Lời hứa ngu ngốc nhưng lại chân thành.
Nhưng không ngờ Lương Tây Văn lại mỉm cười, ấu trĩ cũng cô: "Ngoắc tay."
"Nói lời giữ lời." Nguyễn Niệm ngoắc ngón tay út với anh.
Đôi tình nhân ngồi sau ngơ ngác nhìn họ. Hôm nay Lương Tây Văn vẫn ăn mặc như thường, thoạt nhìn rất nghiêm túc và trang nhã. Còn Nguyễn Niệm mặc áo lông quần jeans giày thể thao trông giống hệt một sinh viên. Cả hai dính sát vào nhau luyên thuyên không ngừng, còn rất trẻ con.
Bầu không khí trái ngược với tạo hình như lại lãng mạn như pháo hoa.
Nguyễn Niệm gắp thử một con mực nướng, ăn xong lại chia sẻ với Lương Tây Văn: "Nếu em không mắc chứng sợ xã hội thì đã..."
"Đã thế nào?"
"Thì đã giống mẹ lúc em còn nhỏ gặp ai cũng sẽ khoe Nguyễn Niệm nhà tôi thi tiếng Anh đạt điểm đa, em đây gặp ai cũng sẽ khoe rằng Lương Tây Văn nhà em vừa biết nấu ăn vừa kiên nhẫn, không có ông chồng nào sánh được đâu."
"Ngốc à!" Lương Tây Văn bật cười, cầm khăn giấy lau khóe miệng cho cô.
Quy tắc lúc ăn và ngủ không nói chuyện đã không còn nữa.
Thói quen nếu không cần thiết sẽ không ra ngoài ăn của ngày xưa cũng không còn.
Thói quen dậy sớm cũng bay đâu lên chín tầng mây.
Trong quán ăn ồn ào, tiếng phim Chân Hoàn Truyện, bên ngoài là tiếng xe máy đi ngang.
Thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch.
Anh hoàn toàn không nghe thấy, chỉ nghe thấy trái tim mình đập loạn nhịp.
Ý trung nhân của anh ở ngay bên cạnh anh, vui vẻ cười đùa, còn khờ khạo như một đứa trẻ.
Ăn uống no say xong, cô còn sợ bùng mình.
"Trông giống thai phụ mang thai ba tháng rồi."
Lương Tây Văn cười hỏi: "Thế còn ăn đậu hũ không?"
"Ăn, vừa đi vừa ăn." Nguyễn Niệm nói, "Đã mấy năm em không ăn rồi."
Lương Tây Văn đi tính tiền. Giờ này vẫn còn sớm, Nguyễn Niệm cùng anh đi bộ tiêu thực, cả hai đi một vòng quanh cầu Tân Giang.
Nguyễn Niệm nói: "Bên kia là con phố phong tình."
Lương Tây Văn lại đi cùng cô, dòng sông lấp lánh chuyển động, phố phong tình đã đóng cửa, những tòa nhà kiểu Ý sáng đèn.
Một bà cụ giơ camera hỏi họ có chụp hình không.
Nguyễn Niệm vội kéo Lương Tây Văn đi: "Chụp hình kiểu này phải trả tiền đấy, một bức hai mươi mấy tệ, thời đại học em bị lừa một lần rồi, vả lại chúng ta cũng không mang tiền giấy."
"Đã tới rồi thì chụp đi." Lương Tây Văn lấy di động ra, hỏi thẳng, "Hai mươi tệ đúng không?"
"Đúng vậy, hai mươi tệ." Thấy anh thẳng thắn như vậy, bà cụ cũng không giấu giếm.
Lương Tây Văn quét mã trả tiền, bà cụ liền giơ chiếc Polaroid cũ lên.
Anh kéo Nguyễn Niệm, hai người đứng ngay cửa hàng đã đóng cửa.
"3... 2... 1..."
Ngay giây cuối cùng, Lương Tây Văn nắm chặt tay Nguyễn Niệm.
Bà cụ trả hình cho họ.
Ảnh chụp từ máy Polaroid khá mơ hồ, hình người phải mấy giây sau mới chậm rãi hiện lên.
Phía sau là màn đêm cùng ánh đèn mông lung huyền ảo.
Lương Tây Văn cao hơn cô một cái đầu, dáng người ưu nhã, Nguyễn Niệm sóng vai bên cạnh ý cười trên môi chưa từng dừng lại.
Lương Tây Văn cất tấm ảnh vào túi trong áo khoác, vị trí gần sát ngực.
Anh nói: "Tấm ảnh đầu tiên chúng ta chụp chung, anh phải trân quý mới được."
Ảnh cưới của họ vẫn chưa kịp rửa ra.
"Đâu phải, tấm ảnh đầu tiên chúng ta chụp được chiếu ở hôn lễ kìa." Nguyễn Niệm sửa lại, "Đây là tấm thứ hai."
"Đều trân quý hết."
"Anh định để ở đâu?"
"Để trên bàn văn phòng, kẹp vào ốp điện thoại, cất trong ví tiền." Lương Tây Văn nắm lấy tay cô, "Tấm nào cũng phải trân quý."
"Hình như ở hôn lễ của chúng ta có rất nhiều ảnh, nhiếp ảnh gia nói sẽ ghép lại thành video, em chờ mong lắm."
Lương Tây Văn cười cười, hình như lúc này mới nhớ lại chuyện chụp hình hôm hôn lễ, khi đó anh cố tình lên kế hoạch chụp một chút để làm kỷ niệm, nhiếp ảnh gia có nói với anh hôm ấy chụp tổng cộng hơn ba nghìn tấm, tốn mấy chục GB.
Lương Tây Văn bỗng chờ mong đến giây phút cùng Nguyễn Niệm ngồi ở sô pha phòng khách cùng xem từng tấm.
Qua ngã tư phía trước chính là đại học Tân Hải, cũng là một trường khá nổi tiếng trong nước, Nguyễn Niệm đến McDonald mua kem dâu, múc muỗng đầu tiên đưa đến môi Lương Tây Văn, còn cố ý trêu chọc: "Không uống được trà sữa tất da Cảng Thành, vậy em mời anh ăn kem ở Tân Hải."
Lương Tây Văn nhìn cô lại không nhịn được mà cười, ngoan ngoãn ăn hết, sau đó búng nhẹ trán cô một cái: "To gan đấy, dám chọc anh."
"Có gì mà không dám chứ!" Nguyễn Niệm ôm cốc kem chạy đến ghế cạnh trường học ngồi xuống, "Em mà, xưa đâu bằng nay!"
Ăn xong, hai người chậm rãi về khách sạn, lúc này chỉ mới bảy giờ.
Nguyễn Niệm đi tắm một cái, định đọc tiểu thuyết một lúc rồi đi ngủ.
Di động của Lương Tây Văn đổ chuông, anh không lập tức bắt máy, giống như đang do dự.
Nguyễn Niệm thấy vậy liền nói: "Nếu anh có công vụ cần xử lý thì đi đi, em chưa ngủ ngay đâu."
Lương Tây Văn bảo không phải chuyện gì lớn, chỉ là mấy hôm trước Lương Chính Khánh vào bệnh viện quan sát được xuất viện, hôm nay lại bị Lương Hách Khiêm chọc giận, tính ông cụ bướng bỉnh, một hai đòi Lương Tây Văn về nhà, Thời Lâm gọi điện cũng khó xử. Lương Tây Văn biết kêu anh về là giả, có lẽ ông cụ đang có ý tưởng gì đó.
Lương Tây Văn ngồi ngay bên cạnh, tay cầm di động, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu lên mặt anh như muốn càng khắc sâu đường cong ngũ quan.
Nguyễn Niệm nằm nghiêng người, hỏi: "Có phải em dậy sớm rồi không? Mấy giờ rồi?"
Lương Tây Văn lắc lắc di động: "Năm giờ."
"..." Nguyễn Niệm cứng đờ, "Năm giờ?"
"Đúng vậy." Lương Tây Văn giải thích, "Sợ em bị đánh thức nên anh tắt đồng hồ báo thức của em rồi, hôm qua vốn ngủ không đủ giấc, hôm nay ngủ thêm một chút cũng tốt, anh cũng mới lên kế hoạch đi chơi xem, em xem thử đi."
Nguyễn Niệm ngồi dậy, trực tiếp dựa vào lòng anh, nhìn chằm chằm di động. Lương Tây Văn ghi chú lại tất cả địa điểm cô nói, còn vẽ ra tuyến đường, mọi thứ vô cùng gọn gàng ngăn nắp.
Khoảnh khắc đó Nguyễn Niệm không còn hoảng loạn, lập tức bình tĩnh lại, gác cằm lên vai anh: "Em chọn phương án đầu tiên, đi ăn tối trước, bên đó có một quán McDonald's, em muốn ăn khoai tây lốc xoáy, sau đó đi ngang trường của em, bên đó có quán bánh bánh tam giác ranli."
Lương Tây Văn đồng ý, xoa đầu cô: "Muốn rời giường rồi?"
Nguyễn Niệm quay cuồng một vòng, ngồi lên người anh.
Lương Tây Văn theo bản năng đỡ lấy eo cô, trêu chọc: "Mới tỉnh ngủ đã muốn làm bậy hả?"
Trong phòng không mở đèn nhưng không đến mức duỗi tay không thấy năm ngón, lại không có tia sáng nào sáng ngời.
Từ khe hở bức màn lọt vào ánh hoàng hôn nhè nhẹ.
"Không làm bậy." Nguyễn Niệm dưới mặc quần jeans, trên mặc cái áo mỏng, cô bỗng cúi người nâng mặt anh, hôn anh một cái.
Mái tóc dài của Nguyễn Niệm đảo qua cổ anh, cô không dùng nước hoa, nhiều lắm chỉ có hương sữa tắm và dầu gội, tuy rất nhẹ nhưng lại sạch sẽ mềm mại.
"Chỉ là tỉnh dậy nhìn thấy anh em rất vui." Nguyễn Niệm vẫn nâng mặt anh.
Xung quanh tối om nhưng Lương Tây Văn vẫn có thể bắt giữ đôi mắt của cô một cách chuẩn xác.
"Trên đời này sẽ có người thấy vui vì có anh." Lương Tây Văn bế Nguyễn Niệm lên, Nguyễn Niệm theo bản năng ôm lấy cổ anh, nhìn anh mấy giây, sau đó duỗi tay nâng khóe miệng anh lên, "Đi thôi, đi ăn."
Lương Tây Văn bật cười.
Nếu anh không hiểu lầm, hình như Nguyễn Niệm đang dỗ anh.
Lương Tây Văn ba mươi ba tuổi thật ra đã không phân biệt được điều gì làm mình vui vẻ, không phải là một bản hợp đồng, cũng không phải kéo dài quan hệ hợp tác, càng không phải vật chất hay tiền tài, cũng không phải cuối tuần có thể nghỉ ngơi sau đợt công tác dài hạn.
Chẳng qua là hình như lâu rồi anh chưa từng vui vẻ thả lỏng như vậy.
Có Nguyễn Niệm ở bên, anh luôn vô thức bật cười, cứ như thấy cô vui anh cũng thả lỏng.
Cô đang dỗ anh, điều này thế mà làm anh vui vẻ lạ thường.
Lương Tây Văn đỡ eo cô, thuận tay cầm áo ngực của cô tới: "Đừng quên cái này."
"..." Nguyễn Niệm đúng là quên mất, cuống quít giật lấy, muốn nhảy xuống giường mặc.
Lương Tây Văn cười cô: "Không bật đèn, em chạy cái gì, cứ ở đây mặc đi, anh không nhìn em."
Nguyễn Niệm đỏ mặt, có điều hình như không cần che giấu gì cả, cô dứt khoát nhích qua bên kia giường mặc áo ngực, nhưng bao năm qua cô luôn cài khóa từ phía trước rồi mới xoay ra sau, bây giờ đổi tư thế, cô mãi vẫn không sờ soạng được.
Lương Tây Văn lặng lẽ tới gần cài khóa giúp cô.
Xung quanh quá yên tĩnh nhưng thật ra chỉ có vài giây ngắn ngủi.
Ngón tay ấm áp khô ráo của anh vô cớ lướt qua sống lưng cô, nhẫn cưới ngẫu nhiên đụng trúng, chút cảm giác lạnh lẽo này lập tức khiến Nguyễn Niệm trở nên nhạy cảm.
Cô nhanh chóng chỉnh áo quần lại, đứng dậy mang giày mặc áo khoác.
Lần này hai người lái xe tới, nhưng khách sạn Lương Tây Văn đặt ở ngay trung tâm thành phố, đi bộ đến quán ăn chỉ tốn mười phút. Đó là một quán ăn ven đường, có vẻ không hợp với phong cách của Lương Tây Văn.
Kết hôn mấy ngày, trong nhà luôn sạch sẽ không một hạt bụi, cô không dám chắc Lương Tây Văn có thói ở sạch hay không, có chấp nhận quán ăn tầm thường như vậy không.
Lương Tây Văn lại nắm chặt tay cô không buông, làm như vô tình nói: "Đã lâu rồi không đến mấy hàng quán thế này, ngày xưa lúc đi học anh có hay đi với nhóm Lục Thiệu Lễ tới những chỗ tương tự. Em biết không, mấy quán cafe gần trường ở Cảng Thành đừng nhìn bề ngoài xưa cổ, thật ra có rất nhiều món đặc biệt."
Anh dùng giọng Bắc Kinh kể chuyện, đoạn cuối đổi thành khẩu âm của Tân Hải.
Nguyễn Niệm bị anh chọc cười: "Sao anh còn biết nói tiếng Tân Hải vậy?"
"Em không biết bà nội anh là người Tân Hải đúng không, lúc nhỏ anh sống với ông bà nội, ông nội dạy anh nói tiếng Yến Kinh, bà nội dạy anh học tiếng Tân Hải, anh học mỗi thứ một chút, ngày xưa bà nội còn gọi Lương Hách Khiêm là thằng nhóc xui xẻo."
Nguyễn niệm cười không ngừng.
Khi chờ đèn đỏ cùng cô, Lương Tây Văn hiếm khi kể chuyện cũ.
"Mỗi lần ông bà nội anh cãi nhau, anh với Lương Hách Khiêm không ai dám hé răng cả, hai người họ đều dùng tiếng Yến Kinh với Tân Hải nửa vời. Bà nội nói ông nội anh: Nè, sao tới lúc này ông còn bán đậu hủ trên sân khấu được hả?"
"Nghĩa là gì?"
"Là mua bán không có lời." Lương Tây Văn buồn cười, "Ông nội của anh cũng giận dỗi hai câu, có điều ông ấy nhát gan, nói xong là không hé răng nữa. Bà nội anh gả tới Yến Kinh bao nhiêu năm rồi nhưng mỗi khi cãi nhau với ông nội anh và Lương Hách Khiêm đều không nghe hiểu, nghe nửa ngày mới biết bà nội đã mắng ông nội xong."
Nguyễn Niệm từng gặp Liêu Chi, bà là một giáo sư có phong độ có tri thức luôn giữ nét thân thiện, nghe Lương Tây Văn kể, cô thật sự không ngờ.
Hai người nói chuyện đến lúc tới quán ăn, thời đại học Nguyễn Niệm chỉ ra ngoài ăn mấy lần chủ yếu là vì lượng đồ ăn của phương Bắc quá nhiều, một mình cô ăn không hết.
Tiệm đã xưa rồi, chỉ có sáu cái bàn vuông, ba bàn bên trái, ba bàn bên phải.
Phía bên phải đã có người ngồi, bên trái chỉ có một đôi tình nhân.
Lương Tây Văn và Nguyễn Niệm cũng vào bàn, bà chủ cầm thực đơn tới, thực đơn vẫn là bản viết tay, không có gì quá công nghệ.
"Cô cậu muốn ăn gì?" Bà chủ nhiệt tình giới thiệu, "Chỗ tôi món đậu hủ trân châu bán chạy nhất, còn có mực nướng, xương bò hầm, cô cậu xem thử đi."
"Để cháu nghĩ đã." Nguyễn Niệm nhích lại gần Lương Tây Văn.
Bà chủ để tờ giấy gọi món xuống bàn: "Thế cô muốn ăn gì cứ viết ra, xong rồi gọi tôi là được, đồ ăn lên nhanh lắm." Nói rồi bà chủ rót cho hai người hai ly nước ô mai, còn khen, "Đúng là trai tài gái sắc."
Nguyễn Niệm xấu hổ ngồi nép mình vào Lương Tây Văn, anh cầm bút chọn món, viết xong hai món mực nướng và đậu hủ trân châu cô nhớ thương, anh thoáng nghiêng đầu: "Còn muốn ăn gì không? Thịt thăn chua ngọt? Sứa trộn rau?"
"Em không kén ăn. Rất dễ nuôi."
Lương Tây Văn bật cười, viết thêm hai món rồi gọi bà chủ.
Trong lúc chờ món, Nguyễn Niệm nhìn ra ngoài đường.
Bên ngoài quán ăn là một con đường đi bộ phồn hoa.
"Đi tiếp con đường này là đến trường đại học của em."
Lương Tây Văn nghiêng đầu nhìn Nguyễn Niệm, hôm nay Nguyễn Niệm xõa tóc nhẹ hai bên vai, trong quán mở điều hòa, cô thuận tay cởi áo khoác, để lộ cần cổ trắng mịn.
Cô quay đầu nhìn anh, vui vẻ kể anh nghe chuyện thời đại học.
Quán ăn này không có trang hoàng cao cấp gì cả.
Cửa kính, bàn gỗ ghế gỗ, trên tường treo hai cái nút thắt màu đỏ mang nét Trung Hoa, bên cạnh là tủ lạnh và quầy chế biến, bà chủ đang bưng đồ ăn, ông chủ đang xào rau, đúng chuẩn cặp vợ chồng kinh doanh.
Có thể bà chủ đang xem phim lúc không bệnh, di động loáng thoáng có tiếng phim Chân Hoàn truyện.
Bàn bên cạnh có mấy người đàn ông, vừa uống rượu vừa nói chuyện học hành của con trẻ, thỉnh thoảng than vãn vợ mình quản nghiêm, khó khăn lắm mới có một buổi tụ họp.
Đằng sau là một đôi tình nhân trẻ thẹn thùng nhỏ giọng nói chuyện.
Lương Tây Văn nhìn Nguyễn Niệm ngồi cạnh mình, bỗng có cảm giác trái tim mềm mại chưa từng có, ánh mắt theo đó cũng chứa đầy tình yêu.
Nguyễn Niệm đang hăng say kể chuyện, còn tưởng mặt mình dính gì: "Năm tư đại học của em có một bạn nam thắp nến tỏ tình với nữ sinh dưới ký túc xá, đâu biết bảo vệ đang xách bình chữa cháy đứng ngay đằng sau... Này, anh nhìn em làm gì? Hôm nay em có đeo lông mi giả, có phải rơi rồi không?"
Lương Tây Văn buồn cười: "Không, rất xinh."
"Thế sao anh cứ nhìn chằm chằm em lâu như vậy?" Nguyễn Niệm thì thầm.
Lương Tây Văn nắm tay cô: "Chỉ là cảm thấy..."
"Hả?"
"Thì ra cảm giác có nhà là thế này." Lương Tây Văn dịu dàng nói, "Hình như chỉ cần nhìn em, anh lại cảm thấy có được em là một chuyện hết sức may mắn."
Chỉ nhìn em là cảm thấy hình như rất yêu em.
Yêu em rất nhiều rồi.
Nguyễn Niệm bật cười: "Em cũng vậy. Mọi người hay nói hôn nhân là gia đình duy nhất bản thân có thể lựa chọn. Lương Tây Văn, chúng ta là gia đình do nhau lựa chọn đấy."
Thật ra Nguyễn Niệm chẳng nhớ hôm nay hai người đã nói gì.
Cô vô tình kể về một cuốn tiểu thuyết mình đọc thời đại học, Lương Tây Văn liền nói cho cô biết cuốn tiểu thuyết ấy đã được chuyển thể thành phim, cứ như vậy hai người hẹn nhau về nhà sẽ cùng xem thử.
Lương Tây Văn kể cô nghe về các quán ăn tiệm cafe ở Cảng Thành, Nguyễn Niệm rụt rè hỏi liệu có vụ án nào trong phim trinh thám thật sự xảy ra ngoài đời không. Lương Tây Văn nói không biết, nhưng anh biết ở đó có rất nhiều quán trà sữa tất da.
Nguyễn Niệm dở khóc dở cười: "Sao anh còn biết trà sữa nữa vậy? Em cứ tưởng thời đại học anh chỉ biết ở thư viện thôi."
Lương Tây Văn im lặng mấy giây, sau đó thẳng thắn chia sẻ với cô một bí mật: "Ở Cảng Thành có rất nhiều quán trà sữa tất da nổi tiếng, đám Lục Thiệu Lễ hay đi lắm, nhưng bọn họ không chịu rủ anh đi, nói là anh không hợp với mấy chỗ đó, thật ra thì anh cũng rất muốn thử."
Nguyễn Niệm không biết nên khóc hay nên cười, hoàn toàn không ngờ chuyện tiếc nuối của Lương Tây Văn bề ngoài lạnh lùng lại là chưa được uống trà sữa tất da.
Vì thế Nguyễn Niệm hẹn anh: "Chờ em có được khoản nhuận bút đầu tiên, em sẽ dẫn anh tới Cảng Thành uống trà sữa tất da, hai chúng ta mỗi người một ly."
Lời hứa ngu ngốc nhưng lại chân thành.
Nhưng không ngờ Lương Tây Văn lại mỉm cười, ấu trĩ cũng cô: "Ngoắc tay."
"Nói lời giữ lời." Nguyễn Niệm ngoắc ngón tay út với anh.
Đôi tình nhân ngồi sau ngơ ngác nhìn họ. Hôm nay Lương Tây Văn vẫn ăn mặc như thường, thoạt nhìn rất nghiêm túc và trang nhã. Còn Nguyễn Niệm mặc áo lông quần jeans giày thể thao trông giống hệt một sinh viên. Cả hai dính sát vào nhau luyên thuyên không ngừng, còn rất trẻ con.
Bầu không khí trái ngược với tạo hình như lại lãng mạn như pháo hoa.
Nguyễn Niệm gắp thử một con mực nướng, ăn xong lại chia sẻ với Lương Tây Văn: "Nếu em không mắc chứng sợ xã hội thì đã..."
"Đã thế nào?"
"Thì đã giống mẹ lúc em còn nhỏ gặp ai cũng sẽ khoe Nguyễn Niệm nhà tôi thi tiếng Anh đạt điểm đa, em đây gặp ai cũng sẽ khoe rằng Lương Tây Văn nhà em vừa biết nấu ăn vừa kiên nhẫn, không có ông chồng nào sánh được đâu."
"Ngốc à!" Lương Tây Văn bật cười, cầm khăn giấy lau khóe miệng cho cô.
Quy tắc lúc ăn và ngủ không nói chuyện đã không còn nữa.
Thói quen nếu không cần thiết sẽ không ra ngoài ăn của ngày xưa cũng không còn.
Thói quen dậy sớm cũng bay đâu lên chín tầng mây.
Trong quán ăn ồn ào, tiếng phim Chân Hoàn Truyện, bên ngoài là tiếng xe máy đi ngang.
Thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch.
Anh hoàn toàn không nghe thấy, chỉ nghe thấy trái tim mình đập loạn nhịp.
Ý trung nhân của anh ở ngay bên cạnh anh, vui vẻ cười đùa, còn khờ khạo như một đứa trẻ.
Ăn uống no say xong, cô còn sợ bùng mình.
"Trông giống thai phụ mang thai ba tháng rồi."
Lương Tây Văn cười hỏi: "Thế còn ăn đậu hũ không?"
"Ăn, vừa đi vừa ăn." Nguyễn Niệm nói, "Đã mấy năm em không ăn rồi."
Lương Tây Văn đi tính tiền. Giờ này vẫn còn sớm, Nguyễn Niệm cùng anh đi bộ tiêu thực, cả hai đi một vòng quanh cầu Tân Giang.
Nguyễn Niệm nói: "Bên kia là con phố phong tình."
Lương Tây Văn lại đi cùng cô, dòng sông lấp lánh chuyển động, phố phong tình đã đóng cửa, những tòa nhà kiểu Ý sáng đèn.
Một bà cụ giơ camera hỏi họ có chụp hình không.
Nguyễn Niệm vội kéo Lương Tây Văn đi: "Chụp hình kiểu này phải trả tiền đấy, một bức hai mươi mấy tệ, thời đại học em bị lừa một lần rồi, vả lại chúng ta cũng không mang tiền giấy."
"Đã tới rồi thì chụp đi." Lương Tây Văn lấy di động ra, hỏi thẳng, "Hai mươi tệ đúng không?"
"Đúng vậy, hai mươi tệ." Thấy anh thẳng thắn như vậy, bà cụ cũng không giấu giếm.
Lương Tây Văn quét mã trả tiền, bà cụ liền giơ chiếc Polaroid cũ lên.
Anh kéo Nguyễn Niệm, hai người đứng ngay cửa hàng đã đóng cửa.
"3... 2... 1..."
Ngay giây cuối cùng, Lương Tây Văn nắm chặt tay Nguyễn Niệm.
Bà cụ trả hình cho họ.
Ảnh chụp từ máy Polaroid khá mơ hồ, hình người phải mấy giây sau mới chậm rãi hiện lên.
Phía sau là màn đêm cùng ánh đèn mông lung huyền ảo.
Lương Tây Văn cao hơn cô một cái đầu, dáng người ưu nhã, Nguyễn Niệm sóng vai bên cạnh ý cười trên môi chưa từng dừng lại.
Lương Tây Văn cất tấm ảnh vào túi trong áo khoác, vị trí gần sát ngực.
Anh nói: "Tấm ảnh đầu tiên chúng ta chụp chung, anh phải trân quý mới được."
Ảnh cưới của họ vẫn chưa kịp rửa ra.
"Đâu phải, tấm ảnh đầu tiên chúng ta chụp được chiếu ở hôn lễ kìa." Nguyễn Niệm sửa lại, "Đây là tấm thứ hai."
"Đều trân quý hết."
"Anh định để ở đâu?"
"Để trên bàn văn phòng, kẹp vào ốp điện thoại, cất trong ví tiền." Lương Tây Văn nắm lấy tay cô, "Tấm nào cũng phải trân quý."
"Hình như ở hôn lễ của chúng ta có rất nhiều ảnh, nhiếp ảnh gia nói sẽ ghép lại thành video, em chờ mong lắm."
Lương Tây Văn cười cười, hình như lúc này mới nhớ lại chuyện chụp hình hôm hôn lễ, khi đó anh cố tình lên kế hoạch chụp một chút để làm kỷ niệm, nhiếp ảnh gia có nói với anh hôm ấy chụp tổng cộng hơn ba nghìn tấm, tốn mấy chục GB.
Lương Tây Văn bỗng chờ mong đến giây phút cùng Nguyễn Niệm ngồi ở sô pha phòng khách cùng xem từng tấm.
Qua ngã tư phía trước chính là đại học Tân Hải, cũng là một trường khá nổi tiếng trong nước, Nguyễn Niệm đến McDonald mua kem dâu, múc muỗng đầu tiên đưa đến môi Lương Tây Văn, còn cố ý trêu chọc: "Không uống được trà sữa tất da Cảng Thành, vậy em mời anh ăn kem ở Tân Hải."
Lương Tây Văn nhìn cô lại không nhịn được mà cười, ngoan ngoãn ăn hết, sau đó búng nhẹ trán cô một cái: "To gan đấy, dám chọc anh."
"Có gì mà không dám chứ!" Nguyễn Niệm ôm cốc kem chạy đến ghế cạnh trường học ngồi xuống, "Em mà, xưa đâu bằng nay!"
Ăn xong, hai người chậm rãi về khách sạn, lúc này chỉ mới bảy giờ.
Nguyễn Niệm đi tắm một cái, định đọc tiểu thuyết một lúc rồi đi ngủ.
Di động của Lương Tây Văn đổ chuông, anh không lập tức bắt máy, giống như đang do dự.
Nguyễn Niệm thấy vậy liền nói: "Nếu anh có công vụ cần xử lý thì đi đi, em chưa ngủ ngay đâu."
Lương Tây Văn bảo không phải chuyện gì lớn, chỉ là mấy hôm trước Lương Chính Khánh vào bệnh viện quan sát được xuất viện, hôm nay lại bị Lương Hách Khiêm chọc giận, tính ông cụ bướng bỉnh, một hai đòi Lương Tây Văn về nhà, Thời Lâm gọi điện cũng khó xử. Lương Tây Văn biết kêu anh về là giả, có lẽ ông cụ đang có ý tưởng gì đó.