Chương 30
Khi Nguyễn Niệm và Lương Tây Văn về tây giao chỉ mới ba giờ chiều, tất cả đều diễn ra như kế hoạch Lương Tây Văn nói.
Trong nhà cũng chỉ mới trang trí hai ngày nay, giấy dán màu đỏ khắp nơi, ga giường bao gối và cả áo ngủ ở phòng ngủ chính cũng đổi thành màu đỏ, những thứ này do chính tay Liêu Chi chuẩn bị.
Hai người không phải lần đầu ngủ cùng với nhau, trước mắt cái gì cũng màu đỏ, cô vẫn thẹn thùng cứ như đến giờ mới có chút cảm giác kết hôn.
Bận rộn mấy ngày liên tiếp, cộng thêm việc hôm nay thức dậy quá sớm, tối qua nửa đêm còn chạy tới tìm cô, về đến tây giao, Lương Tây Văn rất mệt.
Nguyễn Niệm nào dám suy nghĩ bậy bạ, cô tháo trang sức, đi rửa mặt rồi ngoan ngoãn lên giường. Khoảng thời gian này cả hai không cần đi làm, Nguyễn Niệm thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ bù rồi.
Lương Tây Văn tắm rửa xong đi ra, thấy cô gái kia ngoan ngoãn nằm ở một bên giường, cười nói: "Lúc này em đúng là thành thật đấy."
Nguyễn Niệm trốn trong chăn: "Chỉ tại đang mệt thôi, đến ngày mai chưa chắc đã thành thật."
Lương Tây Văn cứng họng, ôm cô vào lòng: "Còn thật thà nữa."
Nguyễn Niệm được anh ôm, bỗng nhớ trước đây hai người chưa từng thân mật như vậy, cũng chỉ mới hôm qua khi ở phòng bếp, cô hình như càng muốn được ôm nhiều hơn.
Hiện tại chỉ khoảng bốn giờ chiều, màn kéo lại, Nguyễn Niệm mở to mắt nằm bên cạnh anh, cảm giác ấm áp hạnh phúc dâng lên từ tận đáy lòng. Cô sợ làm ồn anh nên hạ giọng hỏi: "Có phải anh nhớ câu em nói hôm đó không?"
"Có câu nào em nói mà anh không nhớ?" Giọng của Lương Tây Văn có hơi uể oải.
Nguyễn Niệm nhích lại gần anh hơn, ngoan ngoãn ngủ bù.
Cảm giác này thật kỳ lạ, cứ như...
Em nằm trong lòng anh, không cần lo ngày mai mấy giờ mặt trời mọc.
Mấy hôm nay Nguyễn Niệm cũng rất mệt, hôm nay vừa dậy sớm vừa đứng cả một ngày, tuy bạn bè thân thích hai bên không nhiều, khách tới đều là những người thân thiết, nhưng mời rượu là việc phiền phức, Nguyễn Niệm còn uống một ly rượu nho, cho nên nằm không bao lâu cũng đã thiếp đi.
Giấc ngủ này khá lâu, mở mắt thì đã là ba giờ sáng.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, Nguyễn Niệm thoáng nghiêng đầu nhìn Lương Tây Văn, cũng chính động tĩnh nhỏ này đánh thức anh.
Khi ấy phản xạ đầu tiên của Nguyễn Niệm chính là thời gian làm việc nghỉ ngơi bất biến của Lương Tây Văn sợ là phải thay đổi rồi, cũng không biết có thể sửa lại không.
"Khát không?" Giọng của Lương Tây Văn hơi khô.
"Không ạ." Nguyễn Niệm nhìn anh, "Anh ngủ tiếp đi, em hay thức đêm... Em không mệt, em ở bên cạnh anh xem di động sẽ không ảnh hưởng tới anh lúc ngủ chứ?"
"Không sao." Lương Tây Văn duỗi tay lấy di động xem thời gian, hắng giọng, "Để anh đi lấy nước cho em, mới hết cảm, đừng để ho."
Nguyễn Niệm đáp vâng, lúc này Lương Tây Văn mới mặc áo ngủ xuống giường, Nguyễn Niệm ngồi dậy xem di động, Wechat có mấy trăm tin nhắn.
Đều là bên kế hoạch hôn lễ gửi hình cho cô, họ nói video sẽ có sau.
Nguyễn Niệm khẽ cười, lưu lại từng tấm, sau đó xốc chăn xuống giường tới phòng bếp. Lương Tây Văn đang mặc đồ ngủ đứng trong đó, hình như đang chờ đun nước.
Ngoài cửa sổ trời vẫn chưa sáng.
"Sao lại xuống đây?" Lương Tây Văn xoay người, lưng tựa vào tủ bát bên cạnh, giang hai tay, như đoán được chút tâm tư của cô.
Nguyễn Niệm chạy qua ôm lấy eo anh: "Không muốn ở trong phòng một mình."
Lương Tây Văn bật cười.
Nguyễn Niệm ngẩng đầu: "Anh cười cái gì?"
"Không có gì." Lương Tây Văn cũng cúi đầu nhìn cô, khóe miệng lại cong lên.
Chỉ là rất thích cô tới gần, thích nhìn cô.
Cả người Nguyễn Niệm gần như dán vào lòng anh, cô muốn dời mắt đi nhưng luôn không nhịn được mà nhìn thêm mấy giây, cô cực kỳ thích đôi mắt của Lương Tây Văn, cũng không biết tại sao, có lẽ vì thích hình ảnh anh lúc nhìn mình.
Chuyên chú mà dịu dàng.
Nguyễn Niệm không nhịn được, nhón chân lại gần hôn anh một cái, tìm cớ: "À... Sau hôn lễ, nụ hôn chào buổi sáng."
"Mới ba giờ sáng." Lương Tây Văn ôm cô không buông ra.
"Thì chỉ là muốn hôn anh một cái, đừng có hiểu lầm em."
Cô đúng là thẳng thắn. Đúng thôi, hầu như Nguyễn Niệm luôn trực tiếp thể hiện cảm xúc và tình cảm, nhưng ở cái tuổi này, e lệ và nhát gan vẫn không thể thiếu.
Chỉ nhìn cô, Lương Tây Văn cũng cảm thấy trái tim dịu lại.
Mãi đến khi nước đun xong vọng đến chút âm thanh, Lương Tây Văn vẫn không cử động, Nguyễn Niệm ngước mắt nhìn anh, mất tự nhiên ho khan: "Nước... Đun xong rồi."
Lương Tây Văn vẫn cứ ôm cô không buông ra, trở tay lấy ly pha lê ở bên, rót cho cô ly nước ấm.
Nguyễn Niệm ngoan ngoãn uống hết, sau đó đặt cái ly lên tủ bát sau lưng anh, hơn nửa người đều dựa vào anh.
Lương Tây Văn thoáng nghiêng đầu hỏi: "Cất ly hả?"
"Vâng..." Nguyễn Niệm chột dạ.
Lương Tây Văn hơi cúi đầu, ánh mắt hai người giao nhau, Nguyễn Niệm liếc mắt qua lại, luôn có cảm giác Lương Tây Văn đang thả mồi, chỉ chờ cô mắc câu.
Cố tình hơi thở của anh cứ đảo qua môi cô, khoảng cách gần như vậy, Nguyễn Niệm thật sự không biết phải làm sao.
Thấy cô vẫn rối rắm không chịu hôn, Lương Tây Văn chủ động đến gần thêm vài centimet.
Môi hai người chạm nhau chỉ có hai giây ngắn ngủi, Lương Tây Văn thoáng buông ra thì phát hiện ánh mắt Nguyễn Niệm như con nai con hoảng loạn.
Nguyễn Niệm phải thừa nhận bản thân rất chờ mong nụ hôn sau, hoàn toàn không hề kháng cự.
Lương Tây Văn khẽ cười, lần nữa hôn cô.
Hơi thở của Nguyễn Niệm nóng lên, theo bản năng ôm lấy cổ anh, Lương Tây Văn thuận thế bế cô lên, cô như con gấu koala bám lấy anh. Lúc về phòng ngủ, Nguyễn Niệm theo bản năng tắt đèn.
Lương Tây Văn bế cô về giường.
Trong phòng gần như tối hẳn, chỉ còn một cái đèn ngủ nhỏ trên tường.
Lương Tây Văn hôn lên vai cô, mặt Nguyễn Niệm nóng như lửa đốt. Lương Tây Văn ngầm hiểm, hôm đó anh có thấy Nguyễn Niệm cất đồ ở tủ đầu giường, vì thế duỗi tay lấy một hộp ra.
Nguyễn Niệm cực kỳ căng thẳng.
Lần thứ hai hôn cô, Lương Tây Văn thuận thế giữ chặt tay cô ở bên người, Nguyễn Niệm lúc này không biết phải nhìn đi đâu.
"Căng thẳng à?" Lương Tây Văn cười hỏi.
"Em... Em..."
"Em làm sao?"
"Em cũng từng tìm hiểu..."
Nhưng thứ này không phải lý thuyết suông, cô cũng chưa từng trải qua, không thể nói bản thân có kinh nghiệm.
Lương Tây Văn cúi người hỏi: "Vậy em nói đi."
"Nói gì cơ..." Nguyễn Niệm nhìn chằm chằm trần nhà, tim đập thình thịch.
"Có đặc biệt thích cái gì không?"
"Lương Tây Văn..." Nguyễn Niệm càng đỏ mặt, vội giơ tay che mắt, "Anh đừng nói nữa, em nói thật, thời đại học em chỉ lén xem hai bộ phim thôi..."
Bên ngoài vẫn chưa sáng, Nguyễn Niệm chỉ nhớ có vô vàn cái hôn mềm mại.
Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ Lương Tây Văn không mặc áo sơ mi.
Cô thấy cánh tay anh rắn chắc mà gợi cảm, chỗ đó cũng không như trong tưởng tượng.
Trên cánh tay anh có một hình xăm con tiên hạc cổ phong nhỏ, tiên hạng dang cánh, cổ hơi ngưỡng lên tổng như đón gió, phần thân đen tuyền toát lên vẻ gợi cảm mê người.
Nguyễn Niệm nhìn con tiên hạc đấy, cũng mơ hồ nhìn thấy mạch máu dưới da thịt anh.
Đường cong tinh tế lại mạnh mẽ.
Có những lời không cần nói rõ, cô nghiêng đầu nhìn tay hai người đang nắm chặt vào nhau.
Bên ngoài hình như nổi gió.
Nguyễn Niệm chỉ biết toàn thân mềm nhũn.
Như uống rượu vậy.
Tửu lượng của cô rất kém, chỉ mới một ly đã không còn tỉnh táo.
Thời gian như nước lũ, trên thế giới người đến người đi, cô lẻ loi một mình đến bên cạnh anh.
Khi ái tình tới, mọi thứ diễn ra không hề rụt rè mà như mưa to xối liên hồi.
Chút lý trí cuối cùng dần tan đi.
Cô dường như đang ở trong nhà hoang dã thuộc về cô.
Mãi đến khi mặt trời ló dạng, Nguyễn Niệm mới tỉnh táo lại, thảo nào rất nhiều blogger trên mạng đây là kiểu vận động tiêu hao nhiều calo nhất.
Cô nhìn di động, đã sáu giờ sáng.
Bầu trời bên ngoài vẫn trong xanh.
Lương Tây Văn ôm Nguyễn Niệm vào lòng, cô giật chăn, cả người vùi vào lòng anh.
Lăn lộn như vậy chắc chắn không tài nào ngủ được.
Nguyễn Niệm bắt đầu lảm nhảm: "Lương Tây Văn, em phát hiện em hình như rất thích anh."
"Vậy phải thích nhiều một chút." Lương Tây Văn đáp lại, "Thích nhiều sẽ biến thành yêu đúng không?"
Nguyễn Niệm đỏ mặt: "Vâng."
Lương Tây Văn thấy cô dường như không hề buồn ngủ: "Nói chuyện một chút rồi đi tắm nhé?"
"Vâng." Nguyễn Niệm đương nhiên không có ý kiến, "Lúc nhỏ em có bạch mã hoàng tử trong mộng đấy."
"Kể anh nghe."
"Đó là anh hùng cưỡi mây đến cứu vớt thế giới của em, sau này đến tuổi dậy thì em lại mong bạch mã hoàng tử của em là hiệp sĩ diệt ma cà rồng đến lâu đài đưa em đi, rồi hình tượng ấy đổi sang là người đàn ông chấp nhận khuyết điểm của em, vì em mà buông bỏ sự kiêu ngạo, có trách nhiệm, có mị lực, mãi cho đến khi..." Nguyễn Niệm như con mèo thoải mái trở người dựa vào lòng anh, "Ngày đó em quên mang chìa khóa, phải ngồi ở trạm tàu điện ngầm mấy tiếng.... Rồi đến tây giao, anh hùng hay hiệp sĩ diệt ma cà rồng đều biết mất, anh lại xuất hiện, trong đầu em bỗng lóe lên một suy nghĩ không có cơ sở."
"..."
"Em nghĩ liệu đối tượng kết hôn mà mẹ chọn cho em có thể từ Lương Hách Khiêm biến thành Lương Tây Văn không."
Lương Tây Văn mỉm cười, buổi sáng nghe cô lảm nhảm thật thú vị.
"Lương Tây Văn, anh nói xem yêu là gì?" Nguyễn Niệm ngẫm lại, đây có lẽ một trong số ít mơ mộng của cô biến thành sự thật.
Cứ như ông trời rủ lòng thương đưa đẩy cô đến gặp anh vậy.
"Anh không có tình yêu ở tuổi hai mươi, anh bây giờ ba mươi ba tuổi, với anh tình yêu là gì sao?" Lương Tây Văn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Chính là ngay độ tuổi muốn kết hôn đúng lúc gặp người khiến anh rung động, cô ấy cũng thích anh, bọn anh được người nhà chúc phúc thuận lợi kết hôn, sau đó sáng sớm tỉnh dậy, cô ấy vẫn ở bên cạnh anh, là nụ hôn sáu giờ sáng, là bữa sáng bảy giờ, tám giờ anh đưa cô ấy đi làm, thỉnh thoảng bọn anh sẽ tán gẫu, buổi tối cùng nhau xem phim, trước khi đi ngủ còn được nhận nụ hôn chúc ngủ ngon."
Tình yêu dường như không quá lớn lao, mà là hạnh phúc và ấm áp từ những điều vụn vặt.
Lương Tây Văn xốc chăn lên, vỗ vỗ eo cô: "Được rồi, đi tắm thôi."
Nguyễn Niệm lăn sang chỗ khác, không chịu nhúc nhích: "Em hết sức rồi, cho em ngủ một giấc được không?"
"Đi tắm trước." Lương Tây Văn nói, "Năm phút nữa rồi về ngủ."
Nguyễn Niệm vẫn lười biếng nằm.
Lương Tây Văn ngồi dậy, cúi người hôn cô, chỉ là một nụ hôn đơn giản nhưng anh mãi không chịu buông, Nguyễn Niệm vội vỗ vỗ eo anh: "Em đi em đi."
Lương Tây Văn khẽ cười, trực tiếp bế cô vào phòng tắm.
Trong lúc chờ anh xả đầy nước vào bồn, Nguyễn Niệm kiễng chân đứng trước gương, má cô ửng đỏ, Lương Tây Văn đang khom người kiểm tra nhiệt độ nước.
Cửa phòng tắm hơi khép lại, những đốm sáng mềm mại chiếu xuống sàn nhà.
Nguyễn Niệm dựa vào bồn rửa tay nhìn anh, chút rung động này như theo ánh nắng đâm chồi nảy lộc, chớp mắt cả trái tim như bị hòa tan.
Cô nhớ lại ngày hai người mới gặp nhau, ngồi ở trạm tàu điện ngầm cả buổi chiều, cô bị Lương Hách Khiêm bỏ lại ở trước cửa tây giao.
Vừa ngẩng đầu.
Mọi ồn ào bên ngoài đều biến mất.
Anh ngồi ngoài sân, khi nhìn cô chỉ thoáng nhìn một cái, ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm.
Tất cả mơ mộng về chàng bạch mã hoàng tử của thở bé đều sụp đổ.
Anh hùng gì chứ, hiệp sĩ diệt ma cà rồng gì chứ.
Cô chỉ nhìn thấy Lương Tây Văn.
Ngày xưa cô cứ nghĩ tình yêu là một điều gì đó rất chất động, thời thiếu niên cô đắm chìm trong các kiểu ngôn tình, nào là tình yêu thăng trầm, nào là kẻ thứ ba, bạn gái cũ, lựa chọn về tương lai, nào là thế thân, bạch nguyệt quang...
Đến khi cô và Lương Tây Văn tự trải nghiệm, tình yêu hình như chẳng dính dáng gì đến hai chữ cẩu huyết cả.
Chỉ đơn giản là một ngày ba bữa cơm, nói chuyện với nhau, còn cả những nụ hôn và cái ôm nồng cháy.
Những lúc cô lảm nhảm anh đều vui vẻ lắng nghe.
Trong cuộc hôn nhân như vậy rất khó để không rung động.
Hôm đó thật ra đã rất khắc chế, Lương Tây Văn còn công việc chất đống, huống hồ thể lực của Nguyễn Niệm quá kém không theo kịp, không thể dồn hết vào một lần.
Thế niên Nguyễn Niệm vẫn còn dư chút năng lượng.
Cô như có như không mời gọi anh: "Anh không tắm à?"
"Anh qua vòi sen bên kia tắm."
"Ở đây cũng có vòi sen." Nguyễn Niệm chỉ vòi sen bên cạnh.
Lương Tây Văn liếc cô: "Em thật sự nghĩ như vậy à? Bồn tắm và vòi sen này không có cửa kính đâu."
"..." Nguyễn Niệm vội gom bọt biển che trước người, "Em chỉ tắm một cái, anh thật sự muốn tắm vòi sen hả?"
Lương Tây Văn nhìn cô chằm chằm mấy giây.
Nguyễn Niệm che mắt dịch sang một bên.
Tóc dài xõa sau lưng để lộ cần cổ mảnh khảnh.
Không phải Lương Tây Văn có ý gì, anh chỉ lo Nguyễn Niệm ngâm mình trong bồn lâu sẽ ngủ quên, vì thế nghe theo cô.
Lương Tây Văn về nước chưa đến một tháng, đồ ở đây cũng chỉ mới được mua trong vòng mấy ngày nhưng mọi thứ đều đầy đủ. Thậm chí kiến trúc sư còn cố ý thiết kế một quầy bar mini ở phòng tắm, bên trong có hai chai rượu nho, nhưng bản thân anh không có thói quen uống rượu.
Nguyễn Niệm nhìn nhìn quầy bar bên cạnh, định thò lại gần xem.
Lương Tây Văn kéo cô về.
Khi nãy Lương Tây Văn điều chỉnh nhiệt độ nước, đang khom lưng tìm muối tắm và bông tắm cho cô, còn chưa tìm được, Nguyễn Niệm đã bước vào, lúc ấy cô ngại cởi đồ trước mặt anh, trong đầu cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Cô định chờ anh ra ngoài sẽ cởi ra.
Nhưng lúc này...
Váy ngủ tơ lụa ướt dầm dề đong đưa trong làn nước.
Nguyễn Niệm dựa vào lòng Lương Tây Văn.
Lương Tây Văn giữ tay cô, có lòng tốt nhắc nhở: "Đã kết hôn rồi, sau này phải dậy sớm đi bộ tập thể dục với anh."
"Em muốn ngủ thêm nửa tiếng." Nguyễn Niệm tỏ vẻ vô tội, "Sao phải dậy sớm chứ?"
"Với thể lực này của em..."
Nguyễn Niệm chột dạ nhìn sang chỗ khác, sau đó lúng túng mở đai thắt: "Mặc đồ ướt em hơi khó chịu..."
Lương Tây Văn cười hỏi: "Với thể lực này em chịu được lần thứ hai không hả?"
"..." Nguyễn Niệm ngây ra, "Dạ?"
Lương Tây Văn giúp cô cởi thắt lưng, Nguyễn Niệm xấu hổ che gương mặt nóng rực lại.
Lương Tây Văn buồn cười: "Biết ngay là không được mà. Nguyễn Niệm, kết hôn rồi anh không định sống cuộc sống cấm dục với em, nhưng trước mắt cũng không thể túng dục, cho nên trước khi khôi phục thể lực, em đừng có quyến rũ anh."
"Đầu óc em sạch sẽ lắm, anh đang nghĩ gì đấy! Lương Tây Văn, có phải anh hiểu lầm rồi không?"
Lương Tây Văn giữ bả vai cô.
Nguyễn Niệm cúi đầu.
Bọt biển đã sắp tan hết rồi.
Nguyễn Niệm lại ngước mắt nhìn anh.
Lần này anh không nói chuyện, chỉ ngồi dựa vào bồn tắm, dùng ánh mắt tràn ngập dục niệm nhìn cô.
Nguyễn Niệm nuốt nước bọt: "Em câm miệng, ngoan ngoãn tắm."
"..."
Nguyễn Niêm lại không nhịn được: "Hay là em ra ngoài nhé..."
Lương Tây Văn cảm thấy chuyện này phải thẳng thắn một chút: "Em định một tuần mấy lần."
"Khụ... Em... Em sao cũng được... Nhưng hôm nay thì không thể..."
Lương Tây Văn gật đầu: "Được."
Sau đó là mấy phút xấu hổ, Lương Tây Văn cuối cùng cũng đứng dậy, cầm khăn bọc Nguyễn Niệm lại, bế cô về giường rồi mình đi tắm.
Nguyễn Niệm nằm trên giường nhớ lại câu hỏi vừa rồi, một mình tra Baidu.
Việc này... Hình như phải xem tuổi tác thì phải?
Nguyễn Niệm bấm vào một bài báo khoa học, có rất nhiều quan điểm, cô đọc lướt qua, có đoạn nói rằng tần suất lý tưởng ở độ tuổi 20-29 là 8 lần/10 ngày, 30-39 tuổi 7 lần/20 ngày.
Nguyễn Niệm thầm cân nhắc, thật ra vấn đề này vô cùng nhạy cảm, nhưng giữa vợ chồng hình như không nên trốn tránh.
Vì thế chờ Lương Tây Văn quay lại, trong lúc anh lau khô tóc cho cô, cô cẩn thận hỏi: "Việc đó... Em không có kinh nghiệm... Hay là... Tần suất năm lần một tuần có cao không?"
Lương Tây Văn: "..."
Nguyễn Niệm xoay người kéo Lương Tây Văn ngồi xuống: "À thì... Em cảm thấy trải nghiệm vẫn khá ổn, không đáng sợ như truyền thuyết, anh không cần lo, việc này em không kháng cự... Dù gì cũng là việc bình thường giữa vợ chồng mà..."
Lương Tây Văn đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Một tuần năm lần, một lần em định bao lâu?"
Nguyễn Niệm ngây ra: "Anh muốn bao lâu..."
Thấy cô vẫn mờ mịt, Lương Tây Văn trùm cả khăn tắm lên đầu cô: "Nuôi em trước đã."
Nguyễn Niệm cũng nghĩ vậy, vì thế chờ Lương Tây Văn lau khô tóc cho mình xong, cô nghiêm túc nói với anh: "Lương Tây Văn, anh yên tâm, em sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, hòa hợp với anh ở mọi phương diện, em là người đứng đắn, sau này em cũng sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Lương Tây Văn ôm cô vào lòng, khẽ cười: "Ừ, nhất là người ngồi trong lòng anh mà vẫn trong sáng."
Nguyễn Niệm lại giả vờ ngây thơ: "Em đói rồi, muốn ăn sáng."
"Được."
Lương Tây Văn cứ thế bế cô xuống lầu, Nguyễn Niệm nhớ ra bản thân lúc nãy có hơi "quá đáng", thế nên hôn anh hai cái đền bù.
Lương Tăn Văn đặt cô lên ghế bên bàn ăn, Nguyễn Niệm không kháng nghị, chân trần đi chơi với Thập Nhất và Tiểu Quất.
Cô không kén ăn, bữa sáng vẫn do anh chuẩn bị.
Lúc chiên trứng, Lương Tây Văn quay đầu thì thấy Nguyễn Niệm đang bọc khăn tắm, ngồi xổm vuốt ve Thập Nhất.
Thập Nhất đã chấp nhận nữ chủ nhân này, vui vẻ vẫy đuôi.
Hình ảnh này thật sự rất đẹp.
Lương Tây Văn bỗng có cảm giác tương lai xa xôi của họ sẽ mãi như buổi sáng hôm nay.
Trong nhà cũng chỉ mới trang trí hai ngày nay, giấy dán màu đỏ khắp nơi, ga giường bao gối và cả áo ngủ ở phòng ngủ chính cũng đổi thành màu đỏ, những thứ này do chính tay Liêu Chi chuẩn bị.
Hai người không phải lần đầu ngủ cùng với nhau, trước mắt cái gì cũng màu đỏ, cô vẫn thẹn thùng cứ như đến giờ mới có chút cảm giác kết hôn.
Bận rộn mấy ngày liên tiếp, cộng thêm việc hôm nay thức dậy quá sớm, tối qua nửa đêm còn chạy tới tìm cô, về đến tây giao, Lương Tây Văn rất mệt.
Nguyễn Niệm nào dám suy nghĩ bậy bạ, cô tháo trang sức, đi rửa mặt rồi ngoan ngoãn lên giường. Khoảng thời gian này cả hai không cần đi làm, Nguyễn Niệm thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể yên tâm ngủ bù rồi.
Lương Tây Văn tắm rửa xong đi ra, thấy cô gái kia ngoan ngoãn nằm ở một bên giường, cười nói: "Lúc này em đúng là thành thật đấy."
Nguyễn Niệm trốn trong chăn: "Chỉ tại đang mệt thôi, đến ngày mai chưa chắc đã thành thật."
Lương Tây Văn cứng họng, ôm cô vào lòng: "Còn thật thà nữa."
Nguyễn Niệm được anh ôm, bỗng nhớ trước đây hai người chưa từng thân mật như vậy, cũng chỉ mới hôm qua khi ở phòng bếp, cô hình như càng muốn được ôm nhiều hơn.
Hiện tại chỉ khoảng bốn giờ chiều, màn kéo lại, Nguyễn Niệm mở to mắt nằm bên cạnh anh, cảm giác ấm áp hạnh phúc dâng lên từ tận đáy lòng. Cô sợ làm ồn anh nên hạ giọng hỏi: "Có phải anh nhớ câu em nói hôm đó không?"
"Có câu nào em nói mà anh không nhớ?" Giọng của Lương Tây Văn có hơi uể oải.
Nguyễn Niệm nhích lại gần anh hơn, ngoan ngoãn ngủ bù.
Cảm giác này thật kỳ lạ, cứ như...
Em nằm trong lòng anh, không cần lo ngày mai mấy giờ mặt trời mọc.
Mấy hôm nay Nguyễn Niệm cũng rất mệt, hôm nay vừa dậy sớm vừa đứng cả một ngày, tuy bạn bè thân thích hai bên không nhiều, khách tới đều là những người thân thiết, nhưng mời rượu là việc phiền phức, Nguyễn Niệm còn uống một ly rượu nho, cho nên nằm không bao lâu cũng đã thiếp đi.
Giấc ngủ này khá lâu, mở mắt thì đã là ba giờ sáng.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, Nguyễn Niệm thoáng nghiêng đầu nhìn Lương Tây Văn, cũng chính động tĩnh nhỏ này đánh thức anh.
Khi ấy phản xạ đầu tiên của Nguyễn Niệm chính là thời gian làm việc nghỉ ngơi bất biến của Lương Tây Văn sợ là phải thay đổi rồi, cũng không biết có thể sửa lại không.
"Khát không?" Giọng của Lương Tây Văn hơi khô.
"Không ạ." Nguyễn Niệm nhìn anh, "Anh ngủ tiếp đi, em hay thức đêm... Em không mệt, em ở bên cạnh anh xem di động sẽ không ảnh hưởng tới anh lúc ngủ chứ?"
"Không sao." Lương Tây Văn duỗi tay lấy di động xem thời gian, hắng giọng, "Để anh đi lấy nước cho em, mới hết cảm, đừng để ho."
Nguyễn Niệm đáp vâng, lúc này Lương Tây Văn mới mặc áo ngủ xuống giường, Nguyễn Niệm ngồi dậy xem di động, Wechat có mấy trăm tin nhắn.
Đều là bên kế hoạch hôn lễ gửi hình cho cô, họ nói video sẽ có sau.
Nguyễn Niệm khẽ cười, lưu lại từng tấm, sau đó xốc chăn xuống giường tới phòng bếp. Lương Tây Văn đang mặc đồ ngủ đứng trong đó, hình như đang chờ đun nước.
Ngoài cửa sổ trời vẫn chưa sáng.
"Sao lại xuống đây?" Lương Tây Văn xoay người, lưng tựa vào tủ bát bên cạnh, giang hai tay, như đoán được chút tâm tư của cô.
Nguyễn Niệm chạy qua ôm lấy eo anh: "Không muốn ở trong phòng một mình."
Lương Tây Văn bật cười.
Nguyễn Niệm ngẩng đầu: "Anh cười cái gì?"
"Không có gì." Lương Tây Văn cũng cúi đầu nhìn cô, khóe miệng lại cong lên.
Chỉ là rất thích cô tới gần, thích nhìn cô.
Cả người Nguyễn Niệm gần như dán vào lòng anh, cô muốn dời mắt đi nhưng luôn không nhịn được mà nhìn thêm mấy giây, cô cực kỳ thích đôi mắt của Lương Tây Văn, cũng không biết tại sao, có lẽ vì thích hình ảnh anh lúc nhìn mình.
Chuyên chú mà dịu dàng.
Nguyễn Niệm không nhịn được, nhón chân lại gần hôn anh một cái, tìm cớ: "À... Sau hôn lễ, nụ hôn chào buổi sáng."
"Mới ba giờ sáng." Lương Tây Văn ôm cô không buông ra.
"Thì chỉ là muốn hôn anh một cái, đừng có hiểu lầm em."
Cô đúng là thẳng thắn. Đúng thôi, hầu như Nguyễn Niệm luôn trực tiếp thể hiện cảm xúc và tình cảm, nhưng ở cái tuổi này, e lệ và nhát gan vẫn không thể thiếu.
Chỉ nhìn cô, Lương Tây Văn cũng cảm thấy trái tim dịu lại.
Mãi đến khi nước đun xong vọng đến chút âm thanh, Lương Tây Văn vẫn không cử động, Nguyễn Niệm ngước mắt nhìn anh, mất tự nhiên ho khan: "Nước... Đun xong rồi."
Lương Tây Văn vẫn cứ ôm cô không buông ra, trở tay lấy ly pha lê ở bên, rót cho cô ly nước ấm.
Nguyễn Niệm ngoan ngoãn uống hết, sau đó đặt cái ly lên tủ bát sau lưng anh, hơn nửa người đều dựa vào anh.
Lương Tây Văn thoáng nghiêng đầu hỏi: "Cất ly hả?"
"Vâng..." Nguyễn Niệm chột dạ.
Lương Tây Văn hơi cúi đầu, ánh mắt hai người giao nhau, Nguyễn Niệm liếc mắt qua lại, luôn có cảm giác Lương Tây Văn đang thả mồi, chỉ chờ cô mắc câu.
Cố tình hơi thở của anh cứ đảo qua môi cô, khoảng cách gần như vậy, Nguyễn Niệm thật sự không biết phải làm sao.
Thấy cô vẫn rối rắm không chịu hôn, Lương Tây Văn chủ động đến gần thêm vài centimet.
Môi hai người chạm nhau chỉ có hai giây ngắn ngủi, Lương Tây Văn thoáng buông ra thì phát hiện ánh mắt Nguyễn Niệm như con nai con hoảng loạn.
Nguyễn Niệm phải thừa nhận bản thân rất chờ mong nụ hôn sau, hoàn toàn không hề kháng cự.
Lương Tây Văn khẽ cười, lần nữa hôn cô.
Hơi thở của Nguyễn Niệm nóng lên, theo bản năng ôm lấy cổ anh, Lương Tây Văn thuận thế bế cô lên, cô như con gấu koala bám lấy anh. Lúc về phòng ngủ, Nguyễn Niệm theo bản năng tắt đèn.
Lương Tây Văn bế cô về giường.
Trong phòng gần như tối hẳn, chỉ còn một cái đèn ngủ nhỏ trên tường.
Lương Tây Văn hôn lên vai cô, mặt Nguyễn Niệm nóng như lửa đốt. Lương Tây Văn ngầm hiểm, hôm đó anh có thấy Nguyễn Niệm cất đồ ở tủ đầu giường, vì thế duỗi tay lấy một hộp ra.
Nguyễn Niệm cực kỳ căng thẳng.
Lần thứ hai hôn cô, Lương Tây Văn thuận thế giữ chặt tay cô ở bên người, Nguyễn Niệm lúc này không biết phải nhìn đi đâu.
"Căng thẳng à?" Lương Tây Văn cười hỏi.
"Em... Em..."
"Em làm sao?"
"Em cũng từng tìm hiểu..."
Nhưng thứ này không phải lý thuyết suông, cô cũng chưa từng trải qua, không thể nói bản thân có kinh nghiệm.
Lương Tây Văn cúi người hỏi: "Vậy em nói đi."
"Nói gì cơ..." Nguyễn Niệm nhìn chằm chằm trần nhà, tim đập thình thịch.
"Có đặc biệt thích cái gì không?"
"Lương Tây Văn..." Nguyễn Niệm càng đỏ mặt, vội giơ tay che mắt, "Anh đừng nói nữa, em nói thật, thời đại học em chỉ lén xem hai bộ phim thôi..."
Bên ngoài vẫn chưa sáng, Nguyễn Niệm chỉ nhớ có vô vàn cái hôn mềm mại.
Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ Lương Tây Văn không mặc áo sơ mi.
Cô thấy cánh tay anh rắn chắc mà gợi cảm, chỗ đó cũng không như trong tưởng tượng.
Trên cánh tay anh có một hình xăm con tiên hạc cổ phong nhỏ, tiên hạng dang cánh, cổ hơi ngưỡng lên tổng như đón gió, phần thân đen tuyền toát lên vẻ gợi cảm mê người.
Nguyễn Niệm nhìn con tiên hạc đấy, cũng mơ hồ nhìn thấy mạch máu dưới da thịt anh.
Đường cong tinh tế lại mạnh mẽ.
Có những lời không cần nói rõ, cô nghiêng đầu nhìn tay hai người đang nắm chặt vào nhau.
Bên ngoài hình như nổi gió.
Nguyễn Niệm chỉ biết toàn thân mềm nhũn.
Như uống rượu vậy.
Tửu lượng của cô rất kém, chỉ mới một ly đã không còn tỉnh táo.
Thời gian như nước lũ, trên thế giới người đến người đi, cô lẻ loi một mình đến bên cạnh anh.
Khi ái tình tới, mọi thứ diễn ra không hề rụt rè mà như mưa to xối liên hồi.
Chút lý trí cuối cùng dần tan đi.
Cô dường như đang ở trong nhà hoang dã thuộc về cô.
Mãi đến khi mặt trời ló dạng, Nguyễn Niệm mới tỉnh táo lại, thảo nào rất nhiều blogger trên mạng đây là kiểu vận động tiêu hao nhiều calo nhất.
Cô nhìn di động, đã sáu giờ sáng.
Bầu trời bên ngoài vẫn trong xanh.
Lương Tây Văn ôm Nguyễn Niệm vào lòng, cô giật chăn, cả người vùi vào lòng anh.
Lăn lộn như vậy chắc chắn không tài nào ngủ được.
Nguyễn Niệm bắt đầu lảm nhảm: "Lương Tây Văn, em phát hiện em hình như rất thích anh."
"Vậy phải thích nhiều một chút." Lương Tây Văn đáp lại, "Thích nhiều sẽ biến thành yêu đúng không?"
Nguyễn Niệm đỏ mặt: "Vâng."
Lương Tây Văn thấy cô dường như không hề buồn ngủ: "Nói chuyện một chút rồi đi tắm nhé?"
"Vâng." Nguyễn Niệm đương nhiên không có ý kiến, "Lúc nhỏ em có bạch mã hoàng tử trong mộng đấy."
"Kể anh nghe."
"Đó là anh hùng cưỡi mây đến cứu vớt thế giới của em, sau này đến tuổi dậy thì em lại mong bạch mã hoàng tử của em là hiệp sĩ diệt ma cà rồng đến lâu đài đưa em đi, rồi hình tượng ấy đổi sang là người đàn ông chấp nhận khuyết điểm của em, vì em mà buông bỏ sự kiêu ngạo, có trách nhiệm, có mị lực, mãi cho đến khi..." Nguyễn Niệm như con mèo thoải mái trở người dựa vào lòng anh, "Ngày đó em quên mang chìa khóa, phải ngồi ở trạm tàu điện ngầm mấy tiếng.... Rồi đến tây giao, anh hùng hay hiệp sĩ diệt ma cà rồng đều biết mất, anh lại xuất hiện, trong đầu em bỗng lóe lên một suy nghĩ không có cơ sở."
"..."
"Em nghĩ liệu đối tượng kết hôn mà mẹ chọn cho em có thể từ Lương Hách Khiêm biến thành Lương Tây Văn không."
Lương Tây Văn mỉm cười, buổi sáng nghe cô lảm nhảm thật thú vị.
"Lương Tây Văn, anh nói xem yêu là gì?" Nguyễn Niệm ngẫm lại, đây có lẽ một trong số ít mơ mộng của cô biến thành sự thật.
Cứ như ông trời rủ lòng thương đưa đẩy cô đến gặp anh vậy.
"Anh không có tình yêu ở tuổi hai mươi, anh bây giờ ba mươi ba tuổi, với anh tình yêu là gì sao?" Lương Tây Văn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, "Chính là ngay độ tuổi muốn kết hôn đúng lúc gặp người khiến anh rung động, cô ấy cũng thích anh, bọn anh được người nhà chúc phúc thuận lợi kết hôn, sau đó sáng sớm tỉnh dậy, cô ấy vẫn ở bên cạnh anh, là nụ hôn sáu giờ sáng, là bữa sáng bảy giờ, tám giờ anh đưa cô ấy đi làm, thỉnh thoảng bọn anh sẽ tán gẫu, buổi tối cùng nhau xem phim, trước khi đi ngủ còn được nhận nụ hôn chúc ngủ ngon."
Tình yêu dường như không quá lớn lao, mà là hạnh phúc và ấm áp từ những điều vụn vặt.
Lương Tây Văn xốc chăn lên, vỗ vỗ eo cô: "Được rồi, đi tắm thôi."
Nguyễn Niệm lăn sang chỗ khác, không chịu nhúc nhích: "Em hết sức rồi, cho em ngủ một giấc được không?"
"Đi tắm trước." Lương Tây Văn nói, "Năm phút nữa rồi về ngủ."
Nguyễn Niệm vẫn lười biếng nằm.
Lương Tây Văn ngồi dậy, cúi người hôn cô, chỉ là một nụ hôn đơn giản nhưng anh mãi không chịu buông, Nguyễn Niệm vội vỗ vỗ eo anh: "Em đi em đi."
Lương Tây Văn khẽ cười, trực tiếp bế cô vào phòng tắm.
Trong lúc chờ anh xả đầy nước vào bồn, Nguyễn Niệm kiễng chân đứng trước gương, má cô ửng đỏ, Lương Tây Văn đang khom người kiểm tra nhiệt độ nước.
Cửa phòng tắm hơi khép lại, những đốm sáng mềm mại chiếu xuống sàn nhà.
Nguyễn Niệm dựa vào bồn rửa tay nhìn anh, chút rung động này như theo ánh nắng đâm chồi nảy lộc, chớp mắt cả trái tim như bị hòa tan.
Cô nhớ lại ngày hai người mới gặp nhau, ngồi ở trạm tàu điện ngầm cả buổi chiều, cô bị Lương Hách Khiêm bỏ lại ở trước cửa tây giao.
Vừa ngẩng đầu.
Mọi ồn ào bên ngoài đều biến mất.
Anh ngồi ngoài sân, khi nhìn cô chỉ thoáng nhìn một cái, ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm.
Tất cả mơ mộng về chàng bạch mã hoàng tử của thở bé đều sụp đổ.
Anh hùng gì chứ, hiệp sĩ diệt ma cà rồng gì chứ.
Cô chỉ nhìn thấy Lương Tây Văn.
Ngày xưa cô cứ nghĩ tình yêu là một điều gì đó rất chất động, thời thiếu niên cô đắm chìm trong các kiểu ngôn tình, nào là tình yêu thăng trầm, nào là kẻ thứ ba, bạn gái cũ, lựa chọn về tương lai, nào là thế thân, bạch nguyệt quang...
Đến khi cô và Lương Tây Văn tự trải nghiệm, tình yêu hình như chẳng dính dáng gì đến hai chữ cẩu huyết cả.
Chỉ đơn giản là một ngày ba bữa cơm, nói chuyện với nhau, còn cả những nụ hôn và cái ôm nồng cháy.
Những lúc cô lảm nhảm anh đều vui vẻ lắng nghe.
Trong cuộc hôn nhân như vậy rất khó để không rung động.
Hôm đó thật ra đã rất khắc chế, Lương Tây Văn còn công việc chất đống, huống hồ thể lực của Nguyễn Niệm quá kém không theo kịp, không thể dồn hết vào một lần.
Thế niên Nguyễn Niệm vẫn còn dư chút năng lượng.
Cô như có như không mời gọi anh: "Anh không tắm à?"
"Anh qua vòi sen bên kia tắm."
"Ở đây cũng có vòi sen." Nguyễn Niệm chỉ vòi sen bên cạnh.
Lương Tây Văn liếc cô: "Em thật sự nghĩ như vậy à? Bồn tắm và vòi sen này không có cửa kính đâu."
"..." Nguyễn Niệm vội gom bọt biển che trước người, "Em chỉ tắm một cái, anh thật sự muốn tắm vòi sen hả?"
Lương Tây Văn nhìn cô chằm chằm mấy giây.
Nguyễn Niệm che mắt dịch sang một bên.
Tóc dài xõa sau lưng để lộ cần cổ mảnh khảnh.
Không phải Lương Tây Văn có ý gì, anh chỉ lo Nguyễn Niệm ngâm mình trong bồn lâu sẽ ngủ quên, vì thế nghe theo cô.
Lương Tây Văn về nước chưa đến một tháng, đồ ở đây cũng chỉ mới được mua trong vòng mấy ngày nhưng mọi thứ đều đầy đủ. Thậm chí kiến trúc sư còn cố ý thiết kế một quầy bar mini ở phòng tắm, bên trong có hai chai rượu nho, nhưng bản thân anh không có thói quen uống rượu.
Nguyễn Niệm nhìn nhìn quầy bar bên cạnh, định thò lại gần xem.
Lương Tây Văn kéo cô về.
Khi nãy Lương Tây Văn điều chỉnh nhiệt độ nước, đang khom lưng tìm muối tắm và bông tắm cho cô, còn chưa tìm được, Nguyễn Niệm đã bước vào, lúc ấy cô ngại cởi đồ trước mặt anh, trong đầu cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Cô định chờ anh ra ngoài sẽ cởi ra.
Nhưng lúc này...
Váy ngủ tơ lụa ướt dầm dề đong đưa trong làn nước.
Nguyễn Niệm dựa vào lòng Lương Tây Văn.
Lương Tây Văn giữ tay cô, có lòng tốt nhắc nhở: "Đã kết hôn rồi, sau này phải dậy sớm đi bộ tập thể dục với anh."
"Em muốn ngủ thêm nửa tiếng." Nguyễn Niệm tỏ vẻ vô tội, "Sao phải dậy sớm chứ?"
"Với thể lực này của em..."
Nguyễn Niệm chột dạ nhìn sang chỗ khác, sau đó lúng túng mở đai thắt: "Mặc đồ ướt em hơi khó chịu..."
Lương Tây Văn cười hỏi: "Với thể lực này em chịu được lần thứ hai không hả?"
"..." Nguyễn Niệm ngây ra, "Dạ?"
Lương Tây Văn giúp cô cởi thắt lưng, Nguyễn Niệm xấu hổ che gương mặt nóng rực lại.
Lương Tây Văn buồn cười: "Biết ngay là không được mà. Nguyễn Niệm, kết hôn rồi anh không định sống cuộc sống cấm dục với em, nhưng trước mắt cũng không thể túng dục, cho nên trước khi khôi phục thể lực, em đừng có quyến rũ anh."
"Đầu óc em sạch sẽ lắm, anh đang nghĩ gì đấy! Lương Tây Văn, có phải anh hiểu lầm rồi không?"
Lương Tây Văn giữ bả vai cô.
Nguyễn Niệm cúi đầu.
Bọt biển đã sắp tan hết rồi.
Nguyễn Niệm lại ngước mắt nhìn anh.
Lần này anh không nói chuyện, chỉ ngồi dựa vào bồn tắm, dùng ánh mắt tràn ngập dục niệm nhìn cô.
Nguyễn Niệm nuốt nước bọt: "Em câm miệng, ngoan ngoãn tắm."
"..."
Nguyễn Niêm lại không nhịn được: "Hay là em ra ngoài nhé..."
Lương Tây Văn cảm thấy chuyện này phải thẳng thắn một chút: "Em định một tuần mấy lần."
"Khụ... Em... Em sao cũng được... Nhưng hôm nay thì không thể..."
Lương Tây Văn gật đầu: "Được."
Sau đó là mấy phút xấu hổ, Lương Tây Văn cuối cùng cũng đứng dậy, cầm khăn bọc Nguyễn Niệm lại, bế cô về giường rồi mình đi tắm.
Nguyễn Niệm nằm trên giường nhớ lại câu hỏi vừa rồi, một mình tra Baidu.
Việc này... Hình như phải xem tuổi tác thì phải?
Nguyễn Niệm bấm vào một bài báo khoa học, có rất nhiều quan điểm, cô đọc lướt qua, có đoạn nói rằng tần suất lý tưởng ở độ tuổi 20-29 là 8 lần/10 ngày, 30-39 tuổi 7 lần/20 ngày.
Nguyễn Niệm thầm cân nhắc, thật ra vấn đề này vô cùng nhạy cảm, nhưng giữa vợ chồng hình như không nên trốn tránh.
Vì thế chờ Lương Tây Văn quay lại, trong lúc anh lau khô tóc cho cô, cô cẩn thận hỏi: "Việc đó... Em không có kinh nghiệm... Hay là... Tần suất năm lần một tuần có cao không?"
Lương Tây Văn: "..."
Nguyễn Niệm xoay người kéo Lương Tây Văn ngồi xuống: "À thì... Em cảm thấy trải nghiệm vẫn khá ổn, không đáng sợ như truyền thuyết, anh không cần lo, việc này em không kháng cự... Dù gì cũng là việc bình thường giữa vợ chồng mà..."
Lương Tây Văn đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Một tuần năm lần, một lần em định bao lâu?"
Nguyễn Niệm ngây ra: "Anh muốn bao lâu..."
Thấy cô vẫn mờ mịt, Lương Tây Văn trùm cả khăn tắm lên đầu cô: "Nuôi em trước đã."
Nguyễn Niệm cũng nghĩ vậy, vì thế chờ Lương Tây Văn lau khô tóc cho mình xong, cô nghiêm túc nói với anh: "Lương Tây Văn, anh yên tâm, em sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, hòa hợp với anh ở mọi phương diện, em là người đứng đắn, sau này em cũng sẽ chịu trách nhiệm với anh."
Lương Tây Văn ôm cô vào lòng, khẽ cười: "Ừ, nhất là người ngồi trong lòng anh mà vẫn trong sáng."
Nguyễn Niệm lại giả vờ ngây thơ: "Em đói rồi, muốn ăn sáng."
"Được."
Lương Tây Văn cứ thế bế cô xuống lầu, Nguyễn Niệm nhớ ra bản thân lúc nãy có hơi "quá đáng", thế nên hôn anh hai cái đền bù.
Lương Tăn Văn đặt cô lên ghế bên bàn ăn, Nguyễn Niệm không kháng nghị, chân trần đi chơi với Thập Nhất và Tiểu Quất.
Cô không kén ăn, bữa sáng vẫn do anh chuẩn bị.
Lúc chiên trứng, Lương Tây Văn quay đầu thì thấy Nguyễn Niệm đang bọc khăn tắm, ngồi xổm vuốt ve Thập Nhất.
Thập Nhất đã chấp nhận nữ chủ nhân này, vui vẻ vẫy đuôi.
Hình ảnh này thật sự rất đẹp.
Lương Tây Văn bỗng có cảm giác tương lai xa xôi của họ sẽ mãi như buổi sáng hôm nay.