Chương 41: Cảm nhận đi, em có phải là bà Ân của anh không?
Edit: Mây
Trên bàn cơm, có lẽ là đồ ăn vừa mới được dọn lên bàn, cho nên vẫn còn hơi nóng lượn lờ.
Cách làn khói màu trắng bốc lên, Phó Ấu Sanh đang ngồi trên ghế ăn, xung quanh là mùi thơm của các món ăn, khiến cho người ta thèm chảy nước miếng.
Phó Ấu Sanh nhìn một bàn đồ ăn có năm món ăn và một món canh với đầy đủ màu sắc và hương vị, thậm chí chính giữa còn có một con cá sóc màu sắc tươi sáng, thật sự không uổng phí con cá béo kia.
Muốn ăn……
Nhưng mà, Phó Ấu Sanh lén liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của người đàn ông, che cái bụng đang kêu ùng ục lại: “Có thể ăn được không?”
“Là cơm hộp đó, đừng ăn.” Giọng điệu của Ân Mặc lạnh lùng.
Phó Ấu Sanh cũng chỉ là lịch sự nên muốn hỏi một chút mà thôi.
Ai thèm quan tâm tính tình của tên cẩu nam nhân này chứ.
Sau khi hỏi xong.
Cô lập tức cầm lấy đôi đũa, không chút khách khí hướng về con cá đang nằm ở đó trông rất ngon miệng gặp một miếng.
Ân Mặc vòng hai tay lại, lẳng lặng nhìn cô ăn.
Sau khi xuống bếp, anh không có cảm giác thèm ăn.
Thấy cô sau khi ăn một miếng thì cả hai mắt đều sáng lên.
Sau đó lại gắp thêm vài lần nữa.
Cô liên tục chiến đấu với các món ăn khác.
Món sườn xào chua ngọt cũng một trong những món yêu thích của cô.
Ân Mặc thấy cô vẫn luôn chỉ ăn đồ ăn, nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn múc cho cô một bát canh cá màu trắng sữa.
Ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên thành bát sứ Thanh Hoa, thong thả đẩy đến trước mặt cô: “Uống canh đi.”
Tuy rằng giọng điệu nói chuyện vẫn lạnh như băng. Nhưng Phó Ấu Sanh đã cảm nhận được sự thỏa hiệp của anh.
Đã ăn của người ta rồi nhưng Phó Ấu Sanh vẫn có thể cảm nhận được chỗ khóe miệng kia cắn vào vẫn cảm thấy đau, đến bây giờ cũng chưa biến mất, không thể bởi vì một bữa cơm tầm thường này mà bỏ qua được.
Nếu tên cẩu nam nhân này không thay đổi tính tình, về sau chắc chắn sẽ trở thành một con quỷ.
Phó Ấu Sanh vừa ăn, trong đầu vừa suy nghĩ, nên làm như thế nào thì sau này Ân Mặc mới không biến thành một con quỷ.
Chỉ yên lặng và làm người tốt.
Chờ đến khi cô ăn xong.
Còn hơn nửa bát cơm.
Ân Mặc khẽ mỉm cười nhìn cô: “Ăn no chưa?”
Phó Ấu Sanh gật đầu: “Ăn no rồi.”
“Cảm ơn đã chiêu đãi.”
Liếc mắt nhìn điện thoại di động, phát hiện có một vài tin nhắn từ Thẩm Hành Chu, cô mới nhớ tới, còn chưa trả lời tin nhắn của anh ta.
Cầm lấy điện thoại di động chuẩn bị chạy đi: “Em đi ra ngoài tiêu thực.”
Vừa vặn có thể đi sang bên cạnh để ngắm thần tượng.
Ban đầu Ân Mặc đứng dậy có ý định thu dọn bát đũa, nghe thấy cô nói lời này, đột nhiên dừng lại.
Ngay sau đó, nhìn về phía Phó Ấu Sanh lộ ra một nụ cười: “Đừng nóng vội.”
Phó Ấu Sanh dừng lại, hoang mang nhìn anh: “Còn có việc sao?”
Nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Ân Mặc hiện lên một nụ cười, đột nhiên có chút dự cảm không tốt lắm.
Nhưng không chờ cô mở miệng nói gì.
Ân Mặc cũng đã khom lưng rút điện thoại di động trong tay cô ra, cầm chồng bát đũa bỏ vào: “Đi rửa bát đi.”
Phó Ấu Sanh: “???”
Thấy cô không nhúc nhích.
Ân Mặc đẩy sau lưng cô, đẩy người đi thẳng đến phòng bếp, thuận tiện mở vòi nước ra, bỏ tay của cô và bát đũa vào trong, rồi lại lấy ra một vài giọt nước rửa bát đũa: “Rửa đi.”
Sắp xếp rõ ràng.
Chuyện này thì cùng thôi đi.
Sau khi làm xong một loạt động tác này, anh còn đứng canh giữ ở cửa phòng bếp, dáng vẻ lười biếng dựa vào cửa, yên lặng…… Giám sát.
Phó Ấu Sanh nhìn bàn tay nhỏ bé vừa trắng vừa mềm mại của mình, rồi lại nhìn một đống đồ lộn xộn trong bồn rửa chén.
Đôi mắt nhìn xung quanh lúc này lộ ra biểu cảm khiếp sợ vô cùng rõ ràng.
Đây là cái gì thế này ——
Là….
Người giúp việc!!!
Lúc ở nhà cô chưa từng phải rửa bát đũa lần nào.
Bàn tay thon dài mềm mại trắng trẻo như ngọc của tiên nữ làm sao có thể chạm vào thứ chất tẩy rửa có tính độc hại như nước rửa bát cơ chứ!!!
Cô quay đầu nhìn Ân Mặc.
Ân Mặc hiểu được ý tứ trong ánh mắt của cô.
Biểu cảm trên khuôn mặt rất bình tĩnh, nói chậm rãi từng câu từng chữ: “Anh chỉ rửa bát cho vợ của mình mà thôi.”
Phó Ấu Sanh: “……”
Được, một sinh vật là tên cẩu nam nhân như anh không nên có được vợ.
Ân Mặc nhìn bàn tay nhỏ bé chỉ hận không thể rút tay ra khỏi đó hỏi: “Cho nên, em là vợ của anh à?”
Cả người Phó Ấu Sanh cũng không tốt lắm, cô cố gắng làm cho bản thân mình giữ được bình tĩnh, không thể nói ra những lời tục tĩu, cô là tiên nữ, tiên nữ thì không thể mắng chửi người, mắng chửi người sẽ trở nên xấu xí.
Sau khi bình tĩnh lại, cảm thấy Ân Mặc đang nắm chắc chuyện cô không muốn thừa nhận mình là bà Ân nên mới muốn làm khó cô.
Nhưng cô sẽ không để cho anh được như mong muốn.
Chẳng lẽ mình sẽ bị tên cẩu nam nhân này dắt mũi mãi sao?
Phó Ấu Sanh nhìn vào camera trong phòng bếp.
Lấy chiếc tạp dề treo trên tường xuống, che lại.
Lúc này hai mắt của đạo diễn giống như bị bịt lại nhìn màn hình lập tức tối đen: “……”
Bọn họ đang lấy tạp dề để làm gì vậy.
Ánh đèn trong phòng bếp sáng rực rỡ.
Không lâu trước đó trên khuôn mặt Phó Ấu Sanh đã được trang điểm một cách tinh xảo, màu môi đỏ mọng, cả người đứng dưới ánh đèn, trắng đến đến mức gần như trong suốt.
Đặc biệt là khi đôi môi mím lại, nhìn người khác không chớp mắt, có sức hút đồng thời cũng càng có cảm giác nguy hiểm hơn.
Ân Mặc nhìn cô chậm rãi đi về phía mình.
Bước từng bước một.
Bước đi rất nhẹ, giống như một chú mèo nhỏ giẫm lên tấm thảm trải trên sàn nhà.
Nhưng mỗi một bước đi đều như là đạp lên đầu quả tim của anh.
Cho đến khi hai người chỉ còn cách nhau trong gang tấc.
Nhìn từ bên ngoài.
Cực kỳ giống như Phó Ấu Sanh ấn Ân Mặc lên trên cửa.
Phó Ấu Sanh nghiêng đầu, ý cười dịu dàng nhìn anh: “Đừng nhúc nhích nha, làm cho anh cảm nhận thêm một chút, em có phải là bà Ân của anh hay không.”
Động tác của Ân Mặc thoáng dừng lại.
Bởi vì, đầu ngón tay trắng nõn mịn màng của Phó Ấu Sanh khẽ chạm vào mu bàn tay của Ân Mặc một chút, rồi sau đó không đợi anh phản ứng, lại theo cánh tay hướng lên trên, cuối cùng dừng ở mạch máu nhạy cảm chạy dọc sườn cổ của anh.
Không giống với ngón tay thô ráp của người đàn ông, ngón tay của cô rất mềm mại, chạy dọc theo chiếc cổ thon dài của người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve đến yết hầu của anh.
Đầu ngón tay từng chút từng chút một làm càn ở yết hầu.
So với dụ dỗ, càng giống như là…… khiêu khích hơn.
Ân Mặc rũ mắt nhìn cô chăm chú rất sâu.
Yết hầu trượt lên xuống, vừa định mở miệng nói.
Phó Ấu Sanh đã nhân cơ hội đẩy anh vào trong phòng bếp, cơ thể linh hoạt chui phía sau anh đi ra ngoài, một tay đóng cửa kính trong suốt phòng bếp lại.
Thuận tiện từ khóa cửa từ bên ngoài.
Phó Ấu Sanh cười đến mức đôi mắt cong cong, đáy mắt đắc ý: “Rửa bát cho sạch sẽ, rửa xong rồi thì bảo đạo diễn đến thả anh ra.”
Nói xong, vô cùng mãn nguyện hài lòng lập tức đi ra cửa biệt thự.
Tên cẩu nam nhân.
Còn không trị được anh sao.
Ân Mặc dựa vào trên mặt bàn, lông mi rũ xuống, ngón tay thon dài chống lên trán, không nhịn được nhẹ nhàng cười một tiếng.
Thật đúng là……
Đạo diễn ở bên ngoài xem đến mức kinh hồn bạt vía.
Cô Phó thật sự không hổ danh là người phụ nữ có thể bắt được Ân tổng mà.
Thế mà dám nhốt Ân tổng ở trong phòng bếp rửa bát.
Còn có cái gì cô ấy không làm được không!
Đạo diễn rất cẩn thận mở cửa phòng bếp ra: “Ân tổng, nếu không tôi tìm một nhân viên công tác nào đó rửa bát nha?”
“Thân phận anh tôn quý như thế……”
Ân Mặc rất nhanh đã đứng dậy, khuôn mặt đẹp trai cũng khôi phục lại sự lạnh lùng bình tĩnh như ngày thường: “Không cần, ông đi theo cô ấy đi.”
“Quan sát cô ấy.”
“Tôi hiểu rồi.” Đạo diễn bảo người quay phim cắt một người ra quay cảnh Ân tổng rửa bát, rồi sau đó lập tức dẫn theo nhân viên công tác rời đi.
Sau khi Ân Mặc rửa sạch sẽ hết đống bát đũa, lại thu dọn lại bàn nấu ăn đâu vào đấy, một lần nữa dùng nước rửa tay rửa sạch tay ba lần, rồi mới lau khô hơi nước trên tay đi, rời khỏi phòng bếp.
Phòng bếp sạch sẽ giống như chưa từng được sử dụng.
Lúc thư ký Ôn ôm một đống tài liệu công việc đi vào.
Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nhiều lời, cảm giác tâm trạng của Ân tổng hình như rất bình thường.
Nghĩ đến vừa rồi khi đến đây nhìn thấy bóng lưng của phu nhân đi đến biệt thự của Thẩm Hành Chu ở bên cạnh, tâm trạng của Ân tổng không ổn định thì cũng không có gì kỳ quái.
Thư ký Ôn đưa văn kiện cho Ân Mặc.
Sau đó đứng sang một bên nói toàn bộ lịch trình của ngày hôm nay và ngày mai.
Hôm nay nếu có thể đẩy thì đều đã đẩy đi, không thể đẩy thì để cho phó tổng đi xử lý thay, còn nếu có cuộc họp quan trọng thì sẽ họp trực tuyến để giải quyết.
Buổi chiều vừa vặn chỉ có một cuộc họp quốc tế.
Không thể đẩy đi được.
Ân Mặc không phải là kiểu người vì phụ nữ mà thật sự không quan tâm đến công việc.
Khoảng thời gian có hạn, cho nên mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, tất cả đều dùng để theo đuổi vợ.
Thư ký Ôn không nhịn được cảm thán.
Đây đúng là tình yêu đích thực.
Lúc trước anh ta sao lại có thể ngu xuẩn như thế cho rằng phu nhân chỉ là cô tình nhân nhỏ của Ân tổng thôi chứ.
Chẳng lẽ là bởi vì……
Mấy năm nay Ân tổng luôn xem phu nhân như một cô tình nhân nhỏ được nuông chiều?
Mỗi lần đi công tác về, đều quên mua quà về cho phu nhân.
Tham gia các buổi đấu giá nào, mỗi lần đều mua thêm cho phu nhân rất nhiều trang sức quý báu hoắc các món đồ quý hiếm cho phu nhân dùng.
Như thế này thì ai có thể là cho vợ đây.
Ân tổng thoạt nhìn cũng không giống một người đàn ông đã có gia đình gì.
Trưởng thành như vậy, thân thế hay năng lực cá nhân đều xuất sắc, người như vậy còn kết hôn sớm, nói ra thì có ai tin đây.
Cho nên cho dù là người trong tổ thư ký như bọn họ, cũng đều nhất trí cho rằng một người đàn ông như Ân tổng không có khả năng nhanh chóng tự nhốt mình vào gông xiềng của hôn nhân hết, Phó Ấu Sanh còn là một minh tinh xinh đẹp trong giới giải trí, tự nhiên theo bản năng trở thành là một cô tình nhân nhỏ.
Ân Mặc nhìn lịch trình ngày mai, lạnh lùng hỏi: “Một tập phải quay chụp trong mấy ngày?”
Thư ký Ôn nhanh chóng hoàn hồn: “Tối nay là sẽ kết thúc quay chụp, rạng sáng có một chuyến bay trở về Bắc Thành, còn lại chính là chuyến bay vào sáng mai, anh muốn đặt vé chuyến mấy giờ ạ?”
Một tập trên cơ bản sẽ được quay chụp trong hai hoặc ba ngày.
Cách một hoặc là hai tuần nữa sẽ tiến hành quay chụp tập hai.
Dù sao thì tổ tiết mục cũng phải sắp xếp phù hợp với lịch trình của nghệ sĩ.
Địa điểm ghi hình của tập sau không phải là ở Nghi Thành.
Cho nên tổ tiết mục cũng muốn đến địa điểm tiếp theo trước để sắp xếp lại.
Ân Mặc trầm ngâm một lúc.
“Mua vé máy bay sáng mai.”
*
Căn biệt thự nhỏ số 2.
Là địa điểm ghi hình của Tần Yên Chi và Thẩm Hành Chu.
Dùng tấm biển nhỏ mà tổ đạo diễn tổ treo ở cửa biệt thự mà nói, gọi là Tổ ấm tình yêu.
Nhưng sau khi Phó Ấu Sanh đi vào, không hề cảm nhận được cái gì là bong bóng tình yêu màu hồng cả.
Ngược lại hai người giống như nước giếng không phạm nước sông hơn.
Một người thì đang xem kịch bản.
Còn một người đang giải quyết công việc.
Tuy rằng cùng ở trong phòng khách, nhưng là rõ ràng không gian được chia ra thành hai phần khác biệt có ranh giới.
Cho đến khi Phó Ấu Sanh đi vào mới phá vỡ được khung cảnh có hơi trì trệ này.
Tần Yên Chi mỉm cười rót cho Phó Ấu Sanh một ly nước cẩu kỷ: “Chỗ này không đồ uống nào mà các cô gái nhỏ thích uống, chỉ có nước ấm, chị có mang theo một chút cẩu kỷ, cho thêm mấy viên vào để em nếm thử.”
Phó Ấu Sanh nhận lấy ly nước thần tượng đưa mình, thiếu chút nữa cầm không chắc, một chút đắc ý vừa rồi khi đối mặt với Ân Mặc cũng biến mất, căng thẳng mỉm cười: “Cảm ơn cô Tần, em rất thích.”
“Có hơi nóng đó, cẩn thận.”
Tần Yên Chi nhìn ánh mắt đen trắng rõ ràng của cô gái nhỏ.
Thật ra là chị đã từng xem một vài bộ phim do Phó Ấu Sanh đóng, là một diễn viên trẻ hiếm hoi có năng lực trong giới giải trí hiện nay.
Phó Ấu Sanh dần dần khôi phục lại tâm trạng căng thẳng, nói chuyện với Tần Yên Chi cũng lưu loát hơn rất nhiều.
“Cô Tần, em thật sự rất thích các bộ phim của chị.” Sau khi Phó Ấu Sanh đặt ly nước xuống, bàn tay nhỏ đặt ở đầu gối, dáng ngồi nghiêm túc giống như một học sinh tiểu học vậy.
Thẩm Hành Chu ngồi bên cạnh lấy đồ ngọt cho cô nhìn thấy vậy cũng cảm thấy buồn cười.
Có đôi khi lại thấy cô cũng không thay đổi quá nhiều so với khi còn nhỏ.
Anh ta nhớ rõ nàng có một lần lúc đang học dương cầm, gặp được giáo viên dạy đàn dương cầm mà cô ngưỡng mộ, dáng ngồi của cô cũng là dáng ngồi của học sinh tiểu học như thế này.
Bàn tay nhỏ còn tạo thành nắm đấm siết lại rất chặt.
Hiện tại vẫn là dáng vẻ này.
Tần Yên Chi cười khanh khách: “Chị cũng rất thích những bộ phim em đóng, rất có khí chất, sau này cứ gọi chị là chị Yên Chi đi.”
“Chị Yên Chi.” Ánh mắt Phó Ấu Sanh sáng lên, “Thật sao ạ, cảm ơn lời khen của chị!”
Nàng tiến vào giới giải trí nhất tưởng được đến tán thành người chính là Tần Yên Chi.
Chỉ là……
Ánh mắt Phó Ấu Sanh trở nên ảm đạm hơn một chút: “So với chị thì em vẫn còn kém xa lắm.”
Cô cũng chưa nhận được một chiếc cúp vàng ảnh hậu thật sự nào.
Mà cô Tần đã sở hữu giải thưởng ảnh hậu của tất cả các giải thưởng lớn!
“Em vẫn còn trẻ.” Tần Yên Chi chỉ vào kịch bản trong tay, đột nhiên nói, “Em có hứng thú không?”
“Đây là?”
Phó Ấu Sanh nhận lấy kịch bản.
Tần Yên Chi nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Phó Ấu Sanh: “Đây là bộ phim thứ hai do chính chị làm đạo diễn, trong đó có một nhân vật rất thích hợp với em.”
“Cuối tuần sau có buổi thử vai công khai, em có thử một chút không?”
Nếu là người khác, nói với cô và bảo cô đi thử vai.
Có lẽ Phó Ấu Sanh sẽ cảm thấy đây là đang cố ý sỉ nhục cô.
Dựa theo vị trí hiện tại của cô, vãi nữ chính trong các bộ phim truyền hình có nhà sản xuất lớn cũng sẽ bay đến như bông tuyết, để cho cô lựa chọn, căn bản không cần phải đi thử vai cho một bộ phim bình thường.
Nhưng mà……
Đây không phải là người khác!
Đây là bộ phim do thần tượng của cô làm, nếu cô thử vai thành công có thể tiến tổ, bốn bỏ năm lên chẳng phải là có thể cũng đóng phim với thần tượng rồi hay sao!!!
Ngay cả nằm mơ cũng không mơ được.
Phó Ấu Sanh gật đầu: “Muốn ạ, nhưng mà tháng sau em còn phải tiến tổ, chắc là đến sang năm mới có thời gian được.”
Ý cười của Tần Yên Chi càng đậm: “Muốn là được, em rất thích hợp với nhân vật này, cứ chuẩn bị cho tốt, thử vai nhất định không thành vấn đề.”
“Thời gian quay phim cũng là vào giữa năm sau, không cần quá vội vàng.”
“Em nhất định sẽ không làm chị thất vọng!” Lòng tin của Phó Ấu Sanh lập tức tăng lên gấp trăm lần.
Giống như các buổi thử vai khác là sẽ không cho diễn viên toàn bộ kịch bản.
Nhưng mà……
Tần Yên Chi đã bảo Phó Ấu Sanh cầm kịch bản đi.
Phó Ấu Sanh cảm thấy thần tượng đang tự mở cửa sau cho cô.
Cảnh giới cao nhất của theo đuổi mình tinh không phải xuất hiện trong cùng một khung hình với thần tượng, mà là…… Được thần tượng mở cửa sau cho đó!!!
Hết một buổi chiều.
Phó Ấu Sanh không nói chuyện với Thẩm Hành Chu được mấy câu, ngược lại vẫn luôn tán gẫu về chuyện diễn xuất với Tần Yên Chi.
Tần Yên Chi là một vị giáo viên rất giỏi.
Cho đến khi sắp đền giời làm cơm tối.
Đạo diễn nhắc nhở, Phó Ấu Sanh mới lưu luyến không rời nói tạm biệt.
Thẩm Hành Chu nhìn bóng lưng cô rời đi.
Bất đắc dĩ cười cười.
Tần Yên Chi nhấp một ngụm trà cẩu kỷ, từ từ nói: “Cô gái nhỏ vô cùng đáng yêu, khó trách hai người lại thích như vậy.”
Lần đầu tiên gặp mặt, chị đã thích rồi.
Lớn lên xinh đẹp, chân thành với việc diễn xuất, con rất có khí chất riêng.
Trời sinh chính là diễn viên.
Trong đầu Tần Yên Chi hiện ra những lời này, trước kia lúc chị nghe thấy những người khác giới thiệu về cô như vậy, có hơi khinh thường không muốn nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy Phó Ấu Sanh diễn, hôm nay sau khi tán gẫu với cô về đề tài kỹ thuật diễn, lại cảm thấy những lời này, có ý nghĩa mới.
Không diễn xuất thì thật đáng tiếc.
Kỹ thuật diễn người tốt rất nhiều.
Kỹ thuật diễn xuất của cô trong mỗi bộ phim đều có sự tiến bộ mà rất ít diễn viên có được điều đó, đặc biệt là sai lầm trong kỹ thuật diễn, trong một bộ phim trước sẽ nhìn thấy được, nhưng khi đến bộ phim thứ hai thì sẽ không còn nhìn thấy nữa.
Sự nhạy bén và trực giác của cô được sinh ra để diễn xuất.
Thẩm Hành Chu không ngại để lộ tình cảm của mình ở trước mặt Tần Yên Chi.
Rốt cuộc, buổi sáng bọn họ đã vạch trần lẫn nhau.
Đều không phải vì chương trình tình yêu này.
Đến lúc đó sẽ bảo đạo diễn cắt bỏ hầu hết các cảnh quay của bọn họ, không để ảnh hưởng đến toàn bộ chương trình.
Giọng điệu của Thẩm Hành Chu lạnh lùng và trầm trầm: “Tôi đến đây là vì cô ấy.”
Rời đi là vì cô ấy.
Trở về cũng là vì cô ấy.
Tần Yên Chi lắc đầu.
Cũng không biết Phó Ấu Sanh là may mắn hay là bất hạnh nữa, có hai người đàn ông mạnh mẽ như vậy, đều yêu cô.
Đến lúc đó……
Cũng không biết là Tu La Tràng (*) anh chết tôi sống.
(*) Tu La Trang có nghĩa là mối quan hệ trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ.
Chạng vạng tối có cơn gió thôi qua, dịu dàng và ấm áp.
Thổi mái tóc đen dài đẹp như tranh vẽ của Tần Yên Chi cuộn tròn lại.
Nhưng mà Thẩm Hành Chu lại chỉ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Phó Ấu Sanh biến mất ở căn biệt thự số 1.
Vài phút sau.
Mới chậm rãi xoay người, trở về biệt thự.
Giọng nói vang lên: “Tối nay cô Tần muốn ăn gì?”
Giọng nói của Tần Yên Chi có hơi mơ hồ: “Anh là đầu bếp, Anh tự quyết định đi.”
“Tôi chỉ ăn chực mà thôi.”
……
Phó Ấu Sanh và Tần Yên Chi nói chuyện rất vui vẻ.
Mặc dù là phải đi về gặp tên cẩu nam nhân Ân Mặc này, nhưng cũng không làm cho tâm trạng vui vẻ của cô biến mất.
Đi vào phòng khách.
Nhìn thấy ngay người đàn ông đang ngồi trên sô pha, đeo mắt kính gọng được mạ vàng tinh tế, biểu cảm lạnh lùng ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô.
Cách lớp kính mỏng manh, Phó Ấu Sanh cảm thấy ảnh mắt Ân Mặc nhìn mình, đặc biệt giống như đang mình vở của mình vừa mới ở ngoại tình ở bên ngoài trở về.
Ý cười trên mặt Phó Ấu Sanh trở nên gượng gạo hơn một chút.
Sau đó thay giày, khẽ hừ một tiếng với Ân Mặc: “Em đói bụng rồi, thầy Ân, nấu cơm chưa?”
Nghiễm nhiên xem như như một đầu bếp.
Thầy Ân: “Nhịn đói đi.”
Phó Ấu Sanh ghét bỏ: “Anh có chuyện kiểu gì thế, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có.”
Ân Mặc nới lỏng cà vạt lúc nãy được thắt tỉ mỉ vì phải tham gia cuộc họp ra.
Sau đó ném về phía Phó Ấu Sanh một câu, “Sáng mai trở về Bắc Thành cùng anh, bố mẹ em hẹn chúng ta gặp mặt.”
Con ngươi trong mắt Phó Ấu Sanh hơi co rút lại: “Cái gì?!”
Ân Mặc: “À, còn có bố mẹ chồng của em cũng cùng đến nữa.”
Trên bàn cơm, có lẽ là đồ ăn vừa mới được dọn lên bàn, cho nên vẫn còn hơi nóng lượn lờ.
Cách làn khói màu trắng bốc lên, Phó Ấu Sanh đang ngồi trên ghế ăn, xung quanh là mùi thơm của các món ăn, khiến cho người ta thèm chảy nước miếng.
Phó Ấu Sanh nhìn một bàn đồ ăn có năm món ăn và một món canh với đầy đủ màu sắc và hương vị, thậm chí chính giữa còn có một con cá sóc màu sắc tươi sáng, thật sự không uổng phí con cá béo kia.
Muốn ăn……
Nhưng mà, Phó Ấu Sanh lén liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của người đàn ông, che cái bụng đang kêu ùng ục lại: “Có thể ăn được không?”
“Là cơm hộp đó, đừng ăn.” Giọng điệu của Ân Mặc lạnh lùng.
Phó Ấu Sanh cũng chỉ là lịch sự nên muốn hỏi một chút mà thôi.
Ai thèm quan tâm tính tình của tên cẩu nam nhân này chứ.
Sau khi hỏi xong.
Cô lập tức cầm lấy đôi đũa, không chút khách khí hướng về con cá đang nằm ở đó trông rất ngon miệng gặp một miếng.
Ân Mặc vòng hai tay lại, lẳng lặng nhìn cô ăn.
Sau khi xuống bếp, anh không có cảm giác thèm ăn.
Thấy cô sau khi ăn một miếng thì cả hai mắt đều sáng lên.
Sau đó lại gắp thêm vài lần nữa.
Cô liên tục chiến đấu với các món ăn khác.
Món sườn xào chua ngọt cũng một trong những món yêu thích của cô.
Ân Mặc thấy cô vẫn luôn chỉ ăn đồ ăn, nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn múc cho cô một bát canh cá màu trắng sữa.
Ngón tay thon dài trắng nõn đặt lên thành bát sứ Thanh Hoa, thong thả đẩy đến trước mặt cô: “Uống canh đi.”
Tuy rằng giọng điệu nói chuyện vẫn lạnh như băng. Nhưng Phó Ấu Sanh đã cảm nhận được sự thỏa hiệp của anh.
Đã ăn của người ta rồi nhưng Phó Ấu Sanh vẫn có thể cảm nhận được chỗ khóe miệng kia cắn vào vẫn cảm thấy đau, đến bây giờ cũng chưa biến mất, không thể bởi vì một bữa cơm tầm thường này mà bỏ qua được.
Nếu tên cẩu nam nhân này không thay đổi tính tình, về sau chắc chắn sẽ trở thành một con quỷ.
Phó Ấu Sanh vừa ăn, trong đầu vừa suy nghĩ, nên làm như thế nào thì sau này Ân Mặc mới không biến thành một con quỷ.
Chỉ yên lặng và làm người tốt.
Chờ đến khi cô ăn xong.
Còn hơn nửa bát cơm.
Ân Mặc khẽ mỉm cười nhìn cô: “Ăn no chưa?”
Phó Ấu Sanh gật đầu: “Ăn no rồi.”
“Cảm ơn đã chiêu đãi.”
Liếc mắt nhìn điện thoại di động, phát hiện có một vài tin nhắn từ Thẩm Hành Chu, cô mới nhớ tới, còn chưa trả lời tin nhắn của anh ta.
Cầm lấy điện thoại di động chuẩn bị chạy đi: “Em đi ra ngoài tiêu thực.”
Vừa vặn có thể đi sang bên cạnh để ngắm thần tượng.
Ban đầu Ân Mặc đứng dậy có ý định thu dọn bát đũa, nghe thấy cô nói lời này, đột nhiên dừng lại.
Ngay sau đó, nhìn về phía Phó Ấu Sanh lộ ra một nụ cười: “Đừng nóng vội.”
Phó Ấu Sanh dừng lại, hoang mang nhìn anh: “Còn có việc sao?”
Nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Ân Mặc hiện lên một nụ cười, đột nhiên có chút dự cảm không tốt lắm.
Nhưng không chờ cô mở miệng nói gì.
Ân Mặc cũng đã khom lưng rút điện thoại di động trong tay cô ra, cầm chồng bát đũa bỏ vào: “Đi rửa bát đi.”
Phó Ấu Sanh: “???”
Thấy cô không nhúc nhích.
Ân Mặc đẩy sau lưng cô, đẩy người đi thẳng đến phòng bếp, thuận tiện mở vòi nước ra, bỏ tay của cô và bát đũa vào trong, rồi lại lấy ra một vài giọt nước rửa bát đũa: “Rửa đi.”
Sắp xếp rõ ràng.
Chuyện này thì cùng thôi đi.
Sau khi làm xong một loạt động tác này, anh còn đứng canh giữ ở cửa phòng bếp, dáng vẻ lười biếng dựa vào cửa, yên lặng…… Giám sát.
Phó Ấu Sanh nhìn bàn tay nhỏ bé vừa trắng vừa mềm mại của mình, rồi lại nhìn một đống đồ lộn xộn trong bồn rửa chén.
Đôi mắt nhìn xung quanh lúc này lộ ra biểu cảm khiếp sợ vô cùng rõ ràng.
Đây là cái gì thế này ——
Là….
Người giúp việc!!!
Lúc ở nhà cô chưa từng phải rửa bát đũa lần nào.
Bàn tay thon dài mềm mại trắng trẻo như ngọc của tiên nữ làm sao có thể chạm vào thứ chất tẩy rửa có tính độc hại như nước rửa bát cơ chứ!!!
Cô quay đầu nhìn Ân Mặc.
Ân Mặc hiểu được ý tứ trong ánh mắt của cô.
Biểu cảm trên khuôn mặt rất bình tĩnh, nói chậm rãi từng câu từng chữ: “Anh chỉ rửa bát cho vợ của mình mà thôi.”
Phó Ấu Sanh: “……”
Được, một sinh vật là tên cẩu nam nhân như anh không nên có được vợ.
Ân Mặc nhìn bàn tay nhỏ bé chỉ hận không thể rút tay ra khỏi đó hỏi: “Cho nên, em là vợ của anh à?”
Cả người Phó Ấu Sanh cũng không tốt lắm, cô cố gắng làm cho bản thân mình giữ được bình tĩnh, không thể nói ra những lời tục tĩu, cô là tiên nữ, tiên nữ thì không thể mắng chửi người, mắng chửi người sẽ trở nên xấu xí.
Sau khi bình tĩnh lại, cảm thấy Ân Mặc đang nắm chắc chuyện cô không muốn thừa nhận mình là bà Ân nên mới muốn làm khó cô.
Nhưng cô sẽ không để cho anh được như mong muốn.
Chẳng lẽ mình sẽ bị tên cẩu nam nhân này dắt mũi mãi sao?
Phó Ấu Sanh nhìn vào camera trong phòng bếp.
Lấy chiếc tạp dề treo trên tường xuống, che lại.
Lúc này hai mắt của đạo diễn giống như bị bịt lại nhìn màn hình lập tức tối đen: “……”
Bọn họ đang lấy tạp dề để làm gì vậy.
Ánh đèn trong phòng bếp sáng rực rỡ.
Không lâu trước đó trên khuôn mặt Phó Ấu Sanh đã được trang điểm một cách tinh xảo, màu môi đỏ mọng, cả người đứng dưới ánh đèn, trắng đến đến mức gần như trong suốt.
Đặc biệt là khi đôi môi mím lại, nhìn người khác không chớp mắt, có sức hút đồng thời cũng càng có cảm giác nguy hiểm hơn.
Ân Mặc nhìn cô chậm rãi đi về phía mình.
Bước từng bước một.
Bước đi rất nhẹ, giống như một chú mèo nhỏ giẫm lên tấm thảm trải trên sàn nhà.
Nhưng mỗi một bước đi đều như là đạp lên đầu quả tim của anh.
Cho đến khi hai người chỉ còn cách nhau trong gang tấc.
Nhìn từ bên ngoài.
Cực kỳ giống như Phó Ấu Sanh ấn Ân Mặc lên trên cửa.
Phó Ấu Sanh nghiêng đầu, ý cười dịu dàng nhìn anh: “Đừng nhúc nhích nha, làm cho anh cảm nhận thêm một chút, em có phải là bà Ân của anh hay không.”
Động tác của Ân Mặc thoáng dừng lại.
Bởi vì, đầu ngón tay trắng nõn mịn màng của Phó Ấu Sanh khẽ chạm vào mu bàn tay của Ân Mặc một chút, rồi sau đó không đợi anh phản ứng, lại theo cánh tay hướng lên trên, cuối cùng dừng ở mạch máu nhạy cảm chạy dọc sườn cổ của anh.
Không giống với ngón tay thô ráp của người đàn ông, ngón tay của cô rất mềm mại, chạy dọc theo chiếc cổ thon dài của người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve đến yết hầu của anh.
Đầu ngón tay từng chút từng chút một làm càn ở yết hầu.
So với dụ dỗ, càng giống như là…… khiêu khích hơn.
Ân Mặc rũ mắt nhìn cô chăm chú rất sâu.
Yết hầu trượt lên xuống, vừa định mở miệng nói.
Phó Ấu Sanh đã nhân cơ hội đẩy anh vào trong phòng bếp, cơ thể linh hoạt chui phía sau anh đi ra ngoài, một tay đóng cửa kính trong suốt phòng bếp lại.
Thuận tiện từ khóa cửa từ bên ngoài.
Phó Ấu Sanh cười đến mức đôi mắt cong cong, đáy mắt đắc ý: “Rửa bát cho sạch sẽ, rửa xong rồi thì bảo đạo diễn đến thả anh ra.”
Nói xong, vô cùng mãn nguyện hài lòng lập tức đi ra cửa biệt thự.
Tên cẩu nam nhân.
Còn không trị được anh sao.
Ân Mặc dựa vào trên mặt bàn, lông mi rũ xuống, ngón tay thon dài chống lên trán, không nhịn được nhẹ nhàng cười một tiếng.
Thật đúng là……
Đạo diễn ở bên ngoài xem đến mức kinh hồn bạt vía.
Cô Phó thật sự không hổ danh là người phụ nữ có thể bắt được Ân tổng mà.
Thế mà dám nhốt Ân tổng ở trong phòng bếp rửa bát.
Còn có cái gì cô ấy không làm được không!
Đạo diễn rất cẩn thận mở cửa phòng bếp ra: “Ân tổng, nếu không tôi tìm một nhân viên công tác nào đó rửa bát nha?”
“Thân phận anh tôn quý như thế……”
Ân Mặc rất nhanh đã đứng dậy, khuôn mặt đẹp trai cũng khôi phục lại sự lạnh lùng bình tĩnh như ngày thường: “Không cần, ông đi theo cô ấy đi.”
“Quan sát cô ấy.”
“Tôi hiểu rồi.” Đạo diễn bảo người quay phim cắt một người ra quay cảnh Ân tổng rửa bát, rồi sau đó lập tức dẫn theo nhân viên công tác rời đi.
Sau khi Ân Mặc rửa sạch sẽ hết đống bát đũa, lại thu dọn lại bàn nấu ăn đâu vào đấy, một lần nữa dùng nước rửa tay rửa sạch tay ba lần, rồi mới lau khô hơi nước trên tay đi, rời khỏi phòng bếp.
Phòng bếp sạch sẽ giống như chưa từng được sử dụng.
Lúc thư ký Ôn ôm một đống tài liệu công việc đi vào.
Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám nhiều lời, cảm giác tâm trạng của Ân tổng hình như rất bình thường.
Nghĩ đến vừa rồi khi đến đây nhìn thấy bóng lưng của phu nhân đi đến biệt thự của Thẩm Hành Chu ở bên cạnh, tâm trạng của Ân tổng không ổn định thì cũng không có gì kỳ quái.
Thư ký Ôn đưa văn kiện cho Ân Mặc.
Sau đó đứng sang một bên nói toàn bộ lịch trình của ngày hôm nay và ngày mai.
Hôm nay nếu có thể đẩy thì đều đã đẩy đi, không thể đẩy thì để cho phó tổng đi xử lý thay, còn nếu có cuộc họp quan trọng thì sẽ họp trực tuyến để giải quyết.
Buổi chiều vừa vặn chỉ có một cuộc họp quốc tế.
Không thể đẩy đi được.
Ân Mặc không phải là kiểu người vì phụ nữ mà thật sự không quan tâm đến công việc.
Khoảng thời gian có hạn, cho nên mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, tất cả đều dùng để theo đuổi vợ.
Thư ký Ôn không nhịn được cảm thán.
Đây đúng là tình yêu đích thực.
Lúc trước anh ta sao lại có thể ngu xuẩn như thế cho rằng phu nhân chỉ là cô tình nhân nhỏ của Ân tổng thôi chứ.
Chẳng lẽ là bởi vì……
Mấy năm nay Ân tổng luôn xem phu nhân như một cô tình nhân nhỏ được nuông chiều?
Mỗi lần đi công tác về, đều quên mua quà về cho phu nhân.
Tham gia các buổi đấu giá nào, mỗi lần đều mua thêm cho phu nhân rất nhiều trang sức quý báu hoắc các món đồ quý hiếm cho phu nhân dùng.
Như thế này thì ai có thể là cho vợ đây.
Ân tổng thoạt nhìn cũng không giống một người đàn ông đã có gia đình gì.
Trưởng thành như vậy, thân thế hay năng lực cá nhân đều xuất sắc, người như vậy còn kết hôn sớm, nói ra thì có ai tin đây.
Cho nên cho dù là người trong tổ thư ký như bọn họ, cũng đều nhất trí cho rằng một người đàn ông như Ân tổng không có khả năng nhanh chóng tự nhốt mình vào gông xiềng của hôn nhân hết, Phó Ấu Sanh còn là một minh tinh xinh đẹp trong giới giải trí, tự nhiên theo bản năng trở thành là một cô tình nhân nhỏ.
Ân Mặc nhìn lịch trình ngày mai, lạnh lùng hỏi: “Một tập phải quay chụp trong mấy ngày?”
Thư ký Ôn nhanh chóng hoàn hồn: “Tối nay là sẽ kết thúc quay chụp, rạng sáng có một chuyến bay trở về Bắc Thành, còn lại chính là chuyến bay vào sáng mai, anh muốn đặt vé chuyến mấy giờ ạ?”
Một tập trên cơ bản sẽ được quay chụp trong hai hoặc ba ngày.
Cách một hoặc là hai tuần nữa sẽ tiến hành quay chụp tập hai.
Dù sao thì tổ tiết mục cũng phải sắp xếp phù hợp với lịch trình của nghệ sĩ.
Địa điểm ghi hình của tập sau không phải là ở Nghi Thành.
Cho nên tổ tiết mục cũng muốn đến địa điểm tiếp theo trước để sắp xếp lại.
Ân Mặc trầm ngâm một lúc.
“Mua vé máy bay sáng mai.”
*
Căn biệt thự nhỏ số 2.
Là địa điểm ghi hình của Tần Yên Chi và Thẩm Hành Chu.
Dùng tấm biển nhỏ mà tổ đạo diễn tổ treo ở cửa biệt thự mà nói, gọi là Tổ ấm tình yêu.
Nhưng sau khi Phó Ấu Sanh đi vào, không hề cảm nhận được cái gì là bong bóng tình yêu màu hồng cả.
Ngược lại hai người giống như nước giếng không phạm nước sông hơn.
Một người thì đang xem kịch bản.
Còn một người đang giải quyết công việc.
Tuy rằng cùng ở trong phòng khách, nhưng là rõ ràng không gian được chia ra thành hai phần khác biệt có ranh giới.
Cho đến khi Phó Ấu Sanh đi vào mới phá vỡ được khung cảnh có hơi trì trệ này.
Tần Yên Chi mỉm cười rót cho Phó Ấu Sanh một ly nước cẩu kỷ: “Chỗ này không đồ uống nào mà các cô gái nhỏ thích uống, chỉ có nước ấm, chị có mang theo một chút cẩu kỷ, cho thêm mấy viên vào để em nếm thử.”
Phó Ấu Sanh nhận lấy ly nước thần tượng đưa mình, thiếu chút nữa cầm không chắc, một chút đắc ý vừa rồi khi đối mặt với Ân Mặc cũng biến mất, căng thẳng mỉm cười: “Cảm ơn cô Tần, em rất thích.”
“Có hơi nóng đó, cẩn thận.”
Tần Yên Chi nhìn ánh mắt đen trắng rõ ràng của cô gái nhỏ.
Thật ra là chị đã từng xem một vài bộ phim do Phó Ấu Sanh đóng, là một diễn viên trẻ hiếm hoi có năng lực trong giới giải trí hiện nay.
Phó Ấu Sanh dần dần khôi phục lại tâm trạng căng thẳng, nói chuyện với Tần Yên Chi cũng lưu loát hơn rất nhiều.
“Cô Tần, em thật sự rất thích các bộ phim của chị.” Sau khi Phó Ấu Sanh đặt ly nước xuống, bàn tay nhỏ đặt ở đầu gối, dáng ngồi nghiêm túc giống như một học sinh tiểu học vậy.
Thẩm Hành Chu ngồi bên cạnh lấy đồ ngọt cho cô nhìn thấy vậy cũng cảm thấy buồn cười.
Có đôi khi lại thấy cô cũng không thay đổi quá nhiều so với khi còn nhỏ.
Anh ta nhớ rõ nàng có một lần lúc đang học dương cầm, gặp được giáo viên dạy đàn dương cầm mà cô ngưỡng mộ, dáng ngồi của cô cũng là dáng ngồi của học sinh tiểu học như thế này.
Bàn tay nhỏ còn tạo thành nắm đấm siết lại rất chặt.
Hiện tại vẫn là dáng vẻ này.
Tần Yên Chi cười khanh khách: “Chị cũng rất thích những bộ phim em đóng, rất có khí chất, sau này cứ gọi chị là chị Yên Chi đi.”
“Chị Yên Chi.” Ánh mắt Phó Ấu Sanh sáng lên, “Thật sao ạ, cảm ơn lời khen của chị!”
Nàng tiến vào giới giải trí nhất tưởng được đến tán thành người chính là Tần Yên Chi.
Chỉ là……
Ánh mắt Phó Ấu Sanh trở nên ảm đạm hơn một chút: “So với chị thì em vẫn còn kém xa lắm.”
Cô cũng chưa nhận được một chiếc cúp vàng ảnh hậu thật sự nào.
Mà cô Tần đã sở hữu giải thưởng ảnh hậu của tất cả các giải thưởng lớn!
“Em vẫn còn trẻ.” Tần Yên Chi chỉ vào kịch bản trong tay, đột nhiên nói, “Em có hứng thú không?”
“Đây là?”
Phó Ấu Sanh nhận lấy kịch bản.
Tần Yên Chi nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Phó Ấu Sanh: “Đây là bộ phim thứ hai do chính chị làm đạo diễn, trong đó có một nhân vật rất thích hợp với em.”
“Cuối tuần sau có buổi thử vai công khai, em có thử một chút không?”
Nếu là người khác, nói với cô và bảo cô đi thử vai.
Có lẽ Phó Ấu Sanh sẽ cảm thấy đây là đang cố ý sỉ nhục cô.
Dựa theo vị trí hiện tại của cô, vãi nữ chính trong các bộ phim truyền hình có nhà sản xuất lớn cũng sẽ bay đến như bông tuyết, để cho cô lựa chọn, căn bản không cần phải đi thử vai cho một bộ phim bình thường.
Nhưng mà……
Đây không phải là người khác!
Đây là bộ phim do thần tượng của cô làm, nếu cô thử vai thành công có thể tiến tổ, bốn bỏ năm lên chẳng phải là có thể cũng đóng phim với thần tượng rồi hay sao!!!
Ngay cả nằm mơ cũng không mơ được.
Phó Ấu Sanh gật đầu: “Muốn ạ, nhưng mà tháng sau em còn phải tiến tổ, chắc là đến sang năm mới có thời gian được.”
Ý cười của Tần Yên Chi càng đậm: “Muốn là được, em rất thích hợp với nhân vật này, cứ chuẩn bị cho tốt, thử vai nhất định không thành vấn đề.”
“Thời gian quay phim cũng là vào giữa năm sau, không cần quá vội vàng.”
“Em nhất định sẽ không làm chị thất vọng!” Lòng tin của Phó Ấu Sanh lập tức tăng lên gấp trăm lần.
Giống như các buổi thử vai khác là sẽ không cho diễn viên toàn bộ kịch bản.
Nhưng mà……
Tần Yên Chi đã bảo Phó Ấu Sanh cầm kịch bản đi.
Phó Ấu Sanh cảm thấy thần tượng đang tự mở cửa sau cho cô.
Cảnh giới cao nhất của theo đuổi mình tinh không phải xuất hiện trong cùng một khung hình với thần tượng, mà là…… Được thần tượng mở cửa sau cho đó!!!
Hết một buổi chiều.
Phó Ấu Sanh không nói chuyện với Thẩm Hành Chu được mấy câu, ngược lại vẫn luôn tán gẫu về chuyện diễn xuất với Tần Yên Chi.
Tần Yên Chi là một vị giáo viên rất giỏi.
Cho đến khi sắp đền giời làm cơm tối.
Đạo diễn nhắc nhở, Phó Ấu Sanh mới lưu luyến không rời nói tạm biệt.
Thẩm Hành Chu nhìn bóng lưng cô rời đi.
Bất đắc dĩ cười cười.
Tần Yên Chi nhấp một ngụm trà cẩu kỷ, từ từ nói: “Cô gái nhỏ vô cùng đáng yêu, khó trách hai người lại thích như vậy.”
Lần đầu tiên gặp mặt, chị đã thích rồi.
Lớn lên xinh đẹp, chân thành với việc diễn xuất, con rất có khí chất riêng.
Trời sinh chính là diễn viên.
Trong đầu Tần Yên Chi hiện ra những lời này, trước kia lúc chị nghe thấy những người khác giới thiệu về cô như vậy, có hơi khinh thường không muốn nhìn lại, nhưng khi nhìn thấy Phó Ấu Sanh diễn, hôm nay sau khi tán gẫu với cô về đề tài kỹ thuật diễn, lại cảm thấy những lời này, có ý nghĩa mới.
Không diễn xuất thì thật đáng tiếc.
Kỹ thuật diễn người tốt rất nhiều.
Kỹ thuật diễn xuất của cô trong mỗi bộ phim đều có sự tiến bộ mà rất ít diễn viên có được điều đó, đặc biệt là sai lầm trong kỹ thuật diễn, trong một bộ phim trước sẽ nhìn thấy được, nhưng khi đến bộ phim thứ hai thì sẽ không còn nhìn thấy nữa.
Sự nhạy bén và trực giác của cô được sinh ra để diễn xuất.
Thẩm Hành Chu không ngại để lộ tình cảm của mình ở trước mặt Tần Yên Chi.
Rốt cuộc, buổi sáng bọn họ đã vạch trần lẫn nhau.
Đều không phải vì chương trình tình yêu này.
Đến lúc đó sẽ bảo đạo diễn cắt bỏ hầu hết các cảnh quay của bọn họ, không để ảnh hưởng đến toàn bộ chương trình.
Giọng điệu của Thẩm Hành Chu lạnh lùng và trầm trầm: “Tôi đến đây là vì cô ấy.”
Rời đi là vì cô ấy.
Trở về cũng là vì cô ấy.
Tần Yên Chi lắc đầu.
Cũng không biết Phó Ấu Sanh là may mắn hay là bất hạnh nữa, có hai người đàn ông mạnh mẽ như vậy, đều yêu cô.
Đến lúc đó……
Cũng không biết là Tu La Tràng (*) anh chết tôi sống.
(*) Tu La Trang có nghĩa là mối quan hệ trở nên phức tạp và có nguy cơ tan vỡ.
Chạng vạng tối có cơn gió thôi qua, dịu dàng và ấm áp.
Thổi mái tóc đen dài đẹp như tranh vẽ của Tần Yên Chi cuộn tròn lại.
Nhưng mà Thẩm Hành Chu lại chỉ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Phó Ấu Sanh biến mất ở căn biệt thự số 1.
Vài phút sau.
Mới chậm rãi xoay người, trở về biệt thự.
Giọng nói vang lên: “Tối nay cô Tần muốn ăn gì?”
Giọng nói của Tần Yên Chi có hơi mơ hồ: “Anh là đầu bếp, Anh tự quyết định đi.”
“Tôi chỉ ăn chực mà thôi.”
……
Phó Ấu Sanh và Tần Yên Chi nói chuyện rất vui vẻ.
Mặc dù là phải đi về gặp tên cẩu nam nhân Ân Mặc này, nhưng cũng không làm cho tâm trạng vui vẻ của cô biến mất.
Đi vào phòng khách.
Nhìn thấy ngay người đàn ông đang ngồi trên sô pha, đeo mắt kính gọng được mạ vàng tinh tế, biểu cảm lạnh lùng ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô.
Cách lớp kính mỏng manh, Phó Ấu Sanh cảm thấy ảnh mắt Ân Mặc nhìn mình, đặc biệt giống như đang mình vở của mình vừa mới ở ngoại tình ở bên ngoài trở về.
Ý cười trên mặt Phó Ấu Sanh trở nên gượng gạo hơn một chút.
Sau đó thay giày, khẽ hừ một tiếng với Ân Mặc: “Em đói bụng rồi, thầy Ân, nấu cơm chưa?”
Nghiễm nhiên xem như như một đầu bếp.
Thầy Ân: “Nhịn đói đi.”
Phó Ấu Sanh ghét bỏ: “Anh có chuyện kiểu gì thế, một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có.”
Ân Mặc nới lỏng cà vạt lúc nãy được thắt tỉ mỉ vì phải tham gia cuộc họp ra.
Sau đó ném về phía Phó Ấu Sanh một câu, “Sáng mai trở về Bắc Thành cùng anh, bố mẹ em hẹn chúng ta gặp mặt.”
Con ngươi trong mắt Phó Ấu Sanh hơi co rút lại: “Cái gì?!”
Ân Mặc: “À, còn có bố mẹ chồng của em cũng cùng đến nữa.”