Chương 43
- Máy chiếu bị hỏng rồi sao,tối om thế này.Để tớ đi chỉnh lại.
Ngay khi giọng nói của Ngụy Đông Lộ vang lên thì Ngụy Tư Đằng vẫn chưa buông cô ra.Anh hệt như chẳng hề lo lắng về chuyện xấu mình đang làm cũng chẳng hề sợ bị phát hiện ra.Hung hăng mà gặm nhấm đôi môi ngọt mềm của Quế Tư Hạ.
Ngay khi cảm nhận độ ướt dính trên má thì cuối cùng anh cũng rời đi,giọng nói khàn đặc đến lạ thường.
- Em khóc?
Quế Tư Hạ không nói một lời nào,cô chỉ yên lặng ngồi đấy mà rơi nước mắt.Tình huống như này cô phải nên cho anh một bạt tay mới đúng.Cô phải mắng vào mặt anh mới đúng nhưng cô không làm được.Hoàn toàn bất động trong lòng bàn tay của anh.
Dù là trong bóng tối nhưng anh vẫn hình dung được vẻ mặt của cô lúc này.Nghĩ đến việc lần trước cô có vẻ ghét việc bị anh hôn, lần này hẳn là vậy.Nên mới yên lặng không để người xung quanh biết.Không muốn phải ở trong tình huống này,Ngụy Tư Đằng dứt khoác nắm lấy cánh tay của cô rời khỏi căn phòng.
Khi cánh cửa vang lên tiếng động mạnh thì Ngụy Đông Lộ khó hiểu nhìn ra nhưng lại không thấy gì.Liền tiếp tục chỉnh lại máy chiếu,miệng không ngừng lẩm bẩm.
‘Mấy cái đứa này,xem phim mà cứ ra ra vào vào miết.Đúng là mất hứng mà’
Ngụy Tư Đằng dẫn cô vào phòng ngủ của mình,bên trong căn phòng được mở ánh đèn vàng vô cùng ấm áp.Anh kéo cô đến ghế sofa để cô ngồi xuống.Đầu gối khụy xuống phía bên dưới của cô.
Lúc này anh mới nhìn rõ được vẻ mặt kia,nước mắt dàn giụa.Khóc đến nấc lên từng cục luôn,anh khẽ đưa tay lên lau nước mắt cho cô.Nhìn cô khóc thế này trong lòng cực kì khó chịu,khó hiểu mà cất giọng.
- Sao lại khóc?
Cảm nhận được làn da cứng rắn của thiếu niên đang ra sức chà sát trên mặt mình.Cô có chút đau nên liền quảnh mặt tránh đi.Ngay cả lau nước mắt cũng không nhẹ nhàng được nữa.
Thật sự là cô đã không chịu đựng nổi nữa rồi,anh vì cái gì mà hết lần này đến lần khác lại đi quá giới hạn như vậy kia chứ.Rõ ràng anh không hề thích cô,không hề thích cô một chút nào.
Đôi mắt hạnh ngập nước cuối cùng cũng ngưng lại,đáy mắt vẫn còn đang ửng hồng đến đáng thương.Cô nhìn thẳng vào đôi con ngươi tĩnh lặng của người đang quỳ trước mặt.Giọng nói bởi vì mới khóc liền trở lên khàn hơn còn có chút khó nghe.
- Anh thích em sao…à không,sao anh lại có thể thích một người thấp kém như em được.
Nói tới đây cô hơi dừng lại,đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm lấy anh.Biểu cảm vẫn lạnh nhạt như vậy nhưng lần này cô có thể nhìn rõ hàng chân mày của anh nhíu chặt hơn nữa.
Lần đầu tiên cô dùng giọng điệu này để nói chuyện với người khác cũng là lần đầu tiên cô ấm ức đến độ phải bật khóc như vậy,bị bạn bè bắt nạt cô cũng không khóc.Bây giờ cô phải làm rõ mọi vấn đề,cô không muốn làm một con hề.Tự mình đa tình rồi tự mình làm khổ bản thân.
- Nói sao đây,anh có hứng thú với em sao.Đúng chứ,là hứng thú nhất thời nên anh mới hết lần này đến lần khác đối xử với em như vậy.Lúc lạnh lúc nóng,con người thật của anh là như thế nào vậy.
Từ đầu đến cuối anh vẫn không mở lời đáp lại cô,chỉ yên lặng ở đấy nghe cô nói.Lần đầu tiên có người dám dùng giọng điệu như thế để nói với anh.Nhìn vẻ mặt của cô bây giờ không khác gì một mèo xù lông.Sao cô ở mặt nào cũng thu hút anh như vậy nhỉ.
Tâm trí của anh lúc này đang quanh quẩn với mấy từ ngữ có chút nực cười.
‘Thích-Hứng thú.Sẽ là cái nào đây,hẳn là hứng thú nhỉ.Bởi vì mình đã bao giờ thấy thích cái gì đâu chứ.’
Ngụy Tư Đằng cẩn thận suy nghĩ xem nên trả lời cô thế nào.Rốt cuộc thì anh vẫn không thể hiểu nổi,chỉ là một nụ hôn thôi sao lại nổi giận như thế.Không phải cô vẫn để yên cho anh hôn đấy sao.Đám con gái ngoài kia muốn còn không được.
Bản chất của anh trước giờ chưa từng để bản thân mình phải chịu thiệt,huống chi anh vậy mà bị cô chỉ trích như thế.Sao cô lại dám to tiếng với anh kia chứ,đúng là không có phép tắc gì cả.
Giọng điệu của anh vẫn vậy,vẫn lạnh nhạt.Biểu cảm trên gương mặt không hề hấn gì.
- Em muốn nghĩ thế nào cũng được.Khóc xong rồi chứ,quay lại phòng chiếu thôi.
Trông thấy bộ dáng hờ hững kia của anh thì cô không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình nữa rồi.Anh xem cô thành loại người gì chứ,quan điểm của cô chỉ hôn người mình yêu phải là quan hệ hẹn hò.Chứ không thích chơi đùa như thế,muốn hôn người nào là hôn.
Bàn tay vốn đang nắm chặt lấy sofa liền đưa lên kéo lấy cánh tay của anh để anh không rời đi.Quế Tư Hạ khẽ cười,rồi đứng ngay dậy.Thật chẳng khí thế chút nào,vẫn phải ngửa cổ để nói chuyện cùng anh.Giọng của cô đã hòa hoãn hơn lúc nãy nhưng vẫn không thể nào mềm mỏng.
- Nhị Gia,không biết anh có cảm giác như nào.Anh có thể thân mật cùng vị hôn thê của mình,cũng không cần tìm đến em để trải nghiệm cảm giác.Em không có thói quen hôn môi xã giao như này,hẳn là anh cũng xã giao với nhiều người nhỉ.Lần sau thì em không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
‘…’
Nghe cô nói xong thì anh liền bất động đứng tại chỗ.Cứ như vậy nhìn cô rời khỏi phòng,cánh cửa vừa đóng lại thì bàn tay khẽ đưa lên vuốt mái tóc ra sau.Môi mỏng luôn mím chặt lúc này liền đưa lên cười đến run cả bả vai.
- Mẹ kiếp,ông đây chỉ hôn mỗi mình em.Người khác còn không được đụng một ngón tay,thật là…Còn đe dọa cả mình luôn.
Bây giờ cô không còn tâm trạng quay lại phòng xem phim nữa,liền đi thẳng một mạch về nhà.Mở di động lên thì liền bị một trận cuồng phong của Tử Kì ập đến.
“Tiểu Hạ,cậu đi đâu vậy”
“Tớ vừa đi vệ sinh,quay lại thì không thấy cậu đâu cả”
‘…’
Cô thở dài một hơi rồi nhắn lại cho cô nàng.
“Tớ thấy khó chịu trong người quá nên về nhà trước.Cậu cứ ở lại chơi với mọi người đi,tớ không sao đâu”
“…”
- ----------
Quế Tư Hạ nhiều ngày chỉ ở trong nhà,ngay cả Tử Kì rủ cô ra ngoài chơi cô cũng từ chối.Bây giờ mà ra ngoài thể nào cũng chạm mặt với Nhị Gia.Mà nhìn mặt người đó thì cô lại không nhịn được mà mềm lòng.
Lần này cô đã cứng rắn từ bỏ anh rồi sẽ không ngu muội mà đâm đầu vào.Không thể nào có chuyện đó nữa đâu.
Cô vẫn đang ngồi trên bàn học đấu tranh tâm lý thì giọng mẹ Quế từ bên ngoài truyền vào.
- Nhị Gia ngồi đây nhé,để tôi đi lấy nước cho cậu.
‘…’
Sống lưng của cô bắt đầu đổ mồ hôi,hẳn là cô nghe nhầm nhỉ.Người đó không thể nào đến đây được.Một công tử sống sa hoa như vậy làm sao lại đến chỗ chật hẹp này được kia chứ.Nhưng cô phải xác nhận lại.
Cứ như vậy cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ trên người,vì là mùa hè nên thời tiết oi bức.Cô mặc đồ thoáng hơn hẳn.Là một bộ đồ màu hồng nhạt,áo hai dây cùng chiếc quần đùi ngắn.Ở phần giữa ngực còn có một chú thỏ bông nho nhỏ cực kì đáng yêu.
Da của cô vốn trắng nên mặc gì cũng đều ăn khớp cả.Bộ đồ này vừa hay khoe trọn mọi đường cong trên cơ thể thiếu nữ.Ngực nhỏ nhô lên,bờ mông căng tròn đầy đủ.Cặp chân trắng ngần,nuột nà thẳng tắp.
Căn nhà này chỉ duy nhất một phòng ngủ.Chỉ cần đi ra khỏi phòng thì sẽ nhìn thấy toàn bộ ngóc ngách bên ngoài.
Nào ngờ chỉ vừa bước chân ra khỏi cửa,cô liền nuốt một ngụm nước bọt nhìn người trước mặt.Nhị Gia đang ngồi trên chiếc ghế đơn,hai chân bắt chéo nhau.Bàn tay đan xen đặt trên đùi,dáng vẻ cực kì phong độ ưu nhã mà đối mặt cùng cô.Chân mày còn cố tình nhếch lên đánh giá cô từ trên xuống dưới.
*RẦM*
Là tiếng đóng sầm cánh cửa,khuôn mặt của cô trắng bệt lưng tựa vào cánh cửa mà trượt xuống sàn nhà.Hai bàn tay đưa lên vò đầu,môi nhỏ khẽ lẩm bẩm.
‘Anh ấy đến đây làm gì kia chứ.Bộ dáng của mình…aizzz chết tiệt’
giọng mẹ Quế từ ngoài cửa nói vọng vào.
- Tiểu Hạ con mau ra ngoài đi.Nhị Gia đến tìm con đấy.
Ngay khi giọng nói của Ngụy Đông Lộ vang lên thì Ngụy Tư Đằng vẫn chưa buông cô ra.Anh hệt như chẳng hề lo lắng về chuyện xấu mình đang làm cũng chẳng hề sợ bị phát hiện ra.Hung hăng mà gặm nhấm đôi môi ngọt mềm của Quế Tư Hạ.
Ngay khi cảm nhận độ ướt dính trên má thì cuối cùng anh cũng rời đi,giọng nói khàn đặc đến lạ thường.
- Em khóc?
Quế Tư Hạ không nói một lời nào,cô chỉ yên lặng ngồi đấy mà rơi nước mắt.Tình huống như này cô phải nên cho anh một bạt tay mới đúng.Cô phải mắng vào mặt anh mới đúng nhưng cô không làm được.Hoàn toàn bất động trong lòng bàn tay của anh.
Dù là trong bóng tối nhưng anh vẫn hình dung được vẻ mặt của cô lúc này.Nghĩ đến việc lần trước cô có vẻ ghét việc bị anh hôn, lần này hẳn là vậy.Nên mới yên lặng không để người xung quanh biết.Không muốn phải ở trong tình huống này,Ngụy Tư Đằng dứt khoác nắm lấy cánh tay của cô rời khỏi căn phòng.
Khi cánh cửa vang lên tiếng động mạnh thì Ngụy Đông Lộ khó hiểu nhìn ra nhưng lại không thấy gì.Liền tiếp tục chỉnh lại máy chiếu,miệng không ngừng lẩm bẩm.
‘Mấy cái đứa này,xem phim mà cứ ra ra vào vào miết.Đúng là mất hứng mà’
Ngụy Tư Đằng dẫn cô vào phòng ngủ của mình,bên trong căn phòng được mở ánh đèn vàng vô cùng ấm áp.Anh kéo cô đến ghế sofa để cô ngồi xuống.Đầu gối khụy xuống phía bên dưới của cô.
Lúc này anh mới nhìn rõ được vẻ mặt kia,nước mắt dàn giụa.Khóc đến nấc lên từng cục luôn,anh khẽ đưa tay lên lau nước mắt cho cô.Nhìn cô khóc thế này trong lòng cực kì khó chịu,khó hiểu mà cất giọng.
- Sao lại khóc?
Cảm nhận được làn da cứng rắn của thiếu niên đang ra sức chà sát trên mặt mình.Cô có chút đau nên liền quảnh mặt tránh đi.Ngay cả lau nước mắt cũng không nhẹ nhàng được nữa.
Thật sự là cô đã không chịu đựng nổi nữa rồi,anh vì cái gì mà hết lần này đến lần khác lại đi quá giới hạn như vậy kia chứ.Rõ ràng anh không hề thích cô,không hề thích cô một chút nào.
Đôi mắt hạnh ngập nước cuối cùng cũng ngưng lại,đáy mắt vẫn còn đang ửng hồng đến đáng thương.Cô nhìn thẳng vào đôi con ngươi tĩnh lặng của người đang quỳ trước mặt.Giọng nói bởi vì mới khóc liền trở lên khàn hơn còn có chút khó nghe.
- Anh thích em sao…à không,sao anh lại có thể thích một người thấp kém như em được.
Nói tới đây cô hơi dừng lại,đôi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm lấy anh.Biểu cảm vẫn lạnh nhạt như vậy nhưng lần này cô có thể nhìn rõ hàng chân mày của anh nhíu chặt hơn nữa.
Lần đầu tiên cô dùng giọng điệu này để nói chuyện với người khác cũng là lần đầu tiên cô ấm ức đến độ phải bật khóc như vậy,bị bạn bè bắt nạt cô cũng không khóc.Bây giờ cô phải làm rõ mọi vấn đề,cô không muốn làm một con hề.Tự mình đa tình rồi tự mình làm khổ bản thân.
- Nói sao đây,anh có hứng thú với em sao.Đúng chứ,là hứng thú nhất thời nên anh mới hết lần này đến lần khác đối xử với em như vậy.Lúc lạnh lúc nóng,con người thật của anh là như thế nào vậy.
Từ đầu đến cuối anh vẫn không mở lời đáp lại cô,chỉ yên lặng ở đấy nghe cô nói.Lần đầu tiên có người dám dùng giọng điệu như thế để nói với anh.Nhìn vẻ mặt của cô bây giờ không khác gì một mèo xù lông.Sao cô ở mặt nào cũng thu hút anh như vậy nhỉ.
Tâm trí của anh lúc này đang quanh quẩn với mấy từ ngữ có chút nực cười.
‘Thích-Hứng thú.Sẽ là cái nào đây,hẳn là hứng thú nhỉ.Bởi vì mình đã bao giờ thấy thích cái gì đâu chứ.’
Ngụy Tư Đằng cẩn thận suy nghĩ xem nên trả lời cô thế nào.Rốt cuộc thì anh vẫn không thể hiểu nổi,chỉ là một nụ hôn thôi sao lại nổi giận như thế.Không phải cô vẫn để yên cho anh hôn đấy sao.Đám con gái ngoài kia muốn còn không được.
Bản chất của anh trước giờ chưa từng để bản thân mình phải chịu thiệt,huống chi anh vậy mà bị cô chỉ trích như thế.Sao cô lại dám to tiếng với anh kia chứ,đúng là không có phép tắc gì cả.
Giọng điệu của anh vẫn vậy,vẫn lạnh nhạt.Biểu cảm trên gương mặt không hề hấn gì.
- Em muốn nghĩ thế nào cũng được.Khóc xong rồi chứ,quay lại phòng chiếu thôi.
Trông thấy bộ dáng hờ hững kia của anh thì cô không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình nữa rồi.Anh xem cô thành loại người gì chứ,quan điểm của cô chỉ hôn người mình yêu phải là quan hệ hẹn hò.Chứ không thích chơi đùa như thế,muốn hôn người nào là hôn.
Bàn tay vốn đang nắm chặt lấy sofa liền đưa lên kéo lấy cánh tay của anh để anh không rời đi.Quế Tư Hạ khẽ cười,rồi đứng ngay dậy.Thật chẳng khí thế chút nào,vẫn phải ngửa cổ để nói chuyện cùng anh.Giọng của cô đã hòa hoãn hơn lúc nãy nhưng vẫn không thể nào mềm mỏng.
- Nhị Gia,không biết anh có cảm giác như nào.Anh có thể thân mật cùng vị hôn thê của mình,cũng không cần tìm đến em để trải nghiệm cảm giác.Em không có thói quen hôn môi xã giao như này,hẳn là anh cũng xã giao với nhiều người nhỉ.Lần sau thì em không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.
‘…’
Nghe cô nói xong thì anh liền bất động đứng tại chỗ.Cứ như vậy nhìn cô rời khỏi phòng,cánh cửa vừa đóng lại thì bàn tay khẽ đưa lên vuốt mái tóc ra sau.Môi mỏng luôn mím chặt lúc này liền đưa lên cười đến run cả bả vai.
- Mẹ kiếp,ông đây chỉ hôn mỗi mình em.Người khác còn không được đụng một ngón tay,thật là…Còn đe dọa cả mình luôn.
Bây giờ cô không còn tâm trạng quay lại phòng xem phim nữa,liền đi thẳng một mạch về nhà.Mở di động lên thì liền bị một trận cuồng phong của Tử Kì ập đến.
“Tiểu Hạ,cậu đi đâu vậy”
“Tớ vừa đi vệ sinh,quay lại thì không thấy cậu đâu cả”
‘…’
Cô thở dài một hơi rồi nhắn lại cho cô nàng.
“Tớ thấy khó chịu trong người quá nên về nhà trước.Cậu cứ ở lại chơi với mọi người đi,tớ không sao đâu”
“…”
- ----------
Quế Tư Hạ nhiều ngày chỉ ở trong nhà,ngay cả Tử Kì rủ cô ra ngoài chơi cô cũng từ chối.Bây giờ mà ra ngoài thể nào cũng chạm mặt với Nhị Gia.Mà nhìn mặt người đó thì cô lại không nhịn được mà mềm lòng.
Lần này cô đã cứng rắn từ bỏ anh rồi sẽ không ngu muội mà đâm đầu vào.Không thể nào có chuyện đó nữa đâu.
Cô vẫn đang ngồi trên bàn học đấu tranh tâm lý thì giọng mẹ Quế từ bên ngoài truyền vào.
- Nhị Gia ngồi đây nhé,để tôi đi lấy nước cho cậu.
‘…’
Sống lưng của cô bắt đầu đổ mồ hôi,hẳn là cô nghe nhầm nhỉ.Người đó không thể nào đến đây được.Một công tử sống sa hoa như vậy làm sao lại đến chỗ chật hẹp này được kia chứ.Nhưng cô phải xác nhận lại.
Cứ như vậy cô vẫn đang mặc bộ đồ ngủ trên người,vì là mùa hè nên thời tiết oi bức.Cô mặc đồ thoáng hơn hẳn.Là một bộ đồ màu hồng nhạt,áo hai dây cùng chiếc quần đùi ngắn.Ở phần giữa ngực còn có một chú thỏ bông nho nhỏ cực kì đáng yêu.
Da của cô vốn trắng nên mặc gì cũng đều ăn khớp cả.Bộ đồ này vừa hay khoe trọn mọi đường cong trên cơ thể thiếu nữ.Ngực nhỏ nhô lên,bờ mông căng tròn đầy đủ.Cặp chân trắng ngần,nuột nà thẳng tắp.
Căn nhà này chỉ duy nhất một phòng ngủ.Chỉ cần đi ra khỏi phòng thì sẽ nhìn thấy toàn bộ ngóc ngách bên ngoài.
Nào ngờ chỉ vừa bước chân ra khỏi cửa,cô liền nuốt một ngụm nước bọt nhìn người trước mặt.Nhị Gia đang ngồi trên chiếc ghế đơn,hai chân bắt chéo nhau.Bàn tay đan xen đặt trên đùi,dáng vẻ cực kì phong độ ưu nhã mà đối mặt cùng cô.Chân mày còn cố tình nhếch lên đánh giá cô từ trên xuống dưới.
*RẦM*
Là tiếng đóng sầm cánh cửa,khuôn mặt của cô trắng bệt lưng tựa vào cánh cửa mà trượt xuống sàn nhà.Hai bàn tay đưa lên vò đầu,môi nhỏ khẽ lẩm bẩm.
‘Anh ấy đến đây làm gì kia chứ.Bộ dáng của mình…aizzz chết tiệt’
giọng mẹ Quế từ ngoài cửa nói vọng vào.
- Tiểu Hạ con mau ra ngoài đi.Nhị Gia đến tìm con đấy.