Chương 41
Buổi tối mọi người đều tập trung lại Ngụy Gia tổ chức một buổi tiệc nhỏ cùng với thành phẩm mà bọn họ câu được.
Dù sao cô không thể nào không đi được,cô mà lảng tránh thì lại càng trông kì cục hơn.Quế Tư Hạ uể oải đứng trước gương,khuôn mặt sạch sẽ trắng ngần cũng không thể nào che được đôi mắt sưng đỏ của cô.May sao mẹ Quế không ở nhà,bà mà trông thấy thì lại lo lắng cho cô.
Vừa hay đi ra ngoài tụ tập để lảng tránh mẹ luôn,vừa nghĩ tới đây thì giọng nói lảnh lót của Tử kì bên ngoài nói vọng vào.
- Tiểu Hạ ơi,xong chưa.
- Tớ ra ngay đây.
Quế Tư Hạ vừa đi ra bên ngoài,vừa nâng tay búi gọn tóc lên thành một củ nhỏ nhỏ trên đầu.Trông thấy khuôn mặt tươi tắn kia của bạn thân thì trong lòng cô cũng bớt đi nỗi phiền muộn.
Cô cùng Tử Kì sánh vai đi về phía sau của khu biệt thự.Tiến đến bãi đất trống đã được cải trang thành khu nướng thịt ngoài trời.Ngụy Gia chỉ thừa mỗi đất nên xung quang biệt thự đều có đầy đủ khu vực riêng biệt.
Ngụy Đông Lộ cùng Lâm Duệ đều đã ngồi nướng cá,vẫn chưa thấy bóng dáng của Nhị Gia.Trong lòng cô thầm thở dài,không biết Nhị Gia đã hết giận hay chưa.Tính tình nam nhân đúng là sâu không thể lường trước được.
Trong lúc cô ngơ ngẩn đứng như trời chồng thì Ngụy Đông Lộ đã tiến đến đứng bên cạnh cô.Anh đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai của cô.
- Sao thế,em không khỏe ở đâu sao.
- Dạ không,em ổn mà.
Vừa lúc cô đáp lại lời của Ngụy Đông Lộ thì từ đằng xa liền có bóng người đang đi lại gần.Là Nhị Gia cùng Tịch Lạc,hai người sóng vai đi cùng nhau.Tịch Lạc lại luôn cười nói bên cạnh anh,còn khuôn mặt lãnh đạm kia thì vẫn không biểu tình chút cảm xúc nào.
Nhưng dù cho vậy thì nhìn họ thực sự xứng đôi.Một cặp trai tài gái sắc,mọi thứ của bọn họ đều hoàn hảo.Như thể là mảnh ghép sinh ra để dành cho nhau.
Chính suy nghĩ này của cô đã tự làm cho bản thân mình khó chịu hơn,nỗi buồn bực chỉ có tăng chứ không có giảm.Quế Tư Hạ rời tầm mắt kéo lấy cánh tay của Ngụy Đông Lộ môi nhỏ khẽ nói.
- Để em nướng cá hộ anh nhé.
- Em biết nướng không đấy.
- Chắc cũng giống như nướng bánh quy đúng không anh.
‘…’
Nghe cô so sánh như vậy thì Ngụy Đông Lộ không khỏi toác miệng cười,Lâm Duệ ở cạnh đấy cũng phải nhìn sang cười lây theo bọn họ.Cứ như vậy Quế Tư Hạ cùng Tử Kì mỗi người một bên phụ hai anh chàng này nướng cá.
Từ lúc ở đằng xa,ánh mắt của anh vẫn luôn dính trên người của cô không cách nào rời được.Nhưng cô không nhìn lấy anh mà lại nhìn đến người con gái bên cạnh.Khiến anh cũng phải nghiêng mắt qua nhìn thử xem Tịch Lạc có gì hơn anh mà cô lại nhìn đắm đuối như thế.
Nhưng đôi mắt anh vừa dừng trên người Tịch Lạc chỉ vừa 3 giây liền rời đi,suy nghĩ trong đầu anh lúc đấy chỉ là đang chê bai mắt thẩm mỹ của cô.
Nhìn một màn cười nói vui vẻ trước mắt thì anh lại càng gay mắt hơn.Không phải vì 4 người kia thân thiết với nhau mà là vì cô đang mỉm cười cùng Đông Lộ.Thật tâm từ sâu trong lòng anh không thể lý giải được cỗ cảm xúc bực dọc này của mình là gì.
Kể cả đoạn tin nhắn cô nói xem anh là anh trai thì anh đã không nhịn được mà lạnh mặt với cô.Sau khi trở về phòng suy nghĩ lại thì anh đã tự chất vấn bản thân mình quá ẫu trĩ,chỉ vì một câu nói mà làm lơ cô.Dự định tối nay sẽ hòa hoãn lại nhưng nào ngờ vừa nhìn cảnh kia thì nỗi bực dọc lại càng thêm khó chịu.
Một cỗ cảm xúc mãnh liệt muốn đi lên kéo lấy cánh tay của cô trở về bên cạnh anh.Tốt nhất là đôi mắt đấy và cả nụ cười đấy chỉ cho phép dành cho một mình anh mà thôi.
‘…’
- Tư Đằng,nước của cậu.
Tịch Lạc đẩy một ly nước về phía của anh,đôi mắt lấp lánh đợi anh nhìn về phía của cô.Nhưng toàn thân anh lại phát ra một cỗ khí lạnh đến bức người,Tịch Lạc nhìn theo tầm mắt của anh thì lòng bàn tay vô thức nắm chặt lại.
Anh vậy mà lại đang chăm chú nhìn con nhỏ bần hèn kia,nó có gì đáng để anh chú ý hay sao.Tất nhiên cô sẽ không để chuyện này sảy ra.Ngay lập tức cả cơ thể Tịch Lạc che chắn tầm nhìn của anh,trong khoảng khắc ấy đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ của anh liền như có một trận sóng lớn.
Hàng chân mày sắc nét nhíu chặt lại cùng đó là đôi mắt rét lạnh quyét đến khuôn mặt của Tịch Lạc.Nhưng khuôn mặt đấy chỉ xuất hiện trong chốc lát liền quay trở lại vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày.
Đây là lần đầu Tịch Lạc trông thấy vẻ mặt đấy của anh.Trước nay anh đều là một bộ mặt thờ ơ lãnh đạm,cho dù có khó chịu thì cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.Nhưng ban nãy anh vậy mà lại thể hiện cảm xúc chán ghét kia một cách rõ ràng.
Suy nghĩ của Tịch Lạc còn lâng lâng vì gương mặt kia thì giọng nói trầm khàn của anh vang lên.
- Có chuyện gì?
Giọng nói đấy kéo Tịch Lạc quay lại hiện tại,cổ họng cô bất chợt cảm thấy khô khốc.Nhưng con người cô ta vốn ranh mãnh,suy nghĩ đều vô cùng nhanh nhẹn.Thế là liền vội vàng nhỏ giọng,khuôn mặt cũng thay đổi vô cùng thích hợp với hoàn cảnh.
- Tớ có chút khó chịu trong người,cậu có thể cùng tớ đi vào trong nhà nghỉ ngơi không.Khói ở đây khó ngửi quá,tớ biết cậu ghét chỗ nồng nặc mùi hương hỗn tạp như này.Chúng ta vào trong nhà được không.
‘…’
Giọng nói của Tịch Lạc không tính là nhỏ,vừa đủ để những người có mặt ở đó nghe thấy.Đồng thời cả bốn người đang hăng say nướng cá như bị sối một cối nước lạnh nghiêng mặt qua nhìn người vừa phát ngôn.
Tử Kì chán ghét cười khẩy một tiếng,khẽ giọng lầm bầm.
- Càng tốt,đỡ phải làm mất hứng người ăn.
- Này,em đừng nói nữa.
‘…’
Là Lâm Duệ chen vào cắt ngang lời của Tử kì.Tử Kì nhìn qua gương mặt khó xử của bạn trai thì trong lòng cũng lạnh đi.Nhìn là biết Lâm Duệ đang đứng về phía của Tịch Lạc,biết rõ là vậy nên Tử kì càng không nói thêm gì cả.Trong lòng cô tự có tính toán.
Quế Tư Hạ nhìn qua khuôn mặt của Tử kì rồi lại nhìn qua gương mặt khó xử của Lâm Duệ thì không khỏi lắc đầu.Cô tin chắc Tử Kì sẽ tự lo liệu được cho bản thân,cô nàng sẽ không để mình chịu thiệt đâu.
Bên này Ngụy Tư Đằng đưa mắt nhìn khuôn mặt thần sắc tươi tắn của Tịch Lạc thì liền biết ngay cô ta giả vờ giả vịt.Nhưng lại nghĩ đến Tịch Lạc là vị hôn thê,anh cũng không thể vô tâm như thế được.
Không nói gì thêm anh đứng dậy rời đi cùng Tịch lạc.Bỏ lại bốn người ngơ ngác ngồi nhìn nhau.Bầu không khí đang tốt đẹp đột nhiên bị phá vỡ,trong lòng ai nấy cũng ngao ngán.
Nhìn bóng lưng hai người họ rời đi,Quế Tư Hạ cũng thôi nhìn.Đã biết rõ về mối quan hệ đó rồi nên cô cũng không có gì ngạc nhiên cả.Trong lòng lại cảm thấy buồn chán không thôi nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt.Cô cất giọng phá tan bầu không khí ngượng ngịu này.
- 4 người cũng vui mà,đúng không?
Ngụy Đông Lộ tính tình hòa nhã,anh cũng chẳng hề bị cặp hôn thê kia phá vỡ tâm trạng.Bởi vì người con gái anh thích đang ở đây,vốn anh tới đây là vì cô mà.Cô còn ở đây thì anh sẽ không rời đi.
Dù sao cô không thể nào không đi được,cô mà lảng tránh thì lại càng trông kì cục hơn.Quế Tư Hạ uể oải đứng trước gương,khuôn mặt sạch sẽ trắng ngần cũng không thể nào che được đôi mắt sưng đỏ của cô.May sao mẹ Quế không ở nhà,bà mà trông thấy thì lại lo lắng cho cô.
Vừa hay đi ra ngoài tụ tập để lảng tránh mẹ luôn,vừa nghĩ tới đây thì giọng nói lảnh lót của Tử kì bên ngoài nói vọng vào.
- Tiểu Hạ ơi,xong chưa.
- Tớ ra ngay đây.
Quế Tư Hạ vừa đi ra bên ngoài,vừa nâng tay búi gọn tóc lên thành một củ nhỏ nhỏ trên đầu.Trông thấy khuôn mặt tươi tắn kia của bạn thân thì trong lòng cô cũng bớt đi nỗi phiền muộn.
Cô cùng Tử Kì sánh vai đi về phía sau của khu biệt thự.Tiến đến bãi đất trống đã được cải trang thành khu nướng thịt ngoài trời.Ngụy Gia chỉ thừa mỗi đất nên xung quang biệt thự đều có đầy đủ khu vực riêng biệt.
Ngụy Đông Lộ cùng Lâm Duệ đều đã ngồi nướng cá,vẫn chưa thấy bóng dáng của Nhị Gia.Trong lòng cô thầm thở dài,không biết Nhị Gia đã hết giận hay chưa.Tính tình nam nhân đúng là sâu không thể lường trước được.
Trong lúc cô ngơ ngẩn đứng như trời chồng thì Ngụy Đông Lộ đã tiến đến đứng bên cạnh cô.Anh đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai của cô.
- Sao thế,em không khỏe ở đâu sao.
- Dạ không,em ổn mà.
Vừa lúc cô đáp lại lời của Ngụy Đông Lộ thì từ đằng xa liền có bóng người đang đi lại gần.Là Nhị Gia cùng Tịch Lạc,hai người sóng vai đi cùng nhau.Tịch Lạc lại luôn cười nói bên cạnh anh,còn khuôn mặt lãnh đạm kia thì vẫn không biểu tình chút cảm xúc nào.
Nhưng dù cho vậy thì nhìn họ thực sự xứng đôi.Một cặp trai tài gái sắc,mọi thứ của bọn họ đều hoàn hảo.Như thể là mảnh ghép sinh ra để dành cho nhau.
Chính suy nghĩ này của cô đã tự làm cho bản thân mình khó chịu hơn,nỗi buồn bực chỉ có tăng chứ không có giảm.Quế Tư Hạ rời tầm mắt kéo lấy cánh tay của Ngụy Đông Lộ môi nhỏ khẽ nói.
- Để em nướng cá hộ anh nhé.
- Em biết nướng không đấy.
- Chắc cũng giống như nướng bánh quy đúng không anh.
‘…’
Nghe cô so sánh như vậy thì Ngụy Đông Lộ không khỏi toác miệng cười,Lâm Duệ ở cạnh đấy cũng phải nhìn sang cười lây theo bọn họ.Cứ như vậy Quế Tư Hạ cùng Tử Kì mỗi người một bên phụ hai anh chàng này nướng cá.
Từ lúc ở đằng xa,ánh mắt của anh vẫn luôn dính trên người của cô không cách nào rời được.Nhưng cô không nhìn lấy anh mà lại nhìn đến người con gái bên cạnh.Khiến anh cũng phải nghiêng mắt qua nhìn thử xem Tịch Lạc có gì hơn anh mà cô lại nhìn đắm đuối như thế.
Nhưng đôi mắt anh vừa dừng trên người Tịch Lạc chỉ vừa 3 giây liền rời đi,suy nghĩ trong đầu anh lúc đấy chỉ là đang chê bai mắt thẩm mỹ của cô.
Nhìn một màn cười nói vui vẻ trước mắt thì anh lại càng gay mắt hơn.Không phải vì 4 người kia thân thiết với nhau mà là vì cô đang mỉm cười cùng Đông Lộ.Thật tâm từ sâu trong lòng anh không thể lý giải được cỗ cảm xúc bực dọc này của mình là gì.
Kể cả đoạn tin nhắn cô nói xem anh là anh trai thì anh đã không nhịn được mà lạnh mặt với cô.Sau khi trở về phòng suy nghĩ lại thì anh đã tự chất vấn bản thân mình quá ẫu trĩ,chỉ vì một câu nói mà làm lơ cô.Dự định tối nay sẽ hòa hoãn lại nhưng nào ngờ vừa nhìn cảnh kia thì nỗi bực dọc lại càng thêm khó chịu.
Một cỗ cảm xúc mãnh liệt muốn đi lên kéo lấy cánh tay của cô trở về bên cạnh anh.Tốt nhất là đôi mắt đấy và cả nụ cười đấy chỉ cho phép dành cho một mình anh mà thôi.
‘…’
- Tư Đằng,nước của cậu.
Tịch Lạc đẩy một ly nước về phía của anh,đôi mắt lấp lánh đợi anh nhìn về phía của cô.Nhưng toàn thân anh lại phát ra một cỗ khí lạnh đến bức người,Tịch Lạc nhìn theo tầm mắt của anh thì lòng bàn tay vô thức nắm chặt lại.
Anh vậy mà lại đang chăm chú nhìn con nhỏ bần hèn kia,nó có gì đáng để anh chú ý hay sao.Tất nhiên cô sẽ không để chuyện này sảy ra.Ngay lập tức cả cơ thể Tịch Lạc che chắn tầm nhìn của anh,trong khoảng khắc ấy đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ của anh liền như có một trận sóng lớn.
Hàng chân mày sắc nét nhíu chặt lại cùng đó là đôi mắt rét lạnh quyét đến khuôn mặt của Tịch Lạc.Nhưng khuôn mặt đấy chỉ xuất hiện trong chốc lát liền quay trở lại vẻ mặt điềm tĩnh thường ngày.
Đây là lần đầu Tịch Lạc trông thấy vẻ mặt đấy của anh.Trước nay anh đều là một bộ mặt thờ ơ lãnh đạm,cho dù có khó chịu thì cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.Nhưng ban nãy anh vậy mà lại thể hiện cảm xúc chán ghét kia một cách rõ ràng.
Suy nghĩ của Tịch Lạc còn lâng lâng vì gương mặt kia thì giọng nói trầm khàn của anh vang lên.
- Có chuyện gì?
Giọng nói đấy kéo Tịch Lạc quay lại hiện tại,cổ họng cô bất chợt cảm thấy khô khốc.Nhưng con người cô ta vốn ranh mãnh,suy nghĩ đều vô cùng nhanh nhẹn.Thế là liền vội vàng nhỏ giọng,khuôn mặt cũng thay đổi vô cùng thích hợp với hoàn cảnh.
- Tớ có chút khó chịu trong người,cậu có thể cùng tớ đi vào trong nhà nghỉ ngơi không.Khói ở đây khó ngửi quá,tớ biết cậu ghét chỗ nồng nặc mùi hương hỗn tạp như này.Chúng ta vào trong nhà được không.
‘…’
Giọng nói của Tịch Lạc không tính là nhỏ,vừa đủ để những người có mặt ở đó nghe thấy.Đồng thời cả bốn người đang hăng say nướng cá như bị sối một cối nước lạnh nghiêng mặt qua nhìn người vừa phát ngôn.
Tử Kì chán ghét cười khẩy một tiếng,khẽ giọng lầm bầm.
- Càng tốt,đỡ phải làm mất hứng người ăn.
- Này,em đừng nói nữa.
‘…’
Là Lâm Duệ chen vào cắt ngang lời của Tử kì.Tử Kì nhìn qua gương mặt khó xử của bạn trai thì trong lòng cũng lạnh đi.Nhìn là biết Lâm Duệ đang đứng về phía của Tịch Lạc,biết rõ là vậy nên Tử kì càng không nói thêm gì cả.Trong lòng cô tự có tính toán.
Quế Tư Hạ nhìn qua khuôn mặt của Tử kì rồi lại nhìn qua gương mặt khó xử của Lâm Duệ thì không khỏi lắc đầu.Cô tin chắc Tử Kì sẽ tự lo liệu được cho bản thân,cô nàng sẽ không để mình chịu thiệt đâu.
Bên này Ngụy Tư Đằng đưa mắt nhìn khuôn mặt thần sắc tươi tắn của Tịch Lạc thì liền biết ngay cô ta giả vờ giả vịt.Nhưng lại nghĩ đến Tịch Lạc là vị hôn thê,anh cũng không thể vô tâm như thế được.
Không nói gì thêm anh đứng dậy rời đi cùng Tịch lạc.Bỏ lại bốn người ngơ ngác ngồi nhìn nhau.Bầu không khí đang tốt đẹp đột nhiên bị phá vỡ,trong lòng ai nấy cũng ngao ngán.
Nhìn bóng lưng hai người họ rời đi,Quế Tư Hạ cũng thôi nhìn.Đã biết rõ về mối quan hệ đó rồi nên cô cũng không có gì ngạc nhiên cả.Trong lòng lại cảm thấy buồn chán không thôi nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt.Cô cất giọng phá tan bầu không khí ngượng ngịu này.
- 4 người cũng vui mà,đúng không?
Ngụy Đông Lộ tính tình hòa nhã,anh cũng chẳng hề bị cặp hôn thê kia phá vỡ tâm trạng.Bởi vì người con gái anh thích đang ở đây,vốn anh tới đây là vì cô mà.Cô còn ở đây thì anh sẽ không rời đi.