Chương 33
Buổi cắm trại cũng trôi qua êm đềm.Cũng may hôm sau là cuối tuần,Quế Tư Hạ liền ngủ một mạch đến không màng trời đất.Đến khi giọng nói dịu dàng của mẹ Quế từ bên ngoài nói vọng vào mới đánh thức cô.
- Tiểu Hạ,con dậy chưa.
- Dạ rồi ạ.
Quế Tư Hạ xốc chăn lên,mắt lờ mờ nhìn đồng hồ trên bệ gần đó.Đã 12 giờ trưa rồi,cô lại ngủ nướng tới giờ này.Nhớ đến mẹ còn đang ở bên ngoài gọi cô liền xỏ dép đi nhanh ra.
Trông thấy vẻ mặt của con gái còn đang mơ màng thì bà liền đi lên đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô.
- Còn buồn ngủ thì vào trong ngủ thêm đi con.
- Dạ con hết rồi,có gì không mẹ.
Một tay bà kéo cô vào bên trong nhà,mở lời giải thích.
- Ngụy phu nhân khen tài làm bánh của con,bà ấy ngỏ lời muốn con đến nhà làm bánh.Con thấy sao.
Quế Tư Hạ vừa đánh răng vừa lắng tai nghe mẹ nói,cô cũng tỉnh đôi chút không còn ngáy ngủ.Nghe hết câu thì tỉnh táo hoàn toàn,hai mắt mở to.Mẹ Quế ở bên ngoài liền nói tiếp.
- 1 giờ 500 tệ,con muốn làm không.
Vốn bà đã khéo léo từ chối nhưng Ngụy phu nhân nhất quyết bà phải chuyển lời cho con gái.Nghĩ một hồi bà thấy cũng đúng,nên để cô tự quyết định.Con gái đã lớn rồi,nên tự làm chủ.
Sửa soạn xong cô đi ra bên ngoài đáp lại. ?ì? đọc thê? tại ~ trù ?truyệ?.V? ~
- Được ạ,lương cao như vậy con cầu còn không được.
Vừa nói cô vừa mỉm cười.Mẹ Quế đi lại đưa tay xoa đầu cô.
- 1 tuần chỉ cần đến làm 1 ngày thôi,con chỉn chu lại đi rồi cùng mẹ đi.
- Ngay bây giờ ạ.
- Ừm,buổi tối nhà họ có khác nên cần bánh.
- Dạ,vậy đợi con một chút.
- ---------------
Quế Tư Hạ cùng mẹ tiến vào gian bếp của Ngụy Gia.Quả nhiên gia đình giàu có bậc nhất Hà Thành,ngay cả nhà bếp cũng xa hoa như vậy.Dụng cụ mọi thứ đều có đủ cả,còn chia theo từng khu vực riêng.Trông vô cùng ngăn nắp gọn gàng.
Yêu cầu làm bánh rất đơn giản.Là bánh ngọt là được,chắc hẳn chuyện cô bán bánh online được người khác biết nên Ngụy phu nhân mới thuê cô.Tiền trước kia kiếm được cũng không nhiều bây giờ liền được trả lương cao như thế cô vui vẻ không hết.
Quế Tư Hạ loay hoay một mình trong bếp đến tận 5 giờ chiều.Suốt 5 tiếng cuối cùng cũng xong mẻ bánh.Trên chiếc khay thủy tinh,màu sắc như viên pha lê được bày những chiếc bánh ngọt ở trên.Càng nhìn lại càng tăng cảm giác thèm ăn.
Quả nhiên dụng cụ để đựng bánh cũng rất quan trọng.Cô làm đủ loại bánh đủ loại màu sắc,hài lòng nhìn thành phẩm của mình.Cô đưa khay vào lồng kính chuyên đựng bánh.Bên trong có hơi lạnh giữ được độ mềm của bánh,kem sẽ không bị chảy ra.
Cô lại tiếp tục dọn dẹp khu vực mình vừa sử dụng qua,hết lau chùi lại cặm cụi rửa ráy sạch sẽ dụng cụ.Lúc đứng lên cô khẽ đưa tay lau mồ hôi trên chán,vừa xoay lưng liền hốt hoảng thất thanh một tiếng.
Là Nhị Gia đang đứng dựa vào tường chăm chú nhìn cô,không biết anh đã đứng ở đó từ lúc nào.Dọa cô sợ chết khiếp,nhìn thấy rõ người rồi cô liền thở phào một hơi.Liền nhớ đến vị trí bây giờ của mình liền hơi cúi đầu.Cô nhận lương của Ngụy phu nhân thì cũng chính là người làm ở đây.Thấy cậu chủ thì phải chào,cô bắt chước những cô giúp việc mà khom lưng.
- Nhị Gia.
‘…’
Ngụy Tư Đằng lướt một hồi trên người cô,nghe cô cung kính khom lưng thế kia thì anh liền cau mài.Không hiểu cô đang làm gì ở đây,lại càng không hiểu cô khom lưng chào anh như thế làm gì.Đợi đến lúc cô ngước mắt lên thì anh mới hỏi.
- Ở đây làm gì?
- Dạ em đang làm việc.
- Việc gì?
- Làm bánh ạ.
Vừa nói cô vừa chỉ chỗ bánh mình vừa làm ra,trên gương mặt vẫn là nét cười thỏa mãn kia.Anh nhìn cô cười thì trong lòng cũng không lạnh lẽo nữa,ánh mắt dịu đi vài phần mà nhìn cô.
- Không cần học bài sao?
Qua tuần là kì thi cuối kì rồi,ngay cả anh đứng đầu bảng vẫn phải chuyên tâm ôn tập.Đến bây giờ thấy đói mới đi xuống kiếm gì đó ăn nào ngờ trông thấy cô.
- Tối đến em thức muộn một tí học là được ạ.
Cô nói thật lòng,việc thức khuya học bài đối với cô là chuyện bình thường.Thành tích cô cao nhưng chưa bao giờ cô chủ quan cả.Nghĩ ngợi một lát cô hỏi lại anh.
- Anh ôn bài xong chưa ạ?
- Ừm.
‘…’
Ừm là xong rồi đúng không.Quả nhiên học bá đầu bảng mà,giờ giấc học hành đều tốt như vậy.Cô lại nghĩ đến bài toán khó ngày hôm qua thì mới nhỏ giọng hỏi.
- Em có một đề không biết làm,anh có thể chỉ em được không.
- Tối cầm vở qua đây tìm tôi.
Nói xong anh lấy một gói mì đưa về phía cô.
- Tôi muốn ăn mì.
‘…’
Cô tới làm bánh ngọt chứ có phải làm đầu bếp đâu.Ngụy Tư Đằng nhìn vẻ mặt của cô thì liền nói thêm.
- Tôi không dạy miễn phí.
‘…’
Cô vừa nghe liền hiểu, muốn anh giảng bài thì phải làm việc cho anh.Và việc đấy là đi pha mì gói,môi nhỏ của cô không tự chủ mà cười đưa tay nhận lấy gói mì rồi tiến đến gian bếp.
Nấu cho cậu chủ ăn thì được dùng đồ ăn trong tủ lạnh nhỉ.Cô vừa mở tủ lạnh vừa nhỏ giọng hỏi người đằng sau.
- Nhị Gia ăn trứng không ạ?
- Ừm.
- Ăn xúc xích không ạ?
- Ừm.
- Ăn kimchi không ạ?
‘…’
Không thấy ai trả lời,Quế Tư Hạ lại phải quay đầu qua nhìn liền trông thấy khuôn mặt không có kiên nhẫn của anh thì tặc lưỡi.Cô hỏi nhiều quá sao,người này đúng là khó hầu hạ.
Không hỏi nữa,cô liền theo ý mình mà nấu một tô mì cho anh.Ngụy Tư Đằng đã ngồi vào bàn nhỏ gần đó đợi cô mang đồ ăn ra.Ánh mắt vẫn dõi theo động tác của cô đang hì hục trên bếp.
Mái tóc đen tuyền được cô búi bọn lên để lộ cần cổ trắng nõn,ngay gáy còn có nốt ruồi son nhỏ.Anh lại nhớ đến nốt ruồi son ở cánh mũi cô thì liền cảm thấy cổ họng có chút khô.Đưa tay lấy ly nước ngửa đầu uống mấy ngụm.
- Tiểu Hạ,con dậy chưa.
- Dạ rồi ạ.
Quế Tư Hạ xốc chăn lên,mắt lờ mờ nhìn đồng hồ trên bệ gần đó.Đã 12 giờ trưa rồi,cô lại ngủ nướng tới giờ này.Nhớ đến mẹ còn đang ở bên ngoài gọi cô liền xỏ dép đi nhanh ra.
Trông thấy vẻ mặt của con gái còn đang mơ màng thì bà liền đi lên đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô.
- Còn buồn ngủ thì vào trong ngủ thêm đi con.
- Dạ con hết rồi,có gì không mẹ.
Một tay bà kéo cô vào bên trong nhà,mở lời giải thích.
- Ngụy phu nhân khen tài làm bánh của con,bà ấy ngỏ lời muốn con đến nhà làm bánh.Con thấy sao.
Quế Tư Hạ vừa đánh răng vừa lắng tai nghe mẹ nói,cô cũng tỉnh đôi chút không còn ngáy ngủ.Nghe hết câu thì tỉnh táo hoàn toàn,hai mắt mở to.Mẹ Quế ở bên ngoài liền nói tiếp.
- 1 giờ 500 tệ,con muốn làm không.
Vốn bà đã khéo léo từ chối nhưng Ngụy phu nhân nhất quyết bà phải chuyển lời cho con gái.Nghĩ một hồi bà thấy cũng đúng,nên để cô tự quyết định.Con gái đã lớn rồi,nên tự làm chủ.
Sửa soạn xong cô đi ra bên ngoài đáp lại. ?ì? đọc thê? tại ~ trù ?truyệ?.V? ~
- Được ạ,lương cao như vậy con cầu còn không được.
Vừa nói cô vừa mỉm cười.Mẹ Quế đi lại đưa tay xoa đầu cô.
- 1 tuần chỉ cần đến làm 1 ngày thôi,con chỉn chu lại đi rồi cùng mẹ đi.
- Ngay bây giờ ạ.
- Ừm,buổi tối nhà họ có khác nên cần bánh.
- Dạ,vậy đợi con một chút.
- ---------------
Quế Tư Hạ cùng mẹ tiến vào gian bếp của Ngụy Gia.Quả nhiên gia đình giàu có bậc nhất Hà Thành,ngay cả nhà bếp cũng xa hoa như vậy.Dụng cụ mọi thứ đều có đủ cả,còn chia theo từng khu vực riêng.Trông vô cùng ngăn nắp gọn gàng.
Yêu cầu làm bánh rất đơn giản.Là bánh ngọt là được,chắc hẳn chuyện cô bán bánh online được người khác biết nên Ngụy phu nhân mới thuê cô.Tiền trước kia kiếm được cũng không nhiều bây giờ liền được trả lương cao như thế cô vui vẻ không hết.
Quế Tư Hạ loay hoay một mình trong bếp đến tận 5 giờ chiều.Suốt 5 tiếng cuối cùng cũng xong mẻ bánh.Trên chiếc khay thủy tinh,màu sắc như viên pha lê được bày những chiếc bánh ngọt ở trên.Càng nhìn lại càng tăng cảm giác thèm ăn.
Quả nhiên dụng cụ để đựng bánh cũng rất quan trọng.Cô làm đủ loại bánh đủ loại màu sắc,hài lòng nhìn thành phẩm của mình.Cô đưa khay vào lồng kính chuyên đựng bánh.Bên trong có hơi lạnh giữ được độ mềm của bánh,kem sẽ không bị chảy ra.
Cô lại tiếp tục dọn dẹp khu vực mình vừa sử dụng qua,hết lau chùi lại cặm cụi rửa ráy sạch sẽ dụng cụ.Lúc đứng lên cô khẽ đưa tay lau mồ hôi trên chán,vừa xoay lưng liền hốt hoảng thất thanh một tiếng.
Là Nhị Gia đang đứng dựa vào tường chăm chú nhìn cô,không biết anh đã đứng ở đó từ lúc nào.Dọa cô sợ chết khiếp,nhìn thấy rõ người rồi cô liền thở phào một hơi.Liền nhớ đến vị trí bây giờ của mình liền hơi cúi đầu.Cô nhận lương của Ngụy phu nhân thì cũng chính là người làm ở đây.Thấy cậu chủ thì phải chào,cô bắt chước những cô giúp việc mà khom lưng.
- Nhị Gia.
‘…’
Ngụy Tư Đằng lướt một hồi trên người cô,nghe cô cung kính khom lưng thế kia thì anh liền cau mài.Không hiểu cô đang làm gì ở đây,lại càng không hiểu cô khom lưng chào anh như thế làm gì.Đợi đến lúc cô ngước mắt lên thì anh mới hỏi.
- Ở đây làm gì?
- Dạ em đang làm việc.
- Việc gì?
- Làm bánh ạ.
Vừa nói cô vừa chỉ chỗ bánh mình vừa làm ra,trên gương mặt vẫn là nét cười thỏa mãn kia.Anh nhìn cô cười thì trong lòng cũng không lạnh lẽo nữa,ánh mắt dịu đi vài phần mà nhìn cô.
- Không cần học bài sao?
Qua tuần là kì thi cuối kì rồi,ngay cả anh đứng đầu bảng vẫn phải chuyên tâm ôn tập.Đến bây giờ thấy đói mới đi xuống kiếm gì đó ăn nào ngờ trông thấy cô.
- Tối đến em thức muộn một tí học là được ạ.
Cô nói thật lòng,việc thức khuya học bài đối với cô là chuyện bình thường.Thành tích cô cao nhưng chưa bao giờ cô chủ quan cả.Nghĩ ngợi một lát cô hỏi lại anh.
- Anh ôn bài xong chưa ạ?
- Ừm.
‘…’
Ừm là xong rồi đúng không.Quả nhiên học bá đầu bảng mà,giờ giấc học hành đều tốt như vậy.Cô lại nghĩ đến bài toán khó ngày hôm qua thì mới nhỏ giọng hỏi.
- Em có một đề không biết làm,anh có thể chỉ em được không.
- Tối cầm vở qua đây tìm tôi.
Nói xong anh lấy một gói mì đưa về phía cô.
- Tôi muốn ăn mì.
‘…’
Cô tới làm bánh ngọt chứ có phải làm đầu bếp đâu.Ngụy Tư Đằng nhìn vẻ mặt của cô thì liền nói thêm.
- Tôi không dạy miễn phí.
‘…’
Cô vừa nghe liền hiểu, muốn anh giảng bài thì phải làm việc cho anh.Và việc đấy là đi pha mì gói,môi nhỏ của cô không tự chủ mà cười đưa tay nhận lấy gói mì rồi tiến đến gian bếp.
Nấu cho cậu chủ ăn thì được dùng đồ ăn trong tủ lạnh nhỉ.Cô vừa mở tủ lạnh vừa nhỏ giọng hỏi người đằng sau.
- Nhị Gia ăn trứng không ạ?
- Ừm.
- Ăn xúc xích không ạ?
- Ừm.
- Ăn kimchi không ạ?
‘…’
Không thấy ai trả lời,Quế Tư Hạ lại phải quay đầu qua nhìn liền trông thấy khuôn mặt không có kiên nhẫn của anh thì tặc lưỡi.Cô hỏi nhiều quá sao,người này đúng là khó hầu hạ.
Không hỏi nữa,cô liền theo ý mình mà nấu một tô mì cho anh.Ngụy Tư Đằng đã ngồi vào bàn nhỏ gần đó đợi cô mang đồ ăn ra.Ánh mắt vẫn dõi theo động tác của cô đang hì hục trên bếp.
Mái tóc đen tuyền được cô búi bọn lên để lộ cần cổ trắng nõn,ngay gáy còn có nốt ruồi son nhỏ.Anh lại nhớ đến nốt ruồi son ở cánh mũi cô thì liền cảm thấy cổ họng có chút khô.Đưa tay lấy ly nước ngửa đầu uống mấy ngụm.