Chương 29
- Cậu có thấy Tư Đằng ở đâu không?
- Không thấy.
Giọng nói từ bên ngoài truyền đến là giọng của Tịch Lạc cùng nam sinh khác.Ngay lúc này cô như gặp được vị cứu tinh,thừa cơ luồn lách qua người anh rồi chạy ra từ cửa sau.
Cô gái nhỏ liền biến nhanh trong chốc lát,Ngụy Tư Đằng nheo mắt nhìn vị trí khi nãy của cô,anh vẫn còn chưa nói chuyện xong.Cô vậy mà dám bỏ chạy.Tịch Lạc vén tấm màn lên tiến vào bên trong thì liền trông thấy anh.
Khuôn mặt lo lắng liền dịu xuống nở một nụ cười tiến lại gần anh.
- Cậu ở đây làm gì thế,tớ tìm cậu suốt từ nãy.
- Có việc gì?
Anh đứng thẳng dạy chỉnh lại quần áo của mình cho thẳng,đôi mắt hẹp dài cũng không nhìn đến Tịch Lạc.Lạnh nhạt đáp lại rồi cũng rời khỏi.Từ sau lưng,Tịch Lạc vẫn đang lẽo đẽo theo anh mà cất giọng.
- Không có gì chỉ là muốn đi tìm cậu thôi.
Giọng nói của Tịch Lạc nhỏ đi vài phần,quả thật là không có việc gì cả.Chỉ muốn nhìn thấy anh thôi nên tự giác đi tìm bóng hình của anh.
Cả hai sóng vai quay trở lại lều của mình.Bây giờ cũng tầm giờ trưa,học sinh xung quanh đều tự gầy lửa nấu cơm.Chỉ có cơm tối sẽ đặt bên ngoài đem đến thôi.
Tất nhiên mấy việc này sẽ không đến tay của anh.Một thiếu gia cao cao tại thượng như anh chỉ cần hưởng thụ sự hầu hạ của người khác.Từ bé đến lớn anh chưa đụng đến những công việc này.Bàn tay sạch sẽ không một vết chai nào cả.Đúng chuẩn của một quý công tử nhà giàu.
Nhưng đã tham gia thì không thể ngồi không được.Dù ít hay nhiều cũng phụ giúp một tay,tuy được hầu hạ quen nhưng anh hiểu lễ nghĩa.Việc nào ra việc nấy,ở đây ai cũng bình đẳng.Đều là học sinh ngồi ghế nhà trường cả.
Ngụy Tư Đằng tiến đến phụ Ngụy Đông Lộ nhóm lửa để nấu cơm.Mỗi người đều có việc riêng của mình cả,ai ai cũng đều rất vui vẻ mà làm.Riêng chỉ có Tịch Lạc cùng Ngụy An thì nhàn rỗi ngồi trên ghế.Cũng chẳng ai dám nói gì hai người bọn họ.
Thời tiết ngoài trời quả thật rất nóng,hai cô nàng mỗi tay cầm một cái quạt nhỏ phe phẩy trước mặt đón gió.Lâu lâu lại nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Bên này khu nấu cơm sẽ đến chỗ riêng,tránh trường hợp cháy lan ra chỗ khác.Chỗ bọn họ nấu cơm là một khu đất trống,bóng râm từ cây hắt xuống làm dịu hẳn cái nắng gay gắt kia.Mỗi nhóm đều được chia theo khu vực.
Quế Tư Hạ cùng Tử Kì phụ trách trông coi nồi cơm.Những việc bếp củi như này đối với cô thì là chuyện nhỏ thôi.Ở nhà cô vẫn hay nấu như thế cũng đã quen.Tử Kì vốn là tiểu thư cũng không hề biết làm việc này,cô nàng chỉ đành ngồi một bên cầm quạt mà canh lửa,lâu lâu lại quạt về phía Quế Tư Hạ để cô không thấy nóng.
Chốc chốc cô lại dở vung kiểm tra cơm rồi lại dùng hai chiếc đũa dài ra sức đảo.Rồi lại điều chỉnh lửa,lửa lớn thì cơm sẽ khét lại không thể chín được cơm.Cật lực một hồi Quế Tư Hạ mới thả lỏng được,cô ngồi vào tảng đá gần đó cùng Tử Kì mà lau mồ hôi trên chán.
Mãi đến lúc tất cả đều nấu xong hết,các bạn nam sẽ mang hết đồ ăn vào trại của mình.Quế Tư Hạ cùng Tử Kì ở lại dùng nước dập lửa đi.Nhóm bọn họ chỉ có bọn hai người bọn cô là con gái còn lại là 4 bạn nam.
Tay chân lóng ngóng sao mà Tử Kì lỡ sượt chân ngã nhào xuống đất,bên này cô trông thấy vậy liền chạy nhanh lại nhưng đàn anh Lâm Duệ nhanh hơn cô một bước.
Lâm Duệ đỡ lấy Tử Kì,vẻ mặt lo lắng mà nhìn trước nhìn sau xem cô có bị thương ở đâu không,anh ấy còn tận tình phủi bụi bám trên quần áo của Tử Kì.
Cô cũng không tiến lại nữa,có Lâm Duệ đỡ Tử kì vào bên trong rồi cô liền yên tâm.Thế là Quế Tư Hạ tiếp tục công việc còn lại.Nào ngờ dưới chân liền thấy rát rát,cô nheo mắt xuống nhìn thì thấy một chỗ đỏ ửng lên.Không quá to thì bằng một đốt tay thôi.
Đợi lát nữa vào bên trong cô lại bôi thuốc sau vậy,nào ngờ suy nghĩ vừa tới đó lại một lần nữa cô bị người khác lôi kéo đi.Vừa ngồi vào trên tảng đá cô liền ngây ngốc nhìn người trước mặt.
‘NHỊ GIA’
Sao lại chạm mặt nữa rồi,ban nãy cô vừa mới chạy trốn khỏi anh xong.Chưa gì liền bị bắt lại nhanh như thế,cô cũng không nghĩ tới sẽ gặp anh ở đây.Bởi vì cô biết một người cao quý như anh làm sao có thể tới nơi khói lửa này cơ chứ.
Ngụy Tư Đằng nửa quỳ nửa ngồi ở dưới chân cô,bàn tay với những khớp xương rõ ràng nắm lấy mắt cá chân của cô lên.Xúc cảm lạnh lẽo ập đến theo bản năng cô rụt chân lại.Nhưng người nào đó vẫn giữ chặt lấy cổ chân của cô.
- Ngồi yên.
‘…’
Quế Tư Hạ không dám động,cô trơ mắt nhìn hành động của anh.Làm sao anh có thể quỳ gối trước cô như vậy,càng không nói đến quần anh cũng chạm đất bị bẩn mất rồi không phải anh ghét nhất bị bẩn sao.Tầm mắt cô nhìn đến bàn tay của anh đang cầm lọ thuốc nhỏ.
Sau đó cảm giác mát lạnh truyền đến,anh đang thoa thuốc lên vết bỏng cho cô rất cẩn thận.Hành động vô cùng dịu dàng,quan hệ của bọn cô từ bao giờ đã trở lên như vậy.
Từng hành động thân mật của anh khiến cô vừa cảm thấy vui sướng vừa cảm thấy sợ hãi.Nó thật sự quá nhanh,cô biết là cô đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên,bản thân cô lại càng chắc chắn anh sẽ không để ý tới cô đâu.
Nhưng những hành động này cả nụ hôn lần đó không thể không khiến cô suy nghĩ,cô khẽ cắn lấy môi của mình nhỏ giọng hỏi.
- Không thấy.
Giọng nói từ bên ngoài truyền đến là giọng của Tịch Lạc cùng nam sinh khác.Ngay lúc này cô như gặp được vị cứu tinh,thừa cơ luồn lách qua người anh rồi chạy ra từ cửa sau.
Cô gái nhỏ liền biến nhanh trong chốc lát,Ngụy Tư Đằng nheo mắt nhìn vị trí khi nãy của cô,anh vẫn còn chưa nói chuyện xong.Cô vậy mà dám bỏ chạy.Tịch Lạc vén tấm màn lên tiến vào bên trong thì liền trông thấy anh.
Khuôn mặt lo lắng liền dịu xuống nở một nụ cười tiến lại gần anh.
- Cậu ở đây làm gì thế,tớ tìm cậu suốt từ nãy.
- Có việc gì?
Anh đứng thẳng dạy chỉnh lại quần áo của mình cho thẳng,đôi mắt hẹp dài cũng không nhìn đến Tịch Lạc.Lạnh nhạt đáp lại rồi cũng rời khỏi.Từ sau lưng,Tịch Lạc vẫn đang lẽo đẽo theo anh mà cất giọng.
- Không có gì chỉ là muốn đi tìm cậu thôi.
Giọng nói của Tịch Lạc nhỏ đi vài phần,quả thật là không có việc gì cả.Chỉ muốn nhìn thấy anh thôi nên tự giác đi tìm bóng hình của anh.
Cả hai sóng vai quay trở lại lều của mình.Bây giờ cũng tầm giờ trưa,học sinh xung quanh đều tự gầy lửa nấu cơm.Chỉ có cơm tối sẽ đặt bên ngoài đem đến thôi.
Tất nhiên mấy việc này sẽ không đến tay của anh.Một thiếu gia cao cao tại thượng như anh chỉ cần hưởng thụ sự hầu hạ của người khác.Từ bé đến lớn anh chưa đụng đến những công việc này.Bàn tay sạch sẽ không một vết chai nào cả.Đúng chuẩn của một quý công tử nhà giàu.
Nhưng đã tham gia thì không thể ngồi không được.Dù ít hay nhiều cũng phụ giúp một tay,tuy được hầu hạ quen nhưng anh hiểu lễ nghĩa.Việc nào ra việc nấy,ở đây ai cũng bình đẳng.Đều là học sinh ngồi ghế nhà trường cả.
Ngụy Tư Đằng tiến đến phụ Ngụy Đông Lộ nhóm lửa để nấu cơm.Mỗi người đều có việc riêng của mình cả,ai ai cũng đều rất vui vẻ mà làm.Riêng chỉ có Tịch Lạc cùng Ngụy An thì nhàn rỗi ngồi trên ghế.Cũng chẳng ai dám nói gì hai người bọn họ.
Thời tiết ngoài trời quả thật rất nóng,hai cô nàng mỗi tay cầm một cái quạt nhỏ phe phẩy trước mặt đón gió.Lâu lâu lại nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Bên này khu nấu cơm sẽ đến chỗ riêng,tránh trường hợp cháy lan ra chỗ khác.Chỗ bọn họ nấu cơm là một khu đất trống,bóng râm từ cây hắt xuống làm dịu hẳn cái nắng gay gắt kia.Mỗi nhóm đều được chia theo khu vực.
Quế Tư Hạ cùng Tử Kì phụ trách trông coi nồi cơm.Những việc bếp củi như này đối với cô thì là chuyện nhỏ thôi.Ở nhà cô vẫn hay nấu như thế cũng đã quen.Tử Kì vốn là tiểu thư cũng không hề biết làm việc này,cô nàng chỉ đành ngồi một bên cầm quạt mà canh lửa,lâu lâu lại quạt về phía Quế Tư Hạ để cô không thấy nóng.
Chốc chốc cô lại dở vung kiểm tra cơm rồi lại dùng hai chiếc đũa dài ra sức đảo.Rồi lại điều chỉnh lửa,lửa lớn thì cơm sẽ khét lại không thể chín được cơm.Cật lực một hồi Quế Tư Hạ mới thả lỏng được,cô ngồi vào tảng đá gần đó cùng Tử Kì mà lau mồ hôi trên chán.
Mãi đến lúc tất cả đều nấu xong hết,các bạn nam sẽ mang hết đồ ăn vào trại của mình.Quế Tư Hạ cùng Tử Kì ở lại dùng nước dập lửa đi.Nhóm bọn họ chỉ có bọn hai người bọn cô là con gái còn lại là 4 bạn nam.
Tay chân lóng ngóng sao mà Tử Kì lỡ sượt chân ngã nhào xuống đất,bên này cô trông thấy vậy liền chạy nhanh lại nhưng đàn anh Lâm Duệ nhanh hơn cô một bước.
Lâm Duệ đỡ lấy Tử Kì,vẻ mặt lo lắng mà nhìn trước nhìn sau xem cô có bị thương ở đâu không,anh ấy còn tận tình phủi bụi bám trên quần áo của Tử Kì.
Cô cũng không tiến lại nữa,có Lâm Duệ đỡ Tử kì vào bên trong rồi cô liền yên tâm.Thế là Quế Tư Hạ tiếp tục công việc còn lại.Nào ngờ dưới chân liền thấy rát rát,cô nheo mắt xuống nhìn thì thấy một chỗ đỏ ửng lên.Không quá to thì bằng một đốt tay thôi.
Đợi lát nữa vào bên trong cô lại bôi thuốc sau vậy,nào ngờ suy nghĩ vừa tới đó lại một lần nữa cô bị người khác lôi kéo đi.Vừa ngồi vào trên tảng đá cô liền ngây ngốc nhìn người trước mặt.
‘NHỊ GIA’
Sao lại chạm mặt nữa rồi,ban nãy cô vừa mới chạy trốn khỏi anh xong.Chưa gì liền bị bắt lại nhanh như thế,cô cũng không nghĩ tới sẽ gặp anh ở đây.Bởi vì cô biết một người cao quý như anh làm sao có thể tới nơi khói lửa này cơ chứ.
Ngụy Tư Đằng nửa quỳ nửa ngồi ở dưới chân cô,bàn tay với những khớp xương rõ ràng nắm lấy mắt cá chân của cô lên.Xúc cảm lạnh lẽo ập đến theo bản năng cô rụt chân lại.Nhưng người nào đó vẫn giữ chặt lấy cổ chân của cô.
- Ngồi yên.
‘…’
Quế Tư Hạ không dám động,cô trơ mắt nhìn hành động của anh.Làm sao anh có thể quỳ gối trước cô như vậy,càng không nói đến quần anh cũng chạm đất bị bẩn mất rồi không phải anh ghét nhất bị bẩn sao.Tầm mắt cô nhìn đến bàn tay của anh đang cầm lọ thuốc nhỏ.
Sau đó cảm giác mát lạnh truyền đến,anh đang thoa thuốc lên vết bỏng cho cô rất cẩn thận.Hành động vô cùng dịu dàng,quan hệ của bọn cô từ bao giờ đã trở lên như vậy.
Từng hành động thân mật của anh khiến cô vừa cảm thấy vui sướng vừa cảm thấy sợ hãi.Nó thật sự quá nhanh,cô biết là cô đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên,bản thân cô lại càng chắc chắn anh sẽ không để ý tới cô đâu.
Nhưng những hành động này cả nụ hôn lần đó không thể không khiến cô suy nghĩ,cô khẽ cắn lấy môi của mình nhỏ giọng hỏi.