Chương 18
Vừa đúng lúc Lâm Duệ từ bên ngoài trở về.Hiếm khi tâm trạng của cậu vui vẻ,nhưng ngay lập tức liền bị Tịch Lạc kéo ra bên ngoài lớp.
Trông vẻ mặt dịu dàng của Tịch Lạc thì trong lòng anh cũng có chút mềm lại nhỏ giọng hỏi.
- Cậu sao thế,có gì muốn hỏi tớ sao.
- Gần đây bên cạnh Tư Đằng có nữ sinh nào sao.
- Không có,sao vậy.
Biết ngay cô chủ động với anh cũng chỉ để hỏi về Ngụy Tư Đằng.Vậy mà anh còn ngu muội lâu như thế,nét cười trên mặt cũng hạ xuống.Lâm Duệ nhìn xuống Tịch Lạc nói xong rồi cũng trở lại lớp.
- Cậu ấy không thích cậu,đừng như vậy nữa cậu không thấy mệt mỏi sao.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng nắm chặt làn váy,gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay trông đến đáng sợ.Môi đỏ mọng khẽ nói chỉ đủ để bản thân nghe được.
- Mệt mỏi sao,12 năm rồi mệt mỏi thì sao chứ.Tư Đằng sớm muộn sẽ kết hôn cùng tôi thôi,dù không thích thì vẫn sẽ là của tôi.
- --------------------
Lúc này ở lớp 11-1.
Chuông vào học vừa reo lên,giáo viên từ bên ngoài bước vào.Cô hơi nghiêng qua nhìn vẻ mặt của Tử Kì thì cô nàng cũng quay sang chạm mắt cùng cô,môi nhỏ mấp máy tạo khẩu hình.
- Sao Thế.
Quế Tư Hạ lắc đầu xem như không có gì rồi lại quay sang mở sách vở học bài.Tận đến lúc ra về cô mới lại nhỏ giọng hỏi Tử Kì.
- Cậu với đàn anh Lâm Duệ có quen biết sao?
- Đúng rồi,mới quen nhau tuần trước.Anh ấy vừa ngỏ lời tớ đồng ý luôn.
- Hả.
Cô dừng bước chân,mắt mở to kinh ngạc nhìn cô bạn mình.Cô biết tính cách của Tử Kì thoáng nhưng không ngờ lại đến mức này luôn,còn chưa tìm hiểu kĩ mà đã quen.Mà khoan đã,cô chợt nhớ đến liền cất giọng hỏi.
- Cậu chia tay với bạn trai nước ngoài rồi?
- Ừm,anh ta cắm sừng tớ.
Tử Kì biết cô đang lo lắng điều gì,thế là đưa tay ôm lấy cánh tay của cô rồi thả chậm bước chân đi về phía trước.
- Tớ nói cậu nghe,đời người ngắn lắm muốn làm gì thì cứ làm.Bạn trai cắm sừng tớ thì tớ đi quen người khác.Giờ còn tìm hiểu gì nữa,đẹp trai lại nhà giàu còn học giỏi như Lâm Duệ đã ngỏ lời với tớ thì tớ có bị ngu hay không mà không đồng ý.
'.....'
Suy nghĩ của Tử Kì cùng cô khác nhau.Tử Kì quen nhiều người nên suy nghĩ sẽ khác hẳn cô,còn cô còn chưa từng quen ai.Khó lắm mới thích một người nhưng khoảng cách lại xa vời quá cô không dám bước tiếp.
Tử Kì rất nhạy bén nhận ra điểm lạ của cô bạn thân mình liền mỉm cười gian,hơi nhích lại gần cô.
- Khai mau cậu đang thích ai đúng chứ.
- Không có,tớ làm gì thích ai.
Như bị chột dạ cô vội vàng đáp lại,tay chân luống cuống xua qua xua lại.Mắt thấy Tử kì vẫn là biểu cảm không tin đấy,lại còn mỉm cười gian như thể nhìn thấu cô.
Cô hơi cúi đầu,bàn tay đan xen vào nhau.Vừa định lấy can đảm để nói với Tử Kì thì cô nàng lại lên tiếng trước.
- Tiểu Hạ à,cậu về trước nhé.Tớ có hẹn rồi hôm nay không tiễn cậu đến cổng trường được.
Nói xong cô liền trông thấy Tử Kì chạy đến bên cạnh nam sinh cao lớn kia là đàn anh Lâm Duệ.Nhìn thế nào cô cũng thấy hai người đó không hợp,đàn anh Lâm Duệ đẹp trai thật nhưng là kiểu trăng hoa.
Khác hẳn với Nhị Gia,anh mang vẻ ngoài cấm dục nhưng lại như mật ngọt mà thu hút nhiều ong bướm.Chỉ vừa nghĩ đến đây cô liền đưa tay lên vỗ nhẹ khuôn mặt của mình,lại không tự chủ mà suy nghĩ đến anh rồi.
Dù sao mọi hôm cô đều cùng Tử Kì chia tay trước cổng trường,cô nàng đột nhiên bỏ đi như thế cô cũng không trách.Cô không có hẹp hòi với bạn bè như thế.
Không ngẩn người nữa,mau đi về nhà thôi.Quế Tư Hạ men theo làn đường đi bộ tiến về phía trước.Cô tiến đến một con hẻm nhỏ,bên trong là khu ẩm thực học sinh đều qua lại ăn uống ở đây vô cùng náo nhiệt.
Nhưng cũng không thiếu những thiếu niên hư hỏng,dù sao cũng đông người cô cũng không cần sợ.Với lại đây là con đường ngắn nhất để đi về nhà.
Vừa đi ra khỏi con hẻm thì trước mắt liền trông thấy 3 nam sinh đang đứng ngay đó hút thuốc.Là đồng phục của trường nam sinh kế bên.Trường đó không giống trường cô,ở đó họ đào tạo học sinh chuyên những môn thể thao như bắn cung,bơi lội,bóng rổ,...Chính là kiểu đào tạo để sau này thi đấu cũng không cần đi học như bọn cô.
Quế Tư Hạ nắm chặt quay cặp,hít thở sâu.Khuôn mặt thiếu nữ lãnh đạm mà đi thẳng,bước chân cũng nhanh hơn lướt qua đám nam sinh nọ.
Nào ngờ sắp đi khỏi rồi nam sinh nọ liền chắn ngang người của cô.Trái tim đang yên lặng liền nẩy lên một cái.Cô sợ hãi lùi lại một bước chân.
Trước mắt cô là nam sinh với đầu đinh cắt tỉa gọn gàng.Ngay môi cũng xỏ khuyên,chân mày,cánh mũi đều có.Không phải cô muốn gộp chung lại đâu nhưng đa phần những nam sinh như vậy rất hư hỏng.
Tay đang nắm quay cặp không ngưng run rẩy,cô cố né tránh để lách qua nhưng đều vô ích.Giọng nói thiếu niên từ trên đỉnh đầu liền phát ra.
- Bạn học có thể trao đổi Wechat không.
Chiếc điện thoại đời mới giơ đến trước mắt của cô.Ngay lập tức cô đáp lại.
- Tớ không xài di động.
Nói xong cô nhanh chân lách qua kẽ hở bên kia định chạy nhưng lại bị kéo lại ép đến bên tường.Lúc này cô mới quan sát rõ khuôn mặt người nọ,thật sự rất hung dữ.Cô cắn cắn môi,ra sức đưa tay đẩy người ra.
- Buông ra,..
- Ông đây nhỏ nhẹ thì không nghe,muốn dùng bạo lực?
Trông vẻ mặt dịu dàng của Tịch Lạc thì trong lòng anh cũng có chút mềm lại nhỏ giọng hỏi.
- Cậu sao thế,có gì muốn hỏi tớ sao.
- Gần đây bên cạnh Tư Đằng có nữ sinh nào sao.
- Không có,sao vậy.
Biết ngay cô chủ động với anh cũng chỉ để hỏi về Ngụy Tư Đằng.Vậy mà anh còn ngu muội lâu như thế,nét cười trên mặt cũng hạ xuống.Lâm Duệ nhìn xuống Tịch Lạc nói xong rồi cũng trở lại lớp.
- Cậu ấy không thích cậu,đừng như vậy nữa cậu không thấy mệt mỏi sao.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng nắm chặt làn váy,gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay trông đến đáng sợ.Môi đỏ mọng khẽ nói chỉ đủ để bản thân nghe được.
- Mệt mỏi sao,12 năm rồi mệt mỏi thì sao chứ.Tư Đằng sớm muộn sẽ kết hôn cùng tôi thôi,dù không thích thì vẫn sẽ là của tôi.
- --------------------
Lúc này ở lớp 11-1.
Chuông vào học vừa reo lên,giáo viên từ bên ngoài bước vào.Cô hơi nghiêng qua nhìn vẻ mặt của Tử Kì thì cô nàng cũng quay sang chạm mắt cùng cô,môi nhỏ mấp máy tạo khẩu hình.
- Sao Thế.
Quế Tư Hạ lắc đầu xem như không có gì rồi lại quay sang mở sách vở học bài.Tận đến lúc ra về cô mới lại nhỏ giọng hỏi Tử Kì.
- Cậu với đàn anh Lâm Duệ có quen biết sao?
- Đúng rồi,mới quen nhau tuần trước.Anh ấy vừa ngỏ lời tớ đồng ý luôn.
- Hả.
Cô dừng bước chân,mắt mở to kinh ngạc nhìn cô bạn mình.Cô biết tính cách của Tử Kì thoáng nhưng không ngờ lại đến mức này luôn,còn chưa tìm hiểu kĩ mà đã quen.Mà khoan đã,cô chợt nhớ đến liền cất giọng hỏi.
- Cậu chia tay với bạn trai nước ngoài rồi?
- Ừm,anh ta cắm sừng tớ.
Tử Kì biết cô đang lo lắng điều gì,thế là đưa tay ôm lấy cánh tay của cô rồi thả chậm bước chân đi về phía trước.
- Tớ nói cậu nghe,đời người ngắn lắm muốn làm gì thì cứ làm.Bạn trai cắm sừng tớ thì tớ đi quen người khác.Giờ còn tìm hiểu gì nữa,đẹp trai lại nhà giàu còn học giỏi như Lâm Duệ đã ngỏ lời với tớ thì tớ có bị ngu hay không mà không đồng ý.
'.....'
Suy nghĩ của Tử Kì cùng cô khác nhau.Tử Kì quen nhiều người nên suy nghĩ sẽ khác hẳn cô,còn cô còn chưa từng quen ai.Khó lắm mới thích một người nhưng khoảng cách lại xa vời quá cô không dám bước tiếp.
Tử Kì rất nhạy bén nhận ra điểm lạ của cô bạn thân mình liền mỉm cười gian,hơi nhích lại gần cô.
- Khai mau cậu đang thích ai đúng chứ.
- Không có,tớ làm gì thích ai.
Như bị chột dạ cô vội vàng đáp lại,tay chân luống cuống xua qua xua lại.Mắt thấy Tử kì vẫn là biểu cảm không tin đấy,lại còn mỉm cười gian như thể nhìn thấu cô.
Cô hơi cúi đầu,bàn tay đan xen vào nhau.Vừa định lấy can đảm để nói với Tử Kì thì cô nàng lại lên tiếng trước.
- Tiểu Hạ à,cậu về trước nhé.Tớ có hẹn rồi hôm nay không tiễn cậu đến cổng trường được.
Nói xong cô liền trông thấy Tử Kì chạy đến bên cạnh nam sinh cao lớn kia là đàn anh Lâm Duệ.Nhìn thế nào cô cũng thấy hai người đó không hợp,đàn anh Lâm Duệ đẹp trai thật nhưng là kiểu trăng hoa.
Khác hẳn với Nhị Gia,anh mang vẻ ngoài cấm dục nhưng lại như mật ngọt mà thu hút nhiều ong bướm.Chỉ vừa nghĩ đến đây cô liền đưa tay lên vỗ nhẹ khuôn mặt của mình,lại không tự chủ mà suy nghĩ đến anh rồi.
Dù sao mọi hôm cô đều cùng Tử Kì chia tay trước cổng trường,cô nàng đột nhiên bỏ đi như thế cô cũng không trách.Cô không có hẹp hòi với bạn bè như thế.
Không ngẩn người nữa,mau đi về nhà thôi.Quế Tư Hạ men theo làn đường đi bộ tiến về phía trước.Cô tiến đến một con hẻm nhỏ,bên trong là khu ẩm thực học sinh đều qua lại ăn uống ở đây vô cùng náo nhiệt.
Nhưng cũng không thiếu những thiếu niên hư hỏng,dù sao cũng đông người cô cũng không cần sợ.Với lại đây là con đường ngắn nhất để đi về nhà.
Vừa đi ra khỏi con hẻm thì trước mắt liền trông thấy 3 nam sinh đang đứng ngay đó hút thuốc.Là đồng phục của trường nam sinh kế bên.Trường đó không giống trường cô,ở đó họ đào tạo học sinh chuyên những môn thể thao như bắn cung,bơi lội,bóng rổ,...Chính là kiểu đào tạo để sau này thi đấu cũng không cần đi học như bọn cô.
Quế Tư Hạ nắm chặt quay cặp,hít thở sâu.Khuôn mặt thiếu nữ lãnh đạm mà đi thẳng,bước chân cũng nhanh hơn lướt qua đám nam sinh nọ.
Nào ngờ sắp đi khỏi rồi nam sinh nọ liền chắn ngang người của cô.Trái tim đang yên lặng liền nẩy lên một cái.Cô sợ hãi lùi lại một bước chân.
Trước mắt cô là nam sinh với đầu đinh cắt tỉa gọn gàng.Ngay môi cũng xỏ khuyên,chân mày,cánh mũi đều có.Không phải cô muốn gộp chung lại đâu nhưng đa phần những nam sinh như vậy rất hư hỏng.
Tay đang nắm quay cặp không ngưng run rẩy,cô cố né tránh để lách qua nhưng đều vô ích.Giọng nói thiếu niên từ trên đỉnh đầu liền phát ra.
- Bạn học có thể trao đổi Wechat không.
Chiếc điện thoại đời mới giơ đến trước mắt của cô.Ngay lập tức cô đáp lại.
- Tớ không xài di động.
Nói xong cô nhanh chân lách qua kẽ hở bên kia định chạy nhưng lại bị kéo lại ép đến bên tường.Lúc này cô mới quan sát rõ khuôn mặt người nọ,thật sự rất hung dữ.Cô cắn cắn môi,ra sức đưa tay đẩy người ra.
- Buông ra,..
- Ông đây nhỏ nhẹ thì không nghe,muốn dùng bạo lực?