Chương 34: Hôn Gián Tiếp
Từ sáng sớm Nguỵ Tư Đằng dậy sớm để chạy bộ.Hai tên Lâm Duệ,Nguỵ Đông Lộ vẫn ngủ đến quên trời đất.
Vừa đi ra bên ngoài cổng anh liền nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn của Quế Tư Hạ,cô mặc một set đồ màu trắng viền hồng.Bộ đồ ôm vào cơ thể nhỏ nhắn,phác hoạ đường nét ba vòng đến hoàn hảo.
Lại nhìn đến đôi chân dài trắng nõn phơi bày ra bên ngoài thì hàng chân mày của anh bất giác nheo chặt lại.Đi nhanh về phía của cô,gương mặt điển trai liền trở nên lạnh đi mấy phần.
Rất nhanh anh đi đến bên cạnh cô,dáng người anh cao lớn vai rộng eo hẹp,che chắn toàn bộ dáng người nhỏ nhắn của Quế Tư Hạ.
Cô ngây người nhìn người trước mắt,cô vừa chạy vài vòng nên đang đứng nghỉ ngơi.Đột nhiên có người chạy tới khiến cô hoảng không thôi.Nhìn thấy là Nhị Gia thì cô thở dài một hơi.
- Anh cũng chạy bộ ạ.
- Về nhà thay đồ.
“…………”
Người này lại trở về tính cách ngang bướng như mọi khi rồi.Tính chiếm hữu của anh lớn thật đấy,Quế Tư Hạ nén cười trong lòng.Thản nhiên đáp lại anh rồi tiếp tục chạy về phía trước.
- Không muốn,ai cũng khen em mặc bộ này đẹp.
Nguỵ Tư Đằng chạy song song bên cạnh cô.Biết tính cách cứng mềm không ăn của cô nên anh không nói thêm.Vừa mới làm lành anh không muốn bị cô giận nữa.
Nhưng chỉ cần người qua đường liếc nhìn đến thì anh liền trừng lại.Ánh mắt sắc bén ghim chặt đến khiến bọn họ cũng phải e dè mà rời tầm mắt.
Chạy được một lúc cả hai ngồi vào hàng ghế ở công viên nghỉ ngơi.Anh vặn nắp chai nước khoáng đưa qua cho cô.
Quế Tư Hạ hiểu ý liền nhận lấy.
- Cảm ơn anh.
Cô dễ dàng mở nắp uống một ngụm.Chai nước chỉ vừa đặt xuống ghế thì liền bị anh cướp lấy.
Động tác tự nhiên không hề suy nghĩ,anh ngửa đầu uống cạn hết nước trong bình.Còn chạm môi qua chỗ cô vừa uống.
Đôi mắt hạnh của cô khẽ mở ra nhìn anh,vậy mà anh không chê bẩn còn uống trực tiếp bình của cô.Khác nào hôn gián tiếp đâu cơ chứ.
Nhưng khi giọng nói trầm thấp kia vang lên thì gương mặt của cô liền ửng đỏ.
- Hôn môi cũng hôn qua rồi em ngại cái gì.
“……”
Vẫn là cô suy nghĩ nhiều rồi.Nhị Gia còn không để ý cô để ý làm gì kia chứ.Da mặt cô mỏng tất nhiên không chịu nổi sự trêu chọc này của anh.
Nhị Gia cất giọng hỏi.
- Ngày mấy em nhập học?
- Đầu tháng sau ạ.
- Ở kí túc xá?
- Vâng.
Bầu không khí lại yên tĩnh,Quế Tư Hạ quay sang nhìn trộm anh.Anh hơi ngả người ra sau,đầu ngửa về phía sau để lộ cần cổ quyến rũ,yết hầu nhấp nhô trên đó.Cô rất muốn sờ thử vào chỗ đó của anh nhưng lại không đủ can đảm.
Hạc Hiên từ đằng xa chạy đến,hôm nay anh dậy muộn nên không chạy cùng cô được.Chạy vài vòng mới tìm thấy cô,nào ngờ bên cạnh cô còn có một người khác.
- Tư Hạ,xin lỗi nhé tớ dậy muộn.
- Không sao mà.
- Đi ăn sáng nha,tớ mời.
- Được luôn,tớ cũng thấy đói rồi.
Quế Tư Hạ rời khỏi ghế,mắt hướng về phía Nhị Gia.Quả nhiên mặt đen hơn nhọ nồi,người này không chỉ có tính chiếm hữu cao mà còn là bình giấm lớn đấy.Cô nhẹ giọng hỏi.
- Anh có muốn đi cùng không.
- Được thôi.
“……”
Nhìn đến quan hệ giữa hai người này cảm giác bất an trong lồng ngực lại trào dâng.Hạc Hiên không hài lòng lắm,tình địch của anh lại có giá trị nhan sắc cao thế kia.Lòng liền rối như một mớ bòng bong,Hạc Hiên chỉ biết nhìn bọn họ cũng không thể làm được gì.
Cả ba người tiến vào bên trong quán ăn nhỏ.Hạc Hiên gọi 3 ly sữa đậu lành nóng,vài chiếc màn thầu trắng núng nính,vài cái bánh bao nhân thịt trứng muối.
Đồ ăn được bày lên,theo thói quen anh đẩy về phía Quế Tư Hạ chiếc bánh bao trứng muối cô thích ăn nhất.Cẩn thận để ly sữa bò sang bên cạnh của cô.
- Cậu đợi một lát sữa nguội chút rồi uống,vẫn còn nóng lắm.
Quế Tư Hạ đã quá quen với sự chăm sóc của Hạc Hiên,đôi mắt hạnh cong veo mỉm cười ngọt ngào.
- Cảm ơn cậu,Hạc Hiên.
Ở bên này Nguỵ Tư Đăng ngồi khoanh tay trước ngực,đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm hai người trước mắt.Biểu cảm không có một chút cảm xúc nào cả,lại nhìn đến gương mặt tinh tế đang mỉm cười của cô thì tâm tình liền đi xuống.
Anh vẫn không hiểu rõ về cô một chút nào ngay cả cô thích ăn gì anh cũng không biết.Quả nhiên theo đuổi con gái mà với tính cách lãnh đạm này thì chỉ có giơ cờ chào thua.
Nhưng trong từ điển của anh trước giờ không có cụm từ Từ Bỏ.Đã là người anh định thì bất cứ giá nào anh cũng giành về.
Nguỵ Tư Đằng yên lặng mà ăn phần của mình,ánh mắt vẫn chăm chú nhìn môi nhỏ đang ăn của cô.Nhìn thế nào anh cũng thích,ngay cả lúc ăn mà cô cũng đáng yêu như thế.
Bàn tay thon dài không chút do dự đưa lên lau đi thức ăn dính trên khoé môi của cô.Tiện thể đưa đến khoé miệng ăn luôn phần thức ăn đó.
Gương mặt Quế Tư Hạ ngay lập tức đỏ như ráng chiều.Không đưa mắt nhìn anh mà cặm cụi ăn phần của mình.
“…….”
Hạc Hiên:Tên này dám dùng mỹ nam kế à,tức chết ông đây.
Nguỵ Tư Đằng:Chú còn non lắm.
Vừa đi ra bên ngoài cổng anh liền nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn của Quế Tư Hạ,cô mặc một set đồ màu trắng viền hồng.Bộ đồ ôm vào cơ thể nhỏ nhắn,phác hoạ đường nét ba vòng đến hoàn hảo.
Lại nhìn đến đôi chân dài trắng nõn phơi bày ra bên ngoài thì hàng chân mày của anh bất giác nheo chặt lại.Đi nhanh về phía của cô,gương mặt điển trai liền trở nên lạnh đi mấy phần.
Rất nhanh anh đi đến bên cạnh cô,dáng người anh cao lớn vai rộng eo hẹp,che chắn toàn bộ dáng người nhỏ nhắn của Quế Tư Hạ.
Cô ngây người nhìn người trước mắt,cô vừa chạy vài vòng nên đang đứng nghỉ ngơi.Đột nhiên có người chạy tới khiến cô hoảng không thôi.Nhìn thấy là Nhị Gia thì cô thở dài một hơi.
- Anh cũng chạy bộ ạ.
- Về nhà thay đồ.
“…………”
Người này lại trở về tính cách ngang bướng như mọi khi rồi.Tính chiếm hữu của anh lớn thật đấy,Quế Tư Hạ nén cười trong lòng.Thản nhiên đáp lại anh rồi tiếp tục chạy về phía trước.
- Không muốn,ai cũng khen em mặc bộ này đẹp.
Nguỵ Tư Đằng chạy song song bên cạnh cô.Biết tính cách cứng mềm không ăn của cô nên anh không nói thêm.Vừa mới làm lành anh không muốn bị cô giận nữa.
Nhưng chỉ cần người qua đường liếc nhìn đến thì anh liền trừng lại.Ánh mắt sắc bén ghim chặt đến khiến bọn họ cũng phải e dè mà rời tầm mắt.
Chạy được một lúc cả hai ngồi vào hàng ghế ở công viên nghỉ ngơi.Anh vặn nắp chai nước khoáng đưa qua cho cô.
Quế Tư Hạ hiểu ý liền nhận lấy.
- Cảm ơn anh.
Cô dễ dàng mở nắp uống một ngụm.Chai nước chỉ vừa đặt xuống ghế thì liền bị anh cướp lấy.
Động tác tự nhiên không hề suy nghĩ,anh ngửa đầu uống cạn hết nước trong bình.Còn chạm môi qua chỗ cô vừa uống.
Đôi mắt hạnh của cô khẽ mở ra nhìn anh,vậy mà anh không chê bẩn còn uống trực tiếp bình của cô.Khác nào hôn gián tiếp đâu cơ chứ.
Nhưng khi giọng nói trầm thấp kia vang lên thì gương mặt của cô liền ửng đỏ.
- Hôn môi cũng hôn qua rồi em ngại cái gì.
“……”
Vẫn là cô suy nghĩ nhiều rồi.Nhị Gia còn không để ý cô để ý làm gì kia chứ.Da mặt cô mỏng tất nhiên không chịu nổi sự trêu chọc này của anh.
Nhị Gia cất giọng hỏi.
- Ngày mấy em nhập học?
- Đầu tháng sau ạ.
- Ở kí túc xá?
- Vâng.
Bầu không khí lại yên tĩnh,Quế Tư Hạ quay sang nhìn trộm anh.Anh hơi ngả người ra sau,đầu ngửa về phía sau để lộ cần cổ quyến rũ,yết hầu nhấp nhô trên đó.Cô rất muốn sờ thử vào chỗ đó của anh nhưng lại không đủ can đảm.
Hạc Hiên từ đằng xa chạy đến,hôm nay anh dậy muộn nên không chạy cùng cô được.Chạy vài vòng mới tìm thấy cô,nào ngờ bên cạnh cô còn có một người khác.
- Tư Hạ,xin lỗi nhé tớ dậy muộn.
- Không sao mà.
- Đi ăn sáng nha,tớ mời.
- Được luôn,tớ cũng thấy đói rồi.
Quế Tư Hạ rời khỏi ghế,mắt hướng về phía Nhị Gia.Quả nhiên mặt đen hơn nhọ nồi,người này không chỉ có tính chiếm hữu cao mà còn là bình giấm lớn đấy.Cô nhẹ giọng hỏi.
- Anh có muốn đi cùng không.
- Được thôi.
“……”
Nhìn đến quan hệ giữa hai người này cảm giác bất an trong lồng ngực lại trào dâng.Hạc Hiên không hài lòng lắm,tình địch của anh lại có giá trị nhan sắc cao thế kia.Lòng liền rối như một mớ bòng bong,Hạc Hiên chỉ biết nhìn bọn họ cũng không thể làm được gì.
Cả ba người tiến vào bên trong quán ăn nhỏ.Hạc Hiên gọi 3 ly sữa đậu lành nóng,vài chiếc màn thầu trắng núng nính,vài cái bánh bao nhân thịt trứng muối.
Đồ ăn được bày lên,theo thói quen anh đẩy về phía Quế Tư Hạ chiếc bánh bao trứng muối cô thích ăn nhất.Cẩn thận để ly sữa bò sang bên cạnh của cô.
- Cậu đợi một lát sữa nguội chút rồi uống,vẫn còn nóng lắm.
Quế Tư Hạ đã quá quen với sự chăm sóc của Hạc Hiên,đôi mắt hạnh cong veo mỉm cười ngọt ngào.
- Cảm ơn cậu,Hạc Hiên.
Ở bên này Nguỵ Tư Đăng ngồi khoanh tay trước ngực,đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm hai người trước mắt.Biểu cảm không có một chút cảm xúc nào cả,lại nhìn đến gương mặt tinh tế đang mỉm cười của cô thì tâm tình liền đi xuống.
Anh vẫn không hiểu rõ về cô một chút nào ngay cả cô thích ăn gì anh cũng không biết.Quả nhiên theo đuổi con gái mà với tính cách lãnh đạm này thì chỉ có giơ cờ chào thua.
Nhưng trong từ điển của anh trước giờ không có cụm từ Từ Bỏ.Đã là người anh định thì bất cứ giá nào anh cũng giành về.
Nguỵ Tư Đằng yên lặng mà ăn phần của mình,ánh mắt vẫn chăm chú nhìn môi nhỏ đang ăn của cô.Nhìn thế nào anh cũng thích,ngay cả lúc ăn mà cô cũng đáng yêu như thế.
Bàn tay thon dài không chút do dự đưa lên lau đi thức ăn dính trên khoé môi của cô.Tiện thể đưa đến khoé miệng ăn luôn phần thức ăn đó.
Gương mặt Quế Tư Hạ ngay lập tức đỏ như ráng chiều.Không đưa mắt nhìn anh mà cặm cụi ăn phần của mình.
“…….”
Hạc Hiên:Tên này dám dùng mỹ nam kế à,tức chết ông đây.
Nguỵ Tư Đằng:Chú còn non lắm.