Chương : 34
Lại xuống địa phủ, ta nhìn tấm biển địa phủ âm u cao lớn mà hít một hơi, dưới cái nhìn chằm chằm của đám tiểu quỷ mà rưng rưng đi vào trong điện Diêm Vương.
Đẩy cửa lớn điện Diêm Vương ra, ngoài dự đoán, ta không nghe thấy tiếng Diêm Vương ngáy ngủ cùng âm thanh chậc lưỡi. Tại một cái bàn nhỏ bên cạnh thư án vĩ đại của Diêm Vương, phán quan đang vùi đầu trong một đống giấy tờ, múa bút thành văn, ngay cả khi ta đi vào hắn cũng không ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, chỉ quăng ra một câu: “Có việc gì, nói.”
“Ách… Ta lại tới nữa.” Tiếng nói vừa dứt, rốt cuộc phán quan cũng ngẩng đầu từ đống giấy tờ lên, liếc mắt ta đánh giá một cái, sau đó tiếp tục vùi đầu làm việc: “Ân, đã thấy.”
Phương thức xử lý lạnh lùng như vậy khiến ta hoàn toàn bất ngờ. Ta đợi một lát, nghĩ rằng đau dài không bằng đau nhanh, quyết định hỏi: “Diêm Vương đâu? Ta đến lĩnh phạt.”
Phán quan lạnh lùng đáp: “Đi thiên giới công tác, còn chưa có trở về.”
Đôi mắt ta sáng lên: “Ta đây có phải hay không có thể trực tiếp đầu thai không cần đợi hắn?”
Phán quan lại lạnh lùng nhìn ta liếc mắt một cái, dáng vẻ như muốn nói “ngươi nghĩ cũng thật hay”, ghét bỏ nói: “Ngoan ngoãn chờ ở địa phủ.”
Ta mất mát đến cực điểm, thở dài hỏi: “Vậy ta phải chờ hắn bao lâu a?”
“Một ngảy ở trên trời bằng một năm ở hạ giới, Diêm Vương đi gần một năm rồi, nhiều nhất hắn ở trên đó hai ba ngày thôi, không lâu.”
Cái này đối với hạ giới là hai ba năm thời gian a! Thần tiên sống bất tử, chờ hai ba năm cũng không tính là bao lâu, nhưng sống ở hạ giới thời dài như vậy cũng bắt đầu khiến ta để ý đến thời gian.
Hai ba năm… Cũng đủ để Sơ Không thu thập Vệ Quốc.
Ta thu dọn tâm tình bản thân, phấn chấn vừa định ra khỏi điện Diêm Vương, thừa dịp hai ba năm rảnh rỗi này mà đi dạo địa phủ, chợt nghe phán quan lạnh lùng gọi ta: “Ngươi đi đâu?”
“Ta định làm một chuyến du lịch nghỉ ngơi dài hạn ở địa phủ.”
“Nghỉ dài hạn?” Phán quan nghe hai chữ này đôi mắt sáng lên, hắn hung hăng đem một chồng giấy tờ ném lên mặt đất, nháy mắt đã nổi trận lôi đình: “Ngươi lại có thể dám ở trước mặt ta mà đề cập đến việc nghỉ ngơi dài hạn! Bởi vì địa phủ ít người nên mỗi tiểu quỷ dưới đây cả năm đều không được nghỉ ngươi có biết không? Thức đêm tăng ca lại không có tiền thưởng ngươi biết không? Mang bệnh sắp chết cũng phải nghiêm túc làm việc ngươi có biết không? Ngươi cư nhiên lại dám nghỉ ngơi dài hạn dưới địa phủ bận rộn thế này! Tốt lắm tốt lắm, ta hiểu rồi, hai tiên nhân các ngươi xuống đây đầu thai chuyển thế hẳn là vì tra tấn chúng ta đi, tốt lắm tốt lắm, ta đã hiểu. Chờ Diêm Vương trở về, ta chắc chắn sẽ nói hắn bắt người liếm giày cho đám quỷ sai, cho ngươi nếm thử hương vị chua xót là như thế nào…”
Ta lau trán, vội vàng xua tay: “Ta đã hiểu ta đã hiểu, ngươi muốn ta giúp cái gì thì ta sẽ giúp.”
Phán quan lại ngồi về chỗ cũ, vừa viết này nọ vừa nói: “Trước tiên thu dọn đống giấy tờ trên mặt đất, trên bàn của Diêm Vương có giấy tờ cần đóng dấu, bên trái là con dấu, bên phải giấy tờ cần đóng, ngươi làm thế là được rồi.”
Coi như là làm việc thiện tích đức đi, ta nghĩ thế, ngoan ngoãn đi lên vị trí của Diêm Vương, lại thấy dưới bàn của hắn có một đống giấy tờ như biển, ta trợn tròn mắt: “Cái kia…Vì sao bình thường Diêm Vương lại nhàn rỗi như vậy?”
Phán quan mặt không biểu cảm nói: “Bởi vì những thứ này hắn đều nhét dưới đó, nếu không phải nhân lúc hắn đi công tác mà ta quét dọn vệ sinh, chắc hắn vẫn nhét ở đó.”
Ta quyết đoán nói: “Một khi đã như vậy, ngươi cũng coi như không có quét dọn vệ sinh, cũng không biết có mấy thứ này ở đây là được rồi.”
Phán quan mắt lạnh nhìn ta, ta biết điều ngồi xuống bắt đầu làm việc. Nhưng mà sự thật chứng minh, ta giống Diêm Vương, quả thật không thích hợp làm những công việc có tính chất trầm lặng thế này.
Làm chưa tới bảy ngày ta đã bắt đầu nhìn xung quanh không thể tập trung tinh thần, nháy mắt ta đã hiểu rõ vì sao mỗi lần Diêm Vương thấy ta cùng Sơ Không xuống địa ngục thì vui như vậy, hắn sẽ lộ ra nét mặt hưng phấn, bởi vì cuộc sống dưới địa phủ quả thật rất nhàm chán, muốn tìm chút niềm vui cũng thật khó khăn…
Khi nằm sấp trên thư án của Diêm Vương, có cái gì đó cứng rắn cộm cộm dưới mặt ta, ta tò mò gạt đống giấy tờ ra thì thấy một cái gương ở bên dưới. Cái gương này khiến ta cảm thấy quen thuộc, ta hỏi phán quan: “Đây là cái gì?”
Phán quan ngẩng đầu nhìn ta một cái: “Kinh kiếp trước. Ngươi làm việc cho tốt đi.”
Ta bỏ qua nửa câu sau của hắn, lại hỏi: “Có thể dùng làm gì?”
“Nhìn kiếp trước của người trong lòng ngươi. Ta nói ngươi lo làm việc cho tốt đi!”
Ta gật đầu, lại bỏ qua nửa câu sau của hắn, cứ trợn mắt mà nhìn cái gương. Ta giật mình nhớ lại lúc trước không phải Diêm Vương dùng cái này để cho ta thấy Lục Hải Không một kiếp kia sao, khi đó ta không đành lòng xem, hiện tại…Cũng không đành lòng.
Trong lòng ta đang suy nghĩ chợt thấy cái kính dao động, ta thấy một gương mặt quen thuộc, là tướng quân Không. Hắn khoác áo giáp nặng cưỡi trên chiến mã, khí chất của hắn cùng vị tướng quân này thật giống nhau. Nhất thời ta không thể tin được nam nhân ta đang thấy đây là Sơ Không kiêu ngạo lại tiện miệng kia. Thì ra, những lúc ta không nhìn thấy, Sơ Không cũng sẽ vẻ mặt này, dáng vẻ càng giống Lục Hải Không, trên lưng gánh vác thù hận nhưng tâm hồn lại mềm mại như làn nước…
Ít nhất, ta thấy là như vậy.
“Giết!” Hắn giơ trường kiếm thẳng tắp lên trời cao. Trên chiến trường ồn ào hỗn loạn có vô số tiếng kêu la của những con người đối mặt sinh tử truyền tới lỗ tai ta, sát khí dường như xuyên qua cả kính khiến lông tơ ta run rẩy.
Ta hạ gương xuống không muốn nhìn.
Mấy ngày tiếp theo, lòng ta bất ngờ lại yên tĩnh, cứ làm công việc đóng dấu, có lẽ không phải ta yên tĩnh mà đúng hơn là ta đang ở trong trạng thái thất thần. Cuối cùng có một ngày, ta chần chừ bên con dấu mà hỏi phán quan: “Ngươi nói, Sơ Không hắn có còn nhớ chuyện một kiếp kia của Lục Hải Không không a?”
Phán quan trắng ta liếc mắt một cái: “Ngươi có uống qua canh Mạnh Bà vậy một kiếp kia ngươi có nhớ rõ không?” Ta gật đầu, phán quan hừ lạnh: “Đó không phải đáp án sao.”
“Nhưng mà… Ta muốn nói.” Ta cẩn thận chọn từ: “Tình cảm một kiếp kia cũng giữ lại sao?” Ý của ta là, ngốc Tường để lại cho ta sự ỷ lại vào Sơ Không, còn có sự tín nhiệm kỳ diệu với hắn.
Tuy rằng lý trí của ta cảm thấy một kiếp ngốc Tường kia thật sự không phải là ta.
Đối mặt với vấn đề của ta, phản quan nói như chém đinh chặt sắt: “Nếu ngươi hỏi về Sơ Không thần quân, ta chỉ có một đáp án.” Ta trợn ra mắt nhìn hắn, phán quan nói: “Ngươi mù sao? Còn không nhìn ra hắn luôn thích ngươi.”
Từ “thích” này tuy rằng ta cùng Sơ Không đã vui đùa nói qua nhiều lần, nhưng đột nhiên nghe từ miệng người khác như thế, nói trắng ra như thể chọc thủng tờ giấy, mặt ta thoáng chốc đỏ bừng: “Là là là…Là như thế sao, thì ra là sự thật, ta còn luôn nói đùa…Thì ra là sự thật…Hắn thật sự thích, thích ta…A….Đáng ghét!” Ta rất thẹn thùng.
Phán quan co rút khóe miệng: “Ngươi giả bộ ngây thơ cái gì, cái này không thích hợp với ngươi.”
Ta ghét bỏ líu lưỡi: “Ngươi để ta giả vờ một chút, đột nhiên nghe thấy loại chuyện thế này, chút tình cảm ôm ấp của nữ tử mới có cơ hội thẹn thùng!”
“Vậy ngươi tiếp tục đi.”
Ta quay đầu, gò má quả thật là nóng cháy. Ta nghĩ…Có lẽ tâm tình này cũng là ngốc Tường để lại cho ta đi.
Nghỉ ngơi trên thư án một lát, ta lại lấy kính kiếp trước ra, thậm chí bản thân ta chưa ý thức được mình đang nghĩ cái gì trong lòng thì trên kính đã dao động, hiện ra khuôn mặt của tướng quân. Lúc này hắn bắt chéo chân ngồi trên ghế thái sư như đại gia, hoàn toàn khác với dáng vẻ trên chiến trường mấy ngày trước, giờ lại biến thành dáng vẻ tiểu tiện tiểu tiện tiểu tiện như xưa. Lúc này, đứng trước mắt hắn là một nữ tử đang bị trói, ta nheo mắt nhìn, người đó đúng là Hinh Vân.
Sơ Không cùng Hinh Vân…
“Ngươi nói một chút, ngươi thích cái gì?” Sơ Không nhấp ngụm trà, ánh mắt tà tà dừng ở trên người Hinh Vân.
Mặc dù dưới tình huống như vậy, ở trước mặt Sơ Không, Hinh Vân vẫn không quên mím môi cười yếu ớt: “Thiếp thân thích cái gì, tướng quân còn chưa rõ sao?”
Ngụ ý là thích tướng quân đi. Ta bĩu môi, nếu linh hồn trong thân thể tướng quân này là ta, ta nhất định sẽ tiểu tiện ngay tại chỗ, sau đó hỏi lại nàng thích hay là không thích, triệt để hủy hoại hình tượng tướng quân trong lòng nàng là thượng sách.
Sơ Không nghe xong lời này của nàng thì gật đầu: “Nói thật, ta có cẩn thận điều tra xem ngươi thích cái gì. Lạc Mai bạch ngọc trâm, tràng hạt bằng gỗ tử đàn, áo dài bằng tơ màu xanh…Nếu như ta nhớ không lầm, mấy thứ này đều là trước kia ta đưa cho ngươi.”
Hinh Vân xấu hổ gật đầu, Sơ Không híp mắt cười, nếu ta đoán không nhầm, nụ cười này của hắn chính là đang hình thành nên âm mưu nào đó: “Lúc trước ngươi đi vội vàng, mấy thứ này đều để lại trong biệt viện ở kinh thành, ngươi nhìn xem những thứ này có phải là những thứ ngươi yêu thích không?”
Hinh Vân hình như có chút không dám tin nhìn Sơ Không, đáy mắt mang theo sự mờ mịt, nhưng càng có nhiều sự ấm áp cùng cảm động: “Tướng quân…”
Ta thở dài, cô nương, ngươi còn tin là thật sao, ngươi làm sao có thể đấu cùng Sơ Không nha? Hắn có độc a, là chất độc a!”
“Ngươi xem những thứ này có đúng không?”
“Ân, không sai.”
“Tốt lắm.” Sơ Không gật đầu, thanh sắc chuyển thành lãnh đạm nói, “Đều đập vỡ hết cho ta. Áo choàng sau khi xé thành nhiều mảnh thì thiêu đi.”
Ánh mắt Hinh Vân trống rỗng, nàng trơ mắt nhìn những nam tử thô kệch cao lớn xung quanh động thủ, đem những thứ mà nàng yêu thích nhất đập nát. Nàng ngơ ngác nhìn Sơ Không: “Vì sao a? Sở Thanh Huy, ngươi đang trả thù ta sao? Bởi vì ta hại chết Thanh Linh công chúa sao?” Nàng kiềm chế không được hận ý trong lòng, trên mặt đã có sự điên cuồng, ánh mắt lúc này thật giống ánh mắt nhìn ta khi đó: “Ngươi muốn trả thù ta như vậy! Vì tiện nhân kia! Cái gì ngươi cũng cho nàng! Địa vị, tài phú, còn có đứa nhỏ! Cái gì ngươi cũng cho nàng! Ngay cả một lần duy nhất của chúng ta ngươi cũng gọi tên nàng! Ta có gì không tốt! Ta có gì không tốt!”
Sơ Không lẳng lặng nhìn nàng: “Cái gì ngươi cũng không tốt, giọng thì the thé, nói nhiều lời vô nghĩa, tâm địa lại độc ác, tệ nhất là ngươi lại đem đồ chơi của ta làm hỏng mất. Tâm tình của ta không tốt, cũng muốn đem ngươi phá hủy một chút, ngươi nói xem, bây giờ ngươi còn thích cái gì? Ta đều hủy hết cho ngươi xem.”
“Ha ha, ngươi muốn trả thù ta thì cứ việc trả thù đi!” Ta sâu sắc cảm thấy trình độ đối thoại của hai người này chẳng khớp nhau gì cả, Hinh Vân vẫn ác độc nói: “Trước kia, giữa các ngươi có sự đấu tranh của triều đình, không cách nào ở cùng nhau, hiện tại các người càng không có cách nào ở cùng nhau! Cả đời này, Sở Thanh Huy ngươi cũng không được thoải mái.”
Những lời này nếu rơi vào tai tướng quân thật sự thì chỉ sợ cũng có vài phần sát thương.
Sơ Không nhíu mày, đào ngoáy lỗ tai: “Đêm miệng của nàng bịt lại cho ta, chanh chua ầm ĩ chết đi được.” Hắn đi quanh Hinh Vân một vòng rồi nói: “Ta trừng trị ngươi là do ngươi thiếu nợ ta, ta không động thủ với nữ nhân…” Trong lòng ta yên lặng nói, đồ lừa đảo. Sơ Không lại nói tiếp: “…Cho nên về sau, qua kiếp này rồi, ngươi đầu thai thì đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, bằng không ta thấy ngươi một lần thì sẽ trừng trị ngươi một lần.”
Sơ Không sai người đem nàng đi ra ngoài.
Một mình hắn ngồi trên ghế thái sư uống trà, đột nhiên thở dài với cái đại sảnh không một bóng người, như thì thào lẩm bẩm: “Hẳn là còn chưa hôn đi.”
Hắn nói một câu không đầu không đuôi, ta nghe xong mà tâm tư đột nhiên trầm bổng, tức thời choáng váng a một tiếng, nhìn gương mặt kia nở nụ cười khanh khách. Phán quan ở bên cạnh bốc hỏa mà cầm một chồng giấy tờ đập trên đầu ta: “Làm việc cho tốt!”
Tâm tình ta rất tốt, thả cái kính kiếp trước xuống, nghĩ rằng, thì ra những khi ta không nhìn thấy Sơ không, hắn lại đáng yêu như vậy a! Quả nhiên là một tiểu hài tử khẩu thị tâm phi a.
Nếu hiện tại ta không nhìn Sơ Không thì cũng sẽ nhớ hắn…Di? Nói như thế, có vẻ ta cũng…
Thích hắn … Đi?
Ta chui đầu vào trong đống giấy tờ, đột nhiên có chút lo lắng, không biết cái mặt nóng rực của ta có thể thiêu cháy giấy tờ trên bàn Diêm Vương không a.
Những ngày làm việc ở địa phủ, ta thường nhìn kính kiếp trước để tiêu khiển, trong chớp mắt đã qua hơn hai năm.
Gần đây ở trong kính, Sơ Không dẫn đầu đại quân thu phục Vệ quốc ở những nơi lãnh thổ bị xâm chiếm, sau đó cắn ngược trở lại chiếm năm thành trì của Vệ Quốc. Vua Vệ Quốc sai người đưa thư đầu hàng, Sơ Không lập tức xé thư đầu hàng kia, bắt Vệ Quốc cắt đất đền tiền, hứa hẹn trong mười năm không xâm phạm Đại Tề. Vua Vệ quốc từ chối, vì thế Sơ Không lại nuốt tiếp của hắn ba tòa thành…Vua Vệ Quốc cuối cùng cũng đáp ứng yêu cầu của Sơ Không.
Hoàng đế Tề Quốc triệu hồi kinh, Sơ Không khải hoàn trở về, lúc này đây không còn những lời đồn đãi nhảm nhí về tướng quân nữa. Ngày hắn khải hoàn trở về bầu trời rơi đầy tuyết, thân ảnh cưỡi con ngựa cao to nhìn bầu trời, ngừng một lúc lâu cũng không đi. Hắn như vậy lại khiến người ta cảm thấy cô đơn tiêu điều.
Có lẽ trời sinh Sơ Không đã có mối bất hòa với tuyết đi
Sau khi hắn đạt được thắng lợi lớn, chắc là phải ở nhân gian vui vẻ sống thêm mười mấy năm. Kiếp tiếp theo ta cùng hắn thật sự bỏ lỡ nhau rồi…
Sau khi ý nghĩ này sinh ra, ta lập tức ỉu xìu phờ phạc mà đứng lên. Có thể nhàn rỗi thì nỗ lực nhàn rỗi, chờ Diêm Vương xử phạt xong ta sẽ chạy lấy người. Ở địa phủ âm này nhiều năm ta cũng tập ra một số thói quen, hôm nay trước khi đến điện Diêm Vương làm việc thì ta đi dạo một vòng địa phủ, khi đi tới con đường hoàng tuyền chợt thấy một thân ảnh quen thuộc ở đầu kia của con đường đang đi tới, ta trố mắt nhìn hắn, không dám tin mà dụi mắt của mình.
Hắn cũng thấy ta, bước chân hơi ngừng lại.
Ngăn cách bởi chướng khí âm u của địa phủ, hai ta nhìn nhau hồi lâu, không ai mở miệng nói chuyện trước.
Cuối cùng hắn cũng nhấc chân đi về phía ta, khi cách ta còn ba bước thì dừng lại, hắn trừng ta hồi lâu. Hai năm qua chỉ nhìn thấy Sơ Không ở trong kính, nay đột nhiên nhìn thấy người thật, cảm xúc thật phức tạp, trong lòng ta lại có cỗ xúc động muốn tiến lên ôm hắn.
Xúc động này khiến ta giật mình trong lòng, ta vội kiềm hãm cảm xúc, nhìn hắn cười, chỉ chớp mắt, ta đã thấy hai tay hắn ở bên cạnh ta, tay nắm lại rồi lại thả ra, nắm rồi thả, cứ như cũng đang ngăn chặn sự xúc động, chẳng lẽ…Hắn cũng muốn ôm ta một cái?
Ta nở nụ cười sáng lạn trên mặt: “A! Thật lâu không thấy, ở nhân gian sống cũng không tệ…” Lời của ta còn chưa dứt, một tiểu quỷ đột nhiên chạy tới hung hăng đụng vào sau lưng ta, ta lảo đảo một bước, ngay sau đó có tiểu quỷ thứ hai cũng đụng vào ta, ta lảo đảo thêm một bước, tiểu quỷ thứ ba cũng đụng vào ta, ta lảo đảo bước nữa, thân mình ta không ổn định, lập tức ngã vào trong lòng Sơ Không.
Những tiểu quỷ liên tiếp đụng vào ta cứ chạy như điên trên con đường hoàng tuyền kia, mới đó đã không thấy thân ảnh, để lại ta xấu hổ ở trong lòng Sơ Không, cảm giác hai tay của hắn vòng qua lưng ta, nhẹ nhàng ôm lấy ta…
Quả thật là ôm a!
Hai gò má ta nóng lên, nhưng lại không có ý tránh Sơ Không, tùy ý hắn ôm ta, ngoài dự đoán là hắn cũng không nói chuyện, không buông tay, chỉ là nhẹ nhàng ôm ta.
Này… Cảnh tượng này thật mờ ám a…
“Sơ Không.” Sau một lúc bị nghẹn ta mới hỏi: “Ngươi đây là có ý gì?”
Nửa ngày sau trên đỉnh đầu ta mới truyền đến một tiếng hừ lạnh kiêu ngạo: “Ta…Tay ta bị chuột rút, tạm thời thu lại không được mà thôi. Ngươi đừng nghĩ nhiều.”
“Ta… Chân ta cũng bị chuột rút, tạm thời dựa vào ngươi một chút mà thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Đẩy cửa lớn điện Diêm Vương ra, ngoài dự đoán, ta không nghe thấy tiếng Diêm Vương ngáy ngủ cùng âm thanh chậc lưỡi. Tại một cái bàn nhỏ bên cạnh thư án vĩ đại của Diêm Vương, phán quan đang vùi đầu trong một đống giấy tờ, múa bút thành văn, ngay cả khi ta đi vào hắn cũng không ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, chỉ quăng ra một câu: “Có việc gì, nói.”
“Ách… Ta lại tới nữa.” Tiếng nói vừa dứt, rốt cuộc phán quan cũng ngẩng đầu từ đống giấy tờ lên, liếc mắt ta đánh giá một cái, sau đó tiếp tục vùi đầu làm việc: “Ân, đã thấy.”
Phương thức xử lý lạnh lùng như vậy khiến ta hoàn toàn bất ngờ. Ta đợi một lát, nghĩ rằng đau dài không bằng đau nhanh, quyết định hỏi: “Diêm Vương đâu? Ta đến lĩnh phạt.”
Phán quan lạnh lùng đáp: “Đi thiên giới công tác, còn chưa có trở về.”
Đôi mắt ta sáng lên: “Ta đây có phải hay không có thể trực tiếp đầu thai không cần đợi hắn?”
Phán quan lại lạnh lùng nhìn ta liếc mắt một cái, dáng vẻ như muốn nói “ngươi nghĩ cũng thật hay”, ghét bỏ nói: “Ngoan ngoãn chờ ở địa phủ.”
Ta mất mát đến cực điểm, thở dài hỏi: “Vậy ta phải chờ hắn bao lâu a?”
“Một ngảy ở trên trời bằng một năm ở hạ giới, Diêm Vương đi gần một năm rồi, nhiều nhất hắn ở trên đó hai ba ngày thôi, không lâu.”
Cái này đối với hạ giới là hai ba năm thời gian a! Thần tiên sống bất tử, chờ hai ba năm cũng không tính là bao lâu, nhưng sống ở hạ giới thời dài như vậy cũng bắt đầu khiến ta để ý đến thời gian.
Hai ba năm… Cũng đủ để Sơ Không thu thập Vệ Quốc.
Ta thu dọn tâm tình bản thân, phấn chấn vừa định ra khỏi điện Diêm Vương, thừa dịp hai ba năm rảnh rỗi này mà đi dạo địa phủ, chợt nghe phán quan lạnh lùng gọi ta: “Ngươi đi đâu?”
“Ta định làm một chuyến du lịch nghỉ ngơi dài hạn ở địa phủ.”
“Nghỉ dài hạn?” Phán quan nghe hai chữ này đôi mắt sáng lên, hắn hung hăng đem một chồng giấy tờ ném lên mặt đất, nháy mắt đã nổi trận lôi đình: “Ngươi lại có thể dám ở trước mặt ta mà đề cập đến việc nghỉ ngơi dài hạn! Bởi vì địa phủ ít người nên mỗi tiểu quỷ dưới đây cả năm đều không được nghỉ ngươi có biết không? Thức đêm tăng ca lại không có tiền thưởng ngươi biết không? Mang bệnh sắp chết cũng phải nghiêm túc làm việc ngươi có biết không? Ngươi cư nhiên lại dám nghỉ ngơi dài hạn dưới địa phủ bận rộn thế này! Tốt lắm tốt lắm, ta hiểu rồi, hai tiên nhân các ngươi xuống đây đầu thai chuyển thế hẳn là vì tra tấn chúng ta đi, tốt lắm tốt lắm, ta đã hiểu. Chờ Diêm Vương trở về, ta chắc chắn sẽ nói hắn bắt người liếm giày cho đám quỷ sai, cho ngươi nếm thử hương vị chua xót là như thế nào…”
Ta lau trán, vội vàng xua tay: “Ta đã hiểu ta đã hiểu, ngươi muốn ta giúp cái gì thì ta sẽ giúp.”
Phán quan lại ngồi về chỗ cũ, vừa viết này nọ vừa nói: “Trước tiên thu dọn đống giấy tờ trên mặt đất, trên bàn của Diêm Vương có giấy tờ cần đóng dấu, bên trái là con dấu, bên phải giấy tờ cần đóng, ngươi làm thế là được rồi.”
Coi như là làm việc thiện tích đức đi, ta nghĩ thế, ngoan ngoãn đi lên vị trí của Diêm Vương, lại thấy dưới bàn của hắn có một đống giấy tờ như biển, ta trợn tròn mắt: “Cái kia…Vì sao bình thường Diêm Vương lại nhàn rỗi như vậy?”
Phán quan mặt không biểu cảm nói: “Bởi vì những thứ này hắn đều nhét dưới đó, nếu không phải nhân lúc hắn đi công tác mà ta quét dọn vệ sinh, chắc hắn vẫn nhét ở đó.”
Ta quyết đoán nói: “Một khi đã như vậy, ngươi cũng coi như không có quét dọn vệ sinh, cũng không biết có mấy thứ này ở đây là được rồi.”
Phán quan mắt lạnh nhìn ta, ta biết điều ngồi xuống bắt đầu làm việc. Nhưng mà sự thật chứng minh, ta giống Diêm Vương, quả thật không thích hợp làm những công việc có tính chất trầm lặng thế này.
Làm chưa tới bảy ngày ta đã bắt đầu nhìn xung quanh không thể tập trung tinh thần, nháy mắt ta đã hiểu rõ vì sao mỗi lần Diêm Vương thấy ta cùng Sơ Không xuống địa ngục thì vui như vậy, hắn sẽ lộ ra nét mặt hưng phấn, bởi vì cuộc sống dưới địa phủ quả thật rất nhàm chán, muốn tìm chút niềm vui cũng thật khó khăn…
Khi nằm sấp trên thư án của Diêm Vương, có cái gì đó cứng rắn cộm cộm dưới mặt ta, ta tò mò gạt đống giấy tờ ra thì thấy một cái gương ở bên dưới. Cái gương này khiến ta cảm thấy quen thuộc, ta hỏi phán quan: “Đây là cái gì?”
Phán quan ngẩng đầu nhìn ta một cái: “Kinh kiếp trước. Ngươi làm việc cho tốt đi.”
Ta bỏ qua nửa câu sau của hắn, lại hỏi: “Có thể dùng làm gì?”
“Nhìn kiếp trước của người trong lòng ngươi. Ta nói ngươi lo làm việc cho tốt đi!”
Ta gật đầu, lại bỏ qua nửa câu sau của hắn, cứ trợn mắt mà nhìn cái gương. Ta giật mình nhớ lại lúc trước không phải Diêm Vương dùng cái này để cho ta thấy Lục Hải Không một kiếp kia sao, khi đó ta không đành lòng xem, hiện tại…Cũng không đành lòng.
Trong lòng ta đang suy nghĩ chợt thấy cái kính dao động, ta thấy một gương mặt quen thuộc, là tướng quân Không. Hắn khoác áo giáp nặng cưỡi trên chiến mã, khí chất của hắn cùng vị tướng quân này thật giống nhau. Nhất thời ta không thể tin được nam nhân ta đang thấy đây là Sơ Không kiêu ngạo lại tiện miệng kia. Thì ra, những lúc ta không nhìn thấy, Sơ Không cũng sẽ vẻ mặt này, dáng vẻ càng giống Lục Hải Không, trên lưng gánh vác thù hận nhưng tâm hồn lại mềm mại như làn nước…
Ít nhất, ta thấy là như vậy.
“Giết!” Hắn giơ trường kiếm thẳng tắp lên trời cao. Trên chiến trường ồn ào hỗn loạn có vô số tiếng kêu la của những con người đối mặt sinh tử truyền tới lỗ tai ta, sát khí dường như xuyên qua cả kính khiến lông tơ ta run rẩy.
Ta hạ gương xuống không muốn nhìn.
Mấy ngày tiếp theo, lòng ta bất ngờ lại yên tĩnh, cứ làm công việc đóng dấu, có lẽ không phải ta yên tĩnh mà đúng hơn là ta đang ở trong trạng thái thất thần. Cuối cùng có một ngày, ta chần chừ bên con dấu mà hỏi phán quan: “Ngươi nói, Sơ Không hắn có còn nhớ chuyện một kiếp kia của Lục Hải Không không a?”
Phán quan trắng ta liếc mắt một cái: “Ngươi có uống qua canh Mạnh Bà vậy một kiếp kia ngươi có nhớ rõ không?” Ta gật đầu, phán quan hừ lạnh: “Đó không phải đáp án sao.”
“Nhưng mà… Ta muốn nói.” Ta cẩn thận chọn từ: “Tình cảm một kiếp kia cũng giữ lại sao?” Ý của ta là, ngốc Tường để lại cho ta sự ỷ lại vào Sơ Không, còn có sự tín nhiệm kỳ diệu với hắn.
Tuy rằng lý trí của ta cảm thấy một kiếp ngốc Tường kia thật sự không phải là ta.
Đối mặt với vấn đề của ta, phản quan nói như chém đinh chặt sắt: “Nếu ngươi hỏi về Sơ Không thần quân, ta chỉ có một đáp án.” Ta trợn ra mắt nhìn hắn, phán quan nói: “Ngươi mù sao? Còn không nhìn ra hắn luôn thích ngươi.”
Từ “thích” này tuy rằng ta cùng Sơ Không đã vui đùa nói qua nhiều lần, nhưng đột nhiên nghe từ miệng người khác như thế, nói trắng ra như thể chọc thủng tờ giấy, mặt ta thoáng chốc đỏ bừng: “Là là là…Là như thế sao, thì ra là sự thật, ta còn luôn nói đùa…Thì ra là sự thật…Hắn thật sự thích, thích ta…A….Đáng ghét!” Ta rất thẹn thùng.
Phán quan co rút khóe miệng: “Ngươi giả bộ ngây thơ cái gì, cái này không thích hợp với ngươi.”
Ta ghét bỏ líu lưỡi: “Ngươi để ta giả vờ một chút, đột nhiên nghe thấy loại chuyện thế này, chút tình cảm ôm ấp của nữ tử mới có cơ hội thẹn thùng!”
“Vậy ngươi tiếp tục đi.”
Ta quay đầu, gò má quả thật là nóng cháy. Ta nghĩ…Có lẽ tâm tình này cũng là ngốc Tường để lại cho ta đi.
Nghỉ ngơi trên thư án một lát, ta lại lấy kính kiếp trước ra, thậm chí bản thân ta chưa ý thức được mình đang nghĩ cái gì trong lòng thì trên kính đã dao động, hiện ra khuôn mặt của tướng quân. Lúc này hắn bắt chéo chân ngồi trên ghế thái sư như đại gia, hoàn toàn khác với dáng vẻ trên chiến trường mấy ngày trước, giờ lại biến thành dáng vẻ tiểu tiện tiểu tiện tiểu tiện như xưa. Lúc này, đứng trước mắt hắn là một nữ tử đang bị trói, ta nheo mắt nhìn, người đó đúng là Hinh Vân.
Sơ Không cùng Hinh Vân…
“Ngươi nói một chút, ngươi thích cái gì?” Sơ Không nhấp ngụm trà, ánh mắt tà tà dừng ở trên người Hinh Vân.
Mặc dù dưới tình huống như vậy, ở trước mặt Sơ Không, Hinh Vân vẫn không quên mím môi cười yếu ớt: “Thiếp thân thích cái gì, tướng quân còn chưa rõ sao?”
Ngụ ý là thích tướng quân đi. Ta bĩu môi, nếu linh hồn trong thân thể tướng quân này là ta, ta nhất định sẽ tiểu tiện ngay tại chỗ, sau đó hỏi lại nàng thích hay là không thích, triệt để hủy hoại hình tượng tướng quân trong lòng nàng là thượng sách.
Sơ Không nghe xong lời này của nàng thì gật đầu: “Nói thật, ta có cẩn thận điều tra xem ngươi thích cái gì. Lạc Mai bạch ngọc trâm, tràng hạt bằng gỗ tử đàn, áo dài bằng tơ màu xanh…Nếu như ta nhớ không lầm, mấy thứ này đều là trước kia ta đưa cho ngươi.”
Hinh Vân xấu hổ gật đầu, Sơ Không híp mắt cười, nếu ta đoán không nhầm, nụ cười này của hắn chính là đang hình thành nên âm mưu nào đó: “Lúc trước ngươi đi vội vàng, mấy thứ này đều để lại trong biệt viện ở kinh thành, ngươi nhìn xem những thứ này có phải là những thứ ngươi yêu thích không?”
Hinh Vân hình như có chút không dám tin nhìn Sơ Không, đáy mắt mang theo sự mờ mịt, nhưng càng có nhiều sự ấm áp cùng cảm động: “Tướng quân…”
Ta thở dài, cô nương, ngươi còn tin là thật sao, ngươi làm sao có thể đấu cùng Sơ Không nha? Hắn có độc a, là chất độc a!”
“Ngươi xem những thứ này có đúng không?”
“Ân, không sai.”
“Tốt lắm.” Sơ Không gật đầu, thanh sắc chuyển thành lãnh đạm nói, “Đều đập vỡ hết cho ta. Áo choàng sau khi xé thành nhiều mảnh thì thiêu đi.”
Ánh mắt Hinh Vân trống rỗng, nàng trơ mắt nhìn những nam tử thô kệch cao lớn xung quanh động thủ, đem những thứ mà nàng yêu thích nhất đập nát. Nàng ngơ ngác nhìn Sơ Không: “Vì sao a? Sở Thanh Huy, ngươi đang trả thù ta sao? Bởi vì ta hại chết Thanh Linh công chúa sao?” Nàng kiềm chế không được hận ý trong lòng, trên mặt đã có sự điên cuồng, ánh mắt lúc này thật giống ánh mắt nhìn ta khi đó: “Ngươi muốn trả thù ta như vậy! Vì tiện nhân kia! Cái gì ngươi cũng cho nàng! Địa vị, tài phú, còn có đứa nhỏ! Cái gì ngươi cũng cho nàng! Ngay cả một lần duy nhất của chúng ta ngươi cũng gọi tên nàng! Ta có gì không tốt! Ta có gì không tốt!”
Sơ Không lẳng lặng nhìn nàng: “Cái gì ngươi cũng không tốt, giọng thì the thé, nói nhiều lời vô nghĩa, tâm địa lại độc ác, tệ nhất là ngươi lại đem đồ chơi của ta làm hỏng mất. Tâm tình của ta không tốt, cũng muốn đem ngươi phá hủy một chút, ngươi nói xem, bây giờ ngươi còn thích cái gì? Ta đều hủy hết cho ngươi xem.”
“Ha ha, ngươi muốn trả thù ta thì cứ việc trả thù đi!” Ta sâu sắc cảm thấy trình độ đối thoại của hai người này chẳng khớp nhau gì cả, Hinh Vân vẫn ác độc nói: “Trước kia, giữa các ngươi có sự đấu tranh của triều đình, không cách nào ở cùng nhau, hiện tại các người càng không có cách nào ở cùng nhau! Cả đời này, Sở Thanh Huy ngươi cũng không được thoải mái.”
Những lời này nếu rơi vào tai tướng quân thật sự thì chỉ sợ cũng có vài phần sát thương.
Sơ Không nhíu mày, đào ngoáy lỗ tai: “Đêm miệng của nàng bịt lại cho ta, chanh chua ầm ĩ chết đi được.” Hắn đi quanh Hinh Vân một vòng rồi nói: “Ta trừng trị ngươi là do ngươi thiếu nợ ta, ta không động thủ với nữ nhân…” Trong lòng ta yên lặng nói, đồ lừa đảo. Sơ Không lại nói tiếp: “…Cho nên về sau, qua kiếp này rồi, ngươi đầu thai thì đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, bằng không ta thấy ngươi một lần thì sẽ trừng trị ngươi một lần.”
Sơ Không sai người đem nàng đi ra ngoài.
Một mình hắn ngồi trên ghế thái sư uống trà, đột nhiên thở dài với cái đại sảnh không một bóng người, như thì thào lẩm bẩm: “Hẳn là còn chưa hôn đi.”
Hắn nói một câu không đầu không đuôi, ta nghe xong mà tâm tư đột nhiên trầm bổng, tức thời choáng váng a một tiếng, nhìn gương mặt kia nở nụ cười khanh khách. Phán quan ở bên cạnh bốc hỏa mà cầm một chồng giấy tờ đập trên đầu ta: “Làm việc cho tốt!”
Tâm tình ta rất tốt, thả cái kính kiếp trước xuống, nghĩ rằng, thì ra những khi ta không nhìn thấy Sơ không, hắn lại đáng yêu như vậy a! Quả nhiên là một tiểu hài tử khẩu thị tâm phi a.
Nếu hiện tại ta không nhìn Sơ Không thì cũng sẽ nhớ hắn…Di? Nói như thế, có vẻ ta cũng…
Thích hắn … Đi?
Ta chui đầu vào trong đống giấy tờ, đột nhiên có chút lo lắng, không biết cái mặt nóng rực của ta có thể thiêu cháy giấy tờ trên bàn Diêm Vương không a.
Những ngày làm việc ở địa phủ, ta thường nhìn kính kiếp trước để tiêu khiển, trong chớp mắt đã qua hơn hai năm.
Gần đây ở trong kính, Sơ Không dẫn đầu đại quân thu phục Vệ quốc ở những nơi lãnh thổ bị xâm chiếm, sau đó cắn ngược trở lại chiếm năm thành trì của Vệ Quốc. Vua Vệ Quốc sai người đưa thư đầu hàng, Sơ Không lập tức xé thư đầu hàng kia, bắt Vệ Quốc cắt đất đền tiền, hứa hẹn trong mười năm không xâm phạm Đại Tề. Vua Vệ quốc từ chối, vì thế Sơ Không lại nuốt tiếp của hắn ba tòa thành…Vua Vệ Quốc cuối cùng cũng đáp ứng yêu cầu của Sơ Không.
Hoàng đế Tề Quốc triệu hồi kinh, Sơ Không khải hoàn trở về, lúc này đây không còn những lời đồn đãi nhảm nhí về tướng quân nữa. Ngày hắn khải hoàn trở về bầu trời rơi đầy tuyết, thân ảnh cưỡi con ngựa cao to nhìn bầu trời, ngừng một lúc lâu cũng không đi. Hắn như vậy lại khiến người ta cảm thấy cô đơn tiêu điều.
Có lẽ trời sinh Sơ Không đã có mối bất hòa với tuyết đi
Sau khi hắn đạt được thắng lợi lớn, chắc là phải ở nhân gian vui vẻ sống thêm mười mấy năm. Kiếp tiếp theo ta cùng hắn thật sự bỏ lỡ nhau rồi…
Sau khi ý nghĩ này sinh ra, ta lập tức ỉu xìu phờ phạc mà đứng lên. Có thể nhàn rỗi thì nỗ lực nhàn rỗi, chờ Diêm Vương xử phạt xong ta sẽ chạy lấy người. Ở địa phủ âm này nhiều năm ta cũng tập ra một số thói quen, hôm nay trước khi đến điện Diêm Vương làm việc thì ta đi dạo một vòng địa phủ, khi đi tới con đường hoàng tuyền chợt thấy một thân ảnh quen thuộc ở đầu kia của con đường đang đi tới, ta trố mắt nhìn hắn, không dám tin mà dụi mắt của mình.
Hắn cũng thấy ta, bước chân hơi ngừng lại.
Ngăn cách bởi chướng khí âm u của địa phủ, hai ta nhìn nhau hồi lâu, không ai mở miệng nói chuyện trước.
Cuối cùng hắn cũng nhấc chân đi về phía ta, khi cách ta còn ba bước thì dừng lại, hắn trừng ta hồi lâu. Hai năm qua chỉ nhìn thấy Sơ Không ở trong kính, nay đột nhiên nhìn thấy người thật, cảm xúc thật phức tạp, trong lòng ta lại có cỗ xúc động muốn tiến lên ôm hắn.
Xúc động này khiến ta giật mình trong lòng, ta vội kiềm hãm cảm xúc, nhìn hắn cười, chỉ chớp mắt, ta đã thấy hai tay hắn ở bên cạnh ta, tay nắm lại rồi lại thả ra, nắm rồi thả, cứ như cũng đang ngăn chặn sự xúc động, chẳng lẽ…Hắn cũng muốn ôm ta một cái?
Ta nở nụ cười sáng lạn trên mặt: “A! Thật lâu không thấy, ở nhân gian sống cũng không tệ…” Lời của ta còn chưa dứt, một tiểu quỷ đột nhiên chạy tới hung hăng đụng vào sau lưng ta, ta lảo đảo một bước, ngay sau đó có tiểu quỷ thứ hai cũng đụng vào ta, ta lảo đảo thêm một bước, tiểu quỷ thứ ba cũng đụng vào ta, ta lảo đảo bước nữa, thân mình ta không ổn định, lập tức ngã vào trong lòng Sơ Không.
Những tiểu quỷ liên tiếp đụng vào ta cứ chạy như điên trên con đường hoàng tuyền kia, mới đó đã không thấy thân ảnh, để lại ta xấu hổ ở trong lòng Sơ Không, cảm giác hai tay của hắn vòng qua lưng ta, nhẹ nhàng ôm lấy ta…
Quả thật là ôm a!
Hai gò má ta nóng lên, nhưng lại không có ý tránh Sơ Không, tùy ý hắn ôm ta, ngoài dự đoán là hắn cũng không nói chuyện, không buông tay, chỉ là nhẹ nhàng ôm ta.
Này… Cảnh tượng này thật mờ ám a…
“Sơ Không.” Sau một lúc bị nghẹn ta mới hỏi: “Ngươi đây là có ý gì?”
Nửa ngày sau trên đỉnh đầu ta mới truyền đến một tiếng hừ lạnh kiêu ngạo: “Ta…Tay ta bị chuột rút, tạm thời thu lại không được mà thôi. Ngươi đừng nghĩ nhiều.”
“Ta… Chân ta cũng bị chuột rút, tạm thời dựa vào ngươi một chút mà thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”