Chương : 28
Tiến… Cung?
Gầy đây, tướng quân là ta cùng Sơ Không công chúa kia ở chung không hòa bình, trước đó hai tháng lại tàn sát nhau một lần, ngày hôm qua công chúa lại đẻ non, hoàng đế là ông anh vợ của ta, chắc chắn sẽ không cho ta ăn trái cây ngon rồi…
Trong lòng ta không yên, trên đường tiến cung vô số lần nảy sinh ý niệm chạy trốn ở trong đầu. Nhưng nhìn Sở Dực cưỡi ngựa đi theo bên cạnh ta, ta cảm thấy xem ra hắn sẽ không chạy cùng ta. Không có người như hắn làm việc, những ngày làm bình dân của ta cũng không được tiêu dao. Ta cắn chặt răng, trong lòng hung hăng an ủi bản thân, hoàng đế thì thế nào, cho dù hắn lợi hại thì thế nào, hắn cũng không thể xuyên thấu qua lớp da cốt mà nhìn thấy rõ ràng nam nhân này, là một nữ tử nội tâm yếu ớt a.
Ở kiếp thứ nhất, ta từng cùng Tống cha vào cung vài lần, cấp bậc lễ nghĩa trong cung đến bây giờ ta vẫn nhớ được, trải qua thâm cung trùng trùng điệp điệp, thái giám mang ta đến ngự thư phòng.
Ngồi sau văn án rộng rãi là một nam tử mặc long bào đỏ đen, hắn đang dựa vào bàn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Ở trong lòng ta nói thầm, đồng dạng cũng là vương, vị vương ở nhân giới còn uy nghiêm hơn cả Diêm Vương kia a. Ta không biết ngày thường tướng quân cùng hoàng đế gặp mặt thì dùng phương thức thế nào giao tiếp, cũng không biết quan hệ của hai người này có bình thường không, ta dứt khoát cúi đầu, không nói một lời quỳ xuống.
Đối mặt với sức mạnh, chịu thua luôn là cách tốt nhất.
Thái giám thức thời đứng ở bên người hoàng đế, cúi mắt nín thở, hạ thấp sự tồn tại của bản thân.
Ta nghe thấy tiếng Hoàng đế đặt bút xuống: “Thanh Huy.” Giọng hắn trầm thấp, nhẹ nhàng: “Thân mình Phù Doanh đã khỏe chưa?”
Ta suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ta được hoàng đế nói Thanh Huy và Phù Doanh chính là ta cùng Sơ Không, trong lòng ai thán, quản nhiên là khởi binh vấn tội, ta cúi đầu nói: “Vi thần có tội.”
Hoàng đế kia im lặng, ta chợt nghe một tiếng cười khẽ, là hoàng đế nói: “Ngươi đứng dậy đi, nơi này không còn tai mắt của thái hậu, ngươi không cần làm dáng vẻ như thế.”
Di, cái tình huống gì đây? Trong lòng ta bồn chồn, giả bộ trấn định, đứng lên, hoàng đế ngồi sau thư án, bên môi mang một tia cười như có như không, nhưng trong ánh mắt hắn là hàn băng lạnh thấu xương, nhìn ta chằm chằm mà nói: “Thanh Huy, ngươi nói xem, đứa con trong bụng Phù Doanh mất đi, đối với chúng ta là tốt hay không tốt?”
Hoàng đế này cùng tướng quân không thuần khiết a…
Đôi mắt ta chuyển động, nắm cái chân thối của hoàng đế nói: “Vi thần ngu dốt.”
Hoàng đế lại cười khẽ vài tiếng: “Nhiều ngày không thấy, Thanh Huy lại học được cách khiêm tốn.” Ngón tay hoàng đế gõ nhẹ trên bàn: “Hôm qua sau khi biết tin tức, trẫm cao hứng là ngôi vị hoàng đế này có thể tạm thời bảo vệ, nhưng lại lo âu…Thêm một thời gian nữa, giang sơn Đại Tề chỉ sợ khó giữ được. Nước cờ này của Vệ Quốc đánh hay lắm.”
Ta hoàn toàn không hiểu hắn nói cái gì, chỉ có gắt gao nhìn chằm chằm nền gạch trước mắt.
Ngự thư phòng yên lặng một lát, hoàng đế bỗng nhiên đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt ta nói: “Lại nói, gần đây Thanh Huy đối việc quốc sự có đôi chút lơ là.” Trong lòng ta cả kinh, muốn quỳ xuống, hoàng đế đã sớm đoán được động tác của ta, đem cánh tay ta nắm lấy, đỡ ta đứng lên: “Thanh Huy không cần giữ lễ tiết, ta không phải là trách cứ ngươi, ngươi và ta là huynh đệ nhiều năm, ta hiển nhiên biết ngươi trung thành không hai lòng, chỉ là…Có phải ngươi đối Phù Doanh có chút mềm lòng hay không?”
Cả người ta cứng đờ, trong lòng đau khổ nói, hiện tại ta đối “Phù Doanh” không thể không mềm lòng a…
“Ta biết Phù Doanh thuở nhỏ đối với ngươi cuồng dại, hai người ở cùng nhau lâu khó tránh khỏi sinh chút tình cảm không nên có.”
Trong lòng ta thấy kỳ quái, tướng quân cùng công chúa đã kết làm vợ chồng, thế gian này còn có tình cảm gì mà họ không nên có.
“Ta nghe nói, khi thấy Phù Doanh sinh non thì ngươi khóc lóc rất đau thương, không ngủ liên tiếp ba ngày mà túc trực bên giường của nàng, thậm chí để một mình Sở Dực đuổi theo mật thám Vệ Quốc, do đó để mật thám chạy thoát. Thanh Huy, ngươi xem, có phải ngươi cũng có chút ít trách nhiệm trong việc này không?”
Ta nghe xong ý tứ của hắn, lại cảm giác được hoàng đế vẫn đang nâng cánh tay của ta, con Thảo Nê Mã lại gào thét trong lòng ta. Hoàng đế đáng chết nhà ngươi, có lời gì thì nói thẳng được không, rốt cuộc là muốn ta quỳ hay không quỳ a, rốt cuộc là muốn ta thỉnh tội hay không thỉnh tội a? Nói thẳng một chút sẽ chết sao?
Ta không biết nên đáp lại hắn thế nào, đơn giản chỉ xem là khi nãy hắn phóng rắm, tiếp tục trầm mặc không nói.
Hoàng đế thấy ta không nói chuyện, lại nở nụ cười haha: “Thanh Huy chớ khẩn trương, ngươi với ta tình như tay chân, ta sao có thể trừng phạt ngươi.” Hắn chậm rãi đi trở về thư án, vân vê áo bào ngồi xuống: “Hôm nay gọi Thanh Huy tiến cung là muốn báo cho ngươi một việc thôi.” Hoàng đế chấp bút, lấy một tờ giấy viết lên bên trên nói: “Không biết Vệ quốc khi nào sẽ hạ chiến thư với ta, lúc đó phải khiến Thanh Huy vất vả ra nghênh địch, cuộc chiến này chỉ có thể thắng không thể bại. Bằng không ngươi và ta chỉ có một kết cục.”
Hắn đem tờ giấy đã viết xong đưa cho ta, trên mặt dùng bút màu đỏ viết một chữ “Chết” rất chói mắt. Khóe miệng ta co rút, khi hoàng đế này nói trắng ra thì cũng rất thẳng thắn.
Trước khi rời khỏi ngự thư phòng, hoàng đến bí hiểm nói với ta một câu: “Thanh Huy, đại chiến sắp tới, nên cất giữ binh phù cho tốt.”
Lòng ta căng thẳng, mồ hôi chảy ròng
Binh phù… Ta phải đi chỗ nào tìm binh phù cho ngươi, chẳng lẽ muốn tướng quân ta vui vui vẻ vẻ chạy tới hỏi Sở Dực, trước kia ta đem binh phù để chỗ nào nha?
Trở lại tướng quân phủ, ta không quan tâm chuyện gì khác mà lập tức vọt vào phòng Sơ Không, lần này hắn đang ăn cháo, vẻ mặt hưởng thụ. Sau lưng ta cứ đổ mồ hôi lạnh, ta đoạt lấy bát cháo trong tay tỳ nứ nói: “Để ta.”
Tỳ nữ nhìn Sơ Không liếc mắt một cái, Sơ Không thản nhiên nói: “Đi xuống đi.”
Cửa phòng khép lại, ta nặng nề ngồi bên cạnh Sơ Không: “Việc lớn không tốt.”
Sơ Không lần này học được ngoan ngoãn, đoạt bát cháo từ trong tay ta trở về, nhàn nhã uống rồi nói: “Trước khi tiến cung ngươi đã nói qua.”
Ta gấp đến độ bốc hỏa: “Đây là thực không tốt!” Ta đem chuyện vào cung kể lại tỉ mỉ cho Sơ Không một lần, sau đó hỏi hắn: “Ngươi nói xem, rốt cuộc hoàng đế có ý tứ gì? Còn cái binh phù nữa, ta còn không biết tướng quân trước kia, sao biết được hắn cất binh phù chỗ nào, đến lúc ra trận lại là tướng quân không có binh phù, ta chỉ sợ còn chưa có xuất trận đã bị hoàng đế tha đi chém rồi.”
Sơ Không lạnh nhạt uống xong cháo, đem bát thả trên bàn, lau miệng, thập phần thản nhiên nói: “Ngô, ngươi nói binh phù, có phải cái này hay không?” Hắn lấy từ trong ngực ra một khối ngọc thạch trắng, trên đó khắc một con hổ rất tinh tế, ta ngây người ngẩn ngơ.
“Ngươi trộm được ở đâu vậy?”
“Bắt đầu từ khi hai chúng ta đến thế giới này nó đã ở bên người ta, trước kia ta không biết nó là cái gì, nhưng mà thấy nó có vẻ bán được giá nên luôn mang theo bên người. Chờ đến khi ẩn cư núi rừng, đem nó đi cầm, ngô, không ngĩ tới cái này quả thật là bảo bối.”
Ta triệt để mơ hồ: “Đợi chút, binh phù tướng quân sao có thể cất giấu trên người ngươi? Hôm nay những gì hoàng đế đó nói với ta, chứng tỏ rõ ràng hắn và công chúa là kẻ địch đối lập a.”
Sơ Không cười cười, lên mặt nói: “Mọi chuyên bên trong này ta đã biết rõ ràng rồi, ngươi muốn biết sao, gọi một tiếng đại gia, nhận sai với ta một chút.”
“Đại gia ta sai lầm rồi.” Ta thập phần rõ ràng nói: “Mau, nói với ta rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Ta kích động nhìn chằm chằm Sơ Không, Sơ Không lại nghiến răng nghiến lợi thật lâu không nói được ra lời, ta cảm thấy thiếu niên kiêu ngạo này càng kỳ quái, thỏa mãn yêu cầu của hắn cũng không được, không thỏa mãn yêu cầu của hắn cũng không được, thật sự làm khó cho ta a.
Sơ Không im lặng một lát mới im lặng nói: “Ngươi cũng biết ngôi vị của đương kim hoàng đế không yên ổn.”
“Ta làm sao có thể biết.”
“Ta không muốn ngươi trả lời!” Sơ Không nổi gân xanh một trận, thở dài một hơi nói: “Thái hậu hiện giờ không phải là mẹ ruột của hoàng đế, nhưng đã dưỡng dục hoàng đế từ nhỏ, tiên hoàng qua đời sớm, thái hậu liền buông rèm chấp chính, nắm triều chính trong tay. Nhưng hoàng đế mỗi ngày một lớn, do đó triều chính trong tay bà ấy càng khó nắm, thái hậu liền muốn phế hoàng đế lập tân đế, mà hoàng đế lại không có con, không có ai để tuyển chọn. Vừa vặn lúc này nữ nhi của thái hậu là Thanh Linh công chúa mang thai. Thái hậu liền muốn lập đứa nhỏ trong bụng công chúa làm tân đế.”
“Nhưng mà làm sao thái hậu biết công chúa nhất định sẽ mang thai nam tử?”
“Có phải hay không thì có quan hệ gì, chỉ cần thái hậu muốn, cho dù là công chúa mang thai quái vật, cuối cùng vẫn biến thành nam hài.”
Ta bừng tỉnh đại ngộ: “Bọn họ muốn đánh tráo!”
Sơ Không gật đầu: “Kể từ đó, hoàng đế triệt để bị phế, thái hậu lập tân đế, liền có khả năng nắm lại triều chính trong tay. Công chúa chết chỉ sợ không phải do chính nàng ta hạ độc mà là do mật thám Vệ Quốc hạ độc. Ngươi nghĩ thử xem, loại bỏ đi công chúa và đứa nhỏ, để hoàng đế và thái hậu có thế lực ngang nhau tiếp tục tranh đấu, nội chính bất ổn, được lợi nhiều nhất chính là Vệ Quốc. Bọn họ sẽ thừa dịp Tề Quốc có nội loạn phát động chiến tranh, cho nên khi hôm nay ngươi vào cung hoàng đế mới nói với ngươi hắn vừa mừng vừa lo. Vì thế mới viết một chữ “Chết” chói mắt đó, để nói cho ngươi biết, khai chiến với Vệ quốc chỉ có thể thắng, nếu ngươi bại, không cần đến những mưu kế đùa giỡn của thái hậu, hoàng đế hắn cũng sẽ ra tay đến cuối cùng.”
“Vì bảo vệ hoàng đế mà chiến đấu?” Ta không hiểu: “Nhưng mà quân đội không phải là bảo vệ cho ai đang thống trị sao.”
Sơ Không nhíu mày: “Ngươi nói không sai, nhưng nếu ngươi không chiến đấu vì hắn, hắn liền giết ngươi.”
Ta thở dài một tiếng: “Phàm nhân có tư tưởng rất lạc hậu.” Tâm tư ta vừa chuyển, hỏi Sơ Không: “Sao ngươi lại có thể đột nhiên biết rõ mọi chuyện như thế?”
Sơ Không cười: “Sau khi ngươi vào cung, thái hậu cũng phái người tới tìm ta, ta liền mang đem việc này hoàn chỉnh lại với nhau. Ta cũng không giống người nào đó, chỉ biết bị người khác kéo đi thì trở nên mơ hồ lo lắng.”
Tuy rằng ngữ khí cùng lời nói rất đáng đánh đòn, nhưng việc này ta không thể không suy xét một phen…Ta cùng Sơ Không, trí lực quả thật có sự chênh lệch thật cao.
Sơ Không nằm trên giường, nhàn nhã nói: “Hiện tại sự tình hình đều biết rõ ràng, lúc này ở kinh thành ngươi và ta trốn sao cũng không thoát, kế sách hiện giờ là chỉ có chờ Vệ Quốc cùng Tề quốc khai chiến, dù sao trong rối loạn mà có hai người mất tích thì cũng là chuyện bình thường.”
Người này… Cư nhiên lại đem chuyện lâm trận bỏ chạy nói thành chính nghĩa như vậy.
Ta tỏ vẻ khinh bỉ bĩu môi, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một nghi vấn: “Sơ Không, vậy ngươi nói xem, tướng quân là chết như thế nào? Đao trên ngực hắn là ai cắm? Nhìn bộ dạng của tướng quân chắc là có võ công, nhưng sao ngày đó giống như hắn không có phản kháng vậy?”
Sơ Không nhắm mắt dưỡng thần, miễn cưỡng nói: “Việc này còn quan trọng sao? Giữa đại cục hỗn loạn thế này, ai còn nhớ tới được tình yêu vụn vặt của họ.”
Gầy đây, tướng quân là ta cùng Sơ Không công chúa kia ở chung không hòa bình, trước đó hai tháng lại tàn sát nhau một lần, ngày hôm qua công chúa lại đẻ non, hoàng đế là ông anh vợ của ta, chắc chắn sẽ không cho ta ăn trái cây ngon rồi…
Trong lòng ta không yên, trên đường tiến cung vô số lần nảy sinh ý niệm chạy trốn ở trong đầu. Nhưng nhìn Sở Dực cưỡi ngựa đi theo bên cạnh ta, ta cảm thấy xem ra hắn sẽ không chạy cùng ta. Không có người như hắn làm việc, những ngày làm bình dân của ta cũng không được tiêu dao. Ta cắn chặt răng, trong lòng hung hăng an ủi bản thân, hoàng đế thì thế nào, cho dù hắn lợi hại thì thế nào, hắn cũng không thể xuyên thấu qua lớp da cốt mà nhìn thấy rõ ràng nam nhân này, là một nữ tử nội tâm yếu ớt a.
Ở kiếp thứ nhất, ta từng cùng Tống cha vào cung vài lần, cấp bậc lễ nghĩa trong cung đến bây giờ ta vẫn nhớ được, trải qua thâm cung trùng trùng điệp điệp, thái giám mang ta đến ngự thư phòng.
Ngồi sau văn án rộng rãi là một nam tử mặc long bào đỏ đen, hắn đang dựa vào bàn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Ở trong lòng ta nói thầm, đồng dạng cũng là vương, vị vương ở nhân giới còn uy nghiêm hơn cả Diêm Vương kia a. Ta không biết ngày thường tướng quân cùng hoàng đế gặp mặt thì dùng phương thức thế nào giao tiếp, cũng không biết quan hệ của hai người này có bình thường không, ta dứt khoát cúi đầu, không nói một lời quỳ xuống.
Đối mặt với sức mạnh, chịu thua luôn là cách tốt nhất.
Thái giám thức thời đứng ở bên người hoàng đế, cúi mắt nín thở, hạ thấp sự tồn tại của bản thân.
Ta nghe thấy tiếng Hoàng đế đặt bút xuống: “Thanh Huy.” Giọng hắn trầm thấp, nhẹ nhàng: “Thân mình Phù Doanh đã khỏe chưa?”
Ta suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ta được hoàng đế nói Thanh Huy và Phù Doanh chính là ta cùng Sơ Không, trong lòng ai thán, quản nhiên là khởi binh vấn tội, ta cúi đầu nói: “Vi thần có tội.”
Hoàng đế kia im lặng, ta chợt nghe một tiếng cười khẽ, là hoàng đế nói: “Ngươi đứng dậy đi, nơi này không còn tai mắt của thái hậu, ngươi không cần làm dáng vẻ như thế.”
Di, cái tình huống gì đây? Trong lòng ta bồn chồn, giả bộ trấn định, đứng lên, hoàng đế ngồi sau thư án, bên môi mang một tia cười như có như không, nhưng trong ánh mắt hắn là hàn băng lạnh thấu xương, nhìn ta chằm chằm mà nói: “Thanh Huy, ngươi nói xem, đứa con trong bụng Phù Doanh mất đi, đối với chúng ta là tốt hay không tốt?”
Hoàng đế này cùng tướng quân không thuần khiết a…
Đôi mắt ta chuyển động, nắm cái chân thối của hoàng đế nói: “Vi thần ngu dốt.”
Hoàng đế lại cười khẽ vài tiếng: “Nhiều ngày không thấy, Thanh Huy lại học được cách khiêm tốn.” Ngón tay hoàng đế gõ nhẹ trên bàn: “Hôm qua sau khi biết tin tức, trẫm cao hứng là ngôi vị hoàng đế này có thể tạm thời bảo vệ, nhưng lại lo âu…Thêm một thời gian nữa, giang sơn Đại Tề chỉ sợ khó giữ được. Nước cờ này của Vệ Quốc đánh hay lắm.”
Ta hoàn toàn không hiểu hắn nói cái gì, chỉ có gắt gao nhìn chằm chằm nền gạch trước mắt.
Ngự thư phòng yên lặng một lát, hoàng đế bỗng nhiên đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt ta nói: “Lại nói, gần đây Thanh Huy đối việc quốc sự có đôi chút lơ là.” Trong lòng ta cả kinh, muốn quỳ xuống, hoàng đế đã sớm đoán được động tác của ta, đem cánh tay ta nắm lấy, đỡ ta đứng lên: “Thanh Huy không cần giữ lễ tiết, ta không phải là trách cứ ngươi, ngươi và ta là huynh đệ nhiều năm, ta hiển nhiên biết ngươi trung thành không hai lòng, chỉ là…Có phải ngươi đối Phù Doanh có chút mềm lòng hay không?”
Cả người ta cứng đờ, trong lòng đau khổ nói, hiện tại ta đối “Phù Doanh” không thể không mềm lòng a…
“Ta biết Phù Doanh thuở nhỏ đối với ngươi cuồng dại, hai người ở cùng nhau lâu khó tránh khỏi sinh chút tình cảm không nên có.”
Trong lòng ta thấy kỳ quái, tướng quân cùng công chúa đã kết làm vợ chồng, thế gian này còn có tình cảm gì mà họ không nên có.
“Ta nghe nói, khi thấy Phù Doanh sinh non thì ngươi khóc lóc rất đau thương, không ngủ liên tiếp ba ngày mà túc trực bên giường của nàng, thậm chí để một mình Sở Dực đuổi theo mật thám Vệ Quốc, do đó để mật thám chạy thoát. Thanh Huy, ngươi xem, có phải ngươi cũng có chút ít trách nhiệm trong việc này không?”
Ta nghe xong ý tứ của hắn, lại cảm giác được hoàng đế vẫn đang nâng cánh tay của ta, con Thảo Nê Mã lại gào thét trong lòng ta. Hoàng đế đáng chết nhà ngươi, có lời gì thì nói thẳng được không, rốt cuộc là muốn ta quỳ hay không quỳ a, rốt cuộc là muốn ta thỉnh tội hay không thỉnh tội a? Nói thẳng một chút sẽ chết sao?
Ta không biết nên đáp lại hắn thế nào, đơn giản chỉ xem là khi nãy hắn phóng rắm, tiếp tục trầm mặc không nói.
Hoàng đế thấy ta không nói chuyện, lại nở nụ cười haha: “Thanh Huy chớ khẩn trương, ngươi với ta tình như tay chân, ta sao có thể trừng phạt ngươi.” Hắn chậm rãi đi trở về thư án, vân vê áo bào ngồi xuống: “Hôm nay gọi Thanh Huy tiến cung là muốn báo cho ngươi một việc thôi.” Hoàng đế chấp bút, lấy một tờ giấy viết lên bên trên nói: “Không biết Vệ quốc khi nào sẽ hạ chiến thư với ta, lúc đó phải khiến Thanh Huy vất vả ra nghênh địch, cuộc chiến này chỉ có thể thắng không thể bại. Bằng không ngươi và ta chỉ có một kết cục.”
Hắn đem tờ giấy đã viết xong đưa cho ta, trên mặt dùng bút màu đỏ viết một chữ “Chết” rất chói mắt. Khóe miệng ta co rút, khi hoàng đế này nói trắng ra thì cũng rất thẳng thắn.
Trước khi rời khỏi ngự thư phòng, hoàng đến bí hiểm nói với ta một câu: “Thanh Huy, đại chiến sắp tới, nên cất giữ binh phù cho tốt.”
Lòng ta căng thẳng, mồ hôi chảy ròng
Binh phù… Ta phải đi chỗ nào tìm binh phù cho ngươi, chẳng lẽ muốn tướng quân ta vui vui vẻ vẻ chạy tới hỏi Sở Dực, trước kia ta đem binh phù để chỗ nào nha?
Trở lại tướng quân phủ, ta không quan tâm chuyện gì khác mà lập tức vọt vào phòng Sơ Không, lần này hắn đang ăn cháo, vẻ mặt hưởng thụ. Sau lưng ta cứ đổ mồ hôi lạnh, ta đoạt lấy bát cháo trong tay tỳ nứ nói: “Để ta.”
Tỳ nữ nhìn Sơ Không liếc mắt một cái, Sơ Không thản nhiên nói: “Đi xuống đi.”
Cửa phòng khép lại, ta nặng nề ngồi bên cạnh Sơ Không: “Việc lớn không tốt.”
Sơ Không lần này học được ngoan ngoãn, đoạt bát cháo từ trong tay ta trở về, nhàn nhã uống rồi nói: “Trước khi tiến cung ngươi đã nói qua.”
Ta gấp đến độ bốc hỏa: “Đây là thực không tốt!” Ta đem chuyện vào cung kể lại tỉ mỉ cho Sơ Không một lần, sau đó hỏi hắn: “Ngươi nói xem, rốt cuộc hoàng đế có ý tứ gì? Còn cái binh phù nữa, ta còn không biết tướng quân trước kia, sao biết được hắn cất binh phù chỗ nào, đến lúc ra trận lại là tướng quân không có binh phù, ta chỉ sợ còn chưa có xuất trận đã bị hoàng đế tha đi chém rồi.”
Sơ Không lạnh nhạt uống xong cháo, đem bát thả trên bàn, lau miệng, thập phần thản nhiên nói: “Ngô, ngươi nói binh phù, có phải cái này hay không?” Hắn lấy từ trong ngực ra một khối ngọc thạch trắng, trên đó khắc một con hổ rất tinh tế, ta ngây người ngẩn ngơ.
“Ngươi trộm được ở đâu vậy?”
“Bắt đầu từ khi hai chúng ta đến thế giới này nó đã ở bên người ta, trước kia ta không biết nó là cái gì, nhưng mà thấy nó có vẻ bán được giá nên luôn mang theo bên người. Chờ đến khi ẩn cư núi rừng, đem nó đi cầm, ngô, không ngĩ tới cái này quả thật là bảo bối.”
Ta triệt để mơ hồ: “Đợi chút, binh phù tướng quân sao có thể cất giấu trên người ngươi? Hôm nay những gì hoàng đế đó nói với ta, chứng tỏ rõ ràng hắn và công chúa là kẻ địch đối lập a.”
Sơ Không cười cười, lên mặt nói: “Mọi chuyên bên trong này ta đã biết rõ ràng rồi, ngươi muốn biết sao, gọi một tiếng đại gia, nhận sai với ta một chút.”
“Đại gia ta sai lầm rồi.” Ta thập phần rõ ràng nói: “Mau, nói với ta rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”
Ta kích động nhìn chằm chằm Sơ Không, Sơ Không lại nghiến răng nghiến lợi thật lâu không nói được ra lời, ta cảm thấy thiếu niên kiêu ngạo này càng kỳ quái, thỏa mãn yêu cầu của hắn cũng không được, không thỏa mãn yêu cầu của hắn cũng không được, thật sự làm khó cho ta a.
Sơ Không im lặng một lát mới im lặng nói: “Ngươi cũng biết ngôi vị của đương kim hoàng đế không yên ổn.”
“Ta làm sao có thể biết.”
“Ta không muốn ngươi trả lời!” Sơ Không nổi gân xanh một trận, thở dài một hơi nói: “Thái hậu hiện giờ không phải là mẹ ruột của hoàng đế, nhưng đã dưỡng dục hoàng đế từ nhỏ, tiên hoàng qua đời sớm, thái hậu liền buông rèm chấp chính, nắm triều chính trong tay. Nhưng hoàng đế mỗi ngày một lớn, do đó triều chính trong tay bà ấy càng khó nắm, thái hậu liền muốn phế hoàng đế lập tân đế, mà hoàng đế lại không có con, không có ai để tuyển chọn. Vừa vặn lúc này nữ nhi của thái hậu là Thanh Linh công chúa mang thai. Thái hậu liền muốn lập đứa nhỏ trong bụng công chúa làm tân đế.”
“Nhưng mà làm sao thái hậu biết công chúa nhất định sẽ mang thai nam tử?”
“Có phải hay không thì có quan hệ gì, chỉ cần thái hậu muốn, cho dù là công chúa mang thai quái vật, cuối cùng vẫn biến thành nam hài.”
Ta bừng tỉnh đại ngộ: “Bọn họ muốn đánh tráo!”
Sơ Không gật đầu: “Kể từ đó, hoàng đế triệt để bị phế, thái hậu lập tân đế, liền có khả năng nắm lại triều chính trong tay. Công chúa chết chỉ sợ không phải do chính nàng ta hạ độc mà là do mật thám Vệ Quốc hạ độc. Ngươi nghĩ thử xem, loại bỏ đi công chúa và đứa nhỏ, để hoàng đế và thái hậu có thế lực ngang nhau tiếp tục tranh đấu, nội chính bất ổn, được lợi nhiều nhất chính là Vệ Quốc. Bọn họ sẽ thừa dịp Tề Quốc có nội loạn phát động chiến tranh, cho nên khi hôm nay ngươi vào cung hoàng đế mới nói với ngươi hắn vừa mừng vừa lo. Vì thế mới viết một chữ “Chết” chói mắt đó, để nói cho ngươi biết, khai chiến với Vệ quốc chỉ có thể thắng, nếu ngươi bại, không cần đến những mưu kế đùa giỡn của thái hậu, hoàng đế hắn cũng sẽ ra tay đến cuối cùng.”
“Vì bảo vệ hoàng đế mà chiến đấu?” Ta không hiểu: “Nhưng mà quân đội không phải là bảo vệ cho ai đang thống trị sao.”
Sơ Không nhíu mày: “Ngươi nói không sai, nhưng nếu ngươi không chiến đấu vì hắn, hắn liền giết ngươi.”
Ta thở dài một tiếng: “Phàm nhân có tư tưởng rất lạc hậu.” Tâm tư ta vừa chuyển, hỏi Sơ Không: “Sao ngươi lại có thể đột nhiên biết rõ mọi chuyện như thế?”
Sơ Không cười: “Sau khi ngươi vào cung, thái hậu cũng phái người tới tìm ta, ta liền mang đem việc này hoàn chỉnh lại với nhau. Ta cũng không giống người nào đó, chỉ biết bị người khác kéo đi thì trở nên mơ hồ lo lắng.”
Tuy rằng ngữ khí cùng lời nói rất đáng đánh đòn, nhưng việc này ta không thể không suy xét một phen…Ta cùng Sơ Không, trí lực quả thật có sự chênh lệch thật cao.
Sơ Không nằm trên giường, nhàn nhã nói: “Hiện tại sự tình hình đều biết rõ ràng, lúc này ở kinh thành ngươi và ta trốn sao cũng không thoát, kế sách hiện giờ là chỉ có chờ Vệ Quốc cùng Tề quốc khai chiến, dù sao trong rối loạn mà có hai người mất tích thì cũng là chuyện bình thường.”
Người này… Cư nhiên lại đem chuyện lâm trận bỏ chạy nói thành chính nghĩa như vậy.
Ta tỏ vẻ khinh bỉ bĩu môi, trong lòng bỗng nhiên nảy lên một nghi vấn: “Sơ Không, vậy ngươi nói xem, tướng quân là chết như thế nào? Đao trên ngực hắn là ai cắm? Nhìn bộ dạng của tướng quân chắc là có võ công, nhưng sao ngày đó giống như hắn không có phản kháng vậy?”
Sơ Không nhắm mắt dưỡng thần, miễn cưỡng nói: “Việc này còn quan trọng sao? Giữa đại cục hỗn loạn thế này, ai còn nhớ tới được tình yêu vụn vặt của họ.”