Chương : 26
Sơ Không vẫn còn đỏ mặt nhưng không né ta, chậm rãi đi tới.
Ta uống chén rượu, đánh giá nét mặt phấn khích của những người xung quanh. Sở Dực còn khẩn trương hơn cả ta, lặng lẽ tiến tới bên cạnh Hinh Vân, như là sợ Sơ Không giết nàng vậy. Vài nữ tỳ theo sau lưng Sơ Không cũng có oán khí ngập trời, chỉ có Sơ Không vẫn lanh nhạt, nâng cằm, cao ngạo đi đến trước mặt ta.
Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, chắc là mang thai nên khiến thân hình hắn suy yếu đi. Ta vuốt cằm suy nghĩ, dưới tình huống này, công chúa và tướng quân nên nói chuyện như thế nào nhỉ. Ta đang đau khổ suy tư thì đã thấy Sơ Không phất ống tay áo, ngồi xuống bên cạnh ta, hắn chỉ tay vào Hinh Vân nói: “Buông tay.” Thanh âm không lớn, nhưng trong giọng nói mang theo sự khinh bỉ cùng ngạo mạn.
Lập tức Hinh Vân như bị phỏng tay mà thả ra, lại quỳ trên mặt đất, đôi mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nhìn ta.
Lúc này ta còn đang suy nghĩ tướng quân nên có phản ứng gì, vì vậy chỉ làm dáng vẻ bí hiểm uống rượu, chờ Sơ Không thu thập hoàn cảnh.
Sơ Không cũng cầm cái chén rót rượu vào, thị nữ phía sau hắn liền nói: “Công chúa, ngài có thai không nên uống rượu.” Sơ Không bất động thanh sắc ngắm chén rượu một lát, sau đó mang cái chén để lên bàn hướng về phía Hinh Vân kia: “Ta quên mất chuyện này, một khi đã như vậy, Hinh Vân cô nương hãy thay bản cung uống chén rượu này đi.”
Cả người Hinh Vân run lên, trong mắt toàn là hoảng sợ.
Ta giật mình nhớ lại, ở trong hoàng gia, ban thưởng rượu cùng ban cái chết không có gì khác nhau, nhưng ta biết Sơ Không mặc dù ngạo mạn vô lễ nhưng tuyệt đối không giết người bừa bãi, chén rượu này xem ra là chọc nàng ta…Vì thế ta cũng mở to mắt, kích động nhìn Hinh Vân.
“Tướng quân…” Sở Dực ở phía sau khẩn trương, ta vẫy ta, làm hắn câm miệng.
Hinh Vân dùng ánh mắt cầu cứu liếc ta một cái, ta cũng nhìn nàng chằm chằm. Dường như biết ta sẽ không mở miệng cứu nàng, cắn răng một cái cầm lấy chén rượu ngửa đầu uống hết. Nàng nhắm chặt mắt, sợ hãi đợi chờ hồi lâu, không thấy phản ứng gì, nàng lại kinh hãi mở mắt, lé mắt mà đánh giá Sơ Không: “Thanh Linh công chúa, ngươi…”
“Bản cung như thế nào?” Sơ Không cười cười, “Bản cung có như thế nào, ngươi cũng chỉ có chịu.”
Hinh Vân gục đầu xuống, nắm tay xiết chặt.
Tình cảnh nhất thời yên tĩnh, ngón tay Sơ Không gõ nhẹ trên bàn, hắn cúi mắt không biết đang suy nghĩ cái gì. Ta cảm thấy ta cứ im lặng như vậy cũng không phải là cách hay, liền bảo Sở Dực mang Hinh Vân tiễn bước. Sơ Không ngồi cùng ta một lát cũng cho thị nữ ở sau lui đi.
Mọi người đã lui hết, ta lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Sơ Không: “Ngươi thật có cốt cách công chúa. Xem dáng vẻ kiêu ngạo này, chậc chậc…Nhưng mà áp bức một nữ tử như thế ngươi không thấy áy náy trong lòng sao?” Ta giật mình nhớ tới một lần ở địa phủ kia, Sơ Không đứng bên cạnh một nữ tử áo trắng, ta dùng sức suy nghĩ, rốt cuộc cũng nhớ tới tên của nàng, ta cười hỏi Sơ Không: “Ngươi có từng đe dọa qua như thế với Oanh Thì tiên tử chưa?”
Sơ Không nhàn nhạt liếc nhìn ta một cái: “Oanh Thì sẽ không làm ra dáng vẻ khiến người ta chét ghét như nàng ta.”
Nghe hắn bảo vệ nữ tử duy nhất đó, lại nghĩ đến trước kia hắn nói bảy kiếp sẽ sai sử ta như thái giám, rồi trở về cùng nàng ngắm sao, trong lòng ta đột nhiên lại khó chịu, mang chén rượu thả lên bàn nói: “Ta thấy dáng vẻ của Hinh Vân có gì không tốt, như nhược thỏa đáng.”
Sơ Không liếc mắt nhìn ta, mày nhíu nhẹ: “Cho ngươi một cái thể xác thì ngươi tự đem bản thân mình làm nam nhân sao?”
Ta không nghĩ cùng hắn tranh cãi vấn đề này, quay đầu nhìn trời: “Ngô, hôm nay là cuối thu, thời tiết thật tốt.”
Sơ Không lạnh lùng cười, nói: “Ta lo trong lo ngoài điều tra tin tức, người nào đó lại nhàn nhã ở đây, trái ôm ấp phải uống rượu, nam nam nữ nữ, ngươi cũng thật là thoải mái.”
Ta kháng nghị: “Thứ nhất, ta không có trái ôm phải ôm, cũng không có nam nam nữ nữ, thứ hai, ta cũng đang rất nghiêm túc tìm hiểu hoàn cảnh của bản thân.”
“Nga, vậy ngươi nói xem ngươi thăm dò được cái gì?”
Ta đứng đắn nói: “Trình độ của đầu bếp tướng quân phủ là phế vật.” Ta cầm một cái điểm tâm trên bàn, cắn một cái rồi ghét bỏ nói: “Thật không biết trước kia tướng quân cùng công chúa chịu đựng như thế nào, ta đang tìm cơ hội để đuổi hắn đi đây.”
Khóe miệng Sơ Không co rút, không chút khách khí mang cả mâm điểm tâm trên bàn ném vào hồ nước cho cá ăn: “Không có tiền đồ.” Hắn đánh giá ta như thế sau đó lại nói: “Ngươi có nhìn ra Hinh Vân này thật không đơn giản hay không?”
Ta cả kinh, mang miếng điểm tâm nuốt xuống: “Nàng có bao nhiêu phức tạp vậy?”
“Dùng thông minh của ngươi suy nghĩ một chút, nếu công chúa tâm khí cao ngạo quyết định đồng quy vu tận cùng tướng quân, sao có thể buông tha cho nàng ta? Khi biết được nữ tử này còn sống ta đã điều tra nàng ta một phen, quả nhiên sau lưng nàng ta có người khống chế.”
“Người nào?”
Sơ Không lắc lắc đầu: “Hiện tại ta điều tra được không nhiều, nhưng nhất định phải cẩn thận với nàng ta.” Sơ Không sờ cằm, hí mắt nói: “Lấy thế lực trong tay ta hiện giờ chỉ có thể điều tra Hinh Vân này không ổn. Trước kia tướng quân từ một một binh lính nhỏ có thể leo lên vị trí như hôm nay, chắc hẳn cực kỳ thông minh, nhất định hắn cũng có điều tra lai lịch của Hinh Vân, sao lại có thể sủng ái nàng như vậy? Thật đúng là loạn…”
Ta sờ chén rượu, đoán nói: “Có phải hay không… Tướng quân cũng không giống như những người bên ngoài đã nói là thích Hinh Vân?” Cũng không ghét công chúa như người ta nói…
Sơ Không nhíu mày suy nghĩ một lát, thấp giọng mắng: “Phàm nhân thật phiền toái, cả ngày chỉ biết kiếm chuyện!”
Tâm can ta cũng nóng lên: “Rất muốn đế địa phủ bắt họ để hỏi rõ ràng mọi chuyện a!”
Cảm khái một lát, đôi ta ngồi yên lặng trong đình viện, gió thu thổi hiu hiu, ta nhỏ giọng phun ra một câu: “Mang thai…Cảm giác thế nào?” Thanh âm Sơ Không như biến mất, ta tiếp tục hỏi: “Bụng có nổi lên chưa? Ta cảm thấy ngươi thật tốt, giống như chẳng có động tĩnh gì cả…”
Ta vốn tưởng rằng nghe xong lời này Sơ Không sẽ phát hỏa, nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn ta một cái rồi nói: “Phải có động tĩnh gì, ngươi nói ta nghe xem.”
Ta vươn ngón tay ra đếm: “Thèm ăn, không phấn chấn, cả người mệt mỏi.”
“Có chút.”
“Ngực sưng đau, buồn nôn.”
Sơ Không lắc đầu: “Không có.”
Ta lấy làm lạ: “Bụng không có lớn lên sao?”
“Ta làm sao mà biết bụng có lớn lên hay không.” Sơ Không quái lạ hỏi ta: “Ta không có việc gì lại đi sờ tới sờ lui trên bụng nữ nhân sao?”
“Nhưng mà thân thể này hiện tại là của ngươi a!” Ta bĩu môi nói: “Ngươi cho rằng mỗi ngày ta phải mang theo tiểu kê kê (cái đó của đàn ông ý >”
Sơ Không nhíu mắt: “Ngươi cho là làm nữ nhân thật nhẹ nhàng sao, ngực nặng như quả cầu sắt vậy, mỗi ngày còn phải cố gắng ưỡn ngực thẳng lưng, thật sự là mệt chết.”
“Nói bậy! Ngươi cho là ta chưa làm qua nữ nhân sao! Nào có khoa trương như vậy.”
Sơ Không nhíu mày, yên lặng một lát, bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị: “Ân, ta nghĩ ngươi vĩnh viễn cũng không biết được sự ưu thương của ta.” (anh nói móc ngực chị không to =)))
Ta âm thầm xiết chặt nắm tay, cái đồ này… Rốt cuộc là ghét bỏ cái gì ở ta…
Sơ Không bỗng nhiên đứng lên, nhấc lấy bầu rượu trên bàn: “Buổi chiều ta sẽ đi xem Hinh Vân cô nương nhu nhược kia, vết thương của tướng quân chưa lành, rượu này vẫn nên để người khác uống đi.” Hắn đi ra khỏi vườn.
Ta nhìn cái bàn trống không suy nghĩ, Sơ Không này mang thai có chút kỳ lạ, ta vẫn nên đến hỏi đại phu xem, cho hắn mấy thang thuốc dưỡng thai…Tốt xấu gì hiện tại ta và hắn có quan hệ hợp tác, công chúa đã lo việc ở ngoài, tướng quân phải chu toàn việc trong nhà mới đúng.
Dùng xong bữa trưa, ta lắc lư đến chỗ đại phu trong phủ, Trương đại phu là một nam tử trung niên, có chút đáng khinh, có chút sợ chết, từ khi theo ta vào phòng hắn đã bắt đầu run run, ta nhíu mày hỏi: “Gần đây có bắt mạch an thai cho công chúa không?”
Trương đại phu vừa nghe đã mạnh mẽ run lên vài cái: “Bẩm tướng quân, từ lần trước…sau khi công chúa trúng độc nàng không để tiểu nhân bắt mạch nữa, thuốc dưỡng thai đưa tới cũng bị trả về.”
“Hồ nháo!” Ta cả giận nói: “Công chúa tùy hứng cũng không sao, ngươi dám giúp đỡ nàng giấu diếm không báo!” Nếu để lỡ chuyện Sơ Không sinh đứa nhỏ, chỉ sợ là sau này không thể thấy nữa!
Trương đại phu sợ tới mức dập đầu: “Tướng quân thứ tội! Tướng quân thứ tội!”
Ta thấy hắn run rẩy đáng thương, liền cho hắn đứng lên trả lời. Ta đem bệnh trạng mà Sơ Không nói với ta báo cho Trương đại phu, còn chưa mở miệng hỏi, hắn lại bùm một cái quỳ xuống, thân mình càng thêm run rẩy. Ta thấy kỳ quái: “Ta cũng không bắt nạt ngươi, ngươi sợ cái gì? Đứng lên.”
“Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám!”
Dáng vẻ co rúm này của hắn không ngờ lại chọc ta nổi giận, ta lạnh lùng nói: “Đứng lên! Có gì nói cho rõ ràng!”
Đầu Trương đại phu dường như dán trên đất, thanh âm run run nói: “Tiểu nhân…Tiểu nhân cho rằng, bệnh trạng này của công chúa, trong bụng…Sợ rằng trong bụng là thai chết.”
Ta trừng mắt nhìn, nhất thời không phản ứng được lời của hắn là ý gì: “Ngươi lặp lại lần nữa.” Ta ngồi chỗm hỗm trên đất, đưa cái lỗ tai tới gần hắn: “Lớn tiếng chút.”
“Công chúa… Công chúa mang thai chết… Thai chết.”
Ta nghe rõ ràng, đứng dậy, cảm thấy đầu có chút choáng váng, Trương đại phu lại run run nói: “Tướng quân, tướng quân, nếu không sớm mang thai nhi kia lấy ra, chỉ sợ sẽ có tổn thương rất lớn đến cơ thể người mẹ! Làm không tốt công chúa sẽ…”
Trong lòng ta thật lạnh, nhấc Trương đại phu lên, nhanh chóng cất bước đến chỗ Sơ Không. Thai chết thì thai chết, không thấy Sơ Không sinh sản thì không thấy, nhưng nếu hắn chết đi…Không hiểu vì sao trong lòng ta lại luống cuống, nếu hắn chết đi, ta còn chơi gì nữa.
Ta vội vàng đuổi tới nơi ở của Sơ Không, tỳ nữ của hắn lại không chịu nói cho ta hắn đang ở đâu. Ta gấp đến bốc hỏa, bỗng nhiên nhớ tới hắn đã nói buổi chiều sẽ đến xem Hinh Vân cô nương kia, lúc này chắc hẳn đang ở trong biệt viện của Hinh Vân.
Ta lại túm đại phu, gọi Sở Dực chuẩn bị xe ngựa, vội vã đến nơi ở của Hinh Vân.
Hinh Vân ở trong một biệt viện nhỏ phía tây thành, là vị trí đặc biệt mà tướng quân sắp xếp cho nàng. Xe ngựa chưa dừng hẳn ở trước cửa viện ta đã nhảy xuống một bước, chợt nghe tiếng thét kinh hãi của Sơ Không truyền đến: “Đi, đại gia ngươi…” Thanh âm của hắn căng thẳng, dường như mang theo sự chịu đựng đau đớn.
Sở Dực lúc này nhíu mày ngạc nhiên, chắc là hắn không thể tưởng tượng được Thanh Linh công chúa cao ngạo lại có thể mắng thô tục như vậy.
Mà hiện tại ta cũng không quan tâm xem thân phận của hai chúng ta có bị người khác hoài nghi hay không, thầm nghĩ, bên trong chắc hẳn đã xảy ra chuyện. Bước hai bước về trước, ta một cước đá văng cửa viện đi vào.
Cảnh tượng trong viện khiến ta thấy kinh ngạc, ba gã hắc y nhân đang đứng, một người nắm tay Hinh Vân, dường như nàng bị thương không nhẹ. Sơ Không lại ngồi xổm trên mặt đất, trên trán hắn là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cái váy hoa lệ rộng thùng thình trải trên mặt đất, hai tỳ nữ ngã vào bên cạnh Sơ Không, không biết là ngất đi hay đã đến hoàng tuyền rồi.
Ta mạnh mẽ xuất hiện khiến mọi người đều cả kinh, ba gã hắc ý nhân nhìn nhau, hô lên một tiếng “chạy”, có thanh âm nổ tung ầm vang, bụi bậm tung bay, Sở Dực ở sau ta không chờ bụi bặm bay hết đã phi thân đuổi theo, nháy mắt cũng không biết chạy đi đâu.
Căn bản ta không có tâm tư suy nghĩ những việc này, hai ba bước chạy vội tới trước mặt Sơ Không, ta vỗ vỗ mặt hắn, khiến thần trí sắp tan rã của hắn tập trung lại một chút: “Uy, ngươi làm sao vậy? Bị thương sao? Bị thương chỗ nào?”
Sơ Không nắm chặt lấy tay của ta, môi với răng phun ra một chữ không hoàn chỉnh, ta cố sức nghe nửa ngày cũng không biết hắn nói gì.
Hắn bắt đầu không thể khống chế mà trừng mắt, miệng phát ra một chữ rõ ràng: “Sinh…”
Ta không chớp mắt, cũng bất chấp mọi việc mà ôm hắn lên, sau đó xốc làn váy rộng rãi, chỉ thấy một vũng máu đang dần lan ra với tốc độ không thể tưởng tượng, lần đầu ta trải qua trường hợp thế này, ta sợ run lên, luống cuống nói: “Sơ Không, không đúng! Ngươi sinh đứa nhỏ sao giống dì cả (kinh nguyệt) tới vậy…Không đúng a!”
Trương đại phu đang đứng tránh run run ngoài cửa như nhìn không được nữa, hắn co rúm chạy tới bên cạnh ta, nhìn Sơ Không một lát lại hoảng loạn nói: “Tướng quân! Là thai chết, là thai nhi đang chảy ra! Không thể để công chúa đổ máu như thế nữa a, phải cầm máu!”
Ta đang kinh hoảng thì lại càng kinh hoảng hơn: “Nên cầm máu thế nào? Ngăn làm sao? Dùng cái gì ngăn? Chày cán bột được không?”
Đại phu chưa cho ta biết đáp án, ta vốn nghĩ Sơ Không đã ngất xỉu, bất ngờ hắn tóm lấy tay ta, hung tợn nhìn ta chằm chằm: “Ngươi dám xằng bậy…thử xem!”
Ta gấp đến độ muốn khóc, hốc mắt đỏ hồng, mũi cay xè, chua xót: “Vậy ngươi làm sao bây giờ, ngươi đau không a, ngươi muốn ta làm sao bây giờ, muốn ta làm cái gì?”
Sơ Không thấy dáng vẻ này của ta thì giật mình: “Chỉ là…Một lần luân hồi…”
Hắn nói, làm sao ta có thể không hiểu, ta cùng với hắn ở khoảng thời gian này chỉ là một lần luân hồi, nhưng mỗi cuộc đời luân hồi là duy nhất, bỏ lỡ thì không thể nào tồn tại. Phàm nhân rất yếu ớt, cho nên bọn họ càng quý trọng sinh mạng. Sinh ra đã làm tiên, có lẽ ta cùng Sơ Không không thể thấu hiểu nỗi sợ hãi của người phàm đối với cái chết, nhưng giờ khắc này, ta biết dưới thân hắn đang chảy ra một sinh mệnh, trơ mắt nhìn một sinh mệnh cứ như vậy mà chậm rãi trôi đi…
Ta không cách nào không sợ hãi.
Thần tiên bạc tình, có lẽ chính là bởi vì chuyện không liên quan đến mình ——
Ta uống chén rượu, đánh giá nét mặt phấn khích của những người xung quanh. Sở Dực còn khẩn trương hơn cả ta, lặng lẽ tiến tới bên cạnh Hinh Vân, như là sợ Sơ Không giết nàng vậy. Vài nữ tỳ theo sau lưng Sơ Không cũng có oán khí ngập trời, chỉ có Sơ Không vẫn lanh nhạt, nâng cằm, cao ngạo đi đến trước mặt ta.
Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, chắc là mang thai nên khiến thân hình hắn suy yếu đi. Ta vuốt cằm suy nghĩ, dưới tình huống này, công chúa và tướng quân nên nói chuyện như thế nào nhỉ. Ta đang đau khổ suy tư thì đã thấy Sơ Không phất ống tay áo, ngồi xuống bên cạnh ta, hắn chỉ tay vào Hinh Vân nói: “Buông tay.” Thanh âm không lớn, nhưng trong giọng nói mang theo sự khinh bỉ cùng ngạo mạn.
Lập tức Hinh Vân như bị phỏng tay mà thả ra, lại quỳ trên mặt đất, đôi mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nhìn ta.
Lúc này ta còn đang suy nghĩ tướng quân nên có phản ứng gì, vì vậy chỉ làm dáng vẻ bí hiểm uống rượu, chờ Sơ Không thu thập hoàn cảnh.
Sơ Không cũng cầm cái chén rót rượu vào, thị nữ phía sau hắn liền nói: “Công chúa, ngài có thai không nên uống rượu.” Sơ Không bất động thanh sắc ngắm chén rượu một lát, sau đó mang cái chén để lên bàn hướng về phía Hinh Vân kia: “Ta quên mất chuyện này, một khi đã như vậy, Hinh Vân cô nương hãy thay bản cung uống chén rượu này đi.”
Cả người Hinh Vân run lên, trong mắt toàn là hoảng sợ.
Ta giật mình nhớ lại, ở trong hoàng gia, ban thưởng rượu cùng ban cái chết không có gì khác nhau, nhưng ta biết Sơ Không mặc dù ngạo mạn vô lễ nhưng tuyệt đối không giết người bừa bãi, chén rượu này xem ra là chọc nàng ta…Vì thế ta cũng mở to mắt, kích động nhìn Hinh Vân.
“Tướng quân…” Sở Dực ở phía sau khẩn trương, ta vẫy ta, làm hắn câm miệng.
Hinh Vân dùng ánh mắt cầu cứu liếc ta một cái, ta cũng nhìn nàng chằm chằm. Dường như biết ta sẽ không mở miệng cứu nàng, cắn răng một cái cầm lấy chén rượu ngửa đầu uống hết. Nàng nhắm chặt mắt, sợ hãi đợi chờ hồi lâu, không thấy phản ứng gì, nàng lại kinh hãi mở mắt, lé mắt mà đánh giá Sơ Không: “Thanh Linh công chúa, ngươi…”
“Bản cung như thế nào?” Sơ Không cười cười, “Bản cung có như thế nào, ngươi cũng chỉ có chịu.”
Hinh Vân gục đầu xuống, nắm tay xiết chặt.
Tình cảnh nhất thời yên tĩnh, ngón tay Sơ Không gõ nhẹ trên bàn, hắn cúi mắt không biết đang suy nghĩ cái gì. Ta cảm thấy ta cứ im lặng như vậy cũng không phải là cách hay, liền bảo Sở Dực mang Hinh Vân tiễn bước. Sơ Không ngồi cùng ta một lát cũng cho thị nữ ở sau lui đi.
Mọi người đã lui hết, ta lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Sơ Không: “Ngươi thật có cốt cách công chúa. Xem dáng vẻ kiêu ngạo này, chậc chậc…Nhưng mà áp bức một nữ tử như thế ngươi không thấy áy náy trong lòng sao?” Ta giật mình nhớ tới một lần ở địa phủ kia, Sơ Không đứng bên cạnh một nữ tử áo trắng, ta dùng sức suy nghĩ, rốt cuộc cũng nhớ tới tên của nàng, ta cười hỏi Sơ Không: “Ngươi có từng đe dọa qua như thế với Oanh Thì tiên tử chưa?”
Sơ Không nhàn nhạt liếc nhìn ta một cái: “Oanh Thì sẽ không làm ra dáng vẻ khiến người ta chét ghét như nàng ta.”
Nghe hắn bảo vệ nữ tử duy nhất đó, lại nghĩ đến trước kia hắn nói bảy kiếp sẽ sai sử ta như thái giám, rồi trở về cùng nàng ngắm sao, trong lòng ta đột nhiên lại khó chịu, mang chén rượu thả lên bàn nói: “Ta thấy dáng vẻ của Hinh Vân có gì không tốt, như nhược thỏa đáng.”
Sơ Không liếc mắt nhìn ta, mày nhíu nhẹ: “Cho ngươi một cái thể xác thì ngươi tự đem bản thân mình làm nam nhân sao?”
Ta không nghĩ cùng hắn tranh cãi vấn đề này, quay đầu nhìn trời: “Ngô, hôm nay là cuối thu, thời tiết thật tốt.”
Sơ Không lạnh lùng cười, nói: “Ta lo trong lo ngoài điều tra tin tức, người nào đó lại nhàn nhã ở đây, trái ôm ấp phải uống rượu, nam nam nữ nữ, ngươi cũng thật là thoải mái.”
Ta kháng nghị: “Thứ nhất, ta không có trái ôm phải ôm, cũng không có nam nam nữ nữ, thứ hai, ta cũng đang rất nghiêm túc tìm hiểu hoàn cảnh của bản thân.”
“Nga, vậy ngươi nói xem ngươi thăm dò được cái gì?”
Ta đứng đắn nói: “Trình độ của đầu bếp tướng quân phủ là phế vật.” Ta cầm một cái điểm tâm trên bàn, cắn một cái rồi ghét bỏ nói: “Thật không biết trước kia tướng quân cùng công chúa chịu đựng như thế nào, ta đang tìm cơ hội để đuổi hắn đi đây.”
Khóe miệng Sơ Không co rút, không chút khách khí mang cả mâm điểm tâm trên bàn ném vào hồ nước cho cá ăn: “Không có tiền đồ.” Hắn đánh giá ta như thế sau đó lại nói: “Ngươi có nhìn ra Hinh Vân này thật không đơn giản hay không?”
Ta cả kinh, mang miếng điểm tâm nuốt xuống: “Nàng có bao nhiêu phức tạp vậy?”
“Dùng thông minh của ngươi suy nghĩ một chút, nếu công chúa tâm khí cao ngạo quyết định đồng quy vu tận cùng tướng quân, sao có thể buông tha cho nàng ta? Khi biết được nữ tử này còn sống ta đã điều tra nàng ta một phen, quả nhiên sau lưng nàng ta có người khống chế.”
“Người nào?”
Sơ Không lắc lắc đầu: “Hiện tại ta điều tra được không nhiều, nhưng nhất định phải cẩn thận với nàng ta.” Sơ Không sờ cằm, hí mắt nói: “Lấy thế lực trong tay ta hiện giờ chỉ có thể điều tra Hinh Vân này không ổn. Trước kia tướng quân từ một một binh lính nhỏ có thể leo lên vị trí như hôm nay, chắc hẳn cực kỳ thông minh, nhất định hắn cũng có điều tra lai lịch của Hinh Vân, sao lại có thể sủng ái nàng như vậy? Thật đúng là loạn…”
Ta sờ chén rượu, đoán nói: “Có phải hay không… Tướng quân cũng không giống như những người bên ngoài đã nói là thích Hinh Vân?” Cũng không ghét công chúa như người ta nói…
Sơ Không nhíu mày suy nghĩ một lát, thấp giọng mắng: “Phàm nhân thật phiền toái, cả ngày chỉ biết kiếm chuyện!”
Tâm can ta cũng nóng lên: “Rất muốn đế địa phủ bắt họ để hỏi rõ ràng mọi chuyện a!”
Cảm khái một lát, đôi ta ngồi yên lặng trong đình viện, gió thu thổi hiu hiu, ta nhỏ giọng phun ra một câu: “Mang thai…Cảm giác thế nào?” Thanh âm Sơ Không như biến mất, ta tiếp tục hỏi: “Bụng có nổi lên chưa? Ta cảm thấy ngươi thật tốt, giống như chẳng có động tĩnh gì cả…”
Ta vốn tưởng rằng nghe xong lời này Sơ Không sẽ phát hỏa, nhưng hắn chỉ liếc mắt nhìn ta một cái rồi nói: “Phải có động tĩnh gì, ngươi nói ta nghe xem.”
Ta vươn ngón tay ra đếm: “Thèm ăn, không phấn chấn, cả người mệt mỏi.”
“Có chút.”
“Ngực sưng đau, buồn nôn.”
Sơ Không lắc đầu: “Không có.”
Ta lấy làm lạ: “Bụng không có lớn lên sao?”
“Ta làm sao mà biết bụng có lớn lên hay không.” Sơ Không quái lạ hỏi ta: “Ta không có việc gì lại đi sờ tới sờ lui trên bụng nữ nhân sao?”
“Nhưng mà thân thể này hiện tại là của ngươi a!” Ta bĩu môi nói: “Ngươi cho rằng mỗi ngày ta phải mang theo tiểu kê kê (cái đó của đàn ông ý >”
Sơ Không nhíu mắt: “Ngươi cho là làm nữ nhân thật nhẹ nhàng sao, ngực nặng như quả cầu sắt vậy, mỗi ngày còn phải cố gắng ưỡn ngực thẳng lưng, thật sự là mệt chết.”
“Nói bậy! Ngươi cho là ta chưa làm qua nữ nhân sao! Nào có khoa trương như vậy.”
Sơ Không nhíu mày, yên lặng một lát, bỗng nhiên nở nụ cười quỷ dị: “Ân, ta nghĩ ngươi vĩnh viễn cũng không biết được sự ưu thương của ta.” (anh nói móc ngực chị không to =)))
Ta âm thầm xiết chặt nắm tay, cái đồ này… Rốt cuộc là ghét bỏ cái gì ở ta…
Sơ Không bỗng nhiên đứng lên, nhấc lấy bầu rượu trên bàn: “Buổi chiều ta sẽ đi xem Hinh Vân cô nương nhu nhược kia, vết thương của tướng quân chưa lành, rượu này vẫn nên để người khác uống đi.” Hắn đi ra khỏi vườn.
Ta nhìn cái bàn trống không suy nghĩ, Sơ Không này mang thai có chút kỳ lạ, ta vẫn nên đến hỏi đại phu xem, cho hắn mấy thang thuốc dưỡng thai…Tốt xấu gì hiện tại ta và hắn có quan hệ hợp tác, công chúa đã lo việc ở ngoài, tướng quân phải chu toàn việc trong nhà mới đúng.
Dùng xong bữa trưa, ta lắc lư đến chỗ đại phu trong phủ, Trương đại phu là một nam tử trung niên, có chút đáng khinh, có chút sợ chết, từ khi theo ta vào phòng hắn đã bắt đầu run run, ta nhíu mày hỏi: “Gần đây có bắt mạch an thai cho công chúa không?”
Trương đại phu vừa nghe đã mạnh mẽ run lên vài cái: “Bẩm tướng quân, từ lần trước…sau khi công chúa trúng độc nàng không để tiểu nhân bắt mạch nữa, thuốc dưỡng thai đưa tới cũng bị trả về.”
“Hồ nháo!” Ta cả giận nói: “Công chúa tùy hứng cũng không sao, ngươi dám giúp đỡ nàng giấu diếm không báo!” Nếu để lỡ chuyện Sơ Không sinh đứa nhỏ, chỉ sợ là sau này không thể thấy nữa!
Trương đại phu sợ tới mức dập đầu: “Tướng quân thứ tội! Tướng quân thứ tội!”
Ta thấy hắn run rẩy đáng thương, liền cho hắn đứng lên trả lời. Ta đem bệnh trạng mà Sơ Không nói với ta báo cho Trương đại phu, còn chưa mở miệng hỏi, hắn lại bùm một cái quỳ xuống, thân mình càng thêm run rẩy. Ta thấy kỳ quái: “Ta cũng không bắt nạt ngươi, ngươi sợ cái gì? Đứng lên.”
“Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám!”
Dáng vẻ co rúm này của hắn không ngờ lại chọc ta nổi giận, ta lạnh lùng nói: “Đứng lên! Có gì nói cho rõ ràng!”
Đầu Trương đại phu dường như dán trên đất, thanh âm run run nói: “Tiểu nhân…Tiểu nhân cho rằng, bệnh trạng này của công chúa, trong bụng…Sợ rằng trong bụng là thai chết.”
Ta trừng mắt nhìn, nhất thời không phản ứng được lời của hắn là ý gì: “Ngươi lặp lại lần nữa.” Ta ngồi chỗm hỗm trên đất, đưa cái lỗ tai tới gần hắn: “Lớn tiếng chút.”
“Công chúa… Công chúa mang thai chết… Thai chết.”
Ta nghe rõ ràng, đứng dậy, cảm thấy đầu có chút choáng váng, Trương đại phu lại run run nói: “Tướng quân, tướng quân, nếu không sớm mang thai nhi kia lấy ra, chỉ sợ sẽ có tổn thương rất lớn đến cơ thể người mẹ! Làm không tốt công chúa sẽ…”
Trong lòng ta thật lạnh, nhấc Trương đại phu lên, nhanh chóng cất bước đến chỗ Sơ Không. Thai chết thì thai chết, không thấy Sơ Không sinh sản thì không thấy, nhưng nếu hắn chết đi…Không hiểu vì sao trong lòng ta lại luống cuống, nếu hắn chết đi, ta còn chơi gì nữa.
Ta vội vàng đuổi tới nơi ở của Sơ Không, tỳ nữ của hắn lại không chịu nói cho ta hắn đang ở đâu. Ta gấp đến bốc hỏa, bỗng nhiên nhớ tới hắn đã nói buổi chiều sẽ đến xem Hinh Vân cô nương kia, lúc này chắc hẳn đang ở trong biệt viện của Hinh Vân.
Ta lại túm đại phu, gọi Sở Dực chuẩn bị xe ngựa, vội vã đến nơi ở của Hinh Vân.
Hinh Vân ở trong một biệt viện nhỏ phía tây thành, là vị trí đặc biệt mà tướng quân sắp xếp cho nàng. Xe ngựa chưa dừng hẳn ở trước cửa viện ta đã nhảy xuống một bước, chợt nghe tiếng thét kinh hãi của Sơ Không truyền đến: “Đi, đại gia ngươi…” Thanh âm của hắn căng thẳng, dường như mang theo sự chịu đựng đau đớn.
Sở Dực lúc này nhíu mày ngạc nhiên, chắc là hắn không thể tưởng tượng được Thanh Linh công chúa cao ngạo lại có thể mắng thô tục như vậy.
Mà hiện tại ta cũng không quan tâm xem thân phận của hai chúng ta có bị người khác hoài nghi hay không, thầm nghĩ, bên trong chắc hẳn đã xảy ra chuyện. Bước hai bước về trước, ta một cước đá văng cửa viện đi vào.
Cảnh tượng trong viện khiến ta thấy kinh ngạc, ba gã hắc y nhân đang đứng, một người nắm tay Hinh Vân, dường như nàng bị thương không nhẹ. Sơ Không lại ngồi xổm trên mặt đất, trên trán hắn là mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, cái váy hoa lệ rộng thùng thình trải trên mặt đất, hai tỳ nữ ngã vào bên cạnh Sơ Không, không biết là ngất đi hay đã đến hoàng tuyền rồi.
Ta mạnh mẽ xuất hiện khiến mọi người đều cả kinh, ba gã hắc ý nhân nhìn nhau, hô lên một tiếng “chạy”, có thanh âm nổ tung ầm vang, bụi bậm tung bay, Sở Dực ở sau ta không chờ bụi bặm bay hết đã phi thân đuổi theo, nháy mắt cũng không biết chạy đi đâu.
Căn bản ta không có tâm tư suy nghĩ những việc này, hai ba bước chạy vội tới trước mặt Sơ Không, ta vỗ vỗ mặt hắn, khiến thần trí sắp tan rã của hắn tập trung lại một chút: “Uy, ngươi làm sao vậy? Bị thương sao? Bị thương chỗ nào?”
Sơ Không nắm chặt lấy tay của ta, môi với răng phun ra một chữ không hoàn chỉnh, ta cố sức nghe nửa ngày cũng không biết hắn nói gì.
Hắn bắt đầu không thể khống chế mà trừng mắt, miệng phát ra một chữ rõ ràng: “Sinh…”
Ta không chớp mắt, cũng bất chấp mọi việc mà ôm hắn lên, sau đó xốc làn váy rộng rãi, chỉ thấy một vũng máu đang dần lan ra với tốc độ không thể tưởng tượng, lần đầu ta trải qua trường hợp thế này, ta sợ run lên, luống cuống nói: “Sơ Không, không đúng! Ngươi sinh đứa nhỏ sao giống dì cả (kinh nguyệt) tới vậy…Không đúng a!”
Trương đại phu đang đứng tránh run run ngoài cửa như nhìn không được nữa, hắn co rúm chạy tới bên cạnh ta, nhìn Sơ Không một lát lại hoảng loạn nói: “Tướng quân! Là thai chết, là thai nhi đang chảy ra! Không thể để công chúa đổ máu như thế nữa a, phải cầm máu!”
Ta đang kinh hoảng thì lại càng kinh hoảng hơn: “Nên cầm máu thế nào? Ngăn làm sao? Dùng cái gì ngăn? Chày cán bột được không?”
Đại phu chưa cho ta biết đáp án, ta vốn nghĩ Sơ Không đã ngất xỉu, bất ngờ hắn tóm lấy tay ta, hung tợn nhìn ta chằm chằm: “Ngươi dám xằng bậy…thử xem!”
Ta gấp đến độ muốn khóc, hốc mắt đỏ hồng, mũi cay xè, chua xót: “Vậy ngươi làm sao bây giờ, ngươi đau không a, ngươi muốn ta làm sao bây giờ, muốn ta làm cái gì?”
Sơ Không thấy dáng vẻ này của ta thì giật mình: “Chỉ là…Một lần luân hồi…”
Hắn nói, làm sao ta có thể không hiểu, ta cùng với hắn ở khoảng thời gian này chỉ là một lần luân hồi, nhưng mỗi cuộc đời luân hồi là duy nhất, bỏ lỡ thì không thể nào tồn tại. Phàm nhân rất yếu ớt, cho nên bọn họ càng quý trọng sinh mạng. Sinh ra đã làm tiên, có lẽ ta cùng Sơ Không không thể thấu hiểu nỗi sợ hãi của người phàm đối với cái chết, nhưng giờ khắc này, ta biết dưới thân hắn đang chảy ra một sinh mệnh, trơ mắt nhìn một sinh mệnh cứ như vậy mà chậm rãi trôi đi…
Ta không cách nào không sợ hãi.
Thần tiên bạc tình, có lẽ chính là bởi vì chuyện không liên quan đến mình ——