Chương : 24
Tại tiểu viện trên Hương Vân sơn, Bạch Tiểu Thuần nhìn ngọc bội trong tay, linh khí trong cơ thể vừa khẽ động thì ngọc bội chợt tỏa ra thanh quang dịu nhẹ bao phủ toàn thân.
Tay trái hắn bèn bấm niệm pháp quyết điểm ra một chỉ, mộc kiếm bay ra, sau khi vờn quanh một vòng thì lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần. Nhưng khi mộc kiếm đụng vào thanh quang thì tựa như chìm vào trong màn nước, tốc độ trở nên chậm chạp hẳn.
“Bảo bối tốt!” Bạch Tiểu Thuần thu mộc kiếm lại, nhìn ngọc bội bỗng dưng hắn có chút ngại ngùng, thì thào nói nhỏ.
“Không việc gì, không việc gì. Lý Thanh Hậu là sư phó của Chu Tâm Kỳ, cũng là người dẫn đạo của ta.Tính ra ta còn phải gọi ông ấy một tiếng thúc thúc, so ra thì ta mới là người một nhà a, còn Chu Tâm Kỳ mới chỉ tính là nửa người một nhà mà thôi.’ Bạch Tiểu Thuần vội ho lên một tiếng. Sau đó hắn cất kĩ ngọc bội đi, rồi chợt duỗi người một cái.
Sau khi ăn hết phân nửa Linh Vĩ Kê của Lý Thanh Hậu thì Bất Tử Trường Sinh công của hắn cũng nhanh chóng tiến triển, lúc này coi như đã hoàn thành được bảy phần. Dù sao thì Linh Vĩ Kê là tẩm bổ nguyên khí bản thân, không phải tẩm bổ Linh khí, cho nên tu vi của hắn vẫn là Ngưng khí tầng bốn như trước, dẫu vậy tu vi hắn như được áp súc lại một lần nên cũng tinh tiến không ít.
Còn đám xương gà thì được hắn chôn trong linh thổ. Nhờ vậy mà mảnh linh thổ hiện giờ có linh khí vô cùng đậm đặc. Đám Linh Đông Trúc được gieo trồng bên trong giờ đã cao hơn hai trượng, toàn thân không còn là màu xanh biếc nữa mà đã trở thành màu đen.
Quan trọng nhất là đám Linh Vĩ tam sắc hỏa, bởi vì Bạch Tiểu Thuần dồn tâm thu thập mà đã đạt được mấy trăm cái. Nghĩ đến đám Linh Vĩ này sau khí thiêu đốt có thể phóng xuất ra ngọn lửa ba màu, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng đầy chờ mong.
“Tu vi cũng không cần phải lo lắng nhiều. Chỉ cần có đủ đan dược, sau khi dùng tam sắc hỏa trải qua ba lần Luyện linh thì sẽ nhanh chóng tăng lên thôi. Trước tiên cần phải đạt được thành tựu Bì tiểu thành mới ổn thỏa được!” Bạch Tiểu Thuần nghĩ ngợi. Bỗng nhiên hắn thấy đói bụng bèn nhìn về khu chăn nuôi Linh Vĩ Kê của Hương Vân sơn nhưng đành nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại rồi nhìn về phía Tử Đỉnh sơn xa xa.
“Không biết Đại sư huynh tại Tử Đỉnh sơn sống như thế nào đây.” Bạch Tiểu Thuần chợt nhớ tới một số chuyện tại Hỏa Táo phòng, càng nghĩ lại thì càng cảm thấy tưởng niệm bèn đứng dậy, nhoáng cái hắn đã đi ra khỏi tiểu viện rồi xuống núi, thẳng một đường tới Tử Đỉnh sơn.
Trong ba ngọn phong bên bờ Nam của Linh Khê tông, thì Thanh Phong sơn dùng ngự kiếm làm chủ, Hương Vân sơn am hiểu Linh dược còn Tử Đỉnh sơn thì lấy thuật pháp và Luyện linh xưng danh. Hơn nữa cột trụ công pháp của bờ Nam này, Tử Khí Ngự Đỉnh công cũng là bắt nguồn từ Tử Đỉnh sơn.
Bạch Tiểu Thuần men theo con đường mòn trên tông môn mà đi, lúc hoàng hôn xuống thì hắn cũng đã tới được dưới chân Tử Đỉnh sơn. Ngẩng đầu nhìn mây mù lượn lờ, nhìn xem mấy thân ảnh phía xa như những chấm đen nhỏ hóa thành cầu vồng lui tới trên không trung, trong lòng hắn cũng đầy cảm khái.
“Không biết lúc nào thì ta mới có thể ngự vật phi hành được. Làm được như vậy mới có thể nhìn thấy được trời đất mênh mông, mới được tính là chân chính bước vào con đường trường sinh a.” Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn lên đỉnh Tử Đỉnh sơn cũng lộ ra đầy vẻ mong chờ.
Mặc dù hắn không phải là đệ tử Tử Đỉnh sơn, nhưng đệ tử ngoại môn Linh Khê tông vừa hay lại có tư cách đến bất kì ngọn phong nào. Một đường đi lên đỉnh núi, hắn cũng rất tùy ý hỏi thăm vài người gặp trên đường về nơi ở của Trương Đại Hải. Với bộ dạng nhu thuận dễ lấy hảo cảm của đối phương, không lâu sau thì hắn đã hỏi được chỗ ở của Trương Đại Hải, còn có thể từ chỉ dẫn của đối phương mà nhanh chóng đi tới nơi.
Nơi này khác xa so với chỗ ở của hắn tại Hương Vân sơn, ốc xá của Trương đại bàn quay mặt hướng về phía một ngọn núi, linh khí vô cùng nồng đậm. Phòng ốc ở nơi này cũng phân bố không nhiều lắm, hơn nữa lầu các còn được điểm xuyến bằng những ngôi sao, nhìn qua như ẩn chứa một quy luật nào đó.
Đi trong ánh hoàng hôn, bầu trời cũng đã chợt mờ ảo nhưng vẫn đủ để hắn nhìn thấy mây mù mỏng manh lượn lờ bốn phía, còn thấy được linh thực dày đặc tựa như chốn thần tiên vậy.
“Đại sư huynh vậy mà rất có lai lịch a, có thể được bố trí ở chỗ này, tốt hơn rất nhiều so với ta ở bên kia a.” Bạch Tiểu Thuần hít một ngụm linh khí vào người, có chút hâm mộ.
Sau một hồi, hắn cũng tìm đến được ốc xá của Trương đại bàn, nhìn qua mảnh sân sau đầy cỏ dại như đã rất lâu rồi chưa được cắt xén, Bạch Tiểu Thuần chợt cảm thấy có chút chột dạ bèn gõ cửa, nhưng cả nửa ngày trời cũng không có chút phản ứng gì.
“Có khi nào tìm nhầm?” Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang còn kinh ngạc, thì đại môn của ốc xá mở ra một tiếng kèn kẹt. Một thân ảnh gầy còm đang cầm kiếm trong tay, tay trái vẫn còn ánh sáng màu bạc đang dần ảm đạm xuống, sắc mặt đầy mỏi mệt bước ra ngoài, đồng thời truyền ra một âm thanh lười nhác.
“Ai vậy?” Đang nói, thì cả thân thể gầy còm kia bất chợt chấn động khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang đứng bên khoảnh sân nhỏ. Gương mặt thân ảnh này cũng đầy kinh hỉ như vừa gặp được người thân mà nhanh chóng lao tới, vừa kéo mở hết cửa đại môn vừa cười ha hả nhìn Bạch Tiểu Thuần.
"Cửu sư đệ!"
"Ngươi là ai!" Bạch Tiểu Thuần trợn to mắt mà lùi lại phía sau vài bước. Nhìn gia hỏa trước mắt này khá lạ lẫm, nhưng không hiểu sao vẫn cứ có cảm giác quen thuộc.
Tướng mạo người trước mặt vô cùng bình thường, thân thể gầy còm, tuy không đến mức da bọc xương nhưng cũng không khác biệt cho lắm. Mặc dù ánh mắt của người này tràn đầy thần thái, nhưng hốc mắt cũng đã lõm sâu vào bên trong, trên người tràn ra chấn động tu vi đã đến Ngưng Khí kí tầng bốn đại viên mãn.
“Cửu bàn, ta là đại bàn a.” Nhìn thấy điệu bộ của Bạch Tiểu Thuần, thanh niên gầy còm kia gần như khóc không ra nước mắt, tranh thủ giải thích. Trên mặt hắn cũng đầy vẻ bi phẫn dữ dội.
“Cửu bàn, ngươi không biết trong một năm này ta ăn bao nhiêu khổ sở, còn sư phụ đối với ta hà khắc cỡ nào đâu. Lúc vừa lên núi, bà ấy đã nói là không thích bàn tử, cứng rắn bỏ đói ta đến nửa năm trời!”
“Nửa năm a Cửu bàn, ngươi không biết trong nửa năm đó bộ dạng ta đã thành như thế nào đâu. Bộ dạng ngươi nhìn thấy lúc này là ta phải bồi bổ lại rất lâu mới được đấy.” Thanh niên gầy ốm này chính Trương đại bàn, nói tới đây gã cũng đã rơi nước mắt xuống.
Bạch Tiểu Thuần lại cẩn thận nhìn ngó vài lần, khi nghe đúng giọng nói của đối phương rồi mới dám khẳng định người trước mặt là Đại sư huynh của hắn. Bạch Tiểu Thuần bèn hít vào một hơi dài, trợn mắt há hốc mồm nhìn người trước mặt với hình ảnh đã in đậm trong đầu mình như hai người hoàn toàn khác nhau.
“Huynh và sư phụ huynh có cừu oán với nhau sao?” Bạch Tiểu Thuần đầy thông cảm nhìnTrương Đại Bàn.
“Lão nương kia, ta…” Trương Đại Bàn nghiến răng nghiến lợi, có điều mới nói được vài câu liền rùng mình run rẩy, cũng không dám nói tiếp. Bèn lôi Bạch Tiểu Thuần vào trong tiểu viện.
“Cửu sư đệ, ta thật sự rất nhớ Hỏa Táo phòng a, nơi này hoàn toàn không phải là nơi để ngây người sống được đâu. Từ khi ta tới đây, cũng chưa từng được ăn no lấy một lần, một chút chất béo cũng không có, ta rất đói a.” Trương đại bàn đầy bi phẫn kéo theo Bạch Tiểu Thuần, đồng thời một hơi tố khổ suốt quãng thời gian từ khi hắn lên núi đến nay.
Bạch Tiểu Thuần nghe được khổ sở của đối phương, chợt cảm giác được bản thân hắn quyết định ăn trộm gà quả thật là một hành động sáng suốt. Nhìn thấy Trương đại bàn gầy còm thế này, Bạch Tiểu Thuần bèn thở dài một tiếng sau đó vỗ vỗ bả vai còn trơ xương của Trương đại bàn mà nói.
"Sư huynh gặp nạn, Sư đệ tất nhiên sẽ hỗ trợ. Huynh ở đây đợi ta khoảng một nén nhang.” Nói xong, cũng không quan tâm tới Trương đại bàn đang sững sờ, Bạch Tiểu Thuần quay người đi ra khỏi tiểu viện. Lúc nãy khi lên núi, hắn cũng có chú ý tới mấy vị trí chăn nuôi Linh Kê Vĩ tại Tử Đỉnh sơn, thừa dịp bên ngoài đang là đêm tối, cả người hắn nhanh chóng lẩn mất.
Trương đại bàn không hiểu gì, cũng không rõ Bạch Tiểu Thuần định làm gì nên chỉ còn cách đứng chờ hắn tại cửa. Chưa tới một nén nhang thì Bạch Tiểu Thuần đã lặng yên trở về, hai tay còn xách theo hai con Linh Vĩ Kê.
Nhìn thấy Linh Vĩ Kê, hai mắt Trương đại bàn trợn to, cũng không đợi gã nói gì, Bạch Tiểu Thuần đã nhanh chóng kéo gã vào trong tiểu viện. Rồi không để ý tới Trương đại bàn nữa, Bạch Tiểu Thuần vô cùng thuần thục lấy nồi ra, rồi đun nước làm lông, rửa sạch sau đó ném vào trong nồi. Xong xuôi mới vỗ vỗ ống tay áo, đồng thời hất cằm lên nhìn về phía Trương đại bàn.
Hơi thở của Trương đại bàn đột nhiên trở nên dồn dập, trợn mắt há mồm chỉ chỉ vào con gà trong nồi, rồi lại chỉ chỉ vào Bạch Tiểu Thuần, vẻ mặt không cách nào tin được.
"Ngươi. . . Ngươi. . . ngươi hẳn là cuồng ma trộm gà Hương Vân sơn!”
Bạch Tiểu Thuần chợt cười hì hì, sao đó lại đưa tay phải nhấn một cái vào bên trên cái nồi vô cùng thuần thục, linh khí chợt tràn ra khiến cho thịt gà cũng nhanh chóng chín mềm, mùi thơm nức mũi nhanh chóng lan tỏa. Bạch Tiểu Thuần đưa tay xé một cái đùi gà đưa tới trước mặt Trương đại bàn.
"Ăn!" Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ mở miệng, lộ ra một bộ dáng giống hệt như năm xưa khi hắn vừa mới tới Hỏa Táo phòng, Trương đại bàn cũng đã đưa một khối Linh chi cho hắn như vậy.
Trương đại bàn nuốt nước miếng mấy lần, gắt gao nhìn chằm chằm vào cái đùi gà trước mặt, sau đó gã chụp lấy ăn như hổ đói. Rồi gã cũng không cần Bạch Tiểu Thuần nói thêm cái gì nữa mà nhanh chóng lao vọt tới nồi gà, thiếu chút nữa cắm đầu vào trong nồi mà ăn. Trong nháy mắt, hai con gà đã bị gã một hơi đánh chén sạch sẽ, thậm chí đến đám xương cũng không nỡ vứt đi mà rặc rặc cắn nát rồi nuốt xuống, cuối cùng đến nước luộc gà, gã cũng nhanh chóng húp cạn.
Lúc này gã mới vỗ vỗ lấy bụng mà nằm một bên, vẻ mặt đầy thỏa mãn nhìn qua Bạch Tiểu Thuần. Huynh đệ hai người bèn nhìn nhau, sau đó bật cười ha ha.
“Vẫn là Cửu bàn ngươi lợi hại a. Lúc ở Hỏa táo phòng, mấy cái chủ ý của ngươi đều không tệ, không nghĩ tới a, cuồng ma trộm gà tiếng tăm lừng lẫy Hương Vân sơn lại là huynh đệ của ta.” Trương đại bàn lộ ra một vẻ mặt đầy tự hào.
“Tu hành vốn là chuyện nghịch thiên. Một đời tu sĩ ta, đều là muốn tranh phong cùng với trời xanh, cùng người tranh đoạt, là tự lực cánh sinh, chuyện tình Linh Vĩ Kê nhỏ nhặt kia thì tính là cái gì chứ.” Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, cũng không che dấu vẻ mặt vui mừng đắc ý. Dù gì thân phận này hắn dấu giếm đã lâu, bây giờ lại có người để chia sẻ, lại nhìn thấy vẻ mặt của Trương đại bàn lúc này, quả thật trong lòng Bạch Tiểu Thuần vô cùng sảng khoái.
“Chỉ đáng tiếc là Linh Vĩ Kê trên Hương Vân sơn đều bị ta ăn sạch chỉ còn lại gà con, hương vị không ngon lành gì. Bằng không sư huynh đến chỗ ta, mỗi ngày ta bao huynh ăn no, nhất định khiến ngươi có thể mập mạp lại lần nữa.” Bạch Tiểu Thuần thở dài.
Trương đại bàn nghe vậy hai mắt sáng lên, sau đó vội vàng bò dậy.
"Tử Đỉnh sơn có a, tây đỉnh, nam đỉnh, rồi cạnh bắc cũng đều có, cũng có chia đệ tử coi sóc, mỗi ngày đi tuần tra hai lần, gồm có một đội bảy người!” Trương đại bàn nhanh chóng nói, cực kì tỉ mỉ chi tiết. Nói xong mới nhận ra Bạch Tiểu Thuần đang còn kinh ngạc nhìn mình bèn vội ho một tiếng.
“Sau khi nghe đồn về chuyện tình cuồng ma trộm gà, ta cũng có ý định học tập. Chỉ là đám gà kia quá tinh ranh đi, mới tới gần đã kêu ầm lên báo hại ta chẳng những không thành công mà còn suýt chút nữa thì bị bắt lại.” Trương Đại Bàn có chút xấu hổ nói.
Bạch Tiểu Thuần lập tức vui vẻ, tới gần Trương Đại Bàn, hai người thấp giọng thì thầm. Thời gian dần qua, khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần lấy Trúc ve sầu ra, hai mắt Trương đại bàn cũng chợt sáng lên, hơi thở dồn dập. Một lúc sau, mặt mày cả hai đều sáng rỡ, đồng thời nhìn nhau cười hắc hắc.
Lúc này bên ngoài đã là đêm khuya, tiếng cười của bọn họ vọng ra từ trong tiểu viện, nghe đặc biệt hãi người…
Bắt đầu từ hôm nay, Bạch Tiểu Thuần cũng dứt khoát ở lại nơi này cùng với Trương đại bàn. Thời gian trôi đi, Linh Vĩ Kê trên Tử Đỉnh sơn cũng bắt đầu mất dần…
Cứ mỗi đêm khuya, hai tên siêu trộm gà lại bắt đầu hoạt động, một tên trộm, còn một tên canh gác. Thời gian dần trôi qua, đám đệ tử Tử Đỉnh sơn đều ồ lên, dồn dập bàn tán.
“Nghe thấy chưa, cuồng ma trộm gà Hương Vân sơn đã nhìn chằm chằm vào Tử Đỉnh sơn chúng ta rồi!”
“Chính mắt ta nhìn thấy, cuồng ma trộm gà kia không phải chỉ một người, mà là hai người!”
Khi tin này lan truyền tới Hương Vân sơn thì toàn bộ đám đệ tử ngoại môn Hương Vân sơn đều thở phào một hơi, rồi dùng ánh mắt đồng cảm nhìn về hướng Tử Đỉnh sơn.
“Tên cuồng ma trộm gà này cuối cùng cũng đã học xong cái gọi là công bằng rồi a, cuối cùng cũng không chỉ nhìn chằm chằm một mình Hương vân sơn chúng ta mà ăn trộm nữa …”