Chương : 21
Len lỏi cả buổi, Bạch Tiểu Thuần mới tiến đến gần bia đá thảo mộc đệ nhị thiên, đang lúc muốn đi tới thì hắn loáng thoáng tiếng bàn luận bên tai của ba đệ tử ngoại môn trước mặt, dường như trong câu chuyện đang bàn luận liên quan đến bản thân hắn.
“Các ngươi nghe nói chưa, gần đây tông môn chúng ta lại phát sinh một chuyện lạ, có người chuyên môn ăn trộm Linh Vĩ Kê của Lý chưởng tòa, nghe nói gần đây ước tính đã mất khoảng trăm con rồi.”
“Đâu chỉ trăm con chứ, ta nghe nói toàn bộ gà của Lý chưởng tòa gần như bị trộm sạch rồi. Đến nỗi kẻ trộm kia đã bị toàn bộ đệ tử phụ trách chăn nuôi Linh Vĩ kê liên thủ truy nã, còn hung hăng muốn đem kẻ này phân thành tám phần cho gà ăn sạch mới hả!”
“Cũng quái lạ thật, Hương Vân sơn chúng ta thế nào mà gần đây toàn đi ra những chuyện hiếm thấy, trước là vụ Rùa đen thần bí, lần này lại là siêu trộm gà nữa!”
Bạch Tiểu Thuần vô thức co rụt cổ lại, cảm thấy có chút chột dạ. Không phải chỉ trộm đi mấy con gà thôi sao, thế nào mà lại gây ra động tĩnh lớn đến như vậy. Nhìn sự tình thế này, dường như cả tông môn đều biết chuyện rồi a.
Hơn nữa lúc này nghe được Linh Vĩ Kê thuộc sở hữu của Lý Thanh Hậu, hắn càng thêm hoảng sợ.
“Ta không có trộm nhiều như vậy a.” Bạch Tiểu Thuần chợt có cảm giác bản thân bị vu oán giá họa. Đang định cân nhắc xem nên thay đổi ấn tượng của mọi người đối với chuyện tình siêu trộm gà này như thế nào, thì đột nhiên hắn nghe được tiếng huyên náo truyền tới từ phía sau.
“Tiểu nha đầu, ngươi chen lấn cái gì, vội vàng đi đầu thai à!”
“Chen vào ngươi thì làm sao, ngươi to tát lắm sao, sợ bị chen lấn trúng ngươi thì đừng tới nơi này a. Bổn tiểu thư chen lấn vào ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi.”
"Ngươi. . ."
Bạch Tiểu Thuần chợt cảm thấy giọng nói sau lưng truyền tới có chút quen tai nên quay người lại nhìn. Bất giác nhìn thấy một tiểu cô nương trắng trẻo mềm mại, đang chống tay lên eo, ưỡn ngực lên, vẻ mặt cao ngạo đang giằng co với một đại hán.
"Hầu Tiểu Muội?" Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn.
Tiểu cô nương này chính là Hầu Tiểu Muội, nàng nghe được giọng nói kia bèn quay lại nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, khuôn mặt nhỏ nhắn cao ngạo chợt chuyển thành kinh hỉ.
"Tiểu Thuần ca ca, là ngươi!" Hầu tiểu muội vội uốn éo eo nhỏ chạy tới bên Bạch Tiểu Thuần, người chưa tới gần nhưng một khí tức thanh thuần nóng bỏng đã ập vào mặt.
"A, Tiểu Thuần muội muội." Bạch Tiểu Thuần nhìn thiếu nữ tràn đầy sức sống cực kì đáng yêu trước mặt mình.
“Tiểu Thuần ca ca thật xấu a, lại còn trêu chọc người ta. Người ta gọi là Hầu Tiểu Muội!” Hầu Tiểu Muội nghe được mấy lời của Bạch Tiểu Thuần, trên mặt chợt phớt hồng, ngây thơ nói.
Càng như vậy, thiếu nữ tràn trề sức sống trước mặt lại càng thêm tươi đẹp động lòng người khiến cho không ít đệ tử ngoại môn xung quanh không khỏi sáng ngời hai mắt nhìn nàng. Mà đại hán kia, thì toàn thân chợt nổi da gà, cảm giác tiểu cô nương này biến hóa quá lớn, hỉ nộ vô thường hiếm thấy.
“Tiểu Thuần ca ca, ca ca ta xuống núi còn chưa trở về, đây là lần đầu tiên ta tới đây một mình. Muốn đổi lấy phần thứ hai của thảo mộc thì đến chỗ nào đổi à?” Hầu Tiểu Muội vội hỏi. Thật ra lần trước nàng cũng đã tới một lần, nhưng lúc đó ca ca nàng mang nàng tới, lúc này nàng còn đang chưa biết nên làm sao thì lại gặp được Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần mỉm cười bắt đầu giới thiệu cho Hầu Tiểu Muội một phen, miêu tả vô cùng kĩ lưỡng. Hầu Tiểu Muội thỉnh thoảng lại gật gật đầu, lúc này dường như cũng đã hiểu được đôi chút. Nàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần trước mặt, càng nhìn càng thấy Bạch Tiểu Thuần sư huynh chẳng những là người tốt, mà còn hiểu biết phi thường phong phú.
Sau khi giới thiệu xong, Bạch Tiểu Thuần bèn nhìn Hầu Tiểu Muội một cái. Rồi cũng không nhịn được mà chỉ lên trên tấm bia thảo mộc đệ nhất thiên, giả một bộ dạng nói chuyện nước chảy mây trôi.
“Nhìn xem tấm bia đá kia đi, trên đó chính là tất cả những thiên kiêu của tông môn thế hệ này, tương lai của bất cứ người nào đều sẽ có thành tựu oanh động giới Tu Chân.”
“Người khác thì khỏi đề cập, ta chỉ giới thiệu cho ngươi một chút về cái tên ở vị trí thứ hai. Ngươi nhìn cái ấn kí Bảo Bình kia, đó chính là nữ nhân thiên kiêu của Hương Vân sơn chúng ta, Chu Tâm Kỳ!”
“Chu Tâm Kỳ, nguyên lai ấn kí Bảo bình này đại diện cho vị đệ tử có thảo mộc linh mạch được chưởng tọa thu làm đệ tử, đã định trước trở thành đệ tử nội môn Chu sư tỷ!” Hai mắt Hầu Tiểu Muội đột nhiên sáng ngời mà ngẩng đầu nhìn về ấn kí Bảo Bình trên bia đá đệ nhất thiên, ánh mắt đầy sùng bái. Nàng cũng đã được nghe Hầu Vân Phi nói về sự tích của Chu Tâm Kỳ nên vô cùng bội phục nàng ta, lúc này nghe được Bạch Tiểu Thuần giới thiệu thì càng thêm phấn chấn tâm thần.
Bạch Tiểu Thuần vẫn cứ bày ra một bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng chờ đợi cả nửa ngày trời vẫn thấy Hầu Tiểu Muội lúc này còn đang say sưa nhìn ấn kí Bảo Bình mà không chút chú ý tới Rùa đen đang đè ở phía trên, trong lòng hắn đã ngứa ngáy khó chịu. Hắn giới thiệu dài dòng như vậy, mục đích cũng chỉ dẫn dắt chủ đề nói qua sự tích của Rùa đen kia mà thôi.
“Khục khục, Chu Tâm Kỳ này hoàn toàn chính xác phi phàm, cho nên mới có thể bài danh đệ nhị trên bia đá thảo mộc đệ nhất thiên này!” Ngay khi nhắc đến bốn chữ bài danh đệ nhị, hắn cũng còn cố tình nhấn mạnh thêm nhằm lưu ý Hầu Tiểu Muội.
Hầu Tiểu Muội chợt sững người, nhìn kỹ lại. Sau đó đôi mi thanh tú cũng chợt cau lại.
“Bài danh đệ nhị? Cái ấn kí Rùa đen phía trên thứ tự xếp hạng của Chu sư tỷ kia là ai a, vẽ cũng thật khó coi.”
Bạch Tiểu Thuần nghe được câu này càng thêm mất hứng. Hắn cảm thấy mình cần thiết phải thực hiện một cuộc giáo dục đặc biệt đối với Hầu Tiểu Muội trước mặt, vì vậy bèn bày ra một bộ dáng nghiêm túc, lời nói ngưng trọng sâu xa.
“Vậy là ngươi sai rồi, tiểu muội ngươi nên biết cái ấn kí Ô quy đẹp mắt này chính là đại biểu của một vị đệ tử thần bí nhất, vĩ đại nhất, siêu nhiên nhất trong tông môn ta bây giờ.”
“Tin đồn về người này có rất nhiều, mỗi lần hắn xuất hiện đều khiến cho tông môn phải xôn xao, khiến cho ánh mắt của đám đệ tử đều muốn nổ tung, để cho bao người phải chú ý, vô số người hâm mộ, lại khiến cho vô số người phải hoan hô.”
“À?” Tính cách Hầu Tiểu Muội vốn đơn thuần, lúc này nghe được một tràng dài từ Bạch Tiểu Thuần, chợt sửng sốt rồi bán tín bàn nghi.
“Ngươi cũng nên biết, hai tháng trước, người này ngang trời xuất thế phá tan cả nguyện vọng đứng đầu Cửu bia của Chu Tâm Kỳ!”
“Ngươi nên biết, người này xuất hiện trong nháy mắt đã dễ dàng phất tay lấy đi danh hiệu đệ nhất bia đá thảo mộc đệ nhất thiên.”
“Ngươi nên biết, sau khi Chu Tâm Kỳ tận mắt nhìn thấy sự việc, bèn liên tục không ngủ không nghỉ trong suốt bảy ngày liên tiếp, một lần, một lần, lại một lần nữa, rồi cuối cùng quyết định liều mạng tất cả mà khiêu chiến bài danh trên bia đá. Nhưng vẫn phải cam bái hạ phong mà chấp nhận yên vị tại vị trí thứ hai như cũ.”
“Ngươi cũng nên biết, Bạch Tiểu Thuần ta….khục khục.” Bạch Tiểu Thuần càng nói càng hưng phấn. Sau cùng hắn suýt chút nữa buột miệng nói ra việc mình chính là Quy gia vĩ đại kia, nhưng cuối cùng cũng kìm lại được. Lý tưởng của hắn là trước mặt tất cả mọi người nói ra thân phận của mình, tuyệt không phải là hé lộ chuyện này trước mặt một tiểu nha đầu mà thôi, như vậy thì quá lãng phí cảm xúc rồi.
“Là thật sao?” Đôi mắt của Hầu Tiểu Muội lúc này sáng ngời hào quang, như là ánh sao nhỏ trong đêm đen vậy, đồng thời nhìn tiểu Ô quy kia với đầy vẻ sùng bái trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng vì hưng phấn.
“Đương nhiên là thật sự.” Trong lòng Bạch Tiểu Thuần lúc này chợt cảm khái, hắn cảm giác cuối cùng thì mình đã làm xong một loại chuyện tốt, đã thành công dẫn dắt một hài tử lạc lối về với chính đạo. Hắn có một loại cảm giác rất thành tựu, lúc này bèn hất tay áo nhỏ lên trên, cũng không còn để ý tới Hầu Tiểu Muội đang đắm chìm trong sùng bài mà bước về phía đệ nhị bia đá.
Bạch Tiểu Thuần lách qua đám người, chờ một hồi mới đợi đến lượt mình mà bước vào gian nhà gỗ, hắn bèn sải bước chân tiến vào, thân ảnh cũng khuất dạng.
Vẫn là gian nhà gỗ như cũ, Bạch Tiểu Thuần ngồi trước bia đá, lại lần nữa vẽ xuống ấn kí Ô quy. Rồi mắt hắn chợt hoa lên, bên tai ầm vang một tiếng sau đó xuất hiện tại không gian hư ảo quen thuộc. Lúc này không còn âm thanh lạnh như băng xuất hiện nữa mà là vô số tàn phiến thảo dược hiển lộ.
Bạch Tiểu Thuần vốn đã dự tính hết thảy trong lòng, nên lúc này hai mắt hắn sáng ngời, hai tay lướt nhanh, một gốc thảo mộc nguyên vẹn ngay lập tức xuất hiện.
Thời gian trôi qua, khi một nén nhang kết thúc thì tàn phiến thảo mộc trước mặt Bạch Tiểu Thuần cũng còn không tới năm ngàn mảnh. Thành tích này còn tốt hơn nhiều so với kết quả hắn đạt được tại bia đá thảo mộc đệ nhất thiên lần trước.
Đáng tiếc là đã hết giờ, Bạch Tiểu Thuần thấy hoa mắt, sau đó cả người hắn lại xuất hiện bên trong nhà gỗ một lần nữa. Dù vậy thì hắn vẫn có đủ mười phần tin tưởng bản thân có thể lấy được phần thông tin thảo mộc đệ tam thiên. Mang theo nội tâm đầy mong chờ, hắn quay người đẩy đại môn của gian nhà gỗ bước ra ngoài.
Nhìn vô số đệ tử ngoại môn đang đứng bên ngoài, trong đó cũng không có bao nhiêu người để ý tới sự biến hóa của thứ tự bài danh trên bia đá, trong lòng Bạch Tiểu Thuần chợt dâng lên một niềm hào khí.
“Lúc này ta muốn toàn bộ tông môn phải rung động. Để cho tất cả mọi người đều biết Bạch Tiểu Thuần ta chính là Quy gia vĩ đại!” Thậm chí trong đầu Bạch Tiểu Thuần lúc này còn tưởng tượng ra cảnh bản thân được vạn người sùng bái, rồi còn có hình ảnh Hầu Tiểu Muội giật mình các loại nữa.
Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuần không nhịn được mà bật cười lên thành tiếng. Vì vậy mà hắn ngạo nghễ đưa tay phải lên cao, đang muốn hét lớn lên chủ động thông báo cho mọi người biết mình chính là Quy gia vĩ đại kia…
Nhưng vào lúc này, trong đám đệ tử ngoại môn đang xếp hàng thí luyện bên cạnh hắn chợt truyền ra một thanh âm.
“Các ngươi nói xem tên tiểu Ô quy đã đoạt đi danh tiếng của Chu sư tỷ còn dám xuất hiện không?”
“Chắc là sẽ không đâu, cái đám hâm mộ Chu sư tỷ đều đang điên lên hết rồi. Nghe nói bọn chúng đang dốc toàn lực tìm kiếm cái con tiểu Ô quy kia trên toàn bộ bờ Nam này, còn truyền lời rằng, nếu để bọn chúng tìm ra được, nhất định sẽ giày vò ngay lúc còn đang tươi sống a…”
“Ta thậm chí còn nghe nói đám đệ tử nội môn cũng tham dự vào chuyện này.”
Tay phải của Bạch Tiểu Thuần còn đang giơ lên, vừa nghe thấy mấy lời nghị luận này thì chợt hãi hùng khiếp vía, đến khi nghe được việc đến cả đám đệ tử nội môn cũng tham gia tìm kiếm mình thì trên trán cũng toát ra từng trận mồ hôi lạnh. Hắn nhanh chóng chuyển tay phải sang gãi gãi đầu, rồi giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra,sau đó nhanh chóng đặt tay xuống lại.
Trong lòng hắn chợt dâng lên một nỗi tức giận, lộ ra một bộ dáng mặt ủ mày chau, thần thái đầy đau thương mà thở dài rồi nhanh chóng lẩn vào trong đám người.
“Hơi quá đáng rồi, quá khi dễ người rồi, không phải ta đã đoạt được bài danh đệ nhất hay sao, vậy mà đệ tử nội môn đều xuất động, đến mức đó sao.” Lúc này, thật sự ánh mắt của hắn cũng không có nữa điểm giả bộ nữa.
Hắn vừa mới khuất trong đám người, thì có người chợt phát hiện ra thứ tự bài danh trên bia đá vậy mà có biến hóa. Rất nhanh sau đó, từng đợt âm thanh xôn xao, rồi dần ồn ào nổi lên.