Chương : 10
Mạch Hiểu Tề bị hai gã cảnh sát kẹp đến xe cảnh sát. Y muốn quay đầu nói với người nhà cái gì đó nhưng gã cảnh sát đã mở cửa xe, đẩy y đi vào.
Cha mẹ, chị, anh rể của Mạch Hiểu Tề, còn có Trịnh Tiểu Lộ đứng đằng trước. Phó giám đốc nhà máy, lãnh đạo công đoàn, còn có lãnh đạo cô nhi viện đứng đằng sau, ai nấy vẻ mặt đều khiếp sợ.
Chiếc xe vừa mới quay đầu rời khỏi nhà máy. Anh chị của Mạch Hiểu Tề dìu lấy cha mẹ đuổi theo. Bọn họ chỉ kịp ngăn chiếc xe cuối cùng. Chỉ nghe mẹ của y khóc kêu:
- Đồng chí cảnh sát, các người nhất định là lầm rồi. Cũng không thể oan uổng cho người tốt. Hiểu Tề nhà chúng tôi là người thành thật, nó làm sao mà vi phạm vấn đề về kinh tế chứ?
Một gã cảnh sát từ trong xe nhô đầu ra, trầm mặt quá to:
- Có vấn đề về kinh tế mà cần chúng tôi đi bắt sao? Là phạm tội kinh tế, phạm tội đấy, hiểu không? Chúng tôi sẽ không oan uổng cho người tốt, cũng không bỏ qua cho người xấu. Bà không cần làm trở ngại chúng tôi chấp hành công vụ.
Anh rể Mạch Hiểu Tề vội vàng đỡ mẹ vợ dậy, thì thầm bên tai bà:
- Mẹ, mẹ đừng tức giận. Không phải chỉ là tạm giữ điều tra thôi sao? Con sẽ tìm bạn bè ở cục Tư pháp hỏi thăm sự tình. Sau khi hiểu rõ sẽ tìm biện pháp sau. Mẹ cản người ta như vậy cũng vô dụng.
Trương Thắng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trịnh Tiểu Lộ. Trịnh Tiểu Lộ nét mặt tràn đầy kinh ngạc, không thể tin nổi. Gương mặt vốn tràn đầy nụ cười, giờ đầy nước mắt. Giờ phút này cô cũng không biết nói cái gì, vẻ mặt hoảng sợ. Thần sắc bi thương của cô khiến cho Trương Thắng không có nổi tâm tình vui sướng khi người khác gặp họa. Chỉ biết nhìn cô mà đau lòng.
Cô chỉ là một cô nhi, không nơi nương tựa. Nhưng cô vẫn rất lạc quan. Được một người đàn ông có bằng cấp cao, sự nghiệp thành công, dáng vẻ đường đường theo đuổi không phải là lỗi của cô. Mỗi người đều có quyền hướng tới hạnh phúc cho mình. Nhưng hạnh phúc của cô hôm nay lại tan vỡ. Như vậy cô làm sao mà chịu nổi?
Các vị lãnh đạo phía sau, Phó giám đốc Từ đứng ở hàng thứ nhất, đầu vẫn bóng loáng, nhưng sắc mặt lại âm trầm giống như mây đen. Tình tình của ông ta khẳng định là kém cỏi. Ông ta là chủ quản công tác tài vụ. Đại tướng dưới tay mình xảy ra chuyện, nói không chừng còn liên lụy đến mình. Tâm trạng của ông ta lúc này làm sao mà tốt được.
Còn các lãnh đạo công đoàn và cô nhi viện thì xì xào bàn tán. Mà các lãnh đạo nhà máy lúc này vẻ mặt cũng rất ý vị xâu xa. Đợi cho xe cảnh sát đi khỏi thì tất cả đều đến trấn an cha mẹ của Mạch Hiểu Tề vài câu, nói nhà máy nhất định sẽ chú ý tới việc này. Nếu Mạch Hiểu Tề không có vấn đề gì thì quyết không để cho đồng chí của mình phải chịu ủy khuất. Sau đó, anh rể của Mạch Hiểu Tề lái chiếc xe Santana chở người nhà rời khỏi nhà máy.
Lãnh đạo công đoàn và cô nhi viện an ủi tinh thần Trịnh Tiểu Lộ một phen, cũng đều lắc đầu thở dài rời đi. Lãnh đạo nhà máy lúc này vội vàng quay trở lại văn phòng, nghiên cứu đối sách.
Trương Thắng thấy Trịnh Tiểu Lộ giống như mất hồn đứng ở đằng kia không ai quan tâm, trong lòng mềm nhũn, không kìm nổi lên tiếng khuyên:
- Tiểu Lộ, đừng thương tâm nữa. Chỉ là tạm giữ điều tra. Có lẽ hai ngày nữa sẽ được thả ra. Em cũng đừng buồn.
Trịnh Tiểu Lộ sắc mặt trắng bệch, không có chút khí huyết. Cô miễn cưỡng nở nụ cười trừ, so với khóc còn khó coi hơn:
- Anh Trương, cảm ơn anh. Em…em muốn yên tĩnh một chút.
Quách mập biết Trương Thắng thầm mềm cô gái này. Thấy Trương Thắng vẫn nhìn Trịnh Tiểu Lộ chằm chằm đến ngẩn người thì liền vỗ vai hắn, kéo hắn qua một bên, đưa cho một điếu “Bạch Tam Tháp”, nói:
- Người nhà của Trưởng phòng Mạch cũng chẳng ra cái gì. Lúc này bỏ đi luôn, chẳng thèm quan tâm đến Tiểu Lộ, giống như Tiểu Lộ không có quan hệ gì với bọn họ. Tiểu Lộ thật đáng thương. Vừa mới đính hôn lại xảy ra việc. Đổi lại là ai cũng khổ sở.
- Ừ..
Quách mập liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục nói:
- Tiểu Lộ cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Không cha không mẹ, nếu như đổi lại là cô gái khác thì đã trở thành người xấu rồi. Nhân phẩm sẽ không có. Cậu nói thử một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, bỗng nhiên có một người đàn ông sự nghiệp thành công theo đuổi, vậy không thể động tâm sao?
- Ừ…
- Nhưng, cô rốt cuộc cũng vẫn là tuổi trẻ. Cậu đừng thấy biểu hiện của cảnh sát chỉ là tạm giữ điều tra. Mạch Tề bình thường ăn mặc tất cả đều là hàng hiệu, lái xe cũng chính là xe tư nhân. Cậu nói xã hội bây giờ có mấy người có xe tư nhân. Người ta có bằng tiền lương sao? Không có khả năng. Mạch Tề xem như là xong rồi. Tiểu Lộ sau này….Haiz.
Trương Thắng liếc mắt nhìn gã, nói:
- Quách mập, anh có gì thì cứ nói, không cần ấp a ấp úng.
Quách mập ho khan một tiếng, con mắt gian xảo nhìn khắp nơi rồi hạ giọng nói:
- Cậu em thích Tiểu Lộ, ông anh này đã sớm nhận ra. Một cô gái tốt như vậy, nếu tôi chưa kết hôn thì tôi cũng sẽ có ý tưởng đấy. Nhất định phải theo đuổi. Tôi điều kiện so với cậu kém nhiều lắm, nhưng hiện tại cơ hội không phải đã tới rồi sao?
Gã nhìn qua bả vai của Trương Thắng, vẻ mặt bí ẩn nói:
- Anh là người từng trải, để anh nói cho cậu biết. Phụ nữ thời điểm dễ dàng nhất; thứ nhất là hoàn cảnh cực kỳ lãng mạn, cảm động; thứ hai là cảm xúc cực độ kích động, khiến khó tự chủ được; thứ ba chính là khổ sở thương tâm, cảm thấy cô độc cần sự giúp đỡ.
- Cái gì gọi là thừa dịp mà lấn vào? Chính là Tôn Tử binh pháp đấy. Cậu có phải muốn quan tâm chăm sóc sao? Hãy làm đi. Phụ nữ càng yếu ớt thì càng cần an ủi. Khi đó là lúc dễ dàng hướng cậu mở rộng tình cảm. Sau đó cậu hãy thường xuyên kéo cô ra ngoài đi xem phim giải buồn.
- Tình cảm chín một chút, cậu hãy tìm một cơ hội đem cô ấy về nhà mà giới thiệu với gia đình. Rồi bày ra tình cảm chân tình của cậu đối với cô ấy. Nhớ kỹ, trên mặt phải có nước mắt. Đối với loại cô gái dễ dàng mềm lòng như Tiểu Lộ, cậu nhất định phải có nước mắt thật nhiều. Nếu khóc không được thì tìm khói hun vào.
Trương Thắng ngạc nhiên nhìn Quách mập. Quách mập càng nói càng hưng phấn. Cả khuôn mặt từng thớ thịt đều run rẩy. Dường như nhân vật nam chính chuẩn bị thi hành tội ác chính là gã, cực kỳ phấn khởi, nuốt nước miếng nói tiếp:
- Cậu khóc lóc xong thì nhào vô lột quần của cô ấy, miệng không ngừng hô lên “Anh yêu em, yêu đến chết đi sống lại. Cho dù trời đất sụp đổ, anh cũng muốn em. Anh đang muốn chết vì em đây”.
- Cứ như vậy, gạo nấu thành cơm. Tiểu Lộ là một cô gái luôn giữ mình trong sạch, hơn nữa đối với cậu đã có hảo cảm. Cô ngoài trừ đi theo cậu thì không còn con đường thứ hai. Đương nhiên, khi cậu chiếm được cô ấy rồi thì hãy khóc lên. Nước mắt đàn ông khiến cho phụ nữ mềm lòng, nhưng nước mắt của đàn ông lại khiến cho phụ nữ….Hahaha….
Quách mập cười đến rung cả người. Khi nhìn thấy vẻ mặt của Trương Thắng thì vội hỏi:
- Cậu xem tôi nói có đúng không?
- Điều nầy rất tổn hại. Quách mập…
- Có cái gì mà tổn hại chứ? Tình yêu thì sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì. Cậu cũng không phải hoàn toàn chiếm tiện nghi người ta hết. Cậu về sau sẽ cưới cô ấy mà, đối xử tốt với cô ấy. Một cô gái mồ côi khi có một bả vai để nương tựa vào, hiện tại dùng thủ đoạn gì có còn quan trọng không? Không phải tôi nói cậu, Thắng Tử, cậu có gì chứ? Công việc bình thường, gia cảnh bình thường. Đứa con gái nào mà chịu theo cậu chứ? Nằm mơ đi. Trừ phi là cô ta có vấn đề về thần kinh.
Trương Thắng nói:
- Nhà của tôi cũng không tiện. Ba mẹ ở nhà cả ngày.
Quách mập vỗ ngực:
- Không có việc gì. Ông anh đây ban ngày bán hàng ở chợ nhỏ, buổi tối thì bán hàng vỉa hè. Nhà ở cho cậu mươn tạm. Tuy nhiên, cậu phải chuẩn bị dra trải giường. Cậu đó, trước kia quá bảo thủ rồi. Cứ ôm mãi mối tình đơn phương. Một cô gái trong veo như nước, cậu cả ngày cũng chẳng há miệng nói yêu. Người ta sẽ thích cậu sao? Cậu lấy cái gì mà yêu chứ?
- Cuộc sống là củi gạo, dầu muối, tương dấm. Lập gia đình rồi cả ngày ôm đứa con ngồi trong phòng nói chuyện yêu đương sao? Đây chẳng phải là vô nghĩa à? Cho nên, muốn theo đuổi hạnh phục mà dựa vào điều kiện bản thân là không được. Phải lợi dụng đầy đủ hết thảy mọi thứ xung quanh. Chỉ biết ngồi yêu đơn phương, thất tình thì đáng đời cậu.
Trương Thắng cười ha hả, vỗ vai Quách mập, thở dài nói;
- Quách mập, tôi biết anh rất tốt với tôi. Chẳng qua, anh nói rất đúng. Cuộc sống là củi gạo mắm muối, nói chuyện yêu đương không thể nuôi sống mình cả đời. Tôi bản thân nuôi còn chưa xong, lấy cái gì mà theo đuổi người ta. Làm như vậy không phải là lừa người sao?
Hắn nói với Quách mập:
- Được rồi, anh mau trở về nhà đi. Nếu về nhà muộn quá thì chị dâu sẽ mắng đấy.
Quách mập lắc đầu, rồi bước tới lấy xe, đặt cái mông to mọng lên, ép tới mức cái yên xe kêu lên ken két.
Quách mập một chân giẫm lên bàn đạp, hơi tức giận nói:
- Được, cậu đừng nghe tôi nói nữa, một lòng một dạ chờ duyên phận của mình. Người nào việc nấy.
Trương Thắng cười khổ nói:
- Được rồi, tôi tự biết lo mà. Đừng quan tâm thái quá như vậy.
Quách mập nghiêm túc nói:
- Cậu không chủ động xuất kích thì còn làm được cái gì chứ? Cậu hãy thành thật mà tự lo cho mình đi.
Cha mẹ, chị, anh rể của Mạch Hiểu Tề, còn có Trịnh Tiểu Lộ đứng đằng trước. Phó giám đốc nhà máy, lãnh đạo công đoàn, còn có lãnh đạo cô nhi viện đứng đằng sau, ai nấy vẻ mặt đều khiếp sợ.
Chiếc xe vừa mới quay đầu rời khỏi nhà máy. Anh chị của Mạch Hiểu Tề dìu lấy cha mẹ đuổi theo. Bọn họ chỉ kịp ngăn chiếc xe cuối cùng. Chỉ nghe mẹ của y khóc kêu:
- Đồng chí cảnh sát, các người nhất định là lầm rồi. Cũng không thể oan uổng cho người tốt. Hiểu Tề nhà chúng tôi là người thành thật, nó làm sao mà vi phạm vấn đề về kinh tế chứ?
Một gã cảnh sát từ trong xe nhô đầu ra, trầm mặt quá to:
- Có vấn đề về kinh tế mà cần chúng tôi đi bắt sao? Là phạm tội kinh tế, phạm tội đấy, hiểu không? Chúng tôi sẽ không oan uổng cho người tốt, cũng không bỏ qua cho người xấu. Bà không cần làm trở ngại chúng tôi chấp hành công vụ.
Anh rể Mạch Hiểu Tề vội vàng đỡ mẹ vợ dậy, thì thầm bên tai bà:
- Mẹ, mẹ đừng tức giận. Không phải chỉ là tạm giữ điều tra thôi sao? Con sẽ tìm bạn bè ở cục Tư pháp hỏi thăm sự tình. Sau khi hiểu rõ sẽ tìm biện pháp sau. Mẹ cản người ta như vậy cũng vô dụng.
Trương Thắng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trịnh Tiểu Lộ. Trịnh Tiểu Lộ nét mặt tràn đầy kinh ngạc, không thể tin nổi. Gương mặt vốn tràn đầy nụ cười, giờ đầy nước mắt. Giờ phút này cô cũng không biết nói cái gì, vẻ mặt hoảng sợ. Thần sắc bi thương của cô khiến cho Trương Thắng không có nổi tâm tình vui sướng khi người khác gặp họa. Chỉ biết nhìn cô mà đau lòng.
Cô chỉ là một cô nhi, không nơi nương tựa. Nhưng cô vẫn rất lạc quan. Được một người đàn ông có bằng cấp cao, sự nghiệp thành công, dáng vẻ đường đường theo đuổi không phải là lỗi của cô. Mỗi người đều có quyền hướng tới hạnh phúc cho mình. Nhưng hạnh phúc của cô hôm nay lại tan vỡ. Như vậy cô làm sao mà chịu nổi?
Các vị lãnh đạo phía sau, Phó giám đốc Từ đứng ở hàng thứ nhất, đầu vẫn bóng loáng, nhưng sắc mặt lại âm trầm giống như mây đen. Tình tình của ông ta khẳng định là kém cỏi. Ông ta là chủ quản công tác tài vụ. Đại tướng dưới tay mình xảy ra chuyện, nói không chừng còn liên lụy đến mình. Tâm trạng của ông ta lúc này làm sao mà tốt được.
Còn các lãnh đạo công đoàn và cô nhi viện thì xì xào bàn tán. Mà các lãnh đạo nhà máy lúc này vẻ mặt cũng rất ý vị xâu xa. Đợi cho xe cảnh sát đi khỏi thì tất cả đều đến trấn an cha mẹ của Mạch Hiểu Tề vài câu, nói nhà máy nhất định sẽ chú ý tới việc này. Nếu Mạch Hiểu Tề không có vấn đề gì thì quyết không để cho đồng chí của mình phải chịu ủy khuất. Sau đó, anh rể của Mạch Hiểu Tề lái chiếc xe Santana chở người nhà rời khỏi nhà máy.
Lãnh đạo công đoàn và cô nhi viện an ủi tinh thần Trịnh Tiểu Lộ một phen, cũng đều lắc đầu thở dài rời đi. Lãnh đạo nhà máy lúc này vội vàng quay trở lại văn phòng, nghiên cứu đối sách.
Trương Thắng thấy Trịnh Tiểu Lộ giống như mất hồn đứng ở đằng kia không ai quan tâm, trong lòng mềm nhũn, không kìm nổi lên tiếng khuyên:
- Tiểu Lộ, đừng thương tâm nữa. Chỉ là tạm giữ điều tra. Có lẽ hai ngày nữa sẽ được thả ra. Em cũng đừng buồn.
Trịnh Tiểu Lộ sắc mặt trắng bệch, không có chút khí huyết. Cô miễn cưỡng nở nụ cười trừ, so với khóc còn khó coi hơn:
- Anh Trương, cảm ơn anh. Em…em muốn yên tĩnh một chút.
Quách mập biết Trương Thắng thầm mềm cô gái này. Thấy Trương Thắng vẫn nhìn Trịnh Tiểu Lộ chằm chằm đến ngẩn người thì liền vỗ vai hắn, kéo hắn qua một bên, đưa cho một điếu “Bạch Tam Tháp”, nói:
- Người nhà của Trưởng phòng Mạch cũng chẳng ra cái gì. Lúc này bỏ đi luôn, chẳng thèm quan tâm đến Tiểu Lộ, giống như Tiểu Lộ không có quan hệ gì với bọn họ. Tiểu Lộ thật đáng thương. Vừa mới đính hôn lại xảy ra việc. Đổi lại là ai cũng khổ sở.
- Ừ..
Quách mập liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục nói:
- Tiểu Lộ cuộc sống cũng không dễ dàng gì. Không cha không mẹ, nếu như đổi lại là cô gái khác thì đã trở thành người xấu rồi. Nhân phẩm sẽ không có. Cậu nói thử một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, bỗng nhiên có một người đàn ông sự nghiệp thành công theo đuổi, vậy không thể động tâm sao?
- Ừ…
- Nhưng, cô rốt cuộc cũng vẫn là tuổi trẻ. Cậu đừng thấy biểu hiện của cảnh sát chỉ là tạm giữ điều tra. Mạch Tề bình thường ăn mặc tất cả đều là hàng hiệu, lái xe cũng chính là xe tư nhân. Cậu nói xã hội bây giờ có mấy người có xe tư nhân. Người ta có bằng tiền lương sao? Không có khả năng. Mạch Tề xem như là xong rồi. Tiểu Lộ sau này….Haiz.
Trương Thắng liếc mắt nhìn gã, nói:
- Quách mập, anh có gì thì cứ nói, không cần ấp a ấp úng.
Quách mập ho khan một tiếng, con mắt gian xảo nhìn khắp nơi rồi hạ giọng nói:
- Cậu em thích Tiểu Lộ, ông anh này đã sớm nhận ra. Một cô gái tốt như vậy, nếu tôi chưa kết hôn thì tôi cũng sẽ có ý tưởng đấy. Nhất định phải theo đuổi. Tôi điều kiện so với cậu kém nhiều lắm, nhưng hiện tại cơ hội không phải đã tới rồi sao?
Gã nhìn qua bả vai của Trương Thắng, vẻ mặt bí ẩn nói:
- Anh là người từng trải, để anh nói cho cậu biết. Phụ nữ thời điểm dễ dàng nhất; thứ nhất là hoàn cảnh cực kỳ lãng mạn, cảm động; thứ hai là cảm xúc cực độ kích động, khiến khó tự chủ được; thứ ba chính là khổ sở thương tâm, cảm thấy cô độc cần sự giúp đỡ.
- Cái gì gọi là thừa dịp mà lấn vào? Chính là Tôn Tử binh pháp đấy. Cậu có phải muốn quan tâm chăm sóc sao? Hãy làm đi. Phụ nữ càng yếu ớt thì càng cần an ủi. Khi đó là lúc dễ dàng hướng cậu mở rộng tình cảm. Sau đó cậu hãy thường xuyên kéo cô ra ngoài đi xem phim giải buồn.
- Tình cảm chín một chút, cậu hãy tìm một cơ hội đem cô ấy về nhà mà giới thiệu với gia đình. Rồi bày ra tình cảm chân tình của cậu đối với cô ấy. Nhớ kỹ, trên mặt phải có nước mắt. Đối với loại cô gái dễ dàng mềm lòng như Tiểu Lộ, cậu nhất định phải có nước mắt thật nhiều. Nếu khóc không được thì tìm khói hun vào.
Trương Thắng ngạc nhiên nhìn Quách mập. Quách mập càng nói càng hưng phấn. Cả khuôn mặt từng thớ thịt đều run rẩy. Dường như nhân vật nam chính chuẩn bị thi hành tội ác chính là gã, cực kỳ phấn khởi, nuốt nước miếng nói tiếp:
- Cậu khóc lóc xong thì nhào vô lột quần của cô ấy, miệng không ngừng hô lên “Anh yêu em, yêu đến chết đi sống lại. Cho dù trời đất sụp đổ, anh cũng muốn em. Anh đang muốn chết vì em đây”.
- Cứ như vậy, gạo nấu thành cơm. Tiểu Lộ là một cô gái luôn giữ mình trong sạch, hơn nữa đối với cậu đã có hảo cảm. Cô ngoài trừ đi theo cậu thì không còn con đường thứ hai. Đương nhiên, khi cậu chiếm được cô ấy rồi thì hãy khóc lên. Nước mắt đàn ông khiến cho phụ nữ mềm lòng, nhưng nước mắt của đàn ông lại khiến cho phụ nữ….Hahaha….
Quách mập cười đến rung cả người. Khi nhìn thấy vẻ mặt của Trương Thắng thì vội hỏi:
- Cậu xem tôi nói có đúng không?
- Điều nầy rất tổn hại. Quách mập…
- Có cái gì mà tổn hại chứ? Tình yêu thì sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì. Cậu cũng không phải hoàn toàn chiếm tiện nghi người ta hết. Cậu về sau sẽ cưới cô ấy mà, đối xử tốt với cô ấy. Một cô gái mồ côi khi có một bả vai để nương tựa vào, hiện tại dùng thủ đoạn gì có còn quan trọng không? Không phải tôi nói cậu, Thắng Tử, cậu có gì chứ? Công việc bình thường, gia cảnh bình thường. Đứa con gái nào mà chịu theo cậu chứ? Nằm mơ đi. Trừ phi là cô ta có vấn đề về thần kinh.
Trương Thắng nói:
- Nhà của tôi cũng không tiện. Ba mẹ ở nhà cả ngày.
Quách mập vỗ ngực:
- Không có việc gì. Ông anh đây ban ngày bán hàng ở chợ nhỏ, buổi tối thì bán hàng vỉa hè. Nhà ở cho cậu mươn tạm. Tuy nhiên, cậu phải chuẩn bị dra trải giường. Cậu đó, trước kia quá bảo thủ rồi. Cứ ôm mãi mối tình đơn phương. Một cô gái trong veo như nước, cậu cả ngày cũng chẳng há miệng nói yêu. Người ta sẽ thích cậu sao? Cậu lấy cái gì mà yêu chứ?
- Cuộc sống là củi gạo, dầu muối, tương dấm. Lập gia đình rồi cả ngày ôm đứa con ngồi trong phòng nói chuyện yêu đương sao? Đây chẳng phải là vô nghĩa à? Cho nên, muốn theo đuổi hạnh phục mà dựa vào điều kiện bản thân là không được. Phải lợi dụng đầy đủ hết thảy mọi thứ xung quanh. Chỉ biết ngồi yêu đơn phương, thất tình thì đáng đời cậu.
Trương Thắng cười ha hả, vỗ vai Quách mập, thở dài nói;
- Quách mập, tôi biết anh rất tốt với tôi. Chẳng qua, anh nói rất đúng. Cuộc sống là củi gạo mắm muối, nói chuyện yêu đương không thể nuôi sống mình cả đời. Tôi bản thân nuôi còn chưa xong, lấy cái gì mà theo đuổi người ta. Làm như vậy không phải là lừa người sao?
Hắn nói với Quách mập:
- Được rồi, anh mau trở về nhà đi. Nếu về nhà muộn quá thì chị dâu sẽ mắng đấy.
Quách mập lắc đầu, rồi bước tới lấy xe, đặt cái mông to mọng lên, ép tới mức cái yên xe kêu lên ken két.
Quách mập một chân giẫm lên bàn đạp, hơi tức giận nói:
- Được, cậu đừng nghe tôi nói nữa, một lòng một dạ chờ duyên phận của mình. Người nào việc nấy.
Trương Thắng cười khổ nói:
- Được rồi, tôi tự biết lo mà. Đừng quan tâm thái quá như vậy.
Quách mập nghiêm túc nói:
- Cậu không chủ động xuất kích thì còn làm được cái gì chứ? Cậu hãy thành thật mà tự lo cho mình đi.