Chương : 29
Tôi tiến thêm vài bước đứng sát bên Nhật Vũ, người nãy giờ vẫn luôn tập trung vào phép Nhìn xuyên của hắn. Đột nhiên có tiếng động rất nhỏ truyền qua không khí. Giác quan thứ sáu của tôi nhạy bén đánh hơi được nguy hiểm. Chưa kịp dịch chuyển theo phản xạ, cả người đã được Nhật Vũ đưa lên cao thoát khỏi màn mưa tên lao vun vút bên dưới.
"Thật nguy hiểm! Suýt nữa thì bị ghim thành con nhím." Tôi cúi đầu nhìn các mũi tên nằm ngổn ngang trên mặt đất, thầm nghĩ. Chẳng biết mình đã chạm phải cơ quan nào khiến chúng khởi động.
"Chú ý đừng tiếp xúc với đồ vật quanh đây. Khắp nơi đều bôi đầy độc dược." Nhật Vũ nghiêm giọng nhắc nhở khi chúng tôi buộc phải hạ người đặt chân xuống mặt đất vì phép Lơ lửng không thể duy trì quá lâu.
Tôi trịnh trọng gật đầu với hắn, tỏ vẻ đã hiểu. Hắn buông tôi ra, đôi mắt chậm rãi quét qua căn phòng và dùng thuật Nhìn xuyên lần nữa để tìm kiếm thứ gì đó. Chân tôi cắm rễ tại chỗ, không dám bước đi lung tung ở một nơi đầy rẫy những cạm bẫy, đồng thời trong đầu nâng cao tinh thần cảnh giác. Dường như có vật thể đang lặng lẽ di chuyển từ sát các mép tường bò ra khỏi khoảng tối. Đôi mắt tôi sợ hãi mở to, ngay tức khắc vung tay tạo kết giới bao bọc cả hai người khỏi các con vật đang lăm le lại gần.
"Rắn! Có rắn!" Tôi hốt hoảng cảnh báo Nhật Vũ.
Những con rắn hổ mang uốn éo trườn trên mặt sàn không tạo ra chút động tĩnh. Chúng có lớp da đen tuyền xen lẫn các sọc màu vàng nâu. Đôi mắt tròn xoe, nhỏ ti hí và mi mắt trong suốt không bao giờ chớp đang trừng trừng đối diện chúng tôi. Một con, hai con, ba con... phải có tới cả chục con rắn ngoằn ngoèo bò ra từ mọi hướng vây quanh kết giới. Chúng vươn cổ lên cao, giận dữ phồng mang và cái lưỡi dài thè ra mảnh khảnh như sợi chỉ đỏ linh hoạt. Tôi biết chúng không có khả năng mở kết giới như con người nhưng hoàn toàn có thể tấn công và cắn nát nó.
"Đừng sợ." Nhật Vũ cảm nhận được sự lo lắng của tôi, cất giọng trấn an. Tay hắn nhanh nhẹn lấy ra từ trong túi Càn Khôn thứ bột kì lạ rồi rải theo vòng tròn bao quanh hai người. Mùi của nó rất hắc và khó chịu, thậm chí khiến tôi hơi nhức đầu, vội vã lấy khăn che mũi chẳng dám hít thở quá nhiều. Có vẻ lũ rắn cũng không chịu được thứ mùi kinh khủng này. Qua một thoáng, chúng đã lũ lượt bỏ đi chẳng còn sót lại con nào.
Nhật Vũ đăm chiêu quan sát căn phòng rồi tự lẩm bẩm. "Có kẻ đã đến đây trước." Hàng lông mày của hắn nhíu chặt, xem chừng khá thất vọng khi không tìm được thứ mình muốn.
"Ta phải ra ngoài ngay bây giờ. Ở trong này chết vì ngạt thở mất." Tôi vừa phẩy phẩy khăn tay quanh mũi vừa rảo bước tiến về phía cửa. Dưới chân đột nhiên bị hẫng. May mắn tôi phản ứng đủ nhanh, lấy đà nhảy phốc sang bên cạnh thoát khỏi nguy cơ rơi xuống. Thì ra là một cái hố được nguỵ trang hoàn mỹ. Tim tôi vẫn đang đập thình thịch, thật sự không dám tưởng tượng thân thể mình sẽ biến thành dạng gì nếu xuyên qua đám đinh nhọn hoắt dưới kia.
"Quên không nhắc ngươi chú ý quan sát nền nhà. Những chỗ mặt đá sẫm màu thường có hố đinh." Bấy giờ Nhật Vũ mới lên tiếng dặn dò.
Tôi bực mình liếc sang hắn, hỏi với vẻ nghi hoặc. "Ngươi không phải dân trộm mộ chuyên nghiệp đấy chứ?"
Tôi cảm thấy hắn hiểu quá rõ về nơi này, từ cách khởi động cơ quan ra vào, lối đi, đến các vị trí đặt bẫy cũng như đặc điểm của chúng. Hoặc là hắn đã có quá nhiều kinh nghiệm, hoặc là hắn tìm hiểu vô cùng kĩ lưỡng trước khi quyết định xâm nhập.
"Còn cái bẫy nào chưa hoạt động không? Ngươi nên nhắc rõ ràng để ta kịp thời đề phòng."
Hắn tập trung suy nghĩ rồi lắc đầu. "Không rõ. Nhưng có kẻ đến trước chúng ta nên nhiều cơ quan đã khởi động và có thể chưa được phục hồi. Khỏi cần lo lắng, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài ngay bây giờ."
Phép Dịch chuyển vô hiệu vì quanh phòng có kết giới. Tôi đành thận trọng bám theo bước chân Nhật Vũ, cơ hồ tin tưởng tuyệt đối vào hắn. Tuy nhiên, con đường dẫn ra có vẻ không giống với lối vào trong trí nhớ của tôi. Các hình vẽ trên tường khác biệt và đồ vật bài trí xung quanh cũng thay đổi rõ rệt. Tôi ngần ngại níu tay hắn, thắc mắc. "Có phải ngươi nhớ nhầm không? Nhìn xem, cảnh vật xung quanh khác hẳn."
Hắn không dừng lại mà thuận tay kéo tôi đi tiếp, đồng thời giải thích. "Đó là ma trận dịch chuyển. Thiết kế của các căn phòng bị thay đổi và trộn lẫn với nhau. Kẻ nào xác định phương hướng dựa trên đồ vật nhất định sẽ bị rơi vào ma trận rồi lạc bên trong." Hắn ngoảnh đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, thản nhiên tiếp tục. "Nhân tiện, không cần ngưỡng mộ ta."
Tôi...
Hoàn toàn câm nín.
Rốt cuộc chúng tôi cũng tìm được bậc thang bằng đá ban đầu. Vừa leo lên tới nơi, ánh mắt đã chạm phải hàng loạt vệ binh đứng vây thành vòng tròn trong tư thế sẵn sàng tấn công. Trên tay họ trang bị cùng một loại vũ khí, là thanh kiếm đã rút ra khỏi bao và nét mặt cũng chung một sắc thái vô cảm. Tôi không biết bọn họ đã phát hiện ra từ khi nào hay bằng cách nào, nhưng có lẽ không dám đặt chân vào mộ phần nên mai phục sẵn ở đây.
Tên cao to đứng đối diện hẳn là thủ lĩnh. Hắn thận trọng nghiêng đầu đánh giá chúng tôi, đôi mắt híp nheo lại thành một đường chỉ rồi cố trừng to ra vẻ hung tợn.
"Đạo tặc to gan! Ngay cả đồ của hoàng gia cũng dám động vào." Hắn quát lớn. Giọng nói ồm ồm thô kệch và bộ râu rung rung theo từng câu chữ.
Tôi dửng dưng nhìn đám binh lính trước mặt, thật tình trong lòng chẳng mấy e ngại vì tôi biết rõ năng lực của bọn họ còn thua xa Nhật Vũ, mau chóng dùng Ẩn âm gửi thông điệp cho hắn. "Những kẻ này ngươi đều đối phó được đúng không?"
Hắn chưa đáp lời. Tôi quay sang, ngỡ ngàng thấy trán hắn nhăn lại với vẻ bực bội khó hiểu, lập tức hỏi ra miệng. "Sao thế?"
"Bức tranh. Phong bế linh lực." Hắn ghé sát vào tai tôi nói rất nhỏ, lời ít mà ý nhiều. Giây tiếp theo tôi liền hiểu ra. Trên bức tranh treo tường dùng để mở cánh cửa bí mật đã được yểm bùa chú, Nhật Vũ chạm vào nên bị ảnh hưởng. Đến giờ nó mới phát tác khiến linh lực của hắn bị khoá tạm thời, trong khi đó tôi lại chẳng sao cả. Nhưng nếu có thể, tôi thật sự muốn tráo đổi tình trạng hai người với nhau.
Tên thủ cảm thấy bị xúc phạm khi chúng tôi hoàn toàn ngó lơ hắn. Khuôn mặt hắn đanh lại, các khớp ngón tay siết chặt khiến gân xanh dần nổi rõ trên cánh tay lực lưỡng. Hắn tức giận vung kiếm thét lên. "Mau bắt lấy chúng!"
Tức thì có luồng sáng màu lam lao vụt về phía chúng tôi. Trong tích tắc tôi kịp thời bắn ra tia sáng ngăn cản, cùng lúc tạo bảo quang che chắn Nhật Vũ. Hiện tại hắn chẳng khác nào người Vô linh yếu ớt cần được bảo vệ. Đôi mắt hắn khép lại với nét mặt tập trung cao độ. Tôi biết hắn đang tìm cách hóa giải chú trói buộc.
"Thật nguy hiểm! Suýt nữa thì bị ghim thành con nhím." Tôi cúi đầu nhìn các mũi tên nằm ngổn ngang trên mặt đất, thầm nghĩ. Chẳng biết mình đã chạm phải cơ quan nào khiến chúng khởi động.
"Chú ý đừng tiếp xúc với đồ vật quanh đây. Khắp nơi đều bôi đầy độc dược." Nhật Vũ nghiêm giọng nhắc nhở khi chúng tôi buộc phải hạ người đặt chân xuống mặt đất vì phép Lơ lửng không thể duy trì quá lâu.
Tôi trịnh trọng gật đầu với hắn, tỏ vẻ đã hiểu. Hắn buông tôi ra, đôi mắt chậm rãi quét qua căn phòng và dùng thuật Nhìn xuyên lần nữa để tìm kiếm thứ gì đó. Chân tôi cắm rễ tại chỗ, không dám bước đi lung tung ở một nơi đầy rẫy những cạm bẫy, đồng thời trong đầu nâng cao tinh thần cảnh giác. Dường như có vật thể đang lặng lẽ di chuyển từ sát các mép tường bò ra khỏi khoảng tối. Đôi mắt tôi sợ hãi mở to, ngay tức khắc vung tay tạo kết giới bao bọc cả hai người khỏi các con vật đang lăm le lại gần.
"Rắn! Có rắn!" Tôi hốt hoảng cảnh báo Nhật Vũ.
Những con rắn hổ mang uốn éo trườn trên mặt sàn không tạo ra chút động tĩnh. Chúng có lớp da đen tuyền xen lẫn các sọc màu vàng nâu. Đôi mắt tròn xoe, nhỏ ti hí và mi mắt trong suốt không bao giờ chớp đang trừng trừng đối diện chúng tôi. Một con, hai con, ba con... phải có tới cả chục con rắn ngoằn ngoèo bò ra từ mọi hướng vây quanh kết giới. Chúng vươn cổ lên cao, giận dữ phồng mang và cái lưỡi dài thè ra mảnh khảnh như sợi chỉ đỏ linh hoạt. Tôi biết chúng không có khả năng mở kết giới như con người nhưng hoàn toàn có thể tấn công và cắn nát nó.
"Đừng sợ." Nhật Vũ cảm nhận được sự lo lắng của tôi, cất giọng trấn an. Tay hắn nhanh nhẹn lấy ra từ trong túi Càn Khôn thứ bột kì lạ rồi rải theo vòng tròn bao quanh hai người. Mùi của nó rất hắc và khó chịu, thậm chí khiến tôi hơi nhức đầu, vội vã lấy khăn che mũi chẳng dám hít thở quá nhiều. Có vẻ lũ rắn cũng không chịu được thứ mùi kinh khủng này. Qua một thoáng, chúng đã lũ lượt bỏ đi chẳng còn sót lại con nào.
Nhật Vũ đăm chiêu quan sát căn phòng rồi tự lẩm bẩm. "Có kẻ đã đến đây trước." Hàng lông mày của hắn nhíu chặt, xem chừng khá thất vọng khi không tìm được thứ mình muốn.
"Ta phải ra ngoài ngay bây giờ. Ở trong này chết vì ngạt thở mất." Tôi vừa phẩy phẩy khăn tay quanh mũi vừa rảo bước tiến về phía cửa. Dưới chân đột nhiên bị hẫng. May mắn tôi phản ứng đủ nhanh, lấy đà nhảy phốc sang bên cạnh thoát khỏi nguy cơ rơi xuống. Thì ra là một cái hố được nguỵ trang hoàn mỹ. Tim tôi vẫn đang đập thình thịch, thật sự không dám tưởng tượng thân thể mình sẽ biến thành dạng gì nếu xuyên qua đám đinh nhọn hoắt dưới kia.
"Quên không nhắc ngươi chú ý quan sát nền nhà. Những chỗ mặt đá sẫm màu thường có hố đinh." Bấy giờ Nhật Vũ mới lên tiếng dặn dò.
Tôi bực mình liếc sang hắn, hỏi với vẻ nghi hoặc. "Ngươi không phải dân trộm mộ chuyên nghiệp đấy chứ?"
Tôi cảm thấy hắn hiểu quá rõ về nơi này, từ cách khởi động cơ quan ra vào, lối đi, đến các vị trí đặt bẫy cũng như đặc điểm của chúng. Hoặc là hắn đã có quá nhiều kinh nghiệm, hoặc là hắn tìm hiểu vô cùng kĩ lưỡng trước khi quyết định xâm nhập.
"Còn cái bẫy nào chưa hoạt động không? Ngươi nên nhắc rõ ràng để ta kịp thời đề phòng."
Hắn tập trung suy nghĩ rồi lắc đầu. "Không rõ. Nhưng có kẻ đến trước chúng ta nên nhiều cơ quan đã khởi động và có thể chưa được phục hồi. Khỏi cần lo lắng, ta sẽ đưa ngươi ra ngoài ngay bây giờ."
Phép Dịch chuyển vô hiệu vì quanh phòng có kết giới. Tôi đành thận trọng bám theo bước chân Nhật Vũ, cơ hồ tin tưởng tuyệt đối vào hắn. Tuy nhiên, con đường dẫn ra có vẻ không giống với lối vào trong trí nhớ của tôi. Các hình vẽ trên tường khác biệt và đồ vật bài trí xung quanh cũng thay đổi rõ rệt. Tôi ngần ngại níu tay hắn, thắc mắc. "Có phải ngươi nhớ nhầm không? Nhìn xem, cảnh vật xung quanh khác hẳn."
Hắn không dừng lại mà thuận tay kéo tôi đi tiếp, đồng thời giải thích. "Đó là ma trận dịch chuyển. Thiết kế của các căn phòng bị thay đổi và trộn lẫn với nhau. Kẻ nào xác định phương hướng dựa trên đồ vật nhất định sẽ bị rơi vào ma trận rồi lạc bên trong." Hắn ngoảnh đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi, thản nhiên tiếp tục. "Nhân tiện, không cần ngưỡng mộ ta."
Tôi...
Hoàn toàn câm nín.
Rốt cuộc chúng tôi cũng tìm được bậc thang bằng đá ban đầu. Vừa leo lên tới nơi, ánh mắt đã chạm phải hàng loạt vệ binh đứng vây thành vòng tròn trong tư thế sẵn sàng tấn công. Trên tay họ trang bị cùng một loại vũ khí, là thanh kiếm đã rút ra khỏi bao và nét mặt cũng chung một sắc thái vô cảm. Tôi không biết bọn họ đã phát hiện ra từ khi nào hay bằng cách nào, nhưng có lẽ không dám đặt chân vào mộ phần nên mai phục sẵn ở đây.
Tên cao to đứng đối diện hẳn là thủ lĩnh. Hắn thận trọng nghiêng đầu đánh giá chúng tôi, đôi mắt híp nheo lại thành một đường chỉ rồi cố trừng to ra vẻ hung tợn.
"Đạo tặc to gan! Ngay cả đồ của hoàng gia cũng dám động vào." Hắn quát lớn. Giọng nói ồm ồm thô kệch và bộ râu rung rung theo từng câu chữ.
Tôi dửng dưng nhìn đám binh lính trước mặt, thật tình trong lòng chẳng mấy e ngại vì tôi biết rõ năng lực của bọn họ còn thua xa Nhật Vũ, mau chóng dùng Ẩn âm gửi thông điệp cho hắn. "Những kẻ này ngươi đều đối phó được đúng không?"
Hắn chưa đáp lời. Tôi quay sang, ngỡ ngàng thấy trán hắn nhăn lại với vẻ bực bội khó hiểu, lập tức hỏi ra miệng. "Sao thế?"
"Bức tranh. Phong bế linh lực." Hắn ghé sát vào tai tôi nói rất nhỏ, lời ít mà ý nhiều. Giây tiếp theo tôi liền hiểu ra. Trên bức tranh treo tường dùng để mở cánh cửa bí mật đã được yểm bùa chú, Nhật Vũ chạm vào nên bị ảnh hưởng. Đến giờ nó mới phát tác khiến linh lực của hắn bị khoá tạm thời, trong khi đó tôi lại chẳng sao cả. Nhưng nếu có thể, tôi thật sự muốn tráo đổi tình trạng hai người với nhau.
Tên thủ cảm thấy bị xúc phạm khi chúng tôi hoàn toàn ngó lơ hắn. Khuôn mặt hắn đanh lại, các khớp ngón tay siết chặt khiến gân xanh dần nổi rõ trên cánh tay lực lưỡng. Hắn tức giận vung kiếm thét lên. "Mau bắt lấy chúng!"
Tức thì có luồng sáng màu lam lao vụt về phía chúng tôi. Trong tích tắc tôi kịp thời bắn ra tia sáng ngăn cản, cùng lúc tạo bảo quang che chắn Nhật Vũ. Hiện tại hắn chẳng khác nào người Vô linh yếu ớt cần được bảo vệ. Đôi mắt hắn khép lại với nét mặt tập trung cao độ. Tôi biết hắn đang tìm cách hóa giải chú trói buộc.