Chương 9
Buổi sáng, sáu giờ Lý Vi đã mở mắt, lệ kìm chẳng đặng mà tràn tuôn... Cuộc sống của giai cấp thống trị hủ bại còn dậy sớm hơn cả lớp sinh viên cực khổ, thật là phản khoa học!Khi chải đầu, cung nữ Ngọc Yên chải đầu cho nàng thừa lúc không có ai, bèn lặng lẽ bảo với nàng: Tối qua sau khi các nàng rời đi, Tứ a ca vẫn về thư phòng nghỉ. Việc phúc tấn một lần nữa giữ chân Tứ a ca thất bại không khiến Lý Vi sửng sốt, nàng quen rồi được chứ? Điều làm Lý Vi kinh ngạc đấy chính là các cung nữ bên cạnh mình đều đã bắt đầu tăng điểm kỹ năng, điểm chuyển nghề rồi đấy ư? Họa chăng sự thành công của Triệu Toàn Bảo và Ngọc Trản kích thích những người khác, vậy nên hiển nhiên Ngọc Yên đã tìm được cho mình một định vị. Lúc Lý Vi dùng xong bữa sáng, ngồi xuống thắt nút dây chơi, nàng ta ngồi ở bên giúp nàng một tay, nhân tiện kể chuyện nửa năm trước nàng ta vừa nhận một người làm đệ đệ. "... Tâm sự rồi mới biết, quê Tiểu Quý cách quê nô tỳ ít xa, chỉ cách hai mươi dặm. Hắn bị bán từ nhỏ, nghe người ở quê nói làm công công tức là hầu hạ hoàng phi nương nương, vừa hay nhà hắn chẳng nuôi nổi nhiều miệng ăn như thế, hắn không phải đứa lớn nhất, cũng không phải đứa nhỏ nhất, còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị cha mẹ bán ra ngoài." Điểm đặc biệt nhất của Ngọc Yên đó là trên khuôn mặt nàng ta có lấm tấm vài nốt tàn nhang khá đáng yêu, trông có chút tinh nghịch. Nàng ta vuốt gọn sợi tơ trong tay, quấn từng vòng một, buông tiếng thở dài: "Hồi ấy chúng nô tỳ vừa được phân công qua đây, nô tỳ số may, được phân công hầu hạ cách cách. Số Tiểu Quý kém hơn, bị đẩy đi quét sân, làm những công việc nặng nhọc. Nô tỳ thấy tới mùa đông rét, mười ngón tay hắn chẳng có lấy một ngón lành lặn, nên thi thoảng cũng chiếu cố hắn đôi phần. Sau đó nhắc về xuất thân quê quán, mới biết là đồng hương." Kể đến đây, nàng ta nói với Lý Vi như giải thích: "Nô tỳ cũng là người không cha không mẹ, thấy có duyên với hắn, quyết định nhận làm tỷ đệ, ngày sau cũng có thân nhân bằng hữu chăm sóc lẫn nhau. Nô tỳ biết vậy là trái quy củ, hôm nay đánh bạo kể cho cách cách, ấy là vì nô tỳ thấy người thiện tâm..." Dứt lời liền quỳ xuống. Lý Vi để nàng ta quỳ, miệng lại bảo: "Lẽ nào ta lại là kẻ vô lý thế ư? Nhận thì cứ nhận thôi. Bây giờ tiết trời dần trở lạnh, khi nào ngươi nhận thêm hai cân bông vải, làm cái áo cho đệ đệ ngươi mặc." Ngọc Yên cảm động rơi nước mắt, vâng lời lui xuống. Còn mỗi mình Lý Vi ngồi trong phòng, bụng nghĩ: Ai nấy đua nhau trổ tài, người nào cũng thần thông. Rõ ràng Ngọc Yên đang thả dây câu dài, câu con cá lớn. Nửa năm trước đã bắt đầu kết thân làm quen cùng Tiểu Quý kia, hôm nay mới tìm cơ hội khoe thành tích với nàng. Cô nương này có thiên phú đấy. Ban nãy Ngọc Yên cũng nói rõ, Tiểu Quý là thái giám làm những công việc quét tước sân vất vả, không phải người của bất cứ viện nào, nên giao thiệp với hắn sẽ không phát sinh vấn đề "tình ngay lý gian". Hơn nữa cũng phải xem là hắn quét sân của viện nào. Theo lời Ngọc Yên, bình thường Tiểu Quý phụ trách quét dọn con đường dẫn từ cửa viện đến chính viện. Cho nên, hắn mới biết đêm qua Tứ a ca không nghỉ lại chỗ phúc tấn, mà là quay về thư phòng. Lý Vi dần nhận thấy tất cả các kiểu nghề nghiệp đều đã tề tựu đông đủ về nhóm nhỏ của nàng. A a a ~~ Chán quá đi mất thôi, muốn chơi trò chơi... Nhàn rỗi quá thể đáng, Lý Vi đành phác thảo trước rồi vẽ thành tranh, làm một bàn cờ tào cáo đủ để lấp kín chiếc bàn dài trong thư phòng. Trò này rất đơn giản, chỉ cần hai cục xúc xắc là chơi được, dù là chơi một mình cũng rất vui. Hô hào hết mọi người trong viện ra chơi thì vui tưng bừng. Tào cáo không phải trò chơi do nàng phát minh, ngày xưa lúc chơi với đám chị em bạn dì thân thiết đã từng thấy. Giờ nàng tự làm lại rồi thêm vài yếu tố mà mình thích vào. Người tham gia bao gồm những nhân vật có thể sắm vai như tiểu thư, nha đầu, thư sinh, hòa thượng, đại quan. Ví dụ nàng vẽ một ngôi miếu, trong chùa Hoàng Cực đang nghi ngút khói hương, mọi người sẽ được vào miếu thắp hương và nghỉ chân một lần. Vào chùa Thiếu Lâm sẽ được học công phu. Tuy nhiên nữ tử không được phép vào chùa, phải lùi về ô đằng trước. Chùa Lan Nhược đương nhiên là có Tiểu Thiến rồi*, thư sinh vào đấy sẽ bị giết trong vòng mấy giây, lùi về điểm ban đầu. *Ý chỉ Nhiếp Tiểu Thiến (Thiến nữ u hồn). Tướng quân và đại quan không được đến kỹ viện, nhảy đến kỹ viện sẽ bị bắt giam, dừng một ván mới được chơi tiếp. Thư sinh vào kỹ viện phải làm một bài thơ. Tiểu thư, nha đầu vào kỹ viện sẽ bị lùi về điểm ban đầu. Hòa thượng phải vào miếu thắp hương, vào chùa Lan Nhược phải diệt trừ yêu ma, gặp tiểu thư và nha đầu phải lùi ba ô, vào kỹ viện và quán rượu phải dừng một ván. Làm xong, Lý Vi tự thấy rất mãn nguyện, kéo mấy cung nữ và thái giám rảnh rỗi đi chơi cực kỳ hăng máu. Cung nữ và thái giám vào chơi, nàng bèn tăng thêm vài nhân vật khác nữa. Đại quan gặp chuyện oan phải gỡ cho kẻ oan được tỏ lẽ thẳng. Tướng quân nhảy đến biên cương phải đánh đuổi giặc thù. Tám cung nữa và thái giám trong viện hết sức ủng hộ trò chơi này, chưa bao lâu đã vọt lên hàng cao thủ. Khi Lý Vi chơi với họ, điều làm nàng rất ngạc nhiên đấy là nàng vừa không thuận lợi chiến thắng từ đầu chí cuối một cách nhàm chán, cũng không bị đám cao thủ đây ngược đến độ không tìm được đường ra (vì chẳng ai dám). Một thời gian sau nàng mới phát hiện, nhóm người này chắc chắn có động tay động chân vào viên xúc xắc. Thảo nào nàng càng chơi càng khoái, tám con người kia đều đang nhường nàng, nịnh nàng, làm sao mà không khoái, không đã cho được? Được người ta nâng niu quả nhiên là tuyệt vời! Hành động của các cung nữ thái giám làm nàng thấy vô cùng vui vẻ, bèn mạnh tay mở luôn nắp rương. Ngoài phần phát của Nội vụ phủ nhân dịp năm mới, mỗi người trong tiểu viện của nàng sẽ được làm thêm một bộ áo bông giày vải, kế đó nàng còn phát cho họ năm lượng tiền ăn tết. Không khí hân hoan tràn khắp tiểu viện, bên ngoài lại nổi gió tanh mưa máu. Ngọc Yên có điểm kỹ năng "tin tức nhanh nhạy" nay trở thành người thường xuyên tán gẫu với nàng, chốc chốc lại mang về cho nàng một tin vỉa hè. Gần đây nhóm phúc tấn của A Ca Sở hay lui tới hậu cung. Những phi mẫu ngồi ở ghế chủ như Tứ phúc tấn và Ngũ phúc tấn hiển nhiên sẽ càng thu hút nhiều sự chú ý. Nên dạo này trong cung mới có tiếng đồn, rằng Ngũ phúc tấn không được sủng, Ngũ a ca thích hai cách cách hơn. Có vẻ việc Ngũ phúc tấn lén buồn thương trong cung đã bị người khác nhận ra. Lòng Lý Vi gào thét: Má ơi, Ngũ phúc tấn kia, não cô tàn à? Như một lẽ thường tình, lời đồn đại có phần quá đáng hơn một chút. Gì mà Ngũ phúc tấn chẳng có lấy một chỗ đứng trong A Ca Sở, hai cách cách bắt tay nhau bá chiếm Ngũ a ca. Tuy cùng chung sống trong A Ca Sở, Lý Vi ít nhiều cũng biết tí tẹo, tình hình bên chỗ Ngũ phúc tấn gần như là thế. Ấy nhưng có một số việc không thể nói ra chứ. Qua tiếp một khoảng thời gian, lời đồn vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống. Triệu Toàn Bảo biết thêm một tin từ thiện phòng, nghe bảo dạo đây có người trông thấy lúc về, nom sắc mặt Ngũ a ca khá tệ. Tốt được chắc? Ai ai cũng chỉ vào mũi y nói y là kẻ sủng thiếp diệt thê đấy. Chẳng biết sao, Lý Vi bỗng có một linh cảm đáng lo ngại. Nàng hy vọng tới cuối cùng, chuyện sẽ không mon men cháy đến chỗ nàng. Có điều, ngẫm lại thì cũng bất khả thi đấy chứ chỉ? Mấy lời đàm tiếu khó nghe kiểu này, lại còn nổ ra trước năm mới, hẳn sẽ nhanh chóng bị áp chế thôi nhỉ? Song, sự việc không khả quan như Lý Vi nghĩ. Lời đồn ngày một nghiêm trọng! Hơn nữa giống y hệt điều nàng lo lắng, nó đã bắt đầu lan rộng ra phía ngoài. Đầu tiên là Thất a ca bất hạnh trúng đạn, nghe nói y rất sủng ái một cách cách nọ nhà mình. Sau đó câu chuyện tức thì chuyển hướng qua Tứ a ca, nói người đang mang thai con của Tứ a ca là cách cách, bình thường người được sủng ái nhất lại là một cách cách khác, thậm chí cả phúc tấn cũng bị xếp đằng sau. Rốt cuộc Lý Vi cũng nghe thấy tin đồn liên quan đến nàng, làm nàng sợ tới nỗi lên cơn sốt và bị tiêu chảy ngay đêm hôm đó. Chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, nàng đã gầy hẳn đi, bộ quần áo vừa mới làm xong mặc trên người tự dưng rộng thùng thình. Buổi tối vừa nhắm mắt là nàng nhìn thấy cảnh tiểu cung nữ bị đánh nát nhừ cho đến chết ở Trữ Tú cung ngày đó. Hồi ấy nàng đã biết, người ta cố ý lôi cung nữ này ra để đánh đòn phủ đầu với nhóm tú nữ các nàng, chứ ai biết liệu nàng ta có phạm vào tử tội phải bị đánh chết thật hay không? Hay là vì có người ngứa mắt nàng, rắp tâm hại nàng? Nàng hãy còn nhớ lúc tiểu cung nữ kia bị lôi ra hình như đã bị đánh thuốc, không kêu, không la gì được. Suốt buổi sáng nàng trốn trong phòng, bụng liên tục nguyền rủa Ngũ phúc tấn, nàng ta xứng đáng thất sủng cả đời! Nên để Ngũ a ca xa lánh nàng ta! Nàng ta châm ngòi chuyện này chẳng qua vì muốn mượn tay người ngoài trấn áp Ngũ a ca, hoặc còn muốn mượn tay Nghi phi để đè đầu hai cách cách kia. Hiện giờ... hiện giờ, người phao truyền tin đồn hoặc là Nghi phi*, vì bà muốn cứu Ngũ a ca, hoặc người đó là Ngũ a ca, y muốn cứu chính bản thân mình. Bởi lẽ người ta đồn đại y là một tên sủng thiếp diệt thê, nếu cả ba vị a ca cùng bị kéo vào thì ánh mắt của mọi người sẽ thôi đổ dồn về phía y. Vả lại, cũng sẽ không còn người nào tin những lời bàn tán trước đó nữa. *Nghi phi là mẹ của Ngũ a ca (có vài chi tiết nhỏ mình sẽ chú thích lại để mọi người không bị rối vì quên). Đầu óc Lý Vi xoay vòng vòng, lại chả nghĩ ra được cách để cứu lấy mình. Đi cầu cứu Tứ a ca rõ là chẳng đáng tin cậy. Không hiểu vì sao, dẫu nàng tự tin rằng Tứ a ca thích mình nhất trong ba người con gái, nhưng nàng cảm giác lúc này mà tìm Tứ a ca, chàng sẽ là người có khả năng nhất trong việc tiêu diệt nàng trước. Sự việc nhanh chóng chuyển biến, phúc tấn đến Vĩnh Hòa cung* vài bận, hướng gió của lời đồn trong cung lập tức chuyển qua bên đây, dần dà xuất hiện các thể loại khen ngợi Tứ phúc tấn hiền thục, rộng lượng, không ghen tuông. Cách cách mà Tứ a ca sủng ái có thai, vậy nhưng nàng vẫn hết mực chăm sóc, mong chờ đứa con đầu lòng mà nàng ấy sinh là con trai, khai chi tán diệp cho Tứ a ca. Có thai cũng không ganh ghét, không có thai lại càng không đố kỵ. *Vĩnh Hòa cung là nơi Đức phi (mẹ của Tứ a ca) ở.Hướng gió biến đổi như thế, tiếp tục có tin đồn rằng Ngũ phúc tấn ghen tị, nào là nàng ta bắt sủng thiếp của Ngũ a ca phơi mình dưới cái nắng mặt trời gay gắt, hay chuyện bắt người ta đứng quạt cho mình cả một ngày trời cũng bị lộ ra ngoài. Ngũ a ca không thể tranh cãi với nàng ta, nên mới che chở hai cách cách nhiều hơn đôi chút, tránh để nàng ta nặng tay quá hóa mất mạng người. Ngũ phúc tấn vẫn chưa biết lỗi sai, còn mượn thời cơ gặp người ngoài trong cung đặt điều thị phi. Tiêu điểm một lần nữa quay về Ngũ phúc tấn, những người khác đều đã được giải thoát. Chỉ có mình nàng ta bị bôi đen, mọi người vừa lòng đẹp ý. Lý Vi nghe lời đồn chuyển hướng vòng vo, bấy giờ mới yên lòng. Tuy nhiên sức khỏe thì không cải thiện mấy, vẫn phát sốt tiêu chảy, người ngợm cứ gầy rộc cả đi. Ngọc Bình hỏi nàng có cần mời thái y khám không, nàng lắc đầu. Ngọc Bình rầu rĩ, sợ lúc này Tứ a ca sẽ qua đây, thấy cách cách thế này, nhỡ đâu lại cho rằng cách cách thầm oán hờn trong lòng thì làm sao đây? Chốn cung cấm xưa nay luôn khắc nghiệt với phụ nữ, lần này Lý Vi bị cuốn vào dư ba của cơn bão, việc nàng nên làm là thể hiện bộ mặt của một thánh mẫu, rằng: "Người nghi ngờ ta, hay người tung tin đồn, ta không căm hận bất cứ ai cả". Chứ còn trông ốm yếu xanh xao, buồn bã thẫn thờ như nàng sẽ rất dễ bị lên án. Về điểm "tạm thời không gặp Tứ a ca", Lý Vi và Ngọc Bình đều nhất trí. Làm cách nào để xin nghỉ phép một cách hoàn mỹ và không có vấn đề gì, hai người đã bàn bạc nửa ngày trời, cảm thấy lấy lý do "nguyệt sự" để giải thích vẫn là tốt nhất. Nguyệt sự ấy à, có lúc nó rất quy luật, có lúc chả đều đặn chút nào cả. Có lúc đến một hai bữa, có lúc đến bốn năm ngày, kéo dài nửa tháng ròng rã cũng có luôn. Mặc dù phải mười hôm nữa kỳ kinh của Lý Vi mới tới, nhưng nàng vẫn quyết định sẽ đổ máu từ ngày hôm nay trở đi. Ngọc Bình tức khắc báo cáo sang chỗ phúc tấn. Trước kia lúc chưa có phúc tấn, đại ma ma bên cạnh Tứ a ca sẽ là người phụ trách. Giờ đây có phúc tấn rồi, vẫn do đại ma ma chịu trách nhiệm, nhưng phải báo thêm với bên phúc tấn nữa. Hay tin, đại ma ma sẽ không chạy tới kiểm tra đai kinh nguyệt của Lý Vi, bà ta chỉ ghi chú vào sổ sách rằng khi nào thì Lý Vi hết kỳ kinh, rồi kế tiếp là báo cáo lên trên. Chuyện này có một lần thì không thể có lần sau nữa, chuyện Lý Vi giả có kinh, Ngọc Bình cũng làm bộ làm tịch lấy đai kinh nguyệt ra chuẩn bị sẵn cho nàng, sau đó mỗi ngày nàng ta sẽ tự mình giặt sạch mà không cần nhờ tay người khác. Tin tức được giấu kín như bưng, ngoại trừ hai người họ thì chẳng còn ai biết nữa. May mắn là lại có chuyện xảy ra, khiến Tứ a ca tạm thời chưa rảnh để mắt đến nàng. Chuyện đồn đại rời xa hậu viện của Tứ a ca, không biết là phúc tấn vì muốn chứng thực mình thật sự không ghen ghét, hay Tứ a ca vì muốn tỏ rõ một điều rằng hậu viện của chàng hoàn toàn yên ổn, chỉ mới mấy ngày mà đã có thêm một cách cách Võ thị nữa bước chân vào A Ca Sở. Hẵng chưa tới mùa tuyển tú, chẳng ai biết nàng cách cách này từ đâu chui ra. Chỉ nghe ngóng được là xuất thân không phải cung nữ. Đức phi thưởng ư? Người do phúc tấn xin? Hay lọt vào mắt xanh của Tứ a ca? Tuy Võ thị chưa vào, nhưng đã có rất nhiều người hóng hớt. Đại ma ma dẫn nhóm cung nữ thái giám đi thu dọn phòng ốc, khu viện ba sân* nho nhỏ bỗng chốc dậy sóng mãnh liệt. *Viện ba sân (Tam tiến viện, nhìn trên cao giống chữ 目) Nội vụ phủ nhanh chóng đưa người qua, theo quy định thì cũng là một cung nữ hầu cận, một thái giám, tổng có tám người được đưa tới. Hình như cung nữ và thái giám cũng có chuyện thâm niên lai lịch. Nhóm tân cung nữ, tân thái giám vừa tới là đám Ngọc Bình và Triệu Toàn Bảo đi tìm hiểu quan hệ và gốc gác nhà người ta ngay. Chẳng đến mấy hôm đã dò la ra tất tần tật mọi thông tin nào là những người này tên gì, quê quán ở đâu, vào cung ra sao, ngày xưa hầu hạ ở chỗ nào. Bấy giờ Lý Vi mới vỡ lẽ, cứ tưởng ngày trước nàng tiến cung im hơi lặng tiếng chả ai quan tâm, coi bộ câu chuyện vốn không phải vậy rồi. Trước Nguyên Đán, Võ thị được người lặng lẽ dẫn vào. Nàng ta đi gặp phúc tấn trước, sang bên Tống cách cách vấn an, xong xuôi hết mới đến chỗ Lý Vi. Trông Võ thị lớn hơn Lý Vi một chút, chắc khoảng độ mười lăm tuổi. Hai người mới nói về tuổi tác, quả đúng là nàng ta hơn nàng một tuổi. Hàn huyên dăm ba câu linh tinh, Võ thị đã cáo từ. Buổi tối bất ngờ nghe bảo Tứ a ca gọi nàng ta hầu hạ. Sau khi gặp Võ thị, cơn sốt của Lý Vi bị đẩy lùi thần kỳ, hôm sau cũng ngừng tiêu chảy. Lý Vi: 囧囧. Nàng tỉnh táo nghĩ, có lẽ con người ta gặp cảnh nhàn hạ cái là sẽ dễ sinh ra những sự cố, căng thẳng cái là sự cố gì cũng có. Nghe kể có tàu đánh cá nọ sợ cá sẽ chết trong lúc vận chuyển, nên cố ý thả mấy con cá hung hãn vào cabin. Cá trong cabin bị thiên địch truy đuổi sít sao, có thêm sức sống rồi, khắc sẽ chết ít hơn. Mà lúc Ngọc Bình hỏi nàng có muốn đi báo hết nguyệt sự không, thì kỳ kinh của nàng lại đến thật. Đành phải chịu đựng đợi kinh nguyệt qua đi. Lúc này, bầu không khí trong viện chợt trở nên lạ lùng. Trước kia Lý Vi không hề phát hiện bầu không khí ở hậu viện kỳ quái ra sao, nhưng sau khi có Triệu Toàn Bảo và Ngọc Yên, lần nào hai con người nắm bắt thông tin linh hoạt ấy cũng có thể giúp nàng cảm nhận được những biến động nhỏ trong viện trước tiên. Chuyện lần này là về người mới Võ thị. Từ khi lời đồn truyền khắp tới nay, Tứ a ca không còn vào hậu viện tìm người nữa. Khi lời đồn chuyển hướng, Tứ a ca vẫn không vào hậu viện. Điều này có hơi lạ. Tống cách cách mang thai, Lý Vi "có kinh", nhưng phúc tấn khỏe lắm cơ mà. Khi có Võ thi rồi, Tứ a ca bắt đầu nghỉ tại phòng của nàng ta mỗi ngày. Vẫn chẳng sang chỗ phúc tấn. Khoan tính Võ thị, đã một tháng ròng Tứ a ca không đến viện của phúc tấn. Quá rõ ràng, Tứ a ca đang muốn cho phúc tấn xem. Trong viện sản sinh các kiểu đồn đoán. Lý Vi nghi ngờ việc Tứ a ca bị dính líu sau khi tin đồn truyền đi rộng khắp, tuy quả thực Tứ phúc tấn đã đứng ra cứu nàng, song thực tế nàng ta lại không tẩy sạch được cho ai cả. Nàng ta có chứng minh Tứ a ca không sủng thiếp diệt thê không? Không hề. Nàng ta chỉ chứng minh sự tài đức, sáng suốt, và độ lượng của riêng bản thân thôi. Thế có khác nào chuyện Tứ a ca sủng thiếp diệt thê là sự thực đâu. Đây có được tính là hành vi đạp lên Tứ a ca để làm rạng danh mình không nhỉ? Lúc ấy Lý Vi đã thấy có điều bất ổn. Cuối cùng, khởi đầu lời đồn là Ngũ a ca sủng thiếp diệt thê, nhưng hiện giờ Ngũ a ca đã tẩy trắng, Ngũ phúc tấn bị bôi đen, còn Tứ phúc tấn hiền minh, Tứ a ca lại sủng thiếp diệt thê thật. Nghĩ thông điểm này, Lý Vi chẳng thấy "phúc tấn xui xẻo, ta rất vui" chút nào, nàng chỉ muốn bổ đầu phúc tấn ra xem xem: Rốt cuộc nàng ta nghĩ cái gì thế hử? Trong chính viện, phúc tấn tay lần tràng hạt, quỳ gối trước tượng Quan Âm nhặt gạo Phật. Căn phòng lặng ngắt như tờ, có mỗi mình Phúc ma ma đứng cách ba bước hầu hạ, những người khác ở bên ngoài hết. Niệm một câu Phật, nhặt một hạt gạo, mà suốt cả tối chỉ nhặt được non nửa bát. Mãi đến mười hai giờ đêm, Phúc ma ma mới dè dặt khuyên nhủ: "Phúc tấn, nghỉ ngơi thôi chứ ạ? Lát nữa người lại phải dậy rồi." Tứ a ca dậy lúc ba giờ, phúc tấn cũng ba giờ là dậy, bất luận Tứ a ca có tới chỗ nàng hay không. Phúc tấn được bà ta dìu lên, bắt gặp nét mặt bất an và lo lắng của Phúc ma ma, cười nói: "Ma ma sao vậy?" Nàng vỗ tay Phúc ma ma trấn an. Rửa mặt xong, phúc tấn nằm lên giường, màn vừa khép, thế giới như thế thu nhỏ đi mất. Nàng nhìn hoa văn những quả bí bầu nhỏ treo lủng lẳng giữa đám dây leo, nghĩ bụng: Tới cùng chàng cũng phải về tìm thiếp thôi. Chàng chẳng thể nào không bước vào phòng thiếp cả cuộc đời. Sủng ái nhất thời không là gì cả, đó chưa bao giờ là thứ nàng theo đuổi, mưu cầu. Vậy nên, bị chàng ghét nhất thời cũng không có gì phải sốt sắng, nàng còn nhiều thời gian để dỗ chàng quay về. Nàng phải làm một "Tứ phúc tấn" mà ngay cả khi trượng phu không thích cũng không thể rời xa. Phúc tấn nhắm mắt, mau chóng chìm vào giấc ngủ. Thời gian trước nàng luôn trằn trọc vì sự sủng ái của chàng, cả đêm ngủ chẳng yên, buồn bã vì chàng đến chỗ Lý cách cách, mất mát vì Tống cách cách có thai. Hiện tại, nàng bình tĩnh hơn nhiều rồi. Nàng đã tìm cho mình một con đường mới. Có lẽ sẽ gặp nhiều gian nan trắc trở, nhưng so với việc bị trói buộc bởi gia đình, vinh nhục, buồn vui, thì con đường này phù hợp với nàng hơn cả. Nàng vốn dĩ chẳng phải một cô gái nhỏ dại khờ, ngây ngô.