Chương 56: Có Hỉ 2
Tứ a ca tưởng nàng hãy còn băn khoăn chuyện ban nãy, ăn trưa xong chàng không về thư phòng, hai người ngồi ngả lưng trên sạp nói chuyện phiếm. Lý Vi chợt nghĩ ra một việc: bánh ăn dặm trước kia nàng cho Nhị cách cách ăn là loại bánh mà khi ấy nàng dặn thiện phòng nghĩ cách dùng bánh Hồ* để biến tấu lại. Người Mãn thường chọn những vùng có nước có cỏ làm nơi sinh sống, cánh đàn ông gần như ai ai cũng là chiến sĩ, thức ăn của họ xuyên suốt những trận đánh giặc chính là thứ bánh Hồ này. *Bánh HồLý Vi bảo người ở thiện phòng hãy làm sao cho chiếc bánh Hồ nhỏ hơn và ngon miệng hơn. Nhị cách cách lúc đó đương tuổi mọc răng, nàng bèn đưa bánh này cho nó gặm, vì thế mà nàng cứ thấy răng lợi của Nhị cách cách bây giờ mọc không được đều đặn cho lắm. Nàng thuật lại chuyện này cho Tứ a ca nghe, đoạn hỏi chàng: "Chàng bảo có phải tại thiếp cho nó ăn bánh ấy không?" "Sao thế được?" Thấy nàng vẫn vậy, Tứ a ca ôm nàng dịu dàng nói: "Đã bảo nàng không cần phải cẩn trọng thế rồi kia mà. Nhị cách cách sinh non, mà nay nàng đã nuôi nấng nó khỏe mạnh thế này, ta còn phải ghi một công cho nàng đây." Chàng ngưng một thoáng rồi nói tiếp, "Hơn nữa, giờ răng nó toàn răng sữa, nếu nàng thấy răng nó không đều, vậy để lúc nào thay răng, chúng ta hãy cẩn thận hơn, nhất định sẽ thay được một hàm răng đều tăm tắp!" Được chàng chậm rãi dỗ dành, tâm trạng Lý Vi cũng khá hơn. Hai người cứ thế nằm trên sạp nói mấy chuyện vặt vãnh cho qua giờ trưa. Nhị cách cách ngủ dậy thấy chàng vẫn ở đây thì ngạc nhiên lắm, cứ chạy tới chạy lui theo sau chàng như cái đuôi nhỏ, chàng viết chữ ở đâu, là nó viết ở đấy. Tứ a ca cầm tay nó viết một trang chữ, làm nó khoái đến độ cầm đi bảo với Lý Vi là muốn dán trang chữ này lên. "Tại sao? Muốn có chữ a mã con thì để a mã viết cho con một bức là được chứ gì." Nàng nói. Thường luyện chữ kiểu này toàn viết những Vĩnh, Đại, Phát, Phúc gì gì đó, dán lên có nghĩa chi đâu? "Ngạch nương, người chẳng hiểu gì cả!" Nhị cách cách vất vả giải thích với nàng, ""Đây là chữ của con, con-viết!" Tứ a ca ngồi một chỗ cười. Nàng cầm lấy trang chữ mà theo lời Nhị cách cách thì là chữ-nó-tự-tay-viết, bất đắc dĩ phải thừa nhận rằng đây là trang chữ đẹp nhất Nhị cách cách từng viết, rất đáng để dán lên làm kỷ niệm. Đến bữa tối, Tứ a ca phát hiện nàng chỉ mải tiếp cho Nhị cách cách và chàng, còn nàng ăn có mỗi vài miếng. Khi bàn cơm được dọn xuống, chàng hỏi: "Chốc nữa bữa khuya ăn gì?" Lý Vi nhìn chàng bằng ánh nhìn lạ lùng, vừa dọn bát đũa đi đã nhớ ngay tới bữa khuya? Nhưng giờ nàng no căng rồi, không nghĩ ra nổi món gì ngon cả. Rầu rĩ một hồi, bèn hỏi lại chàng: "Chàng muốn ăn gì?" Tứ a ca ghẹo nàng xong, mới sai Tô Bồi Thịnh đi hỏi Ngọc Bình. Sau khi Nhị cách cách đi ngủ, hai người sang chái Tây. Lý Vi đã quen với việc mỗi ngày đọc một cuốn kinh, chưa kể kinh sách này còn được viết khá vần, hễ đọc quen, tuy không rõ ý, song vẫn tạo cảm giác như đọc thuộc vanh vách. Tứ a ca đưa lưng về phía nàng viết viết vẽ vẽ gì trên bàn, đến tám giờ hai người phải rửa mặt súc miệng, nàng đi qua xem, thấy chàng vẽ tranh phong cảnh tiểu viện ngày hè: dưới giàn nho kê một cái sạp tre, trên sạp đặt một cây quạt tròn, trong quạt có bóng nàng mỹ nhân hiện ra thấp thoáng. Trông như người trong tranh chỉ rời đi một lúc, rồi chẳng mấy chốc đã lại quay về. Chắc đây gọi là ý cảnh nhỉ? Làm người ta khi nhìn vào tranh sẽ phải suy tư về câu chuyện trong này. Lý Vi tựa vào người chàng, khen: "Tranh này đẹp quá, cho thiếp nhé." Tứ a ca lấy một cái ấn nhỏ ra, đóng dấu xuống phía dưới bức tranh, cười bảo: "Không cho nàng thì cho ai? Ngốc ạ." Rửa mặt xong, hai người lên giường nằm. Chàng lại quay qua chòng ghẹo nàng, hai tay nàng tóm lấy bàn tay đang tác quái ở dưới của chàng, toàn thân run bần bật, nàng cắn môi nhịn không để mình phát ra thanh âm gì, song tiếng hít hà mảnh và rất sắc vẫn lọt ra khỏi răng môi. Cuối cùng khi đã thả lỏng ra như sợi dây cung kéo căng, nàng được chàng nhẹ nhàng dỗ dành kéo vào trong lòng. Đầu óc nàng quánh đặc lại không khác gì một tô cháo, chàng vừa hôn nàng vừa cười khẽ bảo: "Nàng bây giờ càng ngày càng quyến rũ, thực cứ như làm bằng nước ấy." Rút cục nàng cũng kéo được lý trí về, khó hiểu hỏi chàng: "Sao dạo này... chàng cứ vậy hoài thế?" Sao cứ vậy hoài? Ngay chính chàng cũng không hiểu lắm. Nhưng chàng thích nhìn Tố Tố điên đảo mê muội dưới bàn tay chàng. Nghĩ thế, chàng áy náy bảo: "Tại ta, sau này ta sẽ không vậy với nàng nữa." Nói xong khẽ hôn nàng, đoạn buông ra, trở mình đưa lưng về phía nàng. Hử? Cứ sai sai thế nào ấy nhỉ? Chỉ hỏi mỗi một câu, đâu đã đến mức làm tổn thương lòng chàng? Chẳng lẽ ở phương diện này đàn ông thật sự cực kỳ yếu ớt luôn à? Lý Vi vội áp vào lưng chàng, nhìn sang chợt thấy chàng đang nhắm mắt kiềm chế, mặt đỏ phừng phừng không nói năng gì, đằng dưới kia còn dựng đứng làm phồng cả chăn lên. Nàng lập tức vừa sờ lưng chàng, vừa hôn vào tai chàng, quýnh quáng bảo: "Gia, thiếp thích, thiếp thích mà, có phải thiếp không thích đâu, chàng đừng buồn lòng mà." Đang thầm niệm Tâm Kinh, nàng bỗng sấn tới làm Tứ a ca hơi xao động, nàng lại nằm sau lưng quấy nhiễu, còn bảo cái gì cơ? Ai lại đem câu thích ra nói lung tung kiểu ấy bao giờ? Cả buồn lòng nghĩa là sao nữa đây? Chàng xoay qua bịt miệng nàng lại, trong giọng nói có phần bất lực: "Không được nói vậy." Nhìn bộ mắt háo sắc của nàng, nghĩ chắc nàng không hiểu, ngẫm một lúc, rồi vẫn nói rõ với nàng: "Ta thế này với nàng, không phải trong lòng coi nhẹ nàng. Chỉ là... tại hôm đó ta buông tuồng quá. Mấy ngày qua... là lỗi của ta." Phản ứng của Tố Tố thực sự quá tuyệt. Ngày trước chỉ biết tự tưởng tượng ra cảnh người con gái động tình say sưa qua những câu từ miêu tả trong sách, giờ lại được tận mắt chứng kiến vẻ đẹp ấy ngay trên thân thể nàng, làm chàng cầm lòng chẳng đặng muốn được ngắm nhìn thêm lần nữa. Nhưng cứ làm thế với nàng mãi, đúng là không tốt thật, thảo nào khiến nàng nghi ngại. "..." Lý Vi xét kỹ lại ý chàng nói, hình như chàng thấy việc họ quá điên loạn trong những ngày qua là một chuyện... xấu?Ờ... cái này liên quan tới tam quan của người xưa, nàng đừng phát biểu ý kiến gì vẫn hơn. Chàng vuốt tóc nàng: "Lúc trước là lỗi ở ta, nàng đừng để bụng." Đoạn chàng cam đoan với nàng, "Về sau ta sẽ không vậy nữa." Đừng mà. Mặt mũi Lý Vi thoắt cái tràn trề thất vọng. Tứ a ca thấy vậy, mọi sự nặng trĩu lòng chàng tức khắc vút bay. Chàng tì vào trán nàng, thủ thỉ: "Hay là... mai mốt... thi thoảng chúng ta hãy thử một lần?" Mắt Lý Vi sáng rỡ lên, chàng ôm nàng bật cười. "Nàng đấy, nàng đấy." Chàng kéo nàng qua cho nàng nằm bò trên người mình, lồng ngực rúng động vì cười làm người nàng cũng rung theo. Tứ a ca ôm nàng lăn nửa vòng trên giường, đoạn đè lên người nàng, hỏi một câu, hôn một cái: "Tố Tố, ta nên làm sao với nàng giờ đây?" Tiểu yêu tinh - thường cụm này sẽ được kèm luôn theo đằng sau. Nghĩ thế, Lý Vi chớp mắt, quyết định làm tròn chức trách của một "tiểu yêu tinh", nói một câu vạn năng: "Tố Tố nghe gia cả." Rù quến chưa? "Nàng nghe gia hết à?" Chàng dán môi mình vào môi nàng, hỏi. "Thế thì... sinh một đứa con trai cho gia nhé?" Hôm sau, ba giờ là chàng dậy, vừa thay quần áo vừa nghe Tô Bồi Thịnh thưa bẩm. Theo lời Ngọc Bình, mười ngày gần đây Lý cách cách chán ăn hẳn, ăn ít rõ trông thấy. Họa chăng là vì phải chăm sóc Nhị cách cách mà nên. Tứ a ca lại nghĩ lần trước lúc nàng mang thai cũng đột nhiên mất hứng ăn uống, thêm là, chàng cứ có linh cảm nàng đã có rồi. Gọi Ngọc Bình tới, chàng hỏi: "Tháng này chủ tử ngươi đến kỳ chưa?" Ngọc Bình quỳ xuống nhỏ giọng thưa: "Vẫn chưa đến ngày, kỳ của cách cách vào cuối tháng ạ." "Ngươi hãy để ý ngày, nếu không thấy đến, phải báo cho Tô Bồi Thịnh để hắn mời đại phu." Tứ a ca dặn dò. Đảo mắt cái là cuối tháng, từ hai hôm trước Ngọc Bình đã theo dõi việc này. Lý Vi dồn toàn tâm vào Nhị cách cách, không phát hiện mình gặp vấn đề gì. Cho tới đầu tháng chạp, Ngọc Bình lẳng lặng đi nói với Tô Bồi Thịnh: "Kỳ của cách cách đến không đều, hay Tô gia gia gọi đại phu về đây một chuyến?" Được Tứ a ca dặn trước, Tô Bồi Thịnh âm thầm đi mời một đại phu về phủ. Đầu tiên đại phu hỏi về việc sinh hoạt, ăn uống dạo này, hỏi xong thì khó xử bảo: "Giờ còn hơi sớm, chưa chẩn ra được. Để ba tháng sau hẵng xem mới ổn." Tô Bồi Thịnh biết Tứ a ca luôn canh cánh chuyện này, cũng không muốn tự tiện cho đại phu về luôn, bèn khuyên: "Ông hãy xem thêm, đâu hao phí gì." Đại phu này là một trong số những đại phu được Tứ a ca nuôi riêng sau khi rời cung, bình thường trông tiệm ở ngoài, có chuyện mới gọi vào, cũng được tính là nô tài của phủ Tứ a ca. Chủ tử đã lên tiếng, khó mấy nô tài cũng phải làm theo. Đại phu đành sang tiểu viện bắt mạch cho Lý Vi, rồi lại xem màu lưỡi, sau cuối vẫn bảo: Không dám phán bừa, không chẩn ra được. Hết cách, Tô Bồi Thịnh buộc lòng thả cho đại phu đi. Lúc về, Tứ a ca biết vậy đâm không vui. Kết quả là, đến tháng giêng khi trong cung mở tiệc đón năm mới, trong phủ Lý Vi lên cơn sốt nhẹ, bèn bảo Ngọc Bình đi lấy ít thuốc hạ sốt cho nàng uống. Ngọc Bình không dám tự quyết, mới chạy đi tìm Trương Đức Thắng. Trương Đức Thắng cũng không dám tự làm theo ý mình, hỏi Trương Bảo, lại bị Trương Bảo mắng cho hai câu: "Anh có gọi vào chăng nữa, cũng làm gì có cửa được thơm? Đúng là gan chuột nhắt!" Trương Bảo cầm thẻ bài rời phủ mời đại phu, vẫn là ông đại phu kia, lần này đã thuận lợi chẩn ra được hỉ mạch. Còn về sốt nhẹ thì không gây ảnh hưởng gì lớn, nghỉ ngơi thêm là ổn ngay. Tin tốt thế này ắt là phải báo sớm cho Tứ a ca biết. Trương Bảo giành trước, theo cỗ xe la tới cửa cung đợi Tứ a ca ra. Vừa gặp hắn đã báo cáo ngay, quả nhiên thấy Tứ a ca mừng rỡ ra mặt. "Tốt, tốt." Tứ a ca thở ra một hơi dài, xoay người lên ngựa. Ở trong cung phải nhịn cho qua hết một ngày, mới ra là được nghe thấy tin mừng cỡ này, không uổng công hôm nay chàng nhịn mãi. "Về phủ." Tứ a ca giơ roi, thúc ngựa lao vút về phía trước. (còn tiếp)(Thông báo lịch đăng) Bắt đầu từ tuần sau iem sẽ đăng Thanh xuyên vào mỗi tối thứ 5-6-7 hằng tuần, củm ơn mọi người đã luôn theo dõi và ủng hộ ạk ~ ~ ~