Chương 54
Bờ môi mỏng phả ra làn khói trắng uốn lượn, mắt anh hơi nheo lại, đôi mắt sâu thẳm quyến rũ tỏa ra vài phần nguy hiểm. Dáng vẻ này khác hẳn so với hình tượng quý ông lịch lãm mà mọi người thường thấy, nó pha trộn vài phần hoang dã khiến anh trở nên ngày càng nam tính.
Cả người ngập tràn hormone phái mạnh.
Từ Diệc Dương không bật đèn ban công, anh yên lặng ngắm nhìn thành phố về đêm, suy nghĩ lý do Kiều Hội đột ngột nói mấy lời đó.
Anh biết cô không phải đứa trẻ cố tình gây chuyện mà không có lý do. Chắc chắn phải có thứ gì đó tác động mới khiến một người dễ tính như cô làm loạn.
Từ Diệc Dương quay lại phòng khách lấy điện thoại thoại, lúc này Kiều Hội vẫn đang say giấc nồng trong phòng ngủ. Anh bước vào phòng nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp nằm trên giường kia. Kiều Hội ngủ rất ngoan, mái tóc màu đen xõa tung, trên cổ còn vài dấu hôn ẩn hiện.
Có lẽ vì quá mệt nên dù Từ Diệc Dương tỉnh dậy rời giường hay bước trở lại vào phòng cô đều không biết.
Anh chỉnh góc chăn cho cô sau đó cầm điện thoại quay lại ban công, di động của anh rung lên, là cuộc gọi đến người bạn tốt đang làm giảng viên của Học Viện Điện Ảnh Bắc Thành.
Từ Diệc Dương hơi bất ngờ, không hiểu lý do vì sao Trương Mục tìm mình.
“Người anh em, tôi gọi cho cậu hơn chục cuộc mà không thấy cậu bắt máy. Ban nãy cậu làm cái quái gì vậy?”
Từ Diệc Dương tiếp tục lấy một điếu thuốc lên rồi châm lửa. Anh không phải người nghiện thuốc lá, trước mặt Kiều Hội anh sẽ không hút nhưng mỗi khi tâm trạng không tốt anh sẽ hút thuốc giải tỏa căng thẳng.
Giọng anh nói ra vẫn mang theo sự lười biếng trầm khàn, “Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì thời gian tối muộn thế này?”
Trương Mục bật cười, “Sống cuộc sống của người trưởng thành?”
Âm thanh của tiếng bật lửa vang lên, Từ Diệc Dương xoay tròn chiếc bật lửa trong tay không hề trả lời. Anh không thích người khác nói về chuyện cá nhân của mình ngay cả khi đối phương là bạn tốt.
Đối với chuyện trên giường của anh và Kiều Hội, chỉ hai người biết là đủ, không cần người khác phải nói đến.
“Cậu gọi vào giờ này có chuyện gì?”
“Được rồi, tôi không nói mấy đề tài mười tám cộng với người vô vị như cậu. Lần này gọi vì tò mò không biết giữa cậu và Chương Tô Lệ là thật hay giả?”
Từ Diệc Dương gần đây thường xuyên nghe đến tên Chương Tô Lệ. Đây là điều không tránh khỏi vì họ vừa mới hợp tác trong phim với nhau.
Anh thờ ơ hỏi lại, “Tôi cùng cô ấy thì có chuyện gì được?” Ngoại trừ quan hệ bạn học, quan hệ đồng nghiệp thì họ chẳng có gì liên quan đến nhau. Chẳng qua so với người xa lạ thì coi như có chút quen biết.
Trương Mục là bạn cùng phòng với anh thời đại học nên biết được Chương Tô Lệ thích Từ Diệc Dương. Anh ta bắt đầu nói, “Bây giờ mọi người ai cũng hy vọng hai người là một đối nhưng theo như những gì tôi biết về cậu thì chuyện này không thể xảy ra.” Là bạn của Từ Diệc Dương nhiều năm anh ấy biết Từ Diệc Dương không phải loại người đồng ý cọ nhiệt cùng bất cứ ai. Từ Diệc Dương theo trường phái thực lực không phải lưu lượng.
Bởi vậy khi thấy hot search kia Trương Mục mới không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Từ Diệc Dương nghe xong nhưng lời này thì tâm trạng nặng nề tiêu tan ít nhiều, anh biết vì sao Kiều Hội đột nhiên không muốn gặp mình. Ban nãy thân mật với cô, anh biết cô không bài xích việc đụng chạm thân thể với mình, thậm chí cô còn hưởng ứng.
Không có mâu thuẫn tại sao lại không muốn gặp anh? Chỉ có thể có chuyện gì đó xảy ra.
“Mấy người đó nói gì?”
“Cậu không biết à?”
Mí mắt anh rũ xuống, đáy mắt tối đi mang theo vài phần âm u, “Tôi không để ý, mấy chuyện này đều do người đại diện xử lý.”
Ngoại trừ đóng phim, mấy loại chuyện như tuyên truyền hay liên quan đến scandal anh không quan tâm nhiều. Anh không muốn dành thời gian cho những việc vô bổ. Bởi vậy chuyện trong miệng Trương Mục nói, anh Á chưa kịp giải quyết?
Trương Mục nở nụ cười xấu xa, trong lời nói ngập tràn tính tò mò nhiều chuyện, “Dù sao người qua đường cũng thấy hai người đẹp đôi. Mà đúng rồi, tôi là bạn với cậu nhiều năm, cậu mau nói thật cho tôi biết hiện tại cậu đã có bạn gái chưa?” Anh ấy ít khi có thời gian nói chuyện phiếm với Từ Diệc Dương nên cũng không rõ vấn đề tình cảm của Từ Diệc Dương. Thậm chí ngoài lần Từ Diệc Dương tìm anh ấy ở trường lúc trước thì hai người không có gặp nhau lần nào nữa.
Nói thật, khi còn học tập tại trường anh ấy ngưỡng mộ sự kiên trì của Chương Tô Lệ. Cô ấy thích Từ Diệc Dương rất nhiều năm.
Đáng tiếc Từ Diệc Dương lòng dạ sắt đá, đổi lại là anh ấy chắc hẳn đã đồng ý hẹn hò với Chương Tô Lệ.
Nhưng bây giờ hướng gió có vẻ đã đổi chiều, nhỡ đâu hai người này đến với nhau?
Đáy lòng Từ Diệc Dương đã sớm có dự định nên khi Trương Mục hỏi vấn đề này anh cảm thấy không cần nói dối cậu ta.
“Bạn gái thì không có.”
Trương Mục ‘ồ’ lên, câu trả lời này nằm trong suy nghĩ của anh ấy, vốn đang muốn chuyển đề tài lúc này Từ Diệc Dương lại nói thêm, “Nhưng Từ phu nhân thì có một người.”
Trương Mục, “…”
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một lúc. Trương Mục bị câu nói này làm cho câm nín rồi. Liệu anh ấy có phải người đầu tiên biết tin này không?
Chuyện Từ Diệc Dương có bạn gái đã đủ sốc rồi, không nghĩ đến cậu ta không có bạn gái mà trực tiếp có vợ. Còn nhấn mạnh đối phương là Từ phu nhân, sợ không ai biết cậu ta có vợ sao?
Cái tên khoa trương.
Giọng Trương Mục hơi run nhưng kèm theo sự kích động, “Người anh em, cậu chơi lớn thật đấy.”
Tiếng lạch cạch lại vang lên, Từ Diệc Dương mở bật lửa ra, màu đỏ xanh của ánh lửa lập lòe phản chiếu trong mắt anh khiến người khác không nhìn ra được tâm trạng.
“Là ai vậy? Tôi có quen không?”
“Có lẽ cậu biết, là người trong trường các cậu.”
“Mẹ nó, không ngờ cậu dám xuống tay với đàn em? Tại sao tôi là giảng viên trong trường nhưng không biết chuyện vậy?”
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp cô, Từ Diệc Dương cúi đầu nở nụ cười, “Năm ngoái không phải tôi đến trường tìm cậu một lần à?”
Trương Mục nghe thấy Từ Diệc Dương có ý kể cho mình nên vui mừng, “Lúc đấy hai người gặp nhau?”
Mặc dù lần đó không phải lần gặp đầu tiên, anh đã sớm biết cô từ lâu nhưng Từ Diệc Dương không muốn kể nhiều chỉ qua loa ‘ừ’ một tiếng.
Không phải sinh viên nào Trương Mục cũng biết, anh ấy chỉ biết vài sinh viên tiêu biểu đã có chút danh tiếng thôi. Bởi vậy anh ấy chưa đoán được ai là Từ phu nhân trong miệng Từ Diệc Dương.
Chẳng lẽ là trưởng ban văn nghệ của hội sinh viên năm cuối? Hay là cô bé năm nhất đang được mọi người tiến cử tham gia mấy quảng cáo nhỏ? Không cách nào loại trừ, Học Viện Điện Ảnh Bắc Thành quá nhiều nhân tài, anh ấy đoán không nổi.
“Khi nào cậu định công khai?”
Từ Diệc Dương quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, đáy mắt hiện lên tia dịu dàng, “Sẽ sớm thôi.”
Lúc này trên diễn đàn của Học Viện Điện Ảnh Bắc Thành, mọi người cùng nhau tám chuyện quên hết thời gian:
“Ảnh đế Từ và đàn chị Chương Tô Lệ đều là tiền bối trường mình.”
“Cuối cùng tên của họ cũng cùng nhau lên hot search rồi!”
“Với tư cách là một đứa con trai năm hai tôi chắc chắn rằng tiền bối Từ không có ý gì với đàn chị Chương.”
“Không có ý là thế nào? Tình cảm không phải thứ ai cũng có thế nhìn thấy.”
“Là người qua đường, tôi cảm thấy ảnh đế Từ có ý với một người khác chứ không phải đàn chị Chương đâu.”
“Người đấy là ai? Lầu trên nói rõ đi, úp úp mở mở.”
“Chính là cô gái cầm kịch bản nữ chính, gần đây đang nổi lên đó.”
“Đùa hả? Không thể nào!”
“Với giác quan thứ sáu của một người phụ nữ, tôi chỉ nói thế này thôi nha. Hai người ấy tham gia chương trình cùng nhau, gần đây còn cùng nhau đóng một bộ phim. Nhiêu đây cũng đủ để hiểu rồi nhỉ?”
“Ngồi chờ ăn dưa.”
Trịnh Gia Gia ngồi xem mọi người tám chuyện không ngờ lại ăn được dưa của Kiều Hội. Cái người nói câu ‘cô gái cầm kịch bản của nữ chính’ chắc chắn là chỉ Kiều Hội rồi.
Mấy năm nay Kiều Hội luôn yên tĩnh làm một cô sinh viên không danh tiếng trong trường, đột nhiên có nhiều tài nguyên dâng đến. Thật ra cũng có vài điểm kỳ lạ nhưng Kiều Hội với Từ Diệc Dương?
Nghĩ cũng không dám nghĩ.
° ° °
Kiều Hội ngủ một giấc đến bốn rưỡi sáng, lúc này ngoài trời vẫn còn hơi tối. Bởi vì hôm qua mới ăn một chút salad, hơn nữa còn vận động mạnh với anh sau khi tỉnh lại bụng Kiều Hội đói muốn chết.
Cô cẩn thận nhìn người nằm bên cạnh mình, Từ Diệc Dương phía trên để trần nhắm mắt yên tĩnh ngủ. Kiều Hội chỉ dám nhìn thoáng qua, không dám nhìn nhiều.
Trên người cô lưu lại không ít dấu vết do anh cố tình tạo ra.
Tối qua, Từ Diệc Dương quá nhiệt tình, giày vò nâng niu cô từng chút một. Dường như không biết mệt mỏi khiến cô không cách nào chống đỡ chỉ có thể thuận theo tiết tấu của anh.
Kiều Hội kéo tay anh đang đặt trên bụng cô xuống sau đó nhẹ nhàng đi đến phòng tắm.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Kiều Hội cầm ví tiền chuẩn bị xuống tầng mua bữa sáng.
Bây giờ cô rất đói bụng! Phải ăn một phần bánh sủi cảo lớn và một cốc sữa đậu nành mới đủ dập tan cơn đói.
Kiều Hội không đánh thức Từ Diệc Dương, cô tự mình đi ra ngoài mua bữa sáng.
Mấy quán ăn sáng gần tiểu khu cô sống mở bán từ rất sớm, bình thường chưa đến năm giờ đã thấy họ mở cửa kinh doanh rồi.
Kiều Hội tìm một quán bán đồ ăn sáng kiểu Trung sau đó gọi một phần sủi cảo hấp kèm theo một cốc sữa đậu nành. Gọi đồ xong cô ngồi xuống bàn ăn gần đó đợi.
Giờ này còn quá sớm, quán vẫn chưa có khách hàng nào ngoài Kiều Hội. Dì bán hàng là người không chú ý đến giới giải trí vì vậy không nhận ra Kiều Hội. Đối với chuyện người khác không nhận ra mình Kiều Hội cực kỳ vui vẻ, cô có thể ngồi ăn trong yên tĩnh rồi.
Sủi cảo hấp làm xong rất nhanh, trong lúc ăn sáng Kiều Hội không quên Từ Diệc Dương vẫn còn đang ngủ ở nhà. Cô ngẩng đầu nói với dì bán hàng, “Chút nữa cô đóng gói cho con một phần như này mang đi nhé.”
Dì bán hàng nhiệt tình gật đầu, “Được.”
Tình hình ở trong nhà, Từ Diệc Dương lúc này mới mơ màng tỉnh giấc, đưa tay sang phía bên cạnh muốn ôm Kiều Hội vào lòng, không ngờ bên cạnh anh trống không.
Cơn ngái ngủ trong chớp mắt biến mất, anh mở mắt chạm vào khoảng không bên cạnh, dường như vẫn còn hơi ấm, có lẽ Kiều Hội vừa mới rời giường không bao lâu.
Anh đứng dậy, tùy tiện mặc quần ngủ vào, không để ý mấy vết xước trên người mình, để trần phía trên đi ra ngoài phòng ngủ.
Không có bóng dáng cô.
Kể cả phòng bếp, phòng tắm, phòng khách hay phòng đọc sách đều không có bóng dáng Kiều Hội.
Mày anh nhíu lại.
Chẳng nhẽ mấy câu an ủi tối qua của anh vẫn không khiến cô ngừng suy nghĩ chuyện ở riêng?
Từ Diệc Dương xoa trán, trở lại phòng ngủ cầm điện thoại lên, gọi cho cô một cuộc. Nếu cô đã để ý tới việc anh cùng nữ nghệ sĩ khác truyền ra tin đồn xấu vậy thì cách tốt nhất là mau chóng công khai.
Cả người ngập tràn hormone phái mạnh.
Từ Diệc Dương không bật đèn ban công, anh yên lặng ngắm nhìn thành phố về đêm, suy nghĩ lý do Kiều Hội đột ngột nói mấy lời đó.
Anh biết cô không phải đứa trẻ cố tình gây chuyện mà không có lý do. Chắc chắn phải có thứ gì đó tác động mới khiến một người dễ tính như cô làm loạn.
Từ Diệc Dương quay lại phòng khách lấy điện thoại thoại, lúc này Kiều Hội vẫn đang say giấc nồng trong phòng ngủ. Anh bước vào phòng nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp nằm trên giường kia. Kiều Hội ngủ rất ngoan, mái tóc màu đen xõa tung, trên cổ còn vài dấu hôn ẩn hiện.
Có lẽ vì quá mệt nên dù Từ Diệc Dương tỉnh dậy rời giường hay bước trở lại vào phòng cô đều không biết.
Anh chỉnh góc chăn cho cô sau đó cầm điện thoại quay lại ban công, di động của anh rung lên, là cuộc gọi đến người bạn tốt đang làm giảng viên của Học Viện Điện Ảnh Bắc Thành.
Từ Diệc Dương hơi bất ngờ, không hiểu lý do vì sao Trương Mục tìm mình.
“Người anh em, tôi gọi cho cậu hơn chục cuộc mà không thấy cậu bắt máy. Ban nãy cậu làm cái quái gì vậy?”
Từ Diệc Dương tiếp tục lấy một điếu thuốc lên rồi châm lửa. Anh không phải người nghiện thuốc lá, trước mặt Kiều Hội anh sẽ không hút nhưng mỗi khi tâm trạng không tốt anh sẽ hút thuốc giải tỏa căng thẳng.
Giọng anh nói ra vẫn mang theo sự lười biếng trầm khàn, “Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì thời gian tối muộn thế này?”
Trương Mục bật cười, “Sống cuộc sống của người trưởng thành?”
Âm thanh của tiếng bật lửa vang lên, Từ Diệc Dương xoay tròn chiếc bật lửa trong tay không hề trả lời. Anh không thích người khác nói về chuyện cá nhân của mình ngay cả khi đối phương là bạn tốt.
Đối với chuyện trên giường của anh và Kiều Hội, chỉ hai người biết là đủ, không cần người khác phải nói đến.
“Cậu gọi vào giờ này có chuyện gì?”
“Được rồi, tôi không nói mấy đề tài mười tám cộng với người vô vị như cậu. Lần này gọi vì tò mò không biết giữa cậu và Chương Tô Lệ là thật hay giả?”
Từ Diệc Dương gần đây thường xuyên nghe đến tên Chương Tô Lệ. Đây là điều không tránh khỏi vì họ vừa mới hợp tác trong phim với nhau.
Anh thờ ơ hỏi lại, “Tôi cùng cô ấy thì có chuyện gì được?” Ngoại trừ quan hệ bạn học, quan hệ đồng nghiệp thì họ chẳng có gì liên quan đến nhau. Chẳng qua so với người xa lạ thì coi như có chút quen biết.
Trương Mục là bạn cùng phòng với anh thời đại học nên biết được Chương Tô Lệ thích Từ Diệc Dương. Anh ta bắt đầu nói, “Bây giờ mọi người ai cũng hy vọng hai người là một đối nhưng theo như những gì tôi biết về cậu thì chuyện này không thể xảy ra.” Là bạn của Từ Diệc Dương nhiều năm anh ấy biết Từ Diệc Dương không phải loại người đồng ý cọ nhiệt cùng bất cứ ai. Từ Diệc Dương theo trường phái thực lực không phải lưu lượng.
Bởi vậy khi thấy hot search kia Trương Mục mới không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Từ Diệc Dương nghe xong nhưng lời này thì tâm trạng nặng nề tiêu tan ít nhiều, anh biết vì sao Kiều Hội đột nhiên không muốn gặp mình. Ban nãy thân mật với cô, anh biết cô không bài xích việc đụng chạm thân thể với mình, thậm chí cô còn hưởng ứng.
Không có mâu thuẫn tại sao lại không muốn gặp anh? Chỉ có thể có chuyện gì đó xảy ra.
“Mấy người đó nói gì?”
“Cậu không biết à?”
Mí mắt anh rũ xuống, đáy mắt tối đi mang theo vài phần âm u, “Tôi không để ý, mấy chuyện này đều do người đại diện xử lý.”
Ngoại trừ đóng phim, mấy loại chuyện như tuyên truyền hay liên quan đến scandal anh không quan tâm nhiều. Anh không muốn dành thời gian cho những việc vô bổ. Bởi vậy chuyện trong miệng Trương Mục nói, anh Á chưa kịp giải quyết?
Trương Mục nở nụ cười xấu xa, trong lời nói ngập tràn tính tò mò nhiều chuyện, “Dù sao người qua đường cũng thấy hai người đẹp đôi. Mà đúng rồi, tôi là bạn với cậu nhiều năm, cậu mau nói thật cho tôi biết hiện tại cậu đã có bạn gái chưa?” Anh ấy ít khi có thời gian nói chuyện phiếm với Từ Diệc Dương nên cũng không rõ vấn đề tình cảm của Từ Diệc Dương. Thậm chí ngoài lần Từ Diệc Dương tìm anh ấy ở trường lúc trước thì hai người không có gặp nhau lần nào nữa.
Nói thật, khi còn học tập tại trường anh ấy ngưỡng mộ sự kiên trì của Chương Tô Lệ. Cô ấy thích Từ Diệc Dương rất nhiều năm.
Đáng tiếc Từ Diệc Dương lòng dạ sắt đá, đổi lại là anh ấy chắc hẳn đã đồng ý hẹn hò với Chương Tô Lệ.
Nhưng bây giờ hướng gió có vẻ đã đổi chiều, nhỡ đâu hai người này đến với nhau?
Đáy lòng Từ Diệc Dương đã sớm có dự định nên khi Trương Mục hỏi vấn đề này anh cảm thấy không cần nói dối cậu ta.
“Bạn gái thì không có.”
Trương Mục ‘ồ’ lên, câu trả lời này nằm trong suy nghĩ của anh ấy, vốn đang muốn chuyển đề tài lúc này Từ Diệc Dương lại nói thêm, “Nhưng Từ phu nhân thì có một người.”
Trương Mục, “…”
Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một lúc. Trương Mục bị câu nói này làm cho câm nín rồi. Liệu anh ấy có phải người đầu tiên biết tin này không?
Chuyện Từ Diệc Dương có bạn gái đã đủ sốc rồi, không nghĩ đến cậu ta không có bạn gái mà trực tiếp có vợ. Còn nhấn mạnh đối phương là Từ phu nhân, sợ không ai biết cậu ta có vợ sao?
Cái tên khoa trương.
Giọng Trương Mục hơi run nhưng kèm theo sự kích động, “Người anh em, cậu chơi lớn thật đấy.”
Tiếng lạch cạch lại vang lên, Từ Diệc Dương mở bật lửa ra, màu đỏ xanh của ánh lửa lập lòe phản chiếu trong mắt anh khiến người khác không nhìn ra được tâm trạng.
“Là ai vậy? Tôi có quen không?”
“Có lẽ cậu biết, là người trong trường các cậu.”
“Mẹ nó, không ngờ cậu dám xuống tay với đàn em? Tại sao tôi là giảng viên trong trường nhưng không biết chuyện vậy?”
Nghĩ đến lần đầu tiên gặp cô, Từ Diệc Dương cúi đầu nở nụ cười, “Năm ngoái không phải tôi đến trường tìm cậu một lần à?”
Trương Mục nghe thấy Từ Diệc Dương có ý kể cho mình nên vui mừng, “Lúc đấy hai người gặp nhau?”
Mặc dù lần đó không phải lần gặp đầu tiên, anh đã sớm biết cô từ lâu nhưng Từ Diệc Dương không muốn kể nhiều chỉ qua loa ‘ừ’ một tiếng.
Không phải sinh viên nào Trương Mục cũng biết, anh ấy chỉ biết vài sinh viên tiêu biểu đã có chút danh tiếng thôi. Bởi vậy anh ấy chưa đoán được ai là Từ phu nhân trong miệng Từ Diệc Dương.
Chẳng lẽ là trưởng ban văn nghệ của hội sinh viên năm cuối? Hay là cô bé năm nhất đang được mọi người tiến cử tham gia mấy quảng cáo nhỏ? Không cách nào loại trừ, Học Viện Điện Ảnh Bắc Thành quá nhiều nhân tài, anh ấy đoán không nổi.
“Khi nào cậu định công khai?”
Từ Diệc Dương quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, đáy mắt hiện lên tia dịu dàng, “Sẽ sớm thôi.”
Lúc này trên diễn đàn của Học Viện Điện Ảnh Bắc Thành, mọi người cùng nhau tám chuyện quên hết thời gian:
“Ảnh đế Từ và đàn chị Chương Tô Lệ đều là tiền bối trường mình.”
“Cuối cùng tên của họ cũng cùng nhau lên hot search rồi!”
“Với tư cách là một đứa con trai năm hai tôi chắc chắn rằng tiền bối Từ không có ý gì với đàn chị Chương.”
“Không có ý là thế nào? Tình cảm không phải thứ ai cũng có thế nhìn thấy.”
“Là người qua đường, tôi cảm thấy ảnh đế Từ có ý với một người khác chứ không phải đàn chị Chương đâu.”
“Người đấy là ai? Lầu trên nói rõ đi, úp úp mở mở.”
“Chính là cô gái cầm kịch bản nữ chính, gần đây đang nổi lên đó.”
“Đùa hả? Không thể nào!”
“Với giác quan thứ sáu của một người phụ nữ, tôi chỉ nói thế này thôi nha. Hai người ấy tham gia chương trình cùng nhau, gần đây còn cùng nhau đóng một bộ phim. Nhiêu đây cũng đủ để hiểu rồi nhỉ?”
“Ngồi chờ ăn dưa.”
Trịnh Gia Gia ngồi xem mọi người tám chuyện không ngờ lại ăn được dưa của Kiều Hội. Cái người nói câu ‘cô gái cầm kịch bản của nữ chính’ chắc chắn là chỉ Kiều Hội rồi.
Mấy năm nay Kiều Hội luôn yên tĩnh làm một cô sinh viên không danh tiếng trong trường, đột nhiên có nhiều tài nguyên dâng đến. Thật ra cũng có vài điểm kỳ lạ nhưng Kiều Hội với Từ Diệc Dương?
Nghĩ cũng không dám nghĩ.
° ° °
Kiều Hội ngủ một giấc đến bốn rưỡi sáng, lúc này ngoài trời vẫn còn hơi tối. Bởi vì hôm qua mới ăn một chút salad, hơn nữa còn vận động mạnh với anh sau khi tỉnh lại bụng Kiều Hội đói muốn chết.
Cô cẩn thận nhìn người nằm bên cạnh mình, Từ Diệc Dương phía trên để trần nhắm mắt yên tĩnh ngủ. Kiều Hội chỉ dám nhìn thoáng qua, không dám nhìn nhiều.
Trên người cô lưu lại không ít dấu vết do anh cố tình tạo ra.
Tối qua, Từ Diệc Dương quá nhiệt tình, giày vò nâng niu cô từng chút một. Dường như không biết mệt mỏi khiến cô không cách nào chống đỡ chỉ có thể thuận theo tiết tấu của anh.
Kiều Hội kéo tay anh đang đặt trên bụng cô xuống sau đó nhẹ nhàng đi đến phòng tắm.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Kiều Hội cầm ví tiền chuẩn bị xuống tầng mua bữa sáng.
Bây giờ cô rất đói bụng! Phải ăn một phần bánh sủi cảo lớn và một cốc sữa đậu nành mới đủ dập tan cơn đói.
Kiều Hội không đánh thức Từ Diệc Dương, cô tự mình đi ra ngoài mua bữa sáng.
Mấy quán ăn sáng gần tiểu khu cô sống mở bán từ rất sớm, bình thường chưa đến năm giờ đã thấy họ mở cửa kinh doanh rồi.
Kiều Hội tìm một quán bán đồ ăn sáng kiểu Trung sau đó gọi một phần sủi cảo hấp kèm theo một cốc sữa đậu nành. Gọi đồ xong cô ngồi xuống bàn ăn gần đó đợi.
Giờ này còn quá sớm, quán vẫn chưa có khách hàng nào ngoài Kiều Hội. Dì bán hàng là người không chú ý đến giới giải trí vì vậy không nhận ra Kiều Hội. Đối với chuyện người khác không nhận ra mình Kiều Hội cực kỳ vui vẻ, cô có thể ngồi ăn trong yên tĩnh rồi.
Sủi cảo hấp làm xong rất nhanh, trong lúc ăn sáng Kiều Hội không quên Từ Diệc Dương vẫn còn đang ngủ ở nhà. Cô ngẩng đầu nói với dì bán hàng, “Chút nữa cô đóng gói cho con một phần như này mang đi nhé.”
Dì bán hàng nhiệt tình gật đầu, “Được.”
Tình hình ở trong nhà, Từ Diệc Dương lúc này mới mơ màng tỉnh giấc, đưa tay sang phía bên cạnh muốn ôm Kiều Hội vào lòng, không ngờ bên cạnh anh trống không.
Cơn ngái ngủ trong chớp mắt biến mất, anh mở mắt chạm vào khoảng không bên cạnh, dường như vẫn còn hơi ấm, có lẽ Kiều Hội vừa mới rời giường không bao lâu.
Anh đứng dậy, tùy tiện mặc quần ngủ vào, không để ý mấy vết xước trên người mình, để trần phía trên đi ra ngoài phòng ngủ.
Không có bóng dáng cô.
Kể cả phòng bếp, phòng tắm, phòng khách hay phòng đọc sách đều không có bóng dáng Kiều Hội.
Mày anh nhíu lại.
Chẳng nhẽ mấy câu an ủi tối qua của anh vẫn không khiến cô ngừng suy nghĩ chuyện ở riêng?
Từ Diệc Dương xoa trán, trở lại phòng ngủ cầm điện thoại lên, gọi cho cô một cuộc. Nếu cô đã để ý tới việc anh cùng nữ nghệ sĩ khác truyền ra tin đồn xấu vậy thì cách tốt nhất là mau chóng công khai.