Chương 27
Sau khi Kiều Hội nói xong thì đến lượt Tô Tố chúc mừng anh. Nụ cười trên mặt chị ta có hơi miễn cưỡng, lời chúc cũng ngắn gọn, “Chúc mừng anh.”
‹ Sao tôi có cảm giác mỗi khi ảnh hậu đối mặt với anh tôi thì cô ấy không được tự nhiên nhỉ? ›
‹ Tôi bị ảo giác hả? Dường như Tô Tố sợ anh trai Từ ›
‹ Chắc chắn lầu trên bị ảo giác rồi. Anh trai Từ dịu dàng như vậy sao Tô Tố lại sợ được? ›
Kể từ khi Tô Tố chơi xấu Kiều Hội không thành, còn bị Từ Diệc Dương trực tiếp cảnh cáo bằng lời nói vì vậy chị ta không dám làm càn thêm nữa. Thậm chí mấy ngày nay Tô Tố không dám đối mặt với Từ Diệc Dương, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân. Nếu không phải đã ký hợp đồng thì chị ta sớm đã rời khỏi chương trình.
Tô Tố tới đây với mục đích theo đuổi anh nhưng ai ngờ theo đuổi không thành còn bị nam thần mình thầm thương trộm nhớ cảnh cáo. Hơn nữa anh còn từ chối lời đề nghị của chị ta trước mặt mọi người.
Sau phần chúc mừng, mọi người bắt đầu thưởng thức bữa ăn thịnh soạn trên bàn. Ekip chương trình đợt này rất hào phóng, trên bàn vô số loại hải sản, mực ống, mực nang, sò điệp, tôm hùm, … giá cả đắt đỏ. Ngoài đồ ăn, trên bàn còn có bày hai chai champagne màu vàng kim.
Nhân viên công tác hỗ trợ mở champagne ra, rót đầy ly cho mỗi thành viên rồi rời đi.
‹ Tổ chương trình đối tốt với nghệ sĩ quá ›
‹ Nước miếng tôi chảy hết ra màn hình rồi nè! ›
‹ Nhìn thôi cũng thấy ngon miệng ›
‹ Tôi muốn xuyên qua màn hình điện thoại … ›
Lâm Mẫn Mẫn dẫn đầu nâng ly rượu, “Chúc mừng Diệc Dương ra mắt sáu năm. Mọi người đều quá quen thuộc với nhau rồi, vậy nên chúng ta không cần chụp ảnh lằng nhằng làm gì. Mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng cậu!”
Từ Diệc Dương gật đầu đồng ý, “Vâng ạ.”
Lâm Mẫn Mẫn nói thêm, “Hy vọng con đường sự nghiệp của Diệc Dương ngày càng thành công.”
Từ Diệc Dương khẽ cười, “Cháu cảm thấy lời chúc này hợp gửi đến Kiều Hội hơn.”
Lâm Mẫn Mẫn lúc đầu hơi bất ngờ sau đó bật cười. Cô ấy thay đổi lời chúc của mình, “Vậy thì chúc cho sự nghiệp của hai đứa càng ngày càng thuận lợi suôn sẻ, cùng bước trên con đường đầy hoa”
“Cảm ơn tiền bối.”
Mọi người đều nâng ly, cùng nhau hô to một tiếng, “Cheers!” Dứt lời, Kiều Hội ngửa đầu, một mạch uống hết champagne trong ly.
Khi cô mơ hồ bỏ ly xuống mới phát hiện những người khác champagne đều chỉ uống một nửa hoặc là một chút, chỉ mình cô trong một lần uống sạch.
Uống xong, cô lại còn nấc lên. Sau tiếng nấc, cô cảm thấy cả người đều là mùi rượu.
Lâm Mẫn Mẫn chăm sóc Kiều Hội, thấy cô uống rượu vội vã mà lại còn uống nhiều như vậy, có chút buồn cười vỗ nhẹ lưng cô, “Uống từ từ, không ai cướp của cháu đâu.”
Đây là lần đầu tiên Kiều Hội uống nhiều rượu như vậy, trước kia cô từng uống qua rượu đỏ, nhưng mỗi lần uống đều chỉ là một ngụm rất nhỏ.
Lâm Mẫn Mẫn nhìn sắc mặt của cô, nhưng không phán đoán được nên đành hỏi, “Tửu lượng của cháu như thế nào?”
Men rượu bắt đầu dâng lên, phản ứng của Kiều Hội rất chậm, vài giây sau, cô mới chậm rãi nói, “Chắc là … khá ổn ạ!”
Lâm Mẫn Mẫn cười khúc khích, “Hình như cháu đã say rồi?”
Từ Diệc Dương đem ly rượu của cô chuyển ra chỗ khác, “Sao lại uống hết?”
Kiều Hội lẳng lặng hỏi lại, “Chẳng nhẽ không nên uống cạn sao?”
‹ Đột nhiên cảm thấy học bá đáng yêu ›
‹ Học bá muốn biểu đạt tấm lòng chân thành chúc mừng anh trai Từ nên mới uống cạn thì phải? ›
‹ Ai là học bá cũng đều thế hả? Đáng yêu quá! ›
Từ Diệc Dương thấp giọng cười khẽ một tiếng, “Em nói đúng.” Nói xong, Từ Diệc Dương cầm lên ly champagne mà bản thân vừa chỉ uống một nửa, một hơi uống cạn. Bà xã nhà anh uống xong rồi, anh đương nhiên cũng phải nâng cốc uống sạch.
Đinh Chúc than thở, “Tôi già rồi, tửu lượng không tốt, lại còn bị huyết áp cao không thể uống cạn như mấy người.”
Thang Mặc hừ lạnh một tiếng, cầm lấy đôi đũa bắt đầu dùng bữa. Anh ta với tên đàn ông cẩu Từ Diệc Dương này không thân thiết tới mức anh ta phải uống cạn để chúc mừng cậu ta.
Uống xong một ly champagne chỉ trong vài phút ngắn ngủi, men say đã ngấm lên đại não Kiều Hội. Cơ thể cô không tự chủ được nghiêng về phía Từ Diệc Dương, miệng nhỏ mềm yếu nhẹ nhàng gọi anh, “Từ tiên sinh.” Lúc nói ba chữ này miệng cô giống như được tẩm mật vậy.
Nhắc mới nhớ, cô đã rất nhiều ngày không có gặp mặt gọi anh là Từ tiên sinh.
Từ Diệc Dương ôm lấy Kiều Hội đang ngồi không vững. Anh chắc chắn Kiều Hội bị rượu làm cho say mèm. Nếu không dựa theo thái độ thường ngày lúc nào cô cũng luôn muốn phân rõ giới hạn, sao có thể chủ động đổ vào trong lòng anh rồi ngọt ngào gọi anh một tiếng Từ tiên sinh?
Bà xã nhà anh uống say, cực kỳ đáng yêu.
‹ Đậu xanh! ›
‹ Kiều Hội siêu cấp đáng yêu, cô ấy dường như hâm mộ anh trai Từ lắm ›
‹ Ba chữ ‘Từ tiên sinh’ này, thế nào lại có cảm giác nghe ra một loại ý tứ khác? ›
‹ Lầu trên suy nghĩ nhiều quá! Đây là một loại xưng hô lễ phép. Cũng giống như bình thường bạn đi cửa hàng mua đồ, nhân viên cửa hàng sẽ gọi bạn là X tiên sinh, X tiểu thư, cũng giống nhau thôi, không có gì khác đâu ›
‹ Đúng thế, bình thường tôi cũng gọi người khác là tiên sinh, cách gọi như vậy rất lễ phép ›
Không thể không nói, tiếng Trung có rất nhiều nghĩa.
Ba chữ “Từ tiên sinh” này, mặc dù là người xa lạ cũng có thể xưng hô như vậy với Từ Diệc Dương. Nhưng “Từ tiên sinh” trong miệng Kiều Hội, cùng “Từ tiên sinh” trong miệng người khác không giống nhau. Khi khán giả xem trực tiếp nghe thấy, bọn không thể nghĩ đến cô đang gọi chồng mình, chỉ tưởng rằng đây là một loại xưng hô lễ phép.
Lâm Mẫn Mẫn nhíu mày, “Con bé say rồi, không biết chiều này có ăn cơm không?”
Từ Diệc Dương lắc đầu, “Em ấy chưa ăn, lát nữa cho em ấy uống thuốc giải rượu sau đó đưa về phòng ngủ nghỉ ngơi đi.” Ngay cả anh cũng không nghĩ tới, Kiều Hội một ly đã gục.
Kiều Hội không biết bản thân đã bị men say quấy phá, lúc này cô chỉ muốn dính chặt trong lòng của Từ Diệc Dương. Nếu cô không say xỉn, trước máy quay và nhiều khán giả xem trực tiếp thế này cô sẽ không dám lớn mật.
Nhưng mà bây giờ cô chỉ muốn dính trên người anh.
Bà xã làm nũng với anh, Từ Diệc Dương đương nhiên sẽ phối hợp.
‹ Đây là phúc lợi của những người say rượu hả? Thế thì tôi cũng muốn say! ›
‹ Anh trai không xấu hổ tý nào, chỉ có thể nói Kiều Hội may mắn ›
‹ Tôi cười sắp chết mất thôi! Xem ra, học bá thật sự là say! Không phải giả vờ ›
‹ Người say rượu quả là sướng nhất. Muốn ôm ai thì ôm, đối phương sẽ không đẩy ra ›
‹ Một ly đã gục, học bá chưa bao giờ uống rượu rồi ›
Bữa ăn còn chưa có bắt đầu đã có người say mèm. Nhân viên công tác mang thuốc giải rượu đến, giúp Kiều Hội uống.
Khuôn mặt của Kiều Hội cọ vào người Từ Diệc Dương, ngửi chỗ này ngửi chỗ kia, giống như con mèo nhỏ.
Lâm Mẫn Mẫn sợ chuyện này sẽ gây ra trận mưa máu gió tanh trên internet bởi vậy chủ động nói, “Để tôi đưa con bé về phòng.”
Từ Diệc Dương đứng lên, “Không cần đâu ạ, để cháu đứa em ấy về được rồi.”
Lâm Mẫn Mẫn lo lắng, “Vậy thì tôi đi cùng hai đứa.”
Lâm Mẫn Mẫn đã nói vậy, Từ Diệc Dương không thể từ chối thêm nữa.
Anh cõng Kiều Hội trên lưng, Lâm Mẫn Mẫn cùng vài nhân viên công tác đi theo.
Tác dụng của thuốc tỉnh rượu không nhanh, tuy rằng đầu Kiều Hội choáng váng mơ hồ nhưng cô nằm rất thoải mái trên tấm lưng vững trãi của Từ Diệc Dương, thậm chí còn thích thú tùy ý lắc lắc hai chân.
Ngửi thấy hơi thở của Từ Diệc Dương, cô cảm thấy yên tâm lạ thường.
Khi bước ra khỏi tòa nhà dạy học, sắc trời đã hoàn toàn tối. Trên bầu trời đen như mực, ngoại trừ vầng trăng khuyết thì có rất nhiều ngôi sao lấp lánh. Đó là những vì sao cách xa trái đất hàng trăm triệu năm ánh sáng.
Cảnh đêm ở trường Nhất Trung Bắc Thành tuyệt đẹp, đèn trường thắp sáng, nhìn từ xa đã thấy thích mê.
Kiều Hội nhìn bên này một cái, nhìn bên kia một cái, đột nhiên cô giơ tay phải lên chỉ vào bầu trời, “Nhìn kìa, các vì sao.”
‹ Chết cười ›
‹ Có ai say rượu mà dễ thương như học bá không? ›
Từ Diệc Dương rất kiên nhẫn, “Ừm, anh thấy rồi.”
“Đẹp thật!”
Trường Nhất Trung Bắc Thành cách xa thành phố sầm uất, được xây dựng ở một khu vực yên tĩnh, bầu trời ở đây trong xanh hơn bầu trời trong thành phố.
Từ Diệc Dương phối hợp nói, “Đúng vậy, đẹp thật!”
Kiều Hội lắc lắc đầu, đột nhiên nhỏ giọng, “Em muốn hôn anh.”
Màn hình trực tiếp tràn đầy dấu chấm than và hỏi chấm.
‹ Hâm mộ học bá! Uống say muốn làm gì thì làm ›
‹ Cảm giác học bá sau khi uống say đã bị biến thành đứa trẻ ba tuổi rưỡi ›
Từ Diệc Dương bật cười, anh có chút mong chờ sáng mai khi Kiều Hội tỉnh rượu, cô sẽ có phản ứng thế nào sau khi biết bản thân tối nay đã làm đủ trò.
Ngại ngùng? Hay thất vọng?
Có lẽ, lần sau cô sẽ không dám uống rượu nhiều nữa?
Hiện tại camera vẫn đang quay trực tiếp, hơn nữa Kiều Hội chưa muốn công khai mối quan hệ. Nghe cô nói thế anh chỉ nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng.
‹ Nam thần nhà tôi dịu dàng dỗ dành một người đang say rượu ›
‹ Anh trai quá dịu dàng, trong giới làm gì có ai được anh ấy chăm sóc như thế? Chỉ có mình học bá thôi ›
‹ Vậy mới Kiều Hội gặp may mắn, bình thường các nghệ sĩ nữ anh trai gặp đều thuộc dạng ngàn chén không say, làm gì có ai một ly đã gục. Hơn nữa nếu học bá giả vờ say có lẽ anh trai đã ném cô ấy xuống rồi ›
‹ Đúng thế! Anh trai tuy rằng dịu dàng đối xử phong độ với mọi người nhưng là người có nguyên tắc, anh ấy không thích bị lừa gạt. Xem ra, học bá thực sự say ›
Kiều Hội vừa mới nói muốn hôn, nhưng qua giây tiếp theo đã quên mất.
Cô lại phát ra mấy tiếng như thúc ngựa, kèm theo câu, “Nhanh một chút!”
‹ Học bá coi anh trai Từ là ngựa để cưỡi ›
‹ Tôi cười đau bụng luôn nè ›
‹ Vốn là người qua đường nhưng bây giờ tôi lại hâm mộ sức chịu đựng của anh trai nhà mấy người. Thế này rồi mà vẫn không tức giận? ›
Lâm Mẫn Mẫn lại sợ Kiều Hội làm ra mấy chuyện không thể để người khác biết nên bước lên phía trước nắm tay cô, “Ngoan nào, chút nữa là có thể về phòng ngủ rồi.” Cô ấy hoàn toàn coi Kiều Hội là con gái mà dỗ dành.
Người xem trực tiếp không mắng chửi, yên bình cực kỳ. Đúng là bọn họ ghen tỵ với Kiều Hội nhưng họ biết cô say thật.
‹ Sao tôi có cảm giác mỗi khi ảnh hậu đối mặt với anh tôi thì cô ấy không được tự nhiên nhỉ? ›
‹ Tôi bị ảo giác hả? Dường như Tô Tố sợ anh trai Từ ›
‹ Chắc chắn lầu trên bị ảo giác rồi. Anh trai Từ dịu dàng như vậy sao Tô Tố lại sợ được? ›
Kể từ khi Tô Tố chơi xấu Kiều Hội không thành, còn bị Từ Diệc Dương trực tiếp cảnh cáo bằng lời nói vì vậy chị ta không dám làm càn thêm nữa. Thậm chí mấy ngày nay Tô Tố không dám đối mặt với Từ Diệc Dương, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân. Nếu không phải đã ký hợp đồng thì chị ta sớm đã rời khỏi chương trình.
Tô Tố tới đây với mục đích theo đuổi anh nhưng ai ngờ theo đuổi không thành còn bị nam thần mình thầm thương trộm nhớ cảnh cáo. Hơn nữa anh còn từ chối lời đề nghị của chị ta trước mặt mọi người.
Sau phần chúc mừng, mọi người bắt đầu thưởng thức bữa ăn thịnh soạn trên bàn. Ekip chương trình đợt này rất hào phóng, trên bàn vô số loại hải sản, mực ống, mực nang, sò điệp, tôm hùm, … giá cả đắt đỏ. Ngoài đồ ăn, trên bàn còn có bày hai chai champagne màu vàng kim.
Nhân viên công tác hỗ trợ mở champagne ra, rót đầy ly cho mỗi thành viên rồi rời đi.
‹ Tổ chương trình đối tốt với nghệ sĩ quá ›
‹ Nước miếng tôi chảy hết ra màn hình rồi nè! ›
‹ Nhìn thôi cũng thấy ngon miệng ›
‹ Tôi muốn xuyên qua màn hình điện thoại … ›
Lâm Mẫn Mẫn dẫn đầu nâng ly rượu, “Chúc mừng Diệc Dương ra mắt sáu năm. Mọi người đều quá quen thuộc với nhau rồi, vậy nên chúng ta không cần chụp ảnh lằng nhằng làm gì. Mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng cậu!”
Từ Diệc Dương gật đầu đồng ý, “Vâng ạ.”
Lâm Mẫn Mẫn nói thêm, “Hy vọng con đường sự nghiệp của Diệc Dương ngày càng thành công.”
Từ Diệc Dương khẽ cười, “Cháu cảm thấy lời chúc này hợp gửi đến Kiều Hội hơn.”
Lâm Mẫn Mẫn lúc đầu hơi bất ngờ sau đó bật cười. Cô ấy thay đổi lời chúc của mình, “Vậy thì chúc cho sự nghiệp của hai đứa càng ngày càng thuận lợi suôn sẻ, cùng bước trên con đường đầy hoa”
“Cảm ơn tiền bối.”
Mọi người đều nâng ly, cùng nhau hô to một tiếng, “Cheers!” Dứt lời, Kiều Hội ngửa đầu, một mạch uống hết champagne trong ly.
Khi cô mơ hồ bỏ ly xuống mới phát hiện những người khác champagne đều chỉ uống một nửa hoặc là một chút, chỉ mình cô trong một lần uống sạch.
Uống xong, cô lại còn nấc lên. Sau tiếng nấc, cô cảm thấy cả người đều là mùi rượu.
Lâm Mẫn Mẫn chăm sóc Kiều Hội, thấy cô uống rượu vội vã mà lại còn uống nhiều như vậy, có chút buồn cười vỗ nhẹ lưng cô, “Uống từ từ, không ai cướp của cháu đâu.”
Đây là lần đầu tiên Kiều Hội uống nhiều rượu như vậy, trước kia cô từng uống qua rượu đỏ, nhưng mỗi lần uống đều chỉ là một ngụm rất nhỏ.
Lâm Mẫn Mẫn nhìn sắc mặt của cô, nhưng không phán đoán được nên đành hỏi, “Tửu lượng của cháu như thế nào?”
Men rượu bắt đầu dâng lên, phản ứng của Kiều Hội rất chậm, vài giây sau, cô mới chậm rãi nói, “Chắc là … khá ổn ạ!”
Lâm Mẫn Mẫn cười khúc khích, “Hình như cháu đã say rồi?”
Từ Diệc Dương đem ly rượu của cô chuyển ra chỗ khác, “Sao lại uống hết?”
Kiều Hội lẳng lặng hỏi lại, “Chẳng nhẽ không nên uống cạn sao?”
‹ Đột nhiên cảm thấy học bá đáng yêu ›
‹ Học bá muốn biểu đạt tấm lòng chân thành chúc mừng anh trai Từ nên mới uống cạn thì phải? ›
‹ Ai là học bá cũng đều thế hả? Đáng yêu quá! ›
Từ Diệc Dương thấp giọng cười khẽ một tiếng, “Em nói đúng.” Nói xong, Từ Diệc Dương cầm lên ly champagne mà bản thân vừa chỉ uống một nửa, một hơi uống cạn. Bà xã nhà anh uống xong rồi, anh đương nhiên cũng phải nâng cốc uống sạch.
Đinh Chúc than thở, “Tôi già rồi, tửu lượng không tốt, lại còn bị huyết áp cao không thể uống cạn như mấy người.”
Thang Mặc hừ lạnh một tiếng, cầm lấy đôi đũa bắt đầu dùng bữa. Anh ta với tên đàn ông cẩu Từ Diệc Dương này không thân thiết tới mức anh ta phải uống cạn để chúc mừng cậu ta.
Uống xong một ly champagne chỉ trong vài phút ngắn ngủi, men say đã ngấm lên đại não Kiều Hội. Cơ thể cô không tự chủ được nghiêng về phía Từ Diệc Dương, miệng nhỏ mềm yếu nhẹ nhàng gọi anh, “Từ tiên sinh.” Lúc nói ba chữ này miệng cô giống như được tẩm mật vậy.
Nhắc mới nhớ, cô đã rất nhiều ngày không có gặp mặt gọi anh là Từ tiên sinh.
Từ Diệc Dương ôm lấy Kiều Hội đang ngồi không vững. Anh chắc chắn Kiều Hội bị rượu làm cho say mèm. Nếu không dựa theo thái độ thường ngày lúc nào cô cũng luôn muốn phân rõ giới hạn, sao có thể chủ động đổ vào trong lòng anh rồi ngọt ngào gọi anh một tiếng Từ tiên sinh?
Bà xã nhà anh uống say, cực kỳ đáng yêu.
‹ Đậu xanh! ›
‹ Kiều Hội siêu cấp đáng yêu, cô ấy dường như hâm mộ anh trai Từ lắm ›
‹ Ba chữ ‘Từ tiên sinh’ này, thế nào lại có cảm giác nghe ra một loại ý tứ khác? ›
‹ Lầu trên suy nghĩ nhiều quá! Đây là một loại xưng hô lễ phép. Cũng giống như bình thường bạn đi cửa hàng mua đồ, nhân viên cửa hàng sẽ gọi bạn là X tiên sinh, X tiểu thư, cũng giống nhau thôi, không có gì khác đâu ›
‹ Đúng thế, bình thường tôi cũng gọi người khác là tiên sinh, cách gọi như vậy rất lễ phép ›
Không thể không nói, tiếng Trung có rất nhiều nghĩa.
Ba chữ “Từ tiên sinh” này, mặc dù là người xa lạ cũng có thể xưng hô như vậy với Từ Diệc Dương. Nhưng “Từ tiên sinh” trong miệng Kiều Hội, cùng “Từ tiên sinh” trong miệng người khác không giống nhau. Khi khán giả xem trực tiếp nghe thấy, bọn không thể nghĩ đến cô đang gọi chồng mình, chỉ tưởng rằng đây là một loại xưng hô lễ phép.
Lâm Mẫn Mẫn nhíu mày, “Con bé say rồi, không biết chiều này có ăn cơm không?”
Từ Diệc Dương lắc đầu, “Em ấy chưa ăn, lát nữa cho em ấy uống thuốc giải rượu sau đó đưa về phòng ngủ nghỉ ngơi đi.” Ngay cả anh cũng không nghĩ tới, Kiều Hội một ly đã gục.
Kiều Hội không biết bản thân đã bị men say quấy phá, lúc này cô chỉ muốn dính chặt trong lòng của Từ Diệc Dương. Nếu cô không say xỉn, trước máy quay và nhiều khán giả xem trực tiếp thế này cô sẽ không dám lớn mật.
Nhưng mà bây giờ cô chỉ muốn dính trên người anh.
Bà xã làm nũng với anh, Từ Diệc Dương đương nhiên sẽ phối hợp.
‹ Đây là phúc lợi của những người say rượu hả? Thế thì tôi cũng muốn say! ›
‹ Anh trai không xấu hổ tý nào, chỉ có thể nói Kiều Hội may mắn ›
‹ Tôi cười sắp chết mất thôi! Xem ra, học bá thật sự là say! Không phải giả vờ ›
‹ Người say rượu quả là sướng nhất. Muốn ôm ai thì ôm, đối phương sẽ không đẩy ra ›
‹ Một ly đã gục, học bá chưa bao giờ uống rượu rồi ›
Bữa ăn còn chưa có bắt đầu đã có người say mèm. Nhân viên công tác mang thuốc giải rượu đến, giúp Kiều Hội uống.
Khuôn mặt của Kiều Hội cọ vào người Từ Diệc Dương, ngửi chỗ này ngửi chỗ kia, giống như con mèo nhỏ.
Lâm Mẫn Mẫn sợ chuyện này sẽ gây ra trận mưa máu gió tanh trên internet bởi vậy chủ động nói, “Để tôi đưa con bé về phòng.”
Từ Diệc Dương đứng lên, “Không cần đâu ạ, để cháu đứa em ấy về được rồi.”
Lâm Mẫn Mẫn lo lắng, “Vậy thì tôi đi cùng hai đứa.”
Lâm Mẫn Mẫn đã nói vậy, Từ Diệc Dương không thể từ chối thêm nữa.
Anh cõng Kiều Hội trên lưng, Lâm Mẫn Mẫn cùng vài nhân viên công tác đi theo.
Tác dụng của thuốc tỉnh rượu không nhanh, tuy rằng đầu Kiều Hội choáng váng mơ hồ nhưng cô nằm rất thoải mái trên tấm lưng vững trãi của Từ Diệc Dương, thậm chí còn thích thú tùy ý lắc lắc hai chân.
Ngửi thấy hơi thở của Từ Diệc Dương, cô cảm thấy yên tâm lạ thường.
Khi bước ra khỏi tòa nhà dạy học, sắc trời đã hoàn toàn tối. Trên bầu trời đen như mực, ngoại trừ vầng trăng khuyết thì có rất nhiều ngôi sao lấp lánh. Đó là những vì sao cách xa trái đất hàng trăm triệu năm ánh sáng.
Cảnh đêm ở trường Nhất Trung Bắc Thành tuyệt đẹp, đèn trường thắp sáng, nhìn từ xa đã thấy thích mê.
Kiều Hội nhìn bên này một cái, nhìn bên kia một cái, đột nhiên cô giơ tay phải lên chỉ vào bầu trời, “Nhìn kìa, các vì sao.”
‹ Chết cười ›
‹ Có ai say rượu mà dễ thương như học bá không? ›
Từ Diệc Dương rất kiên nhẫn, “Ừm, anh thấy rồi.”
“Đẹp thật!”
Trường Nhất Trung Bắc Thành cách xa thành phố sầm uất, được xây dựng ở một khu vực yên tĩnh, bầu trời ở đây trong xanh hơn bầu trời trong thành phố.
Từ Diệc Dương phối hợp nói, “Đúng vậy, đẹp thật!”
Kiều Hội lắc lắc đầu, đột nhiên nhỏ giọng, “Em muốn hôn anh.”
Màn hình trực tiếp tràn đầy dấu chấm than và hỏi chấm.
‹ Hâm mộ học bá! Uống say muốn làm gì thì làm ›
‹ Cảm giác học bá sau khi uống say đã bị biến thành đứa trẻ ba tuổi rưỡi ›
Từ Diệc Dương bật cười, anh có chút mong chờ sáng mai khi Kiều Hội tỉnh rượu, cô sẽ có phản ứng thế nào sau khi biết bản thân tối nay đã làm đủ trò.
Ngại ngùng? Hay thất vọng?
Có lẽ, lần sau cô sẽ không dám uống rượu nhiều nữa?
Hiện tại camera vẫn đang quay trực tiếp, hơn nữa Kiều Hội chưa muốn công khai mối quan hệ. Nghe cô nói thế anh chỉ nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng.
‹ Nam thần nhà tôi dịu dàng dỗ dành một người đang say rượu ›
‹ Anh trai quá dịu dàng, trong giới làm gì có ai được anh ấy chăm sóc như thế? Chỉ có mình học bá thôi ›
‹ Vậy mới Kiều Hội gặp may mắn, bình thường các nghệ sĩ nữ anh trai gặp đều thuộc dạng ngàn chén không say, làm gì có ai một ly đã gục. Hơn nữa nếu học bá giả vờ say có lẽ anh trai đã ném cô ấy xuống rồi ›
‹ Đúng thế! Anh trai tuy rằng dịu dàng đối xử phong độ với mọi người nhưng là người có nguyên tắc, anh ấy không thích bị lừa gạt. Xem ra, học bá thực sự say ›
Kiều Hội vừa mới nói muốn hôn, nhưng qua giây tiếp theo đã quên mất.
Cô lại phát ra mấy tiếng như thúc ngựa, kèm theo câu, “Nhanh một chút!”
‹ Học bá coi anh trai Từ là ngựa để cưỡi ›
‹ Tôi cười đau bụng luôn nè ›
‹ Vốn là người qua đường nhưng bây giờ tôi lại hâm mộ sức chịu đựng của anh trai nhà mấy người. Thế này rồi mà vẫn không tức giận? ›
Lâm Mẫn Mẫn lại sợ Kiều Hội làm ra mấy chuyện không thể để người khác biết nên bước lên phía trước nắm tay cô, “Ngoan nào, chút nữa là có thể về phòng ngủ rồi.” Cô ấy hoàn toàn coi Kiều Hội là con gái mà dỗ dành.
Người xem trực tiếp không mắng chửi, yên bình cực kỳ. Đúng là bọn họ ghen tỵ với Kiều Hội nhưng họ biết cô say thật.