Chương 25
Sau khi chơi hai ván game, Kiều Hội không muốn chơi nữa, mệt quá. Hơn nữa, cô căn bản nhìn không thấy ai, mỗi lần bị bắn đều không biết người bắn mình ở nơi nào. Dù đã đi theo Từ Diệc Dương ăn gà cả hai ván nhưng cô vẫn cảm thấy mình không hợp chơi game.
Cô nói với Hoa Hoa một tiếng, sau đó thoát khỏi trò chơi.
Kiều Hội lúc này vẫn cùng Từ Diệc Dương nói chuyện video, cô dụi mắt, "Em mệt quá, em muốn đi ngủ."
"Hửm? Em nên gọi anh là gì?"
Kiều Hội nhìn thoáng qua giường đối diện, thấy Hoa Hoa vẫn đang vui vẻ nói chuyện cùng của anh trai nhỏ trên mạng kia, cô đè thấp tiếng thử nói, "Từ tiên sinh?"
Từ Diệc Dương ở bên kia điện thoại cười khẽ một tiếng, "Từ phu nhân, vừa nãy em không có gọi anh như vậy đâu."
Vừa rồi? Vừa rồi cô gọi anh là gì nhỉ?
Kiều Hội nhắm mắt nghĩ lại một chút, bởi vì trong phòng còn có Hoa Hoa cho nên trong lúc chơi cô không gọi trực tiếp tên Từ Diệc Dương. Đột nhiên, Kiều Hội chợt nhớ ra.
Ban đầu khi cô giới thiệu Từ Diệc Dương với Hoa Hoa hình như gọi là 'anh trai nhỏ'? Cho nên, bây giờ anh muốn nghe cô gọi anh là 'anh trai nhỏ'?
Kiều Hội cong mắt cười, hào phóng đáp ứng yêu cầu của anh, "Anh trai nhỏ."
"Bỏ chữ 'nhỏ' đi."
Bỏ chữ 'nhỏ' đi? Trong lòng Kiều Hội hiểu ra, nhưng lại vòng vo đảo mắt, cố ý nói, "Anh hai."
Khóe môi Từ Diệc Dương tràn đầy ý cười, "Không đúng."
Kiều Hội tiếp tục chọc ghẹo, "Vậy thì anh trai nhà bên?"
"Không đúng. Ngoan, nói cho anh nghe."
Kiều Hội vụng trộm nhìn Hoa Hoa ở phía đối diện, phát hiện cô bé không chú ý đến mình mới nhỏ giọng gọi hai tiếng, "Anh trai."
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó mới lên tiếng, Từ Diệc Dương có hơi ngẩn người, "Ngoan thật đấy, nếu em mệt thì đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
"Vâng, ngủ ngon."
Sau khi tắt điện thoại, Kiều Hội mới phát hiện Hoa Hoa ở giường đối diện bày ra gương mặt giảo hoạt, sau đó còn cố ý làm khẩu hình hai chữ 'anh trai'!
Được rồi, cô cho rằng Hoa Hoa sẽ không chú ý đến mình nhưng hóa ra cô bé luôn nghe lén. Kiều Hội cố ý làm ra bộ dáng tức giận, trừng mắt nhìn cô bé, ánh mắt hai người giao nhau cuối cùng phá lên cười khúc khích.
° ° °
Thời gian cuối tuần trôi qua trôi qua rất nhanh.
Lại một tuần mới bắt đầu.
Khi Kiều Hội đến phòng học, bạn cùng bàn của cô vẫn còn đang điên cuồng vùi đầu vào đống bài tập. Vì là thành viên của chương trình, tuy rằng thường đi học chung lớp với các học sinh ở trường nhưng cô sẽ không cần làm bài tập. Suy cho cùng, ý định ban đầu của chương trình tạp kỹ này là để các khách mời tìm lại kí ức chứ không phải để nghệ sĩ học lại kiến thức.
Kiều Hội không có gì để làm, chuẩn bị ngồi ngẩn người.
Cô mới phát ngốc một lúc, khi lấy lại tinh thần đã phát hiện trên bàn có một quả cầu giấy nhỏ bị vo viên. Quả cầu giấy này, hình như là được ném từ phía sau?
Nói cách khác, có người vừa truyền giấy cho cô?
Kiều Hội tò mò mở nhúm giấy ra, nhìn thoáng qua. Chỉ thấy trên mặt giấy viết vài chữ rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp: Cùng nhau ăn trưa nhé?
Tuy rằng không có ký tên, nhưng Kiều Hội liếc mắt một cái cũng nhận ra đây là chữ viết của Từ Diệc Dương.
Rõ ràng cô và anh bây giờ là mối quan hệ bàn trên bàn dưới, quay đầu một cái có thể nói chuyện ngay nhưng Từ Diệc Dương lại lựa chọn phương pháp nói chuyện thông qua ném giấy.
Ôi, cái cảm giác yêu đương vụng trộm bí mật ở trong lớp học lại ùa về tâm trí cô
‹ Buồn cười quá, anh tôi đây là ném giấy cho người mới? ›
‹ Không hổ là ảnh đế! Ở trong lớp học nhưng không hề giống các bạn học sinh khác tý nào ›
‹ Tò mò không biết vì sao anh tôi lại ném giấy cho người mới ›
‹ Có thể là vì kịch bản yêu cầu? Dù sao đây cũng là chương trình tạp kỹ trường học, vậy nên ném giấy cũng là chuyện bình thường ›
‹ Tôi chỉ tò mò anh tôi viết cái gì trên giấy ›
Kiều Hội cúi đầu viết chữ, "Nhưng mà một ngày ba bữa em đều ăn cùng với tiền bối Lâm."
Viết xong, cô không quay đầu lại mà bắt chước anh tùy tiện ném ra đằng sau. Từ Diệc Dương đã muốn chơi trò truyền giấy, đương nhiên cô sẽ phối hợp cùng anh.
Kiều Hội đợi nửa phút, đúng nửa phút sau cô nhận được giấy của Từ Diệc Dương.
"Không sao, vậy thì thêm anh rủ thêm Thang Mặc, bốn người cùng nhau ăn."
"Nếu thế đến bữa trưa em sẽ hỏi ý kiến của tiền bối Lâm nhé?" Viết xong, cô tiếp tục ném giấy cho anh. Đương nhiên không phải Kiều Hội không muốn ăn cơm trưa cùng Từ Diệc Dương chỉ là cô cảm thấy, nếu hai người bọn cô tiếp xúc nhiều hơn sẽ không tránh khỏi việc bị người hâm mộ phát hiện.
Hai người bình thường đã tiếp xúc nhiều, nếu ăn cơm cùng nhau nữa sẽ không ổn.
Kiều Hội mím môi đợi một lát, rất nhanh tờ giấy lại một lần nữa xuất hiện trên bàn học của cô.
Cô vội mở ra xem, "Bà xã, chúng ta đã ba ngày không cùng nhau ăn cơm rồi." Lần trước bọn họ cùng nhau ăn cơm, là vì có nam sinh năm ba đột nhiên đến tỏ tình với cô, Từ Diệc Dương đến để giải vây sau đó thuận tiện cùng nhau ăn bữa cơm.
Kiều Hội suy nghĩ, dù sao cũng mới kết hôn nếu lâu như vậy mà không cùng nhau ăn cơm, quả thật không ổn lắm?
Cô cúi đầu, sốt sắng trả lời, "Vậy thì cùng nhau ăn cơm." Viết xong, cô sợ bản thân đổi ý, vội đem tờ giấy ném cho anh.
Thang Mặc ngồi ở dãy cuối cùng chăm chú đọc kịch bản, nhận ra phái trên có tiếng động, anh ta ngẩng đầu lẳng lặng xem trò vui trong ba phút
Ba phút trôi qua, anh ta cười lạnh một tiếng, "Nhàm chán." Đều là người lớn, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò ném giấy? Thật sự coi bản thân là học sinh trung học à?
Cái tên đã chạm ngưỡng ba mươi tuổi Từ Diệc Dương này càng ngày càng không biết xấu hổ.
‹ Mỗi lần đạo diễn Thang châm chọc ai đó đều nói hai từ 'nhà chán' ›
‹ Sao tôi cứ cảm thấy anh ấy nhìn cô đơn thế nhỉ? Không ai chơi với đạo diễn Thang cả. Hề hước quá mà ›
‹ Thật ra anh cũng muốn chơi trò truyền giấy chứ gì? ›
‹ Mau cho đạo diễn Thang chơi với, mỗi lần anh trai Từ không nói chuyện với đạo diễn Thang thì đạo diễn nhà chúng tôi nhìn cực kỳ cô đơn ›
‹ Anh trai Từ ơi! Sao anh bỏ mặc đạo diễn Thang vậy? Ha Ha ›
Dường như nghe được tiếng lòng của khá giả xem trực tiếp, Từ Diệc Dương nhét mẩu giấy vào túi quần, quay đầu về phía Thang Mặc nói: "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi."
Thang Mặc liếc anh một cái, tỏ vẻ không thể hiểu được, trước đây một ngày ba bữa không phải tôi thường ăn cơm với cậu à? Cần gì phải nói là buổi trưa cùng đi ăn cơm?
Từ Diệc Dương dứt lời, lại nói thêm một câu, "Ăn cơm cùng Kiều Hội và tiền bối Lâm Mẫn Mẫn."
Thang Mặc 'ồ' một tiếng. Cái tên cẩu này.
° ° °
Buổi chiều, các thành viên của chương trình nhận được thẻ nhiệm vụ.
Kiều Hội còn tưởng rằng có nhiệm vụ mới, không ngờ tới lần này tổ chương trình không trực tiếp giao nhiệm vụ, chỉ ghi trên thẻ một câu đơn giản, "Sau khi tan học, hãy đến phòng vũ đạo tập hợp."
Sau tiết học cuối cùng của buổi chiều, Kiều Hội và Lâm Mẫn Mẫn cùng nhau đi bộ đến phòng tập vũ đạo.
Cô có chút tò mò, "Không biết lần này ekip chương trình nghĩ ra nhiệm vụ gì đây."
Lúc đến phòng vũ đạo, mọi người bất ngờ phát hiện một chiếc bàn dài ở trung tâm phòng tập, trên bàn trải đầy hoa hồng, rượu champagne và rất nhiều món ngon khác, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến ngón tay mọi người muốn động đậy.
Đinh Chúc đến muộn hơn mọi người, thấy cảnh này ngạc nhiên thốt lên, "Sao tự dựng tổ chương trình lại đối xử tốt với chúng tôi thế?"
Lâm Mẫn Mẫn đột nhiên nở nụ cười, "Định lừa chúng tôi à?"
Tô Tố đi theo sau Đinh Chúc, mấy ngày nay chị ta cực kỳ im ắng, thời lượng xuất hiện trên camera không nhiều, nói chuyện cũng ít. Kiều Hội không hiểu tại sao chị ta đột ngột yên lặng như vậy nhưng Tô Tố như thế này đối với cô mà nói không phải là chuyện xấu.
Từ Diệc Dương và Thang Mặc đi vào sau cùng, trên gương mặt của họ cũng không dấu nổi sự ngạc nhiên. Thang Mặc trào phúng, "Đạo diễn bị trúng bùa à?" Ở mùa đầu tiên chưa từng thấy loại đãi ngộ đặc biệt này.
Sau khi sáu thành viên đã đông đủ, người chủ trì bước vào, cười nói: "Nhìn một bàn đồ ăn hấp dẫn thế này, chắc hẳn mọi người thấy bất ngờ đúng không nào?"
Mọi người đồng thanh trả lời, "Đúng thế!"
Người chủ trì ho nhẹ một tiếng, "Nói đến vấn đề này, mọi người phải cảm ơn bạn học Kiều Hội đấy nhé."
Cảm ơn bạn học Kiều Hội?
Ánh mắt tò mò của mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Lâm Mẫn Mẫn xoa xoa nhẹ cánh tay cô, thoải mái hỏi, "Có liên quan đến điều ước mà tổ chương trình dành tặng cho cháu vào hôm đầu tiên làm bài kiểm tra không?"
Nói đến điều ước, Kiều Hội lúc này mới nhớ ra. Vậy nên hôm nay, chính là lúc ekip chương trình thực hiện hứa hẹn?
Đinh Chúc vui tươi hớn hở, "Cô gái nhỏ muốn nói riêng nguyện vọng của mình với nhân viên, hóa ra là muốn ăn một bữa thật ngon."
Kiều Hội ngơ người một lúc, có lẽ mọi người đang hiểu nhầm. Điều ước của cô thật sự không liên quan đến bữa ăn hôm nay.
Người chủ trì nghe Định Chúc nói thế vội vàng xua tay, "Không phải, thầy Đinh hiểu nhầm rồi."
Đinh Chúc thở dài, "Tôi đoán sai rồi hả?"
Người chủ trì nở nụ cười đầy ẩn ý, "Đúng vậy, thầy Đinh nghĩ sai rồi. Điều ước bạn học Kiều Hội nói với ekip chương trình không liên quan đến đồ ăn."
Không liên quan đến đồ ăn? Vậy thì liên quan đến cái gì? Nếu đây không phải điều ước của Kiều Hội thì sao trên bàn lại có nhiều đồ ăn ngon thế này?
Người chủ trì thành công khơi dậy sự tò mò của mọi người, để bọn họ suy đoán một lúc mới nhìn về phía Từ Diệc Dương, "Tôi mới nhớ ra, nhân vật chính hôm này không phải Kiều Hội mà là Từ Diệc Dương."
Hóa ra là Từ Diệc Dương?
Ngay cả bản thân Từ Diệc Dương cũng không nghĩ đến Kiều Hội sẽ dành ước nguyện của bản thân lấy được giành cho anh.
Anh bất ngờ nhìn về phía cô.
"Mong muốn của bạn học Kiều Hội là ekip chương trình sẽ tổ chức một bữa tiệc cho thầy Từ để kỷ niệm sáu năm anh ấy ra mắt."
‹ Đúng vậy, vài ngày nữa chính là kỷ niệm sáu năm ra mắt của anh tôi ›
‹ Người mới rất có tâm!›
‹ Trong nháy mắt anh trai đã xuất đạo được sáu năm! Thời gian trôi nhanh quá ›
‹ Ekip chương trình chắc là đã cân nhắc đến ngày kỷ niệm sáu năm ra mắt, anh tôi sẽ có nhiều hoạt động nên mới tổ chức trước ›
‹ Trời ạ! Tôi bị người mới làm cho cảm động rồi đấy! Thiếu chút nữa là tôi quên mất ngày này ›
Cô nói với Hoa Hoa một tiếng, sau đó thoát khỏi trò chơi.
Kiều Hội lúc này vẫn cùng Từ Diệc Dương nói chuyện video, cô dụi mắt, "Em mệt quá, em muốn đi ngủ."
"Hửm? Em nên gọi anh là gì?"
Kiều Hội nhìn thoáng qua giường đối diện, thấy Hoa Hoa vẫn đang vui vẻ nói chuyện cùng của anh trai nhỏ trên mạng kia, cô đè thấp tiếng thử nói, "Từ tiên sinh?"
Từ Diệc Dương ở bên kia điện thoại cười khẽ một tiếng, "Từ phu nhân, vừa nãy em không có gọi anh như vậy đâu."
Vừa rồi? Vừa rồi cô gọi anh là gì nhỉ?
Kiều Hội nhắm mắt nghĩ lại một chút, bởi vì trong phòng còn có Hoa Hoa cho nên trong lúc chơi cô không gọi trực tiếp tên Từ Diệc Dương. Đột nhiên, Kiều Hội chợt nhớ ra.
Ban đầu khi cô giới thiệu Từ Diệc Dương với Hoa Hoa hình như gọi là 'anh trai nhỏ'? Cho nên, bây giờ anh muốn nghe cô gọi anh là 'anh trai nhỏ'?
Kiều Hội cong mắt cười, hào phóng đáp ứng yêu cầu của anh, "Anh trai nhỏ."
"Bỏ chữ 'nhỏ' đi."
Bỏ chữ 'nhỏ' đi? Trong lòng Kiều Hội hiểu ra, nhưng lại vòng vo đảo mắt, cố ý nói, "Anh hai."
Khóe môi Từ Diệc Dương tràn đầy ý cười, "Không đúng."
Kiều Hội tiếp tục chọc ghẹo, "Vậy thì anh trai nhà bên?"
"Không đúng. Ngoan, nói cho anh nghe."
Kiều Hội vụng trộm nhìn Hoa Hoa ở phía đối diện, phát hiện cô bé không chú ý đến mình mới nhỏ giọng gọi hai tiếng, "Anh trai."
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó mới lên tiếng, Từ Diệc Dương có hơi ngẩn người, "Ngoan thật đấy, nếu em mệt thì đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."
"Vâng, ngủ ngon."
Sau khi tắt điện thoại, Kiều Hội mới phát hiện Hoa Hoa ở giường đối diện bày ra gương mặt giảo hoạt, sau đó còn cố ý làm khẩu hình hai chữ 'anh trai'!
Được rồi, cô cho rằng Hoa Hoa sẽ không chú ý đến mình nhưng hóa ra cô bé luôn nghe lén. Kiều Hội cố ý làm ra bộ dáng tức giận, trừng mắt nhìn cô bé, ánh mắt hai người giao nhau cuối cùng phá lên cười khúc khích.
° ° °
Thời gian cuối tuần trôi qua trôi qua rất nhanh.
Lại một tuần mới bắt đầu.
Khi Kiều Hội đến phòng học, bạn cùng bàn của cô vẫn còn đang điên cuồng vùi đầu vào đống bài tập. Vì là thành viên của chương trình, tuy rằng thường đi học chung lớp với các học sinh ở trường nhưng cô sẽ không cần làm bài tập. Suy cho cùng, ý định ban đầu của chương trình tạp kỹ này là để các khách mời tìm lại kí ức chứ không phải để nghệ sĩ học lại kiến thức.
Kiều Hội không có gì để làm, chuẩn bị ngồi ngẩn người.
Cô mới phát ngốc một lúc, khi lấy lại tinh thần đã phát hiện trên bàn có một quả cầu giấy nhỏ bị vo viên. Quả cầu giấy này, hình như là được ném từ phía sau?
Nói cách khác, có người vừa truyền giấy cho cô?
Kiều Hội tò mò mở nhúm giấy ra, nhìn thoáng qua. Chỉ thấy trên mặt giấy viết vài chữ rồng bay phượng múa, nét chữ cứng cáp: Cùng nhau ăn trưa nhé?
Tuy rằng không có ký tên, nhưng Kiều Hội liếc mắt một cái cũng nhận ra đây là chữ viết của Từ Diệc Dương.
Rõ ràng cô và anh bây giờ là mối quan hệ bàn trên bàn dưới, quay đầu một cái có thể nói chuyện ngay nhưng Từ Diệc Dương lại lựa chọn phương pháp nói chuyện thông qua ném giấy.
Ôi, cái cảm giác yêu đương vụng trộm bí mật ở trong lớp học lại ùa về tâm trí cô
‹ Buồn cười quá, anh tôi đây là ném giấy cho người mới? ›
‹ Không hổ là ảnh đế! Ở trong lớp học nhưng không hề giống các bạn học sinh khác tý nào ›
‹ Tò mò không biết vì sao anh tôi lại ném giấy cho người mới ›
‹ Có thể là vì kịch bản yêu cầu? Dù sao đây cũng là chương trình tạp kỹ trường học, vậy nên ném giấy cũng là chuyện bình thường ›
‹ Tôi chỉ tò mò anh tôi viết cái gì trên giấy ›
Kiều Hội cúi đầu viết chữ, "Nhưng mà một ngày ba bữa em đều ăn cùng với tiền bối Lâm."
Viết xong, cô không quay đầu lại mà bắt chước anh tùy tiện ném ra đằng sau. Từ Diệc Dương đã muốn chơi trò truyền giấy, đương nhiên cô sẽ phối hợp cùng anh.
Kiều Hội đợi nửa phút, đúng nửa phút sau cô nhận được giấy của Từ Diệc Dương.
"Không sao, vậy thì thêm anh rủ thêm Thang Mặc, bốn người cùng nhau ăn."
"Nếu thế đến bữa trưa em sẽ hỏi ý kiến của tiền bối Lâm nhé?" Viết xong, cô tiếp tục ném giấy cho anh. Đương nhiên không phải Kiều Hội không muốn ăn cơm trưa cùng Từ Diệc Dương chỉ là cô cảm thấy, nếu hai người bọn cô tiếp xúc nhiều hơn sẽ không tránh khỏi việc bị người hâm mộ phát hiện.
Hai người bình thường đã tiếp xúc nhiều, nếu ăn cơm cùng nhau nữa sẽ không ổn.
Kiều Hội mím môi đợi một lát, rất nhanh tờ giấy lại một lần nữa xuất hiện trên bàn học của cô.
Cô vội mở ra xem, "Bà xã, chúng ta đã ba ngày không cùng nhau ăn cơm rồi." Lần trước bọn họ cùng nhau ăn cơm, là vì có nam sinh năm ba đột nhiên đến tỏ tình với cô, Từ Diệc Dương đến để giải vây sau đó thuận tiện cùng nhau ăn bữa cơm.
Kiều Hội suy nghĩ, dù sao cũng mới kết hôn nếu lâu như vậy mà không cùng nhau ăn cơm, quả thật không ổn lắm?
Cô cúi đầu, sốt sắng trả lời, "Vậy thì cùng nhau ăn cơm." Viết xong, cô sợ bản thân đổi ý, vội đem tờ giấy ném cho anh.
Thang Mặc ngồi ở dãy cuối cùng chăm chú đọc kịch bản, nhận ra phái trên có tiếng động, anh ta ngẩng đầu lẳng lặng xem trò vui trong ba phút
Ba phút trôi qua, anh ta cười lạnh một tiếng, "Nhàm chán." Đều là người lớn, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò ném giấy? Thật sự coi bản thân là học sinh trung học à?
Cái tên đã chạm ngưỡng ba mươi tuổi Từ Diệc Dương này càng ngày càng không biết xấu hổ.
‹ Mỗi lần đạo diễn Thang châm chọc ai đó đều nói hai từ 'nhà chán' ›
‹ Sao tôi cứ cảm thấy anh ấy nhìn cô đơn thế nhỉ? Không ai chơi với đạo diễn Thang cả. Hề hước quá mà ›
‹ Thật ra anh cũng muốn chơi trò truyền giấy chứ gì? ›
‹ Mau cho đạo diễn Thang chơi với, mỗi lần anh trai Từ không nói chuyện với đạo diễn Thang thì đạo diễn nhà chúng tôi nhìn cực kỳ cô đơn ›
‹ Anh trai Từ ơi! Sao anh bỏ mặc đạo diễn Thang vậy? Ha Ha ›
Dường như nghe được tiếng lòng của khá giả xem trực tiếp, Từ Diệc Dương nhét mẩu giấy vào túi quần, quay đầu về phía Thang Mặc nói: "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi."
Thang Mặc liếc anh một cái, tỏ vẻ không thể hiểu được, trước đây một ngày ba bữa không phải tôi thường ăn cơm với cậu à? Cần gì phải nói là buổi trưa cùng đi ăn cơm?
Từ Diệc Dương dứt lời, lại nói thêm một câu, "Ăn cơm cùng Kiều Hội và tiền bối Lâm Mẫn Mẫn."
Thang Mặc 'ồ' một tiếng. Cái tên cẩu này.
° ° °
Buổi chiều, các thành viên của chương trình nhận được thẻ nhiệm vụ.
Kiều Hội còn tưởng rằng có nhiệm vụ mới, không ngờ tới lần này tổ chương trình không trực tiếp giao nhiệm vụ, chỉ ghi trên thẻ một câu đơn giản, "Sau khi tan học, hãy đến phòng vũ đạo tập hợp."
Sau tiết học cuối cùng của buổi chiều, Kiều Hội và Lâm Mẫn Mẫn cùng nhau đi bộ đến phòng tập vũ đạo.
Cô có chút tò mò, "Không biết lần này ekip chương trình nghĩ ra nhiệm vụ gì đây."
Lúc đến phòng vũ đạo, mọi người bất ngờ phát hiện một chiếc bàn dài ở trung tâm phòng tập, trên bàn trải đầy hoa hồng, rượu champagne và rất nhiều món ngon khác, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến ngón tay mọi người muốn động đậy.
Đinh Chúc đến muộn hơn mọi người, thấy cảnh này ngạc nhiên thốt lên, "Sao tự dựng tổ chương trình lại đối xử tốt với chúng tôi thế?"
Lâm Mẫn Mẫn đột nhiên nở nụ cười, "Định lừa chúng tôi à?"
Tô Tố đi theo sau Đinh Chúc, mấy ngày nay chị ta cực kỳ im ắng, thời lượng xuất hiện trên camera không nhiều, nói chuyện cũng ít. Kiều Hội không hiểu tại sao chị ta đột ngột yên lặng như vậy nhưng Tô Tố như thế này đối với cô mà nói không phải là chuyện xấu.
Từ Diệc Dương và Thang Mặc đi vào sau cùng, trên gương mặt của họ cũng không dấu nổi sự ngạc nhiên. Thang Mặc trào phúng, "Đạo diễn bị trúng bùa à?" Ở mùa đầu tiên chưa từng thấy loại đãi ngộ đặc biệt này.
Sau khi sáu thành viên đã đông đủ, người chủ trì bước vào, cười nói: "Nhìn một bàn đồ ăn hấp dẫn thế này, chắc hẳn mọi người thấy bất ngờ đúng không nào?"
Mọi người đồng thanh trả lời, "Đúng thế!"
Người chủ trì ho nhẹ một tiếng, "Nói đến vấn đề này, mọi người phải cảm ơn bạn học Kiều Hội đấy nhé."
Cảm ơn bạn học Kiều Hội?
Ánh mắt tò mò của mọi người đều đổ dồn về phía cô.
Lâm Mẫn Mẫn xoa xoa nhẹ cánh tay cô, thoải mái hỏi, "Có liên quan đến điều ước mà tổ chương trình dành tặng cho cháu vào hôm đầu tiên làm bài kiểm tra không?"
Nói đến điều ước, Kiều Hội lúc này mới nhớ ra. Vậy nên hôm nay, chính là lúc ekip chương trình thực hiện hứa hẹn?
Đinh Chúc vui tươi hớn hở, "Cô gái nhỏ muốn nói riêng nguyện vọng của mình với nhân viên, hóa ra là muốn ăn một bữa thật ngon."
Kiều Hội ngơ người một lúc, có lẽ mọi người đang hiểu nhầm. Điều ước của cô thật sự không liên quan đến bữa ăn hôm nay.
Người chủ trì nghe Định Chúc nói thế vội vàng xua tay, "Không phải, thầy Đinh hiểu nhầm rồi."
Đinh Chúc thở dài, "Tôi đoán sai rồi hả?"
Người chủ trì nở nụ cười đầy ẩn ý, "Đúng vậy, thầy Đinh nghĩ sai rồi. Điều ước bạn học Kiều Hội nói với ekip chương trình không liên quan đến đồ ăn."
Không liên quan đến đồ ăn? Vậy thì liên quan đến cái gì? Nếu đây không phải điều ước của Kiều Hội thì sao trên bàn lại có nhiều đồ ăn ngon thế này?
Người chủ trì thành công khơi dậy sự tò mò của mọi người, để bọn họ suy đoán một lúc mới nhìn về phía Từ Diệc Dương, "Tôi mới nhớ ra, nhân vật chính hôm này không phải Kiều Hội mà là Từ Diệc Dương."
Hóa ra là Từ Diệc Dương?
Ngay cả bản thân Từ Diệc Dương cũng không nghĩ đến Kiều Hội sẽ dành ước nguyện của bản thân lấy được giành cho anh.
Anh bất ngờ nhìn về phía cô.
"Mong muốn của bạn học Kiều Hội là ekip chương trình sẽ tổ chức một bữa tiệc cho thầy Từ để kỷ niệm sáu năm anh ấy ra mắt."
‹ Đúng vậy, vài ngày nữa chính là kỷ niệm sáu năm ra mắt của anh tôi ›
‹ Người mới rất có tâm!›
‹ Trong nháy mắt anh trai đã xuất đạo được sáu năm! Thời gian trôi nhanh quá ›
‹ Ekip chương trình chắc là đã cân nhắc đến ngày kỷ niệm sáu năm ra mắt, anh tôi sẽ có nhiều hoạt động nên mới tổ chức trước ›
‹ Trời ạ! Tôi bị người mới làm cho cảm động rồi đấy! Thiếu chút nữa là tôi quên mất ngày này ›