Chương 15: Ngủ Lang?
Sáng sớm khi Tô Nhiễm thức dậy thì đầu bù tóc rối, cô đã phải thức cả đêm để suy nghĩ về việc này nhưng may mắn thay là cuối cùng cô đã tìm ra cách để tiếp cận cũng như là thăm nhập vào Phó gia.Nhưng vì theo thân phận thì buổi sáng này cô phải đi làm, nên chuyện kế sách đối phó với Phó gia hay Đoàn Giang Khánh thì phải tạm hoãn lại. Cũng như thường ngày, Tô Nhiễm thay quần áo xong thì cũng cầm theo balo rồi đi làm, nhưng chỗ làm của cô hôm nay có chút khác biệt, thay vì cô đến trụ sở như mọi ngày thì hôm nay Tô Nhiễm lại đi đến một căn nhà nhỏ, bên trong đó là địa bàn của Báo sẹo.Lúc cô đi vào thì ai nấy đều biết thân phận Alice của cô không phải tầm thường, nên cũng chẳng có ai ngu đến mức mà động đến cô, vì thế nên Tô Nhiễm đã trót lọt đi vào trong để tìm Báo sẹo, mặc dù so về vai vế hiện tại của cô và anh ta thì khá ngang hàng, nhưng so về sức bậc nhảy thì Alice vẫn còn cây cột lớn Alan, nên Báo sẹo cũng tỏ ra rất cung kính.- Alice, em đến đây có việc gì sao?Nhưng Tô Nhiễm chỉ nhìn xung quanh, sau đó thì liền đi thẳng vào phòng của con gái Báo sẹo, trước khi đóng cửa cô còn nói:- Ngủ ở trụ sở chán rồi, nên muốn đổi gió một chút có được không?Thật sự không hiểu nổi con người của Tô Nhiễm mà, rõ ràng sau bao nhiêu năm làm lụm thì cũng gôm được kha khá tiền, không chỉ vậy mà còn có nhà cao cửa rộng, ấy vậy mà suốt ngày cứ đi ngủ lang ngoài đường là sao ấy nhỉ? Hết ngủ ở trụ sở rồi bây giờ lại đến địa bàn của Báo sẹo để ngủ, theo tính chất bắt cầu thì địa bàn tiếp theo sẽ là của Phú què thôi.Nhưng dù sao thì Alice là lớn nhất, nên Báo sẹo cũng đồng ý... Hay nói đúng hơn là cho dù có phản đối cũng không dám phản đối.Nhưng Tô Nhiễm chỉ vừa mới nhắm mắt thì cô con gái của Báo sẹo đã khóc ầm lên, bây giờ Tô Nhiễm cảm thấy mình thật ngu ngốc khi chui đầu vào đây, vốn dĩ cô nên biết rằng nhà của cậu ta đang có con nhỏ mà. Nhưng sau đó Tô Nhiễm cũng đi đến cái nôi nhỏ có tiểu công chúa đang gào khóc, cô đưa tay chạm vào gương mặt nhỏ nhắn của con bé, một cảm giác mịn màng, phúng phính đã làm cho Tô Nhiễm tỉnh cả ngủ.Đưa ngón tay chọc chọc vào hai má phúng phính kia, bất chợt em bé lại nắm lấy ngón tay của cô, lúc này trên gương mặt của Tô Nhiễm đã hiện lên nụ cười dịu dàng, cô nói:- Bé con, tay của cưng nhỏ xíu à.Ngay lúc này, thì Báo sẹo và vợ của cậu ta mới phát giác rằng con gái của mình vẫn còn ngủ ở bên trong, nên vợ chồng họ đã nhanh chóng đi vào. Tuy nhiên, thì khi bước vào đã nhìn thấy Tô Nhiễm và bé con của họ đang chơi đùa, vợ của Báo sẹo muốn đến bế con gái đi, nhưng đã bị chồng ngăn lại. Dù sao thì Tô Nhiễm cũng là nữ, và nhìn biểu hiện kia của cô thì cũng đủ biết Tô Nhiễm rất thương đứa bé, nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.Cả buổi ở đây thì Tô Nhiễm vẫn luôn chơi đùa cùng em bé, nhìn đứa bé ngây thơ đáng yêu như vậy thì bất chợt cô lại muốn sinh một đứa. Ý nghĩa đó vừa lóe qua đầu cô thì ngay lập tức cô đã tự đánh tỉnh mình, bây giờ công việc của cô là thăm nhập vào Phó gia, chứ không phải ở đây mơ mộng đến viễn cảnh hạnh phúc.Sau khi nói chuyện với đứa bé thêm mấy câu thì Tô Nhiễm cũng rời đi, trước khi đi thì cô còn tháo luôn chiếc vòng nhỏ trên tay rồi đeo lên cho cô bé, nói:- Xem như là quà nhỏ của chị nhé. Bé cưng phải ngoan ngoãn nghe lời, bình an trưởng thành nghe chưa.Sau đó thì Tô Nhiễm cũng rời đi mà không báo với ai, mãi cho đến khi vợ chồng Báo sẹo đi vào nhìn con gái thì mới phát hiện trên tay của con gái lại có một chiếc vòng vàng nhỏ. Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, từ trước đến giờ Alice chưa bao giờ cho ai cái gì, liệu đây là vì thương đứa bé mới tặng, hay là cô đang muốn nhờ vả họ cái gì đó?Rời khỏi địa bàn của Báo sẹo thì Tô Nhiễm cũng về nhà.Vừa về đến nhà thì cô đã nhìn thấy Phó Thiêm Dục đang chuẩn bị đồ đạc để rời đi, đúng lúc này thì cô liền kéo tay anh lại, sau đó nhìn anh, nói:- Phó Thiêm Dục, tôi có chuyện này muốn bàn với anh.Nhưng Phó Thiêm Dục lại nghiêng đầu, giữa họ thì có gì phải bàn nữa sao?Hiển nhiên Tô Nhiễm sẽ không để anh rời đi rồi, không chỉ thế mà cô còn nắm lấy tay anh rồi kéo anh đi, hành động này của cô đã làm cho Phó Thiêm Dục phải bất động. Sau khi để anh ngồi xuống sofa, thì Tô Nhiễm mới nói:- Phó Thiêm Dục, chúng ta kết hôn đi.- Kết hôn!!!Lời đề nghị đường đột này của Tô Nhiễm không chỉ là Phó Thiêm Dục kinh ngạc, mà đến bà tác giả cũng vậy!