Chương : 41
Kyle gượng cười, đồng thời cũng nâng kiếm lên.
Hai người đặt tay trước ngực, chào nhau theo nghi thức của các kỵ sĩ rồi ngay lập tức, cả hai đột ngột bật người nhảy lên, kiếm vung tới!
Họ không phải chưa từng tỷ thí với nhau nhưng hai năm đổ lại đây, kể từ khi Diệp Trần và Elter thành một cặp thì Kyle rất ít khi tiếp xúc với cô. Hai năm, Diệp Trần đã tu hết Trúc Cơ kỳ, cơ thể đã có bước chuyển biến quan trọng về chất, còn Kyle thì nhờ vận may và thiên phú của bản thân, trước khi tốt nghiệp đã đạt tới trình độ Thánh kỵ sĩ – cách đỉnh cao của kỵ sĩ chỉ một bước.
Mọi người đều biết Kyle đánh rất khá, còn Diệp Trần, vì ít khi xuất thủ nên thực lực thế nào thì không rõ. Cuộc đấu bắt đầu, mọi người đứng xem đều thấy lo thay cho Diệp Trần. Elter ở trên đài cao, chống cằm nhìn xuống dưới, như cô gái nhà ai đang luận võ kén rể.
“Thiếu gia,” quản gia vội vàng chạy tới thì thầm, “chúng ta có giúp Diệp tiểu thư một chút không?”
“Cô ấy không thua đâu.” Elter nghiêng người liếc quản gia một cái, ánh mắt như muốn nói “ông thật là ngốc”, “Cô ấy làm sao có thể thua chứ?”
Vừa dứt lời, Diệp Trần đã bị Kyle đánh ngã ra sàn đấu… úp mặt xuống đất.
Mặt đau quá, thật sự đau quá.
Elter đờ người, dưới cái nhìn nghi ngờ của quản gia, cứng miệng bảo: “Đây là sai lầm nhất thời.”
Vừa nói xong, Diệp Trần lại bị đạp xuống sàn.
Elter: “…”
Đến chính mình cậu ta cũng không thể thuyết phục nổi nữa.
Trên sàn đấu, Diệp Trần bị đánh suýt thì bật khóc.
Võ thuật của Diệp Trần mạnh về độ linh hoạt, còn Kyle chính là loại chậm mà chắc. Hai năm qua, không biết anh ta đã có bước phát triển vượt bậc thế nào mà đã bù lại được khuyết điểm, mỗi lần vung kiếm lên đều mạnh mẽ, dứt khoát, liền mạch, không hề thấy bị khớp.
Diệp Trần chỉ có thể càng lúc càng nhanh nhưng cách này tiêu hao quá nhiều thể lực. Sau khi bị quật ngã xuống sàn đấu thêm một lần nữa, Diệp Trần quyết định đổi công thành thủ, áp dụng chiến thuật phòng ngự phản công.
Kyle hiện tại có bị thương chút ít nhưng so với Diệp Trần bị đánh tới hộc máu mồm thì những vết thương đó căn bản chẳng thấm tháp gì. Kyle nhìn Diệp Trần máu me khắp người, từ từ đứng dậy, trong lòng nhói lên đau đớn.
Anh ta nhớ lại năm xưa, lúc cứu Yin, Diệp Trần cũng như hôm nay, vì bảo vệ anh ta, cô bị người ta đánh ngã rồi lại đứng lên, hết lần này tới lần khác, vẫn luôn kiên cường.
Nhìn cô run run chống người đứng dậy, trong lòng anh ta như muốn gào lên.
Đừng đánh.
Đừng đánh nữa.
Đến đây thôi.
Nhưng khi nhìn thấy cánh tay run run của cô, nhìn thấy mồ hôi rơi lẫn vào máu đỏ, anh ta lại cảm thấy, nên tiếp tục, đây là sự tôn trọng dành cho kiếm sĩ.
Elter quan sát Diệp Trần từ từ đứng dậy, quản gia đứng bên thủ thỉ: “Diệp tiểu thư thật sự rất thích thiếu gia.”
Cậu ta không nói gì.
Thích ư?
Trong lòng cậu ta vô cùng mâu thuẫn, hình ảnh người nọ kiên cường đứng dậy chiến đấu thực sự quá rung động, mỗi lần vung kiếm, mỗi lần phản kích, mỗi lần ngã xuống, đều dội vào tim cậu ta, khiến cậu ta vừa đau vừa vui.
Nhưng sâu tận đáy lòng, có một tiếng nói luôn nhắc nhở.
Giả, là giả hết.
Nhưng vì sao lại là giả?
Cậu ta không biết.
Cậu ta chỉ có thể đứng trên đài cao, im lặng, chờ một kết cục.
Kyle liên tiếp công kích Diệp Trần. Diệp Trần chỉ thủ không công, khi kiếm tới gần thì uyển chuyển dẫn dắt, lấy bốn lạng bạt ngàn cân, làm chệch đường kiếm.
Cứ như vậy mà phòng thủ được suốt một buổi chiều, cả khán đài ồn ào la ó, thể lực của Kyle bắt đầu xuống dốc. Anh ta mệt thì Diệp Trần càng mệt hơn. Điểm yếu về thể lực của phái nữ đến giờ này đã lộ rõ nhưng cô vẫn trụ vững, hoàn toàn không chịu thua.
“Vì sao?”cuối cùng Kyle cũng không chịu nổi mà phải hỏi, “Cô nhất định phải trở thành kỵ sĩ của hắn sao?!”
Diệp Trần nở nụ cười.
“Kyle, rất ít khi tôi đi tranh giành thứ mình muốn.”
“Đây là lần đầu tiên… tôi hi vọng, có thể có được anh ấy.”
“Cô nói thật?” Ba Tám quay ngoắt đầu lại nhìn, quên cả chơi game.
Diệp Trần đáp ngay: “Để kích thích thôi, xin chớ tưởng thật.”
Kyle im lặng, Diệp Trần chủ động cầm kiếm tấn công, hai người đều đã đến giới hạn cuối cùng, Diệp Trần cắn răng, kiên quyết đối kháng, va chạm với Kyle, linh khí cuồn cuộn chảy vào trong kiếm, linh khí trong cơ thể gần như đã khô kiệt.
Elter đương nhiên có thể cảm nhận được có dị động của pháp thuật, cậu ta biết Diệp Trần có pháp thuật, tuy cách dùng không giống mọi người nhưng thật sự có. Cô hoàn toàn đủ năng lực trở thành một pháp sư nhưng lại lựa chọn cầm kiếm.
Elter hơi nhếch môi, nhìn Diệp Trần hét lớn một tiếng, đánh Kyle bay ra ngoài.
Kyle bị đập mạnh xuống đất, trong tiếng hò reo của đám đông, anh ta chầm chậm khép mắt lại.
Không có, không có gì cả.
Diệp Trần im lặng, cắn răng, cầm kiếm, mang theo cơ thể dính đầy máy, đi từng bước từng bước về phía Elter.
Trong không gian ngập tiếng reo hò, thế giới của Elter dường như tĩnh lặng, không nghe thấy gì nữa, chỉ còn một cô gái, đi dưới ánh tịch dương, tắm mình trong máu, từng bước từng bước tiến về phía cậu ta, người run lên, quỳ một gối xuống…
Cô ấy run run nâng kiếm lên, ngước mắt nhìn cậu ta.
“Tôi làm được rồi.”
Ánh mắt cô rất nghiêm trang: “Elter, từ nay về sau, tôi là kỵ sĩ của ngài…”
“Đi theo ngài, bảo vệ ngài, bầu bạn với ngàu, suốt quãng đời còn lại.”
Elter không nói gì, môi mấp máy, cuối cùng hỏi.
“Vì sao?”
Vì sao, rõ ràng có thể yên ổn làm pháp sư sống đến cuối đời, lại vẫn chọn làm kỵ sĩ của cậu ta?
Cô gái cười tươi rói, như thể hiểu được ý của cậu ta, nhẹ nhàng đáp: “Tôi không muốn làm pháp sư, tôi muốn bảo vệ ngài.”
Vừa dứt lời, Elter ôm chầm cô vào lòng, giữa tiếng hò reo, xiết chặt vòng tay, không bao giờ muốn buông ra nữa.
Kyle nằm trên đất, nhìn thấy tất cả từ xa, Yin đến bên anh ta, rấm rứt khóc thút thít, kéo anh ta đứng dậy.
Kyle cười, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Ngoan, đừng khóc.”
Ngày đầu tiên sau khi trở thành kỵ sĩ, Diệp Trần nhận được tin tức của gia đình. Kyle tự đến hai gia tộc đòi từ hôn, ầm ĩ một hồi, cuối cùng cũng hủy bỏ hôn ước.
Tin từ hôn do cha cô, Diệp Tầm, đưa tới. Đây là lần đầu tiên cô gặp cha ở thế giới này. Ông là một người nghiêm khắc và cực kỳ bảo thủ. Báo tin cho Diệp Trần xong, im lặng hồi lâu, ông nói: “Chúc mừng con trở thành kỵ sĩ của thiếu gia nhà Lanser.”
Diệp Trần ngẩn người rồi nở nụ cười: “Cảm ơn cha.”
“Con vốn không cần trở thành kỵ sĩ,” Diệp Tầm nghiêm túc nói, “nhà họ Diệp chúng ta vốn không có ham thích gì việc trở thành kỵ sĩ.”
“Nhưng con có,” Diệp Trần cười tủm tỉm, nói rất nghiêm túc, “Cha à, con hi vọng, mình có thể bảo vệ người kia, bảo vệ suốt đời.”
Diệp Tầm không nói gì nữa, một lúc sau, ông thở dài một tiếng rồi đi mất.
Diệp Trần quay đầu lại, trông thấy Elter đã đứng sẵn trước cửa, cô ngạc nhiên, Elter nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng gọi: “Lại đây.”
Diệp Trần đoán cậu ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện vửa rồi, không tránh khỏi có chút ngượng ngùng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi qua đo. Elter lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, cậu ta giữ chặt tay, hôn lên gương mặt cô.
Một nụ hôn cẩn thận, dịu dàng biết mấy.
“Cho dù em có thực lòng hay không, Diệp Trần,” Elter nhìn cô, nghiêm trang nói, “tôi vẫn nguyện đồng ý.”
Diệp Trần sửng sốt, cậu ta nói: “Tôi nguyện vì em, từ bỏ việc báo thù Kyle, nếu em thấy cần.”
“Đồng thời…” Elter bất ngờ lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, trước biểu cảm kinh ngạc của Diệp Trần, chàng trai kiêu ngạo ấy quỳ một gối xuống, trịnh trọng nói: “Tôi hi vọng… em có thể gả cho tôi.”
“Ha ha ha ha ha ha…”
Ở trong lòng, Diệp Trần cười như bị dở, phấn khích nói: “Ba Tám, cậu ta cầu hôn tôi! Cầu hôn tôi!”
“Cô biết không,” Ba Tám hút một hơi thuốc, trên gương mặt mỉm cười, cảm xúc trào phúng và ưu sầu trộn lẫn vaofnhau, “dáng vẻ hiện giờ của cô, cực kỳ giống mấy đứa ngốc đang yêu.”
Elter nhíu nhíu hai đầu lông mày nhìn nụ cười lạ lùng của Diệp Trần. Diệp Trần nhanh chóng nhận ra đối phương không vui bèn đáp ngay: “Được được, chúng ta mau kết hôn đi.”
“Từ đã …” Cảm xúc trong lòng Elter lúc này thật khó tả, cậu ta lồng nhẫn vào ngón tay Diệp Trần, cúi đầu hôn bàn tay cô, thong thả đáp. “Tôi đi tìm cha trước đã.”
“Tìm ông ấy làm gì?”
“Muốn cưới em, tất nhiên là phải cưới thật đàng hoàng.”
Dưới ánh đèn, chàng trai rất dịu dàng, ngũ quan ôn hòa, không còn gai góc, trong nháy mắt ấy, Diệp Trần tự dưng có một loại ảo giác, người đứng trước mặt cô đây, giống một người từ rất nhiều năm trước, Cố Gia Nam.
Thời gian sẽ làm phai mờ dấu ấn của một người nhưng không biết vì sao, Diệp Trần lại cảm thấy, dù là Cố Gia Nam, dù là Quân Diễn, hay là Elter, họ đều có một sức hút kỳ bí, khiến cô vĩnh viễn không quên.
Cô luôn cẩn thận khống chế tình cảm của bản thân nhưng không cách nào ngăn cản khát khao muốn tới gần họ.
Bởi vì cô biết, trái tim mình như một viên kim cương, rất khó mài, khắc, nhưng một khi đã khắc lên nó rồi, thì rất lâu, rất lâu sau vẫn khó lòng biến mất.
Cô lẳng lặng nhìn Elter, Elter liếc nhìn: “Nhìn tôi làm gì vậy?”
Diệp Trần cười, cô không nói gì thêm, kiễng chân, hôn lên gò má đối phương.
Chuồn chuồn lướt nước, khiến lòng người gợn sóng mênh mang.
Elter bảo phải đi tìm cha, thế là ngày ngày cậu ta đều đi thuyết phục cha mình, đồng thời đi gặp Diệp Tầm. Diệp Tầm không muốn gặp Elter, mỗi lần gặp đều chỉ cười lạnh nhạt nhưng Elter vẫn kiên trì không ngừng tìm gặp.
Sau khi không thể trở thành kỵ sĩ của Elter, Kyle gia nhập đoàn Thánh kỵ sĩ Đế đô trực thuộc Hoàng gia, không làm kỵ sĩ riêng cho pháp sư độc lập nào. Diệp Trần có gặp lại anh ta mấy lần. Quan hệ giữa anh ta và Yin khá tốt, tuy Kyle chỉ nói quan hệ giữa hai người là anh em nhưng mọi người xung quanh vẫn thường hay hỏi đùa khi nào hai người sẽ cưới, mỗi lần bị hỏi là Yin lại đỏ mặt, còn Kyle thì im lặng, không nói năng gì.
Kyle không còn là Kyle “thánh phụ” nữa, hằng ngày đi sớm về trễ, cắm chốt ở đoàn Thánh kỵ sĩ, không làm mỗi ngày một việc thiện, cũng không làm gì khác.
Có mấy lần anh ta phát hiện ra Diệp Trần đi theo mình nhưng vờ như không biết. Đối phương bám theo anh ta một đoạn đường rồi mới bỏ đi. Diệp Trần đi rồi, anh ta liền đứng ngây ra tại chỗ, lặng thinh một lúc lâu.
Elter biết chuyện Diệp Trần làm, trước khi cậu ta hỏi, Diệp Trần đã chủ động báo cáo: “Em chỉ đi xem xem anh ta sống có tốt hay không thôi.”
“Em vẫn còn sợ tôi giết hắn à?” Elter cười khẩy. Diệp Trần bỗng nghiêm túc hẳn: “Anh sẽ không làm chứ?”
Elter lại cười khẩy một tiếng, đứng dậy bỏ đi.
Sau khi hai người tốt nghiệp thì ở chung với nhau. Elter vẫn giữ cái tính không nói được gì nữa thì “hừ” một tiếng. Diệp Trần thấy cậu ta lại cười khẩy, nhún nhún vai, không nói thêm nữa, cắm cúi gắp mì ăn, vừa ăn vừa nói: “Lần sau cho thêm chút nấm hương nhé.”
“Cút đi!”
“Kí chủ,” Ba Tám rầu rầu hỏi, “Tôi đang nghĩ, có phải tôi để cho cô buông thả quá rồi không?”
“Hả?” Diệp Trần thắc mắc, “Anh để cho tôi buông thả là sao??”
“Tôi thấy, thế giới tới, để tôi bố trí nhiệm vụ cho cô nhé? Cô xem mình hiện giờ đi, đã phóng túng đến mức nào rồi kìa… Nếu không phải chỉ số tình cảm vẫn chưa vượt mức báo động, tôi thực sự thấy sợ lắm.”
“Sợ gì chứ,” Diệp Trần hấp mặt: “Trong lòng tôi tự biết cả mà, đừng sợ.”
Nhắc đến chuyện này, Ba Tám lại càng thấy sợ hơn. Ở thế giới trước, lúc Quân Diễn chết, chỉ số tình cảm của cô lên lên xuống xuống không ngừng, đến giờ, cảnh tượng ấy vẫn còn sống động trong trí nhớ.
Diệp Trần xòe tay ngắm chiếc nhẫn kim cương, lòng vui như hoa nở.
Dưới sự nỗ lực, kiên trì không ngừng nghỉ của Elter, cha Elter và Diệp Tầm cuối cùng cũng đồng ý chuyện hôn sự của hai người. Elter trông có vẻ rất vui, ngày nào cũng hăng hái chuẩn bị cho hôn lễ, đồng thời còn cho người giám sát Kyle.
Kyle là mối họa tiềm ẩn trong lòng cậu ta, không cách nào buông bỏ được. Cậu ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ những chuyện Kyle đã làm với mình ở kiếp trước. Cho dù không giống Kyle ở kiếp này thì Elter cũng không cách nào ngưng để tâm quan sát Kyle.
Trong tim cậu ta vĩnh viễn tồn tài một chiếc dằm, chiếc dằm ấy, là Kyle cắm vào.
Tin tức về đám cưới của Elter được truyền đi khắp đế đô. Là một thành viên của đoàn Thánh kỵ sĩ, tất nhiên Kyle đi đến đâu cũng nghe thấy người ta bàn tán. Anh ta gần như suy sụp. Đêm trước ngày Elter và Diệp Trần thành hôn, anh ta xin ra ngoài làm nhiệm vụ, muốn tránh né cái ngày khó chịu đựng nhất này.
Thế nhưng, rời khỏi đế đô đi chưa được bao xa, anh ta đã cảm thấy có người theo dõi mình, lập tức muốn quay ngựa trở về thành nhưng đối phương lại bất ngờ rút kiếm tấn công.
Kẻ định là cao thủ hàng đầu, thậm chí lại còn có thêm vài pháp sư cao cấp! Tim Kyle lạnh đi: “Các ngươi là loại người nào!”
Vừa dứt lời, anh ta liền thấy rõ hình phượng hoàng lửa trên cổ áo pháp sư.
Kyle mở to mắt nhìn, một quả cầu lửa khổng lồ từ trên trời giáng xuống, pháp sư của đối phương quát lên: “Chịu chết đi!”
Ở trong thành, Diệp Trần đang ướm thử váy cưới, ngắm mình trong gương, thấy hơi hồi hộp.
Elter đứng sau lưng cô, ngắm cô gái trong gương. Diệp Trần vẫn chưa trang điểm, mái tóc đen xõa hai bên, những viên kim cương đính trên váy cưới lấp lánh sáng lên dưới ánh đèn, chỉ vậy thôi đã đủ khiến lòng người rạo rực.
Cậu ta biết là cô đẹp nhưng đó là cô trong dáng vẻ vô tư, cà lơ phất phơ, còn giờ, cô mặc váy cưới, xõa tóc, có chút ngượng ngùng của thiếu nữ, trông phải nói là cực kỳ xinh đẹp.
Cậu ta dằn lòng không ôm chầm lấy cô, đứng ở đằng sau, chậm chạp nói: “Ừm, vừa người là được rồi.”
“Không phải,” Diệp Trần hễ nghĩ đến ngày mai sẽ có rất nhiều người, nhất là nghĩ đến ngày mai cô sẽ làm chút chuyện không tiện kể cho người khác nghe là lại vô cùng hồi hộp. Cô nuốt nước bọt, chỉ vào đuôi váy: “Dài thế này, đến lúc đó biết đi thế nào?”
“Sẽ có người nâng váy giúp em.”
“Lỡ dẫm phải váy ngã sấp xuống thì sao?”
Elter: “…”
Sao lại có cô dâu ngốc nghếch đến vậy nhỉ?
Nhìn biểu cảm một lời khó nói hết của Elter, Diệp Trần rụt rè hỏi: “Lúc đó… em có thể bật dậy không?”
Elter sụp đổ: “Em định bật như thế nào?”
“Thì nếu như bị ngã… theo phản xạ, chỉ cần lộn ngược ra sau…”
“Ngừng!” Chết mất, chỉ cần nghĩ lúc đang đứng chờ Diệp Trần trước mặt cha sứ, Diệp Trần nâng bó hoa cưới bước vào lễ đường, sau đó bỗng đột nhiên lộn ngược ra sau, Elter liền cảm thấy cảnh tượng này quá đẹp, cậu ta thực không dám nhìn, có thể đảm bảo chắc đét rằng, nó sẽ trở thành tiêu đề trên trang đầu của các báo ngay ngày hôm sau và trở thành trò cười cho giới quý tộc.
Cậu ta cắn răng nói: “Em đừng lo, sẽ không ngã đâu.”
“Ngã thật thì sao?!”
“Có tôi rồi!” Elter cao giọng hơn, “Nếu em ngã, tôi sẽ ôm!”
Diệp Trần: “…”
Xấu hổ quá.
Đừng đi vào lễ đường nữa, hãy ôm vào đi.
Elter nhìn biểu cảm là biết ngay Diệp Trần đang nghĩ gì, bèn nói ngay: “Em đừng có giả vờ ngã!”
“Anh thấy em giống người như thế sao?” Diệp Trần lập tức ra vẻ đứng đắn. Elter gật đầu chắc nịch: “Giống.”
Diệp Trần thở dài.
“Sắp làm vợ chồng rồi mà anh còn không hiểu em như vậy, vậy có được không chứ?”
Elter cười ha ha, không trả lời.
Quay đầu ngắm bóng hai người trong gương.
Diệp Trần nhìn theo Elter, trong gương là hai người họ, dường như cả thế giới chỉ có mỗi hai người.
“Elter,” mắt cô cười cong cong, “ngày mai, em sẽ gả cho anh rồi.”
“Ừ.”
Elter thả lỏng cơ thể.
“Elter,” cô quay đầu lại nhìn cậu ta, “anh có thích em không?”
Elter im lặng, mày nhăn nhíu: “Muốn biết à?”
“Ừm ừm.”
“Ngày mai,” cậu ta cúi đầu, kề sát vào tai cô thì thầm, “trước mặt các vị thần, tôi sẽ trả lời em.”
Nói cho em biết, tôi thích em biết bao.
Hai người thử xong y phục, đêm đã khuya, Elter còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị nên ra về.
Diệp Trần vừa thay áo cưới ra, mặc áo ngủ truyền thống của nhà họ Diệp vào, đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy Ba Tám hét rầm lên.
“Nam chủ sắp ngoẻo rồi! Sắp ngoẻo rồi!!”
Diệp Trần sửng sốt. Đảm bảo nam chính không chết là nguyên tắc căn bản để thế giới có thể ổn định, ai chết chứ nam chính không thể chết được!
Diệp Trần bật người đứng dậy, cầm kiếm, nhảy thẳng từ tầng hai xuống đất.
“Ở đâu?”
“Ngoại thành. Tôi gửi bản đồ cho cô, nhanh lên!”
Trong đầu Diệp Trần lập tức hiện ra một bản đồ có đánh dấu vị trí mục tiêu, điểm đánh dâu liên tục di chuyển, xem ra là Kyle đang chạy.
Diệp Trần chạy theo chấm sáng ấy nhưng mới được vài bước, cô bỗng nhiên lại hỏi: “Liệu mai tôi có về kịp không?”
“Về viếc gì!” Ba Tám sốt ruột quát lên, “Cứu người trước đã! Kyle mà chết, hai chúng ta cũng tiêu luôn đấy!”
Diệp Trần ngẩn người, mấp máy môi nhưng không nhiều lời thêm nữa, chạy thục mạng đi tìm Kyle.
Còn Kyle, sau khi bị một quả cầu pháp thuật bắn xuyên qua người, anh ta nằm sấp trên lưng ngựa, điên cuồng chạy về phía trước.
Anh ta cảm thấy máu đang chảy, vết thương do pháp thuật tạo ra không tự khép lại được, giống như một lời nguyền trên miệng vết thương, gặm cắn máu thịt của bạn.
Kyle nghe thấy có tiếng gió vù vù, phía trước là vách núi đen sì nhưng anh ta không còn đường lui nữa rồi.
Kyle cưỡi cả người lẫn ngựa lao xuống vách núi, đầu óc bỗng trắng xóa, như rơi vào một biển mây, thứ duy nhất nhìn rõ là một cô gái cầm thanh kiếm mỏng.
“Nhưng,” cô gái mỉm cười, “tôi không thích anh.”
Không thích?
Bắt đầu từ khi nào…
Từ khi nào không còn thích nữa?
Vì sao không thích?
Vì sao…
Vô số câu hỏi hiện ra, trong khoảnh khắc rơi vào hồ nước, nước hồ chảy vào miệng vào mũi, những cảm xúc đè nèn trong tim anh ta bùng nổ.
Vì sao phải rời xa anh ta? Vì sao lại buông tay?
Anh ta đã rất nỗ lực, anh ta đã… đã thích cô biết bao.
Trong cơn mê, anh ta nghe thấy có tiếng rồng gầm, tựa hồ như có ai đó đang hỏi anh ta: “Muốn biết câu trả lời phải không?”
“Nếu như… đây là tâm nguyện của anh.”
Rất nhiều hình ảnh bỗng hiện lên trong đầu.
Diệp Trần đồng hành cùng anh ta đến đế đô, anh ta bị người ta hãm hại trong kỳ thi nhập học, vì anh ta, Diệp Trần đã đi tìm Elter…
Hàng loạt cảnh tượng lướt qua, cuối cùng dừng ở cảnh Elter áp trên người Diệp Trần.
“Diệp Trần, ta sống hai lần, Kyle hại chết bạn bè, người nhà của ta, cô biết, đúng chứ?”
“Cô mất công quyến rũ tôi lâu như vậy, là vì điều này?”
“Có phải tôi đồng ý tha cho gã, cô sẽ tiếp tục đi với tôi như cũ?”
Không…
Trái tim Kyle nhói lên đau đớn.
Không, Diệp Trần, tôi không cần em bảo vệ tôi như vậy.
“Anh không cần được bảo vệ như vậy nhưng… anh có thể tự bảo vệ mình sao?”
Có ai đó đang nói trong đầu anh ta: “Hắn đã sống hai lần, hắn là đại thiếu gia nhà Lanser, thậm chí có thể sánh với đại pháp sư thiên tài. Kyle, cô ấy không bảo vệ anh thì ở trước mặt Elter, anh chỉ như một con kiến, anh có thể làm gì chứ?”
“Anh không giữ được tình yêu của mình, không có được thứ mình muốn. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình, vị hôn thể của mình, vì mình mà gả cho kẻ khác, anh bất lực, thậm chí còn bị người ta đuổi giết đến tận đây.”
“Anh có thể làm gì đây? Kyle?”
Người nọ cười khẽ: “Thật đúng là một kẻ đáng thương như con sâu cái kiến.”
“Sức mạnh… Ta muốn trở nên mạnh mẽ… Ta muốn sống sót, muốn đoạt lại những thứ thuộc về mình…”
“Được,” kẻ đó thong thả nói, “nếu như, anh bằng lòng trở thành nô bộc của ta…”
Trước mắt Kyle dần dần hiện lên một cái bóng màu đen, Kyle nhìn vào mắt kẻ đó, trong tâm trí ngập tràn hình bóng Diệp Trần.
Sau cùng, anh ta chầm chậm nhắm mắt lại: “Ta bằng lòng.”
Lúc Diệp Trần chạy tới bên hồ thì đã quá muộn. Cô nhảy vào lòng hồ tìm kiếm, đi men theo bờ sông, vừa gọi vừa tìm, đến tận khi trời hửng sáng, cô mới tìm thấy Kyle đang nằm hôn mê bất tỉnh cạnh bờ sông.
Trên người Kyle chằng chịt vết thương, hơi thở nặng nhọc. Diệp Trần truyền linh lực cho anh ta rồi cõng anh ta quay về thành.
Đường vừa xa vừa khó đi, Diệp Trần bị cành cây cào xước hết người. Kyle mơ màng tỉnh lại, điều đầu tiên trông thấy là sườn mặt ướt đẫm mồ hôi của người thiếu nữ.
Mặt trời đã lên cao thật cao, Kyle lặng lẽ nhìn cô chăm chú, cố gắng gọi một tiếng: “Trần…”
“Anh khoan hẵng nói.” Diệp Trần ngắt lời, “Chúng ta sắp ra ngoài được rồi.”
“Tại sao em… lại ở đây?”
Em nên ở giáo đường, trước cái nhìn ngưỡng mộ của mọi người, nâng bó hóa, đứng bên Elter.
Diệp Trần quan sát mặt trời, không muốn trả lời câu hỏi này.
Cô cõng Kyle ra ngoài, vẫn như năm đó, quan tâm anh ta vô điều kiện.
Kyle vùi đầu vào cổ cô, chẳng hiểu tại sao, nước mắt bất giác chảy xuôi.
Anh ta không dám hỏi thêm bất kỳ điều gì, đây đã là sự dịu dàng xa vời mà anh ta không dám mơ tưởng có được rồi.
Diệp Trần đi vội vã, trong lòng vô cùng sốt ruột. Cánh rừng rậm này quá lớn, cô đi một mạch đến chiều mới ra được ngoài rồi đi tìm một chiếc xe ngựa, đưa Kyle về lại thành.
Chỗ này cách đế đô quá xa, vết thương của Kyle lại nặng, không chịu được dằn xóc nên Diệp Trần chỉ còn cách cứ thế nhìn mặt trời từ từ đổ bóng. Còn Elter lúc này đang đứng trong giáo đường, xung quanh là người thân, bạn bè, khách mời, mọi người đều đang chờ đợi hôn lễ của đại thiếu gia Lanser, pháp sư thiên tài sắp kế thừa ngọn tháp thần thánh.
Thế nhưng cô dâu vẫn chưa xuất hiện. Người nhà họ Diệp vô cùng nôn nóng. Elter chờ trong giáo đường, trước mặt cha sứ, đôi môi mỉm cười.
Cậu ta không nói một lời, không ai đoán ra cậu ta đang nghĩ gì.
Mặt trời mọc rồi lặn, chú rể điển trai vẫn luôn mỉm cười.
Đợi đến khi mặt trời khuất hẳn, Elter mới lên tiếng.
“Xin lỗi,” cậu ta điềm đạm nói, “cô dâu của tôi, có lẽ sẽ không đến.”
Mọi người lục tục ra về, giáo đường trở nên hoang vắng, Elter ngồi xuống ghế tựa, nhìn tượng thần, không nói một lời.
Diệp Trần giao Kyle đã hôn mê cho Yin xong thì chuông giáo đường bắt đầu ngân lên. Cô nhìn mặt trăng treo trên trời cao, chạy thục mạng tới giáo đường, xông thẳng vào trong, gọi to: “Elter!”
Không có ai đáp lại nhưng trong bóng đêm, cô vẫn trông thấy bóng một chàng trai ngồi dưới ánh trăng.
Cậu ta mặc bộ lễ phục đã cẩn thận chọn từ lâu, trước ngực cài một đóa hồng nhỏ, bó hoa héo rũ nằm bên cạnh, cậu ta không quay đầu lại nhìn, không nói năng gì, cứ như thể không hề tồn tại.
Diệp Trần dè dặt bước tới: “Elter?”
“Tôi đã mất rất nhiều thời gian,” Elter chầm chậm lên tiếng, “tự nói với mình rằng, em có yêu tôi.”
“Lúc em hôn tôi, lúc em nỗ lực trở thành kỵ sĩ của tôi, quỳ gối trước tôi, lúc em mặc váy cưới, tôi luôn tự nhủ với mình, em nhất định có yêu tôi…”
“Em…”
“Vì thứ có thể là tình yêu này, tôi bằng lòng từ bỏ hết thảy.”
Cậu ta từ từ đứng dậy, dưới ánh trăng, nhìn thẳng vào Diệp Trần, ánh mắt bình thản như đang kể lại một câu chuyện bình thường: “Em nói em có bí mật không nói ra được nên muốn cứu Kyle, tôi không muốn đào sâu tìm hiểu, tôi tin.”
“Cho nên bất kể Kyle đã từng làm gì, tôi đều tình nguyện cho qua tất cả vì em. Vì em, tôi cũng tình nguyện tin sau này Kyle sẽ không làm gì tôi, bạn bè tôi, người thân của tôi.”
“Tôi cho là mình đã làm rất nhiều, ắt hẳn có một ngày em sẽ cảm động.”
“Tôi cho là mình làm nhiều như vậy, tình cảm này sẽ được đáp lại.”
“Thế nhưng, Diệp Trần à,” cậu ta nghiêm túc nhìn cô, “đã lâu vậy rồi, tôi hỏi em một lần, chỉ hỏi một lần này thôi…”
“Đến cùng thì,” khóe môi cậu ta cong lên, nửa như cười nửa như mỉa mai, “em thích tôi bao nhiêu? Hoặc là, em có thích tôi không?”
Diệp Trần im lặng, cô lẳng lặng nhìn chàng trai trước mặt. Cô rất muốn nói, em thích anh, rất rất thích anh.
Nhưng nhìn ánh mắt băng giá của đối phương, cô bỗng nhận ra, mình không mở miệng nổi.
Từng lời Quân Diễn nói lúc xưa vẫn như còn văng vẳng bên tai. Những năm ấy, cô cứ ngỡ rằng mình diễn rất giỏi, giấu rất kỹ, nhưng, vào lúc đó, cô mới nhận ra rằng, hóa ra, trong tình yêu, con người thực sự có thể nhạy cảm đến vậy.
Cô có thể lừa anh ta, nhưng anh ta sẽ không bị cô lừa.
Cô thích người này bao nhiêu?
Cô không biết.
Có lẽ chỉ là mong muốn được yêu, có lẽ chỉ là bằng lòng liều mình để yêu.
Tới tận giờ, cô vẫn luôn cẩn thận khống chế tình cảm của mình từng chút một nên tới tận giờ cô vẫn không biết mình thích người ta đến chừng nào, tình cảm của cô vẫn luôn được giam giữ trong một góc tối tăm, cô không lôi nó ra ánh sáng, cũng không muốn đụng chạm vào, chỉ một lòng muốn hưởng thụ những điều tốt đẹp đang có.
Cô biết mình thích người này, muốn hẹn hò với người đó, muốn có những ngày tháng tươi đẹp bên nhau, nhưng cô nhất định sẽ phải rời khỏi đây, nhưng đời người, không phải là điệp khúc biệt ly bất tận hay sao?
Cậu ta hỏi cô, cô nhìn vào đôi mắt ấy, không cách nào lừa gạt, dối gian.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng cô đáp: “Anh thấy sao?”
Nói xong, cô gượng cười: “Anh cảm thấy bao nhiêu thì đại khái chính là bấy nhiêu.”
Bởi vì, cô cũng không biết, thực ra là bao nhiêu.
“Em đã đi đâu vậy?” Elter ủ rũ nhìn xuống, Diệp Trần ấp úng trả lời: “Kyle bị người ta đuổi giết…”
Còn chưa nói xong, Elter đã quay gót bỏ đi.
“Elter!” Diệp Trần gọi, Elter ngoái lại nhìn.
Dưới ánh trăng, cậu ta lẳng lặng nhìn cô.
“Diệp Trần,” tiếng nói khàn khàn cất lên, “cả đời này, tôi và em, sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
“El…”
“Bất kỳ tình cảm nào cũng cần được tôn trọng.” Elter bất ngờ cao giọng, đưa nắm đấm lên miệng cắn, tức giận gào lên: “Tôi là con người, mẹ kiếp, tôi cũng sờ sờ là một con người, tôi cũng sẽ đau lòng!”
“Nếu em không thích tôi…” Elter nhắm mắt lại: “Cần gì phải trêu chọc tôi chứ?”
“Thích Kyle, thì em theo đuổi đi. Hà cớ gì?”
Nói xong, Elter gấp gáp bỏ đi.
Diệp Trần nhìn theo bóng lưng xa dần, lặng im, ngồi trên ghế tựa, không nói một lời.
Bên cạnh là bó hoa người đó bỏ lại. Diệp Trần cầm bó hoa lên, ôm chặt vào lòng.
“Kí chủ?” Ba Tám rụt rè hỏi, “Có cần tẩy trừ tình cảm không? Tôi làm cho cô nhé?”
“Cút!”
Diệp Trần khàn khàn quát lên. Ba Tám im re. Nó rất muốn an ủi Diệp Trần một chút. Mãi lâu sau, cuối cùng nó nói: “Hay là… làm một điếu nhé?”
“Ba Tám…” Diệp Trần ôm chặt bó hóa, gắng gượng nói: “Chúng ta mau đi thôi.”
“Được được,” Ba Tám gật đầu lia lịa, “chúng ta mau đưa Kyle đến tộc rồng thôi, xong việc là có thể rời khỏi đây rồi.”
Diệp Trần gật đầu, không cần nhiều lời. Cô cầm kiếm đứng dậy, mới đi được mấy bước đã thấy phía nhà Kyle, một luồng sáng đâm thẳng lên trời, cùng lúc đó, pháp thuật hắc ám mạnh mẽ trong chớp mắt bao trùm toàn bộ đế đô!
Diệp Trần chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một người lao mạnh tới đè ngã xuống đất. Cùng lúc đó, một luồng sáng mạnh mẽ tỏa ra phía sau người nọ, tạo thành một lớp bình phong, ngăn cách giữa họ và pháp thuật hắc ám.
“Đây là…”
Diệp Trần ngơ ngác, Elter đã đi rồi lại quay trở lại, mặt mày lạnh tanh, nhanh chóng nhẩm đọc thần chú, nâng tay lên, một quầng sáng bao phủ khắp người Diệp Trần, sau đấy mới nói: “Mau rời khỏi đế đô.”
“Đó là gì?!”
Diệp Trần giữ cậu ta lại. Elter đáp nhanh: “Là sức mạnh của thần bóng tối, hiện giờ, đại pháp sư đang trên đường tới, cô mau đi đi.”
Nói xong, Elter gạt tay cô ra, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn. Diệp Trần sửng sốt, cuống cuồng hỏi Ba Tám: “Sao lại thế này?!”
“Cô chờ tôi kiểm tra một chút.” Ba Tám im lặng một hồi rồi trả lời, “Là Kyle. Kyle đã hiến mình cho thần bóng tối. Trước mắt, hắn vẫn còn trong giai đoạn yếu. Một tháng sau, khi thần bóng tối đạt tới sức mạnh tối ưu thì không thể diệt trừ được nữa, thế giới này vẫn sẽ bị hủy diệt, chỉ khác ở chỗ, trước đây người hiến mình cho thần bóng tối là Elter, còn hiện giờ là Kyle.”
“Tôi phải làm gì bây giờ?”
Diệp Trần ngơ ngác. Nam chính làm thay chuyện của nhân vật phản diện, cô đúng là mới thấy lần đầu.
“Đi cứu người trước đã! Chẳng lẽ cô muốn nhìn Kyle bị đánh chết?”
“Thế thần bóng tối…”
“Phải tin tưởng nam chính, anh ta là người có thể thu phục được cả thần rồng đấy!”
“…”
“Kí chủ.” Ba Tám gọi, “Đừng nghĩ nhiều, cứu người đã, mau đi thôi.”
Diệp Trần ừm một tiếng, vội vã chạy về phía phát ra pháp thuật hắc ám.
Lúc cô chạy tới nơi, Yin đã hóa thành hình rồng, đang che chắn cho Kyle. Anh ta vẫn hôn mê, cả người chìm trong sức mạnh hắc ám. Elter và các pháp sư khác lập kết giới, nhốt sức mạnh hắc ám của Kyle ở trong. Đại pháp sư đang trên đường tới, xem tình hình này, nhất định sẽ không tha cho Kyle.
Diệp Trần dùng chú ẩn thân, lén lút tiếp cận. Elter phát hiện điều bất thường, một quả cầu pháp thuật lập tức bắn tới. Diệp Trần lăn một vòng tại chỗ, linh lực toàn thân dồn vào thanh kiếm, đâm một nhát hết sức bình sinh vào kết giới!
Yin canh đúng lúc Diệp Trần hành động, lập tức phá kết giới Elter lập ra, tha Kyle xông ra ngoài. Diệp Trần xoay người nhảy lên mình Yin, đón được Kyle từ miệng Yin, Yin lập tức bay đi.
“Chúng ta đi đâu đây?!”
Diệp Trần túm chắc sừng rồng của Yin, chống lại những cơn gió dữ.
“Quê nhà của tôi!”
Yin hét to: “Anh ấy cần sức mạnh của thần Rồng trợ giúp!”
Ở thế giới gốc, sau khi Elter hiến mình cho thần bóng tối, cuối cùng cũng là bị thần Rồng đánh bại.
Diệp Trần một tay giữ Kyle, một tay túm sừng rồng của Yin, nhìn đám người đã đuổi sát ngay đằng sau, thật là mệt mỏi.
Đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn quay về điểm bắt đầu, vẫn phải đưa Kyle đến chỗ tộc rồng.
Người đuổi theo ngày càng áp sát. Yin sốt ruột: “Tôi ngăn họ lại, cô mang Kyle vào rừng tiên, chạy theo hướng Đông Bắc, đến chỗ gốc cây cao nhất, dùng chìa khóa này, thánh địa tộc rồng sẽ mở lối cho hai người vào!”
Nói xong, Yin giao chìa khóa lại cho Diệp Trần, thổi ra một quả bong bóng khí: “Vào đi!”
Diệp Trần lập tức bế Kyle nhảy vào trong quả cầu, hai người nhanh chóng hạ thấp dần độ cao. Yin quay đầu lại chiến đấu với đám người truy sát!
Diệp Trần che chở Kyle đáp xuống cánh rừng, vác anh ta đi theo hướng dẫn của Yin.
Rừng tiên, cây cao nhất.
Nhanh thôi, cô sẽ sớm được rời khỏi thế giới này.
Ở bên kia, Elter quỳ trên mặt đất.
Đại pháp sư nhìn cậu ta, khàn khàn nói.
“Elter,” ông ta chầm chậm nói, “giết thần bóng tối, thần tháp sẽ giao cho anh.”
Elter đặt bàn tay lên ngực, trịnh trọng đáp lời.
“Như ngài mong muốn.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
[Mẩu chuyện nhỏ]
Lúc đang viết truyện, Trương nhị cẩu ngồi bên hỏi tôi: “Bấm móng tay đâu?”
Tôi đang có cảm xúc để viết.
“Đừng làm ồn, tôi đang viết nam nữ chính chia tay.”
“Bấm móng tay đâu?”
“Đừng làm ồn mà, tụt hết cảm xúc, cả đầu tôi toàn làm bấm móng tay.”
“Bấm móng tay cơ…”
Cả đầu tôi toàn là bấm móng tay, vậy nên, sau khi Elter hỏi “Em thích tôi bao nhiêu”, tôi đã gõ một câu…
Diệp Trần rút ra một chiếc bấm móng tay…
Gõ ra xong, tôi liền gục ngã. Thế là đành phải đứng lên đi tìm bấm móng tay cho Trương nhị cẩu.
Bằng không tôi không biết mình sẽ viết ra cái gì nữa…
Có lẽ, tôi sẽ viết ra một câu truyện Diệp Trần làm thế nào dùng bấm móng tay giết Elter cũng nên.
Chú thích:
*Lấy bốn lạng bạt ngàn cân: là 1 trong những nguyên lý của võ thuật phương Đông theo cách đánh lấy nhu chế cương, lấy yếu đánh mạnh, “căn cứ vào đường đi và phương hướng dùng lực công kích của đối phương mà chủ động vận dụng phương thức nghênh đón dính liền, dùng lực dẫn dắt tương đối nhỏ khiến đường đi và phương hướng dùng lực của đối phương phải bị thay đổi”.
Hai người đặt tay trước ngực, chào nhau theo nghi thức của các kỵ sĩ rồi ngay lập tức, cả hai đột ngột bật người nhảy lên, kiếm vung tới!
Họ không phải chưa từng tỷ thí với nhau nhưng hai năm đổ lại đây, kể từ khi Diệp Trần và Elter thành một cặp thì Kyle rất ít khi tiếp xúc với cô. Hai năm, Diệp Trần đã tu hết Trúc Cơ kỳ, cơ thể đã có bước chuyển biến quan trọng về chất, còn Kyle thì nhờ vận may và thiên phú của bản thân, trước khi tốt nghiệp đã đạt tới trình độ Thánh kỵ sĩ – cách đỉnh cao của kỵ sĩ chỉ một bước.
Mọi người đều biết Kyle đánh rất khá, còn Diệp Trần, vì ít khi xuất thủ nên thực lực thế nào thì không rõ. Cuộc đấu bắt đầu, mọi người đứng xem đều thấy lo thay cho Diệp Trần. Elter ở trên đài cao, chống cằm nhìn xuống dưới, như cô gái nhà ai đang luận võ kén rể.
“Thiếu gia,” quản gia vội vàng chạy tới thì thầm, “chúng ta có giúp Diệp tiểu thư một chút không?”
“Cô ấy không thua đâu.” Elter nghiêng người liếc quản gia một cái, ánh mắt như muốn nói “ông thật là ngốc”, “Cô ấy làm sao có thể thua chứ?”
Vừa dứt lời, Diệp Trần đã bị Kyle đánh ngã ra sàn đấu… úp mặt xuống đất.
Mặt đau quá, thật sự đau quá.
Elter đờ người, dưới cái nhìn nghi ngờ của quản gia, cứng miệng bảo: “Đây là sai lầm nhất thời.”
Vừa nói xong, Diệp Trần lại bị đạp xuống sàn.
Elter: “…”
Đến chính mình cậu ta cũng không thể thuyết phục nổi nữa.
Trên sàn đấu, Diệp Trần bị đánh suýt thì bật khóc.
Võ thuật của Diệp Trần mạnh về độ linh hoạt, còn Kyle chính là loại chậm mà chắc. Hai năm qua, không biết anh ta đã có bước phát triển vượt bậc thế nào mà đã bù lại được khuyết điểm, mỗi lần vung kiếm lên đều mạnh mẽ, dứt khoát, liền mạch, không hề thấy bị khớp.
Diệp Trần chỉ có thể càng lúc càng nhanh nhưng cách này tiêu hao quá nhiều thể lực. Sau khi bị quật ngã xuống sàn đấu thêm một lần nữa, Diệp Trần quyết định đổi công thành thủ, áp dụng chiến thuật phòng ngự phản công.
Kyle hiện tại có bị thương chút ít nhưng so với Diệp Trần bị đánh tới hộc máu mồm thì những vết thương đó căn bản chẳng thấm tháp gì. Kyle nhìn Diệp Trần máu me khắp người, từ từ đứng dậy, trong lòng nhói lên đau đớn.
Anh ta nhớ lại năm xưa, lúc cứu Yin, Diệp Trần cũng như hôm nay, vì bảo vệ anh ta, cô bị người ta đánh ngã rồi lại đứng lên, hết lần này tới lần khác, vẫn luôn kiên cường.
Nhìn cô run run chống người đứng dậy, trong lòng anh ta như muốn gào lên.
Đừng đánh.
Đừng đánh nữa.
Đến đây thôi.
Nhưng khi nhìn thấy cánh tay run run của cô, nhìn thấy mồ hôi rơi lẫn vào máu đỏ, anh ta lại cảm thấy, nên tiếp tục, đây là sự tôn trọng dành cho kiếm sĩ.
Elter quan sát Diệp Trần từ từ đứng dậy, quản gia đứng bên thủ thỉ: “Diệp tiểu thư thật sự rất thích thiếu gia.”
Cậu ta không nói gì.
Thích ư?
Trong lòng cậu ta vô cùng mâu thuẫn, hình ảnh người nọ kiên cường đứng dậy chiến đấu thực sự quá rung động, mỗi lần vung kiếm, mỗi lần phản kích, mỗi lần ngã xuống, đều dội vào tim cậu ta, khiến cậu ta vừa đau vừa vui.
Nhưng sâu tận đáy lòng, có một tiếng nói luôn nhắc nhở.
Giả, là giả hết.
Nhưng vì sao lại là giả?
Cậu ta không biết.
Cậu ta chỉ có thể đứng trên đài cao, im lặng, chờ một kết cục.
Kyle liên tiếp công kích Diệp Trần. Diệp Trần chỉ thủ không công, khi kiếm tới gần thì uyển chuyển dẫn dắt, lấy bốn lạng bạt ngàn cân, làm chệch đường kiếm.
Cứ như vậy mà phòng thủ được suốt một buổi chiều, cả khán đài ồn ào la ó, thể lực của Kyle bắt đầu xuống dốc. Anh ta mệt thì Diệp Trần càng mệt hơn. Điểm yếu về thể lực của phái nữ đến giờ này đã lộ rõ nhưng cô vẫn trụ vững, hoàn toàn không chịu thua.
“Vì sao?”cuối cùng Kyle cũng không chịu nổi mà phải hỏi, “Cô nhất định phải trở thành kỵ sĩ của hắn sao?!”
Diệp Trần nở nụ cười.
“Kyle, rất ít khi tôi đi tranh giành thứ mình muốn.”
“Đây là lần đầu tiên… tôi hi vọng, có thể có được anh ấy.”
“Cô nói thật?” Ba Tám quay ngoắt đầu lại nhìn, quên cả chơi game.
Diệp Trần đáp ngay: “Để kích thích thôi, xin chớ tưởng thật.”
Kyle im lặng, Diệp Trần chủ động cầm kiếm tấn công, hai người đều đã đến giới hạn cuối cùng, Diệp Trần cắn răng, kiên quyết đối kháng, va chạm với Kyle, linh khí cuồn cuộn chảy vào trong kiếm, linh khí trong cơ thể gần như đã khô kiệt.
Elter đương nhiên có thể cảm nhận được có dị động của pháp thuật, cậu ta biết Diệp Trần có pháp thuật, tuy cách dùng không giống mọi người nhưng thật sự có. Cô hoàn toàn đủ năng lực trở thành một pháp sư nhưng lại lựa chọn cầm kiếm.
Elter hơi nhếch môi, nhìn Diệp Trần hét lớn một tiếng, đánh Kyle bay ra ngoài.
Kyle bị đập mạnh xuống đất, trong tiếng hò reo của đám đông, anh ta chầm chậm khép mắt lại.
Không có, không có gì cả.
Diệp Trần im lặng, cắn răng, cầm kiếm, mang theo cơ thể dính đầy máy, đi từng bước từng bước về phía Elter.
Trong không gian ngập tiếng reo hò, thế giới của Elter dường như tĩnh lặng, không nghe thấy gì nữa, chỉ còn một cô gái, đi dưới ánh tịch dương, tắm mình trong máu, từng bước từng bước tiến về phía cậu ta, người run lên, quỳ một gối xuống…
Cô ấy run run nâng kiếm lên, ngước mắt nhìn cậu ta.
“Tôi làm được rồi.”
Ánh mắt cô rất nghiêm trang: “Elter, từ nay về sau, tôi là kỵ sĩ của ngài…”
“Đi theo ngài, bảo vệ ngài, bầu bạn với ngàu, suốt quãng đời còn lại.”
Elter không nói gì, môi mấp máy, cuối cùng hỏi.
“Vì sao?”
Vì sao, rõ ràng có thể yên ổn làm pháp sư sống đến cuối đời, lại vẫn chọn làm kỵ sĩ của cậu ta?
Cô gái cười tươi rói, như thể hiểu được ý của cậu ta, nhẹ nhàng đáp: “Tôi không muốn làm pháp sư, tôi muốn bảo vệ ngài.”
Vừa dứt lời, Elter ôm chầm cô vào lòng, giữa tiếng hò reo, xiết chặt vòng tay, không bao giờ muốn buông ra nữa.
Kyle nằm trên đất, nhìn thấy tất cả từ xa, Yin đến bên anh ta, rấm rứt khóc thút thít, kéo anh ta đứng dậy.
Kyle cười, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Ngoan, đừng khóc.”
Ngày đầu tiên sau khi trở thành kỵ sĩ, Diệp Trần nhận được tin tức của gia đình. Kyle tự đến hai gia tộc đòi từ hôn, ầm ĩ một hồi, cuối cùng cũng hủy bỏ hôn ước.
Tin từ hôn do cha cô, Diệp Tầm, đưa tới. Đây là lần đầu tiên cô gặp cha ở thế giới này. Ông là một người nghiêm khắc và cực kỳ bảo thủ. Báo tin cho Diệp Trần xong, im lặng hồi lâu, ông nói: “Chúc mừng con trở thành kỵ sĩ của thiếu gia nhà Lanser.”
Diệp Trần ngẩn người rồi nở nụ cười: “Cảm ơn cha.”
“Con vốn không cần trở thành kỵ sĩ,” Diệp Tầm nghiêm túc nói, “nhà họ Diệp chúng ta vốn không có ham thích gì việc trở thành kỵ sĩ.”
“Nhưng con có,” Diệp Trần cười tủm tỉm, nói rất nghiêm túc, “Cha à, con hi vọng, mình có thể bảo vệ người kia, bảo vệ suốt đời.”
Diệp Tầm không nói gì nữa, một lúc sau, ông thở dài một tiếng rồi đi mất.
Diệp Trần quay đầu lại, trông thấy Elter đã đứng sẵn trước cửa, cô ngạc nhiên, Elter nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng gọi: “Lại đây.”
Diệp Trần đoán cậu ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện vửa rồi, không tránh khỏi có chút ngượng ngùng nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đi qua đo. Elter lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, cậu ta giữ chặt tay, hôn lên gương mặt cô.
Một nụ hôn cẩn thận, dịu dàng biết mấy.
“Cho dù em có thực lòng hay không, Diệp Trần,” Elter nhìn cô, nghiêm trang nói, “tôi vẫn nguyện đồng ý.”
Diệp Trần sửng sốt, cậu ta nói: “Tôi nguyện vì em, từ bỏ việc báo thù Kyle, nếu em thấy cần.”
“Đồng thời…” Elter bất ngờ lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, trước biểu cảm kinh ngạc của Diệp Trần, chàng trai kiêu ngạo ấy quỳ một gối xuống, trịnh trọng nói: “Tôi hi vọng… em có thể gả cho tôi.”
“Ha ha ha ha ha ha…”
Ở trong lòng, Diệp Trần cười như bị dở, phấn khích nói: “Ba Tám, cậu ta cầu hôn tôi! Cầu hôn tôi!”
“Cô biết không,” Ba Tám hút một hơi thuốc, trên gương mặt mỉm cười, cảm xúc trào phúng và ưu sầu trộn lẫn vaofnhau, “dáng vẻ hiện giờ của cô, cực kỳ giống mấy đứa ngốc đang yêu.”
Elter nhíu nhíu hai đầu lông mày nhìn nụ cười lạ lùng của Diệp Trần. Diệp Trần nhanh chóng nhận ra đối phương không vui bèn đáp ngay: “Được được, chúng ta mau kết hôn đi.”
“Từ đã …” Cảm xúc trong lòng Elter lúc này thật khó tả, cậu ta lồng nhẫn vào ngón tay Diệp Trần, cúi đầu hôn bàn tay cô, thong thả đáp. “Tôi đi tìm cha trước đã.”
“Tìm ông ấy làm gì?”
“Muốn cưới em, tất nhiên là phải cưới thật đàng hoàng.”
Dưới ánh đèn, chàng trai rất dịu dàng, ngũ quan ôn hòa, không còn gai góc, trong nháy mắt ấy, Diệp Trần tự dưng có một loại ảo giác, người đứng trước mặt cô đây, giống một người từ rất nhiều năm trước, Cố Gia Nam.
Thời gian sẽ làm phai mờ dấu ấn của một người nhưng không biết vì sao, Diệp Trần lại cảm thấy, dù là Cố Gia Nam, dù là Quân Diễn, hay là Elter, họ đều có một sức hút kỳ bí, khiến cô vĩnh viễn không quên.
Cô luôn cẩn thận khống chế tình cảm của bản thân nhưng không cách nào ngăn cản khát khao muốn tới gần họ.
Bởi vì cô biết, trái tim mình như một viên kim cương, rất khó mài, khắc, nhưng một khi đã khắc lên nó rồi, thì rất lâu, rất lâu sau vẫn khó lòng biến mất.
Cô lẳng lặng nhìn Elter, Elter liếc nhìn: “Nhìn tôi làm gì vậy?”
Diệp Trần cười, cô không nói gì thêm, kiễng chân, hôn lên gò má đối phương.
Chuồn chuồn lướt nước, khiến lòng người gợn sóng mênh mang.
Elter bảo phải đi tìm cha, thế là ngày ngày cậu ta đều đi thuyết phục cha mình, đồng thời đi gặp Diệp Tầm. Diệp Tầm không muốn gặp Elter, mỗi lần gặp đều chỉ cười lạnh nhạt nhưng Elter vẫn kiên trì không ngừng tìm gặp.
Sau khi không thể trở thành kỵ sĩ của Elter, Kyle gia nhập đoàn Thánh kỵ sĩ Đế đô trực thuộc Hoàng gia, không làm kỵ sĩ riêng cho pháp sư độc lập nào. Diệp Trần có gặp lại anh ta mấy lần. Quan hệ giữa anh ta và Yin khá tốt, tuy Kyle chỉ nói quan hệ giữa hai người là anh em nhưng mọi người xung quanh vẫn thường hay hỏi đùa khi nào hai người sẽ cưới, mỗi lần bị hỏi là Yin lại đỏ mặt, còn Kyle thì im lặng, không nói năng gì.
Kyle không còn là Kyle “thánh phụ” nữa, hằng ngày đi sớm về trễ, cắm chốt ở đoàn Thánh kỵ sĩ, không làm mỗi ngày một việc thiện, cũng không làm gì khác.
Có mấy lần anh ta phát hiện ra Diệp Trần đi theo mình nhưng vờ như không biết. Đối phương bám theo anh ta một đoạn đường rồi mới bỏ đi. Diệp Trần đi rồi, anh ta liền đứng ngây ra tại chỗ, lặng thinh một lúc lâu.
Elter biết chuyện Diệp Trần làm, trước khi cậu ta hỏi, Diệp Trần đã chủ động báo cáo: “Em chỉ đi xem xem anh ta sống có tốt hay không thôi.”
“Em vẫn còn sợ tôi giết hắn à?” Elter cười khẩy. Diệp Trần bỗng nghiêm túc hẳn: “Anh sẽ không làm chứ?”
Elter lại cười khẩy một tiếng, đứng dậy bỏ đi.
Sau khi hai người tốt nghiệp thì ở chung với nhau. Elter vẫn giữ cái tính không nói được gì nữa thì “hừ” một tiếng. Diệp Trần thấy cậu ta lại cười khẩy, nhún nhún vai, không nói thêm nữa, cắm cúi gắp mì ăn, vừa ăn vừa nói: “Lần sau cho thêm chút nấm hương nhé.”
“Cút đi!”
“Kí chủ,” Ba Tám rầu rầu hỏi, “Tôi đang nghĩ, có phải tôi để cho cô buông thả quá rồi không?”
“Hả?” Diệp Trần thắc mắc, “Anh để cho tôi buông thả là sao??”
“Tôi thấy, thế giới tới, để tôi bố trí nhiệm vụ cho cô nhé? Cô xem mình hiện giờ đi, đã phóng túng đến mức nào rồi kìa… Nếu không phải chỉ số tình cảm vẫn chưa vượt mức báo động, tôi thực sự thấy sợ lắm.”
“Sợ gì chứ,” Diệp Trần hấp mặt: “Trong lòng tôi tự biết cả mà, đừng sợ.”
Nhắc đến chuyện này, Ba Tám lại càng thấy sợ hơn. Ở thế giới trước, lúc Quân Diễn chết, chỉ số tình cảm của cô lên lên xuống xuống không ngừng, đến giờ, cảnh tượng ấy vẫn còn sống động trong trí nhớ.
Diệp Trần xòe tay ngắm chiếc nhẫn kim cương, lòng vui như hoa nở.
Dưới sự nỗ lực, kiên trì không ngừng nghỉ của Elter, cha Elter và Diệp Tầm cuối cùng cũng đồng ý chuyện hôn sự của hai người. Elter trông có vẻ rất vui, ngày nào cũng hăng hái chuẩn bị cho hôn lễ, đồng thời còn cho người giám sát Kyle.
Kyle là mối họa tiềm ẩn trong lòng cậu ta, không cách nào buông bỏ được. Cậu ta sẽ vĩnh viễn ghi nhớ những chuyện Kyle đã làm với mình ở kiếp trước. Cho dù không giống Kyle ở kiếp này thì Elter cũng không cách nào ngưng để tâm quan sát Kyle.
Trong tim cậu ta vĩnh viễn tồn tài một chiếc dằm, chiếc dằm ấy, là Kyle cắm vào.
Tin tức về đám cưới của Elter được truyền đi khắp đế đô. Là một thành viên của đoàn Thánh kỵ sĩ, tất nhiên Kyle đi đến đâu cũng nghe thấy người ta bàn tán. Anh ta gần như suy sụp. Đêm trước ngày Elter và Diệp Trần thành hôn, anh ta xin ra ngoài làm nhiệm vụ, muốn tránh né cái ngày khó chịu đựng nhất này.
Thế nhưng, rời khỏi đế đô đi chưa được bao xa, anh ta đã cảm thấy có người theo dõi mình, lập tức muốn quay ngựa trở về thành nhưng đối phương lại bất ngờ rút kiếm tấn công.
Kẻ định là cao thủ hàng đầu, thậm chí lại còn có thêm vài pháp sư cao cấp! Tim Kyle lạnh đi: “Các ngươi là loại người nào!”
Vừa dứt lời, anh ta liền thấy rõ hình phượng hoàng lửa trên cổ áo pháp sư.
Kyle mở to mắt nhìn, một quả cầu lửa khổng lồ từ trên trời giáng xuống, pháp sư của đối phương quát lên: “Chịu chết đi!”
Ở trong thành, Diệp Trần đang ướm thử váy cưới, ngắm mình trong gương, thấy hơi hồi hộp.
Elter đứng sau lưng cô, ngắm cô gái trong gương. Diệp Trần vẫn chưa trang điểm, mái tóc đen xõa hai bên, những viên kim cương đính trên váy cưới lấp lánh sáng lên dưới ánh đèn, chỉ vậy thôi đã đủ khiến lòng người rạo rực.
Cậu ta biết là cô đẹp nhưng đó là cô trong dáng vẻ vô tư, cà lơ phất phơ, còn giờ, cô mặc váy cưới, xõa tóc, có chút ngượng ngùng của thiếu nữ, trông phải nói là cực kỳ xinh đẹp.
Cậu ta dằn lòng không ôm chầm lấy cô, đứng ở đằng sau, chậm chạp nói: “Ừm, vừa người là được rồi.”
“Không phải,” Diệp Trần hễ nghĩ đến ngày mai sẽ có rất nhiều người, nhất là nghĩ đến ngày mai cô sẽ làm chút chuyện không tiện kể cho người khác nghe là lại vô cùng hồi hộp. Cô nuốt nước bọt, chỉ vào đuôi váy: “Dài thế này, đến lúc đó biết đi thế nào?”
“Sẽ có người nâng váy giúp em.”
“Lỡ dẫm phải váy ngã sấp xuống thì sao?”
Elter: “…”
Sao lại có cô dâu ngốc nghếch đến vậy nhỉ?
Nhìn biểu cảm một lời khó nói hết của Elter, Diệp Trần rụt rè hỏi: “Lúc đó… em có thể bật dậy không?”
Elter sụp đổ: “Em định bật như thế nào?”
“Thì nếu như bị ngã… theo phản xạ, chỉ cần lộn ngược ra sau…”
“Ngừng!” Chết mất, chỉ cần nghĩ lúc đang đứng chờ Diệp Trần trước mặt cha sứ, Diệp Trần nâng bó hoa cưới bước vào lễ đường, sau đó bỗng đột nhiên lộn ngược ra sau, Elter liền cảm thấy cảnh tượng này quá đẹp, cậu ta thực không dám nhìn, có thể đảm bảo chắc đét rằng, nó sẽ trở thành tiêu đề trên trang đầu của các báo ngay ngày hôm sau và trở thành trò cười cho giới quý tộc.
Cậu ta cắn răng nói: “Em đừng lo, sẽ không ngã đâu.”
“Ngã thật thì sao?!”
“Có tôi rồi!” Elter cao giọng hơn, “Nếu em ngã, tôi sẽ ôm!”
Diệp Trần: “…”
Xấu hổ quá.
Đừng đi vào lễ đường nữa, hãy ôm vào đi.
Elter nhìn biểu cảm là biết ngay Diệp Trần đang nghĩ gì, bèn nói ngay: “Em đừng có giả vờ ngã!”
“Anh thấy em giống người như thế sao?” Diệp Trần lập tức ra vẻ đứng đắn. Elter gật đầu chắc nịch: “Giống.”
Diệp Trần thở dài.
“Sắp làm vợ chồng rồi mà anh còn không hiểu em như vậy, vậy có được không chứ?”
Elter cười ha ha, không trả lời.
Quay đầu ngắm bóng hai người trong gương.
Diệp Trần nhìn theo Elter, trong gương là hai người họ, dường như cả thế giới chỉ có mỗi hai người.
“Elter,” mắt cô cười cong cong, “ngày mai, em sẽ gả cho anh rồi.”
“Ừ.”
Elter thả lỏng cơ thể.
“Elter,” cô quay đầu lại nhìn cậu ta, “anh có thích em không?”
Elter im lặng, mày nhăn nhíu: “Muốn biết à?”
“Ừm ừm.”
“Ngày mai,” cậu ta cúi đầu, kề sát vào tai cô thì thầm, “trước mặt các vị thần, tôi sẽ trả lời em.”
Nói cho em biết, tôi thích em biết bao.
Hai người thử xong y phục, đêm đã khuya, Elter còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị nên ra về.
Diệp Trần vừa thay áo cưới ra, mặc áo ngủ truyền thống của nhà họ Diệp vào, đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy Ba Tám hét rầm lên.
“Nam chủ sắp ngoẻo rồi! Sắp ngoẻo rồi!!”
Diệp Trần sửng sốt. Đảm bảo nam chính không chết là nguyên tắc căn bản để thế giới có thể ổn định, ai chết chứ nam chính không thể chết được!
Diệp Trần bật người đứng dậy, cầm kiếm, nhảy thẳng từ tầng hai xuống đất.
“Ở đâu?”
“Ngoại thành. Tôi gửi bản đồ cho cô, nhanh lên!”
Trong đầu Diệp Trần lập tức hiện ra một bản đồ có đánh dấu vị trí mục tiêu, điểm đánh dâu liên tục di chuyển, xem ra là Kyle đang chạy.
Diệp Trần chạy theo chấm sáng ấy nhưng mới được vài bước, cô bỗng nhiên lại hỏi: “Liệu mai tôi có về kịp không?”
“Về viếc gì!” Ba Tám sốt ruột quát lên, “Cứu người trước đã! Kyle mà chết, hai chúng ta cũng tiêu luôn đấy!”
Diệp Trần ngẩn người, mấp máy môi nhưng không nhiều lời thêm nữa, chạy thục mạng đi tìm Kyle.
Còn Kyle, sau khi bị một quả cầu pháp thuật bắn xuyên qua người, anh ta nằm sấp trên lưng ngựa, điên cuồng chạy về phía trước.
Anh ta cảm thấy máu đang chảy, vết thương do pháp thuật tạo ra không tự khép lại được, giống như một lời nguyền trên miệng vết thương, gặm cắn máu thịt của bạn.
Kyle nghe thấy có tiếng gió vù vù, phía trước là vách núi đen sì nhưng anh ta không còn đường lui nữa rồi.
Kyle cưỡi cả người lẫn ngựa lao xuống vách núi, đầu óc bỗng trắng xóa, như rơi vào một biển mây, thứ duy nhất nhìn rõ là một cô gái cầm thanh kiếm mỏng.
“Nhưng,” cô gái mỉm cười, “tôi không thích anh.”
Không thích?
Bắt đầu từ khi nào…
Từ khi nào không còn thích nữa?
Vì sao không thích?
Vì sao…
Vô số câu hỏi hiện ra, trong khoảnh khắc rơi vào hồ nước, nước hồ chảy vào miệng vào mũi, những cảm xúc đè nèn trong tim anh ta bùng nổ.
Vì sao phải rời xa anh ta? Vì sao lại buông tay?
Anh ta đã rất nỗ lực, anh ta đã… đã thích cô biết bao.
Trong cơn mê, anh ta nghe thấy có tiếng rồng gầm, tựa hồ như có ai đó đang hỏi anh ta: “Muốn biết câu trả lời phải không?”
“Nếu như… đây là tâm nguyện của anh.”
Rất nhiều hình ảnh bỗng hiện lên trong đầu.
Diệp Trần đồng hành cùng anh ta đến đế đô, anh ta bị người ta hãm hại trong kỳ thi nhập học, vì anh ta, Diệp Trần đã đi tìm Elter…
Hàng loạt cảnh tượng lướt qua, cuối cùng dừng ở cảnh Elter áp trên người Diệp Trần.
“Diệp Trần, ta sống hai lần, Kyle hại chết bạn bè, người nhà của ta, cô biết, đúng chứ?”
“Cô mất công quyến rũ tôi lâu như vậy, là vì điều này?”
“Có phải tôi đồng ý tha cho gã, cô sẽ tiếp tục đi với tôi như cũ?”
Không…
Trái tim Kyle nhói lên đau đớn.
Không, Diệp Trần, tôi không cần em bảo vệ tôi như vậy.
“Anh không cần được bảo vệ như vậy nhưng… anh có thể tự bảo vệ mình sao?”
Có ai đó đang nói trong đầu anh ta: “Hắn đã sống hai lần, hắn là đại thiếu gia nhà Lanser, thậm chí có thể sánh với đại pháp sư thiên tài. Kyle, cô ấy không bảo vệ anh thì ở trước mặt Elter, anh chỉ như một con kiến, anh có thể làm gì chứ?”
“Anh không giữ được tình yêu của mình, không có được thứ mình muốn. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình, vị hôn thể của mình, vì mình mà gả cho kẻ khác, anh bất lực, thậm chí còn bị người ta đuổi giết đến tận đây.”
“Anh có thể làm gì đây? Kyle?”
Người nọ cười khẽ: “Thật đúng là một kẻ đáng thương như con sâu cái kiến.”
“Sức mạnh… Ta muốn trở nên mạnh mẽ… Ta muốn sống sót, muốn đoạt lại những thứ thuộc về mình…”
“Được,” kẻ đó thong thả nói, “nếu như, anh bằng lòng trở thành nô bộc của ta…”
Trước mắt Kyle dần dần hiện lên một cái bóng màu đen, Kyle nhìn vào mắt kẻ đó, trong tâm trí ngập tràn hình bóng Diệp Trần.
Sau cùng, anh ta chầm chậm nhắm mắt lại: “Ta bằng lòng.”
Lúc Diệp Trần chạy tới bên hồ thì đã quá muộn. Cô nhảy vào lòng hồ tìm kiếm, đi men theo bờ sông, vừa gọi vừa tìm, đến tận khi trời hửng sáng, cô mới tìm thấy Kyle đang nằm hôn mê bất tỉnh cạnh bờ sông.
Trên người Kyle chằng chịt vết thương, hơi thở nặng nhọc. Diệp Trần truyền linh lực cho anh ta rồi cõng anh ta quay về thành.
Đường vừa xa vừa khó đi, Diệp Trần bị cành cây cào xước hết người. Kyle mơ màng tỉnh lại, điều đầu tiên trông thấy là sườn mặt ướt đẫm mồ hôi của người thiếu nữ.
Mặt trời đã lên cao thật cao, Kyle lặng lẽ nhìn cô chăm chú, cố gắng gọi một tiếng: “Trần…”
“Anh khoan hẵng nói.” Diệp Trần ngắt lời, “Chúng ta sắp ra ngoài được rồi.”
“Tại sao em… lại ở đây?”
Em nên ở giáo đường, trước cái nhìn ngưỡng mộ của mọi người, nâng bó hóa, đứng bên Elter.
Diệp Trần quan sát mặt trời, không muốn trả lời câu hỏi này.
Cô cõng Kyle ra ngoài, vẫn như năm đó, quan tâm anh ta vô điều kiện.
Kyle vùi đầu vào cổ cô, chẳng hiểu tại sao, nước mắt bất giác chảy xuôi.
Anh ta không dám hỏi thêm bất kỳ điều gì, đây đã là sự dịu dàng xa vời mà anh ta không dám mơ tưởng có được rồi.
Diệp Trần đi vội vã, trong lòng vô cùng sốt ruột. Cánh rừng rậm này quá lớn, cô đi một mạch đến chiều mới ra được ngoài rồi đi tìm một chiếc xe ngựa, đưa Kyle về lại thành.
Chỗ này cách đế đô quá xa, vết thương của Kyle lại nặng, không chịu được dằn xóc nên Diệp Trần chỉ còn cách cứ thế nhìn mặt trời từ từ đổ bóng. Còn Elter lúc này đang đứng trong giáo đường, xung quanh là người thân, bạn bè, khách mời, mọi người đều đang chờ đợi hôn lễ của đại thiếu gia Lanser, pháp sư thiên tài sắp kế thừa ngọn tháp thần thánh.
Thế nhưng cô dâu vẫn chưa xuất hiện. Người nhà họ Diệp vô cùng nôn nóng. Elter chờ trong giáo đường, trước mặt cha sứ, đôi môi mỉm cười.
Cậu ta không nói một lời, không ai đoán ra cậu ta đang nghĩ gì.
Mặt trời mọc rồi lặn, chú rể điển trai vẫn luôn mỉm cười.
Đợi đến khi mặt trời khuất hẳn, Elter mới lên tiếng.
“Xin lỗi,” cậu ta điềm đạm nói, “cô dâu của tôi, có lẽ sẽ không đến.”
Mọi người lục tục ra về, giáo đường trở nên hoang vắng, Elter ngồi xuống ghế tựa, nhìn tượng thần, không nói một lời.
Diệp Trần giao Kyle đã hôn mê cho Yin xong thì chuông giáo đường bắt đầu ngân lên. Cô nhìn mặt trăng treo trên trời cao, chạy thục mạng tới giáo đường, xông thẳng vào trong, gọi to: “Elter!”
Không có ai đáp lại nhưng trong bóng đêm, cô vẫn trông thấy bóng một chàng trai ngồi dưới ánh trăng.
Cậu ta mặc bộ lễ phục đã cẩn thận chọn từ lâu, trước ngực cài một đóa hồng nhỏ, bó hoa héo rũ nằm bên cạnh, cậu ta không quay đầu lại nhìn, không nói năng gì, cứ như thể không hề tồn tại.
Diệp Trần dè dặt bước tới: “Elter?”
“Tôi đã mất rất nhiều thời gian,” Elter chầm chậm lên tiếng, “tự nói với mình rằng, em có yêu tôi.”
“Lúc em hôn tôi, lúc em nỗ lực trở thành kỵ sĩ của tôi, quỳ gối trước tôi, lúc em mặc váy cưới, tôi luôn tự nhủ với mình, em nhất định có yêu tôi…”
“Em…”
“Vì thứ có thể là tình yêu này, tôi bằng lòng từ bỏ hết thảy.”
Cậu ta từ từ đứng dậy, dưới ánh trăng, nhìn thẳng vào Diệp Trần, ánh mắt bình thản như đang kể lại một câu chuyện bình thường: “Em nói em có bí mật không nói ra được nên muốn cứu Kyle, tôi không muốn đào sâu tìm hiểu, tôi tin.”
“Cho nên bất kể Kyle đã từng làm gì, tôi đều tình nguyện cho qua tất cả vì em. Vì em, tôi cũng tình nguyện tin sau này Kyle sẽ không làm gì tôi, bạn bè tôi, người thân của tôi.”
“Tôi cho là mình đã làm rất nhiều, ắt hẳn có một ngày em sẽ cảm động.”
“Tôi cho là mình làm nhiều như vậy, tình cảm này sẽ được đáp lại.”
“Thế nhưng, Diệp Trần à,” cậu ta nghiêm túc nhìn cô, “đã lâu vậy rồi, tôi hỏi em một lần, chỉ hỏi một lần này thôi…”
“Đến cùng thì,” khóe môi cậu ta cong lên, nửa như cười nửa như mỉa mai, “em thích tôi bao nhiêu? Hoặc là, em có thích tôi không?”
Diệp Trần im lặng, cô lẳng lặng nhìn chàng trai trước mặt. Cô rất muốn nói, em thích anh, rất rất thích anh.
Nhưng nhìn ánh mắt băng giá của đối phương, cô bỗng nhận ra, mình không mở miệng nổi.
Từng lời Quân Diễn nói lúc xưa vẫn như còn văng vẳng bên tai. Những năm ấy, cô cứ ngỡ rằng mình diễn rất giỏi, giấu rất kỹ, nhưng, vào lúc đó, cô mới nhận ra rằng, hóa ra, trong tình yêu, con người thực sự có thể nhạy cảm đến vậy.
Cô có thể lừa anh ta, nhưng anh ta sẽ không bị cô lừa.
Cô thích người này bao nhiêu?
Cô không biết.
Có lẽ chỉ là mong muốn được yêu, có lẽ chỉ là bằng lòng liều mình để yêu.
Tới tận giờ, cô vẫn luôn cẩn thận khống chế tình cảm của mình từng chút một nên tới tận giờ cô vẫn không biết mình thích người ta đến chừng nào, tình cảm của cô vẫn luôn được giam giữ trong một góc tối tăm, cô không lôi nó ra ánh sáng, cũng không muốn đụng chạm vào, chỉ một lòng muốn hưởng thụ những điều tốt đẹp đang có.
Cô biết mình thích người này, muốn hẹn hò với người đó, muốn có những ngày tháng tươi đẹp bên nhau, nhưng cô nhất định sẽ phải rời khỏi đây, nhưng đời người, không phải là điệp khúc biệt ly bất tận hay sao?
Cậu ta hỏi cô, cô nhìn vào đôi mắt ấy, không cách nào lừa gạt, dối gian.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng cô đáp: “Anh thấy sao?”
Nói xong, cô gượng cười: “Anh cảm thấy bao nhiêu thì đại khái chính là bấy nhiêu.”
Bởi vì, cô cũng không biết, thực ra là bao nhiêu.
“Em đã đi đâu vậy?” Elter ủ rũ nhìn xuống, Diệp Trần ấp úng trả lời: “Kyle bị người ta đuổi giết…”
Còn chưa nói xong, Elter đã quay gót bỏ đi.
“Elter!” Diệp Trần gọi, Elter ngoái lại nhìn.
Dưới ánh trăng, cậu ta lẳng lặng nhìn cô.
“Diệp Trần,” tiếng nói khàn khàn cất lên, “cả đời này, tôi và em, sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
“El…”
“Bất kỳ tình cảm nào cũng cần được tôn trọng.” Elter bất ngờ cao giọng, đưa nắm đấm lên miệng cắn, tức giận gào lên: “Tôi là con người, mẹ kiếp, tôi cũng sờ sờ là một con người, tôi cũng sẽ đau lòng!”
“Nếu em không thích tôi…” Elter nhắm mắt lại: “Cần gì phải trêu chọc tôi chứ?”
“Thích Kyle, thì em theo đuổi đi. Hà cớ gì?”
Nói xong, Elter gấp gáp bỏ đi.
Diệp Trần nhìn theo bóng lưng xa dần, lặng im, ngồi trên ghế tựa, không nói một lời.
Bên cạnh là bó hoa người đó bỏ lại. Diệp Trần cầm bó hoa lên, ôm chặt vào lòng.
“Kí chủ?” Ba Tám rụt rè hỏi, “Có cần tẩy trừ tình cảm không? Tôi làm cho cô nhé?”
“Cút!”
Diệp Trần khàn khàn quát lên. Ba Tám im re. Nó rất muốn an ủi Diệp Trần một chút. Mãi lâu sau, cuối cùng nó nói: “Hay là… làm một điếu nhé?”
“Ba Tám…” Diệp Trần ôm chặt bó hóa, gắng gượng nói: “Chúng ta mau đi thôi.”
“Được được,” Ba Tám gật đầu lia lịa, “chúng ta mau đưa Kyle đến tộc rồng thôi, xong việc là có thể rời khỏi đây rồi.”
Diệp Trần gật đầu, không cần nhiều lời. Cô cầm kiếm đứng dậy, mới đi được mấy bước đã thấy phía nhà Kyle, một luồng sáng đâm thẳng lên trời, cùng lúc đó, pháp thuật hắc ám mạnh mẽ trong chớp mắt bao trùm toàn bộ đế đô!
Diệp Trần chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một người lao mạnh tới đè ngã xuống đất. Cùng lúc đó, một luồng sáng mạnh mẽ tỏa ra phía sau người nọ, tạo thành một lớp bình phong, ngăn cách giữa họ và pháp thuật hắc ám.
“Đây là…”
Diệp Trần ngơ ngác, Elter đã đi rồi lại quay trở lại, mặt mày lạnh tanh, nhanh chóng nhẩm đọc thần chú, nâng tay lên, một quầng sáng bao phủ khắp người Diệp Trần, sau đấy mới nói: “Mau rời khỏi đế đô.”
“Đó là gì?!”
Diệp Trần giữ cậu ta lại. Elter đáp nhanh: “Là sức mạnh của thần bóng tối, hiện giờ, đại pháp sư đang trên đường tới, cô mau đi đi.”
Nói xong, Elter gạt tay cô ra, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn. Diệp Trần sửng sốt, cuống cuồng hỏi Ba Tám: “Sao lại thế này?!”
“Cô chờ tôi kiểm tra một chút.” Ba Tám im lặng một hồi rồi trả lời, “Là Kyle. Kyle đã hiến mình cho thần bóng tối. Trước mắt, hắn vẫn còn trong giai đoạn yếu. Một tháng sau, khi thần bóng tối đạt tới sức mạnh tối ưu thì không thể diệt trừ được nữa, thế giới này vẫn sẽ bị hủy diệt, chỉ khác ở chỗ, trước đây người hiến mình cho thần bóng tối là Elter, còn hiện giờ là Kyle.”
“Tôi phải làm gì bây giờ?”
Diệp Trần ngơ ngác. Nam chính làm thay chuyện của nhân vật phản diện, cô đúng là mới thấy lần đầu.
“Đi cứu người trước đã! Chẳng lẽ cô muốn nhìn Kyle bị đánh chết?”
“Thế thần bóng tối…”
“Phải tin tưởng nam chính, anh ta là người có thể thu phục được cả thần rồng đấy!”
“…”
“Kí chủ.” Ba Tám gọi, “Đừng nghĩ nhiều, cứu người đã, mau đi thôi.”
Diệp Trần ừm một tiếng, vội vã chạy về phía phát ra pháp thuật hắc ám.
Lúc cô chạy tới nơi, Yin đã hóa thành hình rồng, đang che chắn cho Kyle. Anh ta vẫn hôn mê, cả người chìm trong sức mạnh hắc ám. Elter và các pháp sư khác lập kết giới, nhốt sức mạnh hắc ám của Kyle ở trong. Đại pháp sư đang trên đường tới, xem tình hình này, nhất định sẽ không tha cho Kyle.
Diệp Trần dùng chú ẩn thân, lén lút tiếp cận. Elter phát hiện điều bất thường, một quả cầu pháp thuật lập tức bắn tới. Diệp Trần lăn một vòng tại chỗ, linh lực toàn thân dồn vào thanh kiếm, đâm một nhát hết sức bình sinh vào kết giới!
Yin canh đúng lúc Diệp Trần hành động, lập tức phá kết giới Elter lập ra, tha Kyle xông ra ngoài. Diệp Trần xoay người nhảy lên mình Yin, đón được Kyle từ miệng Yin, Yin lập tức bay đi.
“Chúng ta đi đâu đây?!”
Diệp Trần túm chắc sừng rồng của Yin, chống lại những cơn gió dữ.
“Quê nhà của tôi!”
Yin hét to: “Anh ấy cần sức mạnh của thần Rồng trợ giúp!”
Ở thế giới gốc, sau khi Elter hiến mình cho thần bóng tối, cuối cùng cũng là bị thần Rồng đánh bại.
Diệp Trần một tay giữ Kyle, một tay túm sừng rồng của Yin, nhìn đám người đã đuổi sát ngay đằng sau, thật là mệt mỏi.
Đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn quay về điểm bắt đầu, vẫn phải đưa Kyle đến chỗ tộc rồng.
Người đuổi theo ngày càng áp sát. Yin sốt ruột: “Tôi ngăn họ lại, cô mang Kyle vào rừng tiên, chạy theo hướng Đông Bắc, đến chỗ gốc cây cao nhất, dùng chìa khóa này, thánh địa tộc rồng sẽ mở lối cho hai người vào!”
Nói xong, Yin giao chìa khóa lại cho Diệp Trần, thổi ra một quả bong bóng khí: “Vào đi!”
Diệp Trần lập tức bế Kyle nhảy vào trong quả cầu, hai người nhanh chóng hạ thấp dần độ cao. Yin quay đầu lại chiến đấu với đám người truy sát!
Diệp Trần che chở Kyle đáp xuống cánh rừng, vác anh ta đi theo hướng dẫn của Yin.
Rừng tiên, cây cao nhất.
Nhanh thôi, cô sẽ sớm được rời khỏi thế giới này.
Ở bên kia, Elter quỳ trên mặt đất.
Đại pháp sư nhìn cậu ta, khàn khàn nói.
“Elter,” ông ta chầm chậm nói, “giết thần bóng tối, thần tháp sẽ giao cho anh.”
Elter đặt bàn tay lên ngực, trịnh trọng đáp lời.
“Như ngài mong muốn.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
[Mẩu chuyện nhỏ]
Lúc đang viết truyện, Trương nhị cẩu ngồi bên hỏi tôi: “Bấm móng tay đâu?”
Tôi đang có cảm xúc để viết.
“Đừng làm ồn, tôi đang viết nam nữ chính chia tay.”
“Bấm móng tay đâu?”
“Đừng làm ồn mà, tụt hết cảm xúc, cả đầu tôi toàn làm bấm móng tay.”
“Bấm móng tay cơ…”
Cả đầu tôi toàn là bấm móng tay, vậy nên, sau khi Elter hỏi “Em thích tôi bao nhiêu”, tôi đã gõ một câu…
Diệp Trần rút ra một chiếc bấm móng tay…
Gõ ra xong, tôi liền gục ngã. Thế là đành phải đứng lên đi tìm bấm móng tay cho Trương nhị cẩu.
Bằng không tôi không biết mình sẽ viết ra cái gì nữa…
Có lẽ, tôi sẽ viết ra một câu truyện Diệp Trần làm thế nào dùng bấm móng tay giết Elter cũng nên.
Chú thích:
*Lấy bốn lạng bạt ngàn cân: là 1 trong những nguyên lý của võ thuật phương Đông theo cách đánh lấy nhu chế cương, lấy yếu đánh mạnh, “căn cứ vào đường đi và phương hướng dùng lực công kích của đối phương mà chủ động vận dụng phương thức nghênh đón dính liền, dùng lực dẫn dắt tương đối nhỏ khiến đường đi và phương hướng dùng lực của đối phương phải bị thay đổi”.