Chương : 26
Để Diệp Trần không đắm chìm quá sâu vào thế giới này, hệ thống và Diệp Trần đã trao đổi với nhau rất lâu, cuối cùng đôi bên cùng đi đến thỏa hiệp.
Hệ thống giữ tỉnh táo cho cô nhưng chỉ đủ để cô biết đối phương làm gì chứ không có cảm giác.
Thế là tối tối Diệp Trần và hệ thống lại cùng nhau ngồi xem phim người lớn, vừa xem vừa tán gẫu bình phẩm.
“Anh có thấy bữa nay sư phụ đẹp trai hơn trước một chút rồi không?”
“Anh thích sư phụ ban ngày hay ban đêm?”
“Tôi thích cả hai, ban ngày cao quý, lạnh lùng, kiêu sa, ban đêm gợi cảm, đầy sức sống.”
“Anh đi đâu thế?? Sao không nói chuyện với tôi nữa?”
Sau vài ngày quan sát, Diệp Trần và hệ thống đã có thể khẳng định, Quân Diễn quả thực có tâm ma, chàng ta đã chia tách hoàn toàn bản thân và tâm ma, nói cách khác, tâm ma này bất kỳ lúc nào cũng có thể trở thành một cá thể độc lập. Ban ngày, Quân Diễn có thể giữ được tỉnh táo, đến đêm, chàng ta sẽ bị tâm ma khống chế hoàn toàn, thế nhưng trong lúc làm chuyện không thể tả nổi kia với Diệp Trần, Quân Diễn sẽ dần dần lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, nhất là nếu sử dụng chú con rối để Diệp Trần chủ động yêu thương mình thì Quân Diễn sẽ khôi phục tỉnh táo lại nhanh hơn.
Hệ thống và Diệp Trần bàn bạc với nhau, cả hai cùng nhất trí cho rằng, tâm ma của Quân Diễn có thể là một trong hai loại.
Một loại là ham muốn. Nói cách khác, Quân Diễn không phải chỉ sinh ra thứ tình này với Diệp Trần mà là vì nhịn lâu quá, bên cạnh lại… vừa khéo có một nữ đệ tử.
Một loại khác là Quân Diễn đã nảy sinh thứ tâm tư không thể nói với Diệp Trần.
Diệp Trần thấy, dựa vào sức hấp dẫn của bản thân và tính cách của Quân Diễn thì loại số hai có khả năng cao hơn. Nếu như là loại thứ hai thật thì thỏa mãn nó cũng được.
Tâm ma thường là vì cầu mà không được, muốn mà không có, nếu như có rồi thì tất nhiên sẽ tiêu tan, đây là lí do vì sao lúc sử dụng chú con rối, Quân Diễn dần dần lấy lại được tỉnh táo.
Thảo luận xong, Diệp Trần bảo với hệ thống: “Thế nên, để tôi nói chuyện yêu đương nhé, anh thấy sao?”
Hệ thống rất âu sầu, rút một điếu thuốc.
Dạo này bị áp lực ghê quá, nó cảm thấy sắp suy sụp đến nơi nên mới học hút thuốc.
Khói bay đầy đầu Diệp Trần, mặt cô sầm sì, hệ thống gật nhẹ đầu một cái: “Cũng được… Dù sao đến lúc nữ chính xuất hiện, cô cũng sẽ bị đá thôi. Đến lúc đó cô chịu được là được.”
Diệp Trần: “T T”
Không nhận, không muốn nhận, không muốn nhận nhiệm vụ này!
May là cuối cùng cô đã xua đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, một người, một hệ thống quyết định, đợi đến tối Quân Diễn tới nữa, họ sẽ chủ động thức dậy, chủ động một chút!
Tuy nhiên nghĩ một hồi, Diệp Trần lại thấy lúc đang ăn vụng mà bị đối phương bắt quả tang thì chắc sợ chết khiếp. Vậy nên họ quyết định sẽ uyển chuyển một chút, chủ động đi bày tỏ với Quân Diễn, thông báo một tiếng, để nước chảy thành sông.
Vậy là, ngày hôm sau, Diệp Trần đến trước cửa động phủ của Quân Diễn, rụt rè gọi: “Sư phụ…”
Không có tiếng đáp lại nhưng tất cả mọi người đều biết rằng thực ra người bế quan có thể nghe thấy, chỉ là họ lơ đi mà thôi.
Diệp Trần đã chuẩn bị sẵn tâm lý Quân Diễn sẽ giả điếc nên bèn ngồi xuống trước cửa động, ngửa đầu nhìn bầu trời, rủ rỉ rù rì nói: “Sư phụ, người bế quan đã hơn ba năm, con sắp lên Nguyên Anh đến nơi rồi, có phải người cũng nên xuất quan rồi không?”
Quân Diễn ngồi trong phòng im lặng lắng nghe.
Chàng rất muốn đi ra ngoài, rất muốn trông thấy nàng, rất muốn ôm nàng vào lòng.
Tuy vậy chàng vẫn bất động, chàng nghĩ, thứ tình cảm này, một mình chàng bị cùm chân là đủ rồi, đường nàng còn phải đi rất dài, còn có trời đất bao la đang chờ nàng.
Đạo của chàng, hủy hay giữ, là chuyện của riêng chàng, chàng không thể kéo nàng vào, hủy đạo tâm của nàng.
Thế nên, chàng đứng cạnh cửa, im lặng không nói gì, đặt tay lên trên cánh cửa, dán vào chỗ nàng đang tựa, như thể có thể chạm vào nàng, cảm nhận hơi ấm của nàng.
Nàng nói suốt một lúc lâu, giọng nói đong đầy hoài niệm. Đợi đến cuối ngày, nàng đứng dậy bảo: “Sư phụ, người tu luyện đi, con đi ăn cơm đây, sẽ chóng quay lại.”
Nói xong, nàng nhìn về phía tà dương thở dài: “Con nhớ người.”
Tim Quân Diễn thắt lại, dừng người ở cửa, dùng thần thức tiễn nàng về.
Trên đường xách kiếm đi về, Diệp Trần thảo luận với Ba Tám: “Anh thấy là vì sao mà lại không có chút động tĩnh nào cả vậy nhỉ, chàng ta không thích tôi sao?”
“Tôi phát hiện một vấn đề lớn,” Ba Tám âu sầu bảo, “cô có nhớ là Quân Diễn tu Vô Tình đạo không?”
Diệp Trần: “…”
Cô cũng tu Vô Tình đạo, bẩm sinh cô vốn đã là người không nặng chuyện tình cảm, rất hợp tu cái này. Giờ cô mới đến tầng Đạm Tâm còn Quân Diễn đã bắt đầu tu tầng “Nhập Thế” rồi.
Nhập Thế là gì, chính là đi tìm những tình cảm thường tình, sau đó chặt đứt hết. Cách để chặt đứt có rất nhiều kiểu, có người giết thê chứng đạo, có người lánh đời, nhưng những cách này đều không được coi là chặt đứt thực sự. Chặt đứt thực sự là cho dù đối phương xuất hiện, trong lòng cũng không mảy may dao động.
Đạo tâm của Quân Diễn vững chắc, tu hành ba trăm năm, chưa từng có gì ngăn cản được con đường tu hành của chàng. Thế nên, trong lòng Quân Diễn, chàng đã biết rõ, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày, mình tự tay đoạn tuyệt thứ tình cảm này. Nếu chàng là người có một chút tinh thần trách nhiệm thôi thì sẽ không kéo đối phương vào.
“Thế sao chàng ta còn tình sâu nghĩa nặng với nữ chính vậy?”
“Thế nên mới nhập ma đấy.”
“Tôi nên làm gì bây giờ?!” Diệp Trần hoảng hốt, “Tôi không để ý tới chàng, chấp niệm chàng quá sâu sẽ nhập ma. Tôi để ý tới chàng, ngày sau chàng không dứt nổi tư tình, cũng sẽ nhập ma nốt. Chàng cứ nhất định phải làm nhân vật phản diện phải không?”
“Thực ra, vẫn còn một cách.” Ba Tám trầm ngâm một lúc lâu rồi dùng trí tuệ uyên thâm của mình bảo, “Trước tiên, chúng ta để cho tâm ma của hắn hoàn toàn thành hình hẳn đi, nghĩa là khiến hắn không khống chế được chấp niệm của bản thân nữa, hiện giờ hắn đã chia tách hoàn toàn với tâm ma của mình rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ bắt tâm ma đi.”
“Tâm ma và con người là cộng sinh phải không?” Diệp Trần ngạc nhiên, “Tâm ma rời khỏi con người thì làm sao sinh tồn được, chẳng lẽ nó biến thành một con ma độc lập.”
“Thế nên ý tôi là, cô chuyển tâm ma từ người hắn sang người cô rồi tôi sẽ mở tính năng “Tuyệt đối tỉnh táo” cho cô, vậy thì cũng giống như cô dùng cơ thể của mình làm nhà giam, nhốt tâm ma vào trong đó, đến lúc cô chết thì tâm ma tất nhiên cũng sẽ chết theo.”
“Tôi phải làm sao thì tâm ma của chàng ta mới phát triển nhanh chóng đây?”
“Để hắn thích cô, chìm sâu xuống bùn lầy, căn cứ cách thức cô từng thực hiện với đối tượng ở nhiệm vụ trước thì chỉ cần cô liều mạng đối tốt với hẳn là đủ rồi.”
Diệp Trần: “…”
Ba Tám rút điếu thuốc, vỗ vai Diệp Trần ngồi trên bãi cỏ, an ủi: “Tôi biết cô phải hy sinh rất nhiều…”
Diệp Trần thở dài, quay đầu nhìn Ba Tám: “Thế nên anh có thể cho tôi buổi tối có được chút cảm giác không?”
Ba Tám: ” =_= tôi đúng là đã nhìn lầm cô rồi…”
Diệp Trần bắt tay thực hiện kế hoạch, với cô thì, thực ra cho dù có phải là nhiệm vụ hay không, cô đều không thể để Quân Diễn nhập ma. Hơn nữa, nói thật lòng, cô đã vô tư quen rồi, hồi xưa Cố Gia Nam ban đầu thờ ơ với cô như vậy mà cô chẳng hề thấy buồn.
Người đẹp trai làm gì cũng đều có thể tha thứ.
Mỗi ngày, ban ngày cô ngồi trước cửa nói chuyện với Quân Diễn, ban đêm, tâm ma Quân Diễn liền tới.
Gần đây chàng đã thôi kiểu chẳng nói chẳng rằng lao vào hành sự rồi mà bắt đầu thích nói chuyện với cô, ngồi ở đầu giường của cô, cẩn thận trả lời từng vấn đề cô hỏi ban ngày.
Sau đó chàng vừa nói vừa dịu dàng hôn cô.
Có đôi khi dường như chàng cảm nhận được điều gì đó, bèn hỏi: “Tiểu Trần, nàng tỉnh phải không?”
Sau đó, Diệp Trần và hệ thống còn chưa hết khiếp sợ thì chàng đã bật cười khe khẽ: “Sao có thể chứ?”
“Đây là chuyện của riêng mình ta.” Chàng cúi xuống hôn cô, mắt khép lại, mặt mày hiện rõ vẻ chua xót, “Tiểu Trần, nàng sẽ không biết, mãi mãi không biết.”
“Ngược quá.” Diệp Trần ngồi xem cạnh Ba Tám đang gặm dưa hấu, lấy mu bàn tay chùi nước mắt, “Tôi nhất định phải hiếu thuận với lão già này!”
Ba Tám: “…”
Tôi thấy cô dùng từ không được đúng lắm.
Ngày ngày, Diệp Trần và Ba Tám đều theo dõi sát sao ma khí của Quân Diễn, phát hiện tâm ma của chàng ta quả thực càng ngày càng sâu, một người một hệ thống cực kì vừa lòng, quyết tâm tiếp tục cố gắng.
Đúng lúc này, có biến cố lớn, Quân Diễn bỗng lao ra khỏi phòng.
Diệp Trần đang ăn gà rang ớt Tạ Vô Song nấu bỗng thấy Quân Diễn hóa thành một luồng sáng biến mất ở cuối đường chân trời thì nghệt ra.
Ba Tám hét õm tỏi lên: “Mẹ kiếp!! Hắn đi cứu nữ chính đấy!! Thế mà tôi lại quên mất tình tiết quan trọng như vậy!!”
Diệp Trần: “…”
“Đồ ngốc, mau đuổi theo!” Ba Tám quát ầm lên.
Diệp Trần nhìn đĩa gà rang ớt mới ăn được một miếng, cắn môi, bỏ đũa xuống, nói với Tạ Vô Song vừa bê bát canh cá nấu dưa chua ra: “Vô Song, tôi có việc, đi trước đây!”
Tạ Vô Song ngạc nhiên rồi bỗng nhớ ra gần đây Diệp Trần sắp thăng cấp, có thể lên vào bất kỳ lúc nào, nàng ấy đi vội như vậy, nếu bỗng dưng bất ngờ thăng cấp thì thật không hay. Thế là Tạ Vô Song bèn nhanh chóng gom đủ loại pháp khí cho vào túi rồi lập tức đuổi theo.
Hắn thực sự rất may mắn, đi đến đâu là nhặt được bảo bối đến đó, vậy nên giờ đã trở thành một tu sĩ nghèo chẳng có gì ngoài pháp khí.
Diệp Trần nhờ Ba Tám đuổi theo Quân Diễn, Tạ Vô Song nhờ pháp khí đuổi theo Diệp Trần, ba người kẻ trước người sau đuổi theo nhau. Tòa thành hiện giờ đã biến thành biển lửa, người chết la liệt, có tu sĩ đeo mặt nạ đang tìm kiếm ở trong thành, có vẻ như là tìm người.
Quân Diễn dừng ở trên không, thả thần thức để tìm người chàng muốn tìm, đồng thời, chàng dùng kiếm làm phép, một thái cực đồ màu xanh xuất hiện ngay dưới chân chàng, thái cực đồ lớn dần, nó lan đến đâu, người ở đó bất động đến đấy, lửa đồng thời tắt ngúm.
Quân Diễn nhanh chóng xác định được vị trí, phi thẳng về phía đó, sốt ruột tìm trong đám người dưới đất một người đàn ông mặc y phục có thêu hình thái cực đồ màu vàng.
“Đan Thần Tử!” Quân Diễn nhanh tay nhét viên đan dược vào miệng ông ta, nóng ruột bảo, “Ta tới muộn mất rồi.”
“Nữ nhi của ta…” Phổi Đan Thần Tử bị bỏng, chỉ còn giữ được một hơi, gắng gượng chờ Quân Diễn tới, khó nhọc bảo, “Con bé… ở căn phòng dưới đất… xin hãy… nhận nó… làm… đồ…”
Quân Diễn ngạc nhiên, bỗng lại nhớ tới lời Diệp Trần từng nói với chàng.
“Sư phụ sẽ mãi mãi tốt với con như vậy chứ?”
“Nếu có thêm một tiểu sư muội…”
“Con sẽ không có sư muội.”
…
“Làm ơn!” Đan Thần Tử túm chặt tay áo chàng, giọng run rẩy, “Con bé có… huyết thống Thần tộc…”
Thần tộc trong truyền thuyết đã sớm tuyệt diệt trong trời đất này.
Họ là tu sĩ tu pháp khí giỏi nhất, sau khi trưởng thành cũng sẽ là kẻ vương giả hàng đầu thế giới này.
Thế giới nhỏ được trời cao ưu ái, người muốn phi thăng phải xem tố chất. Thần tộc thì nhất định sẽ phi thăng được, sau khi phi thăng, sẽ được vui sống trong Thế giới nhỏ. Bảo vệ Thần tộc là điều mà các tu sĩ chính đạo đều muốn làm.
Quân Diễn mấp máy môi, không thốt nổi một từ, chàng muốn nhận lời của bạn tốt nhưng lại nghĩ đến đôi mắt sáng ngời của Diệp Trần.
“Sư phụ!”
Tiếng của Diệp Trần xuất hiện ngay sau lưng chàng. Quân Diễn giật mình.
Không thể như vậy.
Không thể nghĩ vậy nữa.
Cả hai bên, đều nên rời xa đối phương.
Thế là cuối cùng chàng cũng cất giọng nghẹn ngào: “Được.”
“Ta nhận con bé làm đồ đệ.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Diệp Trần: Không có người thương, không có người yêu, tôi thật đáng thương.
Mặc Thư Bạch: Vậy không cần cô làm nữ chính nữa.
Diệp Trần: Không được, vì mỹ nhân, tôi nguyện lên núi đao xuống biển lửa, quyết không từ nan!
Chú thích:
*Ở chương trước, tác giả gọi tầng Nhập Thế là Thâm Tình
*Gà rang ớt 辣子鸡
Hệ thống giữ tỉnh táo cho cô nhưng chỉ đủ để cô biết đối phương làm gì chứ không có cảm giác.
Thế là tối tối Diệp Trần và hệ thống lại cùng nhau ngồi xem phim người lớn, vừa xem vừa tán gẫu bình phẩm.
“Anh có thấy bữa nay sư phụ đẹp trai hơn trước một chút rồi không?”
“Anh thích sư phụ ban ngày hay ban đêm?”
“Tôi thích cả hai, ban ngày cao quý, lạnh lùng, kiêu sa, ban đêm gợi cảm, đầy sức sống.”
“Anh đi đâu thế?? Sao không nói chuyện với tôi nữa?”
Sau vài ngày quan sát, Diệp Trần và hệ thống đã có thể khẳng định, Quân Diễn quả thực có tâm ma, chàng ta đã chia tách hoàn toàn bản thân và tâm ma, nói cách khác, tâm ma này bất kỳ lúc nào cũng có thể trở thành một cá thể độc lập. Ban ngày, Quân Diễn có thể giữ được tỉnh táo, đến đêm, chàng ta sẽ bị tâm ma khống chế hoàn toàn, thế nhưng trong lúc làm chuyện không thể tả nổi kia với Diệp Trần, Quân Diễn sẽ dần dần lấy lại được quyền kiểm soát cơ thể, nhất là nếu sử dụng chú con rối để Diệp Trần chủ động yêu thương mình thì Quân Diễn sẽ khôi phục tỉnh táo lại nhanh hơn.
Hệ thống và Diệp Trần bàn bạc với nhau, cả hai cùng nhất trí cho rằng, tâm ma của Quân Diễn có thể là một trong hai loại.
Một loại là ham muốn. Nói cách khác, Quân Diễn không phải chỉ sinh ra thứ tình này với Diệp Trần mà là vì nhịn lâu quá, bên cạnh lại… vừa khéo có một nữ đệ tử.
Một loại khác là Quân Diễn đã nảy sinh thứ tâm tư không thể nói với Diệp Trần.
Diệp Trần thấy, dựa vào sức hấp dẫn của bản thân và tính cách của Quân Diễn thì loại số hai có khả năng cao hơn. Nếu như là loại thứ hai thật thì thỏa mãn nó cũng được.
Tâm ma thường là vì cầu mà không được, muốn mà không có, nếu như có rồi thì tất nhiên sẽ tiêu tan, đây là lí do vì sao lúc sử dụng chú con rối, Quân Diễn dần dần lấy lại được tỉnh táo.
Thảo luận xong, Diệp Trần bảo với hệ thống: “Thế nên, để tôi nói chuyện yêu đương nhé, anh thấy sao?”
Hệ thống rất âu sầu, rút một điếu thuốc.
Dạo này bị áp lực ghê quá, nó cảm thấy sắp suy sụp đến nơi nên mới học hút thuốc.
Khói bay đầy đầu Diệp Trần, mặt cô sầm sì, hệ thống gật nhẹ đầu một cái: “Cũng được… Dù sao đến lúc nữ chính xuất hiện, cô cũng sẽ bị đá thôi. Đến lúc đó cô chịu được là được.”
Diệp Trần: “T T”
Không nhận, không muốn nhận, không muốn nhận nhiệm vụ này!
May là cuối cùng cô đã xua đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, một người, một hệ thống quyết định, đợi đến tối Quân Diễn tới nữa, họ sẽ chủ động thức dậy, chủ động một chút!
Tuy nhiên nghĩ một hồi, Diệp Trần lại thấy lúc đang ăn vụng mà bị đối phương bắt quả tang thì chắc sợ chết khiếp. Vậy nên họ quyết định sẽ uyển chuyển một chút, chủ động đi bày tỏ với Quân Diễn, thông báo một tiếng, để nước chảy thành sông.
Vậy là, ngày hôm sau, Diệp Trần đến trước cửa động phủ của Quân Diễn, rụt rè gọi: “Sư phụ…”
Không có tiếng đáp lại nhưng tất cả mọi người đều biết rằng thực ra người bế quan có thể nghe thấy, chỉ là họ lơ đi mà thôi.
Diệp Trần đã chuẩn bị sẵn tâm lý Quân Diễn sẽ giả điếc nên bèn ngồi xuống trước cửa động, ngửa đầu nhìn bầu trời, rủ rỉ rù rì nói: “Sư phụ, người bế quan đã hơn ba năm, con sắp lên Nguyên Anh đến nơi rồi, có phải người cũng nên xuất quan rồi không?”
Quân Diễn ngồi trong phòng im lặng lắng nghe.
Chàng rất muốn đi ra ngoài, rất muốn trông thấy nàng, rất muốn ôm nàng vào lòng.
Tuy vậy chàng vẫn bất động, chàng nghĩ, thứ tình cảm này, một mình chàng bị cùm chân là đủ rồi, đường nàng còn phải đi rất dài, còn có trời đất bao la đang chờ nàng.
Đạo của chàng, hủy hay giữ, là chuyện của riêng chàng, chàng không thể kéo nàng vào, hủy đạo tâm của nàng.
Thế nên, chàng đứng cạnh cửa, im lặng không nói gì, đặt tay lên trên cánh cửa, dán vào chỗ nàng đang tựa, như thể có thể chạm vào nàng, cảm nhận hơi ấm của nàng.
Nàng nói suốt một lúc lâu, giọng nói đong đầy hoài niệm. Đợi đến cuối ngày, nàng đứng dậy bảo: “Sư phụ, người tu luyện đi, con đi ăn cơm đây, sẽ chóng quay lại.”
Nói xong, nàng nhìn về phía tà dương thở dài: “Con nhớ người.”
Tim Quân Diễn thắt lại, dừng người ở cửa, dùng thần thức tiễn nàng về.
Trên đường xách kiếm đi về, Diệp Trần thảo luận với Ba Tám: “Anh thấy là vì sao mà lại không có chút động tĩnh nào cả vậy nhỉ, chàng ta không thích tôi sao?”
“Tôi phát hiện một vấn đề lớn,” Ba Tám âu sầu bảo, “cô có nhớ là Quân Diễn tu Vô Tình đạo không?”
Diệp Trần: “…”
Cô cũng tu Vô Tình đạo, bẩm sinh cô vốn đã là người không nặng chuyện tình cảm, rất hợp tu cái này. Giờ cô mới đến tầng Đạm Tâm còn Quân Diễn đã bắt đầu tu tầng “Nhập Thế” rồi.
Nhập Thế là gì, chính là đi tìm những tình cảm thường tình, sau đó chặt đứt hết. Cách để chặt đứt có rất nhiều kiểu, có người giết thê chứng đạo, có người lánh đời, nhưng những cách này đều không được coi là chặt đứt thực sự. Chặt đứt thực sự là cho dù đối phương xuất hiện, trong lòng cũng không mảy may dao động.
Đạo tâm của Quân Diễn vững chắc, tu hành ba trăm năm, chưa từng có gì ngăn cản được con đường tu hành của chàng. Thế nên, trong lòng Quân Diễn, chàng đã biết rõ, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày, mình tự tay đoạn tuyệt thứ tình cảm này. Nếu chàng là người có một chút tinh thần trách nhiệm thôi thì sẽ không kéo đối phương vào.
“Thế sao chàng ta còn tình sâu nghĩa nặng với nữ chính vậy?”
“Thế nên mới nhập ma đấy.”
“Tôi nên làm gì bây giờ?!” Diệp Trần hoảng hốt, “Tôi không để ý tới chàng, chấp niệm chàng quá sâu sẽ nhập ma. Tôi để ý tới chàng, ngày sau chàng không dứt nổi tư tình, cũng sẽ nhập ma nốt. Chàng cứ nhất định phải làm nhân vật phản diện phải không?”
“Thực ra, vẫn còn một cách.” Ba Tám trầm ngâm một lúc lâu rồi dùng trí tuệ uyên thâm của mình bảo, “Trước tiên, chúng ta để cho tâm ma của hắn hoàn toàn thành hình hẳn đi, nghĩa là khiến hắn không khống chế được chấp niệm của bản thân nữa, hiện giờ hắn đã chia tách hoàn toàn với tâm ma của mình rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ bắt tâm ma đi.”
“Tâm ma và con người là cộng sinh phải không?” Diệp Trần ngạc nhiên, “Tâm ma rời khỏi con người thì làm sao sinh tồn được, chẳng lẽ nó biến thành một con ma độc lập.”
“Thế nên ý tôi là, cô chuyển tâm ma từ người hắn sang người cô rồi tôi sẽ mở tính năng “Tuyệt đối tỉnh táo” cho cô, vậy thì cũng giống như cô dùng cơ thể của mình làm nhà giam, nhốt tâm ma vào trong đó, đến lúc cô chết thì tâm ma tất nhiên cũng sẽ chết theo.”
“Tôi phải làm sao thì tâm ma của chàng ta mới phát triển nhanh chóng đây?”
“Để hắn thích cô, chìm sâu xuống bùn lầy, căn cứ cách thức cô từng thực hiện với đối tượng ở nhiệm vụ trước thì chỉ cần cô liều mạng đối tốt với hẳn là đủ rồi.”
Diệp Trần: “…”
Ba Tám rút điếu thuốc, vỗ vai Diệp Trần ngồi trên bãi cỏ, an ủi: “Tôi biết cô phải hy sinh rất nhiều…”
Diệp Trần thở dài, quay đầu nhìn Ba Tám: “Thế nên anh có thể cho tôi buổi tối có được chút cảm giác không?”
Ba Tám: ” =_= tôi đúng là đã nhìn lầm cô rồi…”
Diệp Trần bắt tay thực hiện kế hoạch, với cô thì, thực ra cho dù có phải là nhiệm vụ hay không, cô đều không thể để Quân Diễn nhập ma. Hơn nữa, nói thật lòng, cô đã vô tư quen rồi, hồi xưa Cố Gia Nam ban đầu thờ ơ với cô như vậy mà cô chẳng hề thấy buồn.
Người đẹp trai làm gì cũng đều có thể tha thứ.
Mỗi ngày, ban ngày cô ngồi trước cửa nói chuyện với Quân Diễn, ban đêm, tâm ma Quân Diễn liền tới.
Gần đây chàng đã thôi kiểu chẳng nói chẳng rằng lao vào hành sự rồi mà bắt đầu thích nói chuyện với cô, ngồi ở đầu giường của cô, cẩn thận trả lời từng vấn đề cô hỏi ban ngày.
Sau đó chàng vừa nói vừa dịu dàng hôn cô.
Có đôi khi dường như chàng cảm nhận được điều gì đó, bèn hỏi: “Tiểu Trần, nàng tỉnh phải không?”
Sau đó, Diệp Trần và hệ thống còn chưa hết khiếp sợ thì chàng đã bật cười khe khẽ: “Sao có thể chứ?”
“Đây là chuyện của riêng mình ta.” Chàng cúi xuống hôn cô, mắt khép lại, mặt mày hiện rõ vẻ chua xót, “Tiểu Trần, nàng sẽ không biết, mãi mãi không biết.”
“Ngược quá.” Diệp Trần ngồi xem cạnh Ba Tám đang gặm dưa hấu, lấy mu bàn tay chùi nước mắt, “Tôi nhất định phải hiếu thuận với lão già này!”
Ba Tám: “…”
Tôi thấy cô dùng từ không được đúng lắm.
Ngày ngày, Diệp Trần và Ba Tám đều theo dõi sát sao ma khí của Quân Diễn, phát hiện tâm ma của chàng ta quả thực càng ngày càng sâu, một người một hệ thống cực kì vừa lòng, quyết tâm tiếp tục cố gắng.
Đúng lúc này, có biến cố lớn, Quân Diễn bỗng lao ra khỏi phòng.
Diệp Trần đang ăn gà rang ớt Tạ Vô Song nấu bỗng thấy Quân Diễn hóa thành một luồng sáng biến mất ở cuối đường chân trời thì nghệt ra.
Ba Tám hét õm tỏi lên: “Mẹ kiếp!! Hắn đi cứu nữ chính đấy!! Thế mà tôi lại quên mất tình tiết quan trọng như vậy!!”
Diệp Trần: “…”
“Đồ ngốc, mau đuổi theo!” Ba Tám quát ầm lên.
Diệp Trần nhìn đĩa gà rang ớt mới ăn được một miếng, cắn môi, bỏ đũa xuống, nói với Tạ Vô Song vừa bê bát canh cá nấu dưa chua ra: “Vô Song, tôi có việc, đi trước đây!”
Tạ Vô Song ngạc nhiên rồi bỗng nhớ ra gần đây Diệp Trần sắp thăng cấp, có thể lên vào bất kỳ lúc nào, nàng ấy đi vội như vậy, nếu bỗng dưng bất ngờ thăng cấp thì thật không hay. Thế là Tạ Vô Song bèn nhanh chóng gom đủ loại pháp khí cho vào túi rồi lập tức đuổi theo.
Hắn thực sự rất may mắn, đi đến đâu là nhặt được bảo bối đến đó, vậy nên giờ đã trở thành một tu sĩ nghèo chẳng có gì ngoài pháp khí.
Diệp Trần nhờ Ba Tám đuổi theo Quân Diễn, Tạ Vô Song nhờ pháp khí đuổi theo Diệp Trần, ba người kẻ trước người sau đuổi theo nhau. Tòa thành hiện giờ đã biến thành biển lửa, người chết la liệt, có tu sĩ đeo mặt nạ đang tìm kiếm ở trong thành, có vẻ như là tìm người.
Quân Diễn dừng ở trên không, thả thần thức để tìm người chàng muốn tìm, đồng thời, chàng dùng kiếm làm phép, một thái cực đồ màu xanh xuất hiện ngay dưới chân chàng, thái cực đồ lớn dần, nó lan đến đâu, người ở đó bất động đến đấy, lửa đồng thời tắt ngúm.
Quân Diễn nhanh chóng xác định được vị trí, phi thẳng về phía đó, sốt ruột tìm trong đám người dưới đất một người đàn ông mặc y phục có thêu hình thái cực đồ màu vàng.
“Đan Thần Tử!” Quân Diễn nhanh tay nhét viên đan dược vào miệng ông ta, nóng ruột bảo, “Ta tới muộn mất rồi.”
“Nữ nhi của ta…” Phổi Đan Thần Tử bị bỏng, chỉ còn giữ được một hơi, gắng gượng chờ Quân Diễn tới, khó nhọc bảo, “Con bé… ở căn phòng dưới đất… xin hãy… nhận nó… làm… đồ…”
Quân Diễn ngạc nhiên, bỗng lại nhớ tới lời Diệp Trần từng nói với chàng.
“Sư phụ sẽ mãi mãi tốt với con như vậy chứ?”
“Nếu có thêm một tiểu sư muội…”
“Con sẽ không có sư muội.”
…
“Làm ơn!” Đan Thần Tử túm chặt tay áo chàng, giọng run rẩy, “Con bé có… huyết thống Thần tộc…”
Thần tộc trong truyền thuyết đã sớm tuyệt diệt trong trời đất này.
Họ là tu sĩ tu pháp khí giỏi nhất, sau khi trưởng thành cũng sẽ là kẻ vương giả hàng đầu thế giới này.
Thế giới nhỏ được trời cao ưu ái, người muốn phi thăng phải xem tố chất. Thần tộc thì nhất định sẽ phi thăng được, sau khi phi thăng, sẽ được vui sống trong Thế giới nhỏ. Bảo vệ Thần tộc là điều mà các tu sĩ chính đạo đều muốn làm.
Quân Diễn mấp máy môi, không thốt nổi một từ, chàng muốn nhận lời của bạn tốt nhưng lại nghĩ đến đôi mắt sáng ngời của Diệp Trần.
“Sư phụ!”
Tiếng của Diệp Trần xuất hiện ngay sau lưng chàng. Quân Diễn giật mình.
Không thể như vậy.
Không thể nghĩ vậy nữa.
Cả hai bên, đều nên rời xa đối phương.
Thế là cuối cùng chàng cũng cất giọng nghẹn ngào: “Được.”
“Ta nhận con bé làm đồ đệ.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Diệp Trần: Không có người thương, không có người yêu, tôi thật đáng thương.
Mặc Thư Bạch: Vậy không cần cô làm nữ chính nữa.
Diệp Trần: Không được, vì mỹ nhân, tôi nguyện lên núi đao xuống biển lửa, quyết không từ nan!
Chú thích:
*Ở chương trước, tác giả gọi tầng Nhập Thế là Thâm Tình
*Gà rang ớt 辣子鸡