Chương : 16
Chuyện Cố Gia Nam đóng nam phụ cậu ta không hề nói cho Diệp Trần biết, đợi đến hôm cả nhóm làm phim cùng tập trung, bốn người cùng tụ tập lần đầu, chuyện mới té ngửa.
Chu Ngọc Thừa cảm thấy rất không ổn.
Cậu ta cứ gặp Cố Gia Nam là lại thấy không thoải mái. Từ dạo Cố Gia Nam chiếm được hạng nhất, Lý Bạch giết sạch không chừa cho cậu ta chút cơ hội thể hiện thì Chu Ngọc Thừa không muốn gặp Cố Gia Nam mấy nữa.
Thế mà Cố Gia Nam lại đang ngồi đối diện cậu ta, hai thằng bốn mắt nhìn nhau, cậu ta thản nhiên bảo: "Tôi diễn vai nam phụ."
Kịch bản Diệp Mẫn viết là một chuyện tình yêu học đường rất tầm thường, nam chính là một tên côn đồ lãng tử đẹp trai, nữ chính là một đại tiểu thư bị gia đình ghét bỏ, nam phụ là công tử nhà giàu thanh mai trúc mã với nữ chính.
Đại tiểu thư và tên côn đồ cùng nhau trải qua sóng gió, nảy sinh tình cảm, bị gia đình phản đối, nam phụ thì vẫn luôn ở bên đại tiểu thư làm bạn với cô, bảo vệ cô, trân trọng cô. Sau này, tên côn đồ tham gia ẩu đả bị người ta đâm chết, đại tiểu thư mang thai con của tên côn đồ, nam phụ tình nguyện làm cha của đứa bé nhưng đại tiểu thư từ chối. Đại tiểu thư lặng lẽ sống với con cả đời, nam phụ lặng lẽ làm bạn suốt đời bên đại tiểu thư.
Đọc kịch bản xong, cả bốn người đều mắt tròn mắt dẹt.
Diệp Mẫn ho khẽ một tiếng: "Sao, câu chuyện kịch tính lắm phải không?"
Diệp Trần nghiêm túc nhìn em gái, hết sức lo lắng bảo: "Em à, để mai chị mua quả óc chó cho em nhé, bổ não lắm."
Diệp Mẫn sượng sùng, Chu Ngọc Thừa cau mày hỏi: "Cái truyện vớ vẩn này mà cậu cũng định đem đi dự thi à? Ngốc thế."
"Tôi thấy hay mà." Cố Gia Nam thản nhiên bảo, "Cho dù không đi dự thi được thì cũng có thể đăng lên mạng câu view."
"Đúng vậy. Đúng vậy. " Diệp Mẫn lập tức tiếp lời, phấn khởi bảo, "Tôi cũng không định tranh giải thưởng, chủ yếu là muốn quay cái tôi thích thôi. Làm tới đi, Chu Ngọc Thừa, tôi sẽ quay cho cậu bao ngầu luôn!"
Mặt Chu Ngọc Thừa nặng như đeo đá, cúi đầu đọc kịch bản. Đúng lúc này, Diệp Trần nghe thấy tiếng ai đó gọi: "Diệp Mẫn."
Cả bốn ngẩng đầu lên nhìn, một anh thanh niên mặc áo phông trắng đứng im ở cửa nhìn họ.
Anh ta có vóc người cao ráo, mặt mũi chính trực, trông rất oai.
Nếu như bảo rằng Chu Ngọc Thừa cho người ta cảm giác quân tử nhẹ nhàng như gió xuân, Cố Gia Nam cho người ta cảm giác đẹp đẽ lạnh lùng cuốn hút thì người thanh niên này trăm phần trăm là phong cách tổng tài bá đạo đích thực.
Mặc áo phông mà vẫn thấy rất phong độ.
Diệp Mẫn ngượng nghịu, Chu Ngọc Thừa vui vẻ gọi: "Anh, tới ngồi đi."
Người vừa tới là Chu Vũ.
Trong lòng Diệp Trần biết rõ. Cô chăm chú quan sát anh ta. Lần đầu tiên được mục sở thị diện mạo của nam chính khiến Diệp Mẫn nhà tan cửa nát, Diệp Mẫn cực kỳ căng thẳng.
Chu Vũ nghe Chu Ngọc Thừa mời liền vào luôn, ngồi xuống cái ghế sát cạnh Diệp Mẫn. Diệp Trần âm thầm đánh giá Chu Vũ, Cố Gia Nam quay đầu nhìn cô một cái rồi rướn người lấy dĩa xiên hoa quả, chắn tầm mắt của Diệp Trần.
"Đang làm gì đấy?" Chu Vũ ngồi xuống, làm như thể không quen Diệp Mẫn, cả người Diệp Mẫn gồng lên, Chu Ngọc Thừa và Chu Vũ nói chuyện rất tự nhiên, thảo luận chuyện kịch bản với nhau.
Trong lúc hai người trao đổi, Chu Vũ một tay chống cằm, tay kia để dưới gầm bàn, Diệp Mẫn ngồi bên cạnh cũng đang để tay dưới gầm bàn.
Diệp Trần nhìn hai người chằm chằm, trong lòng hơi hơi phấn khích.
"Có phải họ đang nắm tay không nhỉ?" Diệp Trần tọc mạch hỏi hệ thống, thích chí nhắc lại, "Có phải không?!"
"Ai mà biết..." Hệ thống lúc nào cũng cười mỉm khiến người ta có cảm giác như đang cười đểu, thủng thẳng đáp, "Đâu thấy đâu."
Diệp Trần cực kỳ tò mò đáp án, ngồi nhấp nha nhấp nhổm, định giả vờ làm rơi đồ để cúi xuống ngó trộm một cái. Hệ thống hết cả hồn vì cái độ rảnh chuyện của cô. Cố Gia Nam tinh ý quan sát, trong lúc Chu Vũ và Chu Ngọc Thừa đang nói chuyện, cậu ta nghiêng đầu sang, hỏi khẽ: "Cậu đang làm gì đấy?"
Khi cậu ta nói, hơi ấm phả lên vành tai Diệp Trần, chẳng hiểu sao, tim cô bỗng đập dồn. Để giấu diếm sự chột dạ của mình, cô cũng ghé gần lại, nhỏ giọng thì thầm: "Tôi muốn biết có phải Diệp Mẫn với Chu Vũ đang nắm tay nhau không! Cậu cảm thấy có giống như đang nắm tay không?"
Giọng nói của cô rất nhỏ, người kề vào rất gần, có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cô. Cố Gia Nam ngoài mặt tỉnh queo, thực ra trong lòng cũng ngứa ngáy lắm, nhận được câu trả lời tẻ nhạt của Diệp Trần, cậu ta bỗng vươn tay, cầm tay cô dưới ngăn bàn.
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn, Cố Gia Nam tỉnh bơ bảo: "Cậu xem thế tay của họ có giống của bọn mình không?"
Diệp Trần không đáp, tim cô đập nhanh như ngựa phi, tưởng như cả thế giới đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Đầu óc trống rỗng, chẳng đáp nổi tiếng nào, thực ra Cố Gia Nam cũng rất căng thẳng, chỉ là cậu ta cố gắng giả vờ, sát lại gần cô, hỏi khẽ: "Giống không?"
Diệp Trần tự nói với bản thân, nhất định là Cố Gia Nam đang nghiêm túc xem xét vấn đề của mình, thế nên cô cũng tập trung tinh thần so sánh thế tay của đôi bên rồi gật gù đáp: "Quả nhiên là họ đang nắm tay nhau."
Tìm ra câu trả lời, Cố Gia Nam lập tức thả tay.
Tim Diệp Trần rơi bộp xuống, than với hệ thống: "Làm tôi sợ gần chết, vừa rồi đáng sợ thật!"
"Sợ gì thế?" Hệ thống đang ngồi đập hạt óc chó côm cốp côm cốp, "Tôi thấy hạt óc chó này cũng khá ngon đấy, cô muốn lấy một túi không?"
"Không cần, tôi uống nước tự an ủi mình vậy."
Diệp Trần uống một ngụm nước, chẳng hiểu sao lại thấy cực kỳ luống cuống.
Chu Ngọc Thừa và Chu Vũ đã bàn xong chuyện kịch bản. Tuy Chu Ngọc Thừa cảm thấy nội dung phim rất vớ vẩn nhưng Chu Vũ vẫn một mực khuyên nhủ.
Bảo rằng tuy nó rất tầm thường nhưng chí ít vẫn có kịch tính, cao trào tình cảm chân thành tha thiết, động lòng người.
Quan trọng nhất là, quay xong phim Chu Vũ sẽ cho Chu Ngọc Thừa đi du lịch.
Chu Ngọc Thừa bị tiền tài của ông anh trai khuất phục, quyết định sẽ quay bộ phim này cùng mọi người. Chu Vũ liền chủ động đề nghị giúp họ.
Năm người nói là làm, ai nấy đều là con nhà giầu, tiền bạc không phải chuyện gì to tát, phần lớn các cảnh quay đều dùng luôn phòng của chính họ, phòng học có thể mượn, không đáng gì.
Bộ phim bắt đầu bằng cảnh Chu Ngọc Thừa bị bắt nạt, Diệp Trần thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, Chu Ngọc Thừa phóng xe máy chở Diệp Trần chạy vù vù vì bị người ta đuổi theo.
Người con gái ôm thắt lưng Chu Ngọc Thừa hét thật lực, có cảm giác như rất sảng khoái.
Vốn chỉ là quay phim, nhưng khi Diệp Trần ôm thắt lưng Chu Ngọc Thừa, Chu Ngọc Thừa bỗng nhiên lại cảm thấy cảm giác yêu thích trào dâng.
Theo lời thoại trong kịch bản, Chu Ngọc Thừa hét lớn: "Này, cô bé, làm bạn gái anh đi."
Cả hệ thống lẫn Diệp Trần đều bị sét đánh nhưng vẫn phải mở miệng gào lên: "Không thích!"
Diệp Trần từ chối lời tỏ tình của Chu Ngọc Thừa, nhân vật của Chu Ngọc Thừa liền bày mấy trò nho nhỏ để trả thù cô.
Xé vở của cô, cười nhạo cô, lúc lên lớp thì lấy bút chọc vào lưng cô. Lúc này, Cố Gia Nam xuất hiện, đánh một trận với Chu Ngọc Thừa.
Nam phụ làm sao có thể đánh thắng nam chính chứ? Thế nên Cố Gia Nam bị dập một trận nhừ tử, Vì chuyện này mà Diệp Trần mắng nam chính. Chu Ngọc Thừa hết sức đau lòng, nghe Diệp Trần hét lên: "Cút đi, anh cút đi cho tôi!" Lúc ấy, cậu ta lau mặt, bỏ đi thật.
Sau đó, Diệp Trần bị người ta vây lại đánh, Chu Ngọc Thừa phóng xe máy tới, xuất hiện hết sức ấn tượng, chở cô lao đi rồi dừng lại nghỉ trên triền đê.
Theo kịch bản thì hai người sẽ hôn nhau ở đây. Dưới bóng trời chiều, Diệp Trần băng bó vết thương cho Chu Ngọc Thừa rồi hỏi cậu ta: "Anh cứ chạy đi cho xong còn quay lại làm gì?"
Chu Ngọc Thừa cúi đầu cười khẽ: "Đồ ngốc, anh chạy thì em làm thế nào?"
Diệp Trần ngơ ngác ngẩng đầu: "Không phải anh ghét em lắm sao?"
Chu Ngọc Thừa không đáp, mấp máy môi. Diệp Trần trang điểm nhẹ, đôi mắt trong suốt và những đường nét sắc sảo đẹp đến mê hồn, ánh chiều tà hắt lên, khuôn mặt cô như đang tự tỏa sáng đầy mộng ảo.
Tim Chu Ngọc Thừa đập gấp gáp. Chưa bao giờ cậu ta thấy Diệp Trần xinh đẹp như lúc này. Cô nàng hấp dẫn cậu ta, quyến rũ cậu ta, khiến cậu ta bất giác gần sát lại.
Mặt trời chiều nằm xa xa nhìn họ, Chu Ngọc Thừa nhìn thấy sự dịu dàng đong đầy trong đôi mắt đối phương.
"Sao anh có thể ghét em được?" Trong khoảnh khắc, Chu Ngọc Thừa bỗng cảm thấy lời này rất thật lòng, dường như từng chữ đều xuất phát từ chính con tim mình, khiến cậu ta không phân nổi đây là diễn hay là thực, "Anh thích em."
Diệp Trần tỏ ra ngạc nhiên, sau đó đỏ mặt.
"Em thì sao?" Chu Ngọc Thừa dịu dàng hỏi, "Em có thích anh không?"
"Nếu em không thích anh," Diệp Trần cúi đầu, ngượng ngùng đáp, "thì đã không ở đây..."
Chưa nói dứt lời, Chu Ngọc Thừa đã kéo Diệp Trần vào lòng, cúi xuống hôn.
Đây chỉ là một động tác giả, sau khi Chu Ngọc Thừa kéo Diệp Trần vào lòng xong phải dùng hết lý trí mình có để kịp thời dừng lại. Diệp Trần nhỏ người hơn cậu ta, gần như cả người đều nằm trong vòng tay của Chu Ngọc Thừa.
Hơi thở hai người quyện vào nhau, mặt Diệp Trần đỏ thực sự.
Cố Gia Nam đang giúp Diệp Mẫn quay phim lập tức lạnh mặt, siết chặt nắm đấm.
Sự tức giận bao trùm toàn thân, tưởng như có thứ gì đó trong tim vừa bị người ta cưỡng ép móc ra, vừa đau đớn vừa ê ẩm.
Cậu ta đã đọc qua tình tiết này trong kịch bản, lúc đọc đã thấy không thoải mái rồi nhưng Diệp Mẫn vẫn kiên quyết giữ. Cậu ta biết đó chỉ là động tác giả, cũng biết là chẳng xảy ra chuyện gì hết nhưng vẫn không ghìm được sự giận dữ của mình, chính cậu ta cũng không ngờ, khi tận mắt trông thấy cảnh tượng này, nó lại có lực sát thương khổng lồ đến vậy.
Buông cô ấy ra.
Buông Diệp Trần ra.
Đó là... của cậu ta.
Dường như có một ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, cậu ta cố hết sức kìm chế bản thân. Chu Vũ vẫn đang ở bên thảo luận nội dung phim với Diệp Mẫn.
Quan hệ của hai người này rất tế nhị, Diệp Mẫn có vẻ rất cố gắng không gần gũi với Chu Vũ nhưng lại khó có thể ngăn bản thân thích Chu Vũ.
Cảnh quay nhanh chóng hoàn thành, Chu Ngọc Thừa lập tức buông Diệp Trần ra. Vừa buông ra, Diệp Trần lập tức phá lên cười sằng sặc.
"Thì ra cảnh quay giả lại buồn cười đến thế ha ha ha..." Diệp Trần vô tư nói, "Thật là xấu hổ siêu cấp luôn ấy!"
Tiếng cười của cô khiến bầu không khí kỳ lạ bỗng chốc nhạt đi, cho những người có mặt một dịp để trở lại bình thường. Diệp Mẫn lại vỗ vai Diệp Trần: "Chị à, chị có thiên phú vào giới giải trí lắm đó."
"Chị cũng thấy vậy đó!" Diệp Trần không khiêm tốn chút nào, hếch mặt lên bảo, "Chị cảm thấy khuôn mặt này dư sức luôn!"
Là một chó háo sắc, đến cả bản thân mình cũng sẽ không bỏ qua.
Diệp Mẫn: "..."
Chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.
Quay xong cảnh của Chu Ngọc Thừa là đến cảnh của Cố Gia Nam và Diệp Trần. Cảnh của Cố Gia Nam và Diệp Trần đại khái là Diệp Trần bị đánh, Cố Gia Nam cứu cô. Diệp Trần bị đánh vì Chu Ngọc Thừa, Cố Gia Nam hy sinh thay cho hai người họ.
Trong phim có một cảnh là Diệp Trần cãi nhau với người nhà vì Chu Ngọc Thừa, sau đó đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, rời khỏi nhà. Cố Gia Nam biết tin chạy tới nhà nữ chính, đạp thẳng cửa lớn nhà cô, ôm cô đi.
Cảnh này quay ở nhà họ Diệp. Diệp Mẫn tìm một diễn viên chuyên nghiệp đóng vai cha mẹ Diệp Trần. Diệp Trần đang ngồi trên sô pha đọc kịch bản, Diệp Mẫn vỗ vai cô hỏi: "Chị, thấy thế nào?"
Diệp Trần tặc lưỡi: "Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, chị thấy em tả thực thật đấy."
"??"
"Em không biết là chị thực sự muốn làm chuyện này, mà thái độ của cha mẹ mình cũng y chang thế này luôn à?"
Diệp Mẫn: "..."
Bỗng dưng thật xấu hổ. Giờ Diệp Mẫn mới nghĩ tới tình hình chị mình ở nhà. Trước đây cô không thích Diệp Trần lắm, cảm thấy Diệp Trần là đồ không có đầu óc, chỉ giỏi gây gổ đánh nhau. Thế nhưng phải tiếp xúc mới biết, Diệp Trần không phải người như thế.
Cô mấp máy môi, cuối cùng nói: "Chị..."
"Chị biết em muốn nói gì với chị." Diệp Trần cười, "Trước kia là chị không đúng, em cũng không cần phải tự trách mình, tóm lại thì chúng ta vẫn là chị em."
Nói xong, Diệp Trần đặt tay lên tay Diệp Mẫn, trông Diệp Mẫn áy náy thì không nén nổi nụ cười. Cô gái này không xấu, Diệp Trần rất thích con bé.
Thế là cô vỗ vai Diệp Mẫn, dịu dàng bảo: "Sau này chị sẽ bảo vệ em, em đừng lo."
Chị sẽ không cho em đi theo vết xe đổ ở cốt truyện gốc, Diệp Mẫn, chị sẽ để em sống thật tốt.
Diệp Trần mỉm cười khiến Diệp Mẫn ngẩn người, thợ quay phim đã chuẩn bị sẵn sàng, gọi to: "Lại quay nào."
Lần này, Diệp Mẫn sắm vai diễn viên quần chúng. Diệp Trần đang tranh cãi với người nhà, một diễn viên hắt nước vào mặt Diệp Trần theo đúng như kịch bản, đang định mắng ầm lên thì bên ngoài bỗng có tiếng còi ô tô.
Diệp Mẫn biến sắc, lập tức hô: "Không hay rồi! Mau thu dọn các thứ thôi!"
Mọi người đều bị bất ngờ. Đúng lúc đó, có tiếng một người đàn ông vừa nói chuyện vừa đi vào nhà. Ông vừa vào tới nơi, bầu không khí lập tức lặng ngắt. Diệp Trần lập tức nhận ra người mới tới là Diệp Hoài, cha của cô và Diệp Mẫn.
"Mấy đứa đang làm cái gì vậy?" Diệp Hoài nhíu mày, đang nói thì một người phụ nữ bước vào, sững người nhìn cảnh tượng trong nhà sau đó liền nhìn Diệp Trần, cau mày nhăn mặt gắt: "Diệp Trần, cô lại bày trò gì thế hả?"
"Mẹ..." Diệp Mẫn sợ sệt bảo, "Con đang làm phim..."
"Phim? Phim gì? Diệp Trần lại rủ con đi làm trò xằng bậy này hả?!"
Bà Diệp mở miệng ra liền gắt gỏng, bước vào nhà, chỉ vào những món đồ ngổn ngang trong phòng bảo: "Xem xem mấy đứa đã làm cái trò gì đi này?! Chà, thì ra hôm qua con hỏi mẹ xem nay bố mẹ có về không là để tính làm cái này chứ gì?! Con dám học cách giấu giếm nữa hả?! Diệp Trần," bà Diệp cả giận quát, "cô học trò xấu thì mặc cô, sao lại còn dạy hư Mẫn Mẫn nhà chúng tôi hả!"
Diệp Trần tức đến bật cười: "Tôi dạy hư nó á? Dạy hư gì vậy? Quay phim chứ làm gì? Hơn nữa, là con nhà bà dạy hư tôi thì có, logic của bà bị chết rồi à?!"
"Cô còn cãi nữa hả?!" Bà Diệp tức sôi máu, "Đúng là đồ không biết trời cao đất dày!"
"Nói sai sao lại không cho người khác cãi lại chứ?" Diệp Trần cười lạnh, "Chao ôi, bà nói cái gì thì là cái đó, Diệp Trần này dạy hư người khác, cái phòng này là tôi bày bừa, tôi chính là đứa không biết trời cao đất dày, không chuyện ác nào không làm đấy, bà vừa lòng chưa? Tự mình không dạy con cho tốt lại còn đẩy trách nhiệm cho người ngoài. Hơn nữa, không phải Diệp Mẫn vẫn đang tốt cả đấy hay sao? Quay phim thôi mà cứ làm như chuyện gì ghê gớm, độc ác lắm ấy. Mẹ kiếp, não bà đúng là..."
Còn chưa nói xong, "bốp" một cái, Diệp Trần ngã lăn quay, Cố Gia Nam nhanh tay nhanh mắt chạy lại đỡ cô.
Diệp Trần bưng mặt, má nóng bừng, đỏ rát.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, Diệp Mẫn sợ đần người ra, Chu Ngọc Thừa cau mày: "Chú Diệp..."
"Đây là chuyện riêng của nhà họ Diệp chúng tôi." Diệp Hoài thu tay về, lạnh lùng bảo, "Mấy đứa về hết đi, chuyện của nhà họ Diệp thì để nhà họ Diệp tự giải quyết."
Diệp Trần bưng mặt, không nói gì. Cảm xúc của "Diệp Trần" thực sự bỗng trào dâng.
Trong đầu cô lướt qua vô số hình ảnh, từ nhỏ đến lớn, hầu như lần nào Diệp Hoài cũng đều làm như thế.
Cốc bị vỡ, nhất định là cô làm, không phải Diệp Mẫn;
Vẽ tranh, đẹp thì nhất định là của Diệp Mẫn, không phải cô;
Diệp Mẫn luôn luôn giỏi giang, cô luôn luôn kém cỏi.
Không phải chưa từng muốn làm một đứa con ngoan, không phải chưa từng bám theo Diệp Hoài ngọt ngào gọi cha ơi, không phải chưa từng có lúc giỏi giang. Thế nhưng chẳng ai để ý, chẳng ai khen ngợi, Diệp Mẫn và Diệp Trần, ngay từ chuyện đặt tên đã nói lên sự khác biệt của hai đứa.
Diệp Trần chưa bao giờ có những ký ức rõ ràng đến vậy, khiến cả người cô như đang mơ, không nói một lời. Cố Gia Nam dìu cô, nhìn dáng vẻ ngơ ngác bưng mặt của Diệp Trần, nỗi đau khủng khiếp trào dâng trong lòng.
Cậu ta không nói tiếng nào, dìu Diệp Trần ra khỏi nhà. Diệp Trần bị kéo đi, bước chân liêu xiêu. Diệp Hoài tức tối quát: "Hôm nay mày dám bước ra khỏi cửa nhà này thì từ nay về sau, tao sẽ không cho mày một xu sứt nào nữa hết!"
Diệp Trần đứng lại. Diệp Hoài thấy lời mình nói có tác dụng bèn trù dập bảo: "Còn không mau cút vào đây, muốn mất mặt tới lúc nào nữa hả?!"
Diệp Trần không đáp, đờ đẫn ngẩng đầu.
Cố Gia Nam chưa bao giờ thấy Diệp Trần yếu đuối thế này, trong thế giới của cậu ta, Diệp Trần luôn luôn kiêu ngạo, rực rỡ, phô trương khiến cậu ta cảm thấy mình không thể bì kịp, không sao với tới.
Cô là ánh trăng sáng trong tim cậu ta, chiếu sáng con đường tối tăm cậu ta bước, kể từ giây phút cô kéo tay lôi cậu ta ra khỏi cái đầm lầy đen đúa ấy, giữa bọn họ đã tự nhiên hình thành một khoảng cách địa vị không thể vượt qua.
Cho dù cậu ta đạt đến trình độ nào, cậu ta sẽ vẫn luôn ngẩng đầu ngưỡng vọng cô.
Cậu ta chưa lúc nào cảm thấy mình ở gần cô đến vậy.
Cô ấy và cậu ta, đều bị cha mẹ vứt bỏ, ngoài đối phương, trong thế giới này, họ đã chẳng còn gì cả.
Cậu muốn ôm cô ấy vào ngực, muốn hai người gắn kết với nhau làm một, muốn giao tất cả những gì mình có cho cô.
Cậu ta không thể nói rõ đây là thứ tình cảm gì, nóng lòng đến thế, muốn có được cô, làm bạn với cô, đối tốt với cô, ngăn trở tất cả những thứ làm cô ấy tổn thương.
Vậy là cậu ôm cô gái vào trong ngực mình, nghiêm túc nói: "Tôi nuôi cậu."
Diệp Trần ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, Cố Gia Nam nói như thề thốt: "Tôi có tiền tiết kiệm, tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền. Diệp Trần, cậu đừng sợ, tôi nuôi cậu."
Diệp Trần bị những ký ức của Diệp Trần thật làm rối tung rối mù, nghe thấy lời Cố Gia Nam nói bỗng có cảm giác như chết đuối vớ được cọc.
Cậu ta sẽ không vứt bỏ cô, mãi mãi không.
Cô không biết ý nghĩ ấy đến từ đâu, ngoảnh mặt đi, lẳng lặng nhìn Diệp Hoài, nói thật chậm: "Con không thèm."
Diệp Hoài sững người, Diệp Trần nhắm mắt lại, từ tốn nói: "Bố không cần đứa con gái này, thực ra con cũng không cần người cha như bố đâu. Bố khỏi lo, con không cần tiền của bố, cả đời này con sẽ không quay về đâu."
Nói xong, Diệp Trần chùi mấy lá trà dính trên mặt, quay lưng bỏ đi.
Cô cảm thấy hơi lành lạnh, vừa nãy quay phim, nước trà hắt vào người ngấm vào quần áo, gió thổi tới khiến cô run cả người.
Cố Gia Nam đuổi theo khoác áo khoác lên người cô, dìu cô ra ngoài. Hơi ấm từ tay cậu ta là hơi ấm duy nhất cô cảm nhận được, nâng bước cô đi, không để cô té ngã.
Cô quay lưng về phía tất cả mọi người, chỉ có Cố Gia Nam trông thấy vẻ mặt của cô. Cô cắn môi, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi, cô cố nén tiếng khóc của mình, bước từng bước ra khỏi nhà.
Cố Gia Nam không nói tiếng nào, cố gắng ôm cô thật chặt, không để cô ngã xuống trước mặt mọi người, không để cô suy sụp trước mặt họ.
Hai người ra khỏi nhà họ Diệp một lúc lâu, Diệp Trần cuối cùng mới òa lên khóc.
Cả người cô mềm oắt, khóc tới xé gan xé ruột. Cố Gia Nam ôm cô vào lòng, làm điểm tựa cho cô.
Trong lòng cậu ta đau nhói, tiếng khóc như những lưỡi dao rạch vào tim cậu ta. Suốt mười bảy năm qua bị cha mẹ đánh đập, bị bạn bè xa lánh, cậu ta đã trải qua biết bao đớn đau, tăm tối, vậy mà vẫn đầu hàng trước tiếng khóc của người con gái này.
Chưa từng có phút giây nào khiến cậu ta cảm thấy khó chịu đến vậy. Cậu ta ôm cô, đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
"Đừng khóc," cậu ta vỗ lưng cô, giọng nói khàn khàn dỗ dành, "Tôi đây, tôi ở đây."
"Diệp Trần, cậu đừng sợ." Cậu ta cố gắng giữ cô đứng thẳng, nâng mặt cô lên để cô trông thấy mình, sự nghiêm túc toát ra từ đôi mắt, lặp lại một lần nữa: "Tôi sẽ nuôi cậu, cậu đừng sợ."
"Tôi không sợ..." Diệp Trần khóc rấm rứt.
Cô là một người trưởng thành hai mươi ba tuổi, căn bản không sợ không tự nuôi sống nổi mình. Vấn đề là trong lòng "Diệp Trần" thật thấy thực sự vô cùng tủi thân, hại cô không cách nào dừng khóc được.
"Diệp Trần" là một người rất gắn bó với gia đình cho nên dù chịu nhiều điều tủi thân nhưng vẫn luôn chịu đựng, mỗi lần xung đột với Diệp Hoài đều nhẫn nhịn, nhún nhường. Thế nhưng, Diệp Trần không phải cô ấy nên sau khi bị Diệp Hoài tát, cô kiên quyết mỗi người mỗi ngả với nhà họ Diệp.
Hành động dứt khoát này rất kích thích "Diệp Trần", trí nhớ của bản thể trỗi dậy, ném thứ cảm xúc không muốn rời xa gia đình cho cô. Tuy nhiên, với Diệp Trần, cô chẳng hề cảm nhận được chút cảm giác tình thân nào.
Cô ấy từng được cha mẹ yêu thương cho nên khi bản thể ném những ký ức mà cô ấy cho rằng được "yêu thương" ấy cho Diệp Trần, Diệp Trần chỉ có thể cảm thấy vô cùng tủi thân.
Thế nhưng, cái ôm của Cố Gia Nam thật ấm áp, cậu ta cứ lặng im ôm cô như vậy khiến cô cảm thấy được tiếp thêm vô vàn sức mạnh. Cố núp trong ngực cậu ta hấp thu sức mạnh ấy rồi từ từ đứng vững.
"Được rồi." Cô lấy tay chùi nước mắt, "Không sao, xin lỗi đã làm cậu phải lo."
"Không có gì," Cố Gia Nam nắm tay cô, nói thật chậm, "Sau này, mỗi khi cậu thấy đau buồn, hãy nói với tôi."
"Nói với cậu làm gì chứ?" Diệp Trần thắc mắc. Cố Gia Nam thư thả bảo: "Tôi buồn cùng cậu."
Diệp Trần ngớ ra rồi không nén nổi nụ cười.
"Đồ ngốc." Đôi mắt cô như tỏa sáng, "Cậu nên tới dỗ tôi vui mới phải."
"Được." Cố Gia Nam lập tức đồng ý, ngẩng đầu nghiêm túc nói, "Cậu mà buồn, tôi sẽ đến dỗ cho cậu vui."
Tim Diệp Trần đập thình thịch. Cô ngoảnh mặt đi, không dám nhìn cậu ta nữa.
Lúc này, hệ thống cất lời: "Theo dõi thấy chỉ số tình cảm của kí chủ sai lệch 10, xin hãy chú ý khống chế tình cảm."
Diệp Trần thoáng ngạc nhiên, Cố Gia Nam kéo cô đi bắt xe taxi, hai người cùng ngồi taxi về. Trên đường về, Diệp Trần không nói chuyện, thắc mắc hỏi hệ thống.
"Chỉ số tình cảm là gì?"
"Là mức độ thật lòng của tình cảm ký chủ dành cho đối tượng mục tiêu."
"Nói kỹ thêm chút đi."
"Sau khi mỗi kí chủ nhận được nhiệm vụ xuyên nhanh xuyên đến thế giới, thực ra đều mang tâm trạng như đang chơi một trò chơi nhập vai sinh tồn, trong sâu thẳm đáy lòng, không hề cho rằng những nhân vật trong thế giới mình đến là thật. Chỉ khi nào kí chủ nảy sinh tình cảm với người ở thế giới mình xuyên đến, coi đối phương và mình là cùng một loại người, có lẽ bởi vậy mà sinh ra suy nghĩ muốn ở lại hẳn trong thế giới đó thì mới phát sinh tăng chỉ số tình cảm. Chỉ số tình cảm càng lớn đồng nghĩa rằng khả năng kí chủ ở lại thế giới này càng lớn. Thế nên xin ký chủ hãy chú ý khống chế chỉ số tình cảm của mình."
"Nếu tôi không khống chế được thì sao?" Diệp Trần nhíu mày. Hệ thống im lặng một lúc rồi mới đáp: "Nếu chỉ số tình cảm vượt quá 50 thì hệ thống sẽ chủ động giúp kí chủ giảm chỉ số này xuống."
"Các anh sẽ cắt bỏ trí nhớ của tôi hả?"
"Không," hệ thống đáp, "chúng tôi chỉ cắt bỏ cảm xúc của kí chủ thôi."
Diệp Trần không nói gì, rơi vào im lặng.
Hệ thống thấy cảm xúc của Diệp Trần sa sút hẳn, lát sau bèn vỗ về: "Kí chủ, thực ra tôi rất thích dáng vẻ vô tâm vô tư của cô."
"Ừ."
Diệp Trần nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng thích."
Thế nhưng nói xong, cô vẫn không nhịn được quay sang nhìn Cố Gia Nam.
Chàng trai này thực sự rất đẹp, mười bảy tuổi, vẫn còn nét trẻ con, ngũ quan sắc nét, da trắng sứ, trong thế giới của Diệp Trần, người thanh niên đẹp thế này, chắc chỉ có thể nhìn thấy trong tranh.
Cô cứ nhìn mãi như vậy, cảm thấy hơi chóng mặt. Lúc Cố Gia Nam đỡ cô xuống xe, thấy cô có vẻ ngu ngơ bèn hỏi: "Không thoải mái à?"
"Không phải." Diệp Trần cười, "Chỉ là cảm thấy cậu thật sự rất đẹp."
Cố Gia Nam nhíu mày, cúi đầu xuống, đụng trán vào trán cô, trán Diệp Trần rất nóng, Cố Gia Nam lập tức nói: "Cậu sốt rồi."
"Ừ." Diệp Trần gật đầu, "Chắc vậy, chúng ta về đi, trong phòng có thuốc hạ sốt, uống một viên là khỏi."
"Tôi đưa cậu đi viện."
"Không sao đâu." Diệp Trần lắc đầu, "Tôi ngủ một giấc là khỏe thôi."
Cố Gia Nam thấy cô kiên quyết thì cũng đành thôi, đưa cô về phòng, đo nhiệt độ cho cô, cho cô uống thuốc, đắp túi chườm đá, cho uống nước đường.
Sau khi khóc xong, Diệp Trần cảm thấy rất mệt, hơi hơi buồn ngủ, bèn bảo với Cố Gia Nam: "Cậu đi ngủ đi, tôi không sao."
"Tôi trông cậu." Cố Gia Nam cứng đầu đáp. Diệp Trần không còn sức để nói thêm với cậu ta câu nào, nhắm mắt lại ngủ li bì.
Cố Gia Nam lẳng lặng nhìn cô. Mặt cô hơi xanh xao, hơi ửng hồng, mọi đường nét vẫn luôn rất đẹp.
Cô ấy vẫn luôn đẹp, đẹp rực rỡ, như một đóa hoa nở rộ cuối mùa, có cảm giác như sẽ chóng tàn lụi bất cứ lúc nào.
Cố Gia Nam kìm lòng chẳng đặng, đưa tay chạm lên môi cô, cảm nhận cảm giác mềm mại dưới ngón tay. Lần đầu tiên cậu ta biết, thì ra Diệp Trần ở gần mình đến vậy, cậu ta có thể ôm cô gái này trong ngực, nghe cô ấy khóc trong lòng mình, được cô ấy dựa vào và không rời bỏ cậu ta.
Cô ấy không cao vời vợi như cậu ta tưởng, cậu ta cũng có thể có được cô ấy.
Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, có gì đó chui qua đầu những ngón tay đã khai sáng cho cậu ta.
Vì sao lại ghen tị, vì sao lại tức giận, vì sao lại muốn độc chiếm người ấy, vì sao muốn tới gần, muốn cái ôm, muốn ánh mắt của cô ấy dành cho mình.
Đáp án của những câu hỏi này, dường như thật rõ ràng nhưng trước nay cậu ta vẫn không dám nghĩ tới. Khi cậu ta chịu nghĩ, bỗng phát hiện đáp án ấy thực sự vô cùng hợp tình hợp lý.
Khi cô kéo cậu ta rời xa bóng đêm, khi cô cùng cậu ta chạy ra khỏi con ngõ nhỏ ấy, khi cô đứng chắn trước mặt cậu ta, đánh nhau với người khác vì cậu ta, khi cô liều lĩnh bảo vệ cậu ta, làm bạn với cậu ta, dường như đáp án này đã được định sẵn.
Trong đầu cậu ta hiện lên cảnh tượng cô và Chu Ngọc Thừa hôn nhau dưới ánh chiều tà, cảnh tượng đẹp đến mức khiến tim người ta nảy sinh những ý nghĩ đen tối.
Cậu ta cúi đầu, chạm nhẹ vào đôi môi nóng giãy.
Cô ngủ rất say, không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Thấy cô nằm yên, cậu ta bất giác thở dốc, nhắm mắt lại, đưa đầu lưỡi dò dẫm.
Đôi môi cô nóng kinh người khiến trái tim cậu ta run rẩy. Sự ngọt ngào, dịu êm bao lấy cậu ta, khiến cậu ta như say trong men rượu nồng.
Cậu ta tham lam âu yếm từng góc nhỏ, như thể một con sói đói đã chờ đợi rất lâu.
Đến tận khi Diệp Trần rên khẽ, Cố Gia Nam mới giật mình nhận ra bản thân đang làm gì, lùi phắt lại, hốt hoảng chạy ra khỏi phòng.
Cậu ta xông vào nhà tắm, mở vòi nước xối xả, dòng nước lạnh buốt dội thẳng vào đầu, cuối cùng Cố Gia Nam cũng bình tĩnh lại.
Cậu ta nhắm mắt lại, cậu ta biết, cả đời này, trái tim cậu ta chẳng thể nào tĩnh lặng nữa.
Chú thích:
*chữ Trần (尘) trong tên Diệp Trần nghĩa là bụi bặm, trần tục. Chữ Mẫn (敏) trong tên Diệp Mẫn có nghĩa là nhanh nhẹn, mẫn tiệp, thông minh. Vậy nên Diệp Trần mới nói là khác nhau từ cái tên.
Chu Ngọc Thừa cảm thấy rất không ổn.
Cậu ta cứ gặp Cố Gia Nam là lại thấy không thoải mái. Từ dạo Cố Gia Nam chiếm được hạng nhất, Lý Bạch giết sạch không chừa cho cậu ta chút cơ hội thể hiện thì Chu Ngọc Thừa không muốn gặp Cố Gia Nam mấy nữa.
Thế mà Cố Gia Nam lại đang ngồi đối diện cậu ta, hai thằng bốn mắt nhìn nhau, cậu ta thản nhiên bảo: "Tôi diễn vai nam phụ."
Kịch bản Diệp Mẫn viết là một chuyện tình yêu học đường rất tầm thường, nam chính là một tên côn đồ lãng tử đẹp trai, nữ chính là một đại tiểu thư bị gia đình ghét bỏ, nam phụ là công tử nhà giàu thanh mai trúc mã với nữ chính.
Đại tiểu thư và tên côn đồ cùng nhau trải qua sóng gió, nảy sinh tình cảm, bị gia đình phản đối, nam phụ thì vẫn luôn ở bên đại tiểu thư làm bạn với cô, bảo vệ cô, trân trọng cô. Sau này, tên côn đồ tham gia ẩu đả bị người ta đâm chết, đại tiểu thư mang thai con của tên côn đồ, nam phụ tình nguyện làm cha của đứa bé nhưng đại tiểu thư từ chối. Đại tiểu thư lặng lẽ sống với con cả đời, nam phụ lặng lẽ làm bạn suốt đời bên đại tiểu thư.
Đọc kịch bản xong, cả bốn người đều mắt tròn mắt dẹt.
Diệp Mẫn ho khẽ một tiếng: "Sao, câu chuyện kịch tính lắm phải không?"
Diệp Trần nghiêm túc nhìn em gái, hết sức lo lắng bảo: "Em à, để mai chị mua quả óc chó cho em nhé, bổ não lắm."
Diệp Mẫn sượng sùng, Chu Ngọc Thừa cau mày hỏi: "Cái truyện vớ vẩn này mà cậu cũng định đem đi dự thi à? Ngốc thế."
"Tôi thấy hay mà." Cố Gia Nam thản nhiên bảo, "Cho dù không đi dự thi được thì cũng có thể đăng lên mạng câu view."
"Đúng vậy. Đúng vậy. " Diệp Mẫn lập tức tiếp lời, phấn khởi bảo, "Tôi cũng không định tranh giải thưởng, chủ yếu là muốn quay cái tôi thích thôi. Làm tới đi, Chu Ngọc Thừa, tôi sẽ quay cho cậu bao ngầu luôn!"
Mặt Chu Ngọc Thừa nặng như đeo đá, cúi đầu đọc kịch bản. Đúng lúc này, Diệp Trần nghe thấy tiếng ai đó gọi: "Diệp Mẫn."
Cả bốn ngẩng đầu lên nhìn, một anh thanh niên mặc áo phông trắng đứng im ở cửa nhìn họ.
Anh ta có vóc người cao ráo, mặt mũi chính trực, trông rất oai.
Nếu như bảo rằng Chu Ngọc Thừa cho người ta cảm giác quân tử nhẹ nhàng như gió xuân, Cố Gia Nam cho người ta cảm giác đẹp đẽ lạnh lùng cuốn hút thì người thanh niên này trăm phần trăm là phong cách tổng tài bá đạo đích thực.
Mặc áo phông mà vẫn thấy rất phong độ.
Diệp Mẫn ngượng nghịu, Chu Ngọc Thừa vui vẻ gọi: "Anh, tới ngồi đi."
Người vừa tới là Chu Vũ.
Trong lòng Diệp Trần biết rõ. Cô chăm chú quan sát anh ta. Lần đầu tiên được mục sở thị diện mạo của nam chính khiến Diệp Mẫn nhà tan cửa nát, Diệp Mẫn cực kỳ căng thẳng.
Chu Vũ nghe Chu Ngọc Thừa mời liền vào luôn, ngồi xuống cái ghế sát cạnh Diệp Mẫn. Diệp Trần âm thầm đánh giá Chu Vũ, Cố Gia Nam quay đầu nhìn cô một cái rồi rướn người lấy dĩa xiên hoa quả, chắn tầm mắt của Diệp Trần.
"Đang làm gì đấy?" Chu Vũ ngồi xuống, làm như thể không quen Diệp Mẫn, cả người Diệp Mẫn gồng lên, Chu Ngọc Thừa và Chu Vũ nói chuyện rất tự nhiên, thảo luận chuyện kịch bản với nhau.
Trong lúc hai người trao đổi, Chu Vũ một tay chống cằm, tay kia để dưới gầm bàn, Diệp Mẫn ngồi bên cạnh cũng đang để tay dưới gầm bàn.
Diệp Trần nhìn hai người chằm chằm, trong lòng hơi hơi phấn khích.
"Có phải họ đang nắm tay không nhỉ?" Diệp Trần tọc mạch hỏi hệ thống, thích chí nhắc lại, "Có phải không?!"
"Ai mà biết..." Hệ thống lúc nào cũng cười mỉm khiến người ta có cảm giác như đang cười đểu, thủng thẳng đáp, "Đâu thấy đâu."
Diệp Trần cực kỳ tò mò đáp án, ngồi nhấp nha nhấp nhổm, định giả vờ làm rơi đồ để cúi xuống ngó trộm một cái. Hệ thống hết cả hồn vì cái độ rảnh chuyện của cô. Cố Gia Nam tinh ý quan sát, trong lúc Chu Vũ và Chu Ngọc Thừa đang nói chuyện, cậu ta nghiêng đầu sang, hỏi khẽ: "Cậu đang làm gì đấy?"
Khi cậu ta nói, hơi ấm phả lên vành tai Diệp Trần, chẳng hiểu sao, tim cô bỗng đập dồn. Để giấu diếm sự chột dạ của mình, cô cũng ghé gần lại, nhỏ giọng thì thầm: "Tôi muốn biết có phải Diệp Mẫn với Chu Vũ đang nắm tay nhau không! Cậu cảm thấy có giống như đang nắm tay không?"
Giọng nói của cô rất nhỏ, người kề vào rất gần, có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cô. Cố Gia Nam ngoài mặt tỉnh queo, thực ra trong lòng cũng ngứa ngáy lắm, nhận được câu trả lời tẻ nhạt của Diệp Trần, cậu ta bỗng vươn tay, cầm tay cô dưới ngăn bàn.
Diệp Trần ngẩng đầu nhìn, Cố Gia Nam tỉnh bơ bảo: "Cậu xem thế tay của họ có giống của bọn mình không?"
Diệp Trần không đáp, tim cô đập nhanh như ngựa phi, tưởng như cả thế giới đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Đầu óc trống rỗng, chẳng đáp nổi tiếng nào, thực ra Cố Gia Nam cũng rất căng thẳng, chỉ là cậu ta cố gắng giả vờ, sát lại gần cô, hỏi khẽ: "Giống không?"
Diệp Trần tự nói với bản thân, nhất định là Cố Gia Nam đang nghiêm túc xem xét vấn đề của mình, thế nên cô cũng tập trung tinh thần so sánh thế tay của đôi bên rồi gật gù đáp: "Quả nhiên là họ đang nắm tay nhau."
Tìm ra câu trả lời, Cố Gia Nam lập tức thả tay.
Tim Diệp Trần rơi bộp xuống, than với hệ thống: "Làm tôi sợ gần chết, vừa rồi đáng sợ thật!"
"Sợ gì thế?" Hệ thống đang ngồi đập hạt óc chó côm cốp côm cốp, "Tôi thấy hạt óc chó này cũng khá ngon đấy, cô muốn lấy một túi không?"
"Không cần, tôi uống nước tự an ủi mình vậy."
Diệp Trần uống một ngụm nước, chẳng hiểu sao lại thấy cực kỳ luống cuống.
Chu Ngọc Thừa và Chu Vũ đã bàn xong chuyện kịch bản. Tuy Chu Ngọc Thừa cảm thấy nội dung phim rất vớ vẩn nhưng Chu Vũ vẫn một mực khuyên nhủ.
Bảo rằng tuy nó rất tầm thường nhưng chí ít vẫn có kịch tính, cao trào tình cảm chân thành tha thiết, động lòng người.
Quan trọng nhất là, quay xong phim Chu Vũ sẽ cho Chu Ngọc Thừa đi du lịch.
Chu Ngọc Thừa bị tiền tài của ông anh trai khuất phục, quyết định sẽ quay bộ phim này cùng mọi người. Chu Vũ liền chủ động đề nghị giúp họ.
Năm người nói là làm, ai nấy đều là con nhà giầu, tiền bạc không phải chuyện gì to tát, phần lớn các cảnh quay đều dùng luôn phòng của chính họ, phòng học có thể mượn, không đáng gì.
Bộ phim bắt đầu bằng cảnh Chu Ngọc Thừa bị bắt nạt, Diệp Trần thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, Chu Ngọc Thừa phóng xe máy chở Diệp Trần chạy vù vù vì bị người ta đuổi theo.
Người con gái ôm thắt lưng Chu Ngọc Thừa hét thật lực, có cảm giác như rất sảng khoái.
Vốn chỉ là quay phim, nhưng khi Diệp Trần ôm thắt lưng Chu Ngọc Thừa, Chu Ngọc Thừa bỗng nhiên lại cảm thấy cảm giác yêu thích trào dâng.
Theo lời thoại trong kịch bản, Chu Ngọc Thừa hét lớn: "Này, cô bé, làm bạn gái anh đi."
Cả hệ thống lẫn Diệp Trần đều bị sét đánh nhưng vẫn phải mở miệng gào lên: "Không thích!"
Diệp Trần từ chối lời tỏ tình của Chu Ngọc Thừa, nhân vật của Chu Ngọc Thừa liền bày mấy trò nho nhỏ để trả thù cô.
Xé vở của cô, cười nhạo cô, lúc lên lớp thì lấy bút chọc vào lưng cô. Lúc này, Cố Gia Nam xuất hiện, đánh một trận với Chu Ngọc Thừa.
Nam phụ làm sao có thể đánh thắng nam chính chứ? Thế nên Cố Gia Nam bị dập một trận nhừ tử, Vì chuyện này mà Diệp Trần mắng nam chính. Chu Ngọc Thừa hết sức đau lòng, nghe Diệp Trần hét lên: "Cút đi, anh cút đi cho tôi!" Lúc ấy, cậu ta lau mặt, bỏ đi thật.
Sau đó, Diệp Trần bị người ta vây lại đánh, Chu Ngọc Thừa phóng xe máy tới, xuất hiện hết sức ấn tượng, chở cô lao đi rồi dừng lại nghỉ trên triền đê.
Theo kịch bản thì hai người sẽ hôn nhau ở đây. Dưới bóng trời chiều, Diệp Trần băng bó vết thương cho Chu Ngọc Thừa rồi hỏi cậu ta: "Anh cứ chạy đi cho xong còn quay lại làm gì?"
Chu Ngọc Thừa cúi đầu cười khẽ: "Đồ ngốc, anh chạy thì em làm thế nào?"
Diệp Trần ngơ ngác ngẩng đầu: "Không phải anh ghét em lắm sao?"
Chu Ngọc Thừa không đáp, mấp máy môi. Diệp Trần trang điểm nhẹ, đôi mắt trong suốt và những đường nét sắc sảo đẹp đến mê hồn, ánh chiều tà hắt lên, khuôn mặt cô như đang tự tỏa sáng đầy mộng ảo.
Tim Chu Ngọc Thừa đập gấp gáp. Chưa bao giờ cậu ta thấy Diệp Trần xinh đẹp như lúc này. Cô nàng hấp dẫn cậu ta, quyến rũ cậu ta, khiến cậu ta bất giác gần sát lại.
Mặt trời chiều nằm xa xa nhìn họ, Chu Ngọc Thừa nhìn thấy sự dịu dàng đong đầy trong đôi mắt đối phương.
"Sao anh có thể ghét em được?" Trong khoảnh khắc, Chu Ngọc Thừa bỗng cảm thấy lời này rất thật lòng, dường như từng chữ đều xuất phát từ chính con tim mình, khiến cậu ta không phân nổi đây là diễn hay là thực, "Anh thích em."
Diệp Trần tỏ ra ngạc nhiên, sau đó đỏ mặt.
"Em thì sao?" Chu Ngọc Thừa dịu dàng hỏi, "Em có thích anh không?"
"Nếu em không thích anh," Diệp Trần cúi đầu, ngượng ngùng đáp, "thì đã không ở đây..."
Chưa nói dứt lời, Chu Ngọc Thừa đã kéo Diệp Trần vào lòng, cúi xuống hôn.
Đây chỉ là một động tác giả, sau khi Chu Ngọc Thừa kéo Diệp Trần vào lòng xong phải dùng hết lý trí mình có để kịp thời dừng lại. Diệp Trần nhỏ người hơn cậu ta, gần như cả người đều nằm trong vòng tay của Chu Ngọc Thừa.
Hơi thở hai người quyện vào nhau, mặt Diệp Trần đỏ thực sự.
Cố Gia Nam đang giúp Diệp Mẫn quay phim lập tức lạnh mặt, siết chặt nắm đấm.
Sự tức giận bao trùm toàn thân, tưởng như có thứ gì đó trong tim vừa bị người ta cưỡng ép móc ra, vừa đau đớn vừa ê ẩm.
Cậu ta đã đọc qua tình tiết này trong kịch bản, lúc đọc đã thấy không thoải mái rồi nhưng Diệp Mẫn vẫn kiên quyết giữ. Cậu ta biết đó chỉ là động tác giả, cũng biết là chẳng xảy ra chuyện gì hết nhưng vẫn không ghìm được sự giận dữ của mình, chính cậu ta cũng không ngờ, khi tận mắt trông thấy cảnh tượng này, nó lại có lực sát thương khổng lồ đến vậy.
Buông cô ấy ra.
Buông Diệp Trần ra.
Đó là... của cậu ta.
Dường như có một ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, cậu ta cố hết sức kìm chế bản thân. Chu Vũ vẫn đang ở bên thảo luận nội dung phim với Diệp Mẫn.
Quan hệ của hai người này rất tế nhị, Diệp Mẫn có vẻ rất cố gắng không gần gũi với Chu Vũ nhưng lại khó có thể ngăn bản thân thích Chu Vũ.
Cảnh quay nhanh chóng hoàn thành, Chu Ngọc Thừa lập tức buông Diệp Trần ra. Vừa buông ra, Diệp Trần lập tức phá lên cười sằng sặc.
"Thì ra cảnh quay giả lại buồn cười đến thế ha ha ha..." Diệp Trần vô tư nói, "Thật là xấu hổ siêu cấp luôn ấy!"
Tiếng cười của cô khiến bầu không khí kỳ lạ bỗng chốc nhạt đi, cho những người có mặt một dịp để trở lại bình thường. Diệp Mẫn lại vỗ vai Diệp Trần: "Chị à, chị có thiên phú vào giới giải trí lắm đó."
"Chị cũng thấy vậy đó!" Diệp Trần không khiêm tốn chút nào, hếch mặt lên bảo, "Chị cảm thấy khuôn mặt này dư sức luôn!"
Là một chó háo sắc, đến cả bản thân mình cũng sẽ không bỏ qua.
Diệp Mẫn: "..."
Chưa từng thấy ai mặt dày như vậy.
Quay xong cảnh của Chu Ngọc Thừa là đến cảnh của Cố Gia Nam và Diệp Trần. Cảnh của Cố Gia Nam và Diệp Trần đại khái là Diệp Trần bị đánh, Cố Gia Nam cứu cô. Diệp Trần bị đánh vì Chu Ngọc Thừa, Cố Gia Nam hy sinh thay cho hai người họ.
Trong phim có một cảnh là Diệp Trần cãi nhau với người nhà vì Chu Ngọc Thừa, sau đó đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, rời khỏi nhà. Cố Gia Nam biết tin chạy tới nhà nữ chính, đạp thẳng cửa lớn nhà cô, ôm cô đi.
Cảnh này quay ở nhà họ Diệp. Diệp Mẫn tìm một diễn viên chuyên nghiệp đóng vai cha mẹ Diệp Trần. Diệp Trần đang ngồi trên sô pha đọc kịch bản, Diệp Mẫn vỗ vai cô hỏi: "Chị, thấy thế nào?"
Diệp Trần tặc lưỡi: "Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, chị thấy em tả thực thật đấy."
"??"
"Em không biết là chị thực sự muốn làm chuyện này, mà thái độ của cha mẹ mình cũng y chang thế này luôn à?"
Diệp Mẫn: "..."
Bỗng dưng thật xấu hổ. Giờ Diệp Mẫn mới nghĩ tới tình hình chị mình ở nhà. Trước đây cô không thích Diệp Trần lắm, cảm thấy Diệp Trần là đồ không có đầu óc, chỉ giỏi gây gổ đánh nhau. Thế nhưng phải tiếp xúc mới biết, Diệp Trần không phải người như thế.
Cô mấp máy môi, cuối cùng nói: "Chị..."
"Chị biết em muốn nói gì với chị." Diệp Trần cười, "Trước kia là chị không đúng, em cũng không cần phải tự trách mình, tóm lại thì chúng ta vẫn là chị em."
Nói xong, Diệp Trần đặt tay lên tay Diệp Mẫn, trông Diệp Mẫn áy náy thì không nén nổi nụ cười. Cô gái này không xấu, Diệp Trần rất thích con bé.
Thế là cô vỗ vai Diệp Mẫn, dịu dàng bảo: "Sau này chị sẽ bảo vệ em, em đừng lo."
Chị sẽ không cho em đi theo vết xe đổ ở cốt truyện gốc, Diệp Mẫn, chị sẽ để em sống thật tốt.
Diệp Trần mỉm cười khiến Diệp Mẫn ngẩn người, thợ quay phim đã chuẩn bị sẵn sàng, gọi to: "Lại quay nào."
Lần này, Diệp Mẫn sắm vai diễn viên quần chúng. Diệp Trần đang tranh cãi với người nhà, một diễn viên hắt nước vào mặt Diệp Trần theo đúng như kịch bản, đang định mắng ầm lên thì bên ngoài bỗng có tiếng còi ô tô.
Diệp Mẫn biến sắc, lập tức hô: "Không hay rồi! Mau thu dọn các thứ thôi!"
Mọi người đều bị bất ngờ. Đúng lúc đó, có tiếng một người đàn ông vừa nói chuyện vừa đi vào nhà. Ông vừa vào tới nơi, bầu không khí lập tức lặng ngắt. Diệp Trần lập tức nhận ra người mới tới là Diệp Hoài, cha của cô và Diệp Mẫn.
"Mấy đứa đang làm cái gì vậy?" Diệp Hoài nhíu mày, đang nói thì một người phụ nữ bước vào, sững người nhìn cảnh tượng trong nhà sau đó liền nhìn Diệp Trần, cau mày nhăn mặt gắt: "Diệp Trần, cô lại bày trò gì thế hả?"
"Mẹ..." Diệp Mẫn sợ sệt bảo, "Con đang làm phim..."
"Phim? Phim gì? Diệp Trần lại rủ con đi làm trò xằng bậy này hả?!"
Bà Diệp mở miệng ra liền gắt gỏng, bước vào nhà, chỉ vào những món đồ ngổn ngang trong phòng bảo: "Xem xem mấy đứa đã làm cái trò gì đi này?! Chà, thì ra hôm qua con hỏi mẹ xem nay bố mẹ có về không là để tính làm cái này chứ gì?! Con dám học cách giấu giếm nữa hả?! Diệp Trần," bà Diệp cả giận quát, "cô học trò xấu thì mặc cô, sao lại còn dạy hư Mẫn Mẫn nhà chúng tôi hả!"
Diệp Trần tức đến bật cười: "Tôi dạy hư nó á? Dạy hư gì vậy? Quay phim chứ làm gì? Hơn nữa, là con nhà bà dạy hư tôi thì có, logic của bà bị chết rồi à?!"
"Cô còn cãi nữa hả?!" Bà Diệp tức sôi máu, "Đúng là đồ không biết trời cao đất dày!"
"Nói sai sao lại không cho người khác cãi lại chứ?" Diệp Trần cười lạnh, "Chao ôi, bà nói cái gì thì là cái đó, Diệp Trần này dạy hư người khác, cái phòng này là tôi bày bừa, tôi chính là đứa không biết trời cao đất dày, không chuyện ác nào không làm đấy, bà vừa lòng chưa? Tự mình không dạy con cho tốt lại còn đẩy trách nhiệm cho người ngoài. Hơn nữa, không phải Diệp Mẫn vẫn đang tốt cả đấy hay sao? Quay phim thôi mà cứ làm như chuyện gì ghê gớm, độc ác lắm ấy. Mẹ kiếp, não bà đúng là..."
Còn chưa nói xong, "bốp" một cái, Diệp Trần ngã lăn quay, Cố Gia Nam nhanh tay nhanh mắt chạy lại đỡ cô.
Diệp Trần bưng mặt, má nóng bừng, đỏ rát.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, Diệp Mẫn sợ đần người ra, Chu Ngọc Thừa cau mày: "Chú Diệp..."
"Đây là chuyện riêng của nhà họ Diệp chúng tôi." Diệp Hoài thu tay về, lạnh lùng bảo, "Mấy đứa về hết đi, chuyện của nhà họ Diệp thì để nhà họ Diệp tự giải quyết."
Diệp Trần bưng mặt, không nói gì. Cảm xúc của "Diệp Trần" thực sự bỗng trào dâng.
Trong đầu cô lướt qua vô số hình ảnh, từ nhỏ đến lớn, hầu như lần nào Diệp Hoài cũng đều làm như thế.
Cốc bị vỡ, nhất định là cô làm, không phải Diệp Mẫn;
Vẽ tranh, đẹp thì nhất định là của Diệp Mẫn, không phải cô;
Diệp Mẫn luôn luôn giỏi giang, cô luôn luôn kém cỏi.
Không phải chưa từng muốn làm một đứa con ngoan, không phải chưa từng bám theo Diệp Hoài ngọt ngào gọi cha ơi, không phải chưa từng có lúc giỏi giang. Thế nhưng chẳng ai để ý, chẳng ai khen ngợi, Diệp Mẫn và Diệp Trần, ngay từ chuyện đặt tên đã nói lên sự khác biệt của hai đứa.
Diệp Trần chưa bao giờ có những ký ức rõ ràng đến vậy, khiến cả người cô như đang mơ, không nói một lời. Cố Gia Nam dìu cô, nhìn dáng vẻ ngơ ngác bưng mặt của Diệp Trần, nỗi đau khủng khiếp trào dâng trong lòng.
Cậu ta không nói tiếng nào, dìu Diệp Trần ra khỏi nhà. Diệp Trần bị kéo đi, bước chân liêu xiêu. Diệp Hoài tức tối quát: "Hôm nay mày dám bước ra khỏi cửa nhà này thì từ nay về sau, tao sẽ không cho mày một xu sứt nào nữa hết!"
Diệp Trần đứng lại. Diệp Hoài thấy lời mình nói có tác dụng bèn trù dập bảo: "Còn không mau cút vào đây, muốn mất mặt tới lúc nào nữa hả?!"
Diệp Trần không đáp, đờ đẫn ngẩng đầu.
Cố Gia Nam chưa bao giờ thấy Diệp Trần yếu đuối thế này, trong thế giới của cậu ta, Diệp Trần luôn luôn kiêu ngạo, rực rỡ, phô trương khiến cậu ta cảm thấy mình không thể bì kịp, không sao với tới.
Cô là ánh trăng sáng trong tim cậu ta, chiếu sáng con đường tối tăm cậu ta bước, kể từ giây phút cô kéo tay lôi cậu ta ra khỏi cái đầm lầy đen đúa ấy, giữa bọn họ đã tự nhiên hình thành một khoảng cách địa vị không thể vượt qua.
Cho dù cậu ta đạt đến trình độ nào, cậu ta sẽ vẫn luôn ngẩng đầu ngưỡng vọng cô.
Cậu ta chưa lúc nào cảm thấy mình ở gần cô đến vậy.
Cô ấy và cậu ta, đều bị cha mẹ vứt bỏ, ngoài đối phương, trong thế giới này, họ đã chẳng còn gì cả.
Cậu muốn ôm cô ấy vào ngực, muốn hai người gắn kết với nhau làm một, muốn giao tất cả những gì mình có cho cô.
Cậu ta không thể nói rõ đây là thứ tình cảm gì, nóng lòng đến thế, muốn có được cô, làm bạn với cô, đối tốt với cô, ngăn trở tất cả những thứ làm cô ấy tổn thương.
Vậy là cậu ôm cô gái vào trong ngực mình, nghiêm túc nói: "Tôi nuôi cậu."
Diệp Trần ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, Cố Gia Nam nói như thề thốt: "Tôi có tiền tiết kiệm, tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền. Diệp Trần, cậu đừng sợ, tôi nuôi cậu."
Diệp Trần bị những ký ức của Diệp Trần thật làm rối tung rối mù, nghe thấy lời Cố Gia Nam nói bỗng có cảm giác như chết đuối vớ được cọc.
Cậu ta sẽ không vứt bỏ cô, mãi mãi không.
Cô không biết ý nghĩ ấy đến từ đâu, ngoảnh mặt đi, lẳng lặng nhìn Diệp Hoài, nói thật chậm: "Con không thèm."
Diệp Hoài sững người, Diệp Trần nhắm mắt lại, từ tốn nói: "Bố không cần đứa con gái này, thực ra con cũng không cần người cha như bố đâu. Bố khỏi lo, con không cần tiền của bố, cả đời này con sẽ không quay về đâu."
Nói xong, Diệp Trần chùi mấy lá trà dính trên mặt, quay lưng bỏ đi.
Cô cảm thấy hơi lành lạnh, vừa nãy quay phim, nước trà hắt vào người ngấm vào quần áo, gió thổi tới khiến cô run cả người.
Cố Gia Nam đuổi theo khoác áo khoác lên người cô, dìu cô ra ngoài. Hơi ấm từ tay cậu ta là hơi ấm duy nhất cô cảm nhận được, nâng bước cô đi, không để cô té ngã.
Cô quay lưng về phía tất cả mọi người, chỉ có Cố Gia Nam trông thấy vẻ mặt của cô. Cô cắn môi, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi, cô cố nén tiếng khóc của mình, bước từng bước ra khỏi nhà.
Cố Gia Nam không nói tiếng nào, cố gắng ôm cô thật chặt, không để cô ngã xuống trước mặt mọi người, không để cô suy sụp trước mặt họ.
Hai người ra khỏi nhà họ Diệp một lúc lâu, Diệp Trần cuối cùng mới òa lên khóc.
Cả người cô mềm oắt, khóc tới xé gan xé ruột. Cố Gia Nam ôm cô vào lòng, làm điểm tựa cho cô.
Trong lòng cậu ta đau nhói, tiếng khóc như những lưỡi dao rạch vào tim cậu ta. Suốt mười bảy năm qua bị cha mẹ đánh đập, bị bạn bè xa lánh, cậu ta đã trải qua biết bao đớn đau, tăm tối, vậy mà vẫn đầu hàng trước tiếng khóc của người con gái này.
Chưa từng có phút giây nào khiến cậu ta cảm thấy khó chịu đến vậy. Cậu ta ôm cô, đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
"Đừng khóc," cậu ta vỗ lưng cô, giọng nói khàn khàn dỗ dành, "Tôi đây, tôi ở đây."
"Diệp Trần, cậu đừng sợ." Cậu ta cố gắng giữ cô đứng thẳng, nâng mặt cô lên để cô trông thấy mình, sự nghiêm túc toát ra từ đôi mắt, lặp lại một lần nữa: "Tôi sẽ nuôi cậu, cậu đừng sợ."
"Tôi không sợ..." Diệp Trần khóc rấm rứt.
Cô là một người trưởng thành hai mươi ba tuổi, căn bản không sợ không tự nuôi sống nổi mình. Vấn đề là trong lòng "Diệp Trần" thật thấy thực sự vô cùng tủi thân, hại cô không cách nào dừng khóc được.
"Diệp Trần" là một người rất gắn bó với gia đình cho nên dù chịu nhiều điều tủi thân nhưng vẫn luôn chịu đựng, mỗi lần xung đột với Diệp Hoài đều nhẫn nhịn, nhún nhường. Thế nhưng, Diệp Trần không phải cô ấy nên sau khi bị Diệp Hoài tát, cô kiên quyết mỗi người mỗi ngả với nhà họ Diệp.
Hành động dứt khoát này rất kích thích "Diệp Trần", trí nhớ của bản thể trỗi dậy, ném thứ cảm xúc không muốn rời xa gia đình cho cô. Tuy nhiên, với Diệp Trần, cô chẳng hề cảm nhận được chút cảm giác tình thân nào.
Cô ấy từng được cha mẹ yêu thương cho nên khi bản thể ném những ký ức mà cô ấy cho rằng được "yêu thương" ấy cho Diệp Trần, Diệp Trần chỉ có thể cảm thấy vô cùng tủi thân.
Thế nhưng, cái ôm của Cố Gia Nam thật ấm áp, cậu ta cứ lặng im ôm cô như vậy khiến cô cảm thấy được tiếp thêm vô vàn sức mạnh. Cố núp trong ngực cậu ta hấp thu sức mạnh ấy rồi từ từ đứng vững.
"Được rồi." Cô lấy tay chùi nước mắt, "Không sao, xin lỗi đã làm cậu phải lo."
"Không có gì," Cố Gia Nam nắm tay cô, nói thật chậm, "Sau này, mỗi khi cậu thấy đau buồn, hãy nói với tôi."
"Nói với cậu làm gì chứ?" Diệp Trần thắc mắc. Cố Gia Nam thư thả bảo: "Tôi buồn cùng cậu."
Diệp Trần ngớ ra rồi không nén nổi nụ cười.
"Đồ ngốc." Đôi mắt cô như tỏa sáng, "Cậu nên tới dỗ tôi vui mới phải."
"Được." Cố Gia Nam lập tức đồng ý, ngẩng đầu nghiêm túc nói, "Cậu mà buồn, tôi sẽ đến dỗ cho cậu vui."
Tim Diệp Trần đập thình thịch. Cô ngoảnh mặt đi, không dám nhìn cậu ta nữa.
Lúc này, hệ thống cất lời: "Theo dõi thấy chỉ số tình cảm của kí chủ sai lệch 10, xin hãy chú ý khống chế tình cảm."
Diệp Trần thoáng ngạc nhiên, Cố Gia Nam kéo cô đi bắt xe taxi, hai người cùng ngồi taxi về. Trên đường về, Diệp Trần không nói chuyện, thắc mắc hỏi hệ thống.
"Chỉ số tình cảm là gì?"
"Là mức độ thật lòng của tình cảm ký chủ dành cho đối tượng mục tiêu."
"Nói kỹ thêm chút đi."
"Sau khi mỗi kí chủ nhận được nhiệm vụ xuyên nhanh xuyên đến thế giới, thực ra đều mang tâm trạng như đang chơi một trò chơi nhập vai sinh tồn, trong sâu thẳm đáy lòng, không hề cho rằng những nhân vật trong thế giới mình đến là thật. Chỉ khi nào kí chủ nảy sinh tình cảm với người ở thế giới mình xuyên đến, coi đối phương và mình là cùng một loại người, có lẽ bởi vậy mà sinh ra suy nghĩ muốn ở lại hẳn trong thế giới đó thì mới phát sinh tăng chỉ số tình cảm. Chỉ số tình cảm càng lớn đồng nghĩa rằng khả năng kí chủ ở lại thế giới này càng lớn. Thế nên xin ký chủ hãy chú ý khống chế chỉ số tình cảm của mình."
"Nếu tôi không khống chế được thì sao?" Diệp Trần nhíu mày. Hệ thống im lặng một lúc rồi mới đáp: "Nếu chỉ số tình cảm vượt quá 50 thì hệ thống sẽ chủ động giúp kí chủ giảm chỉ số này xuống."
"Các anh sẽ cắt bỏ trí nhớ của tôi hả?"
"Không," hệ thống đáp, "chúng tôi chỉ cắt bỏ cảm xúc của kí chủ thôi."
Diệp Trần không nói gì, rơi vào im lặng.
Hệ thống thấy cảm xúc của Diệp Trần sa sút hẳn, lát sau bèn vỗ về: "Kí chủ, thực ra tôi rất thích dáng vẻ vô tâm vô tư của cô."
"Ừ."
Diệp Trần nhẹ nhàng nói: "Tôi cũng thích."
Thế nhưng nói xong, cô vẫn không nhịn được quay sang nhìn Cố Gia Nam.
Chàng trai này thực sự rất đẹp, mười bảy tuổi, vẫn còn nét trẻ con, ngũ quan sắc nét, da trắng sứ, trong thế giới của Diệp Trần, người thanh niên đẹp thế này, chắc chỉ có thể nhìn thấy trong tranh.
Cô cứ nhìn mãi như vậy, cảm thấy hơi chóng mặt. Lúc Cố Gia Nam đỡ cô xuống xe, thấy cô có vẻ ngu ngơ bèn hỏi: "Không thoải mái à?"
"Không phải." Diệp Trần cười, "Chỉ là cảm thấy cậu thật sự rất đẹp."
Cố Gia Nam nhíu mày, cúi đầu xuống, đụng trán vào trán cô, trán Diệp Trần rất nóng, Cố Gia Nam lập tức nói: "Cậu sốt rồi."
"Ừ." Diệp Trần gật đầu, "Chắc vậy, chúng ta về đi, trong phòng có thuốc hạ sốt, uống một viên là khỏi."
"Tôi đưa cậu đi viện."
"Không sao đâu." Diệp Trần lắc đầu, "Tôi ngủ một giấc là khỏe thôi."
Cố Gia Nam thấy cô kiên quyết thì cũng đành thôi, đưa cô về phòng, đo nhiệt độ cho cô, cho cô uống thuốc, đắp túi chườm đá, cho uống nước đường.
Sau khi khóc xong, Diệp Trần cảm thấy rất mệt, hơi hơi buồn ngủ, bèn bảo với Cố Gia Nam: "Cậu đi ngủ đi, tôi không sao."
"Tôi trông cậu." Cố Gia Nam cứng đầu đáp. Diệp Trần không còn sức để nói thêm với cậu ta câu nào, nhắm mắt lại ngủ li bì.
Cố Gia Nam lẳng lặng nhìn cô. Mặt cô hơi xanh xao, hơi ửng hồng, mọi đường nét vẫn luôn rất đẹp.
Cô ấy vẫn luôn đẹp, đẹp rực rỡ, như một đóa hoa nở rộ cuối mùa, có cảm giác như sẽ chóng tàn lụi bất cứ lúc nào.
Cố Gia Nam kìm lòng chẳng đặng, đưa tay chạm lên môi cô, cảm nhận cảm giác mềm mại dưới ngón tay. Lần đầu tiên cậu ta biết, thì ra Diệp Trần ở gần mình đến vậy, cậu ta có thể ôm cô gái này trong ngực, nghe cô ấy khóc trong lòng mình, được cô ấy dựa vào và không rời bỏ cậu ta.
Cô ấy không cao vời vợi như cậu ta tưởng, cậu ta cũng có thể có được cô ấy.
Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, có gì đó chui qua đầu những ngón tay đã khai sáng cho cậu ta.
Vì sao lại ghen tị, vì sao lại tức giận, vì sao lại muốn độc chiếm người ấy, vì sao muốn tới gần, muốn cái ôm, muốn ánh mắt của cô ấy dành cho mình.
Đáp án của những câu hỏi này, dường như thật rõ ràng nhưng trước nay cậu ta vẫn không dám nghĩ tới. Khi cậu ta chịu nghĩ, bỗng phát hiện đáp án ấy thực sự vô cùng hợp tình hợp lý.
Khi cô kéo cậu ta rời xa bóng đêm, khi cô cùng cậu ta chạy ra khỏi con ngõ nhỏ ấy, khi cô đứng chắn trước mặt cậu ta, đánh nhau với người khác vì cậu ta, khi cô liều lĩnh bảo vệ cậu ta, làm bạn với cậu ta, dường như đáp án này đã được định sẵn.
Trong đầu cậu ta hiện lên cảnh tượng cô và Chu Ngọc Thừa hôn nhau dưới ánh chiều tà, cảnh tượng đẹp đến mức khiến tim người ta nảy sinh những ý nghĩ đen tối.
Cậu ta cúi đầu, chạm nhẹ vào đôi môi nóng giãy.
Cô ngủ rất say, không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Thấy cô nằm yên, cậu ta bất giác thở dốc, nhắm mắt lại, đưa đầu lưỡi dò dẫm.
Đôi môi cô nóng kinh người khiến trái tim cậu ta run rẩy. Sự ngọt ngào, dịu êm bao lấy cậu ta, khiến cậu ta như say trong men rượu nồng.
Cậu ta tham lam âu yếm từng góc nhỏ, như thể một con sói đói đã chờ đợi rất lâu.
Đến tận khi Diệp Trần rên khẽ, Cố Gia Nam mới giật mình nhận ra bản thân đang làm gì, lùi phắt lại, hốt hoảng chạy ra khỏi phòng.
Cậu ta xông vào nhà tắm, mở vòi nước xối xả, dòng nước lạnh buốt dội thẳng vào đầu, cuối cùng Cố Gia Nam cũng bình tĩnh lại.
Cậu ta nhắm mắt lại, cậu ta biết, cả đời này, trái tim cậu ta chẳng thể nào tĩnh lặng nữa.
Chú thích:
*chữ Trần (尘) trong tên Diệp Trần nghĩa là bụi bặm, trần tục. Chữ Mẫn (敏) trong tên Diệp Mẫn có nghĩa là nhanh nhẹn, mẫn tiệp, thông minh. Vậy nên Diệp Trần mới nói là khác nhau từ cái tên.