Chương : 14
Hệ thống nhận ra ý tưởng của Diệp Trần, lập tức nổi khùng, tô đỏ độ hắc hóa "10" lên rồi kích động bảo: "Kí chủ, đừng có đi tìm cái chết, ngàn lần đừng đi tìm cái chết!"
"Ôi..." Diệp Trần thở dài, "Tôi nghĩ lại rồi, vẫn chưa muốn chết."
Nói xong, cô đi rửa mặt: "Làm bài tập trước rồi ngủ cái đã."
Rửa mặt xong, Diệp Trần nhận được tin nhắn của Chu Ngọc Thừa: "Ngồi cùng bàn với tôi nhé?"
Giờ Diệp Trần mới nhớ ra chuyện thầy giáo từng nhắc trước khi thi cuối kỳ. Chỗ ngồi ban đầu xếp theo thành tích đầu vào, sau khi thi cuối kỳ, sang kỳ mới, theo thứ tự điểm từ cao xuống thấp lần lượt được chọn vị trí và bạn ngồi cùng bàn, người xếp nhất chọn chỗ và bạn cùng bàn xong mới đến lượt người xếp nhì, cứ tiếp tục như vậy.
Dựa theo cách xếp chỗ này, suy ra nếu bạn muốn ngồi chỗ mình muốn, vậy có hai cách, cách một là trở thành học sinh giỏi, cách hai là bám càng học sinh giỏi.
Tuy nhiên, xuất phát từ tình cảm bạn bè, mọi người đều lén thương lượng trước xem ai muốn ngồi với mình rồi tiến hành chọn chỗ, không chơi trò "ép bạn ngồi cùng mình". Loại chuyện như vậy chỉ có thể xảy ra với tình yêu tay ba mà thôi. Có điều với học sinh trường I thì chẳng có mấy đứa yêu đương cả, tình yêu tay ba lại càng hiếm. Loại học sinh đi cửa sau vào trường, không chú tâm học hành như Diệp Trần chỉ là thiểu số rất nhỏ.
Diệp Trần đọc tin nhắn của Chu Ngọc Thừa, không cần nghĩ nhiều đã đáp lại ngay: "Được thôi, nhưng tôi muốn ngồi bàn cuối cạnh cửa sổ."
Cô thích ngồi cuối, có cảm giác an toàn lại gần cửa sổ, tiện nhìn xuống sân thể dục.
Chu Ngọc Thừa nhanh chóng trả lời: "Được."
Cố Gia Nam đang ngồi đọc sách trên sô pha cùng Ngôn Lương, đây là cách bồi dưỡng tình cảm đặc biệt của hai cha con họ. Ngôn Lương thấy Cố Gia Nam cứ liên tục nhìn điện thoại bèn hỏi: "Muốn gửi tin nhắn cho bạn gái à? Cãi nhau hả?"
"Con không có bạn gái." Cố Gia Nam đặt điện thoại xuống, đáp tỉnh bơ.
Ngôn Lương cười: "Còn đang theo đuổi hả?"
Cố Gia Nam không trả lời, không công nhận cũng không phủ nhận. Ngôn Lương quan tâm hỏi: "Con đang do dự gì à? Nói nghe thử chút xem nào."
"Con muốn cậu ấy ngồi cùng bàn với mình." Cố Gia Nam thong thả đáp, thực ra cậu ta cũng chẳng biết nên hỏi ai chuyện này, Ngôn Lương đã chủ động hỏi thì cậu ta bèn kể luôn, "Bạn ngồi cùng bàn được tự chọn nhưng con nghĩ... không cần phải nói trước, đến lúc đó chọn luôn cũng được mà phải không?"
Dù gì thì trong lớp quan hệ giữa hai người họ là tốt nhất.
Diệp Trần bị cô lập ở trong lớp, ngoài cậu ta, còn ai chịu ngồi cùng bàn với chứ.
Thế nhưng không hiểu sao, cậu ta cứ thấy hơi bất an, thấp thỏm, nghĩ đến trò chơi Diệp Trần chơi suốt cả kỳ nghỉ, nghĩ đến Chu Ngọc Thừa cùng đi dạo phố sắm đồ với Diệp Trần, trong lòng cậu ta thấy rất sốt ruột.
Cậu ta không biết hai người đó thân với nhau cỡ nào vì thế cũng ngại gửi tin nhắn. Dựa vào quan hệ giữa cậu ta và Diệp Trần, có lẽ cũng chẳng cần phải nói trước làm gì, nhưng mà nếu lỡ...
Cố Gia Nam mím môi, nhìn điện thoại, cực kỳ phân vân.
Ngôn Lương cười, nhắc nhở con: "Quan hệ giữa con bé với Chu Ngọc Thừa tốt lắm đấy nhé, mấy đứa học cùng một lớp phải không?"
Cố Gia Nam lập tức thông suốt, cầm điện thoại lên, nghiêm túc gửi một tin nhắn: "Mai chúng ta ngồi cùng bàn nhé."
Diệp Trần đứng hình khi nhận được tin nhắn: "Hệ thống, làm sao đây?"
"Kí chủ, khoảnh khắc thử thách chỉ số thông minh của cô đến rồi!" Hệ thống kích động nói, "Nào, mau nhắn lại đi!"
Diệp Trần gật đầu, nhanh chóng nhắn lại: "Tôi nhận lời ngồi với Chu Ngọc Thừa rồi, mai cậu chọn bàn thứ hai từ dưới lên của tổ bốn nhé, tôi ngồi phía trong bàn cuối."
Sau khi gửi tin nhắn đi một lát, trong đầu Diệp Trần kêu "ting" một tiếng.
"Độ hắc hóa tăng 2, chúc mừng."
Diệp Trần cầm điện thoại đổ vật xuống giường, suýt thì bật khóc.
Hệ thống hiền hậu bảo: "Không sao, với chỉ số thông minh của cô, tôi vốn chẳng ôm ấp chờ mong gì."
Hệ thống rác rưởi, hại đời tôi rồi!
Ở bên kia, Cố Gia Nam mặt lạnh như đồng đen, cất điện thoại đi về phòng mình.
"Ngủ à?" Ngôn Lương đoán chắc thằng bé đã thất bại rồi, bèn đóng vai người cha tốt. Cố Gia Nam không ngoảnh đầu lại, nói đầy chán chường: "Ngủ ạ."
Hôm sau đi học, thầy chủ nhiệm quả nhiên mời mọi người ra khỏi lớp để xếp lại chỗ ngồi, bắt đầu từ người đứng đầu, gọi đến tên ai, người đó vào chỗ.
Mọi người rì rầm nói chuyện, chủ đề không phải chuyện xếp chỗ mà là Diệp Trần đang đứng cắn hạt dưa ở trong góc.
"Ai đây?"
"Khá nhỉ..."
"Lớp mình à?"
Mọi người rì rầm bàn tán, Diệp Mẫn tò mò quay sang nhìn thử, Diệp Trần mặc đồng phục, để tóc màu đỏ rượu đứng ở đó.
Có phải Diệp Trần không thì chắc chắn cô vẫn phân biệt được, chỉ có điều là thật không ngờ mới qua mấy ngày mà chị ta đã đổi hẳn kiểu tóc rồi.
Diệp Trần thấy Diệp Mẫn lại chỗ mình đứng rồi hỏi nhỏ: "Chị nghĩ gì mà đổi kiểu tóc với không trang điểm nữa thế?"
"Ghét cô ta!" Hệ thống âm thầm cổ vũ, "Mau mau khiến cô ta biết khó mà lui đi, đừng có tăm tia Chu Ngọc Thừa nữa!"
Diệp Trần cũng nghĩ như vậy, vừa cắn hạt dưa vừa đáp: "À, là vì Ngọc Thừa thích, cậu ấy dẫn tôi đi đổi chứ tôi vẫn chưa muốn đổi đâu."
Cố Gia Nam mới tới nghe được, người cứng đờ.
Cậu ta chẳng hiểu mình bị làm sao nữa, lòng rất rầu rĩ, thấy kiểu tóc đó thật gai mắt, thấy cô ấy đẹp thật quá lóa mắt.
Cậu ta không thích mọi người đều dán mắt nhìn cô ấy, không muốn cho ai biết cô ấy đẹp như thế nào, thậm chí còn ích kỷ muốn giống như ngày trước, chẳng ai thích cô ấy, ai cũng xa lánh, không thèm chú ý, chỉ có mình cậu ta biết cô ấy đẹp thế nào, tốt ra sao, cứ như vậy chẳng lẽ không hay sao?
Thế nhưng những lời này cậu ta đều không thể nói ra miệng.
Chủ nhiệm lớp gọi: "Chu Ngọc Thừa."
"Có ạ." Chu Ngọc Thừa bước lên trước, ngoảnh đầu nhìn Diệp Trần đứng trong góc, mọi người đều rào rào quay sang nhìn theo, Chu Ngọc Thừa gọi tên cô ấy.
"Diệp Trần, chúng ta vào thôi."
Cố Gia Nam siết chặt nắm đấm, người lạnh như một tảng băng. Diệp Trần phủi tay, vứt vỏ hạt dưa vào thùng rác rồi đi vào.
Mọi người có mặt đều nhìn cô, thật là đẹp đến lóa mắt, Chu Ngọc Thừa đứng yên chờ trước cửa lớp, hai người cùng vào trong, ngực Cố Gia Nam đau nhói.
Thế nhưng cậu ta gắng kiềm chế bản thân, chờ thầy giáo gọi tên mình, cậu ta bèn nói: "Diệp Mẫn."
Diệp Mẫn ngớ người.
Họ có hẹn trước đâu???
Thế nhưng Cố Gia Nam quay sang nhìn, Diệp Mẫn không thốt nổi tiếng nào. Chàng trai trước mắt quá khôi ngô, cho dù lạnh lùng nhưng vẫn chẳng đủ để ngăn người ta ham muốn tới gần đối phương hơn.
Khoảnh khắc Cố Gia Nam gọi tên Diệp Mẫn, Diệp Trần giật mình quay đầu nhìn. Cố Gia Nam thấy cô nhìn mình, trong lòng cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn.
Cậu ta thích chỉ có mình trong mắt đối phương.
"Ôi..." Diệp Trần thở dài, "Tôi nghĩ lại rồi, vẫn chưa muốn chết."
Nói xong, cô đi rửa mặt: "Làm bài tập trước rồi ngủ cái đã."
Rửa mặt xong, Diệp Trần nhận được tin nhắn của Chu Ngọc Thừa: "Ngồi cùng bàn với tôi nhé?"
Giờ Diệp Trần mới nhớ ra chuyện thầy giáo từng nhắc trước khi thi cuối kỳ. Chỗ ngồi ban đầu xếp theo thành tích đầu vào, sau khi thi cuối kỳ, sang kỳ mới, theo thứ tự điểm từ cao xuống thấp lần lượt được chọn vị trí và bạn ngồi cùng bàn, người xếp nhất chọn chỗ và bạn cùng bàn xong mới đến lượt người xếp nhì, cứ tiếp tục như vậy.
Dựa theo cách xếp chỗ này, suy ra nếu bạn muốn ngồi chỗ mình muốn, vậy có hai cách, cách một là trở thành học sinh giỏi, cách hai là bám càng học sinh giỏi.
Tuy nhiên, xuất phát từ tình cảm bạn bè, mọi người đều lén thương lượng trước xem ai muốn ngồi với mình rồi tiến hành chọn chỗ, không chơi trò "ép bạn ngồi cùng mình". Loại chuyện như vậy chỉ có thể xảy ra với tình yêu tay ba mà thôi. Có điều với học sinh trường I thì chẳng có mấy đứa yêu đương cả, tình yêu tay ba lại càng hiếm. Loại học sinh đi cửa sau vào trường, không chú tâm học hành như Diệp Trần chỉ là thiểu số rất nhỏ.
Diệp Trần đọc tin nhắn của Chu Ngọc Thừa, không cần nghĩ nhiều đã đáp lại ngay: "Được thôi, nhưng tôi muốn ngồi bàn cuối cạnh cửa sổ."
Cô thích ngồi cuối, có cảm giác an toàn lại gần cửa sổ, tiện nhìn xuống sân thể dục.
Chu Ngọc Thừa nhanh chóng trả lời: "Được."
Cố Gia Nam đang ngồi đọc sách trên sô pha cùng Ngôn Lương, đây là cách bồi dưỡng tình cảm đặc biệt của hai cha con họ. Ngôn Lương thấy Cố Gia Nam cứ liên tục nhìn điện thoại bèn hỏi: "Muốn gửi tin nhắn cho bạn gái à? Cãi nhau hả?"
"Con không có bạn gái." Cố Gia Nam đặt điện thoại xuống, đáp tỉnh bơ.
Ngôn Lương cười: "Còn đang theo đuổi hả?"
Cố Gia Nam không trả lời, không công nhận cũng không phủ nhận. Ngôn Lương quan tâm hỏi: "Con đang do dự gì à? Nói nghe thử chút xem nào."
"Con muốn cậu ấy ngồi cùng bàn với mình." Cố Gia Nam thong thả đáp, thực ra cậu ta cũng chẳng biết nên hỏi ai chuyện này, Ngôn Lương đã chủ động hỏi thì cậu ta bèn kể luôn, "Bạn ngồi cùng bàn được tự chọn nhưng con nghĩ... không cần phải nói trước, đến lúc đó chọn luôn cũng được mà phải không?"
Dù gì thì trong lớp quan hệ giữa hai người họ là tốt nhất.
Diệp Trần bị cô lập ở trong lớp, ngoài cậu ta, còn ai chịu ngồi cùng bàn với chứ.
Thế nhưng không hiểu sao, cậu ta cứ thấy hơi bất an, thấp thỏm, nghĩ đến trò chơi Diệp Trần chơi suốt cả kỳ nghỉ, nghĩ đến Chu Ngọc Thừa cùng đi dạo phố sắm đồ với Diệp Trần, trong lòng cậu ta thấy rất sốt ruột.
Cậu ta không biết hai người đó thân với nhau cỡ nào vì thế cũng ngại gửi tin nhắn. Dựa vào quan hệ giữa cậu ta và Diệp Trần, có lẽ cũng chẳng cần phải nói trước làm gì, nhưng mà nếu lỡ...
Cố Gia Nam mím môi, nhìn điện thoại, cực kỳ phân vân.
Ngôn Lương cười, nhắc nhở con: "Quan hệ giữa con bé với Chu Ngọc Thừa tốt lắm đấy nhé, mấy đứa học cùng một lớp phải không?"
Cố Gia Nam lập tức thông suốt, cầm điện thoại lên, nghiêm túc gửi một tin nhắn: "Mai chúng ta ngồi cùng bàn nhé."
Diệp Trần đứng hình khi nhận được tin nhắn: "Hệ thống, làm sao đây?"
"Kí chủ, khoảnh khắc thử thách chỉ số thông minh của cô đến rồi!" Hệ thống kích động nói, "Nào, mau nhắn lại đi!"
Diệp Trần gật đầu, nhanh chóng nhắn lại: "Tôi nhận lời ngồi với Chu Ngọc Thừa rồi, mai cậu chọn bàn thứ hai từ dưới lên của tổ bốn nhé, tôi ngồi phía trong bàn cuối."
Sau khi gửi tin nhắn đi một lát, trong đầu Diệp Trần kêu "ting" một tiếng.
"Độ hắc hóa tăng 2, chúc mừng."
Diệp Trần cầm điện thoại đổ vật xuống giường, suýt thì bật khóc.
Hệ thống hiền hậu bảo: "Không sao, với chỉ số thông minh của cô, tôi vốn chẳng ôm ấp chờ mong gì."
Hệ thống rác rưởi, hại đời tôi rồi!
Ở bên kia, Cố Gia Nam mặt lạnh như đồng đen, cất điện thoại đi về phòng mình.
"Ngủ à?" Ngôn Lương đoán chắc thằng bé đã thất bại rồi, bèn đóng vai người cha tốt. Cố Gia Nam không ngoảnh đầu lại, nói đầy chán chường: "Ngủ ạ."
Hôm sau đi học, thầy chủ nhiệm quả nhiên mời mọi người ra khỏi lớp để xếp lại chỗ ngồi, bắt đầu từ người đứng đầu, gọi đến tên ai, người đó vào chỗ.
Mọi người rì rầm nói chuyện, chủ đề không phải chuyện xếp chỗ mà là Diệp Trần đang đứng cắn hạt dưa ở trong góc.
"Ai đây?"
"Khá nhỉ..."
"Lớp mình à?"
Mọi người rì rầm bàn tán, Diệp Mẫn tò mò quay sang nhìn thử, Diệp Trần mặc đồng phục, để tóc màu đỏ rượu đứng ở đó.
Có phải Diệp Trần không thì chắc chắn cô vẫn phân biệt được, chỉ có điều là thật không ngờ mới qua mấy ngày mà chị ta đã đổi hẳn kiểu tóc rồi.
Diệp Trần thấy Diệp Mẫn lại chỗ mình đứng rồi hỏi nhỏ: "Chị nghĩ gì mà đổi kiểu tóc với không trang điểm nữa thế?"
"Ghét cô ta!" Hệ thống âm thầm cổ vũ, "Mau mau khiến cô ta biết khó mà lui đi, đừng có tăm tia Chu Ngọc Thừa nữa!"
Diệp Trần cũng nghĩ như vậy, vừa cắn hạt dưa vừa đáp: "À, là vì Ngọc Thừa thích, cậu ấy dẫn tôi đi đổi chứ tôi vẫn chưa muốn đổi đâu."
Cố Gia Nam mới tới nghe được, người cứng đờ.
Cậu ta chẳng hiểu mình bị làm sao nữa, lòng rất rầu rĩ, thấy kiểu tóc đó thật gai mắt, thấy cô ấy đẹp thật quá lóa mắt.
Cậu ta không thích mọi người đều dán mắt nhìn cô ấy, không muốn cho ai biết cô ấy đẹp như thế nào, thậm chí còn ích kỷ muốn giống như ngày trước, chẳng ai thích cô ấy, ai cũng xa lánh, không thèm chú ý, chỉ có mình cậu ta biết cô ấy đẹp thế nào, tốt ra sao, cứ như vậy chẳng lẽ không hay sao?
Thế nhưng những lời này cậu ta đều không thể nói ra miệng.
Chủ nhiệm lớp gọi: "Chu Ngọc Thừa."
"Có ạ." Chu Ngọc Thừa bước lên trước, ngoảnh đầu nhìn Diệp Trần đứng trong góc, mọi người đều rào rào quay sang nhìn theo, Chu Ngọc Thừa gọi tên cô ấy.
"Diệp Trần, chúng ta vào thôi."
Cố Gia Nam siết chặt nắm đấm, người lạnh như một tảng băng. Diệp Trần phủi tay, vứt vỏ hạt dưa vào thùng rác rồi đi vào.
Mọi người có mặt đều nhìn cô, thật là đẹp đến lóa mắt, Chu Ngọc Thừa đứng yên chờ trước cửa lớp, hai người cùng vào trong, ngực Cố Gia Nam đau nhói.
Thế nhưng cậu ta gắng kiềm chế bản thân, chờ thầy giáo gọi tên mình, cậu ta bèn nói: "Diệp Mẫn."
Diệp Mẫn ngớ người.
Họ có hẹn trước đâu???
Thế nhưng Cố Gia Nam quay sang nhìn, Diệp Mẫn không thốt nổi tiếng nào. Chàng trai trước mắt quá khôi ngô, cho dù lạnh lùng nhưng vẫn chẳng đủ để ngăn người ta ham muốn tới gần đối phương hơn.
Khoảnh khắc Cố Gia Nam gọi tên Diệp Mẫn, Diệp Trần giật mình quay đầu nhìn. Cố Gia Nam thấy cô nhìn mình, trong lòng cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn.
Cậu ta thích chỉ có mình trong mắt đối phương.