Chương 67: Nhân lúc đêm tối đi vào giấc mộng
Hắn đang nói với ai? Cửu Chi Đăng sao?
Từ Hành Chi lau sạch đôi môi bị máu thấm ướt của hắn.
Mượn ánh lửa nhìn gương mặt nhăn nhó đau khổ ấy, Từ Hành Chi bỗng bừng tỉnh, trong lòng chỉ còn lại thương xót như phụ thân nuôi lớn con mình, thấy con đau đớn chỉ muốn dỗ nó vui vẻ hơn: “Trọng Quang?”
Mạnh Trọng Quang hơi nhướng mày lên nhưng không tỉnh dậy, khó chịu trằn trọc, cánh tay vừa bị Từ Hành Chi gạt ra vùng vẫy muốn ôm Từ Hành Chi lại nhưng mới giơ ra một nửa, hắn đã rụt tay về, quyết tâm ghìm tay mình về, dùng hết toàn bộ sức lực cuộn mình lại như sợ ôm Từ Hành Chi khiến y bị đau.
Từ Hành Chi chậc một tiếng: “Ngốc ạ.”
Y nằm xuống, dùng tay gỗ ôm Mạnh Trọng Quang đang cuộn người vào lòng, gác cằm lên mái tóc ướt mồ hôi của hắn, tay còn lại lấy Bút nhàn rỗi ra, định khí ngưng thần, liên tục biến thành mấy cuốn sách thẻ tre, dùng đầu ngón tay gạt sáp khóa sách ra rồi lật mở.
Bên trong Bút nhàn rỗi chứa không ít sách cổ bí tịch, dù Từ Hành Chi chưa khôi phục toàn bộ kí ức, không biết vận dụng một số công pháp nhưng may là từ trước tới nay y đã đọc lướt sách rất nhanh, một tay lật xem đọc nhanh như gió, rất nhanh sau đó y tìm thấy một bí quyết đi vào giấc mộng.
Y ném sách thẻ tre đi, ôm Mạnh Trọng Quang, điều động linh thức, chậm rãi đẩy một luồng ánh sáng xanh lục vào kinh mạch hắn.
Sách thẻ tre bay giữa không trung hóa thành quạt, rơi xuống bên eo Từ Hành Chi một cách nhẹ nhàng mà chuẩn xác.
Giấc mơ của Mạnh Trọng Quang bắt nguồn từ vùng màu đỏ u ám.
Trời đất hợp nhất khó phân biệt trên dưới, cảnh vật xung quanh đều vương hơi nước, nhìn gì cũng thấy mờ mịt, Từ Hành Chi nhìn xung quanh một lượt, cảm thấy dường như y từng tới đây rồi, một cây đa già chết khô trông rất quen.
Y giơ tay chạm vào cành khô trên cây đa, thử thôi thúc linh lực.
Đột nhiên trời đất thay đổi, trước mắt y bỗng hiện lên lối đi đá quanh co.
Từ Hành Chi ngạc nhiên, cuối cùng cũng nhớ ra đây là đâu rồi.
Y từng được sư muội đồng môn ngày xưa - Hoàng Sơn Nguyệt bắt tới đây.
Đợi hơi sương tan hết, mùi đất cát bốc lên sặc sụa tới mức khiến mũi cay cay.
Từ Hành Chi đi dọc theo con đường, càng đi sâu vào bên trong, mùi máu tanh ngày càng nồng nặc nhức mũi.
Bút nhàn rỗi cũng theo y tới, y biến Bút nhàn rỗi thành kiếm ngư trường, một nửa lưỡi kiếm ra khỏi vỏ chặn bảo vệ trước người, một đường yên tĩnh đi tới mật thất giữa núi.
Qua một chỗ rẽ, y nhìn thấy Mạnh Trọng Quang ngồi ở giữa mật thất.
Trước mặt hắn bày hơn mười bộ thi thể, không nhìn ra hình dáng con người nữa rồi nhưng hắn ngồi giữa đống thây chất thành núi ấy, quay lưng về phía Từ Hành Chi, không biết hắn đang vui hay buồn, thậm chí còn không biết hắn sống hay chết.
Nhìn từ phía sau, tư thế của hắn giống như một người tự sát thành công, vai thẳng tưng, ngửa cổ ra sau, quần áo rũ rượi rũ xuống bên người, nửa bả vai hở ra ngoài hắn cũng không có cảm giác gì.
Từ Hành Chi thử gọi: “Trọng Quang?”
Vai Mạnh Trọng Quang hơi động đậy, chậm rãi quay đầu lại.
Nhờ lần quay đầu của hắn, cuối cùng Từ Hành Chi cũng nhìn rõ, trong lồng ngực hắn có một hình người.
Nói đó là hình người là vì thứ đó dúm dó lại hết, da và cơ thịt bên ngoài trên thân đã bị thứ gì đó tương tự như dây thừng thấm nước rút ra, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ vốn có của nó.
“Sư huynh?”
Trong giây phút Mạnh Trọng Quang nhìn thấy Từ Hành Chi, Từ Hành Chi cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ.
Trước kia Mạnh Trọng Quang chơi xấu, làm nũng, ấm ức các kiểu đều thích rơi mấy giọt nước mắt, nhưng vào khoảnh khắc này, đôi mắt hắn khô ráo lại khiến trái tim Từ Hành Chi khó chịu như bị sét đánh.
“Sư huynh...” Giọng Mạnh Trọng Quang như đang kêu cứu, cứ như một lữ khách bị trơn ngã xuống mép vực sâu.
Từ Hành Chi bước mấy bước tới chỗ hắn, Mạnh Trọng Quang lảo đảo đứng dậy, loạng choạng chạy về phía y.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vạt áo trước tới vạt áo sau của hắn đều dính đầy máu.
Toàn là máu của người khác nhưng chẳng biết tại sao Từ Hành Chi luôn cảm thấy phần lớn chỗ máu này chảy ra từ trái tim hắn.
Mạnh Trọng Quang nhào vào trong lòng y, dùng hai tay ngập mùi máu tanh bám vào áo y: “Sư huynh, huynh đi đâu thế?”
Trong mắt hắn ngập tràn vẻ mê man mịt mờ, Từ Hành Chi đành phải lên tiếng an ủi hắn: “Ta ở đây, không đi đâu hết.”
“Thật sao? Thế... Chắc chắn vừa nãy Trọng Quang nằm mơ thôi.” Ánh mắt say mê của Mạnh Trọng Quang khiến người ta hơi sởn tóc gáy: "Sư huynh, Trọng Quang biết sai rồi, sau này huynh đừng dọa Trọng Quang nữa nhé.”
Từ Hành Chi luôn cảm thấy giấc mơ này của hắn có nguồn gốc gì đó, y bèn ôm hắn dụ dỗ từng bước: “Được. Nhưng ngươi nói xem ngươi sai ở đâu?”
Mạnh Trọng Quang vội vàng giải thích: “Ta chỉ tới sườn núi Lam Kiều một chuyến... Ta chỉ muốn hái ít hoa lan huệ trang trí phòng cho sư huynh, khắp Man Hoang này chỉ có ở đó mọc hoa lan huệ thôi... Ta không ngờ bọn họ lại làm thế với huynh...”
Để chứng minh lời mình nói, Mạnh Trọng Quang giơ tay chỉ đống thi thể trên đất, đôi mắt long lanh ngây thơ mong chờ: “Huynh xem, sư huynh, ta báo thù cho huynh rồi.”
Từ Hành Chi cau mày nhìn, chỉ có thể dựa vào chỗ quần áo rách vụn để đoán, Hoàng Sơn Nguyệt và người da thú chủ Phong Sơn đều có mặt.
Tại sao Mạnh Trọng Quang lại mơ mình tàn sát Phong Sơn chứ?
Trong lòng Từ Hành Chi lờ mờ nổi lên ý lạnh.
Y ngẩng đầu lên nhìn về phía thi thể Mạnh Trọng Quang vừa ôm, thi thể nằm ngang trên đất, không rõ mặt mũi, máu thịt be bét, đã chết rồi.
Bị thương nặng như thế, dù mang tới cho Nguyên Như Trú cũng không thể làm gì được, thuốc hay kim châm cứu cũng vô dụng.
Nhưng Từ Hành Chi càng nhìn càng thấy sợ.
Y nhìn thế nào cũng thấy đường nét, hình dạng xương cốt của người trên đất rất quen mắt, hơn nữa còn là sự quen thuộc khiến cổ họng người ta lạnh buốt.
Nhận ra sự khác thường trong ánh mắt Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang sợ hãi nắm chặt góc áo y, ngăn chặn tầm mắt y lại: “Sư huynh... Đừng nhìn, đồ giả thôi. Chúng ta về tháp đi.”
Từ Hành Chi kìm nén cảm giác hồi hộp hoảng loạn trong lòng xuống, nhìn thẳng vào “Mạnh Trọng Quang” trong giấc mơ: “Chúng ta từng tới hẻm núi Hổ Khiêu rồi sao?”
Nhìn Từ Hành Chi, gương mặt trắng bệch của Mạnh Trọng Quang dần hồng hào trở lại: “Sư huynh muốn tới hẻm Hổ Khiêu sao?”
“Chúng ta từng tới đó chưa?”
Mạnh Trọng Quang nắm chặt lòng bàn tay ấm áp của Từ Hành Chi, càng thấy thoải mái, cho rằng thi thể phía sau chỉ là giấc mơ hão huyền: “Sư huynh có người quen ở hẻm Hổ Khiêu sao? Dù sư huynh muốn đi đâu, Trọng Quang đều đi theo.”
Từ Hành Chi: “...”
Trong giấc mơ của Mạnh Trọng Quang, lúc này bọn họ chưa tới hẻm Hổ Khiêu.
Ngoài ra, y từng nghe Mạnh Trọng Quang nhắc tới cái tên “sườn núi Lam Kiều”.
Lúc y mới vào Man Hoang không lâu, người da thú chủ Phong Sơn nảy lòng tham tới bắt cóc y, cử thuộc hạ theo dõi Mạnh Trọng Quang, biết hắn tới sườn núi Lam Kiều nên mới bạo gan ra tay, sau đó bị Mạnh Trọng Quang nửa đường chạy về bắt được, rơi vào cảnh tàn tật toàn thân, chịu nỗi khổ giam cầm.
Chủ Phong Sơn được xưng là vua Man Hoang nhưng thật sự chỉ là tốt thí không khiến người ta chú ý, huống hồ sau khi liên tiếp đụng phải Nam Ly và người khổng lồ căn nguyên, Từ Hành Chi gần như không nhớ người này làm gì nữa.
Nhưng trông có vẻ Mạnh Trọng Quang rất bận tâm về chuyện này, trong giấc mơ cũng muốn giết chủ Phong Sơn một lần nữa?
Có lẽ hắn thật sự sợ mình có chuyện gì.
Nghĩ tới đây, trái tim Từ Hành Chi bỗng mềm nhũn, ôm lấy Mạnh Trọng Quang, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn: “Toàn làm chuyện ngốc nghếch.” .
||||| Truyện đề cử: |||||
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khóe môi Mạnh Trọng Quang run rẩy, ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin nổi: “Sư huynh? Huynh...”
Từ Hành Chi biết Mạnh Trọng Quang trước mặt chưa được y “tha thứ”, nhìn vẻ mặt vui vẻ mừng rỡ của hắn khiến lòng y chua xót.
Y cúi người, chậm rãi hôn lên chóp mũi dính máu của hắn: “Nếu biết trong lòng ngươi khó chịu như thế, ngày đầu tiên ta vào Man Hoang đã làm chuyện này với ngươi rồi.”
Mạnh Trọng Quang ngừng thở, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, đột nhiên ra tay, quay người y qua, áo sau lưng Từ Hành Chi bị xé tan.
Hai tay Từ Hành Chi bị đè lên vách đá, nghiêng mặt sang một bên, muốn nhìn thi thể vừa được Mạnh Trọng Quang ôm vào lòng, muốn nhìn cho rõ gương mặt đó có gì mà khiến hắn tuyệt vọng và đau khổ như thế.
Mạnh Trọng Quang lại không cho y cơ hội, khi nhận ra tầm mắt Từ Hành Chi nhìn qua phía đó, hắn bế ngang Từ Hành Chi lên, xiêm y rách rưới mỏng manh của Từ Hành Chi tung bay như mây mùa xuân.
Hắn bước nhanh đi ra ngoài, thậm chí không quay đầu nhìn thi thể hỗn loạn phía sau cái nào.
Có lẽ hắn không dám nhìn thêm, sợ thi thể là thật còn người trong lòng là giả.
Hai người mây mưa điên cuồng như lúc ở ao nước nóng trong cung điện của Nam Ly, gần như lăn lộn khắp lối đi bằng đá.
Từ Hành Chi đổ mồ hôi, thở dốc không ngừng, trong lòng vẫn nghi ngờ: Nếu thi thể kia là ảo ảnh của nỗi hoảng sợ trong lòng Mạnh Trọng Quang, vì sao khi gặp y rồi mà nó không biến mất?
Rốt cuộc thi thể tàn tạ trên đất được Mạnh Trọng Quang ôm giống ai? Tại sao lại quen thuộc đến thế?
Mạnh Trọng Quang không vui khi y phân tâm, làm loạn trong cơ thể y như cá quẫy đuôi khiến Từ Hành Chi tái mặt, suýt thì đập tan tảng đá dưới tay: “Con mẹ nó ngươi nhẹ...”
Mạnh Trọng Quang trưng vẻ mặt bướng bỉnh ấm ức ra: “Không.”
Y dở khóc dở cười.
Vừa nãy ở bên ngoài hang động để mặc hắn quậy phá xong thì thôi, không ngờ mình chủ động chạy vào giấc mơ của hắn cũng bị đè.
Đùa nghịch một lúc lâu, hai người điên loan đảo phượng, tự đảo ngược, nắm chặt mắt cá chân đối phương, mặc cho quỳnh mâu bắn ra.
Sau khi điên cuồng, Từ Hành Chi còn dư sức, Mạnh Trọng Quang lại không còn xương thịt gì nữa, sõng soài trên mặt đất, thất thần lẩm bẩm gì đó.
Từ Hành Chi nhẫn nhịn cơn đau ở thắt lưng chậm rãi đứng dậy, mái tóc đen dài tuột khỏi phát quan buông xõa dọc theo tấm áo mỏng.
Y khẽ gọi: “Trọng Quang?”
Mạnh Trọng Quang híp mắt, lại chìm vào giấc mộng mới, khàn giọng nghẹn ngào gọi: “Sư huynh... Ta sẽ tìm thấy huynh... Huynh không được đi đâu hết, dù thế nào ta cũng sẽ tìm thấy huynh... Ta chạy, chạy rất nhanh...”
Hắn nói câu này chẳng có đầu đuôi gì cả nhưng nghe giọng điệu ấy, Từ Hành Chi bỗng thấy thương yêu, hôn lên cái trán mướt mồ hôi của hắn một cái.
Lúc chạm vào trán hắn, Từ Hành Chi nảy ra một suy nghĩ.
Hay là y nhân lúc này xem ký ức của Mạnh Trọng Quang nhỉ?
Vừa nãy lật xem cách đi vào giấc mộng, y đảo qua một chút cách sử dụng bí pháp này.
Từ Hành Chi hít thở mấy hơi, lục thần hòa hợp, tụ khí tới tay, chậm rãi ấn lên trán Mạnh Trọng Quang.
Không ngờ vừa chạm vào, nỗi bi thương trĩu nặng như biển ập tới khiến Từ Hành Chi như bị sóng lớn đè xuống, hoa mắt choáng váng đầu đau như sắp nứt ra.
Từ Hành Chi gần như rút ra khỏi thức hải của Mạnh Trọng Quang ngay lập tức theo bản năng.
Dù thế, hậu quả vì muốn nhìn thức hải vẫn khiến mặt Từ Hành Chi tái xanh, loạng choạng đứng dậy lùi ra mấy bước, chống lên vách đá cúi người nôn khan.
Tới lúc không còn buồn nôn nữa, y tựa lên vách tường, hít thở mạnh từng cơn.
Y chỉ chạm vào thôi đã khó chịu thế này, vậy thì... Mạnh Trọng Quang luôn trông có vẻ bình tĩnh ngủ ngon bên cạnh y mỗi ngày chịu đựng những ký ức này thế nào?
Từ Hành Chi lau sạch đôi môi bị máu thấm ướt của hắn.
Mượn ánh lửa nhìn gương mặt nhăn nhó đau khổ ấy, Từ Hành Chi bỗng bừng tỉnh, trong lòng chỉ còn lại thương xót như phụ thân nuôi lớn con mình, thấy con đau đớn chỉ muốn dỗ nó vui vẻ hơn: “Trọng Quang?”
Mạnh Trọng Quang hơi nhướng mày lên nhưng không tỉnh dậy, khó chịu trằn trọc, cánh tay vừa bị Từ Hành Chi gạt ra vùng vẫy muốn ôm Từ Hành Chi lại nhưng mới giơ ra một nửa, hắn đã rụt tay về, quyết tâm ghìm tay mình về, dùng hết toàn bộ sức lực cuộn mình lại như sợ ôm Từ Hành Chi khiến y bị đau.
Từ Hành Chi chậc một tiếng: “Ngốc ạ.”
Y nằm xuống, dùng tay gỗ ôm Mạnh Trọng Quang đang cuộn người vào lòng, gác cằm lên mái tóc ướt mồ hôi của hắn, tay còn lại lấy Bút nhàn rỗi ra, định khí ngưng thần, liên tục biến thành mấy cuốn sách thẻ tre, dùng đầu ngón tay gạt sáp khóa sách ra rồi lật mở.
Bên trong Bút nhàn rỗi chứa không ít sách cổ bí tịch, dù Từ Hành Chi chưa khôi phục toàn bộ kí ức, không biết vận dụng một số công pháp nhưng may là từ trước tới nay y đã đọc lướt sách rất nhanh, một tay lật xem đọc nhanh như gió, rất nhanh sau đó y tìm thấy một bí quyết đi vào giấc mộng.
Y ném sách thẻ tre đi, ôm Mạnh Trọng Quang, điều động linh thức, chậm rãi đẩy một luồng ánh sáng xanh lục vào kinh mạch hắn.
Sách thẻ tre bay giữa không trung hóa thành quạt, rơi xuống bên eo Từ Hành Chi một cách nhẹ nhàng mà chuẩn xác.
Giấc mơ của Mạnh Trọng Quang bắt nguồn từ vùng màu đỏ u ám.
Trời đất hợp nhất khó phân biệt trên dưới, cảnh vật xung quanh đều vương hơi nước, nhìn gì cũng thấy mờ mịt, Từ Hành Chi nhìn xung quanh một lượt, cảm thấy dường như y từng tới đây rồi, một cây đa già chết khô trông rất quen.
Y giơ tay chạm vào cành khô trên cây đa, thử thôi thúc linh lực.
Đột nhiên trời đất thay đổi, trước mắt y bỗng hiện lên lối đi đá quanh co.
Từ Hành Chi ngạc nhiên, cuối cùng cũng nhớ ra đây là đâu rồi.
Y từng được sư muội đồng môn ngày xưa - Hoàng Sơn Nguyệt bắt tới đây.
Đợi hơi sương tan hết, mùi đất cát bốc lên sặc sụa tới mức khiến mũi cay cay.
Từ Hành Chi đi dọc theo con đường, càng đi sâu vào bên trong, mùi máu tanh ngày càng nồng nặc nhức mũi.
Bút nhàn rỗi cũng theo y tới, y biến Bút nhàn rỗi thành kiếm ngư trường, một nửa lưỡi kiếm ra khỏi vỏ chặn bảo vệ trước người, một đường yên tĩnh đi tới mật thất giữa núi.
Qua một chỗ rẽ, y nhìn thấy Mạnh Trọng Quang ngồi ở giữa mật thất.
Trước mặt hắn bày hơn mười bộ thi thể, không nhìn ra hình dáng con người nữa rồi nhưng hắn ngồi giữa đống thây chất thành núi ấy, quay lưng về phía Từ Hành Chi, không biết hắn đang vui hay buồn, thậm chí còn không biết hắn sống hay chết.
Nhìn từ phía sau, tư thế của hắn giống như một người tự sát thành công, vai thẳng tưng, ngửa cổ ra sau, quần áo rũ rượi rũ xuống bên người, nửa bả vai hở ra ngoài hắn cũng không có cảm giác gì.
Từ Hành Chi thử gọi: “Trọng Quang?”
Vai Mạnh Trọng Quang hơi động đậy, chậm rãi quay đầu lại.
Nhờ lần quay đầu của hắn, cuối cùng Từ Hành Chi cũng nhìn rõ, trong lồng ngực hắn có một hình người.
Nói đó là hình người là vì thứ đó dúm dó lại hết, da và cơ thịt bên ngoài trên thân đã bị thứ gì đó tương tự như dây thừng thấm nước rút ra, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ vốn có của nó.
“Sư huynh?”
Trong giây phút Mạnh Trọng Quang nhìn thấy Từ Hành Chi, Từ Hành Chi cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ.
Trước kia Mạnh Trọng Quang chơi xấu, làm nũng, ấm ức các kiểu đều thích rơi mấy giọt nước mắt, nhưng vào khoảnh khắc này, đôi mắt hắn khô ráo lại khiến trái tim Từ Hành Chi khó chịu như bị sét đánh.
“Sư huynh...” Giọng Mạnh Trọng Quang như đang kêu cứu, cứ như một lữ khách bị trơn ngã xuống mép vực sâu.
Từ Hành Chi bước mấy bước tới chỗ hắn, Mạnh Trọng Quang lảo đảo đứng dậy, loạng choạng chạy về phía y.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vạt áo trước tới vạt áo sau của hắn đều dính đầy máu.
Toàn là máu của người khác nhưng chẳng biết tại sao Từ Hành Chi luôn cảm thấy phần lớn chỗ máu này chảy ra từ trái tim hắn.
Mạnh Trọng Quang nhào vào trong lòng y, dùng hai tay ngập mùi máu tanh bám vào áo y: “Sư huynh, huynh đi đâu thế?”
Trong mắt hắn ngập tràn vẻ mê man mịt mờ, Từ Hành Chi đành phải lên tiếng an ủi hắn: “Ta ở đây, không đi đâu hết.”
“Thật sao? Thế... Chắc chắn vừa nãy Trọng Quang nằm mơ thôi.” Ánh mắt say mê của Mạnh Trọng Quang khiến người ta hơi sởn tóc gáy: "Sư huynh, Trọng Quang biết sai rồi, sau này huynh đừng dọa Trọng Quang nữa nhé.”
Từ Hành Chi luôn cảm thấy giấc mơ này của hắn có nguồn gốc gì đó, y bèn ôm hắn dụ dỗ từng bước: “Được. Nhưng ngươi nói xem ngươi sai ở đâu?”
Mạnh Trọng Quang vội vàng giải thích: “Ta chỉ tới sườn núi Lam Kiều một chuyến... Ta chỉ muốn hái ít hoa lan huệ trang trí phòng cho sư huynh, khắp Man Hoang này chỉ có ở đó mọc hoa lan huệ thôi... Ta không ngờ bọn họ lại làm thế với huynh...”
Để chứng minh lời mình nói, Mạnh Trọng Quang giơ tay chỉ đống thi thể trên đất, đôi mắt long lanh ngây thơ mong chờ: “Huynh xem, sư huynh, ta báo thù cho huynh rồi.”
Từ Hành Chi cau mày nhìn, chỉ có thể dựa vào chỗ quần áo rách vụn để đoán, Hoàng Sơn Nguyệt và người da thú chủ Phong Sơn đều có mặt.
Tại sao Mạnh Trọng Quang lại mơ mình tàn sát Phong Sơn chứ?
Trong lòng Từ Hành Chi lờ mờ nổi lên ý lạnh.
Y ngẩng đầu lên nhìn về phía thi thể Mạnh Trọng Quang vừa ôm, thi thể nằm ngang trên đất, không rõ mặt mũi, máu thịt be bét, đã chết rồi.
Bị thương nặng như thế, dù mang tới cho Nguyên Như Trú cũng không thể làm gì được, thuốc hay kim châm cứu cũng vô dụng.
Nhưng Từ Hành Chi càng nhìn càng thấy sợ.
Y nhìn thế nào cũng thấy đường nét, hình dạng xương cốt của người trên đất rất quen mắt, hơn nữa còn là sự quen thuộc khiến cổ họng người ta lạnh buốt.
Nhận ra sự khác thường trong ánh mắt Từ Hành Chi, Mạnh Trọng Quang sợ hãi nắm chặt góc áo y, ngăn chặn tầm mắt y lại: “Sư huynh... Đừng nhìn, đồ giả thôi. Chúng ta về tháp đi.”
Từ Hành Chi kìm nén cảm giác hồi hộp hoảng loạn trong lòng xuống, nhìn thẳng vào “Mạnh Trọng Quang” trong giấc mơ: “Chúng ta từng tới hẻm núi Hổ Khiêu rồi sao?”
Nhìn Từ Hành Chi, gương mặt trắng bệch của Mạnh Trọng Quang dần hồng hào trở lại: “Sư huynh muốn tới hẻm Hổ Khiêu sao?”
“Chúng ta từng tới đó chưa?”
Mạnh Trọng Quang nắm chặt lòng bàn tay ấm áp của Từ Hành Chi, càng thấy thoải mái, cho rằng thi thể phía sau chỉ là giấc mơ hão huyền: “Sư huynh có người quen ở hẻm Hổ Khiêu sao? Dù sư huynh muốn đi đâu, Trọng Quang đều đi theo.”
Từ Hành Chi: “...”
Trong giấc mơ của Mạnh Trọng Quang, lúc này bọn họ chưa tới hẻm Hổ Khiêu.
Ngoài ra, y từng nghe Mạnh Trọng Quang nhắc tới cái tên “sườn núi Lam Kiều”.
Lúc y mới vào Man Hoang không lâu, người da thú chủ Phong Sơn nảy lòng tham tới bắt cóc y, cử thuộc hạ theo dõi Mạnh Trọng Quang, biết hắn tới sườn núi Lam Kiều nên mới bạo gan ra tay, sau đó bị Mạnh Trọng Quang nửa đường chạy về bắt được, rơi vào cảnh tàn tật toàn thân, chịu nỗi khổ giam cầm.
Chủ Phong Sơn được xưng là vua Man Hoang nhưng thật sự chỉ là tốt thí không khiến người ta chú ý, huống hồ sau khi liên tiếp đụng phải Nam Ly và người khổng lồ căn nguyên, Từ Hành Chi gần như không nhớ người này làm gì nữa.
Nhưng trông có vẻ Mạnh Trọng Quang rất bận tâm về chuyện này, trong giấc mơ cũng muốn giết chủ Phong Sơn một lần nữa?
Có lẽ hắn thật sự sợ mình có chuyện gì.
Nghĩ tới đây, trái tim Từ Hành Chi bỗng mềm nhũn, ôm lấy Mạnh Trọng Quang, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn: “Toàn làm chuyện ngốc nghếch.” .
||||| Truyện đề cử: |||||
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khóe môi Mạnh Trọng Quang run rẩy, ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin nổi: “Sư huynh? Huynh...”
Từ Hành Chi biết Mạnh Trọng Quang trước mặt chưa được y “tha thứ”, nhìn vẻ mặt vui vẻ mừng rỡ của hắn khiến lòng y chua xót.
Y cúi người, chậm rãi hôn lên chóp mũi dính máu của hắn: “Nếu biết trong lòng ngươi khó chịu như thế, ngày đầu tiên ta vào Man Hoang đã làm chuyện này với ngươi rồi.”
Mạnh Trọng Quang ngừng thở, nhìn chằm chằm vào người trước mặt, đột nhiên ra tay, quay người y qua, áo sau lưng Từ Hành Chi bị xé tan.
Hai tay Từ Hành Chi bị đè lên vách đá, nghiêng mặt sang một bên, muốn nhìn thi thể vừa được Mạnh Trọng Quang ôm vào lòng, muốn nhìn cho rõ gương mặt đó có gì mà khiến hắn tuyệt vọng và đau khổ như thế.
Mạnh Trọng Quang lại không cho y cơ hội, khi nhận ra tầm mắt Từ Hành Chi nhìn qua phía đó, hắn bế ngang Từ Hành Chi lên, xiêm y rách rưới mỏng manh của Từ Hành Chi tung bay như mây mùa xuân.
Hắn bước nhanh đi ra ngoài, thậm chí không quay đầu nhìn thi thể hỗn loạn phía sau cái nào.
Có lẽ hắn không dám nhìn thêm, sợ thi thể là thật còn người trong lòng là giả.
Hai người mây mưa điên cuồng như lúc ở ao nước nóng trong cung điện của Nam Ly, gần như lăn lộn khắp lối đi bằng đá.
Từ Hành Chi đổ mồ hôi, thở dốc không ngừng, trong lòng vẫn nghi ngờ: Nếu thi thể kia là ảo ảnh của nỗi hoảng sợ trong lòng Mạnh Trọng Quang, vì sao khi gặp y rồi mà nó không biến mất?
Rốt cuộc thi thể tàn tạ trên đất được Mạnh Trọng Quang ôm giống ai? Tại sao lại quen thuộc đến thế?
Mạnh Trọng Quang không vui khi y phân tâm, làm loạn trong cơ thể y như cá quẫy đuôi khiến Từ Hành Chi tái mặt, suýt thì đập tan tảng đá dưới tay: “Con mẹ nó ngươi nhẹ...”
Mạnh Trọng Quang trưng vẻ mặt bướng bỉnh ấm ức ra: “Không.”
Y dở khóc dở cười.
Vừa nãy ở bên ngoài hang động để mặc hắn quậy phá xong thì thôi, không ngờ mình chủ động chạy vào giấc mơ của hắn cũng bị đè.
Đùa nghịch một lúc lâu, hai người điên loan đảo phượng, tự đảo ngược, nắm chặt mắt cá chân đối phương, mặc cho quỳnh mâu bắn ra.
Sau khi điên cuồng, Từ Hành Chi còn dư sức, Mạnh Trọng Quang lại không còn xương thịt gì nữa, sõng soài trên mặt đất, thất thần lẩm bẩm gì đó.
Từ Hành Chi nhẫn nhịn cơn đau ở thắt lưng chậm rãi đứng dậy, mái tóc đen dài tuột khỏi phát quan buông xõa dọc theo tấm áo mỏng.
Y khẽ gọi: “Trọng Quang?”
Mạnh Trọng Quang híp mắt, lại chìm vào giấc mộng mới, khàn giọng nghẹn ngào gọi: “Sư huynh... Ta sẽ tìm thấy huynh... Huynh không được đi đâu hết, dù thế nào ta cũng sẽ tìm thấy huynh... Ta chạy, chạy rất nhanh...”
Hắn nói câu này chẳng có đầu đuôi gì cả nhưng nghe giọng điệu ấy, Từ Hành Chi bỗng thấy thương yêu, hôn lên cái trán mướt mồ hôi của hắn một cái.
Lúc chạm vào trán hắn, Từ Hành Chi nảy ra một suy nghĩ.
Hay là y nhân lúc này xem ký ức của Mạnh Trọng Quang nhỉ?
Vừa nãy lật xem cách đi vào giấc mộng, y đảo qua một chút cách sử dụng bí pháp này.
Từ Hành Chi hít thở mấy hơi, lục thần hòa hợp, tụ khí tới tay, chậm rãi ấn lên trán Mạnh Trọng Quang.
Không ngờ vừa chạm vào, nỗi bi thương trĩu nặng như biển ập tới khiến Từ Hành Chi như bị sóng lớn đè xuống, hoa mắt choáng váng đầu đau như sắp nứt ra.
Từ Hành Chi gần như rút ra khỏi thức hải của Mạnh Trọng Quang ngay lập tức theo bản năng.
Dù thế, hậu quả vì muốn nhìn thức hải vẫn khiến mặt Từ Hành Chi tái xanh, loạng choạng đứng dậy lùi ra mấy bước, chống lên vách đá cúi người nôn khan.
Tới lúc không còn buồn nôn nữa, y tựa lên vách tường, hít thở mạnh từng cơn.
Y chỉ chạm vào thôi đã khó chịu thế này, vậy thì... Mạnh Trọng Quang luôn trông có vẻ bình tĩnh ngủ ngon bên cạnh y mỗi ngày chịu đựng những ký ức này thế nào?