Chương 60: Một đêm sênh ca (1)
Từ Hành Chi chỉ cảm thấy phía sau lạnh buốt, quay người lại thì thấy ánh mắt mọi người khác thường.
Y vươn tay sờ sau eo, nghi ngờ nhân lúc mình ngủ, Mạnh Trọng Quang đã làm gì sau lưng y.
Y không nhìn thấy lưng mình, không biết lúc này ở đó là hình ảnh gì.
Chỗ sát eo y có một vết sẹo rất to, trông như bị tấm sắt tróc mất lớp da. Có lẽ vì ra tay vô cùng ác độc nên đến tận bây giờ vẫn còn ngờ ngợ nhìn thấy hình ảnh máu thịt nhầy nhụa bị thương năm đó.
Nhưng dù bị thương như thế, mọi người vẫn có thể nhìn thấy vết ấn rắn cạp nia hình tròn dưới vết sẹo.
Vì vết sẹo ở giữa cột sống, mặt sẹo lại bằng phẳng, kéo dài tới đường hai bên eo tầm ba ngón tay mới dừng, vì thế từ góc của Từ Hành Chi không quay lưng dùng gương soi kỹ thì không thể nhìn thấy vị trí vết sẹo được.
Từ Hành Chi không nhìn thấy vị trí vết sẹo, đành phải ngẩng đầu lên hỏi: “Sao thế?”
Chu Bắc Nam thu tầm mắt lại trước, giơ ngón tay lên, dọc theo đường chân tóc vuốt tóc về sau, vội ho một tiếng: “Không có gì.”
Lục Ngự Cửu nói theo: “Từ sư huynh mau xuống đây đi. Huynh mới tỉnh lại, không thể ra gió.”
Đào Nhàn quen đường quen nẻo, dù không đến mức khua môi múa mép thành thạo nhưng tài nghe lời đoán ý vẫn cực kỳ thuần thục, thấy những người khác không muốn nhắc tới, bản thân cậu ấy cũng bỏ suy nghĩ gặng hỏi, kéo Khúc Trì, nhỏ giọng hỏi: “Khúc sư huynh, sau lưng Từ sư huynh...”
Khúc Trì lại nắm lấy tay cậu ấy, vẻ mặt nghiêm túc: “Suỵt.”
Từ Hành Chi chẳng hiểu ra sao.
Lục Ngự Cửu bị ngã xuống nước rồi nghịch từ nãy cũng ngâm một lúc lâu, tay chân rụng rời bơi vào bờ nghỉ. Vì đã nhiều năm không nhìn thấy ánh mặt trời, da thịt lại luôn kín mít trong đạo bào nên toàn thân cậu ta trắng phát sáng, vì thế đường vân xanh to bằng nửa nắm tay của cậu ta ở trên bắp đùi rất rõ, rõ ràng tới lạ thường.
Thấy Từ Hành Chi chú ý tới chỗ đó, Lục Ngự Cửu vươn tay che lại ngay lập tức, hơi ngượng ngùng, bất an lúng túng: “Từ sư huynh...”
Từ Hành Chi đoán ra, có lẽ đó là dấu ấn quỷ tộc.
Y đọc rất nhiều loại sách, trời nam biển bắc chỉ cần thấy hứng thú, y sẽ tìm xem ngay, vì thế y không nhớ mình từng đọc được ở quyển sách nào nhắc tới: Bất cứ quỷ tu nào, khi thức tỉnh huyết thống quỷ tộc, nơi nào đó trên cơ thể sẽ hiện lên hoa văn quỷ tộc, hình dạng không đồng nhất, vị trí cũng khác, có cái ở ngay giữa trán, có cái lại lan khắp gương mặt như vết bớt.
Mặc dù vị trí hiện quỷ ấn của Lục Ngự Cửu hơi lúng túng nhưng được cái rất bí mật, chỉ cần không cởi áo nới dây lưng trước mặt người khác thì sẽ không bị lộ sơ hở.
Nghĩ như thế, Từ Hành Chi hiểu rõ rồi.
Trường hợp của Lục Ngự Cửu và nguyên chủ khá giống nhau.
Sau khi nguyên chủ trúng dấu ấn rắn chết người, y muốn che giấu điều này nên luôn tránh né việc cởi y phục trước mặt người khác. Từ chối lời mời xuống nước bơi của các sư đệ ở cuộc thi thiên bảng hay bị côn Huyền Vũ đánh vì Tạp Tứ đều vì lý do này.
Theo lý thuyết thì từ trước tới nay nguyên chủ không có cơ hội nhìn thấy dấu trên người mình, mọi người cũng không biết sau lưng y có dấu ấn của rắn cạp nia.
Vì thế vừa nãy bọn họ nhìn thấy xà ấn của mình nên mới có biểu cảm đó sao?
Không đúng.
Lời giải thích này cũng không hợp lý cho lắm.
Nếu trước đó bọn họ không biết việc này, đột nhiên nhìn thấy, ít nhất với tính cách của Chu Bắc Nam, hắn ta sẽ muốn đào ba thước đất lên tìm ra nguyên nhân gốc rễ, nhưng mọi người nhìn thấy hết như thế lại không muốn nói tới đề tài này.
Họ đều biết một bí mật liên quan tới y, có lẽ chỉ mình y không biết, cảm giác này rất vi diệu.
Từ Hành Chi nghĩ thế, bước xuống nước.
Ngâm mình trong nước nóng, Từ Hành Chi có cảm giác toàn thân giãn ra như được sống lại.
Y ở dưới nước, lặng lẽ vươn tay trái ra sau lưng muốn sờ xem rốt cuộc trên lưng mình có gì, không ngờ đầu ngón tay của y chưa chạm tới lưng đã bị một bàn tay ấm áp bao bọc thật chặt, từng ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay dán chặt.
Giọng điệu hơi e thẹn của Mạnh Trọng Quang sượt qua sát dái tai y: “Sư huynh, ta chà lưng giúp huynh nhé.”
Từ Hành Chi ho một tiếng: “Không cần.”
Y muốn rút tay về nhưng Mạnh Trọng Quang lại không chịu buông tay, còn kéo ngón tay y, khóa nó trên lưng y.
Từ Hành Chi là một người đàn ông, cơ thể không mềm mại như phụ nữ, bị kéo như thế khiến y đau kêu lên: “Á... Ngươi làm vậy hả!”
Mạnh Trọng Quang chân thành nói: “Sư huynh, trông huynh ngon quá. Ta rất muốn nuốt chửng huynh vào trong bụng, như thế thì huynh chỉ thuộc về một mình ta.”
Hắn nói chuyện không lớn tiếng nhưng không hề nhỏ chút nào. Lục Ngự Cửu cách họ gần nhất nghe thấy thì ngẩn ra, khi lấy lại tinh thần thì xấu hổ tới mức bụng ửng hồng, đâu dám ngâm trong nước nữa, cậu ta rút hai chân lên khỏi ao, mất tự nhiên nói: “Ta ta ta, ta đi, ta đi uống nước.”
Cậu ta vọt tới bên cạnh Chu Bắc Nam, cơ thể bảy thước nhỏ bé đẩy mạnh Chu Bắc Nam tám thước ba tấc, Chu Bắc Nam cũng như lửa sắp cháy tới mông rồi, liều mạng ra hiệu với Khúc Trì.
Đào Nhàn không ở đây được nữa, còn chẳng dám quay đầu nhìn về phía Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi: “Khúc sư huynh, chúng ta đi thôi...”
Khúc Trì chẳng hiểu gì: “Đệ cũng khát sao?”
Đào Nhàn lắp bắp nói: “Đệ, đệ... đệ hơi váng đầu...”
Khúc Trì bỗng quýnh lên, làm luôn không cho từ chối, bế Đào Nhàn ướt nhẹp từ trong ao nước lên, ung dung ôm vào lòng rồi bước lên bờ, ngoan ngoãn nói theo đúng phép tắc: “Hành Chi, ta đưa Đào Nhàn đi nghỉ ngơi trước. Các ngươi ở đây chờ, lát nữa bọn ta quay lại.”
Chu Bắc Nam tái cả mặt: “Khúc Trì, ngươi còn muốn quay lại à? Quay lại nhìn gì? Hai tên mặt dày đó có gì mà không làm được?”
“Hành Chi... bọn họ?” Đôi mắt trong veo của Khúc Trì đầy mê man, cố gắng giải thích. “Hành Chi rất tốt mà...”
Chu Bắc Nam nhỏ giọng nói: “Tốt cái rắm! Mẹ nó chứ ông đây còn từng thấy hai bọn họ làm trên nóc nhà nữa cơ. Hai tên không biết xấu hổ, rõ ràng là gửi thư bảo ta tới nói chuyện, thế mà bắt ông đây chờ trong phòng, chờ bọn họ ầm ĩ xong mới xuống, toàn mấy trò thất đức lên nóc dỡ ngói, xuống biển đập sóng...”
Chu Bắc Nam nói thế khiến trái tim thoáng thả lỏng của Từ Hành Chi bỗng nổ tung ầm ầm.
Chẳng kẽ nguyên chủ và Mạnh Trọng Quang thật sự đã...
Mặc dù y đã chuẩn bị trước rồi nhưng khi sự thật được tuôn ra từ miệng người khác bày ngay trước mặt, Từ Hành Chi vẫn cảm thấy mình như rơi vào giấc mộng.
Trong thế giới mà y sống, tập quán người dân chất phác phóng khoáng, nam hay nữ đều có thể nên duyên thành thân. Phụ thân khá là tiến bộ trong chuyện này, mấy lần nói rõ bảo y không cần chú ý tới chuyện nối dõi tông đường, chỉ cần nghe theo trái tim, chọn người mình yêu rồi chăm lo cho nhau một đời khiến Từ Hành Chi dở khóc dở cười, thậm chí có mấy lần y còn nghi ngờ liệu có phải phụ thân lén lút kết thông gia từ bé cho y mà nhà bên kia lại sinh ra bé trai nên ông ấy mới truyền bá cho y những thứ này hay không.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
So với nam sắc, y thích những người cô gái yêu kiều xinh đẹp hơn nhưng chung quy đều muốn có người đẹp nhìn thoải mái bổ mắt, tương lai bầu bạn sống qua ngày với ai thì y không có dự tính gì.
Nhưng từ trước tới nay y làm chuyện gì cũng luôn gan dạ, một khi trong lòng chọn ai rồi, chắc chắn sẽ không biết xấu hổ nhường nào thì cứ không biết xấu hổ nhường ấy.
Vừa nãy Chu Bắc Nam mắng cho một trận, không chỉ khiến Từ Hành Chi ngượng tới mức mặt đỏ tai nóng mà còn khiến y nghĩ nếu làm chuyện sung sướng ấy trên nóc nhà được, có vẻ rất thú vị.
Nhưng mà không chờ y tỉnh táo lại, vòng ôm ấm áp từ phía sau siết chặt lấy y: “Sư huynh, đừng nghe bọn họ nói. Chu Bắc Nam ghen tỵ với chúng ta thôi.”
Từ Hành Chi: “...”
Khi bị cái ôm ấm áp bao lại, những suy nghĩ mơ hồ viển vông trong đầu Từ Hành Chi bị gạt đi hết sạch.
Trước đó, Từ Hành Chi còn thề thốt chắc nịch rằng nếu Mạnh Trọng Quang muốn làm gì đó với cơ thể này của nguyên chủ, y sẽ để mặc hắn làm gì thì làm. Nhưng nước tới chân rồi y mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như y nghĩ.
Có lẽ Mạnh Trọng Quang là người nguyên chủ yêu nhất, vì thế nguyên chủ mới không để ý tới cái nhìn của người đời, kết làm đạo lữ với Mạnh Trọng Quang, nhưng Từ Bình không phải nguyên chủ, nếu y phát sinh quan hệ với Mạnh Trọng Quang, nguyên chủ lại bỏ mạng oan uổng khó mà cứu vãn được, nếu sau khi rời khỏi Man Hoang mình có thể rời bỏ hắn không? Vẫn quay lại làm Từ Bình thật sự được không?
Cơ thể này đã đổi chủ rồi, người Mạnh Trọng Quang thực sự muốn có không còn ở đây nữa, cần gì phải cho hắn ngon ngọt hư ảo rồi lại rời bỏ hắn chứ?
Từ Hành Chi không làm chuyện xấu xa ấy được.
Y tuyệt đối không thể phát sinh thêm bước nữa với Mạnh Trọng Quang.
Tuyệt đối không thể...
Mạnh Trọng Quang không hề hay biết đấu tranh trong lòng Từ Hành Chi, ngón tay hắn nấn ná ở tấm lưng hơi căng lên của Từ Hành Chi, lưu luyến không muốn rời: “Sư huynh, ta nhớ huynh...”
Từ Hành Chi dỗ dành hắn: “Ngươi buông ta ra trước, đừng quậy.”
“Huynh không biết ta nhớ huynh nhiều đến mức nào.” Mạnh Trọng Quang mắt điếc tai ngơ: "Huynh không biết gì hết.”
Khuỷu tay của Từ Hành Chi bị vặn tê rần, bắp thịt giật giật, cái tay còn lại của y chẳng thể dùng được, chỉ có thể gắng gượng chống bên rìa ao để bản thân không bị trượt xuống nước.
“Mạnh Trọng Quang! Buông tay ra!”
Mạnh Trọng Quang không nói gì, dùng môi âu yếm từng tấc da sau cổ y, phát ra tiếng nước bẹp bẹp nhẹ nhàng mà quy luật.
Từ lúc y vào Man Hoang tới nay, Mạnh Trọng Quang luôn nghe lời, đôi lúc có lời vượt qua khuôn phép nhưng không đợi y nặng lời, chỉ cần sắc mặt nghiêm nghị, Mạnh Trọng Quang đã biết tiến biết lùi có mức độ.
Kể cả chuyện hắn xích y lại, ít nhất cũng thương lượng được.
Rốt cuộc quan hệ của hai người họ bị mất khống chế từ lúc nào vậy?
Rất nhanh sau đó, Từ Hành Chi đã tự trả lời trong lòng, bắt đầu từ nụ hôn khi y ép hỏi Mạnh Trọng Quang có nói dối chuyện gì hay không rồi tranh chấp.
Nụ hôn đó mở ra đoạn ký ức rất dài của Từ Hành Chi, cũng hòa tan ngăn cách vốn có của nguyên chủ và Mạnh Trọng Quang.
Từ nụ hôn đó, Từ Hành Chi không còn bất cứ lý do gì từ chối Mạnh Trọng Quang nữa. Dù sao thì trong mắt Mạnh Trọng Quang, Từ Hành Chi chấp nhận nụ hôn của hắn đồng nghĩa với việc tha thứ cho hắn.
Từ Hành Chi ngửa mặt lên trời thở dài: Đệt.
Trong lòng y chỉ toàn nghĩ tới việc nên khuyên thế nào để Mạnh Trọng Quang buông mình ra, cơ bắp căng chặt run lên.
Nhận ra sự chống đối như có như không của Từ Hành Chi, cơ thể Mạnh Trọng Quang bỗng cứng đờ, ngón tay vốn đang gợi lửa di chuyển tuần hoàn và vẽ loạn cũng đừng lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào gáy Từ Hành Chi, uể oải, đau lòng khẽ nói: “Sư huynh, huynh sợ ta sao? Lần này... huynh sợ ta rồi sao?”
Con người Từ Hành Chi không sợ người khác thị uy hành hung, chỉ sợ người ta khóc, trái tim kiên quyết của y vừa nổi lên một chút đã bị câu nói này của Mạnh Trọng Quang đánh tan hết, không còn sức chống cự.
Y vắt óc nghĩ cách an ủi Mạnh Trọng Quang: “Ngươi... đừng như thế.”
“Sư huynh xấu xa quá.” Mạnh Trọng Quang nghẹn ngào: “Lần nào... Lần nào cũng giày vò ta như thế... Ta sẽ điên mất, tại huynh ép ta từng chút một tới khi phát điên.”
“Lần nào”? Thế nào là “Lần nào”?
Từ Hành Chi không biết hắn đang nói gì cũng có thể cảm nhận được lo sợ nghi hoặc trong giọng nói của hắn, cứ như người không biết bơi trơ mắt nhìn nước lũ ập tới bao quanh mình, giống như người rơi vào vùng cát chảy mà không làm gì được cứ thế mà chìm xuống.
Nghe thấy giọng điệu tuyệt vọng ấy, phần lưng hở trên mặt nước của Từ Hành Chi nổi hết cả da gà.
Cánh tay y vẫn bị vặn về sau rất khó chịu, mà Mạnh Trọng Quang càng ngày càng siết chặt tay lại, càng ngày càng không biết nặng nhẹ.
Từ Hành Chi đau tới mức nghiến răng bạnh hàm ra, không biết tại sao, trái tim mềm mại trong lồng ngực co thắt lại đau nhức khó chịu.
Y gục đầu xuống tảng đá bên ao, không hiểu nổi vì sao mình lại khó chịu tới mức hận không thể đập đầu vào tường vì mấy câu nức nở của Mạnh Trọng Quang.
Từ Hành Chi hoài nghi bản thân bị thân xác này lây nhiễm căn bệnh ghê gớm nào đó.
Mạnh Trọng Quang trút cảm xúc xong, cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình trước mắt: Cánh tay Từ Hành Chi bị hắn vằn đè lên ở một góc độ gần như không thể làm được, cổ tay bầm tím, y gục bên bờ, đau tới mức cả người run rẩy.
Mạnh Trọng Quang hoảng hốt buông tay ra: “Sư huynh...”
Cuối cùng cánh tay của Từ Hành Chi cũng được giải thoát, y nghiến răng nói: “Đừng gọi ta là sư huynh.”
Bây giờ y không nghe lọt Mạnh Trọng Quang gọi mình là sư huynh.
Thậm chí y bắt đầu nghi ngờ lúc Nhận thức của thế giới nhét mình vào trong cơ thể này không gột sạch hết hồn phách của nguyên chủ, nếu không tại sao bây giờ y lại đau đớn tới mức hận không thể moi tim ra.
Từ Hành Chi thuận miệng mắng một câu mà Mạnh Trọng Quang lại khóc tiếp, giữ cánh tay y không chịu buông: “Sư huynh, trước kia là lỗi của ta thật. Ta không nên không cho huynh đi, ta không nên trói huynh lại, Trọng Quang nhận sai, ta nhận hết... Huynh đừng bỏ mặc ta, đừng đi tìm Cửu Chi Đăng, huynh mà đi sẽ không quay lại nữa...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ Hành Chi ngẩn ra một lúc lâu: “Ngươi đang nói gì vậy?”
Mạnh Trọng Quang thút thít nói không ra lời, dán sát gò má mềm mại lên lưng Từ Hành Chi mà cọ, từng hàng nước mắt nóng bỏng rơi vào lưng y khiến da sau lưng Từ Hành Chi khẽ giật.
Đầu Từ Hành Chi ong ong hết cả lên.
Mạnh Trọng Quang nhận sai. Nhưng hắn sai gì chứ?
Hắn khóc đau lòng như thế, có nghĩa là với hắn mà nói, chuyện thấy xấu hổ và hối hận nhất với nguyên chủ là chuyện này.
Nhưng theo lời Nhận thức của thế giới từng nói, lỗi hắn nên nhận là trộm thần khí, vu oan giết sư phụ, phản bội sư môn, tội danh nào cũng nghiêm trọng hơn “trói lại không cho huynh đi” gấp trăm ngàn lần.
Nhận thức của Mạnh Trọng Quang không giống người bình thường hay hắn thật sự không phân biệt được tính nặng nhẹ của sự việc, hay là... Y lại bị Nhận thức của thế giới lừa nữa rồi?
Bầu không khí hơi ám muội ướt át bị phá vỡ, quậy thành thế này rồi, chắc hẳn đám Chu Bắc Nam bỏ đi trước cũng không dự tính được chuyện sẽ phát triển tới mức này.
Mạnh Trọng Quang như có ấm ức và áp lực to đùng trong lòng, ôm chặt Từ Hành Chi từ phía sau, khóc lóc thảm thiết.
Không biết y bị dáng vẻ nước mắt ròng ròng của Mạnh Trọng Quang làm hốt hoảng hay do ngâm trong nước nóng quá lâu mà cảm giác mê man quen thuộc lại kéo tới.
Từ Hành Chi thầm chửi một tiếng trong lòng.
Trước kia sức khỏe y rất tốt, trừ lúc năm tuổi bị đao chém vào tay ngoài ý muốn, bệnh nặng rất lâu, mười ba năm nay đến cửa y quán ở đâu cũng không biết, sau khi vào Man Hoang lại mềm yếu như tiểu thư vậy, dăm ba nữa lại ngất một lần.
Từ Hành Chi dùng tay gỗ ấn lồng ngực khó chịu, chỉ muốn gào thét lên hoặc đấm mấy phát vào ngực, nhưng y vẫn bị cảm giác choáng váng đòi mạng kia cướp mất toàn bộ cảm quan.
Nhưng lần này y không nhắm mắt mà lại chìm vào trong nước.
Đôi mắt Từ Hành Chi sáng rực nóng bỏng hơn bất cứ lúc nào trước đó.
“Trọng Quang...”
Có ai đó gọi cái tên này trong lòng y, giọng nói quen thuộc tới mức khiến Từ Hành Chi hồi hộp: “Trọng Quang, tên rất hay nhưng đặt họ gì mới được đây?”
Trước mắt y loáng thoáng hiện lên quyển “Bách gia tính” (họ trăm nhà), bàn tay phải đầy đủ xương thịt chấm mực, vẽ bừa một vòng tròn.
Trong vòng tròn đó có chữ “Mạnh”.
Từ Hành Chi nghe thấy người kia lặp đi lặp lại chữ này: “Trọng Quang, Mạnh Trọng Quang, nghe không tệ.”
Dần dần, giọng nói đó như đá rơi xuống nước, gợn lên từng đợt sóng, mỗi một gợn sóng đều gọi tên người đó.
Trọng Quang, Trọng Quang, Mạnh Trọng Quang.
Giọng nói đó có hờn dỗi, có dịu dàng, có trêu chọc, có cưng chiều, nhiều vô kể, không cái nào giống cái nào.
Chưa hết, ngoại trừ những cái đó, Từ Hành Chi còn nghe thấy giọng điệu đau đớn chứa một chút xíu vui mừng đang gọi Trọng Quang, Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang ép Từ Hành Chi ở bờ ao, nước mắt đầm đìa một lúc lâu dần ngừng khóc, hắn xoa chóp mũi đỏ ửng vì khóc của mình, giọng nói hơi run nhưng may là đã bình tĩnh hơn nhiều rồi: “Sư huynh, ta biết huynh tức giận vì ta không cho huynh đi... Trước khi huynh tha thứ cho ta, ta, ta sẽ không chạm vào huynh...”
Từ Hành Chi vẫn dùng tấm lưng bị nước mắt của hắn làm bỏng đỏ quay về phía hắn, điều này khiến Mạnh Trọng Quang tự dưng thấy khủng hoảng: “Thật mà, ta không chạm vào huynh. Ta rất mệt, đã lâu lắm rồi không được ngủ, vì thế ta không có sức...”
Hắn nói năng lộn xộn giải thích một lúc lâu, thấy Từ Hành Chi vẫn không định quay người lại, xương bả vai căng cứng của hắn tuyệt vọng sụp xuống, lội nước đi ra ngoài.
Lúc hắn quay người, Từ Hành Chi lảo đảo đứng dậy.
Nghe thấy tiếng nước phía sau, Mạnh Trọng Quang cười khổ trong lòng nhưng nụ cười cay đắng ấy chưa kịp lan ra đáy mắt, một bàn tay vòng tới từ phía sau lưng hắn, ôm chặt hắn vào lòng.
Từ Hành Chi hoàn toàn không biết mình đang nói gì, làm gì, cứ như cơ thể bảo y làm gì thì y sẽ ngây ngốc làm theo.
Vì thế khi gương mặt hoang mang hoảng sợ của Mạnh Trọng Quang quay lại, cướp hết không khí như lửa trong miệng hắn vào miệng mình, Từ Hành Chi không hề hay biết mình đang làm gì.
Thân xác này điều khiển y làm thế, không phải mệnh lệnh của Nhận thức của thế giới, cũng không phải ký ức của nguyên chủ, cứ như tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó đều là chuyện đương nhiên.
Y chỉ cảm thấy có sự quen thuộc khắc sâu vào trong xương cốt lan ra khắp các mạch máu, rót cho y sức mạnh kỳ lạ, điều khiển tay chân y, khiết toàn bộ lý trí của y cút con mẹ hết đi.
Mạnh Trọng Quang bỏ ra đôi câu ngạc nhiên khi răng môi gắn kết: “Sư huynh? Huynh...”
Sau khi phát hiện lời nói không có tác dụng, Mạnh Trọng Quang vốn không nói đạo lý quả quyết từ bỏ việc nói đạo lý với Từ Hành Chi, dùng sức ôm lấy eo Từ Hành Chi, ấn bóp hõm lưng hãm sâu trên eo nhỏ của y, đầu lưỡi hung tợn xâm chiếm miệng Từ Hành Chi, tranh cướp quyền sở hữu nó với y.
Ngọn lửa chiến đấu bùng cháy, qua mấy lần đánh chém lẫn nhau, nước bọt giữa hai môi của hai người hòa quyện vào nhau, như nghe thấy tiếng lửa cháy xèo xèo vang vọng.
Mạnh Trọng Quang đổi khách làm chủ xong thì Từ Hành Chi lại muốn chủ động lùi ra, lúc lùi ra còn cắn vào môi dưới Mạnh Trọng Quang, dùng sức kéo ra ngoài khiến hắn đau kêu shhh, hắn duỗi tay lên sờ, tay dính đầy máu.
“Khóc gì? Hả?” Từ Hành Chi dùng tay gỗ nâng gương mặt đầy nước mắt của hắn lên, chau mày hỏi: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc thôi.”
Mạnh Trọng Quang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, giọng điệu lại đầy ấm ức: “Sư huynh cắn ta...”
“Cắn ngươi thì sao?” Từ Hành Chi nghe thấy bản thân dùng giọng điệu hung tợn nói: “Cắn ngươi ít lần chắc? Không phải trước kia ngươi rất thích sao?”
Mạnh Trọng Quang túm lấy cánh tay Từ Hành Chi, hai mắt sáng bừng lên: “Sư huynh, huynh lặp lại lần nữa đi. Có phải huynh đồng ý không bỏ mặc ta, có phải huynh đã tha thứ cho hành vi năm đó của Trọng Quang rồi không?”
Từ Hành Chi cười khẩy, siết chặt Mạnh Trọng Quang, dụi xoa thật mạnh: “Mạnh Trọng Quang ngươi cút luôn đi! Gì mà phải với không phải, ngươi lấy đâu ra lắm chuyện thế hả? Ta có tha thứ cho ngươi hay không, trong lòng ngươi không rõ sao?”
“Ơ...” Mạnh Trọng Quang than khẽ, hắn không chịu nổi nữa, bế Từ Hành Chi lên, mút vành tai y, giọng nói đong đầy dịu dàng và ngọt ngào: “Sư huynh, nói thật là ta rất nhớ dáng vẻ này của huynh.”
Từ Hành Chi nghĩ chắc chắn mình điên con mẹ nói rồi mới làm chuyện này.
Nhưng sau khi cơ thể không nghe điều khiển nữa lại rơi vào cuồng hoan mê loạn lần nữa.
Y vươn tay sờ sau eo, nghi ngờ nhân lúc mình ngủ, Mạnh Trọng Quang đã làm gì sau lưng y.
Y không nhìn thấy lưng mình, không biết lúc này ở đó là hình ảnh gì.
Chỗ sát eo y có một vết sẹo rất to, trông như bị tấm sắt tróc mất lớp da. Có lẽ vì ra tay vô cùng ác độc nên đến tận bây giờ vẫn còn ngờ ngợ nhìn thấy hình ảnh máu thịt nhầy nhụa bị thương năm đó.
Nhưng dù bị thương như thế, mọi người vẫn có thể nhìn thấy vết ấn rắn cạp nia hình tròn dưới vết sẹo.
Vì vết sẹo ở giữa cột sống, mặt sẹo lại bằng phẳng, kéo dài tới đường hai bên eo tầm ba ngón tay mới dừng, vì thế từ góc của Từ Hành Chi không quay lưng dùng gương soi kỹ thì không thể nhìn thấy vị trí vết sẹo được.
Từ Hành Chi không nhìn thấy vị trí vết sẹo, đành phải ngẩng đầu lên hỏi: “Sao thế?”
Chu Bắc Nam thu tầm mắt lại trước, giơ ngón tay lên, dọc theo đường chân tóc vuốt tóc về sau, vội ho một tiếng: “Không có gì.”
Lục Ngự Cửu nói theo: “Từ sư huynh mau xuống đây đi. Huynh mới tỉnh lại, không thể ra gió.”
Đào Nhàn quen đường quen nẻo, dù không đến mức khua môi múa mép thành thạo nhưng tài nghe lời đoán ý vẫn cực kỳ thuần thục, thấy những người khác không muốn nhắc tới, bản thân cậu ấy cũng bỏ suy nghĩ gặng hỏi, kéo Khúc Trì, nhỏ giọng hỏi: “Khúc sư huynh, sau lưng Từ sư huynh...”
Khúc Trì lại nắm lấy tay cậu ấy, vẻ mặt nghiêm túc: “Suỵt.”
Từ Hành Chi chẳng hiểu ra sao.
Lục Ngự Cửu bị ngã xuống nước rồi nghịch từ nãy cũng ngâm một lúc lâu, tay chân rụng rời bơi vào bờ nghỉ. Vì đã nhiều năm không nhìn thấy ánh mặt trời, da thịt lại luôn kín mít trong đạo bào nên toàn thân cậu ta trắng phát sáng, vì thế đường vân xanh to bằng nửa nắm tay của cậu ta ở trên bắp đùi rất rõ, rõ ràng tới lạ thường.
Thấy Từ Hành Chi chú ý tới chỗ đó, Lục Ngự Cửu vươn tay che lại ngay lập tức, hơi ngượng ngùng, bất an lúng túng: “Từ sư huynh...”
Từ Hành Chi đoán ra, có lẽ đó là dấu ấn quỷ tộc.
Y đọc rất nhiều loại sách, trời nam biển bắc chỉ cần thấy hứng thú, y sẽ tìm xem ngay, vì thế y không nhớ mình từng đọc được ở quyển sách nào nhắc tới: Bất cứ quỷ tu nào, khi thức tỉnh huyết thống quỷ tộc, nơi nào đó trên cơ thể sẽ hiện lên hoa văn quỷ tộc, hình dạng không đồng nhất, vị trí cũng khác, có cái ở ngay giữa trán, có cái lại lan khắp gương mặt như vết bớt.
Mặc dù vị trí hiện quỷ ấn của Lục Ngự Cửu hơi lúng túng nhưng được cái rất bí mật, chỉ cần không cởi áo nới dây lưng trước mặt người khác thì sẽ không bị lộ sơ hở.
Nghĩ như thế, Từ Hành Chi hiểu rõ rồi.
Trường hợp của Lục Ngự Cửu và nguyên chủ khá giống nhau.
Sau khi nguyên chủ trúng dấu ấn rắn chết người, y muốn che giấu điều này nên luôn tránh né việc cởi y phục trước mặt người khác. Từ chối lời mời xuống nước bơi của các sư đệ ở cuộc thi thiên bảng hay bị côn Huyền Vũ đánh vì Tạp Tứ đều vì lý do này.
Theo lý thuyết thì từ trước tới nay nguyên chủ không có cơ hội nhìn thấy dấu trên người mình, mọi người cũng không biết sau lưng y có dấu ấn của rắn cạp nia.
Vì thế vừa nãy bọn họ nhìn thấy xà ấn của mình nên mới có biểu cảm đó sao?
Không đúng.
Lời giải thích này cũng không hợp lý cho lắm.
Nếu trước đó bọn họ không biết việc này, đột nhiên nhìn thấy, ít nhất với tính cách của Chu Bắc Nam, hắn ta sẽ muốn đào ba thước đất lên tìm ra nguyên nhân gốc rễ, nhưng mọi người nhìn thấy hết như thế lại không muốn nói tới đề tài này.
Họ đều biết một bí mật liên quan tới y, có lẽ chỉ mình y không biết, cảm giác này rất vi diệu.
Từ Hành Chi nghĩ thế, bước xuống nước.
Ngâm mình trong nước nóng, Từ Hành Chi có cảm giác toàn thân giãn ra như được sống lại.
Y ở dưới nước, lặng lẽ vươn tay trái ra sau lưng muốn sờ xem rốt cuộc trên lưng mình có gì, không ngờ đầu ngón tay của y chưa chạm tới lưng đã bị một bàn tay ấm áp bao bọc thật chặt, từng ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay dán chặt.
Giọng điệu hơi e thẹn của Mạnh Trọng Quang sượt qua sát dái tai y: “Sư huynh, ta chà lưng giúp huynh nhé.”
Từ Hành Chi ho một tiếng: “Không cần.”
Y muốn rút tay về nhưng Mạnh Trọng Quang lại không chịu buông tay, còn kéo ngón tay y, khóa nó trên lưng y.
Từ Hành Chi là một người đàn ông, cơ thể không mềm mại như phụ nữ, bị kéo như thế khiến y đau kêu lên: “Á... Ngươi làm vậy hả!”
Mạnh Trọng Quang chân thành nói: “Sư huynh, trông huynh ngon quá. Ta rất muốn nuốt chửng huynh vào trong bụng, như thế thì huynh chỉ thuộc về một mình ta.”
Hắn nói chuyện không lớn tiếng nhưng không hề nhỏ chút nào. Lục Ngự Cửu cách họ gần nhất nghe thấy thì ngẩn ra, khi lấy lại tinh thần thì xấu hổ tới mức bụng ửng hồng, đâu dám ngâm trong nước nữa, cậu ta rút hai chân lên khỏi ao, mất tự nhiên nói: “Ta ta ta, ta đi, ta đi uống nước.”
Cậu ta vọt tới bên cạnh Chu Bắc Nam, cơ thể bảy thước nhỏ bé đẩy mạnh Chu Bắc Nam tám thước ba tấc, Chu Bắc Nam cũng như lửa sắp cháy tới mông rồi, liều mạng ra hiệu với Khúc Trì.
Đào Nhàn không ở đây được nữa, còn chẳng dám quay đầu nhìn về phía Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi: “Khúc sư huynh, chúng ta đi thôi...”
Khúc Trì chẳng hiểu gì: “Đệ cũng khát sao?”
Đào Nhàn lắp bắp nói: “Đệ, đệ... đệ hơi váng đầu...”
Khúc Trì bỗng quýnh lên, làm luôn không cho từ chối, bế Đào Nhàn ướt nhẹp từ trong ao nước lên, ung dung ôm vào lòng rồi bước lên bờ, ngoan ngoãn nói theo đúng phép tắc: “Hành Chi, ta đưa Đào Nhàn đi nghỉ ngơi trước. Các ngươi ở đây chờ, lát nữa bọn ta quay lại.”
Chu Bắc Nam tái cả mặt: “Khúc Trì, ngươi còn muốn quay lại à? Quay lại nhìn gì? Hai tên mặt dày đó có gì mà không làm được?”
“Hành Chi... bọn họ?” Đôi mắt trong veo của Khúc Trì đầy mê man, cố gắng giải thích. “Hành Chi rất tốt mà...”
Chu Bắc Nam nhỏ giọng nói: “Tốt cái rắm! Mẹ nó chứ ông đây còn từng thấy hai bọn họ làm trên nóc nhà nữa cơ. Hai tên không biết xấu hổ, rõ ràng là gửi thư bảo ta tới nói chuyện, thế mà bắt ông đây chờ trong phòng, chờ bọn họ ầm ĩ xong mới xuống, toàn mấy trò thất đức lên nóc dỡ ngói, xuống biển đập sóng...”
Chu Bắc Nam nói thế khiến trái tim thoáng thả lỏng của Từ Hành Chi bỗng nổ tung ầm ầm.
Chẳng kẽ nguyên chủ và Mạnh Trọng Quang thật sự đã...
Mặc dù y đã chuẩn bị trước rồi nhưng khi sự thật được tuôn ra từ miệng người khác bày ngay trước mặt, Từ Hành Chi vẫn cảm thấy mình như rơi vào giấc mộng.
Trong thế giới mà y sống, tập quán người dân chất phác phóng khoáng, nam hay nữ đều có thể nên duyên thành thân. Phụ thân khá là tiến bộ trong chuyện này, mấy lần nói rõ bảo y không cần chú ý tới chuyện nối dõi tông đường, chỉ cần nghe theo trái tim, chọn người mình yêu rồi chăm lo cho nhau một đời khiến Từ Hành Chi dở khóc dở cười, thậm chí có mấy lần y còn nghi ngờ liệu có phải phụ thân lén lút kết thông gia từ bé cho y mà nhà bên kia lại sinh ra bé trai nên ông ấy mới truyền bá cho y những thứ này hay không.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
So với nam sắc, y thích những người cô gái yêu kiều xinh đẹp hơn nhưng chung quy đều muốn có người đẹp nhìn thoải mái bổ mắt, tương lai bầu bạn sống qua ngày với ai thì y không có dự tính gì.
Nhưng từ trước tới nay y làm chuyện gì cũng luôn gan dạ, một khi trong lòng chọn ai rồi, chắc chắn sẽ không biết xấu hổ nhường nào thì cứ không biết xấu hổ nhường ấy.
Vừa nãy Chu Bắc Nam mắng cho một trận, không chỉ khiến Từ Hành Chi ngượng tới mức mặt đỏ tai nóng mà còn khiến y nghĩ nếu làm chuyện sung sướng ấy trên nóc nhà được, có vẻ rất thú vị.
Nhưng mà không chờ y tỉnh táo lại, vòng ôm ấm áp từ phía sau siết chặt lấy y: “Sư huynh, đừng nghe bọn họ nói. Chu Bắc Nam ghen tỵ với chúng ta thôi.”
Từ Hành Chi: “...”
Khi bị cái ôm ấm áp bao lại, những suy nghĩ mơ hồ viển vông trong đầu Từ Hành Chi bị gạt đi hết sạch.
Trước đó, Từ Hành Chi còn thề thốt chắc nịch rằng nếu Mạnh Trọng Quang muốn làm gì đó với cơ thể này của nguyên chủ, y sẽ để mặc hắn làm gì thì làm. Nhưng nước tới chân rồi y mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như y nghĩ.
Có lẽ Mạnh Trọng Quang là người nguyên chủ yêu nhất, vì thế nguyên chủ mới không để ý tới cái nhìn của người đời, kết làm đạo lữ với Mạnh Trọng Quang, nhưng Từ Bình không phải nguyên chủ, nếu y phát sinh quan hệ với Mạnh Trọng Quang, nguyên chủ lại bỏ mạng oan uổng khó mà cứu vãn được, nếu sau khi rời khỏi Man Hoang mình có thể rời bỏ hắn không? Vẫn quay lại làm Từ Bình thật sự được không?
Cơ thể này đã đổi chủ rồi, người Mạnh Trọng Quang thực sự muốn có không còn ở đây nữa, cần gì phải cho hắn ngon ngọt hư ảo rồi lại rời bỏ hắn chứ?
Từ Hành Chi không làm chuyện xấu xa ấy được.
Y tuyệt đối không thể phát sinh thêm bước nữa với Mạnh Trọng Quang.
Tuyệt đối không thể...
Mạnh Trọng Quang không hề hay biết đấu tranh trong lòng Từ Hành Chi, ngón tay hắn nấn ná ở tấm lưng hơi căng lên của Từ Hành Chi, lưu luyến không muốn rời: “Sư huynh, ta nhớ huynh...”
Từ Hành Chi dỗ dành hắn: “Ngươi buông ta ra trước, đừng quậy.”
“Huynh không biết ta nhớ huynh nhiều đến mức nào.” Mạnh Trọng Quang mắt điếc tai ngơ: "Huynh không biết gì hết.”
Khuỷu tay của Từ Hành Chi bị vặn tê rần, bắp thịt giật giật, cái tay còn lại của y chẳng thể dùng được, chỉ có thể gắng gượng chống bên rìa ao để bản thân không bị trượt xuống nước.
“Mạnh Trọng Quang! Buông tay ra!”
Mạnh Trọng Quang không nói gì, dùng môi âu yếm từng tấc da sau cổ y, phát ra tiếng nước bẹp bẹp nhẹ nhàng mà quy luật.
Từ lúc y vào Man Hoang tới nay, Mạnh Trọng Quang luôn nghe lời, đôi lúc có lời vượt qua khuôn phép nhưng không đợi y nặng lời, chỉ cần sắc mặt nghiêm nghị, Mạnh Trọng Quang đã biết tiến biết lùi có mức độ.
Kể cả chuyện hắn xích y lại, ít nhất cũng thương lượng được.
Rốt cuộc quan hệ của hai người họ bị mất khống chế từ lúc nào vậy?
Rất nhanh sau đó, Từ Hành Chi đã tự trả lời trong lòng, bắt đầu từ nụ hôn khi y ép hỏi Mạnh Trọng Quang có nói dối chuyện gì hay không rồi tranh chấp.
Nụ hôn đó mở ra đoạn ký ức rất dài của Từ Hành Chi, cũng hòa tan ngăn cách vốn có của nguyên chủ và Mạnh Trọng Quang.
Từ nụ hôn đó, Từ Hành Chi không còn bất cứ lý do gì từ chối Mạnh Trọng Quang nữa. Dù sao thì trong mắt Mạnh Trọng Quang, Từ Hành Chi chấp nhận nụ hôn của hắn đồng nghĩa với việc tha thứ cho hắn.
Từ Hành Chi ngửa mặt lên trời thở dài: Đệt.
Trong lòng y chỉ toàn nghĩ tới việc nên khuyên thế nào để Mạnh Trọng Quang buông mình ra, cơ bắp căng chặt run lên.
Nhận ra sự chống đối như có như không của Từ Hành Chi, cơ thể Mạnh Trọng Quang bỗng cứng đờ, ngón tay vốn đang gợi lửa di chuyển tuần hoàn và vẽ loạn cũng đừng lại.
Hắn nhìn chằm chằm vào gáy Từ Hành Chi, uể oải, đau lòng khẽ nói: “Sư huynh, huynh sợ ta sao? Lần này... huynh sợ ta rồi sao?”
Con người Từ Hành Chi không sợ người khác thị uy hành hung, chỉ sợ người ta khóc, trái tim kiên quyết của y vừa nổi lên một chút đã bị câu nói này của Mạnh Trọng Quang đánh tan hết, không còn sức chống cự.
Y vắt óc nghĩ cách an ủi Mạnh Trọng Quang: “Ngươi... đừng như thế.”
“Sư huynh xấu xa quá.” Mạnh Trọng Quang nghẹn ngào: “Lần nào... Lần nào cũng giày vò ta như thế... Ta sẽ điên mất, tại huynh ép ta từng chút một tới khi phát điên.”
“Lần nào”? Thế nào là “Lần nào”?
Từ Hành Chi không biết hắn đang nói gì cũng có thể cảm nhận được lo sợ nghi hoặc trong giọng nói của hắn, cứ như người không biết bơi trơ mắt nhìn nước lũ ập tới bao quanh mình, giống như người rơi vào vùng cát chảy mà không làm gì được cứ thế mà chìm xuống.
Nghe thấy giọng điệu tuyệt vọng ấy, phần lưng hở trên mặt nước của Từ Hành Chi nổi hết cả da gà.
Cánh tay y vẫn bị vặn về sau rất khó chịu, mà Mạnh Trọng Quang càng ngày càng siết chặt tay lại, càng ngày càng không biết nặng nhẹ.
Từ Hành Chi đau tới mức nghiến răng bạnh hàm ra, không biết tại sao, trái tim mềm mại trong lồng ngực co thắt lại đau nhức khó chịu.
Y gục đầu xuống tảng đá bên ao, không hiểu nổi vì sao mình lại khó chịu tới mức hận không thể đập đầu vào tường vì mấy câu nức nở của Mạnh Trọng Quang.
Từ Hành Chi hoài nghi bản thân bị thân xác này lây nhiễm căn bệnh ghê gớm nào đó.
Mạnh Trọng Quang trút cảm xúc xong, cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình trước mắt: Cánh tay Từ Hành Chi bị hắn vằn đè lên ở một góc độ gần như không thể làm được, cổ tay bầm tím, y gục bên bờ, đau tới mức cả người run rẩy.
Mạnh Trọng Quang hoảng hốt buông tay ra: “Sư huynh...”
Cuối cùng cánh tay của Từ Hành Chi cũng được giải thoát, y nghiến răng nói: “Đừng gọi ta là sư huynh.”
Bây giờ y không nghe lọt Mạnh Trọng Quang gọi mình là sư huynh.
Thậm chí y bắt đầu nghi ngờ lúc Nhận thức của thế giới nhét mình vào trong cơ thể này không gột sạch hết hồn phách của nguyên chủ, nếu không tại sao bây giờ y lại đau đớn tới mức hận không thể moi tim ra.
Từ Hành Chi thuận miệng mắng một câu mà Mạnh Trọng Quang lại khóc tiếp, giữ cánh tay y không chịu buông: “Sư huynh, trước kia là lỗi của ta thật. Ta không nên không cho huynh đi, ta không nên trói huynh lại, Trọng Quang nhận sai, ta nhận hết... Huynh đừng bỏ mặc ta, đừng đi tìm Cửu Chi Đăng, huynh mà đi sẽ không quay lại nữa...”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ Hành Chi ngẩn ra một lúc lâu: “Ngươi đang nói gì vậy?”
Mạnh Trọng Quang thút thít nói không ra lời, dán sát gò má mềm mại lên lưng Từ Hành Chi mà cọ, từng hàng nước mắt nóng bỏng rơi vào lưng y khiến da sau lưng Từ Hành Chi khẽ giật.
Đầu Từ Hành Chi ong ong hết cả lên.
Mạnh Trọng Quang nhận sai. Nhưng hắn sai gì chứ?
Hắn khóc đau lòng như thế, có nghĩa là với hắn mà nói, chuyện thấy xấu hổ và hối hận nhất với nguyên chủ là chuyện này.
Nhưng theo lời Nhận thức của thế giới từng nói, lỗi hắn nên nhận là trộm thần khí, vu oan giết sư phụ, phản bội sư môn, tội danh nào cũng nghiêm trọng hơn “trói lại không cho huynh đi” gấp trăm ngàn lần.
Nhận thức của Mạnh Trọng Quang không giống người bình thường hay hắn thật sự không phân biệt được tính nặng nhẹ của sự việc, hay là... Y lại bị Nhận thức của thế giới lừa nữa rồi?
Bầu không khí hơi ám muội ướt át bị phá vỡ, quậy thành thế này rồi, chắc hẳn đám Chu Bắc Nam bỏ đi trước cũng không dự tính được chuyện sẽ phát triển tới mức này.
Mạnh Trọng Quang như có ấm ức và áp lực to đùng trong lòng, ôm chặt Từ Hành Chi từ phía sau, khóc lóc thảm thiết.
Không biết y bị dáng vẻ nước mắt ròng ròng của Mạnh Trọng Quang làm hốt hoảng hay do ngâm trong nước nóng quá lâu mà cảm giác mê man quen thuộc lại kéo tới.
Từ Hành Chi thầm chửi một tiếng trong lòng.
Trước kia sức khỏe y rất tốt, trừ lúc năm tuổi bị đao chém vào tay ngoài ý muốn, bệnh nặng rất lâu, mười ba năm nay đến cửa y quán ở đâu cũng không biết, sau khi vào Man Hoang lại mềm yếu như tiểu thư vậy, dăm ba nữa lại ngất một lần.
Từ Hành Chi dùng tay gỗ ấn lồng ngực khó chịu, chỉ muốn gào thét lên hoặc đấm mấy phát vào ngực, nhưng y vẫn bị cảm giác choáng váng đòi mạng kia cướp mất toàn bộ cảm quan.
Nhưng lần này y không nhắm mắt mà lại chìm vào trong nước.
Đôi mắt Từ Hành Chi sáng rực nóng bỏng hơn bất cứ lúc nào trước đó.
“Trọng Quang...”
Có ai đó gọi cái tên này trong lòng y, giọng nói quen thuộc tới mức khiến Từ Hành Chi hồi hộp: “Trọng Quang, tên rất hay nhưng đặt họ gì mới được đây?”
Trước mắt y loáng thoáng hiện lên quyển “Bách gia tính” (họ trăm nhà), bàn tay phải đầy đủ xương thịt chấm mực, vẽ bừa một vòng tròn.
Trong vòng tròn đó có chữ “Mạnh”.
Từ Hành Chi nghe thấy người kia lặp đi lặp lại chữ này: “Trọng Quang, Mạnh Trọng Quang, nghe không tệ.”
Dần dần, giọng nói đó như đá rơi xuống nước, gợn lên từng đợt sóng, mỗi một gợn sóng đều gọi tên người đó.
Trọng Quang, Trọng Quang, Mạnh Trọng Quang.
Giọng nói đó có hờn dỗi, có dịu dàng, có trêu chọc, có cưng chiều, nhiều vô kể, không cái nào giống cái nào.
Chưa hết, ngoại trừ những cái đó, Từ Hành Chi còn nghe thấy giọng điệu đau đớn chứa một chút xíu vui mừng đang gọi Trọng Quang, Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang ép Từ Hành Chi ở bờ ao, nước mắt đầm đìa một lúc lâu dần ngừng khóc, hắn xoa chóp mũi đỏ ửng vì khóc của mình, giọng nói hơi run nhưng may là đã bình tĩnh hơn nhiều rồi: “Sư huynh, ta biết huynh tức giận vì ta không cho huynh đi... Trước khi huynh tha thứ cho ta, ta, ta sẽ không chạm vào huynh...”
Từ Hành Chi vẫn dùng tấm lưng bị nước mắt của hắn làm bỏng đỏ quay về phía hắn, điều này khiến Mạnh Trọng Quang tự dưng thấy khủng hoảng: “Thật mà, ta không chạm vào huynh. Ta rất mệt, đã lâu lắm rồi không được ngủ, vì thế ta không có sức...”
Hắn nói năng lộn xộn giải thích một lúc lâu, thấy Từ Hành Chi vẫn không định quay người lại, xương bả vai căng cứng của hắn tuyệt vọng sụp xuống, lội nước đi ra ngoài.
Lúc hắn quay người, Từ Hành Chi lảo đảo đứng dậy.
Nghe thấy tiếng nước phía sau, Mạnh Trọng Quang cười khổ trong lòng nhưng nụ cười cay đắng ấy chưa kịp lan ra đáy mắt, một bàn tay vòng tới từ phía sau lưng hắn, ôm chặt hắn vào lòng.
Từ Hành Chi hoàn toàn không biết mình đang nói gì, làm gì, cứ như cơ thể bảo y làm gì thì y sẽ ngây ngốc làm theo.
Vì thế khi gương mặt hoang mang hoảng sợ của Mạnh Trọng Quang quay lại, cướp hết không khí như lửa trong miệng hắn vào miệng mình, Từ Hành Chi không hề hay biết mình đang làm gì.
Thân xác này điều khiển y làm thế, không phải mệnh lệnh của Nhận thức của thế giới, cũng không phải ký ức của nguyên chủ, cứ như tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó đều là chuyện đương nhiên.
Y chỉ cảm thấy có sự quen thuộc khắc sâu vào trong xương cốt lan ra khắp các mạch máu, rót cho y sức mạnh kỳ lạ, điều khiển tay chân y, khiết toàn bộ lý trí của y cút con mẹ hết đi.
Mạnh Trọng Quang bỏ ra đôi câu ngạc nhiên khi răng môi gắn kết: “Sư huynh? Huynh...”
Sau khi phát hiện lời nói không có tác dụng, Mạnh Trọng Quang vốn không nói đạo lý quả quyết từ bỏ việc nói đạo lý với Từ Hành Chi, dùng sức ôm lấy eo Từ Hành Chi, ấn bóp hõm lưng hãm sâu trên eo nhỏ của y, đầu lưỡi hung tợn xâm chiếm miệng Từ Hành Chi, tranh cướp quyền sở hữu nó với y.
Ngọn lửa chiến đấu bùng cháy, qua mấy lần đánh chém lẫn nhau, nước bọt giữa hai môi của hai người hòa quyện vào nhau, như nghe thấy tiếng lửa cháy xèo xèo vang vọng.
Mạnh Trọng Quang đổi khách làm chủ xong thì Từ Hành Chi lại muốn chủ động lùi ra, lúc lùi ra còn cắn vào môi dưới Mạnh Trọng Quang, dùng sức kéo ra ngoài khiến hắn đau kêu shhh, hắn duỗi tay lên sờ, tay dính đầy máu.
“Khóc gì? Hả?” Từ Hành Chi dùng tay gỗ nâng gương mặt đầy nước mắt của hắn lên, chau mày hỏi: "Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc thôi.”
Mạnh Trọng Quang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, giọng điệu lại đầy ấm ức: “Sư huynh cắn ta...”
“Cắn ngươi thì sao?” Từ Hành Chi nghe thấy bản thân dùng giọng điệu hung tợn nói: “Cắn ngươi ít lần chắc? Không phải trước kia ngươi rất thích sao?”
Mạnh Trọng Quang túm lấy cánh tay Từ Hành Chi, hai mắt sáng bừng lên: “Sư huynh, huynh lặp lại lần nữa đi. Có phải huynh đồng ý không bỏ mặc ta, có phải huynh đã tha thứ cho hành vi năm đó của Trọng Quang rồi không?”
Từ Hành Chi cười khẩy, siết chặt Mạnh Trọng Quang, dụi xoa thật mạnh: “Mạnh Trọng Quang ngươi cút luôn đi! Gì mà phải với không phải, ngươi lấy đâu ra lắm chuyện thế hả? Ta có tha thứ cho ngươi hay không, trong lòng ngươi không rõ sao?”
“Ơ...” Mạnh Trọng Quang than khẽ, hắn không chịu nổi nữa, bế Từ Hành Chi lên, mút vành tai y, giọng nói đong đầy dịu dàng và ngọt ngào: “Sư huynh, nói thật là ta rất nhớ dáng vẻ này của huynh.”
Từ Hành Chi nghĩ chắc chắn mình điên con mẹ nói rồi mới làm chuyện này.
Nhưng sau khi cơ thể không nghe điều khiển nữa lại rơi vào cuồng hoan mê loạn lần nữa.