Chương 112: Không có chuyện gì không làm được
Man Hoang vang rền một tiếng sấm vượt qua cả nghìn ngọn núi rồi bước vào mùa mưa kéo dài.
Trời đổ mưa to như cả con sông trút xuống. Mưa lớn làm trì hoãn hành trình đi tới Vùng biển không đầu của mọi người nhưng cũng coi như dành thời gian và thời cơ cho Lục Ngự Cửu điều tức dưỡng khí, luyện hóa năng lượng linh lực.
Lục Ngự Cửu di chuyển tới một ngọn núi hoang gần đó, một thân một mình leo lên ngọn núi cao và hiểm trở giữa tiếng mưa rơi ào ào, tìm một hang động cung cấp chỗ ổn định yên tĩnh để tu luyện bên vách đá cheo leo. Chu Bắc Nam và hai đệ tử Ứng Thiên Xuyên thì chắn ngang cây giáo, đựng thẳng cây thương, trấn giữ bên dưới ngọn núi, đảm bảo cho cậu ta được thanh tịnh yên bình, xung quanh an toàn.
Trước kia Chu Bắc Nam hay nóng nảy, tính tình công tử bột, sau khi chết lại hơi lắng đọng, thêm đôi phần điềm tĩnh vững vàng, hắn ta im lặng ngồi khoanh chân, cảm nhận hơi thở đến từ khắp nơi, sợ có thứ gì hoang dã đi qua, ảnh hưởng Lục Ngự Cửu tu luyện.
Mấy ngày nay hai đệ tử Ứng Thiên Xuyên cũng nhận ra được, biết công tử nhà mình một lòng một dạ quan tâm tới vị đệ tử nhỏ bé của Thanh Lương Cốc, nhưng dẫu gì cũng là người một nhà, khó tránh khỏi thiên vị hắn ta hơn.
Nhân lúc Chu Bắc Nam ngồi thiền bảo vệ Lục Ngự Cửu, hai người xì xào.
“Công tử nhà chúng ta là đạo môn chính thống, thân thiết với một đệ tử ngoại môn của Thanh Lương Cốc, có chút hạ thấp thân phận.”
“Huống hồ còn lấy danh phận chủ nô để ở cạnh nhau, chẳng lọt tai chút nào.”
“Vẻ ngoài của công tử của chúng ta có thể coi là đỉnh cấp, thế mà lại bắt cặp với một kẻ bị hủy dung...”
Chu Bắc Nam nghe động tĩnh khắp nơi, sao không nghe được lời thì thầm của hai người này chứ?
Hắn ta khịt mũi con thường, nhặt hai cục đá, bắn vào gáy hai kẻ đang căm giận bất công tới sục sôi ngút trời thay hắn ta: “Đừng nói này nói nọ về hắn. Nếu tái phạm, cẩn thận ta đánh gãy chân các ngươi.”
Một tên sờ thấy cục u sưng lên sau đầu, vẻ mặt đau khổ nghĩ: Thôi thôi thôi, coi cái điệu bộ đấy của Chu sư huynh thì e là lâu ngày sinh tình, người tình biến thành Tây Thi luôn rồi.
Chu Bắc Nam cầm trường thương, yên ổn ngồi đó, chẳng cần nghĩ cũng biết hai tên nhóc kia đang than thở điều gì.
Tại sao trước kia hắn ta lại chọn Lục Ngự Cửu?
Nói thế này đi, Lục Ngự Cửu thấp bé, thích khóc, tình tính xấu tệ, nhưng bỏ hết những điều đó đi thì cậu ta là một thanh niên thấp lùn ngoan cường, cứng cỏi, dù khóc cũng phải gánh vác toàn bộ Thanh Lương Cốc trên lưng.
Gặp được người có vẻ ngoài đẹp như Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam quay đầu nhìn đi nhìn lại vẫn thấy Tiểu Lục đeo mặt nạ quỷ đẹp nhất.
Vào giây phút trước khi hồn hạch tán loạn, hắn ta vô thức bay về phía cậu ta, tất cả mọi chuyện đã được định trước ở nơi sâu thẳm nào đó. Sau lần ấy, xấu đẹp gì đó, thân phận gì đó, người mà Chu Bắc Nam thích là người đẹp nhất thiên hạ, cao quý nhất thiên hạ.
Trong hang động, Lục Ngự Cửu đoan chính tháo mặt nạ quỷ xuống, để lộ gương mặt thanh tú trắng mịn.
Cảm nhận được dòng chảy linh lực xa lạ trong cơ thể, cậu ta bỗng thấy trăm cảm xúc lẫn lộn, muốn khóc nhưng cứ cảm thấy Ôn Tuyết Trần đang ở trong cơ thể lẳng lặng nhìn mình, cậu ta chậm rãi nuốt ngược sự chua xót dâng tới bên miệng xuống.
Cậu ta thầm nghĩ với đôi mắt chứa nước: Sau này không bao giờ để Chu Bắc Nam bị đói nữa, tốt thật đấy.
Lục Ngự Cửu vốn có tu vi Kim Đan bậc hai, giờ thừa hưởng toàn bộ linh lực của Ôn Tuyết Trần, vì thế tốc độ tăng cấp vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người.
Vào ngày thứ bảy cậu ta yên tĩnh tu luyện ở trong hang, cơn mưa rào trong Man Hoang bỗng dừng lại hẳn chỉ trong phút chốc, một luồng khí màu cầu vồng bay lên tận trời mây, vạn ngàn côn trùng động vật đều kêu thất thanh.
Hai đệ tử Ứng Thiên Xuyên giật mình, rút thương ra nhìn xung quanh, sợ trời có hiện tượng lạ là dấu hiệu của chuyện cực xấu.
Chỉ có Chu Bắc Nam thoáng sững sờ rồi hưng phấn nhảy bật lên.
Lục Ngự Cửu chỉ dùng bảy ngày ngắn ngủi đột phá lên tu vi Nguyên anh, tu luyện được thân thể Nguyên anh!
Vì Man Hoang và bên ngoài cách biệt, thiên đạo khó mà theo dõi, Lục Ngự Cửu tránh được nỗi khổ tẩy tủy thay da đổi thịt từ lôi kiếp Nguyên anh, bình an mà qua, không tổn hại chút nào.
Lục Ngự Cửu tu luyện như phát điên, như một con thú không biết mệt mỏi, chẳng biết đói no mà cố gắng hết sức nhét thật nhiều đồ ăn vào trong diều vì sắp qua mùa đông.
Ở chếch bên cạnh tháp cao, con sông nhỏ trước giờ luôn êm đềm bỗng dâng nước cuồn cuộn, tràn ra cả bờ sông, chảy xiết tràn ra khắp nơi, may mà tháp cao được Mạnh Trọng Quang bày trận pháp bảo vệ, nước chảy vào tháp cao bị chặn dòng nên vẫn mang trạng thái róc rách yên ả.
Mưa rơi trong thời gian dài như khiến thời gian trôi chậm hơn, trong lúc rảnh rỗi, mọi người lại có chút an nhàn tùy ý chẳng buồn ngẩng đầu lên, cứ thế sống qua ngày.
Trong góc phòng của Từ Hành Chi có thêm một cái lò sưởi, bên trong vang tiếng lửa than cháy tí tách, Từ Hành Chi xếp cái giường nhỏ ở cạnh lò sưởi, ngồi chéo bên giường, cảm thấy mặt và tay đều bị hơ nóng hôi hổi.
Từ Hành Chi khoác áo choàng dài làm bằng da thú đã qua xử lý trên vai, vị hăng nồng vốn có được cành gỗ tươi hơ đi nướng lại, ôm vào người, hương gỗ dễ chịu, ấm áp thoải mái.
Mạnh Trọng Quang nằm trên đùi Từ Hành Chi, nhắm mắt nghe mưa rơi.
Từ Hành Chi hơ ấm tay rồi dán vào mặt Mạnh Trọng Quang, ấy vậy mà lại chạm vào đầy mồ hôi.
Từ Hành Chi vén áo hắn lên, thấy cả người hắn từ trên xuống dưới như bị nước giội rửa vậy.
Từ Hành Chi sợ lạnh, ấm áp đến mức nào cũng không chê, nhưng Mạnh Trọng Quang lại là người thể nhiệt, cùng y sưởi trước lò thế này, khó tránh khỏi bị nóng khó chịu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ Hành Chi đuổi hắn: “Nóng thì ra giường nằm đi.”
Mạnh Trọng Quang bị hơ nóng tới mơ màng, rì rầm: “Sư huynh ở đâu thì ta ở đấy.”
Từ Hành Chi không đuổi hắn đi nữa. Từ khi quay về từ Vùng đất hoang vu, đứa nhỏ này cứ bám dính lấy y không buông, khiến người ta vừa buồn cười vừa tức giận nhưng lại chẳng nỡ nổi lòng trách cứ hắn, chỉ đành chiều theo thôi.
Y bóp mũi Mạnh Trọng Quang, ra hiệu: “Lật người lại cho ta sưởi sau lưng.”
Cục bột bự ngoan ngoãn dịch vị trí theo lời Từ Hành Chi, tới khi cách xa khỏi đống lửa, mồ hôi khắp người hắn giảm bớt một chút.
Mạnh Trọng Quang bị hơ nóng suýt thì cảm nắng, giờ đỡ hơn rồi, bắt đầu quậy phá: “Váng đầu.”
Từ Hành Chi xoa bóp đầu cho hắn.
Hắn làm nũng: “Muốn ôm.”
Từ Hành Chi cười giỏi ra vẻ nhưng vẫn ôm, còn hôn lên môi hắn.
Sưởi ấm lâu như thế rồi mà môi y vẫn còn rất lạnh, hôn lên nó như hôn băng nếm tuyết vậy.
Tất cả mọi thứ đều quá tốt, Mạnh Trọng Quang bỗng nghi ngờ đây là giấc mơ, vì thế hắn bèn tự thử nghiệm, dùng hai tay hai chân quấn lấy Từ Hành Chi như dây thường, siết cho Từ Hành Chi buồn cười: “Làm gì, làm gì thế, lại nổi điên.”
Mạnh Trọng Quang muốn nói gì đó nhưng cửa phòng được ai đó gõ vang từ bên ngoài.
Nói là gõ thôi chứ nghe kỹ thì âm thanh ấy như đang cào vậy.
Từ Hành Chi không cười đùa nữa, cất giọng hỏi: “Ai thế?”
Cửa mở ra, một cái đầu nhỏ nhắn dè dặt ngó vào trong dò xét trước, rụt lại một chút rồi nhô trán ra: “Đệ, Đào Nhàn.”
Mạnh Trọng Quang vốn chỉ cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ đẹp, không ngờ tự dưng Đào Nhàn nhảy ra, lúc này mới muộn màng nhận ra tất cả những chuyện vừa nãy đều là thật, mặt hắn sầm xuống, giọng điệu chẳng chút khách sáo: “Làm gì?”
Đào Nhàn sợ tới mức chỉ còn lại đỉnh đầu ở khe cửa: “Đệ và Khúc sư huynh, trong phòng lạnh quá, may vá cũng lạnh tay, muốn, muốn ngồi nhờ phòng Từ sư huynh, ấm áp.”
Mạnh Trọng Quang: “Đi ra.”
Cùng lúc đó, Từ Hành Chi nói: “Mời vào.”
Hai giọng nói chồng lên nhau, trong lúc nhất thời Đào Nhàn không biết phải làm sao.
Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi nhìn nhau một lúc, cuối cùng Mạnh Trọng Quang vẫn ngoan ngoãn nhượng bộ, cuộn tròn trong lòng Từ Hành Chi không rời tổ, phu hát phu tùy: “Vào đi.”
Đào Nhàn vừa đi vào đã nhìn thấy hai người đàn ông tuấn tú nằm trên cái giường nhỏ, vành tai ửng đỏ, gọi một tiếng Từ sư huynh, gọi thêm tiếng Mạnh sư huynh rồi mới khép nép ngồi xuống cái băng ghế lạnh.
Từ Hành Chi bắt chuyện: “Tới đây ngồi này, ấm lắm.”
“Không, không cần.” Đào Nhàn mang theo giỏ đồ may vá bện từ cành cây nhỏ của mình, ngượng ngùng nói: “Ở đây cũng rất ổn.”
Từ Hành Chi không cưỡng ép cậu ấy, để mặc cậu ấy tự nhiên. Đào Nhàn có lò sưởi ấm người, ngồi yên một chỗ xoa tay một lúc rồi lấy một cái áo lót ngắn tay đang thêu dở dang trong giỏ may vá ra.
Đồ đạc trong Man Hoang chẳng tinh tế gì cho cam, vải lanh sợi dệt rất khó tìm, bọn họ phải tìm rất lâu mới miễn cưỡng tìm được thứ thay thế, có thể thấy đồ trong giỏ của Đào Nhàn đã được lựa chọn sàng lọc tỉ mỉ, không khác biệt gì nhiều với sợi bông thông thường.
Từ Hành Chi không cần hỏi cũng biết đồ vật tinh tế ấy được làm cho ai.
Y hỏi thẳng vấn đề khác: “Khúc Trì đâu? Trước kia thấy hai ngươi như hình với bóng cơ mà, ngươi đi một mình mà hắn yên tâm được à?”
Đào Nhàn kéo sợi chỉ vang sột soạt, trên mặt mang ý cười hòa dịu: “Không sao đâu, huynh ấy biết đệ ở đây.”
Cậu ấy nói xong thì cắn đứt một đầu dây, nói thật khẽ: “Hơn nữa, huynh ấy không thể, cứ ở bên đệ mãi được.”
Từ Hành Chi hơi nhíu mày, cảm thấy câu đó của Đào Nhàn hơi lạ nhưng lạ ở đâu thì y không nói rõ ra được, đành phải cười nói: “Hắn không thể rời xa ngươi được thật mà, lát nữa không thấy người đâu lại tới tìm cho coi.”
Đào Nhàn ngượng ngùng mỉm cười: “Từ sư huynh đừng nói thế, đệ, đệ không hề, quan trọng đến vậy.”
Nhưng lời đó chẳng hề ảnh hưởng tới việc hai tay cậu ấy đưa lên đưa xuống, ít nhất là trong chuyện may vá, cậu ấy có thể hưởng thụ tự tin và vui vẻ ngập tràn.
Từ Hành Chi để ý thấy Đào Nhàn có mấy đầu ngón tay quấn vải trắng mỏng, bên dưới vải lộ ra máu đỏ tươi, trông như bị mài rách.
Từ Hành Chi đang định hỏi thì Đào Nhàn ngẩng đầu lên, lắp bắp nói: “Từ sư huynh, Mạnh sư huynh, hai người, không cần để ý đến đệ, cứ coi như đệ không ở đây.”
Nhưng Đào Nhàn thật sự rất dễ khiến người ta ngó lơ, bản thân cậu ấy gầy, dáng người mỏng manh cong eo ngồi đó, yên lặng thêu thùa may vá, rất dễ dàng khiến người ta nghi ngờ cậu ấy chỉ là một cái bóng.
Từ Hành Chi không muốn cậu ấy mất tự nhiên nên quay sang nói chuyện với Mạnh Trọng Quang: “Tới lúc ra ngoài, ngươi muốn làm gì?”
Mạnh Trọng Quang nói thẳng: “Giết Cửu Chi Đăng, lột da rút gân, chiên dầu...”
Nói tới đây, hắn bỗng nhớ ra hình tượng dịu dàng ngoan ngoãn của mình, giả bộ thành mèo nhỏ vô hại ngay tức khắc, cọ mu bàn tay Từ Hành Chi: “Trọng Quang nghe theo sư huynh.”
Từ Hành Chi bật cười.
Đương nhiên y sẽ không quên trong phòng còn một người khác, tỏ vẻ vô tình dẫn câu chuyện sang Đào Nhàn: “Tiểu Đào thì sao? Tới khi ra ngoài, Tiểu Đào muốn đi đâu?”
Đào Nhàn cúi đầu đâm kim như bay, thu mình lại thành bóng dáng gầy mảnh: “Đệ, không biết.”
“Theo Khúc Trì à?”
Cậu ấy ngơ ngác lặp lại: “Vâng, theo Khúc sư huynh.”
“Tới thế giới bình thường, tay ngươi sẽ không phải cực khổ thế này nữa.” Từ Hành Chi nói: “Bao lâu rồi ngươi chưa được mặc quần áo may sẵn? Đến lúc đó bảo Khúc Trì đặt mua cho ngươi một bộ từ đầu tới chân.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bàn tay bận rộn của Đào Nhàn bỗng dừng lại.
Mấy ngày nay cậu ấy vội vàng làm quần áo và giày bốn mùa cho Khúc sư huynh, còn làm cả túi đựng kiếm, sợ sau này không ai may quần áo cho hắn nữa. Nhưng được Từ Hành Chi nhắc nhở, cậu ấy mới nghĩ ra, thế giới bên ngoài có gấm vóc, có tơ lụa vải dệt, bộ đồ bông không ra bông, đay không ra đay của mình có gì đáng để thích đâu chứ.
Trong một khoảnh khắc cậu ấy rất muốn khóc nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn ngậm nước mắt mỉm cười: “Vâng, được.”
Từ Hành Chi dựa trên giường nhỏ, sưởi nóng hết cả người, cơn buồn ngủ ập tới như hình như bóng, trong lúc mơ màng y nhớ ra một chuyện, túm lấy tay Mạnh Trọng Quang, thuận miệng hỏi: “Trong thư Tuyết Trần đưa ngươi viết gì thế?”
Mạnh Trọng Quang tò mò: “Thư gì?’
Từ Hành Chi trầm giọng “Hả?” một tiếng.
Trước đó y không nhắc tới là vì trong lòng vẫn vướng bận bóng dáng Ôn Tuyết Trần nằm dưới đất Man Hoang, lòng dạ rối bời, mấy ngày gần đây mới nhớ ra chuyện thư từ.
Từ Hành Chi nhớ rất rõ, Ôn Tuyết Trần để lại ba bức thư, y chỉ lấy bức của mình, hai bức còn lại y còn tưởng Lục Ngự Cửu và Mạnh Trọng Quang đã tự lấy phần của mình rồi nhưng tới hôm nay xem ra không phải như thế.
Mà bây giờ Lục Ngự Cửu đang ở vách núi cheo leo, y không biết có phải Lục Ngự Cửu đã lấy thư đi rồi quên không đưa cho Mạnh Trọng Quang hay không.
Dù sao cũng không gấp, chờ Lục Ngự Cửu xuống núi rồi lấy thư cũng không sao.
Tiếng chỉ xoèn xoẹt trong phòng chưa từng dừng lại, Đào Nhàn như không nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Sau khi hỏi câu đó không lâu, Từ Hành Chi ngả người xuống giường nhỏ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi xác định hơi thở của một người trong phòng trở nên đều đặn, Đào Nhàn thò tay xuống dưới giỏ, lấy hết can đảm mở miệng nói: “Mạnh sư huynh, đệ...”
Mạnh Trọng Quang nghe thấy tiếng thì nhìn về phía Đào Nhàn, ra hiệu cậu ấy im miệng, ánh mắt chạm vào cậu ấy rồi lướt ra phía sau, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ cau mày nói: “Người bên ngoài là Khúc Trì đúng không?”
Đào Nhàn nghe vậy thì ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, quả thực nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được bóng dáng thanh niên chỉ mặc áo mỏng, chăm chú vùi đầu đào xới gì đó trong mưa bụi trắng xóa.
Cậu ấy bỏ giỏ và kim chỉ lại, lảo đảo chạy vội ra ngoài.
Tiếng mưa ồn ào, giọt mưa như sợi chỉ thô rơi xuống mặt nước bắn ra gợn sóng tròn. Đào Nhàn cực kỳ sốt ruột, không cầm đồ che mưa gì hết, cứ thế mà chạy ra khỏi tháp, kéo cánh tay người chạy ra khỏi nhà lúc trời mưa to, cố gắng hết sức dùng giọng nói run rẩy phát ra từ lồng ngực gầy yếu át tiếng mưa: “Khúc sư huynh, huynh làm gì thế!”
Chắc Khúc Trì nở nụ cười, nước mưa thuận thế chảy vào trong miệng hắn, hắn rất nhã nhặn nghiêng người nhổ ra, đẩy vai Đào Nhàn: “Đệ quay về. Ta về ngay đây.”
Áo ngoài của Khúc Trì được trải trên mặt đất lầy lội, trên đó chất đầy bùn vàng mềm dẻo.
Đào Nhàn bị mưa xối vành mắt đỏ ửng: “Lúc này lại đi đào bùn làm gì?”
Khúc Trì nở nụ cười ngây ngô: “Ta đắp một cái cho đệ.”
“Đắp gì cơ?”
“Lò sưởi.” Khúc Trì bị nước mưa xối cho chẳng nhìn rõ mặt mũi, nhưng nghĩ thôi cũng biết gương mặt tươi cười của hắn hiền hòa thân thiết nhường nào: “Ta muốn đắp một cái cho đệ, đệ sẽ không đi tới phòng người khác nữa... Sẽ luôn ở bên cạnh ta.”
Đào Nhàn ngây người.
Nước mưa đập vào người Đào Nhàn, dội cho người cậu ấy vang tiếng bùm bụp nhưng lại có một luồng hơi nóng dâng trào lên từ ngực trái, khiến vành mắt cậu ấy cay cay như nhũn ra.
Cuối cùng cậu ấy vẫn không nhịn được mà òa khóc.
Khúc Trì sững sờ, tiếp tục bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, giơ tay lên không trung cọ rửa mới quỳ xuống ôm lấy Đào Nhàn, cố gắng thể hiện thiện ý lớn nhất của mình ra: “Khóc gì chứ. Không khóc, không khóc. Ta cho đệ kẹo, có bao nhiêu cho đệ hết. Đệ đừng khóc nữa mà.”
Đào Nhàn không nói gì cả, chỉ khóc.
Khúc Trì bỏ bùn vàng gom góp được xuống, lấy viên đá nhỏ bọc trong khăn tay ướt sũng ra, nhét vào miệng Đào Nhàn đầy quý trọng, Đào Nhàn mở miệng, ngậm viên đá, hàm răng và đầu lưỡi không dám chạm vào ngón tay Khúc Trì dù chỉ một chút xíu.
“Làm sao đây?” Đào Nhàn không đầu không đuôi nói một câu không rõ ràng: “Khúc sư huynh, đệ đi rồi thì huynh phải làm sao đây?”
Sau một lúc rối loạn nhốn nháo, hai người một người ướt sũng một người dính đầy bùn đi về tháp cao.
Đệ tử Đan Dương Phong mang nước nóng tới nhưng Đào Nhàn khăng khăng không chịu rửa mặt trước, chỉ nói mình bỏ quên giỏ may vá ở phòng Từ sư huynh, cậu ấy muốn tự mình đi lấy.
Dứt lời, cậu ấy không quan tâm khuyên bảo lôi kéo của đệ tử Đan Dương Phong và Khúc Trì, chui ra khỏi phòng, run rẩy nhỏ nước chạy tới nơi ấm áp nhất trong tháp.
Đột nhiên cửa phòng vang lên, Mạnh Trọng Quang đanh mặt, che tai Từ Hành Chi đang ngủ yên lại, ngẩng đầu lên đang định trừng mắt thì thấy Đào Nhàn quay về với bộ dạng như con ma nước.
Khắp người cậu ấy đều nhỏ nước, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể hòa tan vào nước.
Mạnh Trọng Quang đang định lên tiếng thì Đào Nhàn nhanh chân bước tới trước giỏ của mình, lấy một bức thư vỏ cây được gấp gọn gàng bên dưới đáy giỏ ra, sau đó sải bước đi tới trước giường nhỏ, khi cách chỗ đó tầm ba bước thì dừng lại.
Con người cô đơn, mảnh mai như cái bóng ấy hiếm khi có gan đối diện với Mạnh Trọng Quang như lúc này, cứ như có can đảm vô tận đổ đầy cậu ấy thành dáng vẻ không gì không làm được.
Cậu ấy cầm bức thư, nhỏ giọng nói: “Mạnh sư huynh, đệ có một thứ, muốn đưa cho huynh xem.”
Trời đổ mưa to như cả con sông trút xuống. Mưa lớn làm trì hoãn hành trình đi tới Vùng biển không đầu của mọi người nhưng cũng coi như dành thời gian và thời cơ cho Lục Ngự Cửu điều tức dưỡng khí, luyện hóa năng lượng linh lực.
Lục Ngự Cửu di chuyển tới một ngọn núi hoang gần đó, một thân một mình leo lên ngọn núi cao và hiểm trở giữa tiếng mưa rơi ào ào, tìm một hang động cung cấp chỗ ổn định yên tĩnh để tu luyện bên vách đá cheo leo. Chu Bắc Nam và hai đệ tử Ứng Thiên Xuyên thì chắn ngang cây giáo, đựng thẳng cây thương, trấn giữ bên dưới ngọn núi, đảm bảo cho cậu ta được thanh tịnh yên bình, xung quanh an toàn.
Trước kia Chu Bắc Nam hay nóng nảy, tính tình công tử bột, sau khi chết lại hơi lắng đọng, thêm đôi phần điềm tĩnh vững vàng, hắn ta im lặng ngồi khoanh chân, cảm nhận hơi thở đến từ khắp nơi, sợ có thứ gì hoang dã đi qua, ảnh hưởng Lục Ngự Cửu tu luyện.
Mấy ngày nay hai đệ tử Ứng Thiên Xuyên cũng nhận ra được, biết công tử nhà mình một lòng một dạ quan tâm tới vị đệ tử nhỏ bé của Thanh Lương Cốc, nhưng dẫu gì cũng là người một nhà, khó tránh khỏi thiên vị hắn ta hơn.
Nhân lúc Chu Bắc Nam ngồi thiền bảo vệ Lục Ngự Cửu, hai người xì xào.
“Công tử nhà chúng ta là đạo môn chính thống, thân thiết với một đệ tử ngoại môn của Thanh Lương Cốc, có chút hạ thấp thân phận.”
“Huống hồ còn lấy danh phận chủ nô để ở cạnh nhau, chẳng lọt tai chút nào.”
“Vẻ ngoài của công tử của chúng ta có thể coi là đỉnh cấp, thế mà lại bắt cặp với một kẻ bị hủy dung...”
Chu Bắc Nam nghe động tĩnh khắp nơi, sao không nghe được lời thì thầm của hai người này chứ?
Hắn ta khịt mũi con thường, nhặt hai cục đá, bắn vào gáy hai kẻ đang căm giận bất công tới sục sôi ngút trời thay hắn ta: “Đừng nói này nói nọ về hắn. Nếu tái phạm, cẩn thận ta đánh gãy chân các ngươi.”
Một tên sờ thấy cục u sưng lên sau đầu, vẻ mặt đau khổ nghĩ: Thôi thôi thôi, coi cái điệu bộ đấy của Chu sư huynh thì e là lâu ngày sinh tình, người tình biến thành Tây Thi luôn rồi.
Chu Bắc Nam cầm trường thương, yên ổn ngồi đó, chẳng cần nghĩ cũng biết hai tên nhóc kia đang than thở điều gì.
Tại sao trước kia hắn ta lại chọn Lục Ngự Cửu?
Nói thế này đi, Lục Ngự Cửu thấp bé, thích khóc, tình tính xấu tệ, nhưng bỏ hết những điều đó đi thì cậu ta là một thanh niên thấp lùn ngoan cường, cứng cỏi, dù khóc cũng phải gánh vác toàn bộ Thanh Lương Cốc trên lưng.
Gặp được người có vẻ ngoài đẹp như Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam quay đầu nhìn đi nhìn lại vẫn thấy Tiểu Lục đeo mặt nạ quỷ đẹp nhất.
Vào giây phút trước khi hồn hạch tán loạn, hắn ta vô thức bay về phía cậu ta, tất cả mọi chuyện đã được định trước ở nơi sâu thẳm nào đó. Sau lần ấy, xấu đẹp gì đó, thân phận gì đó, người mà Chu Bắc Nam thích là người đẹp nhất thiên hạ, cao quý nhất thiên hạ.
Trong hang động, Lục Ngự Cửu đoan chính tháo mặt nạ quỷ xuống, để lộ gương mặt thanh tú trắng mịn.
Cảm nhận được dòng chảy linh lực xa lạ trong cơ thể, cậu ta bỗng thấy trăm cảm xúc lẫn lộn, muốn khóc nhưng cứ cảm thấy Ôn Tuyết Trần đang ở trong cơ thể lẳng lặng nhìn mình, cậu ta chậm rãi nuốt ngược sự chua xót dâng tới bên miệng xuống.
Cậu ta thầm nghĩ với đôi mắt chứa nước: Sau này không bao giờ để Chu Bắc Nam bị đói nữa, tốt thật đấy.
Lục Ngự Cửu vốn có tu vi Kim Đan bậc hai, giờ thừa hưởng toàn bộ linh lực của Ôn Tuyết Trần, vì thế tốc độ tăng cấp vượt xa tưởng tượng của tất cả mọi người.
Vào ngày thứ bảy cậu ta yên tĩnh tu luyện ở trong hang, cơn mưa rào trong Man Hoang bỗng dừng lại hẳn chỉ trong phút chốc, một luồng khí màu cầu vồng bay lên tận trời mây, vạn ngàn côn trùng động vật đều kêu thất thanh.
Hai đệ tử Ứng Thiên Xuyên giật mình, rút thương ra nhìn xung quanh, sợ trời có hiện tượng lạ là dấu hiệu của chuyện cực xấu.
Chỉ có Chu Bắc Nam thoáng sững sờ rồi hưng phấn nhảy bật lên.
Lục Ngự Cửu chỉ dùng bảy ngày ngắn ngủi đột phá lên tu vi Nguyên anh, tu luyện được thân thể Nguyên anh!
Vì Man Hoang và bên ngoài cách biệt, thiên đạo khó mà theo dõi, Lục Ngự Cửu tránh được nỗi khổ tẩy tủy thay da đổi thịt từ lôi kiếp Nguyên anh, bình an mà qua, không tổn hại chút nào.
Lục Ngự Cửu tu luyện như phát điên, như một con thú không biết mệt mỏi, chẳng biết đói no mà cố gắng hết sức nhét thật nhiều đồ ăn vào trong diều vì sắp qua mùa đông.
Ở chếch bên cạnh tháp cao, con sông nhỏ trước giờ luôn êm đềm bỗng dâng nước cuồn cuộn, tràn ra cả bờ sông, chảy xiết tràn ra khắp nơi, may mà tháp cao được Mạnh Trọng Quang bày trận pháp bảo vệ, nước chảy vào tháp cao bị chặn dòng nên vẫn mang trạng thái róc rách yên ả.
Mưa rơi trong thời gian dài như khiến thời gian trôi chậm hơn, trong lúc rảnh rỗi, mọi người lại có chút an nhàn tùy ý chẳng buồn ngẩng đầu lên, cứ thế sống qua ngày.
Trong góc phòng của Từ Hành Chi có thêm một cái lò sưởi, bên trong vang tiếng lửa than cháy tí tách, Từ Hành Chi xếp cái giường nhỏ ở cạnh lò sưởi, ngồi chéo bên giường, cảm thấy mặt và tay đều bị hơ nóng hôi hổi.
Từ Hành Chi khoác áo choàng dài làm bằng da thú đã qua xử lý trên vai, vị hăng nồng vốn có được cành gỗ tươi hơ đi nướng lại, ôm vào người, hương gỗ dễ chịu, ấm áp thoải mái.
Mạnh Trọng Quang nằm trên đùi Từ Hành Chi, nhắm mắt nghe mưa rơi.
Từ Hành Chi hơ ấm tay rồi dán vào mặt Mạnh Trọng Quang, ấy vậy mà lại chạm vào đầy mồ hôi.
Từ Hành Chi vén áo hắn lên, thấy cả người hắn từ trên xuống dưới như bị nước giội rửa vậy.
Từ Hành Chi sợ lạnh, ấm áp đến mức nào cũng không chê, nhưng Mạnh Trọng Quang lại là người thể nhiệt, cùng y sưởi trước lò thế này, khó tránh khỏi bị nóng khó chịu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ Hành Chi đuổi hắn: “Nóng thì ra giường nằm đi.”
Mạnh Trọng Quang bị hơ nóng tới mơ màng, rì rầm: “Sư huynh ở đâu thì ta ở đấy.”
Từ Hành Chi không đuổi hắn đi nữa. Từ khi quay về từ Vùng đất hoang vu, đứa nhỏ này cứ bám dính lấy y không buông, khiến người ta vừa buồn cười vừa tức giận nhưng lại chẳng nỡ nổi lòng trách cứ hắn, chỉ đành chiều theo thôi.
Y bóp mũi Mạnh Trọng Quang, ra hiệu: “Lật người lại cho ta sưởi sau lưng.”
Cục bột bự ngoan ngoãn dịch vị trí theo lời Từ Hành Chi, tới khi cách xa khỏi đống lửa, mồ hôi khắp người hắn giảm bớt một chút.
Mạnh Trọng Quang bị hơ nóng suýt thì cảm nắng, giờ đỡ hơn rồi, bắt đầu quậy phá: “Váng đầu.”
Từ Hành Chi xoa bóp đầu cho hắn.
Hắn làm nũng: “Muốn ôm.”
Từ Hành Chi cười giỏi ra vẻ nhưng vẫn ôm, còn hôn lên môi hắn.
Sưởi ấm lâu như thế rồi mà môi y vẫn còn rất lạnh, hôn lên nó như hôn băng nếm tuyết vậy.
Tất cả mọi thứ đều quá tốt, Mạnh Trọng Quang bỗng nghi ngờ đây là giấc mơ, vì thế hắn bèn tự thử nghiệm, dùng hai tay hai chân quấn lấy Từ Hành Chi như dây thường, siết cho Từ Hành Chi buồn cười: “Làm gì, làm gì thế, lại nổi điên.”
Mạnh Trọng Quang muốn nói gì đó nhưng cửa phòng được ai đó gõ vang từ bên ngoài.
Nói là gõ thôi chứ nghe kỹ thì âm thanh ấy như đang cào vậy.
Từ Hành Chi không cười đùa nữa, cất giọng hỏi: “Ai thế?”
Cửa mở ra, một cái đầu nhỏ nhắn dè dặt ngó vào trong dò xét trước, rụt lại một chút rồi nhô trán ra: “Đệ, Đào Nhàn.”
Mạnh Trọng Quang vốn chỉ cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ đẹp, không ngờ tự dưng Đào Nhàn nhảy ra, lúc này mới muộn màng nhận ra tất cả những chuyện vừa nãy đều là thật, mặt hắn sầm xuống, giọng điệu chẳng chút khách sáo: “Làm gì?”
Đào Nhàn sợ tới mức chỉ còn lại đỉnh đầu ở khe cửa: “Đệ và Khúc sư huynh, trong phòng lạnh quá, may vá cũng lạnh tay, muốn, muốn ngồi nhờ phòng Từ sư huynh, ấm áp.”
Mạnh Trọng Quang: “Đi ra.”
Cùng lúc đó, Từ Hành Chi nói: “Mời vào.”
Hai giọng nói chồng lên nhau, trong lúc nhất thời Đào Nhàn không biết phải làm sao.
Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi nhìn nhau một lúc, cuối cùng Mạnh Trọng Quang vẫn ngoan ngoãn nhượng bộ, cuộn tròn trong lòng Từ Hành Chi không rời tổ, phu hát phu tùy: “Vào đi.”
Đào Nhàn vừa đi vào đã nhìn thấy hai người đàn ông tuấn tú nằm trên cái giường nhỏ, vành tai ửng đỏ, gọi một tiếng Từ sư huynh, gọi thêm tiếng Mạnh sư huynh rồi mới khép nép ngồi xuống cái băng ghế lạnh.
Từ Hành Chi bắt chuyện: “Tới đây ngồi này, ấm lắm.”
“Không, không cần.” Đào Nhàn mang theo giỏ đồ may vá bện từ cành cây nhỏ của mình, ngượng ngùng nói: “Ở đây cũng rất ổn.”
Từ Hành Chi không cưỡng ép cậu ấy, để mặc cậu ấy tự nhiên. Đào Nhàn có lò sưởi ấm người, ngồi yên một chỗ xoa tay một lúc rồi lấy một cái áo lót ngắn tay đang thêu dở dang trong giỏ may vá ra.
Đồ đạc trong Man Hoang chẳng tinh tế gì cho cam, vải lanh sợi dệt rất khó tìm, bọn họ phải tìm rất lâu mới miễn cưỡng tìm được thứ thay thế, có thể thấy đồ trong giỏ của Đào Nhàn đã được lựa chọn sàng lọc tỉ mỉ, không khác biệt gì nhiều với sợi bông thông thường.
Từ Hành Chi không cần hỏi cũng biết đồ vật tinh tế ấy được làm cho ai.
Y hỏi thẳng vấn đề khác: “Khúc Trì đâu? Trước kia thấy hai ngươi như hình với bóng cơ mà, ngươi đi một mình mà hắn yên tâm được à?”
Đào Nhàn kéo sợi chỉ vang sột soạt, trên mặt mang ý cười hòa dịu: “Không sao đâu, huynh ấy biết đệ ở đây.”
Cậu ấy nói xong thì cắn đứt một đầu dây, nói thật khẽ: “Hơn nữa, huynh ấy không thể, cứ ở bên đệ mãi được.”
Từ Hành Chi hơi nhíu mày, cảm thấy câu đó của Đào Nhàn hơi lạ nhưng lạ ở đâu thì y không nói rõ ra được, đành phải cười nói: “Hắn không thể rời xa ngươi được thật mà, lát nữa không thấy người đâu lại tới tìm cho coi.”
Đào Nhàn ngượng ngùng mỉm cười: “Từ sư huynh đừng nói thế, đệ, đệ không hề, quan trọng đến vậy.”
Nhưng lời đó chẳng hề ảnh hưởng tới việc hai tay cậu ấy đưa lên đưa xuống, ít nhất là trong chuyện may vá, cậu ấy có thể hưởng thụ tự tin và vui vẻ ngập tràn.
Từ Hành Chi để ý thấy Đào Nhàn có mấy đầu ngón tay quấn vải trắng mỏng, bên dưới vải lộ ra máu đỏ tươi, trông như bị mài rách.
Từ Hành Chi đang định hỏi thì Đào Nhàn ngẩng đầu lên, lắp bắp nói: “Từ sư huynh, Mạnh sư huynh, hai người, không cần để ý đến đệ, cứ coi như đệ không ở đây.”
Nhưng Đào Nhàn thật sự rất dễ khiến người ta ngó lơ, bản thân cậu ấy gầy, dáng người mỏng manh cong eo ngồi đó, yên lặng thêu thùa may vá, rất dễ dàng khiến người ta nghi ngờ cậu ấy chỉ là một cái bóng.
Từ Hành Chi không muốn cậu ấy mất tự nhiên nên quay sang nói chuyện với Mạnh Trọng Quang: “Tới lúc ra ngoài, ngươi muốn làm gì?”
Mạnh Trọng Quang nói thẳng: “Giết Cửu Chi Đăng, lột da rút gân, chiên dầu...”
Nói tới đây, hắn bỗng nhớ ra hình tượng dịu dàng ngoan ngoãn của mình, giả bộ thành mèo nhỏ vô hại ngay tức khắc, cọ mu bàn tay Từ Hành Chi: “Trọng Quang nghe theo sư huynh.”
Từ Hành Chi bật cười.
Đương nhiên y sẽ không quên trong phòng còn một người khác, tỏ vẻ vô tình dẫn câu chuyện sang Đào Nhàn: “Tiểu Đào thì sao? Tới khi ra ngoài, Tiểu Đào muốn đi đâu?”
Đào Nhàn cúi đầu đâm kim như bay, thu mình lại thành bóng dáng gầy mảnh: “Đệ, không biết.”
“Theo Khúc Trì à?”
Cậu ấy ngơ ngác lặp lại: “Vâng, theo Khúc sư huynh.”
“Tới thế giới bình thường, tay ngươi sẽ không phải cực khổ thế này nữa.” Từ Hành Chi nói: “Bao lâu rồi ngươi chưa được mặc quần áo may sẵn? Đến lúc đó bảo Khúc Trì đặt mua cho ngươi một bộ từ đầu tới chân.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bàn tay bận rộn của Đào Nhàn bỗng dừng lại.
Mấy ngày nay cậu ấy vội vàng làm quần áo và giày bốn mùa cho Khúc sư huynh, còn làm cả túi đựng kiếm, sợ sau này không ai may quần áo cho hắn nữa. Nhưng được Từ Hành Chi nhắc nhở, cậu ấy mới nghĩ ra, thế giới bên ngoài có gấm vóc, có tơ lụa vải dệt, bộ đồ bông không ra bông, đay không ra đay của mình có gì đáng để thích đâu chứ.
Trong một khoảnh khắc cậu ấy rất muốn khóc nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn ngậm nước mắt mỉm cười: “Vâng, được.”
Từ Hành Chi dựa trên giường nhỏ, sưởi nóng hết cả người, cơn buồn ngủ ập tới như hình như bóng, trong lúc mơ màng y nhớ ra một chuyện, túm lấy tay Mạnh Trọng Quang, thuận miệng hỏi: “Trong thư Tuyết Trần đưa ngươi viết gì thế?”
Mạnh Trọng Quang tò mò: “Thư gì?’
Từ Hành Chi trầm giọng “Hả?” một tiếng.
Trước đó y không nhắc tới là vì trong lòng vẫn vướng bận bóng dáng Ôn Tuyết Trần nằm dưới đất Man Hoang, lòng dạ rối bời, mấy ngày gần đây mới nhớ ra chuyện thư từ.
Từ Hành Chi nhớ rất rõ, Ôn Tuyết Trần để lại ba bức thư, y chỉ lấy bức của mình, hai bức còn lại y còn tưởng Lục Ngự Cửu và Mạnh Trọng Quang đã tự lấy phần của mình rồi nhưng tới hôm nay xem ra không phải như thế.
Mà bây giờ Lục Ngự Cửu đang ở vách núi cheo leo, y không biết có phải Lục Ngự Cửu đã lấy thư đi rồi quên không đưa cho Mạnh Trọng Quang hay không.
Dù sao cũng không gấp, chờ Lục Ngự Cửu xuống núi rồi lấy thư cũng không sao.
Tiếng chỉ xoèn xoẹt trong phòng chưa từng dừng lại, Đào Nhàn như không nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Sau khi hỏi câu đó không lâu, Từ Hành Chi ngả người xuống giường nhỏ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi xác định hơi thở của một người trong phòng trở nên đều đặn, Đào Nhàn thò tay xuống dưới giỏ, lấy hết can đảm mở miệng nói: “Mạnh sư huynh, đệ...”
Mạnh Trọng Quang nghe thấy tiếng thì nhìn về phía Đào Nhàn, ra hiệu cậu ấy im miệng, ánh mắt chạm vào cậu ấy rồi lướt ra phía sau, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ cau mày nói: “Người bên ngoài là Khúc Trì đúng không?”
Đào Nhàn nghe vậy thì ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, quả thực nhìn xuyên qua cửa sổ thấy được bóng dáng thanh niên chỉ mặc áo mỏng, chăm chú vùi đầu đào xới gì đó trong mưa bụi trắng xóa.
Cậu ấy bỏ giỏ và kim chỉ lại, lảo đảo chạy vội ra ngoài.
Tiếng mưa ồn ào, giọt mưa như sợi chỉ thô rơi xuống mặt nước bắn ra gợn sóng tròn. Đào Nhàn cực kỳ sốt ruột, không cầm đồ che mưa gì hết, cứ thế mà chạy ra khỏi tháp, kéo cánh tay người chạy ra khỏi nhà lúc trời mưa to, cố gắng hết sức dùng giọng nói run rẩy phát ra từ lồng ngực gầy yếu át tiếng mưa: “Khúc sư huynh, huynh làm gì thế!”
Chắc Khúc Trì nở nụ cười, nước mưa thuận thế chảy vào trong miệng hắn, hắn rất nhã nhặn nghiêng người nhổ ra, đẩy vai Đào Nhàn: “Đệ quay về. Ta về ngay đây.”
Áo ngoài của Khúc Trì được trải trên mặt đất lầy lội, trên đó chất đầy bùn vàng mềm dẻo.
Đào Nhàn bị mưa xối vành mắt đỏ ửng: “Lúc này lại đi đào bùn làm gì?”
Khúc Trì nở nụ cười ngây ngô: “Ta đắp một cái cho đệ.”
“Đắp gì cơ?”
“Lò sưởi.” Khúc Trì bị nước mưa xối cho chẳng nhìn rõ mặt mũi, nhưng nghĩ thôi cũng biết gương mặt tươi cười của hắn hiền hòa thân thiết nhường nào: “Ta muốn đắp một cái cho đệ, đệ sẽ không đi tới phòng người khác nữa... Sẽ luôn ở bên cạnh ta.”
Đào Nhàn ngây người.
Nước mưa đập vào người Đào Nhàn, dội cho người cậu ấy vang tiếng bùm bụp nhưng lại có một luồng hơi nóng dâng trào lên từ ngực trái, khiến vành mắt cậu ấy cay cay như nhũn ra.
Cuối cùng cậu ấy vẫn không nhịn được mà òa khóc.
Khúc Trì sững sờ, tiếp tục bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, giơ tay lên không trung cọ rửa mới quỳ xuống ôm lấy Đào Nhàn, cố gắng thể hiện thiện ý lớn nhất của mình ra: “Khóc gì chứ. Không khóc, không khóc. Ta cho đệ kẹo, có bao nhiêu cho đệ hết. Đệ đừng khóc nữa mà.”
Đào Nhàn không nói gì cả, chỉ khóc.
Khúc Trì bỏ bùn vàng gom góp được xuống, lấy viên đá nhỏ bọc trong khăn tay ướt sũng ra, nhét vào miệng Đào Nhàn đầy quý trọng, Đào Nhàn mở miệng, ngậm viên đá, hàm răng và đầu lưỡi không dám chạm vào ngón tay Khúc Trì dù chỉ một chút xíu.
“Làm sao đây?” Đào Nhàn không đầu không đuôi nói một câu không rõ ràng: “Khúc sư huynh, đệ đi rồi thì huynh phải làm sao đây?”
Sau một lúc rối loạn nhốn nháo, hai người một người ướt sũng một người dính đầy bùn đi về tháp cao.
Đệ tử Đan Dương Phong mang nước nóng tới nhưng Đào Nhàn khăng khăng không chịu rửa mặt trước, chỉ nói mình bỏ quên giỏ may vá ở phòng Từ sư huynh, cậu ấy muốn tự mình đi lấy.
Dứt lời, cậu ấy không quan tâm khuyên bảo lôi kéo của đệ tử Đan Dương Phong và Khúc Trì, chui ra khỏi phòng, run rẩy nhỏ nước chạy tới nơi ấm áp nhất trong tháp.
Đột nhiên cửa phòng vang lên, Mạnh Trọng Quang đanh mặt, che tai Từ Hành Chi đang ngủ yên lại, ngẩng đầu lên đang định trừng mắt thì thấy Đào Nhàn quay về với bộ dạng như con ma nước.
Khắp người cậu ấy đều nhỏ nước, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể hòa tan vào nước.
Mạnh Trọng Quang đang định lên tiếng thì Đào Nhàn nhanh chân bước tới trước giỏ của mình, lấy một bức thư vỏ cây được gấp gọn gàng bên dưới đáy giỏ ra, sau đó sải bước đi tới trước giường nhỏ, khi cách chỗ đó tầm ba bước thì dừng lại.
Con người cô đơn, mảnh mai như cái bóng ấy hiếm khi có gan đối diện với Mạnh Trọng Quang như lúc này, cứ như có can đảm vô tận đổ đầy cậu ấy thành dáng vẻ không gì không làm được.
Cậu ấy cầm bức thư, nhỏ giọng nói: “Mạnh sư huynh, đệ có một thứ, muốn đưa cho huynh xem.”