Chương 976
Nhìn thấy dáng vẻ vừa nãy của NhanMinh Tú, NhanKiến Định nhăn mày gõ nhẹ lên đầu của cô ấy, suốt đó chỉ đứng ở một bên.
Mãi cho đến khi hàng người lên xe, người đàn ông không tìm NhanMinh Tú nữa mà chuyển đề qua tài sang NhanKiến Định.
“Nghe nói cậu Định là cháu ngoại của công tước Otto, bây giờ đang nắm giữ 80% quyền quản lý gia tộc Otto đúng không?”
Sắc mặt của NhanVăn Minh ôn hòa, trên gương mặt thậm chí còn mang theo ý cười, chuỗi ngọc trên tay trượt nhanh.
“Không khoa trương như bác nói đâu ạ, bây giờ cháu chỉ quản lý vài chuyện nhỏ nhặt của gia tộc mà thôi.”
NhanKiến Định cúi đầu năm lấy tay của NhanMinh Tú, khoảnh khắc cúi đầu đó sắc mặt của anh ta hoàn toàn lạnh xuống, đợi khi ngản đầu lên lại hồi phục dáng vẻ ban đầu.
“Tuổi trẻ tài cao, bác được nghe không ít về cháu, ông ngoại cháu có được một người cháu giống cháu như vậy, nửa đời sau đã có thể an tâm hưởng già rồi!”
NhanVăn Minh cười hạ hạ, lúc có lúc không lại nhìn NhanKiến Định ngồi ở phía sau nhưng lại không nói một câu nào với NhanMinh Tú.
Đợi đến lúc sau có mấy lần Tôn Kiến Định không trả lời, trong xe mới dần dần trở nên yên tĩnh, từ sau khi lên xe, ngoại trừ thỉnh thoảng NhanKiến Định và NhanVăn Minh nói với nhau vài câu ra thì ngay cả một người linh hoạt như Ôn Đức Duy cũng không nói câu nào, tình hình này có gì đó không đúng.
Mặc dù lúc đó đúng là NhanKiến Định có cho người điều tra sơ lược về chuyện của NhanMinh Tú nhưng có rất nhiều chuyện anh ta vẫn muốn cô gái này tự nói cho anh ta biết, vì vậy không điều tra quá tường tận, xem ra bây giờ cần phải điều tra kĩ rồi. Chắc chắn bố của Minh Tú có vấn đề, có khả năng vấn đề này là nguyên nhân khiến cho mười mấy năm trước Minh Tú phải đi học ở nơi thật xa.
Thật ra NhanKiến Định nhớ rất rõ, lúc đó anh ta là học sinh trao đổi trong nước được đi đến đó giao lưu, vừa nhìn trong số những người đến đón này anh đã thấy NhanMinh Tú, chỉ thấy một lần thôi anh ta đã khắc sâu cô gái đó vào trong xương tủy mình.
Thật ra lúc đó anh ta không hề tin cái gì mà chớp mắt đã ngàn năm, vừa gặp đã yêu, nhưng từ khi gặp NhanMinh Tú, anh ta hoàn toàn tin rồi. Lúc họ đến nơi đã qua buổi trưa, người mà trường học cử đến đón họ là một nhóm nam nữ cỡ tuổi với họ, mỗi người ghép cặp giao lưu với nhau, tuổi của Minh Tú và anh ta là tốt nhất trong đó nên không nghi ngờ gì hai người thuận lợi ghép thành đôi.
Lúc lên xe, hai người ngồi cùng nhau, lúc đó Minh Tú vẫn là một cô gái ngây thơ, ngồi bên cửa sổ, mặt trời bên ngoài chiếu vào thấy rõ lông tơ trên mặt cô ấy, cô ấy giống như một nữ thần được sinh ra trong nắng vậy, rực rỡ sáng chói thu hút ánh nhìn, khiến cho người khác không nỡ rời mắt.
Sau khoảng thời gian hai tháng tiếp xúc với nhau, anh ta thành công nhận được sự coi trọng của người đẹp, vốn dĩ hai người đã bàn bạc xong rồi, đợi sau khi tốt nghiệp cô ấy sẽ theo anh ta về, nhưng người tính không bằng trời tính, mọi thứ không được thuận lợi như trong tưởng tượng của họ.
Nhà họ Nhangặp chuyện, anh ta lập tức bị gọi về nhà cùng nhau giải quyết, sau đó xe bị nổ, thứ cuối cùng anh ta nhìn thấy là hình ảnh mẹ dìu anh ta, nhưng trong lòng anh ta nghĩ đến lại là cô gái của anh ta, anh ta thất hứa rồi.
Đợi đến khi tỉnh lại lân nữa, anh ta đã trở thành một kẻ không có gì, cố gắng lăn lộn như vậy, nỗ lực giành lấy thành công như vậy, đa phần đều là vì chăm sóc em gái, vì muốn báo thù, nhưng tại sao lại không phải vì muốn tìm cô ấy trở về chứ…
Bây giờ không dễ gì họ mới gặp lại nhau, cho dù là ai,cho dù thế nào anh ta cũng sẽ không buông tay.
“Anh Tô, đã đến rồi, nghĩ gì mà mất hồn thế?”
Mãi cho đến khi hàng người lên xe, người đàn ông không tìm NhanMinh Tú nữa mà chuyển đề qua tài sang NhanKiến Định.
“Nghe nói cậu Định là cháu ngoại của công tước Otto, bây giờ đang nắm giữ 80% quyền quản lý gia tộc Otto đúng không?”
Sắc mặt của NhanVăn Minh ôn hòa, trên gương mặt thậm chí còn mang theo ý cười, chuỗi ngọc trên tay trượt nhanh.
“Không khoa trương như bác nói đâu ạ, bây giờ cháu chỉ quản lý vài chuyện nhỏ nhặt của gia tộc mà thôi.”
NhanKiến Định cúi đầu năm lấy tay của NhanMinh Tú, khoảnh khắc cúi đầu đó sắc mặt của anh ta hoàn toàn lạnh xuống, đợi khi ngản đầu lên lại hồi phục dáng vẻ ban đầu.
“Tuổi trẻ tài cao, bác được nghe không ít về cháu, ông ngoại cháu có được một người cháu giống cháu như vậy, nửa đời sau đã có thể an tâm hưởng già rồi!”
NhanVăn Minh cười hạ hạ, lúc có lúc không lại nhìn NhanKiến Định ngồi ở phía sau nhưng lại không nói một câu nào với NhanMinh Tú.
Đợi đến lúc sau có mấy lần Tôn Kiến Định không trả lời, trong xe mới dần dần trở nên yên tĩnh, từ sau khi lên xe, ngoại trừ thỉnh thoảng NhanKiến Định và NhanVăn Minh nói với nhau vài câu ra thì ngay cả một người linh hoạt như Ôn Đức Duy cũng không nói câu nào, tình hình này có gì đó không đúng.
Mặc dù lúc đó đúng là NhanKiến Định có cho người điều tra sơ lược về chuyện của NhanMinh Tú nhưng có rất nhiều chuyện anh ta vẫn muốn cô gái này tự nói cho anh ta biết, vì vậy không điều tra quá tường tận, xem ra bây giờ cần phải điều tra kĩ rồi. Chắc chắn bố của Minh Tú có vấn đề, có khả năng vấn đề này là nguyên nhân khiến cho mười mấy năm trước Minh Tú phải đi học ở nơi thật xa.
Thật ra NhanKiến Định nhớ rất rõ, lúc đó anh ta là học sinh trao đổi trong nước được đi đến đó giao lưu, vừa nhìn trong số những người đến đón này anh đã thấy NhanMinh Tú, chỉ thấy một lần thôi anh ta đã khắc sâu cô gái đó vào trong xương tủy mình.
Thật ra lúc đó anh ta không hề tin cái gì mà chớp mắt đã ngàn năm, vừa gặp đã yêu, nhưng từ khi gặp NhanMinh Tú, anh ta hoàn toàn tin rồi. Lúc họ đến nơi đã qua buổi trưa, người mà trường học cử đến đón họ là một nhóm nam nữ cỡ tuổi với họ, mỗi người ghép cặp giao lưu với nhau, tuổi của Minh Tú và anh ta là tốt nhất trong đó nên không nghi ngờ gì hai người thuận lợi ghép thành đôi.
Lúc lên xe, hai người ngồi cùng nhau, lúc đó Minh Tú vẫn là một cô gái ngây thơ, ngồi bên cửa sổ, mặt trời bên ngoài chiếu vào thấy rõ lông tơ trên mặt cô ấy, cô ấy giống như một nữ thần được sinh ra trong nắng vậy, rực rỡ sáng chói thu hút ánh nhìn, khiến cho người khác không nỡ rời mắt.
Sau khoảng thời gian hai tháng tiếp xúc với nhau, anh ta thành công nhận được sự coi trọng của người đẹp, vốn dĩ hai người đã bàn bạc xong rồi, đợi sau khi tốt nghiệp cô ấy sẽ theo anh ta về, nhưng người tính không bằng trời tính, mọi thứ không được thuận lợi như trong tưởng tượng của họ.
Nhà họ Nhangặp chuyện, anh ta lập tức bị gọi về nhà cùng nhau giải quyết, sau đó xe bị nổ, thứ cuối cùng anh ta nhìn thấy là hình ảnh mẹ dìu anh ta, nhưng trong lòng anh ta nghĩ đến lại là cô gái của anh ta, anh ta thất hứa rồi.
Đợi đến khi tỉnh lại lân nữa, anh ta đã trở thành một kẻ không có gì, cố gắng lăn lộn như vậy, nỗ lực giành lấy thành công như vậy, đa phần đều là vì chăm sóc em gái, vì muốn báo thù, nhưng tại sao lại không phải vì muốn tìm cô ấy trở về chứ…
Bây giờ không dễ gì họ mới gặp lại nhau, cho dù là ai,cho dù thế nào anh ta cũng sẽ không buông tay.
“Anh Tô, đã đến rồi, nghĩ gì mà mất hồn thế?”