Chương 971
“Đấn đây lâu như vậy rồi anh vẫn chưa đưa em đi dạo đàng hoàng lần nào, bây giờ xem ra trong một thời gian ngắn sẽ không có cơ hội nữa, hay là đợi sau khi em trở thành bà chủ của chỗ này rồi, anh sẽ đưa em đi xem cho đã nhé, bây giờ chúng ta ăn cơm, sau đó đưa em về nhài”
NhanKiến Định híp mắt cười ấn người ngôi xuống ghế, vẫy vẫy tay, sau đó người làm ở trước bàn ăn bưng bữa sáng lên, động tác khá nhanh.
Lúc Ôn Đức Duy xuống nhìn thấy hình ảnh hai người anh anh em em ăn sáng, liên híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng xem như vô hình ngồi xuống đổi diện NhanMinh Tú, giọng nói không thân thiện: “Hôm nay tinh thần có vẻ tốt nhỉ, sao hôm qua lại không thấy em đồi dào sức sống như thế nhỉ!
Trừng to mắt nằm trên sô pha như con cá chết vậy, hừm… anh còn chẳng muốn nói tiếp!”
“Ôn Đức Duy…”
NhanMinh Tú bị nói đến ngại, nhìn qua thấy NhanKiến Định vẫn luôn cười, cô ấy bĩu môi kêu một tiếng.
“Đáng lẽ tôi không nên đến chỗ này! Bây giờ đúng là đáng đời, tên nhóc này chẳng những không nghe lời mà còn cãi lại với mình, rõ ràng là bắp cải lớn do tôi chăm sóc suốt hai mươi mấy năm, lại tự mình dâng lên cho heo ăn…
Ôn Đức Duy kiên quyết không để ý đến NhanMinh Tú nữa, vừa hung dữ chọc vào trứng gà trên đĩa vừa phẫn nộ nói, lực tay khá mạnh làm cho nĩa và đĩa va vào nhau, tiếng lanh lảnh, NhanMinh Tú nhìn chỉ nuốt nước bọt không dám hé hé một lời.
Bữa cơm kết thúc trong không khí kì lạ như vậy, động tác của NhanKiến Định rất nhanh, ăn xong rồi, máy bay cũng chuẩn bị xong.
Anh ta đi chuyển này là muốn tốc chiến tốc thắng, thời gian đợi máy bay lâu đã đành, ai mà biết được trên đường sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, máy bay tư nhân sẽ tiện lợi hơn rất nhiều, tùy ý đi lại, sẵn tiện còn có thể thể hiện thực lực của mình.
Dù gì cũng là đi gặp bố vợ mẹ vợ của mình, mặc dù nói rằng biểu hiện của NhanKiến Định rất chân thành, nhưng NhanMinh Tú là người phụ nữ trong đáy lòng NhanKiến Định, xa cách mười mấy năm nhưng vẫn luôn nhớ nhung không thôi, vì thế anh ta rất trân trọng lần gặp mặt này.
“Chúng ta cứ đi như vậy mà không nói với Nhã Quỳnh một tiếng sao?”
Mãi cho đến khi tới sân bay, lên máy bay xong, NhanMinh Tú mới nhớ ra rốt cuộc mình đã quên mất cái gì, chẳng lẽ đi xa như vậy mà không nói lời tạm biệt với người nhà ư?
“Quản gia sẽ giúp anh, nói với ông ấy, Nhã Quỳnh đã có gia đình riêng của mình rồi, không cần thiết phải xen vào việc của anh.”
NhanKiến Định giúp cô ấy gài dây an toàn, sau khi kiểm tra kỹ càng một lượt mới vỗ nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy, nhẹ giọng nói.
“Thế, thế sao, vậy, vậy chúng ta mau, mau đi thôi!”
Thấy khuôn mặt của anh ta chỉ cách mặt mình hai centimet, NhanMinh Tú mới bất giác phát hiện, hình như vừa nãy khi anh ta giúp cô gài dây an toàn, cả người của anh ta đều sà vào lòng cô ấy.
“Nói lắp bắp cái gì vậy, nếu như em cảm thấy ngại thì có thể giúp anh làm.”
NhanKiến Định nói rồi hôn lên môi cô một cái thật kêu, ngồi thẳng dậy thuận tay tháo luôn dây an toàn của mình ra, mỉm cười nhìn cô gái nào đó xấu hổ đến mức mặt đỏ cả lên.
“NhanKiến Định, anh, anh, anh trở nên như vậy từ khi nào thế!”
NhanMinh Tú nói rồi hai tay ôm lấy mặt, ngồi co lại trên ghế.
“Trước giờ anh vẫn luôn là người như vậy, năm đó em còn nhỏ, anh không nỡ, nhưng bây giờ khác rồi. NhanKiến Định nói rồi sáp lại gần, nhẹ giọng nói bên tại cô ấy: “Minh Tú, bây giờ em đã là một cô gái trưởng thành rồi!”
Nói xong, ngồi lại chỗ cũ, ngón tay thon dài trắng trẻo lưu loát gài lại dây an toàn, khoanh hai tay lại, trong ánh mắt đều mang theo nụ cười.
NhanKiến Định híp mắt cười ấn người ngôi xuống ghế, vẫy vẫy tay, sau đó người làm ở trước bàn ăn bưng bữa sáng lên, động tác khá nhanh.
Lúc Ôn Đức Duy xuống nhìn thấy hình ảnh hai người anh anh em em ăn sáng, liên híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng xem như vô hình ngồi xuống đổi diện NhanMinh Tú, giọng nói không thân thiện: “Hôm nay tinh thần có vẻ tốt nhỉ, sao hôm qua lại không thấy em đồi dào sức sống như thế nhỉ!
Trừng to mắt nằm trên sô pha như con cá chết vậy, hừm… anh còn chẳng muốn nói tiếp!”
“Ôn Đức Duy…”
NhanMinh Tú bị nói đến ngại, nhìn qua thấy NhanKiến Định vẫn luôn cười, cô ấy bĩu môi kêu một tiếng.
“Đáng lẽ tôi không nên đến chỗ này! Bây giờ đúng là đáng đời, tên nhóc này chẳng những không nghe lời mà còn cãi lại với mình, rõ ràng là bắp cải lớn do tôi chăm sóc suốt hai mươi mấy năm, lại tự mình dâng lên cho heo ăn…
Ôn Đức Duy kiên quyết không để ý đến NhanMinh Tú nữa, vừa hung dữ chọc vào trứng gà trên đĩa vừa phẫn nộ nói, lực tay khá mạnh làm cho nĩa và đĩa va vào nhau, tiếng lanh lảnh, NhanMinh Tú nhìn chỉ nuốt nước bọt không dám hé hé một lời.
Bữa cơm kết thúc trong không khí kì lạ như vậy, động tác của NhanKiến Định rất nhanh, ăn xong rồi, máy bay cũng chuẩn bị xong.
Anh ta đi chuyển này là muốn tốc chiến tốc thắng, thời gian đợi máy bay lâu đã đành, ai mà biết được trên đường sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, máy bay tư nhân sẽ tiện lợi hơn rất nhiều, tùy ý đi lại, sẵn tiện còn có thể thể hiện thực lực của mình.
Dù gì cũng là đi gặp bố vợ mẹ vợ của mình, mặc dù nói rằng biểu hiện của NhanKiến Định rất chân thành, nhưng NhanMinh Tú là người phụ nữ trong đáy lòng NhanKiến Định, xa cách mười mấy năm nhưng vẫn luôn nhớ nhung không thôi, vì thế anh ta rất trân trọng lần gặp mặt này.
“Chúng ta cứ đi như vậy mà không nói với Nhã Quỳnh một tiếng sao?”
Mãi cho đến khi tới sân bay, lên máy bay xong, NhanMinh Tú mới nhớ ra rốt cuộc mình đã quên mất cái gì, chẳng lẽ đi xa như vậy mà không nói lời tạm biệt với người nhà ư?
“Quản gia sẽ giúp anh, nói với ông ấy, Nhã Quỳnh đã có gia đình riêng của mình rồi, không cần thiết phải xen vào việc của anh.”
NhanKiến Định giúp cô ấy gài dây an toàn, sau khi kiểm tra kỹ càng một lượt mới vỗ nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn của cô ấy, nhẹ giọng nói.
“Thế, thế sao, vậy, vậy chúng ta mau, mau đi thôi!”
Thấy khuôn mặt của anh ta chỉ cách mặt mình hai centimet, NhanMinh Tú mới bất giác phát hiện, hình như vừa nãy khi anh ta giúp cô gài dây an toàn, cả người của anh ta đều sà vào lòng cô ấy.
“Nói lắp bắp cái gì vậy, nếu như em cảm thấy ngại thì có thể giúp anh làm.”
NhanKiến Định nói rồi hôn lên môi cô một cái thật kêu, ngồi thẳng dậy thuận tay tháo luôn dây an toàn của mình ra, mỉm cười nhìn cô gái nào đó xấu hổ đến mức mặt đỏ cả lên.
“NhanKiến Định, anh, anh, anh trở nên như vậy từ khi nào thế!”
NhanMinh Tú nói rồi hai tay ôm lấy mặt, ngồi co lại trên ghế.
“Trước giờ anh vẫn luôn là người như vậy, năm đó em còn nhỏ, anh không nỡ, nhưng bây giờ khác rồi. NhanKiến Định nói rồi sáp lại gần, nhẹ giọng nói bên tại cô ấy: “Minh Tú, bây giờ em đã là một cô gái trưởng thành rồi!”
Nói xong, ngồi lại chỗ cũ, ngón tay thon dài trắng trẻo lưu loát gài lại dây an toàn, khoanh hai tay lại, trong ánh mắt đều mang theo nụ cười.