Chương 49
Sau khi nhìn thấy người đi khuất, một tia lạnh lùng hiểm độc hiện lên trong mắt cô ta.
Bất chấp hình tượng của một cô cả nhà giàu, cô ta cúi xuống nhặt mảnh giấy trong thùng rác.
Trân Nhật Linh sắp kết hôn với Giang Anh Tuấn rồi nên cô ta không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp. Cô ta còn nghĩ Nhan Nhã Quỳnh đã lấy tiền của cô ta và ông nội rồi sẽ chủ động rời đi nhưng không ngờ cô lại ở trong bệnh viện nhân dân số một Gia Đình.
Tờ giấy trong tay ghi lại rõ ràng những gì Nhan Nhã Quỳnh đã làm trong năm ngày ở bệnh viện, không cần nghĩ nhiều cũng biết Lâm Tiến Quân đã cầm trong tay rồi thì hẳn là Giang Anh Tuấn xem rồi.
Cuối cùng cũng đến ngày mong chờ này, cô ta sẽ không bao giờ để xảy ra bất kỳ sự cố nào, Giang Anh Tuấn phải là của cô ta.
Cô ta nắm chặt tờ giấy trong tay, xung quanh cơ thể cô ta tràn ngập hơi thở căm phẫn: “Nhan Nhã Quỳnh, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội nhưng cô lại không có chút trân quý nào. Nếu cô đã muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cô…”
Xé chứng cứ trong tay ném vào vũng nước cách đó không xa, Trân Nhật Linh nhìn những mảnh vụn dần bị ngấm nước, chữ viết từ từ nhòe đi cho đến khi biến mất.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, cau mày rồi gọi điện.
“Giúp tôi làm chuyện này, số tiền mà anh nợ tôi sẽ được xóa từ bây giờ…
“Gặp ở chỗ cũ”
Cái gọi là chỗ cũ chính là khách sạn lớn nhất Hải Phòng, ở gần bờ biển, đi từ khu nhà cũ của nhà họ Giang mất khoảng một tiếng.
Cúp điện thoại, sắc mặt của Trần Nhật Linh hơi bất ổn, thừa dịp không ai chú ý đến mình, cô ta trở về nhà họ Trần lấy ô Nhanđi đến địa điểm hẹn.
Trong phòng tổng thống, Trần Nhật Linh vừa đến đã mở ngẫu nhiên một chai rượu đỏ, cô ta cầm ly rượu lên lạnh lùng chờ người nọ tới.
Người này đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, phần tóc mái dài che ngang mắt, chỉ có thể nhìn ra đây là một người đàn ông vạm vỡ cường tráng.
Vừa bước vào người nọ đã cởi mũ lưỡi trai xuống, chế nhạo: “Cô Nhật Linh, sao nửa đêm nửa hôm lại gọi tôi ra đây hẹn hò.
Ngày mai là đám cưới của cô rồi, nếu chẳng may mệt mỏi không đến đúng giờ thì không tốt lắm”
“Những điều này không cần anh lo lắng, giúp tôi việc này, xong xuôi tôi sẽ đưa anh ra nước ngoài”
Cô ta uống cạn ly rượu đỏ trong tay, hơi nhíu mày.
“Nói nghe thử”
Người đàn ông ngồi trên sô pha vô cùng hứng thú, hai chân đung đưa làm cô ta khó chịu.
“Nghe nói anh có rất nhiều anh em.
Đến bệnh viện số một Gia Đình giúp tôi đưa một người ra ngoài.”
“Chuyện này không thành vấn đề, nhưng cô biết mà, bây giờ tôi vẫn bị truy nã, tất cả anh em của tôi cũng vậy.
Người không có, tiền cũng không, chỉ dựa vào một mình tôi cũng vô dụng. “
Anh ta lấy ra một điếu thuốc, hít vài hơi.
“Tiền không thành vấn đề, trước tiên tôi đưa anh ba mươi tỷ, sau khi làm xong sẽ đưa một trăm năm mươi tỷ rồi đưa anh ra nước ngoài”
Trong mắt cô ta hiện lên một tia oán hận, chín phần ghen ghét.
Bất chấp hình tượng của một cô cả nhà giàu, cô ta cúi xuống nhặt mảnh giấy trong thùng rác.
Trân Nhật Linh sắp kết hôn với Giang Anh Tuấn rồi nên cô ta không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp. Cô ta còn nghĩ Nhan Nhã Quỳnh đã lấy tiền của cô ta và ông nội rồi sẽ chủ động rời đi nhưng không ngờ cô lại ở trong bệnh viện nhân dân số một Gia Đình.
Tờ giấy trong tay ghi lại rõ ràng những gì Nhan Nhã Quỳnh đã làm trong năm ngày ở bệnh viện, không cần nghĩ nhiều cũng biết Lâm Tiến Quân đã cầm trong tay rồi thì hẳn là Giang Anh Tuấn xem rồi.
Cuối cùng cũng đến ngày mong chờ này, cô ta sẽ không bao giờ để xảy ra bất kỳ sự cố nào, Giang Anh Tuấn phải là của cô ta.
Cô ta nắm chặt tờ giấy trong tay, xung quanh cơ thể cô ta tràn ngập hơi thở căm phẫn: “Nhan Nhã Quỳnh, tôi đã cho cô rất nhiều cơ hội nhưng cô lại không có chút trân quý nào. Nếu cô đã muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cô…”
Xé chứng cứ trong tay ném vào vũng nước cách đó không xa, Trân Nhật Linh nhìn những mảnh vụn dần bị ngấm nước, chữ viết từ từ nhòe đi cho đến khi biến mất.
Cô ta lấy điện thoại di động ra, cau mày rồi gọi điện.
“Giúp tôi làm chuyện này, số tiền mà anh nợ tôi sẽ được xóa từ bây giờ…
“Gặp ở chỗ cũ”
Cái gọi là chỗ cũ chính là khách sạn lớn nhất Hải Phòng, ở gần bờ biển, đi từ khu nhà cũ của nhà họ Giang mất khoảng một tiếng.
Cúp điện thoại, sắc mặt của Trần Nhật Linh hơi bất ổn, thừa dịp không ai chú ý đến mình, cô ta trở về nhà họ Trần lấy ô Nhanđi đến địa điểm hẹn.
Trong phòng tổng thống, Trần Nhật Linh vừa đến đã mở ngẫu nhiên một chai rượu đỏ, cô ta cầm ly rượu lên lạnh lùng chờ người nọ tới.
Người này đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen, phần tóc mái dài che ngang mắt, chỉ có thể nhìn ra đây là một người đàn ông vạm vỡ cường tráng.
Vừa bước vào người nọ đã cởi mũ lưỡi trai xuống, chế nhạo: “Cô Nhật Linh, sao nửa đêm nửa hôm lại gọi tôi ra đây hẹn hò.
Ngày mai là đám cưới của cô rồi, nếu chẳng may mệt mỏi không đến đúng giờ thì không tốt lắm”
“Những điều này không cần anh lo lắng, giúp tôi việc này, xong xuôi tôi sẽ đưa anh ra nước ngoài”
Cô ta uống cạn ly rượu đỏ trong tay, hơi nhíu mày.
“Nói nghe thử”
Người đàn ông ngồi trên sô pha vô cùng hứng thú, hai chân đung đưa làm cô ta khó chịu.
“Nghe nói anh có rất nhiều anh em.
Đến bệnh viện số một Gia Đình giúp tôi đưa một người ra ngoài.”
“Chuyện này không thành vấn đề, nhưng cô biết mà, bây giờ tôi vẫn bị truy nã, tất cả anh em của tôi cũng vậy.
Người không có, tiền cũng không, chỉ dựa vào một mình tôi cũng vô dụng. “
Anh ta lấy ra một điếu thuốc, hít vài hơi.
“Tiền không thành vấn đề, trước tiên tôi đưa anh ba mươi tỷ, sau khi làm xong sẽ đưa một trăm năm mươi tỷ rồi đưa anh ra nước ngoài”
Trong mắt cô ta hiện lên một tia oán hận, chín phần ghen ghét.