Chương 43
Thời gian không đợi người, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, Giang Anh Tuấn giẫm lên ánh sáng màu cam của mặt trời mọc, bắt đầu công việc.
Giờ phút này Lê Quốc Nam đang vội vàng đưa Nhan Nhã Quỳnh đến bệnh viện.
“Anh Nam, ông cụ Chánh không dễ bị đánh lừa, trước đó là do em liều lĩnh, nếu như lời nói dối bị phát hiện… Anh Nam, anh đi Mỹ chăm sóc tốt anh của em giúp em, thẻ tín dụng ông ta đưa em để ở tủ đầu giường phòng em, mật khẩu là sinh nhật của em, anh biết mà đúng không”
Trong mắt lóe lên ánh sáng, trên môi Nhan Nhã Quỳnh mang ý cười bất đắc dĩ, trước tiên nói rõ chỗ để tiền.
Lúc trước cũng không biết làm sao mà đầu nóng lên lại lừa được một món tiên từ ông cụ Chánh, bây giờ tỉnh táo lại chỉ hận không thể quay lại thời điểm đó cho mình hai cái bạt tai.
“Nói đùa cái gì vậy, bên phía bệnh viện anh đã thu xếp tốt rồi, Nhã Quỳnh cứ yên tâm đi, sau khi đến tất cả đều nghe theo anh, sẽ không gặp phải chuyện gì đâu, dù sao anh cũng là bác sĩ có danh tiếng uy tín ở thành phố, ở những nơi như bệnh viện thì ông cụ Chánh không bằng anh được”
Xoa nhẹ tóc Nhan Nhã Quỳnh, trên mặt Lê Quốc Nam mang theo ý cười, dịu dàng động viên tinh thần đang đi xuống của cô gái nhỏ bên cạnh.
“Em biết anh Nam rất giỏi, nhưng mà… Ừm… Bỏ đi, không nói những việc xui xẻo này nữa. Anh Nam, anh nói cho em kế hoạch của anh trước đi, đến lúc ấy em còn phối hợp nhịp nhàng với anh”
Cô nhíu hàng lông mày xinh xắn lại, hai tay sờ lên da thịt mềm mại trên khuôn mặt, giọng nói có phần buồn râu, đôi mắt to trong veo mang theo sự tò mò nhìn về phía Lê Quốc Nam.
Được nhìn như vậy khiến hô hấp của Lê Quốc Nam như dừng lại, cảm giác được trái tim của mình đang điên cuồng đập loạn, rời mắt đi ngắm nhìn ngoài cửa sổ, anh ta ho nhẹ một tiếng cố gắng để bản thân trở lại bình thường, hít một hơi sâu mới ngoảnh lại.
“Nhã Quỳnh, anh cũng đang định nói chuyện này với em, đợi chút nữa sau khi đến bệnh viện thì em xuống xe trước, anh đi bằng cửa sau đến phòng phẫu thuật đợi em, bây giờ anh không thể xuất hiện ở bệnh viện nếu không ông cụ Chánh sẽ tìm ra được, nói không chừng còn sẽ làm lộ em”
Vẻ mặt thoáng chốc trở nên nghiêm túc, tuy nghe thì có vẻ đơn giản, không dễ bị phát hiện nhưng trong thế giới ở đâu cũng có camera này muốn không muốn bị phát hiện cũng là một việc không đơn giản.
“Việc này em hiểu, sau khi em đến bệnh viện chắc chắn là phải đi đăng ký, còn chưa biết sẽ lấy được số bao nhiêu nữa”
Việc sắp xếp này của bệnh viện có một nội quy riêng của nó, nếu muốn không chút dấu vết đăng ký tên thì là việc hoàn toàn dựa vào vận may, nếu không thì mua chuộc toàn bộ bác Sĩ trong ngày hôm nay, ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến.
“Chuyện này Nhã Quỳnh yên tâm đi, em đến nơi chuyên phát số hôm nay chỉ có một người ở đó, anh đã đặt lịch trước giúp em trên điện thoại, sau khi đến lên thẳng tầng ba tìm anh ta là được, sau đó em cứ như mình thật sự sinh non, trả lời các vấn đề của bác sĩ thật tốt, anh ta sẽ đưa em tới phòng phẫu thuật, bọn anh sẽ cho em dùng một ít thuốc mê để em ngủ, đợi sau khi em tỉnh lại đã làm xong phẫu thuật.
Buổi chiều có kết quả, sau khi nói chuyện với ông cụ Chánh thì bảy ngày sau chúng ta bay sang Mĩ”
Nghe có vẻ là một chuyện rất đơn giản, Nhan Nhã Quỳnh nhíu mày, ôm cánh tay, uể oải dựa vào ghế ngồi, trong lòng có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không mở lời được, chuyên tâm nghĩ đến việc bản thân cần làm.
Bệnh viện cách đó không xa, rất nhanh Lê Quốc Nam đã thấy được tòa nhà cao lớn dành cho bệnh nhân, hơi mím môi lo lắng, nhân lúc đèn đỏ dừng xe, anh ta quay đầu lại cẩn thận dặn dò: “Sau khi xuống xe, nhất định phải lập tức lên tâng ba tìm bác sĩ, ngoan ngoãn nghe lời anh ta nói, tất cả anh đã sắp xếp ổn thỏa, đứa bé sẽ không có việc, Nhã Quỳnh…
Giờ phút này Lê Quốc Nam đang vội vàng đưa Nhan Nhã Quỳnh đến bệnh viện.
“Anh Nam, ông cụ Chánh không dễ bị đánh lừa, trước đó là do em liều lĩnh, nếu như lời nói dối bị phát hiện… Anh Nam, anh đi Mỹ chăm sóc tốt anh của em giúp em, thẻ tín dụng ông ta đưa em để ở tủ đầu giường phòng em, mật khẩu là sinh nhật của em, anh biết mà đúng không”
Trong mắt lóe lên ánh sáng, trên môi Nhan Nhã Quỳnh mang ý cười bất đắc dĩ, trước tiên nói rõ chỗ để tiền.
Lúc trước cũng không biết làm sao mà đầu nóng lên lại lừa được một món tiên từ ông cụ Chánh, bây giờ tỉnh táo lại chỉ hận không thể quay lại thời điểm đó cho mình hai cái bạt tai.
“Nói đùa cái gì vậy, bên phía bệnh viện anh đã thu xếp tốt rồi, Nhã Quỳnh cứ yên tâm đi, sau khi đến tất cả đều nghe theo anh, sẽ không gặp phải chuyện gì đâu, dù sao anh cũng là bác sĩ có danh tiếng uy tín ở thành phố, ở những nơi như bệnh viện thì ông cụ Chánh không bằng anh được”
Xoa nhẹ tóc Nhan Nhã Quỳnh, trên mặt Lê Quốc Nam mang theo ý cười, dịu dàng động viên tinh thần đang đi xuống của cô gái nhỏ bên cạnh.
“Em biết anh Nam rất giỏi, nhưng mà… Ừm… Bỏ đi, không nói những việc xui xẻo này nữa. Anh Nam, anh nói cho em kế hoạch của anh trước đi, đến lúc ấy em còn phối hợp nhịp nhàng với anh”
Cô nhíu hàng lông mày xinh xắn lại, hai tay sờ lên da thịt mềm mại trên khuôn mặt, giọng nói có phần buồn râu, đôi mắt to trong veo mang theo sự tò mò nhìn về phía Lê Quốc Nam.
Được nhìn như vậy khiến hô hấp của Lê Quốc Nam như dừng lại, cảm giác được trái tim của mình đang điên cuồng đập loạn, rời mắt đi ngắm nhìn ngoài cửa sổ, anh ta ho nhẹ một tiếng cố gắng để bản thân trở lại bình thường, hít một hơi sâu mới ngoảnh lại.
“Nhã Quỳnh, anh cũng đang định nói chuyện này với em, đợi chút nữa sau khi đến bệnh viện thì em xuống xe trước, anh đi bằng cửa sau đến phòng phẫu thuật đợi em, bây giờ anh không thể xuất hiện ở bệnh viện nếu không ông cụ Chánh sẽ tìm ra được, nói không chừng còn sẽ làm lộ em”
Vẻ mặt thoáng chốc trở nên nghiêm túc, tuy nghe thì có vẻ đơn giản, không dễ bị phát hiện nhưng trong thế giới ở đâu cũng có camera này muốn không muốn bị phát hiện cũng là một việc không đơn giản.
“Việc này em hiểu, sau khi em đến bệnh viện chắc chắn là phải đi đăng ký, còn chưa biết sẽ lấy được số bao nhiêu nữa”
Việc sắp xếp này của bệnh viện có một nội quy riêng của nó, nếu muốn không chút dấu vết đăng ký tên thì là việc hoàn toàn dựa vào vận may, nếu không thì mua chuộc toàn bộ bác Sĩ trong ngày hôm nay, ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến.
“Chuyện này Nhã Quỳnh yên tâm đi, em đến nơi chuyên phát số hôm nay chỉ có một người ở đó, anh đã đặt lịch trước giúp em trên điện thoại, sau khi đến lên thẳng tầng ba tìm anh ta là được, sau đó em cứ như mình thật sự sinh non, trả lời các vấn đề của bác sĩ thật tốt, anh ta sẽ đưa em tới phòng phẫu thuật, bọn anh sẽ cho em dùng một ít thuốc mê để em ngủ, đợi sau khi em tỉnh lại đã làm xong phẫu thuật.
Buổi chiều có kết quả, sau khi nói chuyện với ông cụ Chánh thì bảy ngày sau chúng ta bay sang Mĩ”
Nghe có vẻ là một chuyện rất đơn giản, Nhan Nhã Quỳnh nhíu mày, ôm cánh tay, uể oải dựa vào ghế ngồi, trong lòng có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không mở lời được, chuyên tâm nghĩ đến việc bản thân cần làm.
Bệnh viện cách đó không xa, rất nhanh Lê Quốc Nam đã thấy được tòa nhà cao lớn dành cho bệnh nhân, hơi mím môi lo lắng, nhân lúc đèn đỏ dừng xe, anh ta quay đầu lại cẩn thận dặn dò: “Sau khi xuống xe, nhất định phải lập tức lên tâng ba tìm bác sĩ, ngoan ngoãn nghe lời anh ta nói, tất cả anh đã sắp xếp ổn thỏa, đứa bé sẽ không có việc, Nhã Quỳnh…