Chương 26
Tuy tới chỗ này không nhiều nhưng chỉ cần là nhà của Giang Anh Tuấn, dù lớn hay nhỏ cũng đều có một ít quần áo và đồ dùng của Nhan Nhã Quỳnh.
Sau khi rửa mặt, Nhan Nhã Quỳnh quay trở về ngồi trên chiếc xích đu, ngẩn người nhìn xa xăm. Giang Anh Tuấn choàng lên người cô một cái áo khoác, cũng không quan tâm nhiều, mặt vô cảm mở cửa xuống ` ^ lâu.
Ông cụ Chánh sầm sì mặt mày, đứng ngoài cửa cùng Trần Nhật Linh phía sau, tim Giang Anh Tuấn nhảy lên, theo bản năng quay đầu nhìn Nhan Nhã Quỳnh đang ngồi xích đu ngoài ban công.
Anh đóng cửa phòng lại.
“Ông nội, sớm như vậy sao lại đến chỗ cháu?”
Anh muốn đưa ông cụ Chánh đi mà không để chút sơ hở, Giang Anh Tuấn nhìn Trần Nhật Linh không nói gì thêm.
“Nếu tôi không đến đây, cháu dâu tôi không phải bị mấy người làm tức chết à? Nhật Linh có chỗ nào không tốt mà cháu không thích, hết lần này đến lần khác lại muốn dan díu với cô gái kia?”
Ông cụ Chánh nói đầy đau đớn, tay che ở tim, cầm gậy mạnh mẽ đập lên sàn nhà hai cái.
Trần Nhật Linh thấy vậy, gạt Giang Anh Tuấn ra, tự mình đến đỡ ông cụ Chánh, kiên nhẫn vỗ vỗ lưng ông: “Ông nội đừng nóng, Anh Tuấn là người thế nào chúng ta đều hiểu, có lẽ có sự tình bên trong mà chúng ta không biết, dù sao Anh Tuấn và cô Nhã Quỳnh cũng là vợ chồng chưa cưới một khoảng thời gian.”
Nói xong ngước mắt nhìn Giang Anh Tuấn cách đó không xa, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, Trần Nhật Linh vịn ông cụ Chánh ngồi xuống ghế sô pha, nói tiếp: “Huống chỉ cô Nhã Quỳnh và Anh Tuấn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cũng coi như thanh mai trúc mã, sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ được, chuyện này con có thể hiểu được.”
“Cháu xem Nhật Linh hiểu chuyện như vậy kìa, đồ khốn này, nếu không cắt đứt được với Nhan Nhã Quỳnh thì để tôi!”
Ông cụ Chánh dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Trần Nhật Linh, đã vậy còn cười với cô ta, trước đó còn sầm mặt không kiên nhẫn với Giang Anh Tuấn.
Giang Anh Tuấn khép hờ hai mắt, môi mỏng khẽ mở, từ từ nói: “Ông nội, chuyện của Nhan Nhã Quỳnh cháu cũng có dự định cả rồi, hai ngày nữa cháu sẽ tự cho ông một ^ “
cau…
Ông cụ Chánh không để Giang Anh Tuấn nói xong, trực tiếp ngắt lời: “Nói rõ cái gì mà nói rõ, hôm nay đúng lúc Nhật Linh đang ở đây, cháu xử lí cho thật tốt, không thì ngoan ngoãn quay lại khu nhà cũ của nhà họ Giang tự mình suy ngẫm, chuyện ở đây để ông giải quyết.”
Hỏi ông cụ Chánh có tật xấu gì, chính là quá tự cao tự đại, nói ra, Sunrise là một tay ông ta gầy dựng, nhưng bất cứ chuyện gì cũng chỉ xem lợi ích, không cân nhắc đến mặt tình cảm, mình nhận được gì mới là lớn nhất. Càng về già, tính nóng nảy này càng cao, đến bây giờ gần như không thể chịu được người khác ngỗ nghịch với mình.
“Ông nội…”
Giang Anh Tuấn ngước mắt, nhìn quản gia đi xuống không phát ra một tiếng động, hai người trao đổi qua ánh mắt, sắc mặt anh trở nên tốt hơn.
Sau khi rửa mặt, Nhan Nhã Quỳnh quay trở về ngồi trên chiếc xích đu, ngẩn người nhìn xa xăm. Giang Anh Tuấn choàng lên người cô một cái áo khoác, cũng không quan tâm nhiều, mặt vô cảm mở cửa xuống ` ^ lâu.
Ông cụ Chánh sầm sì mặt mày, đứng ngoài cửa cùng Trần Nhật Linh phía sau, tim Giang Anh Tuấn nhảy lên, theo bản năng quay đầu nhìn Nhan Nhã Quỳnh đang ngồi xích đu ngoài ban công.
Anh đóng cửa phòng lại.
“Ông nội, sớm như vậy sao lại đến chỗ cháu?”
Anh muốn đưa ông cụ Chánh đi mà không để chút sơ hở, Giang Anh Tuấn nhìn Trần Nhật Linh không nói gì thêm.
“Nếu tôi không đến đây, cháu dâu tôi không phải bị mấy người làm tức chết à? Nhật Linh có chỗ nào không tốt mà cháu không thích, hết lần này đến lần khác lại muốn dan díu với cô gái kia?”
Ông cụ Chánh nói đầy đau đớn, tay che ở tim, cầm gậy mạnh mẽ đập lên sàn nhà hai cái.
Trần Nhật Linh thấy vậy, gạt Giang Anh Tuấn ra, tự mình đến đỡ ông cụ Chánh, kiên nhẫn vỗ vỗ lưng ông: “Ông nội đừng nóng, Anh Tuấn là người thế nào chúng ta đều hiểu, có lẽ có sự tình bên trong mà chúng ta không biết, dù sao Anh Tuấn và cô Nhã Quỳnh cũng là vợ chồng chưa cưới một khoảng thời gian.”
Nói xong ngước mắt nhìn Giang Anh Tuấn cách đó không xa, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, Trần Nhật Linh vịn ông cụ Chánh ngồi xuống ghế sô pha, nói tiếp: “Huống chỉ cô Nhã Quỳnh và Anh Tuấn từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cũng coi như thanh mai trúc mã, sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ được, chuyện này con có thể hiểu được.”
“Cháu xem Nhật Linh hiểu chuyện như vậy kìa, đồ khốn này, nếu không cắt đứt được với Nhan Nhã Quỳnh thì để tôi!”
Ông cụ Chánh dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Trần Nhật Linh, đã vậy còn cười với cô ta, trước đó còn sầm mặt không kiên nhẫn với Giang Anh Tuấn.
Giang Anh Tuấn khép hờ hai mắt, môi mỏng khẽ mở, từ từ nói: “Ông nội, chuyện của Nhan Nhã Quỳnh cháu cũng có dự định cả rồi, hai ngày nữa cháu sẽ tự cho ông một ^ “
cau…
Ông cụ Chánh không để Giang Anh Tuấn nói xong, trực tiếp ngắt lời: “Nói rõ cái gì mà nói rõ, hôm nay đúng lúc Nhật Linh đang ở đây, cháu xử lí cho thật tốt, không thì ngoan ngoãn quay lại khu nhà cũ của nhà họ Giang tự mình suy ngẫm, chuyện ở đây để ông giải quyết.”
Hỏi ông cụ Chánh có tật xấu gì, chính là quá tự cao tự đại, nói ra, Sunrise là một tay ông ta gầy dựng, nhưng bất cứ chuyện gì cũng chỉ xem lợi ích, không cân nhắc đến mặt tình cảm, mình nhận được gì mới là lớn nhất. Càng về già, tính nóng nảy này càng cao, đến bây giờ gần như không thể chịu được người khác ngỗ nghịch với mình.
“Ông nội…”
Giang Anh Tuấn ngước mắt, nhìn quản gia đi xuống không phát ra một tiếng động, hai người trao đổi qua ánh mắt, sắc mặt anh trở nên tốt hơn.