Chương 15
Khuôn mặt của Nhan Nhã Quỳnh biến sắc, cô đang định mở miệng thì nghe thấy Trần Nhật Linh tiếp tục nói: “Tôi biết hiện tại cô đang thiếu tiền, đây là bảy tỷ!”
Cô ta nhìn Nhan Nhã Quỳnh: “Mật khẩu là sinh nhật của Anh Tuấn, chắc cô chưa quên đâu nhỉ? Tôi hy vọng cô cầm số tiền này rồi cút xéo khỏi thế giới của Anh Tuấn đi. Dù sao cô cũng từ “Thiên Đường”
di ra, tôi sợ thân thể của Anh Tuấn sẽ bị ô uế vấy bẩn.”
Khuôn mặt Nhan Nhã Quỳnh tối sầm lại, cố gắng làm cho bản thân không để ý đến những gì Trần Nhật Linh nói, đưa tay cầm lấy thẻ ngân hàng trên tay cô ta với dáng vẻ trông thì rất thản nhiên, nhưng bàn tay run rầy dưới gầm bàn vẫn lộ ra nỗi đau trong tim cô.
Cô nắm chặt tay, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Cô Nhật Linh đúng là thật hào phóng, như ý của cô, tôi sẽ rời xa Giang Anh Tuấn, xa thật xa.”
Hiện tại cô đang thiếu một khoản tiền lớn, mặc dù trước đó Giang Anh Tuấn đã giúp đỡ và cô cũng đã làm việc chăm chỉ, cũng đã trả hết nợ, nhưng NhanKiến Định cần phải sang Mỹ chữa bệnh, số tiền cô bỏ ra mỗi ngày cũng không hơn gì sau khi trả xong nợ.
Bây giờ cô không có khả năng từ chối nào, giữa sự hồi phục của NhanKiến Định và danh dự thì Nhan Nhã Quỳnh không có sự lựa chọn cho bản thân mình.
Trong giọng nói của Nhan Nhã Quỳnh không có bất cứ sự hỗn loạn nào, cô lập tức xoay người bước ra khỏi quán cafe sau khi lấy thẻ ngân hàng.
Trần Nhật Linh không ngờ rằng cô sẽ phản ứng như vậy, trong đầu vẫn có rất nhiều lời phản bác, nói cũng không được mà không nói cũng không được, nghẹn tới mức mặt mày đỏ hết cả lên.
Sau khi lấy được tiền, Nhan Nhã Quỳnh nhìn chằm chằm thẻ ngân hàng trong tay hồi lâu, lau đi giọt nước mắt đã trào ra khỏi khóe mắt. Cô cắn răng tìm một ngân hàng, trước tiên chuyển tiền trong thẻ vào thẻ của mình.
Cho đến khi nhận được thông tin số dư trên điện thoại, cô mới cảm thấy thư thái hơn một chút.
Trước buổi trưa, cô trở lại bệnh.^ viện.
Các thủ tục của NhanKiến Định được thực hiện nhanh chóng, tiền cũng đã có sẵn. Hơn nữa còn có Lê Quốc Nam ở đây nên tất cả các thủ tục chuyển viện của NhanKiến Định đều được hoàn tất vào lúc một giờ chiều. Khi đến thời điểm là có thể bay thẳng tới bên kia.
Mang theo vali của mình và vài thứ của NhanKiến Định, Nhan Nhã Quỳnh ngơ ngác đứng trước cửa số của phòng bệnh, đột nhiên cô có một cảm giác không chân thực.
Cô đã phải chịu đựng trong năm năm qua, có thể nói rằng cô nên hạnh phúc khi rời khỏi đây, nhưng không biết tại sao cô lại có cảm giác miễn cưỡng và thậm chí có chút lo lắng, mang theo những uất ức và đau đớn, đáy lòng thật sự là trăm cảm xúc ngổn ngang.
“Nhã Quỳnh, sắp tới giờ rồi, chúng ta…”
Còn chưa nói xong, tiếng mở cửa lớn đã cắt ngang lời nói của Lê Quốc Nam.
“Nhan Nhã Quỳnh! Cả đời này em cũng đừng nghĩ rời xa tôi!”
Người đó đột nhiên xông vào phòng bệnh, dùng đôi tay to siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô.
Trước khi Nhan Nhã Quỳnh có thời gian để hét lên, cơ thể của cô bị nhốt trong một vòng tay săn chắc và nóng rực.
Ngay sau đó, giống như một cơn gió lốc, người đó ôm ngang người cô rồi bắt di.
Khi Giang Anh Tuấn nhận được tin Nhan Nhã Quỳnh và Trần Nhật Linh gặp nhau, anh cũng không quan tâm lắm, nhưng sau khi Nhan Nhã Quỳnh thản nhiên nhận tiền, trái tim của người đàn ông mới trở nên căng thẳng. Anh không thèm nhìn đống giấy tờ trên tay nữa, tùy tiện mặc áo khoác rồi đi xuống lầu, lập tức lên xe chạy đi trong cơn thịnh nộ. Đoạn đường vốn phải mất nửa tiếng thì anh chỉ lái xe mất khoảng mười phút mà thôi.
Cô ta nhìn Nhan Nhã Quỳnh: “Mật khẩu là sinh nhật của Anh Tuấn, chắc cô chưa quên đâu nhỉ? Tôi hy vọng cô cầm số tiền này rồi cút xéo khỏi thế giới của Anh Tuấn đi. Dù sao cô cũng từ “Thiên Đường”
di ra, tôi sợ thân thể của Anh Tuấn sẽ bị ô uế vấy bẩn.”
Khuôn mặt Nhan Nhã Quỳnh tối sầm lại, cố gắng làm cho bản thân không để ý đến những gì Trần Nhật Linh nói, đưa tay cầm lấy thẻ ngân hàng trên tay cô ta với dáng vẻ trông thì rất thản nhiên, nhưng bàn tay run rầy dưới gầm bàn vẫn lộ ra nỗi đau trong tim cô.
Cô nắm chặt tay, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Cô Nhật Linh đúng là thật hào phóng, như ý của cô, tôi sẽ rời xa Giang Anh Tuấn, xa thật xa.”
Hiện tại cô đang thiếu một khoản tiền lớn, mặc dù trước đó Giang Anh Tuấn đã giúp đỡ và cô cũng đã làm việc chăm chỉ, cũng đã trả hết nợ, nhưng NhanKiến Định cần phải sang Mỹ chữa bệnh, số tiền cô bỏ ra mỗi ngày cũng không hơn gì sau khi trả xong nợ.
Bây giờ cô không có khả năng từ chối nào, giữa sự hồi phục của NhanKiến Định và danh dự thì Nhan Nhã Quỳnh không có sự lựa chọn cho bản thân mình.
Trong giọng nói của Nhan Nhã Quỳnh không có bất cứ sự hỗn loạn nào, cô lập tức xoay người bước ra khỏi quán cafe sau khi lấy thẻ ngân hàng.
Trần Nhật Linh không ngờ rằng cô sẽ phản ứng như vậy, trong đầu vẫn có rất nhiều lời phản bác, nói cũng không được mà không nói cũng không được, nghẹn tới mức mặt mày đỏ hết cả lên.
Sau khi lấy được tiền, Nhan Nhã Quỳnh nhìn chằm chằm thẻ ngân hàng trong tay hồi lâu, lau đi giọt nước mắt đã trào ra khỏi khóe mắt. Cô cắn răng tìm một ngân hàng, trước tiên chuyển tiền trong thẻ vào thẻ của mình.
Cho đến khi nhận được thông tin số dư trên điện thoại, cô mới cảm thấy thư thái hơn một chút.
Trước buổi trưa, cô trở lại bệnh.^ viện.
Các thủ tục của NhanKiến Định được thực hiện nhanh chóng, tiền cũng đã có sẵn. Hơn nữa còn có Lê Quốc Nam ở đây nên tất cả các thủ tục chuyển viện của NhanKiến Định đều được hoàn tất vào lúc một giờ chiều. Khi đến thời điểm là có thể bay thẳng tới bên kia.
Mang theo vali của mình và vài thứ của NhanKiến Định, Nhan Nhã Quỳnh ngơ ngác đứng trước cửa số của phòng bệnh, đột nhiên cô có một cảm giác không chân thực.
Cô đã phải chịu đựng trong năm năm qua, có thể nói rằng cô nên hạnh phúc khi rời khỏi đây, nhưng không biết tại sao cô lại có cảm giác miễn cưỡng và thậm chí có chút lo lắng, mang theo những uất ức và đau đớn, đáy lòng thật sự là trăm cảm xúc ngổn ngang.
“Nhã Quỳnh, sắp tới giờ rồi, chúng ta…”
Còn chưa nói xong, tiếng mở cửa lớn đã cắt ngang lời nói của Lê Quốc Nam.
“Nhan Nhã Quỳnh! Cả đời này em cũng đừng nghĩ rời xa tôi!”
Người đó đột nhiên xông vào phòng bệnh, dùng đôi tay to siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô.
Trước khi Nhan Nhã Quỳnh có thời gian để hét lên, cơ thể của cô bị nhốt trong một vòng tay săn chắc và nóng rực.
Ngay sau đó, giống như một cơn gió lốc, người đó ôm ngang người cô rồi bắt di.
Khi Giang Anh Tuấn nhận được tin Nhan Nhã Quỳnh và Trần Nhật Linh gặp nhau, anh cũng không quan tâm lắm, nhưng sau khi Nhan Nhã Quỳnh thản nhiên nhận tiền, trái tim của người đàn ông mới trở nên căng thẳng. Anh không thèm nhìn đống giấy tờ trên tay nữa, tùy tiện mặc áo khoác rồi đi xuống lầu, lập tức lên xe chạy đi trong cơn thịnh nộ. Đoạn đường vốn phải mất nửa tiếng thì anh chỉ lái xe mất khoảng mười phút mà thôi.