Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Nhân Thường

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Nhân Thường
  3. Chương : 94

Chương : 94

"Đường tuy có nhưng ai sẽ là người dẫn dụ bọn chúng đi khỏi?."

Câu nói này của Mãn Hạn Từ rất nhẹ nhàng nhưng lại khuấy động lên phong vân trong lòng đám người.

Tất cả mọi người đều hiểu, dù không có bản đồ chăng nữa, trước tiên vẫn là phải ra khỏi đây.

Đường ra chỉ có một, muốn ra thì phải dụ đánh lạc hướng được đám thổ dân bộ lạc này. Nhưng như vậy chẳng phải là gần như hi sinh ít nhất một người trong nhóm hay sao?.

Hàn Tông ánh mắt lóe lên, hắn mấy ngày hôm nay cũng là đang đau đầu ở điểm này. Không dụ được bọn họ đi khỏi sẽ chẳng có đường thoát ra, trừ phi là có đường hầm hay là đường ngầm.

Nhưng ai cho hắn thời gian để đào đây? Cũng bởi điểm này, hắn mới khống chế Mãn Hạn Từ. Mà ngay cả Hán Tử Tàu cũng vậy, gã mặc dù cũng đã có phương án rời đi, nhưng điều kiện kiên quyết cũng là như vậy.

"Ngươi có cách để bọn họ đi khỏi?."

Hữu Dũng vội vàng hỏi ngay, tự dưng có kẻ chết thay ai mà không mừng rỡ. Mãn Hạn Từ lại lắc đầu một câu:

"Đúng, mà cũng không đúng"

Hán Tử Tàu chẳng để ý Hữu Dũng đang chuyển vui thành giận, gã vội chen lời vào:

"Vậy…"

"Chính tôi sẽ là người đi nhử."

Thấy vẻ mặt của mọi người như dự tính, gã mỉm cười nói thêm:

"Nhưng không phải là đi một mình."

Nghe thêm một lời như vậy, Hữu Dũng đã không nhịn nổi nữa rồi, gã túm lấy cổ áo Mãn Hạn Từ mà gằn:

"Nói như rắm chó ấy, thà đừng nói còn hơn."

Hán Tử Tàu thở dài trong lòng, đúng là nói như vậy thì có khác nào không nói. Chẳng phải vẫn là hi sinh một người trong nhóm bọn y hay sao?.

Mãn Hạn Từ nhìn sâu vào con mắt của Hữu Dũng, gã vẫn bình thản mỉm cười nói tiếp:

"Cách của tôi không giống các vị, tôi là cần một người để thoát được tất cả. Không phải là cần một người đi hi sinh."

Nghe thấy câu này, ánh mắt của cả đám lại lóe lên, chẳng lẽ lại có cách như vậy hay sao?. Nghi ngờ thì vẫn nghi ngờ, ngoài mặt Hán Tử Tàu đã vội gạt tay của Hữu Dũng ra khỏi người Mãn Hạn Từ. Gã mỉm cười đầy thân thân thiện mà hỏi:

"Ồ có cách như vậy hay sao, thử nói rõ xem nào?."

"Tôi ở đây mấy năm, những kẻ bị tế sống không ít, nghi thức của bọn họ…."

"Vào đề chính đi, lúc này còn có thời gian kể nghèo kể khổ nữa à?."

Mãn Hạn Từ vừa kể vừa bồi hồi, nhưng còn chưa được hai câu đã bị Hữu Dũng cắt ngang, gã chỉ đành vắn tắt.

Đại loại theo như gã nói, đám người ở đây tôn thờ thần sinh mệnh, vì thế ngay dưới tế đàn có một dòng nước ngầm chảy qua. Chúng là một nhánh nối liền với con sông gần đó.

Khi mà tế lễ bắt đầu, bọn họ đâm vào tim kẻ bị tế để cho máu tươi đi vào hươnh áng, đổ chảy xuống dòng sông. Không phải tự nhiên mà họ thích ăn thịt tu giả, đây là một phần nghi lễ trong văn hóa truyền thống tín ngưỡng của bọn họ.

"Ý ngươi là tự mình phá hủy thánh đàn huyết tế, sau đó theo ngược dòng nước ra ngoài con sông mà thoát đi?."

"Phải, vì là ngược dòng nên cần phải có một người hỗ trợ."

"Ngươi nghĩ là chui vào đó thì bọn chúng sẽ không đuổi theo, sẽ thoát được?."

Thấy gã họ Hữu cười khẩy tỏ ý chưa tin tưởng lắm, Mãn Hạn Từ nhìn gã vui vẻ nói:

"Nguy hiểm tất nhiên là sẽ có, nhưng tôi chẳng phải đã nói qua, bản thân đã chuẩn bị để trốn khỏi đây hay sao?. Các vị nếu như có cách tốt hơn, có thể thử trước."

Nghe như vậy cả đám không nói tiếng nào, nếu mà có để thử còn cần đứng đây nghe gã nói hay sao?.

Nhưng mà bản thân mỗi kẻ đều ý thức được rằng, gã tính toán rất tỉ mỉ. Cách của gã quả thật tỉ lệ sống sót cao hơn so với của bọn hắn. Ngay lúc bấy giờ, Hàn Tông ở bên chen vào một câu:

"Sao chúng ta không yên lặng lẻn hết qua nhánh sông ngầm ấy mà ra, đâu cần phải gây chú ý đám người kia làm gì?."

Ba người Hán Tử Tàu ánh mắt sáng lên, đây là một chủ ý hay, có thể rời đi mà không gây chút động tĩnh. Bớt đi phiền toái và nguy hiểm không đáng có. Ánh mắt của Mãn Hạn Từ lóe lên rồi vụt mất, gã mỉm cười rồi trả lời:

"Đệ tính cũng rất hay, nhưng mà vẫn sai rồi. Một là ta đã nói qua, ta tính đi một mình nên chỉ chuẩn bị một cái bè khá nhỏ, hai người ngồi đã là quá rồi."

Gã trầm giọng nói tiếp:

"Hai là đệ tưởng không ai chú ý tới mọi người hay sao? Đừng quên các vị đều là con mồi, bộ tộc cũng có tập tính săn mồi tương tự như dã thú. Đoán không chừng là đang chơi mèo vờn chuột với các vị đấy. Còn nữa, các vị vừa giết mấy người xong, đã che đậy mùi máu hay chưa? Ta trịnh trọng muốn nhắc nhở, thời gian của các vị không còn nhiều đâu."

Mấy lời trên làm cả đám ngưng trọng hẳn lên, loại sự tình này quả thật là đám người Hán Tử Tàu không nghĩ tới. Hàn Tông âm trầm không nói, đối với hắn mà nói, đám Hán Tử Tàu này xuất hiện là một biến số bất ngờ. Vì vậy hắn không lường trước hết được.

Hán Tử Tàu cũng rất quyết đoán, gã bèn gật đầu, sau lại đổi giọng thân thiết mà nói:

"Mãn huynh, huynh ở đây biết nhiều hiểu rộng, theo huynh thì ai thích hợp đi cùng…"

Lời này của Hán Tử Tàu đã gần như là nghe theo sắp xếp của Mãn Hạn Từ, y cũng hiểu không còn cách nào khác. Thành hay bại lần này đều là do gã hết, vì thế vẫn nên để cho gã tự lựa người thì hơn.

Hàn Tông mấp máy khóe môi, đã muốn nói rồi lại thôi. Gã họ Hán này chẳng lẽ là cố ý hay sao, cơ mà ngẫm đi nghĩ lại thì cũng đúng cả thôi.

Bản thân hắn là đồng môn mà hai kẻ kia cũng là đồng môn, thậm chí còn đi cùng nhau, đương nhiên y phải chiếu cố nhiều hơn.

Bản thân y là kẻ cầm đầu, đương nhiên cũng không ngu mà đi dụ địch, vậy thì còn lại ba người mà thôi.

Đây chẳng phải là cơ hội tốt cho gã họ Mãn này trả đũa hắn hay sao, nói là cộng sinh nhưng trên đường chết ngoài ý muốn thì ai thèm quan tâm.

Nhưng nghĩ lại hắn cũng thấy không có ý kiến nữa, chẳng phải như vậy rất là công bằng hay sao? Đánh bạc phải có tâm lý chịu thua, giết người phải có mạng để đền.

Hắn có thể động tâm với gã, vậy thì gã cũng có thể chơi lại hắn.

Trái với suy nghĩ của Hàn Tông, Mãn Hạn Từ chỉ liếc qua chỗ hắn cười tỏ ý sau đó gã chỉ mặt một kẻ mà cười.

…

Màn đêm u tối tĩnh mịch, thỉnh thoảng nơi trời xa lại vang lên tiếng đàn chim nào đó. Phía dưới một mảng lốm đốm như những ánh lửa đỏ len lỏi trong đêm, chốc chốc lại rung rinh lên tiếng tiếng chuông gió trên đỉnh lều.

Đột nhiên đâu đó vang lên tiếng thét như xé tan cái khoảng tĩnh lặng âm u này, sau đó là liên tiếp những tiếng u uán tương tự như vậy xảy ra.

Bất chợt một ánh lửa lớn bùng lên, nó sáng rực cả một góc trời, theo sau đó là hàng loạt những tiếng kêu la.

Ở một góc đằng này, ba cái bóng đen nhìn về hướng phát ra ánh lửa, trong mắt hiện lên vẻ trầm lặng. Tiếp đó mỗi kẻ đều quay một hướng theo lối khác mà cẩn thận đi ra, đây chính hẳn là Hán Tử Tàu cùng Hàn Tông và Hữu Dũng.

Bọn họ dựa theo ghi chép đường lối tỉ mỉ từ bản đồ của Mãn Hạn Từ mà dễ dàng rời khỏi. Hàn Tông thì không cần xem cũng biết giá trị của miếng da này quý giá từng nào.

Hắn đọc trên sách vở hai kiếp có thể hiểu biết được nhiều điều, cái gọi là bộ lạc nguyên thủy nào đều bất kể không thể coi thường.

Bọn họ ở mảnh đại lục này tuy không có năng lực như tu giả nhưng sức chiến đấu, khả năng ẩn nấp lại hơn con người bình thường rất nhiều.

Mà điểm yếu của bọn hắn chính là không thể dùng được linh lực, tất cả phải dựa vào bản lĩnh của mỗi kẻ. Nhưng ngẫm lại thì đây cũng là một tin không xấu lắm, bởi vì không chỉ tu giả bọn hắn. Ngay cả yêu thú khi sa vào vùng này, cũng chẳng khác gì dã thú là bao nhiêu, tất cả đều dựa vào thể lực mà tự sinh.

Đám người len lỏi qua nhiều nơi đánh dấu trên miếng da, theo lời Mãn Hạn Từ nói đây đều là bẫy rập của đám người bộ lạc.

Ngẫm ra thì cũng chẳng sai, nếu như không có những thứ này, dã thú một khi lạc vào vậy thì hậu quả khôn cùng.

Bất kể nơi nào cũng vậy, phụ nữ và trẻ em luôn là tương lai của tất cả, còn đàn ông chỉ cần một người là đủ rồi. Mạnh thế mạnh nữa mà không có thế hệ sau tiếp bước, cũng là tàn theo năm tháng cả thôi.

Trở lại với đám người Hàn Tông, bọn hắn mỗi người đều cầm một cây đen xì hình lưỡi kiếm. Có vẻ như đây là một bộ phận nào đó của dã thú hoặc yêu thú, cũng chẳng trách, nơi này làm gì có sắt thép.

Thêm vào giắt lưng một thứ tương tự, ngắn như dao găm, tất cả đều do gã họ Mãn cung cấp. Hàn Tông nhỏ con nhất nên đi giữa, hắn vừa đi vừa ngẫm có điều không ổn, hình như đã để sót thứ gì.

Phân tích lại một chút, lời gã Mãn Hạn Từ nói rất hợp lý, không hề có sơ hở nhưng lại tạo lên cảm giác bất an. Hắn ở đây mấy năm, tạo được lòng tin của đám người ở đây. Mọi thứ sắp xếp rất tỉ mỉ, không có tì vết.

Điều này càng làm cho Hàn Tông nghi hoặc, biểu hiện ban đầu của gã với hắn làm như đã chấp nhận số phận. Sau gặp đám người họ Hán này, lại như đã chu tất từ lâu, chỉ thiếu mỗi gió nam.

Hắn cũng khó hiểu ở vài chỗ, ví như đám người bộ lạc này. Tại sao đã muốn giết bọn họ lại để cả đám tự do. Dù là vờn chuột cũng không ngu mà vờn như vậy chứ? Nếu chỉ chú ý lối ra, như vậy có khác nào cho bọn họ cơ hội làm liều ở bên trong?.

Sau cùng nhìn Hán Tử Tàu, gã này cũng một bộ mặt bình thản, khác hẳn với biểu hiện lo lắng của Hữu Dũng. Điểm này làm Hàn Tông cũng thêm nao nao, lòng thầm phán đoán y không hề tầm thường.

Dẫu sao đã không còn lối quay lại, đi bước nào thì tính bước đó vậy.

Đám bọn hắn quay lại nhìn nơi ánh lửa đằng xa cảm khái, bọn họ cách chỗ này đã đủ một khoảng xa rồi. Đã xem gần như an toàn, tiếp theo đây sẽ là đối mặt với sinh tồn tự nhiên, tìm lối mà thoát ra.

Gã Hữu Dũng vừa thở thở hắt ra đã bị Hán Tử Tàu đẩy một cái ngã lộn về sau, cùng lúc đó một cây tên màu đen cũng găm trên đất.

Ba kẻ giật mình, mũi tên không biết từ đâu bắn tới, chỉ có thể dựa lưng vào nhau thủ thế, thần sắc cực kỳ ngưng trọng và nặng nề. Cũng lúc đó, bọn hắn cảm nhận được có tiếng hơi thở đâu đây. Qua màn đêm nhá nhem kia, ẩn hiện lờ mờ từng cặp đốm sáng…

...

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6360 View
Astory.vn
Chí tôn đặc công
2

Chí tôn đặc công

2566 chương
5734 View
4
Đô Thị Truyện VIP
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
3

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5731 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
4

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5418 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
5041 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
5016 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter