Chương 17: Hỏa Hoạn Năm Đó
Hoa nở dù đẹp đến mấy cũng sẽ tàn, mộng đẹp đến nhường nào cũng phải tỉnh. Tỉnh rồi mới phát hiện, thứ đợi chờ mình căn bản không phải là hiện thực.Thứ chờ đợi Mạc Tinh Duyệt chính là ác mộng. Một cơn ác mộng cho đến khi anh chết cũng không thoát ra được.Thứ đợi chờ Mạc Tinh Duyệt chính là ác mộng. Một cơn ác mộng cho đến khi anh chết cũng không thoát ra được.Ác mộng bắt đầu bằng một trận hoả hoạn.Đỏ rực, cuồn cuộn và thiêu rụi tất cả.Hôm đó Mạc Tinh Duyệt đến buổi tiệc mừng thọ Kỷ lão phu nhân khá trễ do trong quân khu có công việc cần anh giải quyết. Lúc anh đến nơi thì đã thấy nhà hàng diễn ra tiệc mừng thọ bốc cháy, khói lửa nghi ngút ngập trời.Mọi người trong nhà hàng như ong vỡ tổ, chạy tán loạn thoát ra từ cửa lớn, Mạc Tinh Duyệt lập tức gọi cứu hoả và cứu thương rồi chen lấn trong đám đông, chạy ngược vào trong nhà hàng.Vừa chạy vào bên trong tầng trệt của nhà hàng thì anh đã bắt gặp người nhà Kỷ gia, bọn họ thoát hiểm từ cầu thang bộ, chạy từ tầng năm xuống tầng trệt. Nhưng quan trọng là thiếu mất Kỷ Từ Nhiên.Mạc Tinh Duyệt gấp gáp túm Kỷ Du Triệt hỏi: “Nhiên Nhiên đâu rồi?”Kỷ Du Triệt họ sặc sụa một hồi mới trả lời: “Con bé chạy ra ngoài trước rồi.”Người nhà Kỷ gia dìu nhau ra khỏi nhà hàng, xe cứu hoả cũng tới nơi, bắt đầu công tác dập lửa. Tuy Kỷ Du Triệt nói Kỷ Từ Nhiên đã chạy ra trước nhưng anh tìm mãi vẫn không thấy người đâu, trái tim anh run lên, lo sợ bao phủ khắp cơ thể.Nhân viên cứu hoả một bên nhanh chóng sơ tán người dân, một bên tận lực dập lửa, ở trong nhà hàng vẫn còn người mắc kẹt nên đội cứu hoả cử gấp ra bốn người chạy vào trong biển lửa tìm kiếm và cứu người.Người nhà Kỷ gia sau khi định thần lại mới phát hiện không thấy cô chủ nhỏ đâu cả. Bọn họ tá hỏa chia nhau đi tìm người trong đám đông. Khắp nơi đều là người với người, Kỷ Du Triệt tìm một hồi không thấy em gái liền sinh nghi ngờ.Lúc nãy anh thấy Nhiên Nhiên chạy phía trước mình cho nên yên tâm dìu bà nội đi phía sau. Dòng người chen lấn xô đẩy lẫn nhau, anh cúi người cõng bà nội lên, lúc ngẩng đầu đã không thấy cô đâu nữa. Khi đó anh lại cho rằng cô đã chạy thoát rồi nên không chú ý nhiều.Bên trong nhà hàng có lính cứu hỏa cõng trên vai một cô gái chạy ra. Thân thể cô gái này được bọc bởi một cái chăn ướt nên Kỷ Du Triệt không biết được có phải em gái mình không.Anh cũng chẳng lo nghĩ được gì nhiều, vội chạy đến xem thử. Kết quả cô gái này không phải Kỷ Từ Nhiên, trái tim bên ngực trái Kỷ Du Triệt căng lên.Xe cứu hỏa dập được một chút lửa nhưng không ngờ trời đổi gió, thổi một cái liền tiếp thêm sức lực cho ngọn lửa bùng lên dữ dội. Kỷ Du Triệt cắn chặt môi, có ý định muốn chạy vào trong biển lửa tìm em gái.Có điều anh vừa mới nghĩ như vậy thì từ phía sau đã có bóng người lao như tên bắn, xoẹt ngang người anh rồi chạy thẳng đến cửa chính nhà hàng.Kỷ Du Triệt nhận ra được đối phương chính là Mạc TinhDuyệt. Anh điên cuồng chạy theo sau gọi: “Mạc Tinh Duyệt, cậu điên rồi hả?”Nhìn khói đen ngập trời cũng đủ biết tình hình bên trong tệ tới mức nào, vậy mà Mạc Tinh Duyệt chạy như thiêu thân vào đó. Kỷ Du Triệt mắng bạn mình mà quên luôn bản thân vài giây trước đang định làm như vậy.Anh lao theo Mạc Tinh Duyệt đến trước cửa nhưng lại bị hai lính cứu hỏa cản lại, bọn họ nhất quyết không cho anh vào. Kỷ Du Triệt chỉ là dân thường, không có kinh nghiệm cứu hỏa, chạy vào đó lại không giúp được gì mà còn rước thêm phiền phức cho người khác.Mạc Tinh Duyệt lại khác, anh là quân nhân, huấn luyện cơ bản đều nắm chắc, mấy người trong đội cứu hỏa lại biết mặt anh vì đã từng hợp tác với nhau vài lần cho nên mới để anh chạy vào bên trong.Nhà hàng có năm tầng, lửa cháy lớn từ tầng năm rồi lan nhanhxuống các tầng còn lại. Tầng bốn đã hoàn toàn bị lửa lớn nuốt chửng, Mạc Tinh Duyệt với ba người lính cứu hỏa không cách nào chạy lên đó được.Đúng lúc này lại có một người con trai khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi thoát ra được từ căn phòng đối diện chân cầu thang lầu ba. Cậu ta thấy lính cứu hỏa liền la to: “Bên trong này còn một người. Mấy anh mau cứu cô ấy với.”Mạc Tinh Duyệt nghe được lời này, không biết linh cảm mách bảo thế nào mà tin rằng “cô ấy” chính là Kỷ Từ Nhiên. Anh cấp bách lao đến chỗ cậu thanh niên đang đứng, đảo mắt nhìn bên trong căn phòng liền phát hiện ra một cô gái mặc váy trắng nằm sấp ở một góc cạnh cửa sổ.Mạc Tinh Duyệt mừng muốn phát khóc, lúc Kỷ Từ Nhiên đi dự tiệc mừng thọ có chụp hình gửi qua cho anh, kiểu tóc và chiếc váy đó hoàn toàn trùng khớp với cô gái nằm sấp kia.Đến được chỗ Kỷ Từ Nhiên đang nằm, Mạc Tinh Duyệt ngồi xổm dưới đất, lật người cô lại, gấp gáp gọi: “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên?”Hai mắt Kỷ Từ Nhiên nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, cho dù Mạc Tinh Duyệt có gọi đến mấy cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.Anh vội cởi áo vest trên người mình bọc lây người Kỷ Từ Nhiên, sau đó bế cô trên tay, vững vàng ôm người nhảy ra khỏi vòng lửa.Lửa cháy càng lúc càng dữ dội, ống quần Mạc Tinh Duyệt chẳng may bị đốt cháy. Phần da ở ngay đó cảm nhận rõ ràng cơn nóng rát khi lửa liếm lấy nhưng anh hoàn toàn không để ý, chỉ tập trung ôm Kỷ Từ Nhiên chạy ra khỏi phòng.Chạy ra gần đến cửa thì một thanh xà ngang bị nứt ra, nhắm ngay đầu mạc Tinh Duyệt, không thương tiếc mà rơi xuống. Cũng may anh phản ứng kịp thời, ôm Kỷ Từ Nhiên nhảy một cái, lăn ầm về phía bàn gương. Chân bàn bị đốt cháy lộ ra vết nứt, anh đụng một cái liền ngã rầm xuống. Lưng anh ngoài ý muốn đè lênnhững mảnh gương vỡ nát, đầu nhọn thủy tinh lởm chởm đâm xuyên da thịt, tóc anh bén lửa cháy rụi một mảng.Trong tình cảnh này Mạc Tinh Duyệt chẳng cảm nhận được đau đớn, anh cúi đầu nhìn Kỷ Từ Nhiên nằm yên không trầy xước trong vòng tay mình, một lần nữa thở phào nhẹ nhõm.Vì ngay sau khi Mạc Tinh Duyệt chạy vào trong phòng thì cánh cửa bén lửa cháy lớn nên lính cứu hỏa bị chặn lại bên ngoài. Mất tầm năm phút bọn họ mới dập được lửa mà tiến vào bên trong. Thấy Mạc Tinh Duyệt ngã trên sàn nhà, bọn họ nhanh chóng tới dìu anh đứng dậy.Một người mắt thấy sau lưng anh găm mảnh chai, áo sơ mi trắng thấm đẫm một màu máu mà rùng mình run sợ.“Đội trưởng Mạc, lưng anh bị thương rồi!”Người khác nghe được liền dang tay, vội vàng nói: “Để tôi bế giùm cho.”“Không sao.” Mạc Tinh Duyệt trả lời ngăn gọn sau đó vẫn vững vàng ôm Kỷ Từ Nhiên rời đi.Hai người lính cứu hỏa không hẹn mà nhìn nhau, đáy lòng đều cảm thán: Mạc Tinh Duyệt của đội đặc nhiệm đúng là trâu bò.Sau khi thoát ra khỏi nhà hàng, Mạc Tinh Duyệt liền đưa Kỷ Từ Nhiên cho nhân viên y tế cấp cứu, sau đó đi tìm người nhà Kỷ gia báo tin.Kỷ Du Triệt lúc này đang bị ba người lính cứu hỏa vây chặt một bên, không cho anh chạy vào trong đám cháy. Em gái yêu quý không rõ sống chết thế nào thì thử hỏi có người anh nào chịu đứng yên mà đợi. Kỷ Du Triệt năn nỉ đủ đường đủ nẻo nhưng lính cứu hỏa nhất quyết không để anh đi.Mạc Tinh Duyệt lách mình trong đám đông đi tới chỗ Kỷ Du Triệt, gọi lớn: “Du Triệt, tớ tìm thấy Nhiên Nhiên rồi.”Kỷ Du Triệt nghe thấy liền quay đầu lại: “Em ấy đâu rồi?”Mạc Tinh Duyệt đến gần ra hiệu cho mấy người lính cứu hỏa thả Kỷ Du Triệt ra rồi nói: “Em ấy được đưa đến bệnh viện cấp cứu, tớ có báo cho người nhà cậu rồi, bọn họ đang trên đường tới bệnh viện. Cậu yên tâm đi.”“Cảm ơn cậu.”Kỷ Du Triệt vỗ vai bạn mình, cơ bắp căng cứng cả ngày trời bây giờ mới được thả lỏng.Nhưng Kỷ Du Triệt thả lỏng chưa được bao lâu liền căng cứng trở lại bởi vì nhìn thấy máu thấm đẫm sau lưng Mạc Tinh Duyệt: “Máu, Tinh Duyệt, máu...”Nói được đúng ba từ này, Kỷ Du Triệt lập tức ngất xỉu, Mạc Tinh Duyệt phản ứng nhanh lẹ đỡ lấy bạn mình. Ba người lính cứu hỏa trố mắt lên nhìn Mạc Tinh Duyệt bế Kỷ Du Triệt lên.Bọn họ đều không hiểu vì sao người chảy máu khủng bố như đội trưởng Mạc không ngất xỉu mà người thanh niên kia lại ngất.“Cậu ấy có chứng bệnh sợ máu, thấy máu là ngất.” Mạc Tinh Duyệt tốt bụng giải thích sau đó bế Kỷ Du Triệt rời đi.Mạc Tinh Duyệt ném Kỷ Du Triệt lên xe ô tô rồi lái xe chạy đến bệnh viện Thái Hòa.Mặc dù gió trời đổi hướng, rất khó khăn cho việc dập lửa nhưng cũng may là xe cứu hỏa đến kịp thời nên không có xảy ra thiệt hại về tính mạng. Kỷ Từ Nhiên và cậu thanh niên kia là hai người cuối cùng bị mắc kẹt được cứu ra. Nữa tiếng sau đó thì trận hỏa hoạn cũng được dập tắt.Mạc Tinh Duyệt lái xe đến bệnh viện liền đưa Kỳ Du Triệt tới phòng cấp cứu. Bác sĩ nhìn máu trên lưng anh lại nghi hoặc hỏi: “Có nhầm người cần cấp cứu không?”Mạc Tinh Duyệt cười bảo: “Không nhầm.”Mấy lần trước Kỷ Du Triệt có ngất xỉu thì chỉ cần đưa tới phòng cấp cứu truyền nước biển, một tiếng sau sau sẽ tự động tỉnh lại.Sắp xếp xong cho Kỷ Du Triệt thì anh mới lo đến phân mình, vị bác sĩ kia lại hỏi anh: “Bây giờ mới biết lo cho mình à?”Mạc Tinh Duyệt chỉ cười chứ không nói gì, ngôi yên trên giường để cho bác sĩ sơ cứu và băng bó vết thương. Có hơn sáu mảnh thủy tinh găm vào lưng Mạc Tinh Duyệt, bác sĩ chữa trị ngao ngán lắc đầu, người gì đâu mà trâu bò dữ ác, chịu đựng cũng giỏi thật.Trong lúc đợi bác sĩ băng bó vết thương, anh gọi điện về cho người làm trong nhà đem một áo sơ mi khác đến thay. Anh mà không thay áo mới kiểu gì Kỷ Du Triệt nhìn thấy lại xỉu ngang lần nữa cho xem.Hơn nửa tiếng trôi qua, các vết thương trên người Mạc Tinh Duyệt cũng được băng bó ổn thỏa, bác sĩ nói anh cần phải nhập viện để theo dõi thêm vì vết thương sau lưng khá nghiêm trọng.Mạc Tinh Duyệt lại bảo không cần, đối với người thường thì mấy vết thương này đúng là nghiêm trọng nhưng với quân nhân như anh thì không đến nổi gì.Anh chào bác sĩ một tiếng rồi đi thanh toán tiền viện phí, vừa thanh toán xong thì có người làm đem đồ tới. Anh thay áo rồi đi gọi Kỷ Du Triệt tỉnh dậy.Lúc tìm thấy Kỷ Từ Nhiên thì cô nhóc đã mất đi ý thức, tuy bây giờ đã được đưa đi cấp cứu nhưng trong lòng Mạc Tinh Duyệt vẫn lo lắng không yên.Kỷ Du Triệt bị Mạc Tinh Duyệt gọi tới gọi lui, không muốn tỉnh dậy cũng phải tỉnh dậy.Mạc Tinh Duyệt gấp gáp nói: “Cậu mau tỉnh táo đi rồi chúng ta qua chỗ Nhiên Nhiên.”Kỳ Du Triệt vừa tỉnh nên ngồi đẫn ra một chỗ hỏi: “Đây là đâu vậy?”“Phòng cấp cứu.” Mạc Tinh Duyệt trả lời ngắn gọn.Kỷ Du Triệt nghe xong liền lấy tay bịt hai mắt lại, khắp người run nhẹ. Phòng cấp cứu là nơi mà tỉ lệ nhìn thấy máu là tám mươi phần trăm cho nên Kỷ Du Triệt đâu có dám mở mắt nhìn. Mạc Tinh Duyệt phối hợp dìu bạn mình rời giường rồi dắt ra khỏi phòng cấp cứu.***Kỷ Từ Nhiên được chẩn đoán chấn thương sọ não, nguyên nhân là do phần đầu bị va chạm mạnh. Camera an ninh của nhà hàng được bên cảnh sát khôi phục để điều tra nguyên nhân gây ra hỏa hoạn, Kỷ gia bỏ chút tiền hỏi thăm liền biết được vì sao Kỷ Từ Nhiên ở trong căn phòng tầng ba.Lúc Kỷ Từ Nhiên chạy từ tầng bốn xuống tầng ba thì không may bị người ta xô ngã. Cô ngã từ đầu cầu thang xuống dưới chân cầu thang xong thì vẫn đứng dậy chạy tiếp, có điều bước chân loạng choạng, đi không được vững.Đi thêm vài bước thì bỗng nhiên Kỷ Từ Nhiên dừng chân, cô nhóc đứng nhìn một lúc thì lại đi về phía căn phòng đối diện chân cầu thang. Có lẽ lúc Kỷ Từ Nhiên vào trong phòng thì ngất xỉu, chấn thương vùng đầu là do ngã cầu thang.Mạc Tinh Duyệt với người nhà họ Kỷ cũng tìm hiểu được nhiêu đó, còn vì sao Kỷ Từ Nhiên lại đi vào căn phòng đô thị hoàn toàn không biết được.Kỷ Từ Nhiên hôn mê ba ngày vẫn chưa tỉnh, anh thức trăng ba đêm liền để trông chừng cô nhóc cùng với người nhà họ Kỷ. Đến ngày thứ tư thì anh bị gọi về quân đội, sau đó một ngày thì Kỷ Du Triệt điện thoại báo tin Kỷ Từ Nhiên đã tỉnh.Mạc Tinh Duyệt liền gấp gáp xin nghỉ phép, trong lúc đợi cấp trên duyệt thì anh ở trong ký túc xá quân khu tắm rửa, thay đồ mới. Tống Tùy Hướng biết tin thì vui mừng thay anh, cũng không biết cậu ta kiếm đâu ra bó hoa hồng trắng, lúc anh định lái xe rời đi thì đưa cho anh để tặng Kỷ Từ Nhiên.Trước khi vào thăm Kỷ Từ Nhiên, Mạc Tinh Duyệt đứng trong phòng vệ sinh, soi gương chỉnh lại đầu tóc. Vì tóc anh bị lửa thiêu rụi một mảng trong đám cháy nên mấy ngày sau anh phải đi cắt tóc ngắn lại cho đều. Bây giờ anh có chút tự ti về ngoại hình của mình.Mạc Tinh Duyệt ôm bó hoa hồng trắng, trong lòng vui mừng nôn nao, hy vọng rằng Kỷ Từ Nhiên sẽ không ghét bỏ kiểu tóc mới này của mình.Đợi đến lúc vào trong phòng thăm Kỷ Từ Nhiên, Mạc Tinh Duyệt mới nhận ra sự thật cay đăng rằng, cho dù tóc anh ngăn hay dài đều không quan trọng.Bởi vì Kỷ Từ Nhiên đã không còn nhận ra anh là ai.