Chương 11: Giở Trò
Đời trước, sau khi đăng ký kết hôn thì giấy c của Kỷ Từ Nhiên giao cho Cơ Hàn Uy cất giữ, cô chẳng biết rõ là anh cất ở nơi nào.Nhờ chính hai tờ giấy mỏng manh này mà năm đó Kỷ gia gặp nạn, Cơ Hàn Uy thuận lợi ngồi lên cái ghế giám đốc, nắm quyền điều hành. Sau đó, cô chỉ đành trơ mắt nhìn Kỷ Hoàng bị chia năm sẻ bảy tan nát.Hiện tại, nắm được hai tờ giấy này trong tay, về sau Kỷ gia có gặp nạn cũng chẳng sợ mất đi Kỷ Hoàng. Kỷ Từ Nhiên đơn giản giải quyết được một vấn đề lớn.Đời này chỉ cần cô không ở bên Cơ Hàn Uy, không nghe lời anh xúi giục anh trai đầu tư vào dự án không rõ ràng thì Kỷ gia sẽ thoát được cảnh rơi vào tay ngoại tộc, anh trai sẽ không đi tù, Khương Tiếu sẽ không gặp họa.Cơ Hàn Uy không rõ vì sao Kỷ Từ Nhiên cầm được giấy chứng nhận thì mỉm cười không ngừng, thái độ khác một trời một vực với lúc anh định đeo nhẫn cho cô.Cơ Hàn Uy do dự một hồi thì mở miệng hỏi: “Em có nhớ lại được gì không?”Kỷ Từ Nhiên kín kẽ quan sát bầu trời sau đó mới nhìn qua Cơ Hàn Uy, nói: “Tự nhiên cầm vào tờ giấy này em cảm thấy rất hạnh phúc.”Lời nói này của cô ngoài ý muốn làm cho Cơ Hàn Uy cảm thấy vui trong lòng.Kỷ Từ Nhiên vì muốn kết hôn với anh mà bất chấp sự phản đối của gia đình, còn đến mức tuyệt thực, giả vờ tự sát.Mặc dù anh biết rõ, tất cả những điều cô làm đều nằm trong sự tính toán của mình nhưng lý trí lại không ngăn nổi trái tim cảm động.Kỷ Từ Nhiên thật sự yêu anh. Thật sự rất rất yêu anh. Kỷ Từ Nhiên yêu sâu đậm một Cơ Hàn Uy yêu cô.Ngày đi đăng ký giấy kết hôn, Kỷ Tử Nhiên đã cười rất nhiều, cười đến hai mắt đều nhắm tịt lại, bộ dạng hạnh phúc ngất ngây chẳng biết điểm dừng.Ngày đó, cũng là ngày duy nhất anh không nhìn cô với thân phận con gái của kẻ thù.Trên bầu trời lóe lên một tia chớp, Kỷ Từ Nhiên cảm nhận được có vài giọt nước mát lạnh rơi trên mu bàn tay.Thời điểm đến rồi.Kỷ Từ Nhiên nhanh chóng quay sang nhờ vả Cơ Hàn Uy: “Em muốn uống cà phê, anh pha cho em có được không?”“Được, để anh đi pha cho em.” Cơ Hàn Uy gật đầu, không hề nhìn ra điểm khác thường trên gương mặt Kỷ Từ Nhiên.Cơ Hàn Uy có thói quen uống cà phê mỗi sáng, gặp áp lực trong công việc cũng sẽ uống cho nên trong nhà luôn dự trữ sẵn cà phê gói.Tuy Kỷ Từ Nhiên lông bông, không mấy quan tâm đến tiểu tiết nhưng việc này cô nhớ rất rõ bởi vì lúc dọn đến nơi đây, cô đã thấy anh cất cà phê ở đầu tủ trong phòng bếp.Cơ Hàn Uy đi chưa được một phút, ngoài trời đã đổ mưa, từng giọt từng giọt nước nặng trĩu rớt xuống. Kỷ Từ Nhiên đặt hai tờ giấy chứng nhận lên bàn, mỉm cười gian xảo nhìn nước mưa làm nhòa mấy dòng chữ in trên giấy.Sau đó, Kỷ Từ Nhiên xoay người, khoan thai đi vào trong nhà, mưa dần dần nặng hạt sau đó ào đến như thác đổ.Một lát sau, Cơ Hàn Uy từ trong bếp cầm ly cà phê nóng hổi đi ra. Kỷ Từ Nhiên ngồi trên sofa, cười hì hì: “Thơm thật!”Cơ Hàn Uy thấy Kỷ Từ Nhiên cười với mình, đáy lòng dấy lên một cảm giác lỳ lạ. Anh đưa ly cà phê cho cô, chợt phát hiện ra không thấy tờ giấy chứng nhận đăng ký kết hôn ở đâu.“Tờ giấy lúc nảy anh đưa cho em, em để đâu rồi?”Kỷ Từ Nhiên đưa tay đón lấy ly cà phê, không vội trả lời mà giả vờ ngây ngô một lúc.Cho đến khi nhìn thấy gương mặt của Cơ Hàn Uy mất dần kiên nhẫn cô mới hô lên: “A, lúc nảy em chạy vào nhà trốn mưa gấp quá, hình như để quên ngoài kia rồi.”Cơ Hàn Uy không nói gì, sắc mặt trở nên khó coi, giây sau, Kỷ Từ Nhiên đã thấy anh lao vụt ra ngoài ban công.Thu lại nét ngây ngô, Kỷ Từ Nhiên chầm chậm hớp một ngụm cà phê, trong mắt nổi lên ý cười nhìn Cơ Hàn Uy đứng chết sững ngoài kia, hai tờ giấy chứng nhận bị nước mưa làm cho biến dạng.Trời mưa như trút nước, sấm chớp rền vang dữ dội, Cơ Hàn Uy trơ mắt nhìn hai tờ giấy chứng nhận đăng ký kết hôn ướt sủng, một vài dòng đã bị nhòe, không đọc ra được chữ gì nữa.Cơ Hàn Uy với tay cầm một tờ giấy lên, lập tức tờ giấy rệu rả rách một góc nhỏ.Tay ngừng giữa khoảng không, Cơ Hàn Uy chết lặng vài giây, trong lòng dấy lên một cảm giác đau xót.Một lát sau anh mới cẩn thận cầm hai tờ giấy ướt sủng đi vào nhà, Kỷ Từ Nhiên vẫn ngồi ở trên ghế, ly cà phê đã uống đến lưng chừng.Kỷ Từ Nhiên thấy anh vào liền vội vàng đặt ly cà phê lên bàn, lúng ta lúng túng đứng dậy, bộ dạng không biết nên làm như thế nào.Giấy chứng nhận kết hôn hỏng rồi thì Cơ Hàn Uy vẫn có thể cùng Kỷ Từ Nhiên đi đăng ký kết hôn lại. Có điều Kỷ Từ Nhiên mất trí nhớ, thêm việc cô chỉ nghe lời Mạc Tinh Duyệt và người nhà Kỷ gia, chuyện đăng ký lại khó vô cùng.Mục đích kết hôn với Kỷ Từ Nhiên chính là để khi dồn được Kỷ gia vào đường cùng, Cơ Hàn Uy sẽ lợi dụng tình cảm của cô, lừa cô giao quyền điều hành công ty của Kỷ gia - Kỷ Hoàng cho anh.Không có giấy chứng nhận, Cơ Hàn Uy sẽ không đủ cơ sở pháp lý để thừa hưởng tài sản từ Kỷ Từ Nhiên.Cơ Hàn Uy cố gắng mỉm cười với Kỷ Từ Nhiên: “Em đừng lo lắng. Giấy hỏng rồi có thể đăng ký lại được. Chúng ta vẫn là vợ chồng. Anh đi thay đồ một chút, em cứ tự nhiên thăm quan xung quanh đi.”Kỷ Từ Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, ngoài cười trong không cười. Muốn đăng ký lại giấy kết hôn, tuyệt đối không có chuyện đó đâu!Đợi Cơ Hàn Uy rời khỏi, Kỷ Từ Nhiên mới ngồi phịch xuống ghế, đấm vào đùi mình một cái, đáy lòng mắng chính mình ngu dốt.Kỷ Từ Nhiên cứ nghĩ đơn giản, hủy đi được giấy chứng nhận kết hôn thì hai người sẽ cắt đứt được mối quan hệ vợ chồng nhưng không phải.Muốn cắt đứt mọi quan hệ với Cơ Hàn Uy thì phải ly hôn.Giấy chứng nhận kết hôn bị hủy chỉ làm Cơ Hàn Uy không thể thừa hưởng tài sản của cô, hai người mặc định vẫn là vợ chồng.Kỷ Từ Nhiên trút xuống một hơi nặng nề, không sao, hiện tại đối với cô như vậy cũng tạm ổn.Chỉ cần không để Cơ Hàn Uy có liên quan đến Kỷ Hoàng thì mọi chuyện còn lại dễ giải quyết hơn rồi. Đợi sau này, khi cô điều tra ra sự thật đằng sau cái chết của cha mẹ Cơ Hàn Uy thì ly hôn với anh cũng không muộn.Kỷ Từ Nhiên ngồi dưới phòng khách do dự thật lâu mới quyết định đi lên lầu, cô bước chầm chầm vào trong phòng ngủ.Căn phòng này so với kiếp trước, không có gì thay đổi. Ngoài ý muốn mà nói chính là cảm thấy quen thuộc, quen thuộc đến ám ảnh kinh hãi.Kỷ Từ Nhiên nhìn thoáng qua căn phòng, tầm mắt cuối cùng dừng lại bên ngoài ban công, đáy lòng kịch liệt run lên.Kiếp trước cô đã từ chỗ đó, nhảy xuống không một chút do dự, chấm dứt sinh mệnh của chính mình.Chân tay Kỷ Từ Nhiên đột nhiên mềm nhũn nhưng trong lòng lại sinh ra một loại cảm xúc kiên cường kỳ lạ, thế là cô bước từng bước nặng nề đi ra ngoài ban công.Hai tay bấu chặt vào lan can, Kỷ Từ Nhiên hít một hơi rồi nín thở dòm xuống dưới.Gió lạnh đột ngột quét qua, hai hàng lông mi khẽ chớp, trong một giây phút nào đó Kỷ Từ Nhiên đã tưởng tượng ra chính mình nằm dưới kia, máu không ngừng chảy ra từ cơ thể dập nát.Kỷ Từ Nhiên bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ, cả người trượt xuống, ngồi thẩn thờ bên ngoài ban công, sắc mặt đã trở nên trắng bệch.Mãi đến một lúc sau Kỷ Tử Nhiên mới run lẩy bẩy đứng dậy, xoay người đi vào phòng. Lúc đi ngang qua gương lớn gần tủ áo quần, cô dừng lại một chút để ngắm chính mình. Sợ hãi trong lòng bây giờ mới vơi bớt đi.Kỷ Từ Nhiên đảo mắt nhìn quanh căn phòng lần cuối rồi dứt khoát rời đi.Cơ Hàn Uy thay đồ xong thì xuống lại phòng khách, Kỷ Từ Nhiên lúc này đang đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài trời, trên mặt không nhìn ra là đang vui hay đang buồn.“Ở đây chán lắm, anh đưa em đi chơi rồi ăn trưa luôn nhé?” Cơ Hàn Uy nhẹ nhàng tiến đến, giọng nói nghe như đang dỗ dành.Kỷ Từ Nhiên ngước mắt nhìn, còn chưa kịp trả lời thì Cơ Hàn Uy nắm lấy tay cô, cúi đầu thân mật hỏi: “Sau này em sẽ ở lại đây với anh chứ?’Trong lòng đã có sẳn câu trả lời nhưng ngoài mặt Kỷ Từ Nhiên lại bày ra bộ dạng lưỡng lự không biết nên ở hay nên không, đôi môi đỏ mọng mím chặt.Đến một lúc sau, dưới ánh nhìn khẩn cầu của Cơ Hàn Uy cô mới lắc đầu từ chối.Cơ Hàn Uy thất vọng nhưng không bỏ cuộc, hơi nhíu mày hỏi: “Vì sao vậy?”Khóe môi Kỷ Từ Nhiên giật giật, đáy lòng kịch liệt muốn chửi thề.Hỏi thừa! Đương nhiên là vì chị đây không có ngu như kiếp trước nữa chứ sao.Lùi lại hai bước, Kỷ Từ Nhiên gãi gãi đầu, ngần ngại nói: “Em không nhớ được những chuyện liên quan đến anh.”Cơ Hàn Uy ảo não bóp trán, là do anh vội vàng quá rồi.“Em không muốn thì anh không ép. Chúng ta đi thôi”Kỷ Từ Nhiên không nói gì, chỉ cười ngây ngô theo Cơ Hàn Uy rời khỏi căn hộ.Cơ Hàn Uy đưa cô đến thủy cung, trước đây nơi này cô rất thích đến cùng Khương Tiếu.Kỷ Từ Nhiên thích cá, thích biển và thích trượt băng.Kiếp trước cô luôn cho rằng những con cá được nuôi trong thủy cung là những con cá may mắn, có người chăm sóc cho ăn lại không sợ sắn bắt.Nhưng bây giờ ngẫm lại, cá trong thủy cung thì không có tự do, suốt đời chỉ phục vụ cho khách tham quan.Nếu Kỷ Từ Nhiên mà là cá thì cô không còn thích ở trong thủy cung nữa.Dạo quanh thủy cung một vòng xong thì Cơ Hàn Uy đưa cô đi ăn trưa, trên bàn ăn, Cơ Hàn Uy vẫn luôn nói về chuyện quá khứ cho cô nghe.Kỷ Từ Nhiên cười cười đáp lại, vẻ mặt bày ra chính là anh có nói đến mấy tôi nghe cũng không có nhớ.Đợi đến khi Cơ Hàn Uy không chú ý thì cô lại ngoáy ngoáy hai lỗ tai. Đáy lòng tự hứa rằng lần sau đánh chết cũng sẽ không đi với anh nữa, nói nhiều quá.Chung quy ở bên cạnh Mạc Tinh Duyệt là tốt nhất, thoải mái nhất.