Chương : 52
Giống như bao bộ truyện khác, khi nhân vật phản diện cùng nhân vật chính tham gia so tài trong một cuộc thi săn yêu thú. Nhân vật phản diện sẽ dùng đám chó săn, tay sai của hắn đi giết, đi cản trở nhân vật chính. Còn mình thì cùng một đám chó săn, tay sai khác thong thả chém giết yêu thú. Khi đã chắc chắn đệ nhất thuộc về mình, mọi vinh quang đều thuộc về mình thì nhân vật chính sẽ xuất hiện, đưa ra một đống yêu thú vả mặt nhân vật phản diện, lật bàn một cách ngoạn mục, nhân vật chính bước lên ngôi vị đệ nhất trước ánh mắt kinh ngạc, không dám tin của bao người.
Trong một khu rừng trúc, Âm Mộng Lan đang trải một tấm thảm nhỏ, một bên khác Lâm Vũ vừa nướng một con gà quay, vừa nấu một nồi súp lớn. Thái thêm vài lát bánh mì, thả thêm một ít hành hoa.
“Lâm Vũ ca ca, để Mộng Lan giúp huynh”
Mặc một chiếc váy trắng, Âm Mộng Lan đứng bên cạnh Lâm Vũ, hai người cùng nhau cười nói, cùng nhau làm những món ăn đơn giản, cùng nhau chỉ bình yên như vậy.
Rất nhanh một bữa ăn giản dị được tạo lên. Hai người chỉ yên lặng ngồi ăn với nhau trên nền trời xanh thăm thẳm, từng cơn gió thổi qua kẽ lá, mang theo những chiếc lá trúc bay phấp phới trong khung cảnh yên bình. Nhưng không hiểu tại sao hai người họ lại cảm thấy nhẹ lòng.
Ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, Âm Mộng Lan chỉ tay lên trời nói.
“ Huynh xem, đám mây kia thật giống một con cá”
Lâm Vũ cũng ngước lên nhìn theo, nhìn vào đám mây màu trắng đang trôi lơ lửng giữa không trung. Hắn lại nhớ về hồi bé thường hay ngắm nhìn bầu trời, nhìn xem các đám mây có hình gì, có lúc thì hình con gà, có lúc lại hình con cá. Rồi chợt nhận ra khi lớn lên, mình đã không còn ngắm nhìn bầu trời như trước nữa. Đây có phải là trưởng thành hay do nội tâm càng ngày càng nhiều vướng bận. Không còn được như đám mây trắng kia, vô tư trôi nổi giữa bầu trời xanh thẳm.
Lâm Vũ nhẹ nhàng mỉn cười. “Muội nói đúng, thật giống một con cá”
Bầu không khí lại trở lên yên lặng, sau một lúc. Âm Mộng Lan là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng này.
“Sao huynh không đi săn hồn thú, huynh không sợ thua Hứa Vô Tâm sao”
Lâm Vũ nhìn lên bầu trời, mỉn cười.
“Muội cảm thấy ta ngốc hay Hứa Vô Tâm là kẻ ngốc”
“Đương nhiên Hứa Vô Tâm là kẻ ngốc rồi”
“Vậy ta còn cần đi so đo với một kẻ ngốc hơn mình sao”
Lâm Vũ đứng dậy, mỉn cười rạng rỡ nói “Đi, chúng ta tiếp tục ngắm cảnh”
Một trắng, một đen cứ thế lao nhanh về phía trước bỏ lại đằng sau là những tiếng reo hò ầm ĩ cổ vũ người chiến thắng, tiếng đánh nhau đinh tai nhức óc, tiếng từng viên âm tinh rơi xuống bàn cá cược. tiếng ồn ào náo nhiệt của mọi người.
Nhan Như Ngọc đang điên cuồng chém giết hồn thú, hai mắt hắn đỏ bừng. Dù hắn có âm hiểm ác độc xảo trá. Nhưng hắn vẫn là một thiên kiêu chi tử, hắn vẫn có lòng tự tôn, hắn vẫn là một nam nhi. Đại hội lần này, không nằm trong kế hoạch của hắn. Hắn vốn không định tham gia. Nhưng sau khi biết Lâm Vũ sẽ đến về sau, hắn liền thay đổi chủ ý. Một phần là vì kéo gần quan hệ với Lâm Vũ, tiện cho kế hoạch về sau. Một phần hắn muốn chứng minh hắn không thua Lâm Vũ. Hắn đã thua Lâm Vũ về trí tuệ, hắn muốn dùng thực lực để chứng minh mình không thua. Vì hắn là nam nhi.Có thể hắn ngu ngốc, hắn trẻ con nhưng hắn lần này muốn đường đường chính chính thắng Lâm Vũ. Không dùng âm mưu thủ đoạn, không dùng quỷ kế đa đoan, hắn muốn dùng thực lực đường đường chính chính thắng Lâm Vũ. Vì thế hắn áp chế tu vi mình lại, chỉ là thông kinh cảnh bằng với Lâm Vũ.
Cho dù là ai, có sống lâu đến đâu, có thông minh ra sao, cũng đều có lúc trẻ con như vậy. Nhan Như Ngọc cũng không ngoại lệ.
Khi sự việc xảy ra quá nhiều lần, mọi người thường suy nghĩ theo chiều hướng đó. Nhưng mọi người đã suy nghĩ sâu xa quá rồi. Âm mưu quỷ kế cũng không thể bay đầy trời. Đây chỉ là một bộ truyện não tàn mà thôi. Đâu phải tham gia có mỗi cái đại hội thú hồn cũng biến thành âm mưu quỷ kế đã được lên kế hoạch từ trước. Chỉ là một cuộc thi bình thường mà thôi. Nhưng không biết bao nhiêu bạn đọc sẽ nghĩ...
Dạo quanh khu rừng trúc một vòng, Lâm Vũ mang theo Âm Mộng Lan đi dọc theo dòng sông Âm Hà, cả dòng sông như một ngọn lửa màu lam đang rực cháy, chảy về phía trước. Bắc ngang qua dòng sông là chiếc cầu Thê Húc, cầu Thê Húc màu son cong cong như con tôm, dẫn vào đền Ngọc Sơn. Hai bên cầu trải dài hoa bỉ ngạn đỏ tươi như máu. Vừa đi vừa ngắm nhìn xung Âm Mộng Lan nói.
“Lâm Vũ ca ca, huynh xem, hoa bỉ ngạn thật đẹp”
Cầm lên một bông hoa bỉ ngạn, Lâm Vũ đưa cho Âm Mộng Lan. Âm Mộng Lan phì cười nói.
“Hoa bỉ ngạn tượng trưng cho chia ly, xa cách giống như hoa và lá của bỉ ngạn không bao giờ đến được với nhau, hoa nở khi lá tàn hết, lá vẫn còn hoa mãi không thể nở. Thật là buồn, hoa và lá mãi mãi không bao giờ đến được với nhau”
Lâm Vũ nhìn vào hoa bỉ ngạn, vẫn là một màu đỏ tươi như máu. Linh lực bộc phát,cánh hoa từ từ chuyển sang màu trắng, trở thành một bông hoa bỉ ngạn trắng tinh. Nhưng lá vẫn không mọc ra. Hoa và lá vẫn không thể gặp nhau. Vẫn là sự chia ly, xa cách.
Lâm Vũ từ trong túi trữ vật lấy ra một cây bút, một tờ giấy. Rất nhanh hai chiếc lá bằng giấy đã được gắn lên bông hoa bỉ ngạn trắng tinh. Lâm Vũ nở một nụ cười nói “Đây tặng muội, hoa và lá đã được gặp nhau. Giống như chúng ta vậy, có đến được với nhau hay không là do bản thân mỗi người”
Âm Mộng Lan thất thần nhìn Lâm Vũ, sau đó mỉn cười nhận lấy bông hoa bỉ ngạn nói “Huynh nói đúng”
Từ trong ngực lấy ra một chiếc dây chuyền, Âm Mộng Lan nhẹ nhàng đeo lên cổ Lâm Vũ nói.
“Đây là sợi dây chuyền cha để lại cho muội. Nó có thể đưa huynh đến bất cứ nơi nào huynh từng đến, hi vọng huynh hãy giữ gìn nó cẩn thận, cảm ơn huynh vì tất cả, có lẽ muội không xứng đáng với bông hoa bỉ ngạn mà huynh tặng, muội nợ huynh nhiều thứ, cảm ơn huynh”
Đại hội thú hồn đã kết thúc, người thắng cuộc cuối cùng là Nhan Như Ngọc trong thân phận Hứa Vô Tâm. Nhưng hắn không hề cảm thấy thấy vui vẻ. Trước những lời ca tụng, tán dương của bao người,cũng không thể làm hắn vui lên được. Đến phút cuối cùng hắn vẫn thua Lâm Vũ.
Trong một khu rừng trúc, Âm Mộng Lan đang trải một tấm thảm nhỏ, một bên khác Lâm Vũ vừa nướng một con gà quay, vừa nấu một nồi súp lớn. Thái thêm vài lát bánh mì, thả thêm một ít hành hoa.
“Lâm Vũ ca ca, để Mộng Lan giúp huynh”
Mặc một chiếc váy trắng, Âm Mộng Lan đứng bên cạnh Lâm Vũ, hai người cùng nhau cười nói, cùng nhau làm những món ăn đơn giản, cùng nhau chỉ bình yên như vậy.
Rất nhanh một bữa ăn giản dị được tạo lên. Hai người chỉ yên lặng ngồi ăn với nhau trên nền trời xanh thăm thẳm, từng cơn gió thổi qua kẽ lá, mang theo những chiếc lá trúc bay phấp phới trong khung cảnh yên bình. Nhưng không hiểu tại sao hai người họ lại cảm thấy nhẹ lòng.
Ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, Âm Mộng Lan chỉ tay lên trời nói.
“ Huynh xem, đám mây kia thật giống một con cá”
Lâm Vũ cũng ngước lên nhìn theo, nhìn vào đám mây màu trắng đang trôi lơ lửng giữa không trung. Hắn lại nhớ về hồi bé thường hay ngắm nhìn bầu trời, nhìn xem các đám mây có hình gì, có lúc thì hình con gà, có lúc lại hình con cá. Rồi chợt nhận ra khi lớn lên, mình đã không còn ngắm nhìn bầu trời như trước nữa. Đây có phải là trưởng thành hay do nội tâm càng ngày càng nhiều vướng bận. Không còn được như đám mây trắng kia, vô tư trôi nổi giữa bầu trời xanh thẳm.
Lâm Vũ nhẹ nhàng mỉn cười. “Muội nói đúng, thật giống một con cá”
Bầu không khí lại trở lên yên lặng, sau một lúc. Âm Mộng Lan là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng này.
“Sao huynh không đi săn hồn thú, huynh không sợ thua Hứa Vô Tâm sao”
Lâm Vũ nhìn lên bầu trời, mỉn cười.
“Muội cảm thấy ta ngốc hay Hứa Vô Tâm là kẻ ngốc”
“Đương nhiên Hứa Vô Tâm là kẻ ngốc rồi”
“Vậy ta còn cần đi so đo với một kẻ ngốc hơn mình sao”
Lâm Vũ đứng dậy, mỉn cười rạng rỡ nói “Đi, chúng ta tiếp tục ngắm cảnh”
Một trắng, một đen cứ thế lao nhanh về phía trước bỏ lại đằng sau là những tiếng reo hò ầm ĩ cổ vũ người chiến thắng, tiếng đánh nhau đinh tai nhức óc, tiếng từng viên âm tinh rơi xuống bàn cá cược. tiếng ồn ào náo nhiệt của mọi người.
Nhan Như Ngọc đang điên cuồng chém giết hồn thú, hai mắt hắn đỏ bừng. Dù hắn có âm hiểm ác độc xảo trá. Nhưng hắn vẫn là một thiên kiêu chi tử, hắn vẫn có lòng tự tôn, hắn vẫn là một nam nhi. Đại hội lần này, không nằm trong kế hoạch của hắn. Hắn vốn không định tham gia. Nhưng sau khi biết Lâm Vũ sẽ đến về sau, hắn liền thay đổi chủ ý. Một phần là vì kéo gần quan hệ với Lâm Vũ, tiện cho kế hoạch về sau. Một phần hắn muốn chứng minh hắn không thua Lâm Vũ. Hắn đã thua Lâm Vũ về trí tuệ, hắn muốn dùng thực lực để chứng minh mình không thua. Vì hắn là nam nhi.Có thể hắn ngu ngốc, hắn trẻ con nhưng hắn lần này muốn đường đường chính chính thắng Lâm Vũ. Không dùng âm mưu thủ đoạn, không dùng quỷ kế đa đoan, hắn muốn dùng thực lực đường đường chính chính thắng Lâm Vũ. Vì thế hắn áp chế tu vi mình lại, chỉ là thông kinh cảnh bằng với Lâm Vũ.
Cho dù là ai, có sống lâu đến đâu, có thông minh ra sao, cũng đều có lúc trẻ con như vậy. Nhan Như Ngọc cũng không ngoại lệ.
Khi sự việc xảy ra quá nhiều lần, mọi người thường suy nghĩ theo chiều hướng đó. Nhưng mọi người đã suy nghĩ sâu xa quá rồi. Âm mưu quỷ kế cũng không thể bay đầy trời. Đây chỉ là một bộ truyện não tàn mà thôi. Đâu phải tham gia có mỗi cái đại hội thú hồn cũng biến thành âm mưu quỷ kế đã được lên kế hoạch từ trước. Chỉ là một cuộc thi bình thường mà thôi. Nhưng không biết bao nhiêu bạn đọc sẽ nghĩ...
Dạo quanh khu rừng trúc một vòng, Lâm Vũ mang theo Âm Mộng Lan đi dọc theo dòng sông Âm Hà, cả dòng sông như một ngọn lửa màu lam đang rực cháy, chảy về phía trước. Bắc ngang qua dòng sông là chiếc cầu Thê Húc, cầu Thê Húc màu son cong cong như con tôm, dẫn vào đền Ngọc Sơn. Hai bên cầu trải dài hoa bỉ ngạn đỏ tươi như máu. Vừa đi vừa ngắm nhìn xung Âm Mộng Lan nói.
“Lâm Vũ ca ca, huynh xem, hoa bỉ ngạn thật đẹp”
Cầm lên một bông hoa bỉ ngạn, Lâm Vũ đưa cho Âm Mộng Lan. Âm Mộng Lan phì cười nói.
“Hoa bỉ ngạn tượng trưng cho chia ly, xa cách giống như hoa và lá của bỉ ngạn không bao giờ đến được với nhau, hoa nở khi lá tàn hết, lá vẫn còn hoa mãi không thể nở. Thật là buồn, hoa và lá mãi mãi không bao giờ đến được với nhau”
Lâm Vũ nhìn vào hoa bỉ ngạn, vẫn là một màu đỏ tươi như máu. Linh lực bộc phát,cánh hoa từ từ chuyển sang màu trắng, trở thành một bông hoa bỉ ngạn trắng tinh. Nhưng lá vẫn không mọc ra. Hoa và lá vẫn không thể gặp nhau. Vẫn là sự chia ly, xa cách.
Lâm Vũ từ trong túi trữ vật lấy ra một cây bút, một tờ giấy. Rất nhanh hai chiếc lá bằng giấy đã được gắn lên bông hoa bỉ ngạn trắng tinh. Lâm Vũ nở một nụ cười nói “Đây tặng muội, hoa và lá đã được gặp nhau. Giống như chúng ta vậy, có đến được với nhau hay không là do bản thân mỗi người”
Âm Mộng Lan thất thần nhìn Lâm Vũ, sau đó mỉn cười nhận lấy bông hoa bỉ ngạn nói “Huynh nói đúng”
Từ trong ngực lấy ra một chiếc dây chuyền, Âm Mộng Lan nhẹ nhàng đeo lên cổ Lâm Vũ nói.
“Đây là sợi dây chuyền cha để lại cho muội. Nó có thể đưa huynh đến bất cứ nơi nào huynh từng đến, hi vọng huynh hãy giữ gìn nó cẩn thận, cảm ơn huynh vì tất cả, có lẽ muội không xứng đáng với bông hoa bỉ ngạn mà huynh tặng, muội nợ huynh nhiều thứ, cảm ơn huynh”
Đại hội thú hồn đã kết thúc, người thắng cuộc cuối cùng là Nhan Như Ngọc trong thân phận Hứa Vô Tâm. Nhưng hắn không hề cảm thấy thấy vui vẻ. Trước những lời ca tụng, tán dương của bao người,cũng không thể làm hắn vui lên được. Đến phút cuối cùng hắn vẫn thua Lâm Vũ.