Chương 49
Sau khi cất kỹ tên tín hiệu, mọi người chia thành nhóm hai hoặc ba người bắt đầu hành động riêng lẻ.
Tôi vẫn đi cùng Thiệu Tử Long, sau khi những người khác đã rời đi, tôi và anh ta mới bắt đầu thong thả chọn một phương hướng chưa có ai dòm ngỏ.
“Cậu nói Hải Đường mệnh Thao Thiết là thật hay giả?” Thiệu Tử Long hỏi.
“Anh có tin không?” Tôi không nhìn anh ta.
“Tôi biết nhất định là cậu tùy ý bịa ra. Tôi chưa từng nghe qua mệnh Thao Thiết.” Thiệu Tử Long giả bộ già đời phán đoán.
Tôi cẩn thận quan sát xung quanh: “Ngoại trừ mấy chữ Thao Thiết mệnh ra tất cả còn lại đều là sự thật.”
Thiệu Tử Long nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, bầu không khí bỗng trở nên trầm mặc.
“Sao vậy?” tôi hỏi ngẩng lên hỏi.
“Không có gì!” Thiệu Tử Long rảo bước lên phía trước, đi được mấy bước lại quay đầu hỏi: “Cậu nói cô bé đó thật sự có khí tức phản phệ?”
“Khí tức phản phệ là cái gì?” Tôi hơi bối rối.
“Không phải như cậu nói, người có ý xấu muốn hại cố bé sẽ gặp xui xẻo. Đây không phải là khí tức phản phệ thì là gì?” Thiệu Tử Long không kiên nhẫn nói.
Tôi không khỏi bật cười: “Nếu anh muốn hiểu thế thì cũng không sai.”
“Thật sự có chuyện như vậy?” Thiệu Tử Long nghi hoặc nhìn tôi lẩm bẩm: “Sớm biết thế này tôi cũng học mấy cái đoán số đoán mệnh, nhưng mấy thứ đó thật quá hại não…hazzz xem không hiểu.”
Chúng tôi vừa đi vừa nói thêm những suy đoán về thôn Thạch Môn, dọc đường rất yên bình, ngoại trừ tiếng chim hót líu lo và tiếng côn trùng kêu vo ve, chúng tôi thậm chí còn không gặp một con gà rừng hay thỏ hoang nào.
“Cậu nói xem Tiểu Tào cũng thật là, vừa nghe Thẩm mỹ nữ tới liền vội vàng gọi chúng ta chạy theo hắn vẫy đuôi.” Thiệu Tử Long lắc đầu.
“Anh gọi Tào Quân Vũ là Tiểu Tào?” Tôi cười.
“Hắn không phải có anh trai sao? Anh trai hắn là Đại Tào, hắn là Tiểu Thảo, vừa vặn phù hợp.”
“Cũng đúng.” Tôi gật đầu.
Thiệu Tử Long gãi đầu nói: “Nhưng tốt nhất đừng để chúng ta đụng chạm phải thứ gì đó.”
Tôi đã hỏi tại sao.
“Chẳng phải…cậu nói xem nếu như chúng ta đụng phải thứ xui xẻo, cậu bảo tôi nên ra tay hay không ra tay thì hơn?” Thiệu Tử Long vẻ mặt xấu hổ, “Nếu ra tay sẽ trái lời lão già nhà tôi.”
“Không sao đâu. Anh không nhận tạ lễ của nhà họ Tào chẳng phải là ok à? Tôi sẽ chia cho anh phần của tôi”, tôi an ủi.
“Như vậy không được!” hai mắt Thiệu Tử Long lóe lên ánh vàng, “Tạ lễ Tào gia nhất định phải đoạt đến tay!”
Có lẽ lời thành tâm khấn vái của Thiệu Tử Long đã phát huy tác dụng, cho đến khi trời tối, cả hai chúng tôi đều không tìm thấy gì cả. Cũng không nghe thấy tiếng tên báo hiệu, đồng nghĩa là những người khác cũng giống chúng tôi nỗ lực vô ích.
“Tiểu Tào chỉ đang thể hiện thôi. Có lẽ thứ đó căn bản không hề chạy vào núi Thanh Long.” Thiệu Tử Long phàn nàn.
“Đây không phải điều anh muốn sao?” Tôi nói.
“Đúng a.” Thiệu Tử Long cười nói: “Mọi người anh tĩnh trở về nhận hậu lễ là tốt nhất.”
Lời Thiệu Tử Long vừa nói xong, một tiếng xé gió sắc bén đột nhiên vang lên, khoảng cách không xa, âm thanh “bộp bộp” giữa không trung vô cùng bắt tai.
“Báo hiệu!”
Cả hai chúng tôi đều sửng sốt, vội vàng xác định phương hướng rồi lao về phía mũi tên phóng ra. Bởi vì khoảng cách không đáng kể nên chúng tôi rất nhanh đã đến khu vực tiệm cận.
Có mùi máu bay theo gió.
Hai người chúng tôi đứng lại xác định phương hướng, một lúc sau thì thấy có hai người nằm trên mặt đất, cỏ cây xung quanh dính đầy máu.
“Có sao không?” Chúng tôi nhanh chóng lao tới lật hai người lại.
Hai người này là thành viên của nhóm chúng tôi. Một người gãy tay, một người gãy chân, xương sườn cũng trồi ra và khá nhiều vết thương ngoài da dải rác khắp cơ thể. Nhìn bề ngoài có vẻ chật vật nhưng may mắn là không có vết thương chí mạng.
Thiệu Đình Long và tôi lập tức sơ cứu đơn giản cho cả hai.
Theo những dấu vết còn sót lại chắc chắn một trận đấu ác liệt đã diễn ra. Một trong hai người còn cầm chắc lá bùa trên tay, có lẽ lấy ra nhưng chưa kịp niệm chú đã bị một lực mạnh mẽ đánh bay dẫn đến bất tỉnh tại chỗ.
“Đây là cái gì?” Thiệu Tử Long ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm dấu vết kỳ lạ trên mặt đất, cau mày nói: “Rất giống mãng xà đi?”
“Cũng hơi giống.” Tôi tán đồng.
Xét theo dấu vết trên mặt đất, có vẻ như là bị đuôi một con rắn khổng lồ mài ra. Như vậy những gì Tiểu Hải Đường nhìn thấy trong vườn rau là thật.
“Có giỏi thì ra đây đi, đánh lén xong lại chạy tọt đuôi!” Thiệu Tử Long lầm bầm chửi rủa.
Tôi không để ý đến anh ta đứng dậy cẩn thận kiểm tra dấu vết ở xa hơn.
Cùng lúc này, có thêm vài bóng người nữa nhanh chóng lao tới.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Chỉ nghe tiếng Ngụy Đông Đình la hét.
Cùng đến với hắn ta còn có Tào Quân Vũ, Lão Mạnh và hai người khác.
“Cậu không có mắt à.” Thiệu Tử Long nhàn nhạt đáp.
Ngụy Đông Đình trừng hắn một cái, theo Tào Quân Vũ và đám người kia đi xem xét hai người bị thương.
“Yên tâm đi, chúng tôi tới kịp, không chết được.”
Tào Quân Vũ vừa nghe vừa cẩn thận lần nữa kiểm tra thương thế của hai người, sau đó đứng dậy, quan sát xung quanh rồi nói: “Bắn tên hiệu.”
Ngụy Đông Đình bắn hai mũi tên lên trời. Không lâu sau, càng nhiều người hướng nơi này tập hợp, lúc nhìn thấy thương thế hai người trên mặt đất, tất cả đều tái mặt.
“Hãy kể tình hình lúc đó đi.” Khi hai trên đất người tỉnh lại, Tào Quân Vũ lập tức bước tới hỏi dồn.
“Rồng, là rồng…” Một trong hai người đột nhiên hét lên, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
“Cái gì?” Tiếng hét của anh ấy khiến tất cả chúng tôi choáng váng.
“Anh nói lại lần nữa đi? Vừa rồi anh nói là rồng sao?” Ngụy Đông Đình hỏi.
“Đúng vậy…” Giọng người đàn ông không ngừng run rẩy. Người bạn đồng hành của anh ta cũng gật đầu xác nhận.
“Hai người đang đùa sao? Làm sao có thể có rồng?” Ngụy Đông Đình cau có xác nhận.
Những người khác cũng không thể tin tưởng, mọi người tản ra xem xét lại dấu vết rồi bắt đầu bàn tán không ngừng.
Tôi và Thiệu Tử Long nhìn nhau, cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Liệu có phải thứ hai người nhìn thấy là một con đại xà?” Tào Quân Vũ cau mày hỏi.
“Đúng vậy, có phải là nhìn lầm rồi không?” Ngụy Đông Đình phụ họa.
Nhưng người đàn ông vẫn lắc đầu: “Thứ đó chắc chắn không phải là rắn. Nó có hai sừng và bốn móng vuốt. Tốc độ rất nhanh. Chúng tôi đúng là không nhìn rõ lắm, nhưng chắc chắn không phải là rắn.”
Mọi người nghe xong thì lúng túng nhìn nhau.
“Nó dài rộng thế nào?” Tào Quán Vũ hỏi.
“Chắc là dài thế này?” Hai người đàn ông ra hiệu.
Theo mô tả của họ, nó dài khoảng ba bốn mét.
Vừa nghe xong đã có người cười nói: “Rồng dài như vậy sao?”
“Giống một con thằn lằn lớn hơn.”
“Chỗ này lấy đâu ra giống thằn lằn lớn như vậy? Có lẽ là một con trăn đi. Họ chắc chắn nhìn nhầm rồi.”
Mọi người cười cợt, giọng điệu trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
“Nếu là một con trăn hay con thằn lằn suýt giết chết hai người chúng tôi thì sao?”
Những người đang cười nói đột nhiên im bặt. Bất kể là ai có thể được mời đến đây đều có một số bí kỹ độc đáo, chẳng lẽ hai người bọn họ hợp lực mà không thể đánh bại được một con trăn.
“Không phải cô bé ở thôn Hồng Hà nói rằng thứ cô nhìn thấy lúc đó là một thứ đầu người thân rắn sao? Tôi đoán chúng ta đã gặp phải chính là thứ này.” Lão Mạnh trầm giọng nói.
“Đó là chắc chắn.” Mọi người đều gật đầu.
“Sao anh lại nghĩ thứ đó là một con rồng?” Tôi đột ngột hỏi.
“Cái gì?” Hai người sửng sốt một chút, “Là bởi vì…”
“Là bởi vì hai anh mơ hồ nhìn thấy trên đầu thứ đó có sừng và bốn móng vuốt sao?” Tôi lại hỏi.
Hai người vô thức muốn gật đầu, nhưng tôi lại cắt ngang: “Không phải vậy chứ…”
Những người khác đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Hình như…” Hai người lại do dự, sau đó một người trong đó nuốt khan nói: “Hình như vừa nhìn thấy vật đó, tôi đã cảm thấy… rất sợ hãi, tay chân trở nên yếu ớt vô lực.”."
“Đúng, đúng.” người kia cũng liên tục gật đầu, “Không sợ các anh chê cười, lúc đó tôi cũng có phản ứng như vậy, hơn nữa tôi…”
Anh ta liếc nhìn tôi rồi nói: “Nghe cậu nhắc nhở, tôi liền nhận ra lúc đó trong đầu tôi vô thức nảy ra một ý tưởng rằng vật đó là một con rồng. Quả thật không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
“Đúng vậy, tôi cũng giống như vậy.” Vẻ mặt người đàn ông còn lại cũng vô cùng phức tạp nói: “Ban đầu tôi nghĩ là sừng và móng vuốt khiến tôi nghĩ đó là một con rồng. Kỳ thực, tôi vừa nhìn thấy thứ đó đã vô thức nghĩ nó là rồng, thật là quái dị.”
Hai người nói xong lời này, mọi người đều chấn động.
Chuyện này nghe có vẻ quá thần bí, nhưng vì cả hai người đều có phản ứng như vậy nên không thể nói chỉ là trùng hợp thuần túy.
Thực là quỷ dị!
Tôi vẫn đi cùng Thiệu Tử Long, sau khi những người khác đã rời đi, tôi và anh ta mới bắt đầu thong thả chọn một phương hướng chưa có ai dòm ngỏ.
“Cậu nói Hải Đường mệnh Thao Thiết là thật hay giả?” Thiệu Tử Long hỏi.
“Anh có tin không?” Tôi không nhìn anh ta.
“Tôi biết nhất định là cậu tùy ý bịa ra. Tôi chưa từng nghe qua mệnh Thao Thiết.” Thiệu Tử Long giả bộ già đời phán đoán.
Tôi cẩn thận quan sát xung quanh: “Ngoại trừ mấy chữ Thao Thiết mệnh ra tất cả còn lại đều là sự thật.”
Thiệu Tử Long nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, bầu không khí bỗng trở nên trầm mặc.
“Sao vậy?” tôi hỏi ngẩng lên hỏi.
“Không có gì!” Thiệu Tử Long rảo bước lên phía trước, đi được mấy bước lại quay đầu hỏi: “Cậu nói cô bé đó thật sự có khí tức phản phệ?”
“Khí tức phản phệ là cái gì?” Tôi hơi bối rối.
“Không phải như cậu nói, người có ý xấu muốn hại cố bé sẽ gặp xui xẻo. Đây không phải là khí tức phản phệ thì là gì?” Thiệu Tử Long không kiên nhẫn nói.
Tôi không khỏi bật cười: “Nếu anh muốn hiểu thế thì cũng không sai.”
“Thật sự có chuyện như vậy?” Thiệu Tử Long nghi hoặc nhìn tôi lẩm bẩm: “Sớm biết thế này tôi cũng học mấy cái đoán số đoán mệnh, nhưng mấy thứ đó thật quá hại não…hazzz xem không hiểu.”
Chúng tôi vừa đi vừa nói thêm những suy đoán về thôn Thạch Môn, dọc đường rất yên bình, ngoại trừ tiếng chim hót líu lo và tiếng côn trùng kêu vo ve, chúng tôi thậm chí còn không gặp một con gà rừng hay thỏ hoang nào.
“Cậu nói xem Tiểu Tào cũng thật là, vừa nghe Thẩm mỹ nữ tới liền vội vàng gọi chúng ta chạy theo hắn vẫy đuôi.” Thiệu Tử Long lắc đầu.
“Anh gọi Tào Quân Vũ là Tiểu Tào?” Tôi cười.
“Hắn không phải có anh trai sao? Anh trai hắn là Đại Tào, hắn là Tiểu Thảo, vừa vặn phù hợp.”
“Cũng đúng.” Tôi gật đầu.
Thiệu Tử Long gãi đầu nói: “Nhưng tốt nhất đừng để chúng ta đụng chạm phải thứ gì đó.”
Tôi đã hỏi tại sao.
“Chẳng phải…cậu nói xem nếu như chúng ta đụng phải thứ xui xẻo, cậu bảo tôi nên ra tay hay không ra tay thì hơn?” Thiệu Tử Long vẻ mặt xấu hổ, “Nếu ra tay sẽ trái lời lão già nhà tôi.”
“Không sao đâu. Anh không nhận tạ lễ của nhà họ Tào chẳng phải là ok à? Tôi sẽ chia cho anh phần của tôi”, tôi an ủi.
“Như vậy không được!” hai mắt Thiệu Tử Long lóe lên ánh vàng, “Tạ lễ Tào gia nhất định phải đoạt đến tay!”
Có lẽ lời thành tâm khấn vái của Thiệu Tử Long đã phát huy tác dụng, cho đến khi trời tối, cả hai chúng tôi đều không tìm thấy gì cả. Cũng không nghe thấy tiếng tên báo hiệu, đồng nghĩa là những người khác cũng giống chúng tôi nỗ lực vô ích.
“Tiểu Tào chỉ đang thể hiện thôi. Có lẽ thứ đó căn bản không hề chạy vào núi Thanh Long.” Thiệu Tử Long phàn nàn.
“Đây không phải điều anh muốn sao?” Tôi nói.
“Đúng a.” Thiệu Tử Long cười nói: “Mọi người anh tĩnh trở về nhận hậu lễ là tốt nhất.”
Lời Thiệu Tử Long vừa nói xong, một tiếng xé gió sắc bén đột nhiên vang lên, khoảng cách không xa, âm thanh “bộp bộp” giữa không trung vô cùng bắt tai.
“Báo hiệu!”
Cả hai chúng tôi đều sửng sốt, vội vàng xác định phương hướng rồi lao về phía mũi tên phóng ra. Bởi vì khoảng cách không đáng kể nên chúng tôi rất nhanh đã đến khu vực tiệm cận.
Có mùi máu bay theo gió.
Hai người chúng tôi đứng lại xác định phương hướng, một lúc sau thì thấy có hai người nằm trên mặt đất, cỏ cây xung quanh dính đầy máu.
“Có sao không?” Chúng tôi nhanh chóng lao tới lật hai người lại.
Hai người này là thành viên của nhóm chúng tôi. Một người gãy tay, một người gãy chân, xương sườn cũng trồi ra và khá nhiều vết thương ngoài da dải rác khắp cơ thể. Nhìn bề ngoài có vẻ chật vật nhưng may mắn là không có vết thương chí mạng.
Thiệu Đình Long và tôi lập tức sơ cứu đơn giản cho cả hai.
Theo những dấu vết còn sót lại chắc chắn một trận đấu ác liệt đã diễn ra. Một trong hai người còn cầm chắc lá bùa trên tay, có lẽ lấy ra nhưng chưa kịp niệm chú đã bị một lực mạnh mẽ đánh bay dẫn đến bất tỉnh tại chỗ.
“Đây là cái gì?” Thiệu Tử Long ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm dấu vết kỳ lạ trên mặt đất, cau mày nói: “Rất giống mãng xà đi?”
“Cũng hơi giống.” Tôi tán đồng.
Xét theo dấu vết trên mặt đất, có vẻ như là bị đuôi một con rắn khổng lồ mài ra. Như vậy những gì Tiểu Hải Đường nhìn thấy trong vườn rau là thật.
“Có giỏi thì ra đây đi, đánh lén xong lại chạy tọt đuôi!” Thiệu Tử Long lầm bầm chửi rủa.
Tôi không để ý đến anh ta đứng dậy cẩn thận kiểm tra dấu vết ở xa hơn.
Cùng lúc này, có thêm vài bóng người nữa nhanh chóng lao tới.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Chỉ nghe tiếng Ngụy Đông Đình la hét.
Cùng đến với hắn ta còn có Tào Quân Vũ, Lão Mạnh và hai người khác.
“Cậu không có mắt à.” Thiệu Tử Long nhàn nhạt đáp.
Ngụy Đông Đình trừng hắn một cái, theo Tào Quân Vũ và đám người kia đi xem xét hai người bị thương.
“Yên tâm đi, chúng tôi tới kịp, không chết được.”
Tào Quân Vũ vừa nghe vừa cẩn thận lần nữa kiểm tra thương thế của hai người, sau đó đứng dậy, quan sát xung quanh rồi nói: “Bắn tên hiệu.”
Ngụy Đông Đình bắn hai mũi tên lên trời. Không lâu sau, càng nhiều người hướng nơi này tập hợp, lúc nhìn thấy thương thế hai người trên mặt đất, tất cả đều tái mặt.
“Hãy kể tình hình lúc đó đi.” Khi hai trên đất người tỉnh lại, Tào Quân Vũ lập tức bước tới hỏi dồn.
“Rồng, là rồng…” Một trong hai người đột nhiên hét lên, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
“Cái gì?” Tiếng hét của anh ấy khiến tất cả chúng tôi choáng váng.
“Anh nói lại lần nữa đi? Vừa rồi anh nói là rồng sao?” Ngụy Đông Đình hỏi.
“Đúng vậy…” Giọng người đàn ông không ngừng run rẩy. Người bạn đồng hành của anh ta cũng gật đầu xác nhận.
“Hai người đang đùa sao? Làm sao có thể có rồng?” Ngụy Đông Đình cau có xác nhận.
Những người khác cũng không thể tin tưởng, mọi người tản ra xem xét lại dấu vết rồi bắt đầu bàn tán không ngừng.
Tôi và Thiệu Tử Long nhìn nhau, cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Liệu có phải thứ hai người nhìn thấy là một con đại xà?” Tào Quân Vũ cau mày hỏi.
“Đúng vậy, có phải là nhìn lầm rồi không?” Ngụy Đông Đình phụ họa.
Nhưng người đàn ông vẫn lắc đầu: “Thứ đó chắc chắn không phải là rắn. Nó có hai sừng và bốn móng vuốt. Tốc độ rất nhanh. Chúng tôi đúng là không nhìn rõ lắm, nhưng chắc chắn không phải là rắn.”
Mọi người nghe xong thì lúng túng nhìn nhau.
“Nó dài rộng thế nào?” Tào Quán Vũ hỏi.
“Chắc là dài thế này?” Hai người đàn ông ra hiệu.
Theo mô tả của họ, nó dài khoảng ba bốn mét.
Vừa nghe xong đã có người cười nói: “Rồng dài như vậy sao?”
“Giống một con thằn lằn lớn hơn.”
“Chỗ này lấy đâu ra giống thằn lằn lớn như vậy? Có lẽ là một con trăn đi. Họ chắc chắn nhìn nhầm rồi.”
Mọi người cười cợt, giọng điệu trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
“Nếu là một con trăn hay con thằn lằn suýt giết chết hai người chúng tôi thì sao?”
Những người đang cười nói đột nhiên im bặt. Bất kể là ai có thể được mời đến đây đều có một số bí kỹ độc đáo, chẳng lẽ hai người bọn họ hợp lực mà không thể đánh bại được một con trăn.
“Không phải cô bé ở thôn Hồng Hà nói rằng thứ cô nhìn thấy lúc đó là một thứ đầu người thân rắn sao? Tôi đoán chúng ta đã gặp phải chính là thứ này.” Lão Mạnh trầm giọng nói.
“Đó là chắc chắn.” Mọi người đều gật đầu.
“Sao anh lại nghĩ thứ đó là một con rồng?” Tôi đột ngột hỏi.
“Cái gì?” Hai người sửng sốt một chút, “Là bởi vì…”
“Là bởi vì hai anh mơ hồ nhìn thấy trên đầu thứ đó có sừng và bốn móng vuốt sao?” Tôi lại hỏi.
Hai người vô thức muốn gật đầu, nhưng tôi lại cắt ngang: “Không phải vậy chứ…”
Những người khác đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Hình như…” Hai người lại do dự, sau đó một người trong đó nuốt khan nói: “Hình như vừa nhìn thấy vật đó, tôi đã cảm thấy… rất sợ hãi, tay chân trở nên yếu ớt vô lực.”."
“Đúng, đúng.” người kia cũng liên tục gật đầu, “Không sợ các anh chê cười, lúc đó tôi cũng có phản ứng như vậy, hơn nữa tôi…”
Anh ta liếc nhìn tôi rồi nói: “Nghe cậu nhắc nhở, tôi liền nhận ra lúc đó trong đầu tôi vô thức nảy ra một ý tưởng rằng vật đó là một con rồng. Quả thật không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
“Đúng vậy, tôi cũng giống như vậy.” Vẻ mặt người đàn ông còn lại cũng vô cùng phức tạp nói: “Ban đầu tôi nghĩ là sừng và móng vuốt khiến tôi nghĩ đó là một con rồng. Kỳ thực, tôi vừa nhìn thấy thứ đó đã vô thức nghĩ nó là rồng, thật là quái dị.”
Hai người nói xong lời này, mọi người đều chấn động.
Chuyện này nghe có vẻ quá thần bí, nhưng vì cả hai người đều có phản ứng như vậy nên không thể nói chỉ là trùng hợp thuần túy.
Thực là quỷ dị!