Chương 45: Báo Ứng
Sau khi hạ triều, Lục Nhiên đứng trên thềm bạch ngọc gọi Khương Văn Tập.
Khương Văn Tập vì ngày hôm trước trách oan hắn nên chắp tay xin lỗi, Lục Nhiên tùy ý xua xua tay,
"Không sao, nếu là ta ta cũng sẽ nghĩ như vậy."
Người trước mặt này luôn là người ôn hòa bao dung hơn người khác, Văn Tập hiểu ý cười, Lục Nhiên tiếp, "Hôm nay Văn Tập đừng vội hồi phủ, đến chỗ ta uống tách trà đi."
Văn Tập nghe ra Lục Nhiên có chuyện muốn nói với hắn, lập tức gật gật đầu.
Không khí cuối hạ đặc sệt, áp trên thân người, khiến người ta không thở nổi. Thời điểm Văn Tập đến Lục phủ, hốc mắt có chút hồng, đứng yên ở cổng lớn, dường như dùng sức lực cực đại mới đi được bước tiếp theo.
Ngày mười lăm tháng tám, tổ phụ cùng Đại ca không quay về. Ngày đoàn viên trong Khương phủ hơi quạnh quẽ, không khí Tam phòng càng có chút không thích hợp.
Chỉ có tiểu gia hỏa như Văn Đàm, Văn Dậu dường như không chịu chút ảnh hưởng nào.
Vầng trăng tròn trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng bạc, Văn Dậu chỉ vào vầng trăng bạc kia cười khanh khách, "Ngũ tỉ tỉ, tỉ xem, ánh trăng thật tròn!"
Văn Đàm duỗi tay bao ngón trỏ vươn tới của Văn Dậu, nghiêm mặt nói, "A Dậu không thể chỉ vào ánh trăng, mẫu thân nói ánh trăng sẽ trong thời điểm đệ ngủ, đem lỗ tai đệ cắt đi đó!" Gương mặt nhỏ trưng ra dáng vẻ vô cùng đứng đắn.
Văn Dậu dường như nghĩ đến chuyện này, tay còn lại vội vàng che lỗ tai, qua một lát lại xoay chuyển tròng mắt nói, "Nhưng mẫu thân nói là trăng lưỡi liềm mà, hiện tại A Dậu chỉ là vầng trăng tròn vành vạnh!"
"A Dậu cái này đệ cũng không biết rồi, trăng lưỡi liềm hay vầng trăng tròn đều là cùng một mặt trăng, chờ nó từ trăng tròn biến thành lưỡi liềm, sẽ tìm A Dậu báo thù......"
Báo thù......sao? Văn Chiêu nhìn hai người vui đùa ầm ĩ, ấm áp như vậy, nhưng trong lòng nàng lại có một tia hoang vắng.
Thời điểm ở trong viện ăn bữa cơm đoàn viên, mọi người nói nói cười cười, mấy cô nương lớn hơn chút trong phủ trông hơi trầm mặc, tổ mẫu quan tâm hỏi các nàng, Thính Nguyệt cười gượng nói tối hôm qua không ngủ ngon, Thính Lan yên lặng nhìn Thính Nguyệt, thần sắc trong mắt phức tạp.
Muội muội nàng mới là người trong sạch nhất, mà sự ô uế của nàng cùng mẫu thân khiến nàng ấy không khoẻ......
Bánh trung thu trong mâm ngọt đến ngấy, cũng chỉ hôm nay nàng mới ăn một chút. Văn Chiêu đặt bánh trung thu xuống, lại cảm giác trước mắt tựa hồ có một mảnh âm u. Ngẩng đầu, thấy đỉnh đầu không biết khi nào đã tụ một mảnh mây đen.
Mây đen trôi lơ lửng trên nền trời đêm, che khuất một góc ánh trăng, như mãnh thú muốn nuốt chửng lòng người, nuốt cả một chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại.
Sau đó trong buổi tiệc cũng không nhìn thấy vầng trăng tròn kia nữa, Văn Dậu liền bất mãn bĩu môi, những người khác tuy rằng cảm thấy mất hứng, nhưng không biểu lộ ra giống tiểu gia hỏa này.
Trở về phòng, Văn Chiêu tẩy đi một thân mệt mỏi, ngồi trước cửa sổ, bên ngoài đã không nhìn thấy ánh trăng, chỉ có màn đen vô tận. Hóa ra thời điểm lòng người mất mát, trời cao cũng không chịu rũ chút lòng thương.
Đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, liền thấy một bóng hình đứng trước cửa sổ nàng, Văn Chiêu nhất thời không biết nên lấy mặt mũi nào để đối diện với hắn, đáy lòng có chút hoảng loạn.
Người nọ đứng bên cửa sổ nhìn nàng, trong mắt có chút thần sắc nàng xem không hiểu.
"Muốn ngắm trăng không?".
Văn Chiêu sửng sốt, ánh trăng không phải bị che khuất sao? Chẳng lẽ hắn còn có thể đem ánh trăng hái xuống ư?
Lục Nhiên cười khẽ một tiếng, vươn tay ra. Trong đêm tối, gương mặt giãn ra, bàn tay vươn ra của hắn dường như có thể đưa nàng đến một nơi ngập tràn ánh sáng.
Văn Chiêu lẳng lặng đứng đó, Lục Nhiên vẫn vươn tay ra, nhìn nàng cười, không định buông tha cho nàng. Văn Chiêu bán tín bán nghi đặt tay lên người hắn, Lục Nhiên hơi dùng sức đem Văn Chiêu từ trong phòng ra ngoài, ôm chặt nàng, ngữ khí chắc chắn, "Nàng sẽ nhìn thấy."
Lướt qua mấy nóc nhà, tiếng gió "vù vù" bên tai Văn Chiêu, nàng hỏi hắn muốn dẫn nàng đến nơi nào, Lục Nhiên chỉ đáp đưa nàng đi ngắm trăng.
Cuối cùng cũng không biết là đến nóc nhà của ai, Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, Văn Chiêu dường như nhìn thấy ánh trăng trên gương mặt khuynh sái của hắn, trên người hắn phủ một tầng ánh sáng bạc. Văn Chiêu cũng học hắn ngẩng đầu.
Trên đầu vẫn là tầng tầng lớp lớp mây đen đậm nhạt, nhưng giống như bị một tiên nhân chọc ra chút lổ hỏng, lỗ thủng ấy vừa vặn hiện lên vầng trăng tròn biến mất trước đó. Vầng trăng kia rất tròn, lại sáng như vậy, khảm phía sau tầng tầng mây đen, mơ hồ có thể thấy được từng tia ánh sáng chiếu xuống dưới, nơi này dường như xuất hiện một cầu thang, người có duyên có thể từng bước từng bước đi lên, sau lưng đám mây đen kia, sẽ thấy cung trăng huy hoàng.
Văn Chiêu khẽ mở to mắt, nàng cảm thấy bản thân đang nhìn thấy ánh trăng đẹp nhất.
Ánh trăng này có sức mạnh xuyên thấu bóng đêm, nó sáng lạn, thánh khiết, chấn động lòng người.
Lông mi Văn Chiêu khẽ run, trong lòng nàng có một góc bị cạy ra, lưu lại nước mắt trong vắt, Lục Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị ánh trăng chiếu đến tỏa sáng, cùng hai hàng lệ trên mặt, bất đắc dĩ dịu dàng thở dài, giơ tay lau trên mặt nàng, hôn lên từng giọt nước mắt của nàng.
Ánh trăng sau lưng nàng dường như nếm được hương vị của nước mắt, vừa thanh đắng, lại ngọt lành, nó dùng sức lực ôn nhu mà vây lấy nàng, khiến nàng thoát không được, nó dây dưa, truy đuổi, không thả nàng đi, cho đến khi nàng thả con thú nhỏ trong lòng ra.
Sắc trăng này khiến nàng hoảng hốt.
Con thú nhỏ của nàng nhu nhược, mang theo sự kiều nộn mới sinh, không rành thế sự, lại nóng lòng muốn thử, vụng về mà dò ra cửa động, lại bị ánh sáng bên ngoài dọa sợ tới mức rụt trở về. Người lạc đường bên ngoài đang tự nướng bữa ăn trưa cho mình, hương vị kia thơm phức khiến nó nhịn đi sợ hãi mà thò móng vuốt ra, sau đó mới phát hiện thế giới bên ngoài tốt đẹp như vậy, so với cửa động u ám của nó thú vị hơn nhiều.
Thú nhỏ từ bỏ những ngày buồn tẻ khổ tu, muốn cùng người đi đường đi xuống núi đi đến nhân thế phồn hoa kia.
(Đoán là phần miêu tả vừa rồi, ánh trăng nếm hương vị nước mắt kia là môi lưỡi của Lục Nhiên còn con thú nhỏ kia là lưỡi của Văn Chiêu, hai người này đang hôn sâu...)
Tiếng hô hấp dần dần trầm thấp bên tai, Văn Chiêu mở choàng mắt, đẩy hắn ra, giọng run run, "Đưa...... đưa ta về."
Lục Nhiên chính là người đi đường ăn uống no say kia, muốn dẫn thú nhỏ xuống núi, mặt mày đều tràn ngập tiếng cười, ôm ngang eo nàng, trước khi rời đi còn ôm nàng xoay một vòng trên nóc nhà người ta.
Đêm đó, Văn Chiêu nằm trên giường, trên người mặc áo lụa mỏng, tim nàng dường như nhẹ đi đôi chút, khe khẽ lơ lửng, vô cùng yên ổn.
Hôm sau, Văn Chiêu đến Thọ Duyên đường thỉnh an, lại thấy thần sắc tổ mẫu ngưng trọng.
"Lan Nhi bây giờ thế nào?"
Hai con mắt Yến Thị sưng húp như hạch đào, một bên lau nước mắt một bên nói, "Đem tay chân nàng đều trói lại, đến lang trung đều nói không biện pháp......"
Văn Chiêu hơi trừng to mắt, Thính Lan xảy ra chuyện gì sao?
"Aiz, rốt cuộc ăn nhầm gì rồi? Làm sao ngứa thành như vậy!" Lão phu nhân trầm giọng thở dài, giữa mày lộ ra vẻ mệt mỏi.
Lúc này Văn Chiêu mới biết được hôm qua Thính Lan không biết vì sao, cả người đột nhiên rất ngứa, không nhìn được mà gãi, Tam thẩm thấy nàng cào đến trên mặt chảy máu, mới cảm thấy tình hình nghiêm trọng, gọi lang trung đến đây cũng không hiệu quả, đành phải đem tay chân nàng trói lại.
Như vậy Thính Lan sẽ không thể cào thương mình nữa, nhưng như thế cũng làm khổ nàng, Thính Lan nửa đêm thủ thít khóc, chỉ cầu Yến Thị cởi trói cho nàng gãi chút.
Yến Thị điều gì cũng có thể đáp ứng nàng, chỉ là thỉnh cầu này đành phải nhẫn tâm cự tuyệt.
Văn Chiêu cau mày, cũng không nghĩ ra nguyên do trong đó.
Yến Thị thấy Văn Chiêu không nói lời nào, cảm xúc đột nhiên kích động lên, tiến lên chỉ vào nàng kích động lớn tiếng, "Nhất định là ngươi! Nhất định là ngươi! Là ngươi hại Lan Nhi! Ngươi sao nhẫn tâm như vậy?! Nàng là Tam muội của ngươi......"
Văn Chiêu lạnh lùng nhìn bà ta, "Tam thẩm cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói cũng không thể nói bậy, trong viện các ngươi xảy ra chuyện, vì sao lại ăn vạ ta? À không đúng, cơm cũng không thể ăn bậy, Tam muội đại khái chính là ăn bậy, sao Tam thẩm không tỉ mỉ tra thức ăn của các ngươi, chỉ biết ở chỗ này la lối khóc lóc?" Hôm qua rất nhiều thức ăn, hải sản cũng không ít, dù có một hai loại khác làm nàng ta phát ngứa cũng không phải không có khả năng.
Lão phu nhân dậm cây trượng xuống đất, "Tam tức phụ! Không có chứng cứ đừng ngậm máu phun người! Nha đầu Văn Chiêu...... nói chuyện với Tam thẩm khách khí một ít......"
Văn Chiêu rũ mắt, Yến Thị kia vẫn trừng mắt nhìn Văn Chiêu, dường như muốn đục thủng vài lỗ trên người nàng. Từ ngày Thính Lan đem chuyện "Tay Tam muội cũng thật ô uế" của Văn Chiêu giải thích với Yến Thị, bà ta liền phòng bị Văn Chiêu trả thù.
Chưa qua mấy ngày, Lan Nhi của bà liền xảy ra chuyện, không phải nàng thì là ai?
Lúc này Văn Tập đứng trước mặt Văn Chiêu, "Văn Tập cảm thấy Tam thẩm không phân xanh đỏ đen trắng liền loạn cắn một hồi, thực sự không hợp với việc một trưởng bối nên làm, đã là như thế, Văn Chiêu cần gì phải tôn trọng bà ta như một trưởng bối?"
Cả người hắn cao lớn như vậy, lời nói cũng là vang vọng hữu lực, khiến người khác không dám phản bác.
Thần sắc tổ mẫu càng thêm mệt mỏi, dường như già thêm một ít, Tam ca chịu đựng chua xót cùng áy náy, vẫn đứng thẳng tắp, đem người hắn muốn bảo vệ, che kín ở phía sau.
Văn Chiêu nhìn bóng dáng cao lớn của Tam ca yên lặng không nói gì. Vừa lúc nắng sớm, cả người Tam ca như được mạ một vầng sáng, ấm áp lại sạch sẽ.
Yến Thị hít sâu một hơi, "Ngươi là thân ca ca của nàng đương nhiên sẽ thiên vị nàng! Nhưng Lan Nhi cũng là muội muội của ngươi, bởi vì không phải thân muội muội, các ngươi liền bắt nạt nàng sao...... Ô ô......" Yến Thị nói thế lại khóc lên.
Hốc mắt hắn đỏ lên. Thời điểm Chiêu Chiêu của hắn bị bắt nạt, hắn hận không thể huỷ hoại toàn bộ Tam phòng, bây giờ Tam thẩm này lại nói như là bọn họ bắt nạt Thính Lan...... Chẳng lẽ hắn còn phải bảo hộ thật tốt kẻ bắt nạt Chiêu Chiêu sao?
Từ lúc biết Thính Lan hại Chiêu Chiêu, hơn nữa hắn còn nghe được mưu kế ác độc của nàng ta từ bên Lục Nhiên, hắn liền sẽ không xem nàng ta như muội muội mà đối đãi.
"Tam thẩm." Văn Tập lạnh giọng gọi, thanh âm bình tĩnh hữu lực, Yến Thị nức nở có chút xấu hổ, "Tam thẩm nói do Chiêu Chiêu làm hại, lại có chứng cứ không? Nếu là không có chứng cứ, chẳng lẽ là bởi vì Tam phòng các ngươi làm chuyện có lỗi với Chiêu Chiêu sao, cho nên cảm thấy đây là trả thù?"
Yến Thị nghẹn họng, hắn hoàn toàn nói trúng tâm tư của bà ta, chỉ là bà lại không thể thẳng thắntrước mặt lão phu nhân.
Đem nước mắt vừa thu lại, Yến Thị ngượng ngùng nói, "Văn Tập đây là nói cái gì......"
"Tam thẩm là có ý tứ gì? Thứ cho Văn Tập ngu dốt, không rõ ý tứ Tam thẩm, mong Tam thẩm nói rõ, để cho Văn Tập hiểu rõ vì sao Tam thẩm một lòng muốn bôi nhọ chất nữ mình."
Tự tin của Yến Thị yếu đi chút, "Là...... Là chuyện của ba năm trước đây, Văn Chiêu vẫn cảm thấy là Tam thẩm ta ra tay, cho nên trong lòng ghi hận!"
Bà ta vừa nói xong liền truyền đến một tiếng cười nhẹ, Văn Tập tiếp, "Tam thẩm xem bọn ta là kẻ ngốc để lừa gạt sao? Nếu là Chiêu Chiêu ghi hận ngươi, vì sao phải chờ ba năm mới động thủ, hơn nữa ba năm này nàng đối xử với Tam muội, Tứ muội thế nào, trong lòng người khác đều biết rõ ràng."
Lúc này Thính Nguyệt vẫn luôn trầm mặc mở miệng nói, "Nguyệt nhi tin tưởng Nhị tỉ." Ngày thường là một cô nương hoạt bát linh động lúc này lại bình tĩnhquỷ dị, không khóc không nháo, trong mắt cũng không có bao nhiêu thần thái.
"Là mẫu thân......xin lỗi Nhị tỉ......" Ngữ điệu Thính Nguyệt rốt cuộc có dao động, khẽ run, tựa như lá rụng xuống mặt hồ, theo nước gợn lên mà run rẩy. Đôi mắt trong vắt nhìn về hướng Văn Chiêu, bên trong lấp lánhlệ quang.
Thính Nguyệt......
Văn Chiêu cảm thấy bản thân nỗ lực phải bảo vệ người nhà là có đạo lý, dù cho có kẻ tâm tư không thuần, nhưng cũng còn có Tứ muội lương thiện, thuần tịnh như vậy.
"Oa a......" Thính Nguyệt nhìn thấy ánh mắt thương tiếc của Văn Chiêu, trong lòng chua xót rốt cuộc nhịn không được mà rơi lệ.
Nhị tỉ đối với các nàng tốt như vậy, ôn nhu như vậy, cười đến đẹp như vậy, mẫu thân làm sao lại nỡ lòng thương tổn nàng? Mà nàng vì cái gì lại sinh ra khoảng cách, một bên là mẫu than sinh nàng ra, nuôi dưỡng nàng, một bên lại là là Nhị tỉ đối với nàng lại chịu nhiều thương tổn......
Nước mắt khiến tất thảy đều mơ hồ không nhìn rõ, nàng dường như cũng không tìm thấy phương hướng, chỉ muốn lớn tiếng khóc một hồi. Thính Nguyệt cảm thấy, thời thơ ấu của nàng lúc này đã trôi xa.
Thọ Duyên đường quanh quẩn tiếng khóc của cô nương mười một tuổi vừa thanh thúy lại thống khổ, tất cả mọi tiếng tranh chấp đều dừng lại.
Yến Thị rốt cuộc tay chân có chút luống cuống.
Khương Văn Tập vì ngày hôm trước trách oan hắn nên chắp tay xin lỗi, Lục Nhiên tùy ý xua xua tay,
"Không sao, nếu là ta ta cũng sẽ nghĩ như vậy."
Người trước mặt này luôn là người ôn hòa bao dung hơn người khác, Văn Tập hiểu ý cười, Lục Nhiên tiếp, "Hôm nay Văn Tập đừng vội hồi phủ, đến chỗ ta uống tách trà đi."
Văn Tập nghe ra Lục Nhiên có chuyện muốn nói với hắn, lập tức gật gật đầu.
Không khí cuối hạ đặc sệt, áp trên thân người, khiến người ta không thở nổi. Thời điểm Văn Tập đến Lục phủ, hốc mắt có chút hồng, đứng yên ở cổng lớn, dường như dùng sức lực cực đại mới đi được bước tiếp theo.
Ngày mười lăm tháng tám, tổ phụ cùng Đại ca không quay về. Ngày đoàn viên trong Khương phủ hơi quạnh quẽ, không khí Tam phòng càng có chút không thích hợp.
Chỉ có tiểu gia hỏa như Văn Đàm, Văn Dậu dường như không chịu chút ảnh hưởng nào.
Vầng trăng tròn trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng bạc, Văn Dậu chỉ vào vầng trăng bạc kia cười khanh khách, "Ngũ tỉ tỉ, tỉ xem, ánh trăng thật tròn!"
Văn Đàm duỗi tay bao ngón trỏ vươn tới của Văn Dậu, nghiêm mặt nói, "A Dậu không thể chỉ vào ánh trăng, mẫu thân nói ánh trăng sẽ trong thời điểm đệ ngủ, đem lỗ tai đệ cắt đi đó!" Gương mặt nhỏ trưng ra dáng vẻ vô cùng đứng đắn.
Văn Dậu dường như nghĩ đến chuyện này, tay còn lại vội vàng che lỗ tai, qua một lát lại xoay chuyển tròng mắt nói, "Nhưng mẫu thân nói là trăng lưỡi liềm mà, hiện tại A Dậu chỉ là vầng trăng tròn vành vạnh!"
"A Dậu cái này đệ cũng không biết rồi, trăng lưỡi liềm hay vầng trăng tròn đều là cùng một mặt trăng, chờ nó từ trăng tròn biến thành lưỡi liềm, sẽ tìm A Dậu báo thù......"
Báo thù......sao? Văn Chiêu nhìn hai người vui đùa ầm ĩ, ấm áp như vậy, nhưng trong lòng nàng lại có một tia hoang vắng.
Thời điểm ở trong viện ăn bữa cơm đoàn viên, mọi người nói nói cười cười, mấy cô nương lớn hơn chút trong phủ trông hơi trầm mặc, tổ mẫu quan tâm hỏi các nàng, Thính Nguyệt cười gượng nói tối hôm qua không ngủ ngon, Thính Lan yên lặng nhìn Thính Nguyệt, thần sắc trong mắt phức tạp.
Muội muội nàng mới là người trong sạch nhất, mà sự ô uế của nàng cùng mẫu thân khiến nàng ấy không khoẻ......
Bánh trung thu trong mâm ngọt đến ngấy, cũng chỉ hôm nay nàng mới ăn một chút. Văn Chiêu đặt bánh trung thu xuống, lại cảm giác trước mắt tựa hồ có một mảnh âm u. Ngẩng đầu, thấy đỉnh đầu không biết khi nào đã tụ một mảnh mây đen.
Mây đen trôi lơ lửng trên nền trời đêm, che khuất một góc ánh trăng, như mãnh thú muốn nuốt chửng lòng người, nuốt cả một chút ánh sáng cuối cùng còn sót lại.
Sau đó trong buổi tiệc cũng không nhìn thấy vầng trăng tròn kia nữa, Văn Dậu liền bất mãn bĩu môi, những người khác tuy rằng cảm thấy mất hứng, nhưng không biểu lộ ra giống tiểu gia hỏa này.
Trở về phòng, Văn Chiêu tẩy đi một thân mệt mỏi, ngồi trước cửa sổ, bên ngoài đã không nhìn thấy ánh trăng, chỉ có màn đen vô tận. Hóa ra thời điểm lòng người mất mát, trời cao cũng không chịu rũ chút lòng thương.
Đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, liền thấy một bóng hình đứng trước cửa sổ nàng, Văn Chiêu nhất thời không biết nên lấy mặt mũi nào để đối diện với hắn, đáy lòng có chút hoảng loạn.
Người nọ đứng bên cửa sổ nhìn nàng, trong mắt có chút thần sắc nàng xem không hiểu.
"Muốn ngắm trăng không?".
Văn Chiêu sửng sốt, ánh trăng không phải bị che khuất sao? Chẳng lẽ hắn còn có thể đem ánh trăng hái xuống ư?
Lục Nhiên cười khẽ một tiếng, vươn tay ra. Trong đêm tối, gương mặt giãn ra, bàn tay vươn ra của hắn dường như có thể đưa nàng đến một nơi ngập tràn ánh sáng.
Văn Chiêu lẳng lặng đứng đó, Lục Nhiên vẫn vươn tay ra, nhìn nàng cười, không định buông tha cho nàng. Văn Chiêu bán tín bán nghi đặt tay lên người hắn, Lục Nhiên hơi dùng sức đem Văn Chiêu từ trong phòng ra ngoài, ôm chặt nàng, ngữ khí chắc chắn, "Nàng sẽ nhìn thấy."
Lướt qua mấy nóc nhà, tiếng gió "vù vù" bên tai Văn Chiêu, nàng hỏi hắn muốn dẫn nàng đến nơi nào, Lục Nhiên chỉ đáp đưa nàng đi ngắm trăng.
Cuối cùng cũng không biết là đến nóc nhà của ai, Lục Nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, Văn Chiêu dường như nhìn thấy ánh trăng trên gương mặt khuynh sái của hắn, trên người hắn phủ một tầng ánh sáng bạc. Văn Chiêu cũng học hắn ngẩng đầu.
Trên đầu vẫn là tầng tầng lớp lớp mây đen đậm nhạt, nhưng giống như bị một tiên nhân chọc ra chút lổ hỏng, lỗ thủng ấy vừa vặn hiện lên vầng trăng tròn biến mất trước đó. Vầng trăng kia rất tròn, lại sáng như vậy, khảm phía sau tầng tầng mây đen, mơ hồ có thể thấy được từng tia ánh sáng chiếu xuống dưới, nơi này dường như xuất hiện một cầu thang, người có duyên có thể từng bước từng bước đi lên, sau lưng đám mây đen kia, sẽ thấy cung trăng huy hoàng.
Văn Chiêu khẽ mở to mắt, nàng cảm thấy bản thân đang nhìn thấy ánh trăng đẹp nhất.
Ánh trăng này có sức mạnh xuyên thấu bóng đêm, nó sáng lạn, thánh khiết, chấn động lòng người.
Lông mi Văn Chiêu khẽ run, trong lòng nàng có một góc bị cạy ra, lưu lại nước mắt trong vắt, Lục Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị ánh trăng chiếu đến tỏa sáng, cùng hai hàng lệ trên mặt, bất đắc dĩ dịu dàng thở dài, giơ tay lau trên mặt nàng, hôn lên từng giọt nước mắt của nàng.
Ánh trăng sau lưng nàng dường như nếm được hương vị của nước mắt, vừa thanh đắng, lại ngọt lành, nó dùng sức lực ôn nhu mà vây lấy nàng, khiến nàng thoát không được, nó dây dưa, truy đuổi, không thả nàng đi, cho đến khi nàng thả con thú nhỏ trong lòng ra.
Sắc trăng này khiến nàng hoảng hốt.
Con thú nhỏ của nàng nhu nhược, mang theo sự kiều nộn mới sinh, không rành thế sự, lại nóng lòng muốn thử, vụng về mà dò ra cửa động, lại bị ánh sáng bên ngoài dọa sợ tới mức rụt trở về. Người lạc đường bên ngoài đang tự nướng bữa ăn trưa cho mình, hương vị kia thơm phức khiến nó nhịn đi sợ hãi mà thò móng vuốt ra, sau đó mới phát hiện thế giới bên ngoài tốt đẹp như vậy, so với cửa động u ám của nó thú vị hơn nhiều.
Thú nhỏ từ bỏ những ngày buồn tẻ khổ tu, muốn cùng người đi đường đi xuống núi đi đến nhân thế phồn hoa kia.
(Đoán là phần miêu tả vừa rồi, ánh trăng nếm hương vị nước mắt kia là môi lưỡi của Lục Nhiên còn con thú nhỏ kia là lưỡi của Văn Chiêu, hai người này đang hôn sâu...)
Tiếng hô hấp dần dần trầm thấp bên tai, Văn Chiêu mở choàng mắt, đẩy hắn ra, giọng run run, "Đưa...... đưa ta về."
Lục Nhiên chính là người đi đường ăn uống no say kia, muốn dẫn thú nhỏ xuống núi, mặt mày đều tràn ngập tiếng cười, ôm ngang eo nàng, trước khi rời đi còn ôm nàng xoay một vòng trên nóc nhà người ta.
Đêm đó, Văn Chiêu nằm trên giường, trên người mặc áo lụa mỏng, tim nàng dường như nhẹ đi đôi chút, khe khẽ lơ lửng, vô cùng yên ổn.
Hôm sau, Văn Chiêu đến Thọ Duyên đường thỉnh an, lại thấy thần sắc tổ mẫu ngưng trọng.
"Lan Nhi bây giờ thế nào?"
Hai con mắt Yến Thị sưng húp như hạch đào, một bên lau nước mắt một bên nói, "Đem tay chân nàng đều trói lại, đến lang trung đều nói không biện pháp......"
Văn Chiêu hơi trừng to mắt, Thính Lan xảy ra chuyện gì sao?
"Aiz, rốt cuộc ăn nhầm gì rồi? Làm sao ngứa thành như vậy!" Lão phu nhân trầm giọng thở dài, giữa mày lộ ra vẻ mệt mỏi.
Lúc này Văn Chiêu mới biết được hôm qua Thính Lan không biết vì sao, cả người đột nhiên rất ngứa, không nhìn được mà gãi, Tam thẩm thấy nàng cào đến trên mặt chảy máu, mới cảm thấy tình hình nghiêm trọng, gọi lang trung đến đây cũng không hiệu quả, đành phải đem tay chân nàng trói lại.
Như vậy Thính Lan sẽ không thể cào thương mình nữa, nhưng như thế cũng làm khổ nàng, Thính Lan nửa đêm thủ thít khóc, chỉ cầu Yến Thị cởi trói cho nàng gãi chút.
Yến Thị điều gì cũng có thể đáp ứng nàng, chỉ là thỉnh cầu này đành phải nhẫn tâm cự tuyệt.
Văn Chiêu cau mày, cũng không nghĩ ra nguyên do trong đó.
Yến Thị thấy Văn Chiêu không nói lời nào, cảm xúc đột nhiên kích động lên, tiến lên chỉ vào nàng kích động lớn tiếng, "Nhất định là ngươi! Nhất định là ngươi! Là ngươi hại Lan Nhi! Ngươi sao nhẫn tâm như vậy?! Nàng là Tam muội của ngươi......"
Văn Chiêu lạnh lùng nhìn bà ta, "Tam thẩm cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói cũng không thể nói bậy, trong viện các ngươi xảy ra chuyện, vì sao lại ăn vạ ta? À không đúng, cơm cũng không thể ăn bậy, Tam muội đại khái chính là ăn bậy, sao Tam thẩm không tỉ mỉ tra thức ăn của các ngươi, chỉ biết ở chỗ này la lối khóc lóc?" Hôm qua rất nhiều thức ăn, hải sản cũng không ít, dù có một hai loại khác làm nàng ta phát ngứa cũng không phải không có khả năng.
Lão phu nhân dậm cây trượng xuống đất, "Tam tức phụ! Không có chứng cứ đừng ngậm máu phun người! Nha đầu Văn Chiêu...... nói chuyện với Tam thẩm khách khí một ít......"
Văn Chiêu rũ mắt, Yến Thị kia vẫn trừng mắt nhìn Văn Chiêu, dường như muốn đục thủng vài lỗ trên người nàng. Từ ngày Thính Lan đem chuyện "Tay Tam muội cũng thật ô uế" của Văn Chiêu giải thích với Yến Thị, bà ta liền phòng bị Văn Chiêu trả thù.
Chưa qua mấy ngày, Lan Nhi của bà liền xảy ra chuyện, không phải nàng thì là ai?
Lúc này Văn Tập đứng trước mặt Văn Chiêu, "Văn Tập cảm thấy Tam thẩm không phân xanh đỏ đen trắng liền loạn cắn một hồi, thực sự không hợp với việc một trưởng bối nên làm, đã là như thế, Văn Chiêu cần gì phải tôn trọng bà ta như một trưởng bối?"
Cả người hắn cao lớn như vậy, lời nói cũng là vang vọng hữu lực, khiến người khác không dám phản bác.
Thần sắc tổ mẫu càng thêm mệt mỏi, dường như già thêm một ít, Tam ca chịu đựng chua xót cùng áy náy, vẫn đứng thẳng tắp, đem người hắn muốn bảo vệ, che kín ở phía sau.
Văn Chiêu nhìn bóng dáng cao lớn của Tam ca yên lặng không nói gì. Vừa lúc nắng sớm, cả người Tam ca như được mạ một vầng sáng, ấm áp lại sạch sẽ.
Yến Thị hít sâu một hơi, "Ngươi là thân ca ca của nàng đương nhiên sẽ thiên vị nàng! Nhưng Lan Nhi cũng là muội muội của ngươi, bởi vì không phải thân muội muội, các ngươi liền bắt nạt nàng sao...... Ô ô......" Yến Thị nói thế lại khóc lên.
Hốc mắt hắn đỏ lên. Thời điểm Chiêu Chiêu của hắn bị bắt nạt, hắn hận không thể huỷ hoại toàn bộ Tam phòng, bây giờ Tam thẩm này lại nói như là bọn họ bắt nạt Thính Lan...... Chẳng lẽ hắn còn phải bảo hộ thật tốt kẻ bắt nạt Chiêu Chiêu sao?
Từ lúc biết Thính Lan hại Chiêu Chiêu, hơn nữa hắn còn nghe được mưu kế ác độc của nàng ta từ bên Lục Nhiên, hắn liền sẽ không xem nàng ta như muội muội mà đối đãi.
"Tam thẩm." Văn Tập lạnh giọng gọi, thanh âm bình tĩnh hữu lực, Yến Thị nức nở có chút xấu hổ, "Tam thẩm nói do Chiêu Chiêu làm hại, lại có chứng cứ không? Nếu là không có chứng cứ, chẳng lẽ là bởi vì Tam phòng các ngươi làm chuyện có lỗi với Chiêu Chiêu sao, cho nên cảm thấy đây là trả thù?"
Yến Thị nghẹn họng, hắn hoàn toàn nói trúng tâm tư của bà ta, chỉ là bà lại không thể thẳng thắntrước mặt lão phu nhân.
Đem nước mắt vừa thu lại, Yến Thị ngượng ngùng nói, "Văn Tập đây là nói cái gì......"
"Tam thẩm là có ý tứ gì? Thứ cho Văn Tập ngu dốt, không rõ ý tứ Tam thẩm, mong Tam thẩm nói rõ, để cho Văn Tập hiểu rõ vì sao Tam thẩm một lòng muốn bôi nhọ chất nữ mình."
Tự tin của Yến Thị yếu đi chút, "Là...... Là chuyện của ba năm trước đây, Văn Chiêu vẫn cảm thấy là Tam thẩm ta ra tay, cho nên trong lòng ghi hận!"
Bà ta vừa nói xong liền truyền đến một tiếng cười nhẹ, Văn Tập tiếp, "Tam thẩm xem bọn ta là kẻ ngốc để lừa gạt sao? Nếu là Chiêu Chiêu ghi hận ngươi, vì sao phải chờ ba năm mới động thủ, hơn nữa ba năm này nàng đối xử với Tam muội, Tứ muội thế nào, trong lòng người khác đều biết rõ ràng."
Lúc này Thính Nguyệt vẫn luôn trầm mặc mở miệng nói, "Nguyệt nhi tin tưởng Nhị tỉ." Ngày thường là một cô nương hoạt bát linh động lúc này lại bình tĩnhquỷ dị, không khóc không nháo, trong mắt cũng không có bao nhiêu thần thái.
"Là mẫu thân......xin lỗi Nhị tỉ......" Ngữ điệu Thính Nguyệt rốt cuộc có dao động, khẽ run, tựa như lá rụng xuống mặt hồ, theo nước gợn lên mà run rẩy. Đôi mắt trong vắt nhìn về hướng Văn Chiêu, bên trong lấp lánhlệ quang.
Thính Nguyệt......
Văn Chiêu cảm thấy bản thân nỗ lực phải bảo vệ người nhà là có đạo lý, dù cho có kẻ tâm tư không thuần, nhưng cũng còn có Tứ muội lương thiện, thuần tịnh như vậy.
"Oa a......" Thính Nguyệt nhìn thấy ánh mắt thương tiếc của Văn Chiêu, trong lòng chua xót rốt cuộc nhịn không được mà rơi lệ.
Nhị tỉ đối với các nàng tốt như vậy, ôn nhu như vậy, cười đến đẹp như vậy, mẫu thân làm sao lại nỡ lòng thương tổn nàng? Mà nàng vì cái gì lại sinh ra khoảng cách, một bên là mẫu than sinh nàng ra, nuôi dưỡng nàng, một bên lại là là Nhị tỉ đối với nàng lại chịu nhiều thương tổn......
Nước mắt khiến tất thảy đều mơ hồ không nhìn rõ, nàng dường như cũng không tìm thấy phương hướng, chỉ muốn lớn tiếng khóc một hồi. Thính Nguyệt cảm thấy, thời thơ ấu của nàng lúc này đã trôi xa.
Thọ Duyên đường quanh quẩn tiếng khóc của cô nương mười một tuổi vừa thanh thúy lại thống khổ, tất cả mọi tiếng tranh chấp đều dừng lại.
Yến Thị rốt cuộc tay chân có chút luống cuống.