Chương 31: Cẩu Hoàng Đế
Edit: Halley
Beta: Roseny Chung
Trang Khởi không nghĩ ngợi nhiều, cùng Kỷ Hướng Nhu chào hỏi, lúc sau liền cười nói với Văn Chiêu, "Màn Thầu của A Vân hiện nuôi ở chỗ huynh, chờ sau khi Màn Thầu sinh xong sẽ đưa lại cho muội ấy, Chiêu biểu muội chỉ cần chờ vài tháng nữa là sẽ có Tiểu Màn Thầu." Hắn nói nhu hoà thân thiết, cực kỳ giống một biểu ca tốt.
Trang Vân còn không đợi Văn Chiêu trả lời liền kích động nói, "Thật ư? Màn Thầu có mang?"
Trang Khởi cười gật đầu với nàng, dư quang lại để ý đến biểu tình của Văn Chiêu.
Văn Chiêu rất yêu thích Màn Thầu, cũng hi vọng bản thân có thể có một Tiểu Màn Thầu, trên mặt lộ ra chút vui mừng. Chỉ là trước mặt Trang Khởi nàng luôn cảm thấy không được tự nhiên, bởi vậy có chút lạnh nhạt, "Cảm ơn biểu ca."
Trang Vân không hề nhận thấy sự lãnh đạm trong đó, còn hồ hởi bảo, "Ca ca, sao bây giờ huynh mới nói với muội? Thân muội muội như muội phải nhờ phúc Chiêu biểu muội mới có thể biết Màn Thầu có hỉ, thực sự là đáng buồn đáng tiếc a..."
Văn Chiêu càng nghe càng xấu hổ, nhéo tay Trang Vân bảo nàng đừng nói bừa, Trang Vân cười hì hì, có chút đùa cợt nhìn Trang Khởi.
Đối với sự trêu chọc của Trang Vân, Trang Khởi không sốt ruột giải thích, ngược lại mỉm cười nói, "Có thể biết tin là tốt rồi, huynh còn nghĩ sẽ vô thanh vô tức đem mèo con đưa đi, không nói một tiếng cho muội biết."
Thường ngày Trang Khởi cực ít nói lời dí dỏm như thế, hôm nay theo bản năng lại muốn người khác chú ý, bởi vì hắn cảm thấy vẻ bề ngoài của mình đối với biểu muội không mấy tác dụng.
"Được a, hóa ra huynh lại là ca ca như vậy!"
Mọi người cùng cười nói, Kỷ Hướng Nhu nhìn trộm Trang Khởi, muốn từ đoạn đối thoại hiểu thêm một chút về hắn.
Nghe nói hắn cùng biểu muội quan hệ rất tốt? Đến tột cùng là tình cảm huynh muội hay là tình yêu nam nữ?
Văn Chiêu vốn bởi vì bài xích quan hệ với Trang Khởi, không muốn cùng bọn họ nói lâu, nhưng nghĩ đến Trang Đình cũng ở đây, nên không đi vội, có thể để Nhu biểu tỉ cùng Trang Đình tiếp xúc nhiều hơn cũng tốt.
Hôm nay Lục Nhiên cũng đến đây, nhìn thấy Văn Chiêu cùng Trang Khởi kia trò chuyện vui vẻ. Ánh mắt Trang Khởi nhìn Văn Chiêu hắn đã thấy qua, đương nhiên đoán được tâm tư của hắn ta.
Cũng không biết nàng có hiểu tâm tư của Trang Khởi hay không, cùng nam tử cười đùa thế này, nàng cũng thật to gan.
Tầm mắt Lục Nhiên băn khoăn nhìn Văn Chiêu, thấy nàng khí sắc tốt, mặt mày giãn ra, mờ ám đêm đó phải chăng chỉ có mỗi hắn nhớ đến, nha đầu này ngược lại đã quên sạch, đúng là hữu tình lại bị vô tình sầu não......
Thời điểm đang có chút xuất thần, Thẩm đại nhân gọi hắn lại, "Lát nữa ta diện thánh, ngươi đi theo phía sau." Người nói là Thẩm thượng thư, lãnh đạo trực tiếp của Lục Nhiên. Lục Nhiên biết thượng thư đại nhân cho hắn cơ hội lộ mặt trước hoàng thượng, liền cảm kích cười nói, "Tạ Thẩm đại nhân có ơn cất nhắc."
Trướng của hoàng thượng là màu vàng tươi, nổi bật nhất trong các trướng bên ngoài.
Ở ngoài trướng đợi một lúc, bên trong đã có tiếng truyền, "Tuyên Hộ bộ Thượng thư cận kiến!" Lúc này Lục Nhiên mới đi theo Thẩm thượng thư vào trong. Trong trướng cực rộng, bên trong lại chỉ có vài người, đặc biệt thoải mái, cùng cảnh các viên quan chen chúc bên ngoài hoàn toàn đối lập.
Thẩm thượng thư cùng hoàng thượng nói chuyện, Lục Nhiên đứng cúi đầu ở phía sau. Hoàng thượng nói xong chính sự thấy phía sau Thẩm thượng thư là một nam tử cao gầy, liền hỏi, "Ngươi là Hộ bộ thị lang?"
Lục Nhiên hơi ngẩng đầu đáp, "Hồi hoàng thượng, là thần."
Hoàng thượng thấy rõ bộ dáng của hắn, trong lòng tán thưởng, cười nói,"Trẫm nhớ rõ ngươi, ngươi là trạng nguyên lang năm Thừa Bình thứ tám."
Sắc mặt Lục Nhiên không thay đổi, trong mắt toát ra vẻ thụ sủng nhược kinh, cất cao giọng nói, "Tạ hoàng thượng không quên."
Hoàng thượng bị lời này của hắn chọc cười, nhìn Thầm thượng thư nói, "Thị lang này thật thú vị, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, không tồi! Ừ....Trẫm nhớ rõ Gia Bình cách đây không lâu còn nói Lục thị lang là người có cá tính hiếm thấy, trẫm thấy lời này rất đúng."
Thẩm thượng thư vội khiêm tốn cười nói Lục thị lang còn cần được mài giũa vân vân, thấy Lục Nhiên thành công được hoàng thượng chú ý, Thẩm thượng thư cũng cao hứng, ông là người thích nhân tài, khi Lục Nhiên vẫn là một lang trung nho nhỏ liền cảm thấy người này về sau có tương lai, quả nhiên Lục Nhiên dùng hành động và thành quả làm ông cảm thấy ứng nghiệm.
Lục Nhiên ra ngoài trướng, trong đầu vẫn là gương mặt vừa nhìn thấy kia. Thời điểm hắn ngẩng đầu đáp lời đã cực nhanh nhìn thoáng qua hoàng thượng, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, khí sắc hoàng thượng so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, chẳng lẽ đạo sĩ kia thực sự có cái gọi là "trường sinh chi thuật"?
Lục Nhiên trầm tư quay về, lại thấy cách đó không xa hai gã sai vặt tranh đoạt đồ vật mà quý nhân ban thưởng mà xô đẩy lẫn nhau.
Loại chuyện lông gà vỏ tỏi này Lục Nhiên cũng không muốn quản nhiều, liền nhấc chân đi qua.
Lúc này cửa nhỏ phía sau trướng lại có một người đi ra, ban đầu hai người kia còn tranh chấp không thôi, một người bị đẩy ra, lảo đảo va về phía người nọ, người mới ra kia thân thủ linh hoạt cực nhanh né tránh, gã sai vặt kia liền ngã trên mặt đất luôn mồm kêu đau.
Nhân cơ hội này, người kia liền thay đổi phương hướng xoay ra ngoài bỏ đi. Lục Nhiên nhăn mày, đuổi kịp gã sai vặt mới ra.
"A Dần"
Thân hình người nọ thoáng run lên, quay đầu nhìn về phía Lục Nhiên, gương mặt cực kì bình thường chỉ có đôi mắt sáng ngời xuất chúng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường cùng ngạo nghễ, "Người đừng hòng tới phá hư chuyện của ta."
Lục Nhiên nhìn thẳng hắn nói, "Hôm nay không thích hợp."
Người nói sắc mặt lạnh lùng, mang dáng vẻ gã sai vặt bình thường lại làm ra biểu tình lạnh lùng nhìn có chút không phù hợp.
"Ta không phải là kẻ nhát như chuột giống ngươi, ta dù không thích hợp cũng muốn liều mạng một phen, ngươi chỉ cần ở một bên nhìn là dược. Thế nào, có đoạn thời gian không tới tìm ngươi, ngươi liền không được tự tại?"
Lục Nhiên nhìn chung quanh, xác định không có người để ý bên này mới trầm giọng nói, "Chỗ này tám phương bốn hướng đều có ám vệ thủ hộ, không thể so với Tử Thần điện phòng vệ kém."
Quách Dần mím môi cười làm khuôn mặt bình thường tăng thêm vài phần tư sắc.
"Không nhọc ngươi lo lắng, dù sự không thành ta cũng có thể chạy thoát."
Hắn từ trước đến nay đều tự tin cũng bởi vì có thực lực tương xứng. Lục Nhiên thấy khuyên không được, đành phải nói, "Tùy ngươi."
Đua thuyền rồng nhanh chóng bắt đầu, Văn Chiêu cùng mọi người trở vào trong trướng, ngồi thẳng người xem.
Trên sông sáu chiếc thuyền rồng song hành, người trên thuyền rồng mặc sáu màu áo khác nhau để phân biệt, kẻ đánh trống ngồi đầu mũi thuyền, tay cầm dùi trống, vận sức chờ phát động. Những tay chèo cũng giơ mái chèo lên, nghe tiếng kèn vang, sáu con thuyền rồng rồng giống như mũi tên rời cung bay ra.
Văn Đàm cười hỏi, "Nhị tỉ tỉ, tỉ nói thuyền nào sẽ thắng?"
"Hiện tại nhìn bộ dáng không khác biệt mấy, rất khó nói."
Văn Đàm tiếp, "À không, Nhị tỉ tỉ nhìn xem, chiếc thuyền vàng ở giữa mau hơn chút, mỗi mái chèo đều nhanh hơn so với đội ngũ kia, sau đó chắc sẽ dẫn đầu."
Văn Chiêu nhìn thấy giống vậy, lại chỉ cho nàng xem, "Xem chiếc màu đỏ so với vàng chỉnh tề hơn chút, cứ như chỉ có một người chèo vậy. Muội lại nhìn chiếc thuyền đen kia, trên thuyền mỗi người đều đặc biệt dùng sức, mái chèo cũng đặc biệt sâu. Muội xem chiếc nào sẽ thắng?"
Văn Đàm nghe đến mơ hồ, nghĩ nghĩ cũng không tìm được đáp án.
"Huynh đoán là chiếc thuyền màu đen" Tam ca đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai người.
Văn Đàm hỏi hắn vì sao, Tam ca cười nói, "Bởi vì huynh cược chiếc đó."
Văn Chiêu cười hắn, "Nào có như vậy? Huynh đặt chiếc nào chiếc ấy liền thắng sao?"
Văn Đàm không chú ý đến điểm này, kéo cổ tay áo Tam ca nói, "Được a, Tam ca lại đánh bạc, Đàm Nhi muốn mách cho mẫu thân!"
Tam ca xoa mặt nàng, nói, "Đồng liêu Tam ca đều đặt, không lẽ Tam ca lại không đặt?"
Văn Chiêu thở dài, "Tam ca không nói sớm chút, nếu không muội có thể giúp huynh đưa ra chủ ý." Mới vừa rồi Văn Chiêu cùng Văn Đàm phân tích một phen nhưng thật ra nàng đã biết đáp án chính xác, nàng biết cuối cùng thuyền đỏ thắng, bạc của Tam ca xem như ném xuống sông rồi.
Tam ca cười nói,"Phải rồi phải rồi, nếu sớm biết đã mời muội hỗ trợ rồi." Rõ ràng ngữ khí như dỗ dành tiểu hài tử vậy, Văn Chiêu cũng không thể nói với hắn, nàng đã trải qua ở kiếp trước liền biết thuyền nào sẽ thắng, đành cười không nói.
Cuối cùng quả nhiên thuyền đỏ về nhất, đội ngũ dẫn đầu giơ cao cột cờ, ở bốn phía trầm trồ khen ngợi vỗ tay trong tiếng rống to.
Tết Đoan Ngọ là để xem náo nhiệt, Hoàng thượng cũng cười khen, "Không tồi, không tồi"
Đây đúng là thời điểm náo nhiệt, đột nhiên lại có người vọt vào trong trướng của hoàng thượng, cực nhanh, cơ hồ chỉ nhìn thấy chút dư ảnh.
Các thái giám gác cửa đều bị một kiếm xuyên cổ, cứng đờ ngã xuống trên mặt đất, thị vệ bên người hoàng thượng cũng không phải đồ bỏ đi, lập tức điều chỉnh hàng ngũ chớp mắt rút kiếm chắn đằng trước, ám vệ ẩn nấp xung quanh cũng bay đến, đem hoàng thượng bảo hộ phía sau.
"Cứu giá! Cứu giá!" Bên trong trướng hoàng thượng ồn ào một trận, cùng với âm thanh kêu cứu của thái giám.
Tiếng thét chói tai của thái giám không vang, nhưng có đủ lực xuyên thấu, truyền tới lân cận xung quanh.
Mấy quan lại gần đó đều mang hộ vệ đi qua, đến lúc đó sẽ được xem như có công cứu giá.
Thị vệ vây quanh thích khách ngày càng nhiều, tuy từng lớp từng lớp người ngã xuống nhưng cũng không thể giết hết người vây quanh, hoàng thượng đã được những hộ vệ thân cận hộ tống đến nơi xa, cách thích khách hơn trăm người.
Thích khách thấy vậy liền nghiến răng nghiến lợi, hắn hôm nay lại thất bại sao? Đến lúc nào hắn mới có thể báo được thù đây?!
Hắn xuất kiếm càng thêm tàn nhẫn, dường như giết cho hả giận. Hắn hận cực kì vất vả mới tìm được cơ hội, nhưng đến cả sợi tóc của kẻ thù cũng không chạm được, chỉ toàn giết được chó săn.
Lại giết thêm mấy thị vệ, nhìn đúng thời cơ liền đạp lên đỉnh đầu các thị vệ thoát khỏi vòng vây, tiếng gào rống của thích khách còn lưu lại, "Cẩu hoàng đế, mạng ngươi lão tử lưu lại, ngày nào đó liền tới lấy!"
Tiếng gào rống tràn đầy hận ý lẫn khinh thường, làm người nghe được hận hôm nay không đem tai tới đây.
Sự tình phát sinh trong chớp mắt, Văn Chiêu nghe tiếng động hỏi Tam ca có chuyện gì, Tam ca đáp, "Có thích khách hành thích hoàng thượng, chẳng qua đã chạy thoát."
Văn Chiêu nhíu mày, nàng không nhớ rõ kiếp trước có phát sinh qua loại chuyện này, cũng không biết do nàng không biết hay căn bản không có chuyện này phát sinh.
Lời nói cuối cùng của thích khách lưu lại làm hoàng đế tức giận đến mức sắp ngất xỉu, sắc mặt đỏ lên, tức muốn hộc máu mà quát, "Tra rõ cho ta! Tra rõ kẻ kia là ai!"
"Việc hôm nay không được nhắc lại! Nói xong có chút không nhuận khí liền ho một trận.
Lục Nhiên rũ mắt không nói, hắn đã sớm khuyên qua, Quách Dần vẫn cố chấp hành sự, cũng may đã trốn chạy thành công, bằng không dù hắn có bản lãnh thông thiên cũng không có khả năng cứu được Quách Dần ra.
Đi vào thư phòng, đem công văn trên án xử lý, giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, bóng đêm đã buông xuống. Lục Nhiên chuẩn bị đi rửa mặt, lại nhìn thấy trên mặt đất có một tờ giấy, hẳn là bị gió thổi bay, Lục Nhiên nhặt lên lại thấy phía trên viết, "Hiệu lực tặc tử, lại thiêu ngươi thêm một lần."
Chữ viết này Lục Nhiên nhận ra, vội vàng nhìn nhìn xung quanh nghi hoặc, bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào, Lục Nhiên bước nhanh ra khỏi phòng, thấy ánh lửa phía tây ngút lên tận trời, gã sai vặt, bà vú cùng hạ nhân từ trong phòng chạy ra, toán loạn bắt đầu dùng nước cứu hoả.
Ngụy Lương nửa quỳ trước mặt Lục Nhiên, "Là thuộc hạ sơ suất khiến cho kẻ trộm có cơ hội thừa nước đục thả câu."
Người nọ há có phải là người Nguỵ Lương có thể đề phòng được? Lục Nhiên căn bản không có ý tứ trách hắn, chỉ hỏi hắn, "Nơi nào bị cháy?"
"Hồi chủ tử, là nhà kho."
Quách Dần kia cư nhiên nói thiêu là thiêu nhà hắn, thực sự là......
May mà nhà kho chỉ có chút đồ vật, đồ quan trọng đều ở trong thư phòng. Lục Nhiên bật cười, may mà Quách Dần không đốt thư phòng của hắn.
Hắn hẳn chưa đi xa, Lục Nhiên đi đến chỗ nhà kho, lửa đã được dập tắt, lúc này chỉ còn khói đen dày đặc bay ra. Lục Nhiên nhìn xung quanh, thấy phía hậu viện phủ đầy bóng đêm liền đi nhanh đến.
Quách Dần hiển nhiên đang đợi hắn, thời điểm Lục Nhiên đến, Quách Dần đang đứng đón gió trên hòn núi giả, gió đêm thổi bay quần áo hắn.
"Lục Nhiên." Quách Dần lạnh giọng gọi, mặt nạ màu bạc dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Beta: Roseny Chung
Trang Khởi không nghĩ ngợi nhiều, cùng Kỷ Hướng Nhu chào hỏi, lúc sau liền cười nói với Văn Chiêu, "Màn Thầu của A Vân hiện nuôi ở chỗ huynh, chờ sau khi Màn Thầu sinh xong sẽ đưa lại cho muội ấy, Chiêu biểu muội chỉ cần chờ vài tháng nữa là sẽ có Tiểu Màn Thầu." Hắn nói nhu hoà thân thiết, cực kỳ giống một biểu ca tốt.
Trang Vân còn không đợi Văn Chiêu trả lời liền kích động nói, "Thật ư? Màn Thầu có mang?"
Trang Khởi cười gật đầu với nàng, dư quang lại để ý đến biểu tình của Văn Chiêu.
Văn Chiêu rất yêu thích Màn Thầu, cũng hi vọng bản thân có thể có một Tiểu Màn Thầu, trên mặt lộ ra chút vui mừng. Chỉ là trước mặt Trang Khởi nàng luôn cảm thấy không được tự nhiên, bởi vậy có chút lạnh nhạt, "Cảm ơn biểu ca."
Trang Vân không hề nhận thấy sự lãnh đạm trong đó, còn hồ hởi bảo, "Ca ca, sao bây giờ huynh mới nói với muội? Thân muội muội như muội phải nhờ phúc Chiêu biểu muội mới có thể biết Màn Thầu có hỉ, thực sự là đáng buồn đáng tiếc a..."
Văn Chiêu càng nghe càng xấu hổ, nhéo tay Trang Vân bảo nàng đừng nói bừa, Trang Vân cười hì hì, có chút đùa cợt nhìn Trang Khởi.
Đối với sự trêu chọc của Trang Vân, Trang Khởi không sốt ruột giải thích, ngược lại mỉm cười nói, "Có thể biết tin là tốt rồi, huynh còn nghĩ sẽ vô thanh vô tức đem mèo con đưa đi, không nói một tiếng cho muội biết."
Thường ngày Trang Khởi cực ít nói lời dí dỏm như thế, hôm nay theo bản năng lại muốn người khác chú ý, bởi vì hắn cảm thấy vẻ bề ngoài của mình đối với biểu muội không mấy tác dụng.
"Được a, hóa ra huynh lại là ca ca như vậy!"
Mọi người cùng cười nói, Kỷ Hướng Nhu nhìn trộm Trang Khởi, muốn từ đoạn đối thoại hiểu thêm một chút về hắn.
Nghe nói hắn cùng biểu muội quan hệ rất tốt? Đến tột cùng là tình cảm huynh muội hay là tình yêu nam nữ?
Văn Chiêu vốn bởi vì bài xích quan hệ với Trang Khởi, không muốn cùng bọn họ nói lâu, nhưng nghĩ đến Trang Đình cũng ở đây, nên không đi vội, có thể để Nhu biểu tỉ cùng Trang Đình tiếp xúc nhiều hơn cũng tốt.
Hôm nay Lục Nhiên cũng đến đây, nhìn thấy Văn Chiêu cùng Trang Khởi kia trò chuyện vui vẻ. Ánh mắt Trang Khởi nhìn Văn Chiêu hắn đã thấy qua, đương nhiên đoán được tâm tư của hắn ta.
Cũng không biết nàng có hiểu tâm tư của Trang Khởi hay không, cùng nam tử cười đùa thế này, nàng cũng thật to gan.
Tầm mắt Lục Nhiên băn khoăn nhìn Văn Chiêu, thấy nàng khí sắc tốt, mặt mày giãn ra, mờ ám đêm đó phải chăng chỉ có mỗi hắn nhớ đến, nha đầu này ngược lại đã quên sạch, đúng là hữu tình lại bị vô tình sầu não......
Thời điểm đang có chút xuất thần, Thẩm đại nhân gọi hắn lại, "Lát nữa ta diện thánh, ngươi đi theo phía sau." Người nói là Thẩm thượng thư, lãnh đạo trực tiếp của Lục Nhiên. Lục Nhiên biết thượng thư đại nhân cho hắn cơ hội lộ mặt trước hoàng thượng, liền cảm kích cười nói, "Tạ Thẩm đại nhân có ơn cất nhắc."
Trướng của hoàng thượng là màu vàng tươi, nổi bật nhất trong các trướng bên ngoài.
Ở ngoài trướng đợi một lúc, bên trong đã có tiếng truyền, "Tuyên Hộ bộ Thượng thư cận kiến!" Lúc này Lục Nhiên mới đi theo Thẩm thượng thư vào trong. Trong trướng cực rộng, bên trong lại chỉ có vài người, đặc biệt thoải mái, cùng cảnh các viên quan chen chúc bên ngoài hoàn toàn đối lập.
Thẩm thượng thư cùng hoàng thượng nói chuyện, Lục Nhiên đứng cúi đầu ở phía sau. Hoàng thượng nói xong chính sự thấy phía sau Thẩm thượng thư là một nam tử cao gầy, liền hỏi, "Ngươi là Hộ bộ thị lang?"
Lục Nhiên hơi ngẩng đầu đáp, "Hồi hoàng thượng, là thần."
Hoàng thượng thấy rõ bộ dáng của hắn, trong lòng tán thưởng, cười nói,"Trẫm nhớ rõ ngươi, ngươi là trạng nguyên lang năm Thừa Bình thứ tám."
Sắc mặt Lục Nhiên không thay đổi, trong mắt toát ra vẻ thụ sủng nhược kinh, cất cao giọng nói, "Tạ hoàng thượng không quên."
Hoàng thượng bị lời này của hắn chọc cười, nhìn Thầm thượng thư nói, "Thị lang này thật thú vị, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, không tồi! Ừ....Trẫm nhớ rõ Gia Bình cách đây không lâu còn nói Lục thị lang là người có cá tính hiếm thấy, trẫm thấy lời này rất đúng."
Thẩm thượng thư vội khiêm tốn cười nói Lục thị lang còn cần được mài giũa vân vân, thấy Lục Nhiên thành công được hoàng thượng chú ý, Thẩm thượng thư cũng cao hứng, ông là người thích nhân tài, khi Lục Nhiên vẫn là một lang trung nho nhỏ liền cảm thấy người này về sau có tương lai, quả nhiên Lục Nhiên dùng hành động và thành quả làm ông cảm thấy ứng nghiệm.
Lục Nhiên ra ngoài trướng, trong đầu vẫn là gương mặt vừa nhìn thấy kia. Thời điểm hắn ngẩng đầu đáp lời đã cực nhanh nhìn thoáng qua hoàng thượng, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, khí sắc hoàng thượng so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, chẳng lẽ đạo sĩ kia thực sự có cái gọi là "trường sinh chi thuật"?
Lục Nhiên trầm tư quay về, lại thấy cách đó không xa hai gã sai vặt tranh đoạt đồ vật mà quý nhân ban thưởng mà xô đẩy lẫn nhau.
Loại chuyện lông gà vỏ tỏi này Lục Nhiên cũng không muốn quản nhiều, liền nhấc chân đi qua.
Lúc này cửa nhỏ phía sau trướng lại có một người đi ra, ban đầu hai người kia còn tranh chấp không thôi, một người bị đẩy ra, lảo đảo va về phía người nọ, người mới ra kia thân thủ linh hoạt cực nhanh né tránh, gã sai vặt kia liền ngã trên mặt đất luôn mồm kêu đau.
Nhân cơ hội này, người kia liền thay đổi phương hướng xoay ra ngoài bỏ đi. Lục Nhiên nhăn mày, đuổi kịp gã sai vặt mới ra.
"A Dần"
Thân hình người nọ thoáng run lên, quay đầu nhìn về phía Lục Nhiên, gương mặt cực kì bình thường chỉ có đôi mắt sáng ngời xuất chúng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường cùng ngạo nghễ, "Người đừng hòng tới phá hư chuyện của ta."
Lục Nhiên nhìn thẳng hắn nói, "Hôm nay không thích hợp."
Người nói sắc mặt lạnh lùng, mang dáng vẻ gã sai vặt bình thường lại làm ra biểu tình lạnh lùng nhìn có chút không phù hợp.
"Ta không phải là kẻ nhát như chuột giống ngươi, ta dù không thích hợp cũng muốn liều mạng một phen, ngươi chỉ cần ở một bên nhìn là dược. Thế nào, có đoạn thời gian không tới tìm ngươi, ngươi liền không được tự tại?"
Lục Nhiên nhìn chung quanh, xác định không có người để ý bên này mới trầm giọng nói, "Chỗ này tám phương bốn hướng đều có ám vệ thủ hộ, không thể so với Tử Thần điện phòng vệ kém."
Quách Dần mím môi cười làm khuôn mặt bình thường tăng thêm vài phần tư sắc.
"Không nhọc ngươi lo lắng, dù sự không thành ta cũng có thể chạy thoát."
Hắn từ trước đến nay đều tự tin cũng bởi vì có thực lực tương xứng. Lục Nhiên thấy khuyên không được, đành phải nói, "Tùy ngươi."
Đua thuyền rồng nhanh chóng bắt đầu, Văn Chiêu cùng mọi người trở vào trong trướng, ngồi thẳng người xem.
Trên sông sáu chiếc thuyền rồng song hành, người trên thuyền rồng mặc sáu màu áo khác nhau để phân biệt, kẻ đánh trống ngồi đầu mũi thuyền, tay cầm dùi trống, vận sức chờ phát động. Những tay chèo cũng giơ mái chèo lên, nghe tiếng kèn vang, sáu con thuyền rồng rồng giống như mũi tên rời cung bay ra.
Văn Đàm cười hỏi, "Nhị tỉ tỉ, tỉ nói thuyền nào sẽ thắng?"
"Hiện tại nhìn bộ dáng không khác biệt mấy, rất khó nói."
Văn Đàm tiếp, "À không, Nhị tỉ tỉ nhìn xem, chiếc thuyền vàng ở giữa mau hơn chút, mỗi mái chèo đều nhanh hơn so với đội ngũ kia, sau đó chắc sẽ dẫn đầu."
Văn Chiêu nhìn thấy giống vậy, lại chỉ cho nàng xem, "Xem chiếc màu đỏ so với vàng chỉnh tề hơn chút, cứ như chỉ có một người chèo vậy. Muội lại nhìn chiếc thuyền đen kia, trên thuyền mỗi người đều đặc biệt dùng sức, mái chèo cũng đặc biệt sâu. Muội xem chiếc nào sẽ thắng?"
Văn Đàm nghe đến mơ hồ, nghĩ nghĩ cũng không tìm được đáp án.
"Huynh đoán là chiếc thuyền màu đen" Tam ca đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai người.
Văn Đàm hỏi hắn vì sao, Tam ca cười nói, "Bởi vì huynh cược chiếc đó."
Văn Chiêu cười hắn, "Nào có như vậy? Huynh đặt chiếc nào chiếc ấy liền thắng sao?"
Văn Đàm không chú ý đến điểm này, kéo cổ tay áo Tam ca nói, "Được a, Tam ca lại đánh bạc, Đàm Nhi muốn mách cho mẫu thân!"
Tam ca xoa mặt nàng, nói, "Đồng liêu Tam ca đều đặt, không lẽ Tam ca lại không đặt?"
Văn Chiêu thở dài, "Tam ca không nói sớm chút, nếu không muội có thể giúp huynh đưa ra chủ ý." Mới vừa rồi Văn Chiêu cùng Văn Đàm phân tích một phen nhưng thật ra nàng đã biết đáp án chính xác, nàng biết cuối cùng thuyền đỏ thắng, bạc của Tam ca xem như ném xuống sông rồi.
Tam ca cười nói,"Phải rồi phải rồi, nếu sớm biết đã mời muội hỗ trợ rồi." Rõ ràng ngữ khí như dỗ dành tiểu hài tử vậy, Văn Chiêu cũng không thể nói với hắn, nàng đã trải qua ở kiếp trước liền biết thuyền nào sẽ thắng, đành cười không nói.
Cuối cùng quả nhiên thuyền đỏ về nhất, đội ngũ dẫn đầu giơ cao cột cờ, ở bốn phía trầm trồ khen ngợi vỗ tay trong tiếng rống to.
Tết Đoan Ngọ là để xem náo nhiệt, Hoàng thượng cũng cười khen, "Không tồi, không tồi"
Đây đúng là thời điểm náo nhiệt, đột nhiên lại có người vọt vào trong trướng của hoàng thượng, cực nhanh, cơ hồ chỉ nhìn thấy chút dư ảnh.
Các thái giám gác cửa đều bị một kiếm xuyên cổ, cứng đờ ngã xuống trên mặt đất, thị vệ bên người hoàng thượng cũng không phải đồ bỏ đi, lập tức điều chỉnh hàng ngũ chớp mắt rút kiếm chắn đằng trước, ám vệ ẩn nấp xung quanh cũng bay đến, đem hoàng thượng bảo hộ phía sau.
"Cứu giá! Cứu giá!" Bên trong trướng hoàng thượng ồn ào một trận, cùng với âm thanh kêu cứu của thái giám.
Tiếng thét chói tai của thái giám không vang, nhưng có đủ lực xuyên thấu, truyền tới lân cận xung quanh.
Mấy quan lại gần đó đều mang hộ vệ đi qua, đến lúc đó sẽ được xem như có công cứu giá.
Thị vệ vây quanh thích khách ngày càng nhiều, tuy từng lớp từng lớp người ngã xuống nhưng cũng không thể giết hết người vây quanh, hoàng thượng đã được những hộ vệ thân cận hộ tống đến nơi xa, cách thích khách hơn trăm người.
Thích khách thấy vậy liền nghiến răng nghiến lợi, hắn hôm nay lại thất bại sao? Đến lúc nào hắn mới có thể báo được thù đây?!
Hắn xuất kiếm càng thêm tàn nhẫn, dường như giết cho hả giận. Hắn hận cực kì vất vả mới tìm được cơ hội, nhưng đến cả sợi tóc của kẻ thù cũng không chạm được, chỉ toàn giết được chó săn.
Lại giết thêm mấy thị vệ, nhìn đúng thời cơ liền đạp lên đỉnh đầu các thị vệ thoát khỏi vòng vây, tiếng gào rống của thích khách còn lưu lại, "Cẩu hoàng đế, mạng ngươi lão tử lưu lại, ngày nào đó liền tới lấy!"
Tiếng gào rống tràn đầy hận ý lẫn khinh thường, làm người nghe được hận hôm nay không đem tai tới đây.
Sự tình phát sinh trong chớp mắt, Văn Chiêu nghe tiếng động hỏi Tam ca có chuyện gì, Tam ca đáp, "Có thích khách hành thích hoàng thượng, chẳng qua đã chạy thoát."
Văn Chiêu nhíu mày, nàng không nhớ rõ kiếp trước có phát sinh qua loại chuyện này, cũng không biết do nàng không biết hay căn bản không có chuyện này phát sinh.
Lời nói cuối cùng của thích khách lưu lại làm hoàng đế tức giận đến mức sắp ngất xỉu, sắc mặt đỏ lên, tức muốn hộc máu mà quát, "Tra rõ cho ta! Tra rõ kẻ kia là ai!"
"Việc hôm nay không được nhắc lại! Nói xong có chút không nhuận khí liền ho một trận.
Lục Nhiên rũ mắt không nói, hắn đã sớm khuyên qua, Quách Dần vẫn cố chấp hành sự, cũng may đã trốn chạy thành công, bằng không dù hắn có bản lãnh thông thiên cũng không có khả năng cứu được Quách Dần ra.
Đi vào thư phòng, đem công văn trên án xử lý, giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, bóng đêm đã buông xuống. Lục Nhiên chuẩn bị đi rửa mặt, lại nhìn thấy trên mặt đất có một tờ giấy, hẳn là bị gió thổi bay, Lục Nhiên nhặt lên lại thấy phía trên viết, "Hiệu lực tặc tử, lại thiêu ngươi thêm một lần."
Chữ viết này Lục Nhiên nhận ra, vội vàng nhìn nhìn xung quanh nghi hoặc, bên ngoài lại vang lên tiếng ồn ào, Lục Nhiên bước nhanh ra khỏi phòng, thấy ánh lửa phía tây ngút lên tận trời, gã sai vặt, bà vú cùng hạ nhân từ trong phòng chạy ra, toán loạn bắt đầu dùng nước cứu hoả.
Ngụy Lương nửa quỳ trước mặt Lục Nhiên, "Là thuộc hạ sơ suất khiến cho kẻ trộm có cơ hội thừa nước đục thả câu."
Người nọ há có phải là người Nguỵ Lương có thể đề phòng được? Lục Nhiên căn bản không có ý tứ trách hắn, chỉ hỏi hắn, "Nơi nào bị cháy?"
"Hồi chủ tử, là nhà kho."
Quách Dần kia cư nhiên nói thiêu là thiêu nhà hắn, thực sự là......
May mà nhà kho chỉ có chút đồ vật, đồ quan trọng đều ở trong thư phòng. Lục Nhiên bật cười, may mà Quách Dần không đốt thư phòng của hắn.
Hắn hẳn chưa đi xa, Lục Nhiên đi đến chỗ nhà kho, lửa đã được dập tắt, lúc này chỉ còn khói đen dày đặc bay ra. Lục Nhiên nhìn xung quanh, thấy phía hậu viện phủ đầy bóng đêm liền đi nhanh đến.
Quách Dần hiển nhiên đang đợi hắn, thời điểm Lục Nhiên đến, Quách Dần đang đứng đón gió trên hòn núi giả, gió đêm thổi bay quần áo hắn.
"Lục Nhiên." Quách Dần lạnh giọng gọi, mặt nạ màu bạc dưới ánh trăng phát ra ánh sáng lạnh lẽo.