Chương 21: Rượu Trạng Nguyên
Edit:
Beta:
Thời điểm Trang Khởi thấy Văn Chiêu, nàng vén tà váy chạy chậm mà đến, búi tóc theo bước đi mà đong đưa trước sau, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ vui mừng, đơn thuần, như là một chú chim oanh vừa sổ lồng, mỹ lệ linh động lại mang theo hơi thở của mùa xuân.
Hắn đã sớm biết biểu muội này trời sinh xuất chúng, nhưng đây là lần đầu tiên bị vẽ mỹ lệ này làm cho lóa mắt.
Trang Khởi ôn hòa gọi nàng chạy chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã, nhưng khi đôi mắt long lanh kia nhìn về phía hắn, kích động cùng vui sướng bên của đôi đồng tử kia phảng phất ảm đạm đi trong chớp mắt, sau đó chủ nhân đôi mắt lại điềm đạm cười nói “Biết rồi.”
Văn Chiêu đáp xong liền cùng mẫu thân vui vẻ trò chuyện, Trang Khởi giống như bị một bàn tay to che lại, cảm thấy trong lòng rầu rĩ, vô giác nghĩ lại mình xem mình đắc tội vị biểu muội này khi nào.
Văn Chiêu không nghĩ đến lúc này Trang Khởi lại ở chỗ đây, dựa vào ý tứ của mẫu thân là “Nhiễm lây không khí vui mừng thám hoa lang của hắn”, cho nên thời điểm Trang Khởi tới Khương phủ còn chưa có yết bảng, Nhưng Văn Chiêu lại cảm thấy mẫu thân còn có ý tứ bên trong, bà đang muốn thiết lập quan hệ Khương gia cùng Trang gia.
Kiếp trước không có sự việc này, lần đó Trang Khởi cũng là thám hoa, mẫu thân lại không có ý tứ “Lây không khí vui mừng từ hắn”, đại để bởi vì khi đó quan hệ bất hòa cùng Văn Chiêu, nghĩ đến liền không chu đáo như hiện giờ. Chỉ khi chân chính đem nàng coi như thân nữ, mới có thể đem nhà ngoại nàng suy nghĩ cẩn thận.
Văn Chiêu nghĩ như vậy, liền thấy cha vui mừng đi đến, nói với mọi người, “Hôm nay đến tửu lâu dùng bữa đi, Văn Tập sẽ từ bên kia đi ngang qua.”
Tam ca sẽ giống như lần trước của Lục Nhiên vậy, cưỡi đại mã cao to, dẫn đầu hàng ngũ cực dài kia, tất cả mọi người đều đem ánh mắt đặt trên ngưởi hắn, mà Tam ca nàng dáng vẻ quân tử như ngọc…
Văn Chiêu gấp gáp đến không chờ nổi liền cùng mọi người đến tửu lâu.
Có người nói người thân trên thế gian sẽ cảm ứng với nhau, Tam ca cũng giống Nhị ca, khi đến dưới lầu trùng hợp lại ngẩng đầu lên, lần này Văn Đàm cùng Thính Châu không còn tính trẻ con mà hô to “ Đại mã mã”, ngay cả Văn Dậu cũng kêu “Tam ca đến rồi.”
Văn Tập vừa đến dưới tửu lâu, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy Văn Chiêu, ánh mặt trời đúng lúc dừng trên gương mặt trắng nõn của nàng, chiếu lên nàng nụ cười xinh đẹp của nàng, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng như sao.
Đội ngũ đã đi qua tửu lâu, trước mắt hắn vẫn là nụ cười đơn thuần, trong vắt, tiếng ồn ào từ đường phố hai bên cơ hồ đều giảm đi một chút.
Lần này tiệc trạng nguyên được tổ chức long trọng, Văn Chiêu cũng không lo lắng nội tâm Nhị ca sẽ không cân bằng, tính tình Nhị ca vốn tiêu sái. Lại nói Nhị ca đem chuyện cùng Tô Mục Uyển nói với Đại bá phụ, hai người ở trong phòng nói gần một canh giờ, thời điểm Nhị ca đi ra trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, Văn Chiêu liền biết sự tình có thể thành.
Tôn Du kia là cháu gái Công Bộ Thượng Thư, xem như lãnh đạo trực tiếp của Nhị ca, Đại bá phụ muốn Nhị ca cưới nàng ta, e là vì muốn hắn trong chốn quan trường có người nâng đỡ. Mà Tô Mục Uyển kia là cháu gái của thái sư, tuy rằng không có thực quyền, nhưng đức cao vọng trọng, một lời nói ra bằng người khác nói mười câu trăm câu, hơn nữa cháu gái thái sư được dạy dỗ cực tốt, con dâu như vậy ắt hẳn không có đạo lý đi cự tuyệt.
Văn Chiêu thật không hiểu Nhị ca nàng thế nào lại cùng Tô Mục Uyển kết giao, tuy rằng Tô Mục Uyển thích Nhị ca nàng, nhưng mà Nhị ca tuyệt đối không phải là người dễ dàng bị đả động.
Trong bữa tiệc trạng nguyên xảy ra một chuyện lớn, Tiết tướng thế lại thu nhận Khương Tam công tử làm môn sinh. Ai cũng biết được quy củ thu đồ đệ của Tiết tướng là không thu người có căn cơ thâm hậu trong kinh, bởi vì loại người này ở kinh thành quá nhiều cản trở không thể hết lòng vì ông. Mà Khương Tam công tử đúng lúc lại thuộc về loại này.
Tiết tướng biểu hiện đối với Khương Tam công tử cơ hồ nhiệt tình hơn so với thu nhận Lục Nhiên ba năm trước đây, công khai tán thưởng. Ánh mắt mọi người nhìn Khương Tam công tử cùng Lục Nhiên có chút khác thường.
Văn Chiêu biết lần này Tiết tướng thu đồ đệ sợ là dùng Tam ca đánh vào mặt mũi Lục Nhiên. Hai người này trước đây quan hệ thân mật như vậy, sau này cũng không biết phải cư xử với nhau thế nào.
Chẳng qua kiếp trước cũng không có chuyện này. Kiếp trước Tam ca chỉ là thám hoa, đại khái sẽ không lọt vào mắt của Tiết tướng.
Đang nghĩ ngợi, hai người này liền từ xa đi đến, vừa nói vừa cười, không biết thực sự hòa thuận thật hay chỉ là giả vờ.
Bên kia, Văn Tập cảm khái nói với Lục Nhiên, “Không nghĩ đến, lần này lại bị huynh nói chuẩn."
Lục Nhiên xua xua tay nói, “Tương giao với ông ấy ba năm, nên cũng biết được tính tình của ông. Chẳng qua, sau này ngươi cần phải phân cao thấp với ta, nếu làm được giống như vậy, đường làm quan của ngươi sẽ thuận lợi hơn nhiều."
Văn Tập nhíu mày, nói "Ông ấy rốt cuộc muốn cùng huynh đấu trí đến khi nào?"
Ngữ khí Lục Nhiên bất lực “Đại khái là chờ đến khi chọn được con rể." Nói xong thậm chí nhìn Văn Tập đầy thâm ý. Văn Tập chớp mắt nói, “Cô nương kia đã mười sáu, hẳn sẽ không suy xét đến ta?"
Lục Nhiên hài hước nói, "Khó nói lắm, Tiết tướng có khi lại giữ nàng ta đến mười tám cũng nên"
Hai người thấy phía trước cách đó không xa là bóng dáng xinh xắn của Văn Chiêu bèn dừng nói chuyện, thần sắc Tam ca đôt nhiên nhu hòa, hỏi nàng, "Ăn no chưa?"
Văn Chiêu gật đầu, hỏi hắn, "Tam ca, phía trước tiệc đã tan?"
Tam ca gật gật đầu, nhìn thoáng qua Lục Nhiên, lại nói, "Tam ca giữ Lục huynh lại nói chuyện thêm một hồi.”
Văn Chiêu khó hiểu, hoà khí của hai người không giống giả bộ, hẳn đối với việc này cũng không nảy sinh khúc mắc. Nhưng nếu Tiết tướng biết hai người cảm tình tốt như vậy, cũng không biết có giận chó đánh mèo với Tam ca hay không.
Văn Chiêu đem nghi vấn của mình nói ra, lại thấy hai người đều có chút ngạc nhiên mà nhìn nàng, Tam ca nhìn nàng, nói, "Ta cùng Lục huynh sau này chỉ cần phân cao thấp không cần đối địch, đều là môn sinh Tiết tướng, đối địch cùng một lão sư mà nói không phải việc tốt.”
Lục Nhiên cũng nói, "Khương Nhị cô nương cư nhiên nghĩ tới chuyện này, ngày sau Văn Tập càng phải nỗ lực hơn rồi, đỡ phải làm cho Nhị cô nương vì loại chuyện này mà nhọc lòng, hao tâm tốn sức."
Văn Chiêu nghe cảm thấy lời hắn có chút nghĩa khác, không đợi nàng tỉ mĩ ngiền ngẫm, Tam ca liền nói, "Bên ngoài gió lớn, Chiêu Chiêu mau quay về đi."
Văn Chiêu gật đầu, đang muốn đi trở về, quay đầu lần nữa về phía trước, liền thấy trên đường đi ngang qua thư phòng Tam ca, Thính Lan ngồi trong đình ngắm trăng, chẳng qua ánh trăng có đẹp hình như nàng ấy cũng không để trong lòng.
Nhìn không ra là nàng ấy cố ý hay vô tình. Bất quá trong lòng Văn Chiêu thật lo lắng Thính Lan đối với Lục Nhiên càng hãm càng sâu, khó có thể tự kiềm chế, cuối cùng cũng không biết có thể kết liền cành với Vương Sung không, A Thừa có thể sinh ra trên đời này hay không.....
Văn Chiêu cắn răng một cái, vén tà váy lên chạy chậm đuổi kịp Tam ca cùng Lục Nhiên, hai người kia thấy nàng theo tới cũng không biết có chuyện gì, dừng lại chờ nàng.
Không thể không nói ánh trăng đêm nay thực sự rất đẹp, ánh trăng như nước chiếu xuống váy áo nàng, tựa như mạ một tầng bạc mỏng, sắc bạc như nước theo cử động của nàng mà biến hóa, thực sự rất linh động.
Văn Chiêu cười nói, “Tam ca, muội thấy Tam muội ở bên kia, muội cùng các huynh đi dạo qua đi"
Ba người đồng hành đến đình Vọng Nguyệt, Thính Lan cực nhanh liếc mắt một cái sang bên này, chào hỏi với Tam ca và Văn Chiêu, cười thật điềm tĩnh.
Văn Chiêu đi qua ngồi bên cạnh Thính Lan, cùng Tam ca nói, “Tam ca các huynh đi trước đi, muội ở đây trò chuyện cùng Tam muội”
Tam ca gật gật đầu rồi cùng Lục Nhiên rời đi
Thính Lan lại lần nữa che giấu nhìn bóng dáng Lục Nhiên.
Nội tâm Văn Chiêu thở dài một tiếng, nếu nàng không biết sự tình kiếp trước, Thính Lan thích ai đều không quan trọng, chỉ cần người đó tính cách tốt nàng sẽ ủng hộ, nhưng nàng đã biết sự tồn tại của A Thừa, đã biết Thính Lan cùng Vương Sùng sau khi thành thân cuộc sống hôn nhân tốt đẹp, nàng liền không thể ngồi yên không để ý đến.
Người như Lục Nhiên, ngày sau thành một tể tướng quyền thần oai phong một cõi, rõ ràng không thể sống an phận, Thính Lan tình tình như vậy vạn phần không thích hợp.
Văn Chiêu nghĩ như thế, trên mặt thoáng hiện nét xấu hổ, rũ mắt cùng Thính Lan nói, “Tam muội muội, muội cảm thấy Lục thị lang kia thế nào?”
Thính Lan nghe xong vấn đề này sắc mặt đỏ lên, ấp úng không biết nói như thế nào, quay đầu di tới khi thấy rõ biểu tình Văn Chiêu, trong lòng “lộp bộp” một cái, sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng.
Văn Chiêu cũng không phải chờ nàng ấy thổ lộ cõi lòng, không đợi nàng ấy trả lời liền nói nhanh, “Tam muội vì sao lại không nói lời nào? Ta còn muốn nghe muội đánh giá, ta biết Tam muội muội biết nhìn người, cũng không biết Lục thị lang kia tính tình như thế nào, có phải hay không ôn nhuận thanh nhã như vẻ ngoài.”
“Nhị tỷ tỷ đây là…vừa ý hắn?” Thính Lan làm bộ như tùy ý hỏi, hai mắt lại khẩn trương không buông nhìn chằm chằm Văn Chiêu muốn thấy một chút biểu tình trên mặt nàng.
Xin lỗi Thính Lan.
Văn Chiêu như mèo bị dẫm đuôi, phản ứng vô cùng lớn mà đứng lên, đôi mắt liếc về nơi khác, mạnh miệng nói, “Tam muội muội cũng không nên nói như vậy, đây không phải là chuyện đùa đâu”
Thấy nàng phủ nhận mà không khác chi thừa nhận, Thính Lan sắc mặt ngày càng kém, nói có lệ “Lục thị lang xác thật không tồi. Chỉ là Thính Lan cảm thấy nơi này gió có chút lớn, không bằng về phòng thôi?”
Nếu muốn đem lưu luyến cùng ái mộ của Thính Lan bóp chết từ trong nôi, chỉ có biện pháp có chút tàn nhẫn mới hiệu quả, nếu như để tình cảm Thính Lan tự do phát triển, sợ đến khi Vương Sùng xuất hiện trước mặt nàng có tốt đẹp cách mấy, nàng cũng sẽ thờ ơ, rốt cuộc có Lục Nhiên như châu ngọc phía trước, e rằng Thính Lan sẽ không vừa mắt người khác nữa.
Lại nói tiếp Vương Sùng cũng là nhân vật không tồi, bộ dáng ôn tồn lễ độ, tuấn tú lịch sự, tính tình cũng hiền lành hòa nhã giống Thính Lan. Thính Lan cùng hắn chung sống thập phần tốt đẹp.
Lục Nhiên kia là nhân vật như hoa trong gương, trăng trong nước, kiếp trước đến năm quá ba mươi vẫn không đón dâu, có thể thấy được một lòng đặt trên quan trường, không chút nghĩ ngợi tới ái tình.
Văn Chiêu nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, suy nghĩ hôm nay mọi chuyện mình làm đã được thỏa đáng chưa.
Không nghĩ tới có ngày nàng sẽ lợi dụng sự thiện lương khiêm nhường của người khác mà hành sự, Văn Chiêu cảm thấy khó chịu, nàng thật không thích phải thế này.
Nàng có thể lường trước từ đây e rằng Thính Lan sẽ có khúc mắc với nàng,nhưng nếu nàng ấy có thể nghĩ thông cũng là chuyện tốt. Sợ là Thính Lan vẫn không bỏ được Lục Nhiên.
Lục Nhiên…..
Văn Chiêu không chút lí do mà oán hắn, rốt cuộc tiết hoa đăng lần đó cái gì hắn cũng không làm, chính là Thính Lan chủ động thích hắn.
Cũng không biết lúc nào Thính Lan có thể gặp gỡ Vương Sùng, Văn Chiêu hạ quyết tâm muốn tác hợp hai người họ, không thể làm nhân duyên của họ vì mình trọng sinh mà phát sinh thay đổi.
Văn Chiêu lại trở mình lần nữa, đột nhiên thấy một bóng đen ở ngoài cửa sổ!
Văn Chiêu vội vàng nhoài người tới bàn trang điểm nắm lấy một cây trâm cài trong tay, nàng vì đối phó hoàng thượng đã luyện tập vô số lần làm thế nào một kích đoạt mạng ngay lồng ngực, lúc này ít nhiều có thể chiếm thượng phong.
Văn Chiêu tự trấn định, kiềm chế trống ngực đập thình thịch, nhìn chằm chằm động tĩnh của bóng đen.
Beta:
Thời điểm Trang Khởi thấy Văn Chiêu, nàng vén tà váy chạy chậm mà đến, búi tóc theo bước đi mà đong đưa trước sau, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ vui mừng, đơn thuần, như là một chú chim oanh vừa sổ lồng, mỹ lệ linh động lại mang theo hơi thở của mùa xuân.
Hắn đã sớm biết biểu muội này trời sinh xuất chúng, nhưng đây là lần đầu tiên bị vẽ mỹ lệ này làm cho lóa mắt.
Trang Khởi ôn hòa gọi nàng chạy chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã, nhưng khi đôi mắt long lanh kia nhìn về phía hắn, kích động cùng vui sướng bên của đôi đồng tử kia phảng phất ảm đạm đi trong chớp mắt, sau đó chủ nhân đôi mắt lại điềm đạm cười nói “Biết rồi.”
Văn Chiêu đáp xong liền cùng mẫu thân vui vẻ trò chuyện, Trang Khởi giống như bị một bàn tay to che lại, cảm thấy trong lòng rầu rĩ, vô giác nghĩ lại mình xem mình đắc tội vị biểu muội này khi nào.
Văn Chiêu không nghĩ đến lúc này Trang Khởi lại ở chỗ đây, dựa vào ý tứ của mẫu thân là “Nhiễm lây không khí vui mừng thám hoa lang của hắn”, cho nên thời điểm Trang Khởi tới Khương phủ còn chưa có yết bảng, Nhưng Văn Chiêu lại cảm thấy mẫu thân còn có ý tứ bên trong, bà đang muốn thiết lập quan hệ Khương gia cùng Trang gia.
Kiếp trước không có sự việc này, lần đó Trang Khởi cũng là thám hoa, mẫu thân lại không có ý tứ “Lây không khí vui mừng từ hắn”, đại để bởi vì khi đó quan hệ bất hòa cùng Văn Chiêu, nghĩ đến liền không chu đáo như hiện giờ. Chỉ khi chân chính đem nàng coi như thân nữ, mới có thể đem nhà ngoại nàng suy nghĩ cẩn thận.
Văn Chiêu nghĩ như vậy, liền thấy cha vui mừng đi đến, nói với mọi người, “Hôm nay đến tửu lâu dùng bữa đi, Văn Tập sẽ từ bên kia đi ngang qua.”
Tam ca sẽ giống như lần trước của Lục Nhiên vậy, cưỡi đại mã cao to, dẫn đầu hàng ngũ cực dài kia, tất cả mọi người đều đem ánh mắt đặt trên ngưởi hắn, mà Tam ca nàng dáng vẻ quân tử như ngọc…
Văn Chiêu gấp gáp đến không chờ nổi liền cùng mọi người đến tửu lâu.
Có người nói người thân trên thế gian sẽ cảm ứng với nhau, Tam ca cũng giống Nhị ca, khi đến dưới lầu trùng hợp lại ngẩng đầu lên, lần này Văn Đàm cùng Thính Châu không còn tính trẻ con mà hô to “ Đại mã mã”, ngay cả Văn Dậu cũng kêu “Tam ca đến rồi.”
Văn Tập vừa đến dưới tửu lâu, ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên là nhìn thấy Văn Chiêu, ánh mặt trời đúng lúc dừng trên gương mặt trắng nõn của nàng, chiếu lên nàng nụ cười xinh đẹp của nàng, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng như sao.
Đội ngũ đã đi qua tửu lâu, trước mắt hắn vẫn là nụ cười đơn thuần, trong vắt, tiếng ồn ào từ đường phố hai bên cơ hồ đều giảm đi một chút.
Lần này tiệc trạng nguyên được tổ chức long trọng, Văn Chiêu cũng không lo lắng nội tâm Nhị ca sẽ không cân bằng, tính tình Nhị ca vốn tiêu sái. Lại nói Nhị ca đem chuyện cùng Tô Mục Uyển nói với Đại bá phụ, hai người ở trong phòng nói gần một canh giờ, thời điểm Nhị ca đi ra trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, Văn Chiêu liền biết sự tình có thể thành.
Tôn Du kia là cháu gái Công Bộ Thượng Thư, xem như lãnh đạo trực tiếp của Nhị ca, Đại bá phụ muốn Nhị ca cưới nàng ta, e là vì muốn hắn trong chốn quan trường có người nâng đỡ. Mà Tô Mục Uyển kia là cháu gái của thái sư, tuy rằng không có thực quyền, nhưng đức cao vọng trọng, một lời nói ra bằng người khác nói mười câu trăm câu, hơn nữa cháu gái thái sư được dạy dỗ cực tốt, con dâu như vậy ắt hẳn không có đạo lý đi cự tuyệt.
Văn Chiêu thật không hiểu Nhị ca nàng thế nào lại cùng Tô Mục Uyển kết giao, tuy rằng Tô Mục Uyển thích Nhị ca nàng, nhưng mà Nhị ca tuyệt đối không phải là người dễ dàng bị đả động.
Trong bữa tiệc trạng nguyên xảy ra một chuyện lớn, Tiết tướng thế lại thu nhận Khương Tam công tử làm môn sinh. Ai cũng biết được quy củ thu đồ đệ của Tiết tướng là không thu người có căn cơ thâm hậu trong kinh, bởi vì loại người này ở kinh thành quá nhiều cản trở không thể hết lòng vì ông. Mà Khương Tam công tử đúng lúc lại thuộc về loại này.
Tiết tướng biểu hiện đối với Khương Tam công tử cơ hồ nhiệt tình hơn so với thu nhận Lục Nhiên ba năm trước đây, công khai tán thưởng. Ánh mắt mọi người nhìn Khương Tam công tử cùng Lục Nhiên có chút khác thường.
Văn Chiêu biết lần này Tiết tướng thu đồ đệ sợ là dùng Tam ca đánh vào mặt mũi Lục Nhiên. Hai người này trước đây quan hệ thân mật như vậy, sau này cũng không biết phải cư xử với nhau thế nào.
Chẳng qua kiếp trước cũng không có chuyện này. Kiếp trước Tam ca chỉ là thám hoa, đại khái sẽ không lọt vào mắt của Tiết tướng.
Đang nghĩ ngợi, hai người này liền từ xa đi đến, vừa nói vừa cười, không biết thực sự hòa thuận thật hay chỉ là giả vờ.
Bên kia, Văn Tập cảm khái nói với Lục Nhiên, “Không nghĩ đến, lần này lại bị huynh nói chuẩn."
Lục Nhiên xua xua tay nói, “Tương giao với ông ấy ba năm, nên cũng biết được tính tình của ông. Chẳng qua, sau này ngươi cần phải phân cao thấp với ta, nếu làm được giống như vậy, đường làm quan của ngươi sẽ thuận lợi hơn nhiều."
Văn Tập nhíu mày, nói "Ông ấy rốt cuộc muốn cùng huynh đấu trí đến khi nào?"
Ngữ khí Lục Nhiên bất lực “Đại khái là chờ đến khi chọn được con rể." Nói xong thậm chí nhìn Văn Tập đầy thâm ý. Văn Tập chớp mắt nói, “Cô nương kia đã mười sáu, hẳn sẽ không suy xét đến ta?"
Lục Nhiên hài hước nói, "Khó nói lắm, Tiết tướng có khi lại giữ nàng ta đến mười tám cũng nên"
Hai người thấy phía trước cách đó không xa là bóng dáng xinh xắn của Văn Chiêu bèn dừng nói chuyện, thần sắc Tam ca đôt nhiên nhu hòa, hỏi nàng, "Ăn no chưa?"
Văn Chiêu gật đầu, hỏi hắn, "Tam ca, phía trước tiệc đã tan?"
Tam ca gật gật đầu, nhìn thoáng qua Lục Nhiên, lại nói, "Tam ca giữ Lục huynh lại nói chuyện thêm một hồi.”
Văn Chiêu khó hiểu, hoà khí của hai người không giống giả bộ, hẳn đối với việc này cũng không nảy sinh khúc mắc. Nhưng nếu Tiết tướng biết hai người cảm tình tốt như vậy, cũng không biết có giận chó đánh mèo với Tam ca hay không.
Văn Chiêu đem nghi vấn của mình nói ra, lại thấy hai người đều có chút ngạc nhiên mà nhìn nàng, Tam ca nhìn nàng, nói, "Ta cùng Lục huynh sau này chỉ cần phân cao thấp không cần đối địch, đều là môn sinh Tiết tướng, đối địch cùng một lão sư mà nói không phải việc tốt.”
Lục Nhiên cũng nói, "Khương Nhị cô nương cư nhiên nghĩ tới chuyện này, ngày sau Văn Tập càng phải nỗ lực hơn rồi, đỡ phải làm cho Nhị cô nương vì loại chuyện này mà nhọc lòng, hao tâm tốn sức."
Văn Chiêu nghe cảm thấy lời hắn có chút nghĩa khác, không đợi nàng tỉ mĩ ngiền ngẫm, Tam ca liền nói, "Bên ngoài gió lớn, Chiêu Chiêu mau quay về đi."
Văn Chiêu gật đầu, đang muốn đi trở về, quay đầu lần nữa về phía trước, liền thấy trên đường đi ngang qua thư phòng Tam ca, Thính Lan ngồi trong đình ngắm trăng, chẳng qua ánh trăng có đẹp hình như nàng ấy cũng không để trong lòng.
Nhìn không ra là nàng ấy cố ý hay vô tình. Bất quá trong lòng Văn Chiêu thật lo lắng Thính Lan đối với Lục Nhiên càng hãm càng sâu, khó có thể tự kiềm chế, cuối cùng cũng không biết có thể kết liền cành với Vương Sung không, A Thừa có thể sinh ra trên đời này hay không.....
Văn Chiêu cắn răng một cái, vén tà váy lên chạy chậm đuổi kịp Tam ca cùng Lục Nhiên, hai người kia thấy nàng theo tới cũng không biết có chuyện gì, dừng lại chờ nàng.
Không thể không nói ánh trăng đêm nay thực sự rất đẹp, ánh trăng như nước chiếu xuống váy áo nàng, tựa như mạ một tầng bạc mỏng, sắc bạc như nước theo cử động của nàng mà biến hóa, thực sự rất linh động.
Văn Chiêu cười nói, “Tam ca, muội thấy Tam muội ở bên kia, muội cùng các huynh đi dạo qua đi"
Ba người đồng hành đến đình Vọng Nguyệt, Thính Lan cực nhanh liếc mắt một cái sang bên này, chào hỏi với Tam ca và Văn Chiêu, cười thật điềm tĩnh.
Văn Chiêu đi qua ngồi bên cạnh Thính Lan, cùng Tam ca nói, “Tam ca các huynh đi trước đi, muội ở đây trò chuyện cùng Tam muội”
Tam ca gật gật đầu rồi cùng Lục Nhiên rời đi
Thính Lan lại lần nữa che giấu nhìn bóng dáng Lục Nhiên.
Nội tâm Văn Chiêu thở dài một tiếng, nếu nàng không biết sự tình kiếp trước, Thính Lan thích ai đều không quan trọng, chỉ cần người đó tính cách tốt nàng sẽ ủng hộ, nhưng nàng đã biết sự tồn tại của A Thừa, đã biết Thính Lan cùng Vương Sùng sau khi thành thân cuộc sống hôn nhân tốt đẹp, nàng liền không thể ngồi yên không để ý đến.
Người như Lục Nhiên, ngày sau thành một tể tướng quyền thần oai phong một cõi, rõ ràng không thể sống an phận, Thính Lan tình tình như vậy vạn phần không thích hợp.
Văn Chiêu nghĩ như thế, trên mặt thoáng hiện nét xấu hổ, rũ mắt cùng Thính Lan nói, “Tam muội muội, muội cảm thấy Lục thị lang kia thế nào?”
Thính Lan nghe xong vấn đề này sắc mặt đỏ lên, ấp úng không biết nói như thế nào, quay đầu di tới khi thấy rõ biểu tình Văn Chiêu, trong lòng “lộp bộp” một cái, sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng.
Văn Chiêu cũng không phải chờ nàng ấy thổ lộ cõi lòng, không đợi nàng ấy trả lời liền nói nhanh, “Tam muội vì sao lại không nói lời nào? Ta còn muốn nghe muội đánh giá, ta biết Tam muội muội biết nhìn người, cũng không biết Lục thị lang kia tính tình như thế nào, có phải hay không ôn nhuận thanh nhã như vẻ ngoài.”
“Nhị tỷ tỷ đây là…vừa ý hắn?” Thính Lan làm bộ như tùy ý hỏi, hai mắt lại khẩn trương không buông nhìn chằm chằm Văn Chiêu muốn thấy một chút biểu tình trên mặt nàng.
Xin lỗi Thính Lan.
Văn Chiêu như mèo bị dẫm đuôi, phản ứng vô cùng lớn mà đứng lên, đôi mắt liếc về nơi khác, mạnh miệng nói, “Tam muội muội cũng không nên nói như vậy, đây không phải là chuyện đùa đâu”
Thấy nàng phủ nhận mà không khác chi thừa nhận, Thính Lan sắc mặt ngày càng kém, nói có lệ “Lục thị lang xác thật không tồi. Chỉ là Thính Lan cảm thấy nơi này gió có chút lớn, không bằng về phòng thôi?”
Nếu muốn đem lưu luyến cùng ái mộ của Thính Lan bóp chết từ trong nôi, chỉ có biện pháp có chút tàn nhẫn mới hiệu quả, nếu như để tình cảm Thính Lan tự do phát triển, sợ đến khi Vương Sùng xuất hiện trước mặt nàng có tốt đẹp cách mấy, nàng cũng sẽ thờ ơ, rốt cuộc có Lục Nhiên như châu ngọc phía trước, e rằng Thính Lan sẽ không vừa mắt người khác nữa.
Lại nói tiếp Vương Sùng cũng là nhân vật không tồi, bộ dáng ôn tồn lễ độ, tuấn tú lịch sự, tính tình cũng hiền lành hòa nhã giống Thính Lan. Thính Lan cùng hắn chung sống thập phần tốt đẹp.
Lục Nhiên kia là nhân vật như hoa trong gương, trăng trong nước, kiếp trước đến năm quá ba mươi vẫn không đón dâu, có thể thấy được một lòng đặt trên quan trường, không chút nghĩ ngợi tới ái tình.
Văn Chiêu nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại, suy nghĩ hôm nay mọi chuyện mình làm đã được thỏa đáng chưa.
Không nghĩ tới có ngày nàng sẽ lợi dụng sự thiện lương khiêm nhường của người khác mà hành sự, Văn Chiêu cảm thấy khó chịu, nàng thật không thích phải thế này.
Nàng có thể lường trước từ đây e rằng Thính Lan sẽ có khúc mắc với nàng,nhưng nếu nàng ấy có thể nghĩ thông cũng là chuyện tốt. Sợ là Thính Lan vẫn không bỏ được Lục Nhiên.
Lục Nhiên…..
Văn Chiêu không chút lí do mà oán hắn, rốt cuộc tiết hoa đăng lần đó cái gì hắn cũng không làm, chính là Thính Lan chủ động thích hắn.
Cũng không biết lúc nào Thính Lan có thể gặp gỡ Vương Sùng, Văn Chiêu hạ quyết tâm muốn tác hợp hai người họ, không thể làm nhân duyên của họ vì mình trọng sinh mà phát sinh thay đổi.
Văn Chiêu lại trở mình lần nữa, đột nhiên thấy một bóng đen ở ngoài cửa sổ!
Văn Chiêu vội vàng nhoài người tới bàn trang điểm nắm lấy một cây trâm cài trong tay, nàng vì đối phó hoàng thượng đã luyện tập vô số lần làm thế nào một kích đoạt mạng ngay lồng ngực, lúc này ít nhiều có thể chiếm thượng phong.
Văn Chiêu tự trấn định, kiềm chế trống ngực đập thình thịch, nhìn chằm chằm động tĩnh của bóng đen.